Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 21: Biến Hóa

1@-

 
Ánh mắt khẽ dao động, Tạ Ngọc Uyên chợt nghĩ ra: "Tổ phụ, bệnh khó thì lang trung lấy ba xu đấy."

“Gì cơ?” Tôn lão nương như thấy thịt trên người đau đớn: “Như vậy chẳng phải cướp trắng sao?”

Trương lang trung nghe thấy hai chữ “cướp tiền,” sắc mặt lập tức trầm xuống: “Không muốn xem thì khiêng người đi, ta không rảnh rỗi đến mức cướp của bà ba xu đâu.”

Ánh mắt Tôn lão gia nhìn vợ sắc lẻm như dao, rồi cười gượng: “Muốn xem, muốn xem chứ… chỉ là… có thể giảm chút không?”

“Lang trung, đứa cháu gái vô tích sự của nhà ta rất giỏi làm việc nặng nhọc, ông cứ tận sức sai khiến, xem như gán thay cho ba xu đó.” Tôn lão nương thò cổ nói thêm.

Cũng là một cách, dù sao thì đứa nha đầu ấy cũng nhanh nhẹn, lanh lợi.

Trương lang trung vừa định đồng ý, bất chợt nhìn sang.


Tạ Ngọc Uyên đang đứng với một chân ở ngoài cửa, một chân trong, ánh đèn soi lên gương mặt nàng tạo một lớp sáng nhợt nhạt.

Đôi mắt đen ánh lên thoáng vẻ bi thương, vừa khéo lọt vào tầm mắt Trương lang trung.

Như có ma xui quỷ khiến, ông cười khẩy: “Nha đầu này đáng ba xu sao?”

Tôn lão nương theo thói quen giơ tay tát một cái vào mặt Tạ Ngọc Uyên: “Hừ, ba xu cũng không đáng, đúng là đồ vô dụng!”

Tạ Ngọc Uyên chịu đòn, khẽ cúi đầu bước qua bậc cửa, bóng lưng yếu ớt khiến lửa giận trong lòng Trương lang trung bùng lên.

Trời đất ơi!

Người khác không biết thân phận của Tạ Ngọc Uyên nhưng ông vừa tra ra rõ ràng.

Đường đường là tiểu thư Tạ gia danh giá, lại bị bà lão khốn nạn tát cho thế này, còn có công lý nào trên đời không?

Còn có thiên lý không?

Cơn giận từ gan bàn chân Trương lang trung bốc lên.

“Bệnh của con ông đúng là quái bệnh, muốn chữa dứt gốc thì ba xu không đủ đâu, mang hai lạng bạc đến, nếu không, đời này hắn ta đừng mong đứng dậy.”

Hai lạng bạc?

Lúc này, mắt Tôn lão gia đỏ lựng, đau đến mức tưởng như lòi ra ngoài.

Vét cạn tiền trong nhà cùng lắm cũng chỉ được năm lạng, chữa một cơn bệnh mà hết mất hai lạng, chẳng khác gì đòi mạng ông.

Nhưng biết phải làm sao?

Mạng con quan trọng hơn bạc, dù tiếc cũng phải chữa thôi!

Tạ Ngọc Uyên không hiểu vì sao Trương lang trung đột nhiên đưa ra giá cao như vậy, nhưng thấy Tôn Gia gặp họa, nàng lại thích thú vô cùng.

Để tránh bị đánh, nàng đứng nép vào góc tường, mắt nhìn xuống, lòng lơ đãng.

Nàng từng nghĩ Trương lang trung chỉ là một lang trung lang thang, không ngờ ông ta thực sự có tay nghề.

Theo học ông vài năm, mai này giả nam hành y chắc không thành vấn đề. Đến lúc đó, gom đủ bạc rồi, nàng sẽ tìm một nơi sơn thủy hữu tình mà ẩn cư…

Đột nhiên.

Mồ hôi lạnh rịn ra sau lưng.

Tạ Ngọc Uyên bỗng có cảm giác bị một thứ gì đó nhìn chằm chằm từ phía sau.

Nàng quay ngoắt lại.

Qua khe cửa sổ mở hé, nàng đối diện với một đôi mắt đen sâu hoắm.

Đôi mắt ấy thật đặc biệt, khiến người ta nghĩ đến một khe núi đầy sương mù, lạnh lẽo, âm u.

Tất cả những người của Tôn Gia, lang trung, ý định ẩn cư… đều tan biến như khói.

Trái tim nàng đập thình thịch, tưởng như sắp nhảy khỏi lồng ngực: “Ngươi… ngươi… là người… hay là ma?”

“Rầm!”

Cửa sổ đột ngột đóng sập.

Tạ Ngọc Uyên giật mình, nhận ra mình đang đứng trước căn phòng phía đông của cháu trai Trương lang trung.

Nàng đặt tay lên ngực, thở phào: “Đêm hôm khuya khoắt, thật là hù chết người, ma quỷ cũng chẳng đáng sợ bằng hắn.”

Vừa dứt lời.

Tôn Lão Nhị bỗng la lên như bị chọc tiết: “Cứu mạng! Cứu mạng! Có ai châm kim vào ta!”

Tim Tạ Ngọc Uyên vừa yên ổn lại đập rộn ràng.

