Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 23: Phân Gia

1@-

 
Tôn Lão Nhị bẩn thỉu xoa xoa tay: "Nương, trói nha đầuvào góc tường, nó cũng lớn rồi, để nó biết mùi chuyện trên giường."

Tạ Ngọc Uyên mắt mở trừng trừng đầy giận dữ.

Dù đã trải qua kiếp trước nhưng lòng nàng vẫn không kìm nổi sự phẫn nộ.

“Đồ lẳng lơ, ngươi trừng mắt với ta cũng vô ích. Bà nương điên của ngươi, tối nay ta nhất định phải ngủ với bà ấy. Sau đó, sẽ đến lượt ngươi.”

“Ư... ư...”

Mặt Tạ Ngọc Uyên tái nhợt, gân xanh nổi lên, mắt như muốn lồi ra khỏi tròng...

Tôn lão nương giơ tay tát mạnh vào mặt nàng.

Đồ rác rưởi, dám nhìn lão bà bằng ánh mắt đó, không biết sợ hả!

Trớ trêu thay, cú tát đó đã đánh rơi miếng giẻ trong miệng Tạ Ngọc Uyên, máu từ khóe môi nàng từ từ chảy ra.

Khuôn mặt tái nhợt bỗng hiện lên một sắc đỏ tựa như đóa hoa bỉ ngạn nở rộ.

Hoa bỉ ngạn chỉ có người chết mới thấy được.

Khóe miệng Tạ Ngọc Uyên khẽ giật, dùng giọng thì thào chỉ hai người có thể nghe thấy, nàng nghiến răng nói từng chữ:

“Bà lão khốn nạn, ta lấy liệt tổ liệt tông Cao gia đã chết oan ra mà thề, nếu các người dám động đến một sợi lông của nương ta, ta sẽ không để Tôn Gia các người có kết cục tốt đẹp.”

Toàn thân Tôn lão nương chấn động, lòng dấy lên dự cảm không lành, nhưng chưa kịp suy nghĩ kỹ đã nghe con trai trong nhà gọi.

“Nương, lại đây giúp con một tay, con ả này bướng lắm.”

“Đồ rác rưởi, lát nữa ta quay lại xử lý ngươi.”

Bà bỏ lại câu đó, rồi như tên trộm xông vào phòng lớn.

Trong phòng, tiếng động đổ vỡ loảng xoảng, tiếng la lối tục tĩu của Tôn Lão Nhị, tiếng khóc của Cao Thị, tiếng chửi rủa của Tôn lão nương ...

Tạ Ngọc Uyên nghe mà lòng đau đớn như có lửa đang thiêu đốt.

Nàng phun ra một ngụm máu, mắt nhìn trừng trừng vào cửa chính, nỗi bất an, sợ hãi, kinh hoàng dồn dập ùa tới.

Cha... cha ở đâu, mau trở về đi!

Tiếng “rầm” vang lên, lòng Tạ Ngọc Uyên như muốn tan nát.

Không thể đợi nữa!

Nàng cắn chặt răng, dồn toàn bộ sức lực hét lên: “Cứu mạng, cha ơi... cứu mạng... ai đó cứu nương ta với!”

Trời cao như nghe thấy lời cầu cứu của nàng.

“Rầm!”

Cửa gỗ bị đá bật tung.

Trong bóng tối, Tôn lão đại bước vào, mặt tràn ngập cơn giận ngút trời, như cơn cuồng phong đủ để cuốn đi tất cả, hay như một hố đen có thể nuốt chửng mọi thứ.

Tạ Ngọc Uyên cố kìm nước mắt, đôi mắt đen như mực lấp lánh niềm vui sống sót sau hoạn nạn.

“Cha ơi, cứu nương!”

Vừa dứt lời, một cơn gió lạnh vụt qua trước mắt, Tôn lão đại lao vào phòng như dã thú, cảnh tượng trước mắt khiến người đàn ông thật thà này cả đời không thể quên.

Vợ ông bị em trai đè dưới thân, quần áo xộc xệch.

Nương ông, người mà ông kính trọng nhất lại đang giữ chặt tay Cao Thị, khuôn mặt hiện lên vẻ hốt hoảng như gặp ma.

“Ta sống chết với các ngươi!”

Tôn lão đại gầm lên, nắm đấm như cuồng phong đổ xuống...

Đêm đông lạnh lẽo.

Tiếng kêu thảm thiết vang khắp trời đất.

Tôn Lão Nhị bị đá văng ra, miệng phun máu đen, nằm bẹp như con chó chết.

Tôn lão nương gào khóc, cuống cuồng ôm lấy con trai.

Tôn lão gia xách chiếc đòn gánh lao vào đánh nhau với Tôn lão đại.

Đêm bình yên ở Tôn gia trang bị phá vỡ, người dân từ bốn phương tám hướng ùa đến...

Trong đám đông hỗn loạn, Lý Chính bước vào, sắc mặt tối sầm phất tay ra hiệu cho mấy người đàn ông khỏe mạnh xông vào giữ Tôn lão đại đang điên cuồng lại, đè ông xuống đất.

