Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 19: Thả Chó
1@-
Thiếu niên nhắm mắt, chuẩn xác đón lấy bình, tu vài ngụm rồi ném lại: "Nhạt nhẽo."
"Thôi thì uống tạm, đâu có được như rượu mạnh ở thảo nguyên chúng ta, nhưng cũng phải một lạng bạc một bình đấy!"
Thiếu niên thản nhiên đáp: "Được rồi, đỡ ta ra ngoài đi."
Trương lang trung bước tới, đỡ lấy cánh tay của hắn, dẫn ra sân.
"Bước cao lên, coi chừng bậc cửa. Nhà cửa phương nam chỗ nào cũng đặt bậc cửa, thật lắm chuyện."
Thiếu niên không đáp.
Ra đến sân, hắn đẩy ông ra, hít sâu rồi bắt đầu luyện quyền.
Tay hắn không có binh khí, chỉ tung quyền, quyền phong ào ào vang lên.
Trương lang trung quay lại nhấc nồi than đang nấu thuốc, mở nắp nồi ngửi thử rồi đóng lại.
"À phải, ta cho người tra thử về thân thế nha đầu ấy, cũng có gốc gác lớn đấy."
Thiếu niên nghe vậy, quyền pháp bỗng nhanh hơn, như thể không để ý đến lời ông.
Trương lang trung tức đến mức râu vểnh lên, vừa luyện quyền vừa nói, cũng chẳng cản trở gì, chỉ là hắn ta cứ làm ngơ như vậy.
"Ngay cả nương của nha đầu ấy cũng có gia thế không nhỏ, ngươi biết bà ấy là ai không?"
Thiếu niên nhẹ nhàng nhảy một vòng, cơ thể lộn mấy vòng trên không trung rồi tiếp tục đánh quyền.
Trương lang trung : "…"
Không bỏ cuộc!
Ông lại tiến đến, định mở miệng thì thiếu niên đã thu quyền, bình thản nói: "Mai đừng để tiểu cô nương ấy đói."
Trương lang trung bỗng bật cười: "Ngươi là kẻ mù, làm sao biết nha đầu ấy bị đói?"
"Nàng ta mà không phải chịu chút nhịn nhục, ngươi sẽ có tâm trạng uống rượu sao?"
"Ngươi là con giun trong bụng ta đấy à?"
Thiếu niên xắn tay áo dài, nheo mắt: "Đời này ai cũng vất vả, có thể tha cho người thì nên tha, ít ra đồ nha đầu ấy nấu còn ăn được."
"Ta nấu thì có gì không ăn được?" Trương lang trung giận tím mặt.
Thiếu niên im lặng một lúc rồi nói: "Đồ ngươi nấu chỉ có cho heo ăn."
Đồ trời đánh!
Trương lang trung giận dữ giơ nắm đấm về phía hắn, râu mép dựng cả lên.
Thiếu niên nhếch môi: "Hư Hoài, đừng giơ nắm đấm, ngươi không đánh lại ta đâu."
"…" Trương lang trung há hốc miệng, ngỡ ngàng.
Tên này, rốt cuộc có phải mù không vậy?
…
Lúc này.
Lòng Tạ Ngọc Uyên như lửa đốt, sốt ruột không yên.
Quay lại, đụng ngay ánh mắt xanh lè của con chó canh cửa, một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng, liều thôi chứ biết làm sao.
Nàng khom lưng chạy lại, rút chiếc kim tre giấu trong tay áo, dùng hết sức đâm vào mông con chó.
Con chó đen vốn tưởng chủ đến v**t v* mình, nào ngờ mông lại bị đâm một cái đau điếng.
"Ẳng, ẳng, ẳng…"
Chó tru lên rồi lao về phía Tôn Lão Nhị, cắn chặt lấy ống quần hắn.
Tôn Lão Nhị giật mình vì tiếng sủa, bị chó cắn bất ngờ, hồn vía bay mất, vừa lăn vừa bò lùi lại.
Tạ Ngọc Uyên nhân cơ hội hét lớn: "Nhị thẩm, không xong rồi, nhị thúc bị chó cắn, mau cứu người!"
Lưu Thị khoác áo chạy ra, chộp lấy cây chổi gần đó đánh chó.
Không rõ là do tối nhìn không rõ hay Lưu Thị cố ý, mà cây chổi như có mắt, cứ đập trúng vào người Tôn Lão Nhị.
Tôn Lão Nhị đau quá la oai oái.
Ánh mắt Tạ Ngọc Uyên lạnh băng, nhân lúc hỗn loạn, nàng chầm chậm tiến đến gần hắn.
Khi hắn nhào về phía nàng, chiếc kim tre trên tay nàng khẽ vung lên.
Tôn Lão Nhị chỉ cảm thấy sau đầu nhói lên, mắt lệch, mũi vẹo, ngã quỵ xuống đất.
"Không xong rồi, nhị thúc méo miệng rồi, bị trúng tà rồi!" Tạ Ngọc Uyên giậm chân, lại hét lớn.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Ánh đèn leo lét.
Trương lang trung chộp lấy bình rượu trên bàn, uống một ngụm, tấm tắc khen: "Rượu ngon."
