Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 200: Một Đêm Mà Trưởng Thành

1@-

 Lý Ma ma nghe câu ấy, hoảng sợ, nghĩ bụng chắc Thiệu di nương đã hận cả Tạ gia. Nhưng nghĩ lại, đúng là đáng hận.

Nếu không vì gia tộc này vì địa vị của Nhị gia, vì sự phú quý của bản thân, thì di nương đâu phải ép mình chịu bao uất ức, để rồi đến nông nỗi này.

"Di nương, di nương, không xong rồi! Vừa nãy Mẫn di nương ngất xỉu, mời lang trung đến khám, phát hiện hỷ mạch, đã hơn ba tháng rồi."

"Cái gì?"

Lông mày Thiệu di nương nhướng cao, mắt mở lớn, không dám tin.


Lý Ma ma vội nói: "Đúng là tiểu tiện nhân thâm hiểm, ngoài mặt tỏ ra cung kính với di nương, ngầm lại… Di nương đừng lo, để xem nô tỳ làm cách nào hạ được đứa bé trong bụng ả."

Nhưng Thiệu di nương dường như chẳng nghe thấy gì, ánh mắt vô hồn.

Lý Ma ma lén quay đi, lau nước mắt, thầm thở dài: "Nhà dột lại gặp mưa đêm, giờ thì Lục Liễu Cư càng thêm lao đao."

"Nam nhân… toàn là phụ bạc vô tình. Hôm nay muốn mình thì lời ngọt như mật, ngày mai mình thành chướng ngại thì lời lẽ như dao đâm."

Thiệu di nương thở dài: "Bao năm qua được đắc ý, không ngờ lại lâm vào cảnh này."

Việc Mẫn di nương có thai, cái tát của Tạ nhị gia như lưỡi dao bóc trần sự thật, Thiệu di nương yêu người đàn ông ấy là thật, nhưng chưa bao giờ bà tỉnh táo như bây giờ, hiểu rằng người đẩy bà vào vực sâu cũng chính là hắn.

Thiệu thị hít sâu một hơi: "Bên ngoài giờ tình hình thế nào?"

Lý Ma ma vội đáp: "Đại phòng đang làm loạn đòi chia nhà, lão phu nhân vì vậy mà đổ bệnh."

"Cố Thị… đúng là loại người tinh ranh nhất. Khi Nhị gia đắc thế thì bám lấy, giờ con trai mình có tương lai thì nghĩ đến chuyện chia nhà… Hừ!"

Lý Ma ma thì thầm: "Theo lão nô thấy, chia nhà cũng tốt, khi ấy di nương lại có thể quản gia, chẳng khác gì lúc trước."

Thiệu di nương cười nhạt: "Chỉ sợ đại hiếu tử Nhị gia không chịu."

"Không chịu thì đã có Đại phòng."

"Di nương, chuyện chia nhà đừng tham gia vào, di nương nên tranh thủ lấy lại tình cảm của cha, một khi được cha sủng ái, di nương sớm muộn sẽ ngẩng cao đầu." Tạ Ngọc My, bấy lâu im lặng, bỗng lên tiếng.

Thiệu di nương và Lý Ma ma đều ngạc nhiên.

Tạ Ngọc My lau nước mắt, giọng nghẹn ngào: "Mọi người đừng nhìn con như thế, trước đây con đã sai, luôn nghĩ có di nương ở đây thì trời không sập nổi, nào ngờ ngay cả di nương cha cũng muốn bỏ."

Thiệu di nương nghe vậy, nước mắt lại rơi lã chã.

"Trước đây là do con quá đắc ý, không biết trời cao đất dày, cứ nghĩ cái đồ tiện nhân từ quê lên thì làm được gì mà đấu với chúng ta."

Tạ Ngọc My vừa nói vừa mỉm cười, dù nửa bên mặt đang sưng đỏ: "Là con đã quá xem thường nàng ta."

"Con gái ta!" Thiệu thị ôm chầm lấy con, than thở: "Cuối cùng, con cũng nói được một câu ra hồn rồi!"

Tạ Ngọc My níu lấy tay áo Thiệu thị: "Di nương, từ nay con không chỉ biết nói lời ra hồn, mà cũng sẽ biết làm việc đúng đắn. Con sẽ không ngu ngốc để bị nàng ta giẫm đạp nữa. Nhất định có ngày, chính con sẽ giẫm lên nàng."

"Di nương, muội muội!" Tạ Thừa Lâm vén rèm châu xông vào, hai nương con bèn vội tách nhau ra.

"Di nương, con vừa tìm cái đồ tiện nhân đó tính sổ, bị Tam thúc đá cho một cú."

Thiệu thị nghe con trai bị đánh thì đau lòng không biết làm gì, đang định nói gì đó thì Tạ Ngọc My đã cướp lời.

"Nhị ca, nếu huynh cũng như đại ca, thi đỗ cử nhân làm quan, Tam thúc liệu có dám đá huynh không?"