“Ai châm ngươi?” Trương lang trung hỏi.

“Ma… ma châm ta. Cơn gió quỷ, chỉ trong nháy mắt thổi qua.”

Trương lang trung nghĩ, hay là Tôn Lão Nhị cũng phát điên rồi.

“Châm vào đâu?”

“Lưng ta… không phải! Chân ta… không đúng! Cổ… châm vào cổ ta.”

Tiếng sột soạt vang lên, tim Tạ Ngọc Uyên như muốn vọt lên cổ họng.

“Ta nghĩ là châm vào đầu ngươi thì có.”

Trương lang trung liếc mắt khinh bỉ, phẩy tay như xua ruồi: “Được rồi, về đi, mai nhớ đem hai lạng bạc đến cho ta.”



Màn kịch này kéo dài đến đầu giờ Hợi, Tôn Gia mới yên ắng.

“Ngọc Uyên, mai đến nhà lang trung, nhớ khéo léo nói với ông ta, xem có giảm được hai lạng bạc không.”

Tạ Ngọc Uyên nghe tiếng Tôn lão gia ngoài cửa sổ, trong lòng khinh bỉ, nhưng giọng nói lại rụt rè: “Lang trung nói con ba xu tiền cũng không đáng giá, nói chi là hai lạng bạc.”

Tôn lão gia: “…”

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông méo mó, rít lên vài chữ qua kẽ răng: “Ngủ sớm đi.”

Bộ dạng giả nhân giả nghĩa của ông ta, thật là vừa giả dối vừa ghê tởm. Tạ Ngọc Uyên đáp lại một tiếng, từ từ mở mắt.

Cái ổ sói Tôn Gia này, nàng không thể ở lâu thêm được nữa, nhất định phải tìm một cách giải thoát triệt để.



Sáng sớm mùa đông.

Thời tiết lạnh giá.

Tiếng canh điểm giờ Dần vang lên, Tạ Ngọc Uyên mò mẫm thức dậy, khoác vội chiếc áo bông mỏng, thắp đèn dầu, định gọi nương dậy.

“Á!”

Nàng giật mình, thấy nương đang mở to mắt nhìn mình.

“Nương, dậy thôi.”

“Ông ấy… vẫn chưa về.” Cao Thị thì thầm.

“Cha sắp về rồi, con sẽ không để họ chia cách nương nữa.”

Tạ Ngọc Uyên đợi Cao Thị sửa soạn, đứng trước cửa phòng chính, mặc cho gió bấc thổi vào mặt.

“Tổ phụ,Tổ mẫu, con đến nhà lang trung đây, còn hai lạng bạc…”

“…” Cặp vợ chồng già bên trong không trả lời, giả như không nghe thấy.

Mắt Tạ Ngọc Uyên lóe lên.

“Tổ phụ, nếu không đem bạc qua, lang trung có khi đuổi con ra ngoài đấy. Dù sao mỗi tháng cũng được năm xu, có thêm miếng ăn cho nhà mình chứ.”

Dứt lời, cửa phòng mở ra.

Tôn lão gia run rẩy bước ra, thò tay vào ống tay áo lục lọi, lôi ra hai đồng bạc vụn.

Tạ Ngọc Uyên cầm lấy: “Tổ phụ, con đi đây.”

“Nhớ đưa cho lang trung!” Tôn lão gia yếu ớt dặn, mắt đỏ hoe.

Tạ Ngọc Uyên dẫn Cao Thị đến nhà lang trung.

Có kinh nghiệm ngày hôm qua, hai nương con nhanh chóng nhóm bếp, nhào bột, chẳng mấy chốc, bát cháo nóng và chiếc bánh nướng thơm lừng đã ra lò.

Nàng đặt bữa sáng trước cửa phòng phía đông, trong đầu hiện lên hình ảnh đôi mắt kia.

Chỉ một khoảnh khắc nàng mới nhớ lại, đôi mắt ấy xuất hiện trong giấc mơ đêm qua không biết bao lần.

Lòng nàng khẽ run, không muốn nán lại thêm chút nào, bèn quay về bếp.

Lúc này, Trương lang trung chậm rãi bước vào.

Tạ Ngọc Uyên rút hai đồng bạc trong tay áo ra: “Lang trung, tiền khám bệnh hôm qua, Tổ phụ bảo ta mang đến cho ông.”

Trương lang trung liếc qua ống tay áo rách của nàng, trợn mắt: “Cầm lấy bạc mua ít vải về để nương ngươi may cái áo bông đi "

Đường đường là tiểu thư của Tạ gia, mà lại ăn mặc tồi tàn thế này, thật mất mặt.

Trong đôi mắt đen láy của Tạ Ngọc Uyên ánh lên sự cảnh giác.

Nàng không hiểu tại sao chỉ sau một đêm, thái độ của Trương lang trung đối với mình lại thay đổi hoàn toàn.

"Sau này nấu cơm nhiều thêm chút, làm việc cho ta mà đói thì ngươi định làm khó ai chứ? Nhà ta đâu thiếu ngươi và nương ngươi một miếng ăn."

Tạ Ngọc Uyên bỗng mở to mắt kinh ngạc. 

 

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Story Chương 21: Biến Hóa
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...