Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 26: Nói Rõ Từ Đầu

1@-

 
Tạ Ngọc Uyên đến nhà Trương lang trung, loay hoay làm đủ việc: vo gạo, nhóm lửa, giặt đồ, nướng bánh... Tuy bận rộn nhưng nàng thấy rất vui.

Khi Trương lang trung rửa mặt xong, nàng đã dọn bữa sáng tươm tất.

"Nghe nói các ngươi bị Tôn gia đuổi đi rồi?"

Quả thật, chuyện tốt thì khó truyền xa, chuyện xấu lại lan nhanh ngàn dặm. Tạ Ngọc Uyên không nói gì, chỉ nhìn ông ta bằng ánh mắt "tin tức của ngài nhanh thật".

"Ta vừa định nhờ ngài một việc. Ta có tờ ngân phiếu một trăm lượng, xin ngài đổi lấy chút bạc vụn để cha ta trả lại ơn nghĩa cho Tôn gia."

Nhìn tờ ngân phiếu, trong lòng Trương lang trung có chút chấn động, nhưng mặt ngoài vẫn bình thản: "Số bạc này..."

Tạ Ngọc Uyên vội nói: "Đây là ta nhờ Trần Hoá Lang bán dùm viên ngọc, ngọc này ta vốn đeo từ bé, không trộm không cướp."

"Thì ra là vậy."

Trương lang trung không hỏi thêm, chỉ nhét ngân phiếu vào ngực rồi trở vào trong. Một lát sau, ông quay ra, trên tay là một trăm lượng bạc.

Thấy vậy, trong lòng Tạ Ngọc Uyên loé lên ý nghĩ: Trương lang trung nhìn thấy một trăm lượng mà không chớp mắt, hẳn không phải người tầm thường.

Nàng thình lình quỳ xuống: "Xin ngài giữ bí mật chuyện bán ngọc giùm ta."

Cái quỳ bất ngờ khiến Trương lang trung giật mình. Đời này ông chỉ quỳ với người khác, chưa từng có ai quỳ trước ông.

"Mau đứng lên, đứng lên."

"Còn một chuyện nữa, mong ngài đồng ý. Năm mươi lượng bạc trả cho Tôn gia, ta chỉ nói là vay của ngài, để tránh rắc rối sau này."

Trương lang trung nghĩ thầm, đúng là một cô nương thông minh.

Năm mươi lượng bạc với ông không đáng gì, nhưng với Tôn gia thì nó là cả gia tài. Nếu nhà họ biết Tôn lão đại có số bạc đó thì chỉ e là họ sẽ không tha cho hắn.

"Được rồi, được rồi, ngươi muốn nói sao thì nói."

Tạ Ngọc Uyên mừng rỡ, bèn dập đầu ba cái.

"Đa tạ Trương lang trung, hôm nay ta muốn xin nghỉ nửa ngày, đến nhà Lý Chính lo việc hộ khẩu. Ngài không vui thì cứ trừ vào lương tháng của ta."

"Thôi thôi!" Trương lang trung khoát tay, tiền lương có năm xu, trừ nữa thì chẳng còn gì nữa mất.

"Lang trung là người tốt nhất trần đời!"

Tạ Ngọc Uyên thừa cơ nịnh nọt, rồi đứng dậy, chia năm mươi lượng bạc ra, bọc cẩn thận, phần còn lại cất vào người.

Trương lang trung lắc đầu, thầm nghĩ: nha đầu này không sợ bạc làm đau ngực à?

Tạ Ngọc Uyên chạy về nhà, đưa năm mươi lượng bạc cho Tôn lão đại giấu đi.

Tôn lão đại cả đời chưa thấy nhiều bạc đến thế, luống cuống quýnh lên, chỉ muốn đào hố thật sâu mà chôn cho kỹ.

Sau khi uống vài hớp nước, Tạ Ngọc Uyên ra khỏi nhà đến tìm Lý Chính.

Lý Chính vừa bưng bát cháo sáng, thấy nàng tới thì nhíu mày.

Tạ Ngọc Uyên vờ không thấy, lấy nửa lượng bạc trong túi ra, lắc lư đưa tới trước mặt Lý Chính.

"Đại nhân, ta vừa vay Trương lang trung năm mươi lượng, mong đại nhân cùng ta sang Tôn gia giải quyết cho dứt điểm. Việc hộ khẩu cũng nhờ ngài giúp đỡ."

Nghe đến năm mươi lượng bạc Trương lang trung cho vay, Lý Chính giật mình, gật đầu không nói thêm.

Làm sao dám từ chối, Trương lang trung là người duy nhất trong vùng vài chục dặm biết chữa bệnh, đắc tội với ai chứ tuyệt không thể đắc tội với ông ta!

Hai người tới Tôn gia, còn chưa tới cửa đã nghe tiếng chửi mắng ầm ĩ, gà bay chó sủa loạn cả lên.

Thì ra Tôn Lan Hoa làm khét cháo, đang bị Tôn lão nương quát mắng, Lưu Thị cũng đứng bên hùa theo.