"Ta…" Tạ Thừa Lâm nghe nhắc đến thi cử thì lộ vẻ lúng túng.

"Đồ tiện nhân kia còn có Tam thúc che chở, còn di nương và muội thì chẳng có ai bảo vệ. Nhị ca, huynh phải nên cố gắng lên."

Tạ Thừa Lâm gãi đầu, ấp úng: "Được, được, cứ để đó cho ta."

Nếu là trước đây, Thiệu di nương nghe con trai nói vậy chắc chắn sẽ dồn hết ánh mắt lên người hắn, nhưng lần này, ánh mắt bà lại đậu trên người con gái.

Con bé này, đúng là đã trưởng thành chỉ sau một đêm!

Chỉ trong thời gian uống xong một chén trà, chuyện Mẫn di nương có thai đã lan ra khắp nơi.

Tạ Ngọc Uyên đặt quyển y thư xuống, khẽ thở dài.

Làm thiếp trong phủ, sống dưới mắt một chính thất mà vẫn yên ổn được thì đích thị không phải kẻ ngốc.

Thiệu di nương bị cấm túc, không có cơ hội bỏ thuốc vào thức ăn của nàng, Mẫn di nương nhân cơ hội danh chính ngôn thuận lấy lòng Tạ nhị gia, nhất là bây giờ trong lòng hắn đã ngập tràn căm hận với nương con Thiệu thị.

Thời điểm và lòng người, tất cả đều được tính toán khéo léo!

Tạ Ngọc Uyên thầm cảm thán, gọi Lý Thanh Nhi Đến dặn dò chuẩn bị thêm vài món ngon, đích thân mang sang viện của Mẫn di nương vào buổi tối.

Giao việc xong, nàng lại cầm y thư, nhưng không sao tĩnh tâm đọc được. Không biết sư phụ đã chữa trị cho Vệ Ôn đến đâu rồi?

Bên ngoài đại điện, Trương Hư Hoài đang cúi đầu đứng yên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, như lão tăng nhập định.

Cánh cửa gỗ sơn đỏ kêu kẽo kẹt mở ra, Lý công công bước ra thông báo: "Trương Thái y, Hoàng thượng có lệnh triệu."

"Đa tạ công công."

Trương Hư Hoài quỳ hành lễ, lấy một chiếc khăn bên cạnh phủ lên cổ tay Hoàng thượng, ba ngón tay đặt xuống bắt mạch.

Hoàng đế nhìn ông với ánh mắt lạnh nhạt: "Sao rồi?"

"Có hơi nóng, chỉ cần ăn thêm món thanh đạm, không cần kê đơn thuốc, thân thể Hoàng thượng rất tốt."

Người có tuổi, dù là bậc cửu ngũ chí tôn, nghe lời mình khỏe mạnh cũng đều hoan hỉ.

"Các Thái y trước toàn bảo thân thể ta không tốt chỗ này, không ổn chỗ kia, cứ như ngày mai ta sẽ đi, còn ngươi thì cái gì cũng tốt, cứ như mong ta trường thọ vậy."

Trương Hư Hoài cúi đầu đáp: "Trường thọ là lời chúc, nhưng Hoàng thượng nhất định sẽ sống lâu, thần có thể đoán chắc điều ấy."

Hoàng đế Bảo Càn nhếch môi cười nhạt, quay sang Lý công công: "Hôm nay miệng hắn ngọt như phết mật."

Lý Công công bèn cười tiếp lời: "Chắc Trương Thái y gặp chuyện gì vui rồi."

"Vui thì không có, chỉ là nghe mấy chuyện thú vị ngoài chợ, cảm thấy cũng có chút hay ho."

Thuở thiếu thời, sở thích lớn nhất của Hoàng đế Bảo Càn là ngao du bốn bể, nghe chuyện thú vị từ dân gian. Nay tuổi đã lớn, bốn bể không còn đi được nữa, nhưng thú vui nghe chuyện thì vẫn còn.

"Trương Thái y kể nghe xem?"

"Hôm nay thần nghe được một chuyện thú vị. Thời buổi này, các tiểu thư nhà khuê tú thật to gan, giữa ban ngày mà dám hẹn hò thiếu gia, còn ép người ta cưới mình. Thiếu gia từ chối, nàng không nói hai lời, bèn nhảy ùm xuống hồ. Hoàng thượng, ngài nói xem, gan nàng lớn không?"

Hoàng đế nghe xong thì thấy hứng thú: "Ta sống ngần này tuổi, chưa từng nghe chuyện thế này. Tiểu thư nhà nào mà hành sự táo tợn vậy?"

Trương Hư Hoài bĩu môi, mặt tràn ngập khinh bỉ: "Còn nhà nào nữa, không phải là Tạ phủ đó sao?" 

 

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Story Chương 200: Một Đêm Mà Trưởng Thành
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...