“Có chuyện gì xảy ra thế?”

Tôn lão gia thở hồng hộc, phỉ nhổ vào mặt Tôn lão đại: “Tên súc sinh này phát điên, đánh cả nương mình.”

“Lý Chính đại nhân, là nhị thúc định làm nhục nương con nên cha con mới nổi giận.”

Giọng Tạ Ngọc Uyên nhẹ nhàng nhưng nó như một quả pháo vang lên bên tai mọi người.

Trời đất ơi!

Nhị đệ muốn c**ng b*c đại tẩu điên, chuyện này thật đúng là việc mà súc sinh mới làm! Ánh mắt mọi người như lưỡi dao đổ dồn về phía Tôn Gia.

“Ngươi nói bậy!” Tôn lão nương thấy tình thế không ổn, thì lập tức lao đến tát mạnh vào mặt Tạ Ngọc Uyên.

“Không được đánh nữ nhi của ta!” Tôn lão đại giãy dụa, suýt chút nữa lật ngã mấy người đàn ông đang đè ông xuống.

Tạ Ngọc Uyên nuốt máu vào bụng, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Tôn lão nương .

Lúc này, tóc nàng rối bù, một bên má sưng vều, khóe miệng đầy máu, trông vô cùng thảm hại, nhưng trong đôi mắt đen ấy lại ánh lên sự cứng cỏi, ngoan cường.

“Lý Chính đại nhân, bọn họ muốn làm nhục nương ta, trói ta lại. Họ còn nói... còn nói…”

Toàn thân Tạ Ngọc Uyên run lên, gương mặt vốn tái nhợt càng không có huyết sắc.

“Họ còn nói, sau khi làm nhục nương, sẽ đến lượt ta!”

Nói dứt lời, Tôn lão đại bị giữ chặt bật lên tiếng gầm tuyệt vọng, máu tràn vào mắt ông rồi từ từ hóa thành nước mắt.

Ông vất vả, liều mạng làm việc dưới mỏ tối tăm, kết quả... kết quả...

“Đến súc sinh còn không bỉ ổi như vậy.”

“Ôi trời, tổ tiên dưới mồ chắc chắn không chịu nổi!”

“Bắt nạt nương con người ta, đúng là tạo nghiệp!”

“Lý Chính đại nhân, là con điên này quyến rũ chồng ta trước.” Lưu Thị vội lao ra, giọng nói hằn học.

Trong tình cảnh này, bà buộc phải ra mặt.

Bà còn phải sống, hai đứa con bà còn phải sống, nước bẩn chỉ có thể đổ lên người điên thôi.

Đôi mắt Tạ Ngọc Uyên lạnh lẽo: “Nhị thẩm, làm người phải sống có lương tâm, nên để phúc cho đứa con trong bụng.”

“Hahaha, hóa ra là không ăn được của nhà mình mới nhòm ngó vợ huynh trưởng. Không gì ngon bằng bánh chẻo, không gì vui bằng chị dâu, hay thật.”

Trong đám đông, không rõ kẻ nào chêm thêm câu đó, ánh mắt mọi người lại một lần nữa thay đổi, đầy khinh miệt và khinh ghét Tôn Gia.

Lý Chính thầm khinh bỉ trong lòng, nghĩ bụng, Tôn gia này có còn biết xấu hổ không, làm ra chuyện vô liêm sỉ đến vậy, đúng là mất mặt lắm thay.

“Tôn lão đại, chuyện này ngươi tính làm sao?”

Tôn lão đại ngơ ngác ngẩng đầu lên, biến cố bất ngờ này làm ông không kịp trở tay.

“Đánh Tôn Lão Nhị một trận, treo hắn lên.”

“Đánh có ích gì, đưa hắn ra quan phủ ăn cơm tù đi.”

“Bắt quỳ xuống dập đầu tạ lỗi đi.”

Trong tiếng bàn tán xôn xao, Tạ Ngọc Uyên nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: “Phân gia.”

Im lặng.

Sự im lặng chết chóc.

Tất cả mọi người đều nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ như thể đang nhìn một quái vật, ở Tôn gia trang có quy định: Cha nương còn sống, không được phân gia.

Không ai ngờ rằng, tiểu cô nương này lại nói ra những lời như vậy.

“Lý Chính đại nhân, nhị thúc muốn làm nhục nương ta không chỉ một lần. Cha ta quanh năm xa nhà, ta và nương có tránh cũng chẳng thể tránh mãi.”

Mắt Tạ Ngọc Uyên nóng rực, nghẹn ngào: “Nếu không phân gia, ta và nương chỉ có đường chết.”

“Ôi, tội nghiệp, chẳng lẽ lại ép nương con người ta vào đường chết?”

“Dù đáng thương cũng không thể phá quy định tổ tiên.”

“Tôn lão đại là con nuôi, không phải con ruột, chẳng tính là phá quy định.” 

 

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Story Chương 23: Phân Gia
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...