Uống xong, ông ném bình rượu sang phía đối diện.
Thiếu niên nhắm mắt, chuẩn xác đón lấy bình, tu vài ngụm rồi ném lại: "Nhạt nhẽo."
"Thôi thì uống tạm, đâu có được như rượu mạnh ở thảo nguyên chúng ta, nhưng cũng phải một lạng bạc một bình đấy!"
Thiếu niên thản nhiên đáp: "Được rồi, đỡ ta ra ngoài đi."
Trương lang trung bước tới, đỡ lấy cánh tay của hắn, dẫn ra sân.
"Bước cao lên, coi chừng bậc cửa. Nhà cửa phương nam chỗ nào cũng đặt bậc cửa, thật lắm chuyện."
Thiếu niên không đáp.
Ra đến sân, hắn đẩy ông ra, hít sâu rồi bắt đầu luyện quyền.
Tay hắn không có binh khí, chỉ tung quyền, quyền phong ào ào vang lên.
Trương lang trung quay lại nhấc nồi than đang nấu thuốc, mở nắp nồi ngửi thử rồi đóng lại.
"À phải, ta cho người tra thử về thân thế nha đầu ấy, cũng có gốc gác lớn đấy."
Thiếu niên nghe vậy, quyền pháp bỗng nhanh hơn, như thể không để ý đến lời ông.
Trương lang trung tức đến mức râu vểnh lên, vừa luyện quyền vừa nói, cũng chẳng cản trở gì, chỉ là hắn ta cứ làm ngơ như vậy.
"Ngay cả nương của nha đầu ấy cũng có gia thế không nhỏ, ngươi biết bà ấy là ai không?"
Thiếu niên nhẹ nhàng nhảy một vòng, cơ thể lộn mấy vòng trên không trung rồi tiếp tục đánh quyền.
Trương lang trung : "…"
Không bỏ cuộc!
Ông lại tiến đến, định mở miệng thì thiếu niên đã thu quyền, bình thản nói: "Mai đừng để tiểu cô nương ấy đói."
Trương lang trung bỗng bật cười: "Ngươi là kẻ mù, làm sao biết nha đầu ấy bị đói?"
"Nàng ta mà không phải chịu chút nhịn nhục, ngươi sẽ có tâm trạng uống rượu sao?"
"Ngươi là con giun trong bụng ta đấy à?"
Thiếu niên xắn tay áo dài, nheo mắt: "Đời này ai cũng vất vả, có thể tha cho người thì nên tha, ít ra đồ nha đầu ấy nấu còn ăn được."
"Ta nấu thì có gì không ăn được?" Trương lang trung giận tím mặt.
Thiếu niên im lặng một lúc rồi nói: "Đồ ngươi nấu chỉ có cho heo ăn."
Đồ trời đánh!
Trương lang trung giận dữ giơ nắm đấm về phía hắn, râu mép dựng cả lên.
Thiếu niên nhếch môi: "Hư Hoài, đừng giơ nắm đấm, ngươi không đánh lại ta đâu."
"…" Trương lang trung há hốc miệng, ngỡ ngàng.
Tên này, rốt cuộc có phải mù không vậy?
…
Lúc này.
Lòng Tạ Ngọc Uyên như lửa đốt, sốt ruột không yên.
Quay lại, đụng ngay ánh mắt xanh lè của con chó canh cửa, một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng, liều thôi chứ biết làm sao.
Nàng khom lưng chạy lại, rút chiếc kim tre giấu trong tay áo, dùng hết sức đâm vào mông con chó.
Con chó đen vốn tưởng chủ đến v**t v* mình, nào ngờ mông lại bị đâm một cái đau điếng.
"Ẳng, ẳng, ẳng…"
Chó tru lên rồi lao về phía Tôn Lão Nhị, cắn chặt lấy ống quần hắn.
Tôn Lão Nhị giật mình vì tiếng sủa, bị chó cắn bất ngờ, hồn vía bay mất, vừa lăn vừa bò lùi lại.
Tạ Ngọc Uyên nhân cơ hội hét lớn: "Nhị thẩm, không xong rồi, nhị thúc bị chó cắn, mau cứu người!"
Lưu Thị khoác áo chạy ra, chộp lấy cây chổi gần đó đánh chó.
Không rõ là do tối nhìn không rõ hay Lưu Thị cố ý, mà cây chổi như có mắt, cứ đập trúng vào người Tôn Lão Nhị.
Tôn Lão Nhị đau quá la oai oái.
Ánh mắt Tạ Ngọc Uyên lạnh băng, nhân lúc hỗn loạn, nàng chầm chậm tiến đến gần hắn.
Khi hắn nhào về phía nàng, chiếc kim tre trên tay nàng khẽ vung lên.
Tôn Lão Nhị chỉ cảm thấy sau đầu nhói lên, mắt lệch, mũi vẹo, ngã quỵ xuống đất.
"Không xong rồi, nhị thúc méo miệng rồi, bị trúng tà rồi!" Tạ Ngọc Uyên giậm chân, lại hét lớn.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 19: Thả Chó
10.0/10 từ 33 lượt.