Thấy Tạ Ngọc Uyên đến, Tôn lão nương đẩy Tôn Lan Hoa ra, cười nham hiểm.

Vừa bị đuổi có một đêm đã phải tìm Lý Chính tới, chắc chắn họ Tạ kia không thể xoay sở nổi năm mươi lượng bạc để trả rồi.

"Tưởng ngươi lại muốn quỳ xuống cầu xin ta, hừ, quỳ rạp cũng đừng mơ bước chân vào cửa!"

Lý Chính: Bà này tối qua chắc chưa lú lẫn đâu nhỉ?

Tạ Ngọc Uyên: Bà nghĩ nhiều rồi, Tôn lão nương à.

Lý Chính hắng giọng, nghiêm nghị nói: "Nhà lão đại có đủ năm mươi lượng bạc rồi, bà cứ nhận bạc, ta sẽ xé tờ khế ước. Hôm nay việc chuyển hộ khẩu cũng làm xong, từ nay hai bên đường ai nấy đi, tự sống yên ổn."

Gì cơ?

Cái gì?

Gì vậy?

Tôn lão nương choáng váng!

Lưu Thị ngây người!

Tôn Lan Hoa cũng chẳng hiểu ra sao.

Họ không nghe nhầm đấy chứ? Mới một đêm đã có năm mươi lượng bạc, cứ như chuyện cổ tích vậy!

Tôn lão nương nhảy bổ tới, nắm chặt tay Tạ Ngọc Uyên: "Tôn Hữu Bình hay lắm, dám lén lút giấu bạc, ta sẽ lên quan tố cáo hắn!"

Tạ Ngọc Uyên thoáng lùi lại, tránh xa bàn tay bà.

"Thưa bà, bạc này là ta vay của Trương lang trung, nếu không thì bà kiện cả Trương lang trung nữa đi?"

Tôn lão nương: "..."

Lưu Thị và Tôn Lan Hoa nhìn nhau lúng túng.

Đêm qua, Tôn lão gia cầu xin bị Trương lang trung đuổi thẳng, sáng nay đã cho họ Tạ vay năm mươi lượng, họ Trương và Tạ Ngọc Uyên có nhân duyên kỳ quái gì chăng?

Đúng lúc này, Tôn lão gia từ trong nhà bước ra, mắt dán chặt vào gói bạc trên tay Tạ Ngọc Uyên, quăng đũa quát to: "Làm đi!"

"Lão gia." Tôn lão nương gọi khẽ.

Ông ta trừng mắt: "Bà thì biết cái gì, thứ vong ân bội nghĩa mà đổi được năm mươi lượng bạc, là còn hời đấy!"

Tạ Ngọc Uyên không chịu được họ bôi nhọ cha mình: "Lý Chính đại nhân, xin ngài phân xử, nếu không phải nhị thúc có lòng xấu xa, thì cha ta nào phải chịu điều tiếng bất nghĩa?"

Lý Chính gằn giọng: "Tôn lão gia, cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói bậy."

Tôn lão gia nghẹn họng, tức đến sôi ruột mà không dám nổi đoá trước mặt Lý Chính, đành trừng mắt nhìn Tạ Ngọc Uyên, cố nuốt cơn giận xuống.

Chẳng mấy chốc, một bên giao bạc, một bên xé giấy nợ, Tôn lão gia lại ký vào tờ khai hộ khẩu.

Lý Chính nhét tờ giấy vào tay áo, nghĩ đến bữa sáng còn chưa kịp ăn, bèn quay đầu đi thẳng.

Tạ Ngọc Uyên đuổi theo cảm ơn, sau đó quay lại nhìn gia đình họ Tôn với ánh mắt lạnh lẽo.

Giờ phút này, nàng với họ không còn chút liên hệ gì nữa.

Tôn gia bị ánh mắt lạnh lẽo của nàng làm cho sợ hãi, cùng nghĩ: Con nhãi này sao nhìn khác hẳn trước kia thế.

Tạ Ngọc Uyên khép hờ mắt, im lặng một lúc rồi bước lên, nhếch môi cười nhạt.

"Tôn lão nương, Tôn lão gia, ta nói rõ từ đầu: từ nay con chó dâm của nhà các người còn dám nổi cơn thú tính, ta và cha ta nhất định sẽ nhổ răng chó nó trước, sau mới đánh gãy chân nó. Không tin thì cứ thử xem."

Giọng nhẹ nhàng nhưng rơi vào tai ông bà Tôn chẳng khác nào tiếng sấm.

Đến khi tất cả hoàn hồn, bóng nàng đã khuất từ lâu.

Lưu Thị chửi đổng: "Con nhãi con đáng chết, còn chưa mọc lông đã dám dọa bà đây, không biết là thứ con hoang từ đâu đến..."

Tôn lão gia mắng: "Ngậm mồm vào rồi cất bạc đi, sau đó hẵng tìm cách tính sổ nhà đó." 

 

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Story Chương 26: Nói Rõ Từ Đầu
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...