Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 189: Có Ta Ở Đây, Diêm Vương Không Nhận
1@-
La ma ma còn định nói tiếp, thì bị Trương Hư Hoài đẩy ra: “Gãy bốn xương sườn, nội tạng đều đã lệch hết cả. Nếu không có ta ở đây, thì nàng ta đã không qua khỏi, nhưng có ta ở đây, Diêm Vương không nhận đâu.”
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Người di nương muốn hại không phải là nàng sao, cớ gì lại là nương?
Giờ đây, lòng Tạ Ngọc Uyên mới thật sự thấy kinh hoàng, nàng run rẩy hỏi: “Nương ta đâu rồi?”
“Tiểu thư, Nhị phu nhân không sao, chỉ bị hoảng sợ thôi.”
Tim Tạ Ngọc Uyên nhói lên, nàng vội bảo: “La ma ma, đỡ ta dậy, ta muốn gặp Vệ Ôn.”
“Đi đâu mà đi?” Trương Hư Hoài cất giọng, râu mép dựng lên: “Hiện giờ nàng ta đang nằm như xác chết bên chỗ ta, ba tháng nữa hãy đến đón người.”
Lòng Tạ Ngọc Uyên đau như cắt, nếu không phải tình huống nguy cấp lắm, thì sư phụ đã không đưa người đến bên cạnh mình rồi.
Nàng chống tay lên giường, cố sức ngồi dậy, quỳ xuống trước Trương Hư Hoài, vẻ mặt nghiêm túc mà khẩn khoản: “Ân cứu nương to lớn như trời, xin ngài hãy cứu chữa cho nàng.”
Toàn thân Trương Hư Hoài như dựng đứng lên, mặt ông trầm xuống, chỉ thốt một câu: “Không cần ngươi nói" rồi phất tay áo rời đi.
Khi tiếng bước chân xa dần, Tạ Ngọc Uyên mới nghiến răng ngồi dậy, bảo La ma ma: “Ma ma, kể lại toàn bộ sự việc, không được bỏ sót một chữ.”
La ma ma chưa bao giờ thấy tiểu thư nghiêm nghị đến thế, vội vàng kể rõ mọi chuyện đã xảy ra buổi chiều.
Cuối cùng, bà nghẹn ngào: “Khi nô tỳ đến nơi, Nhị phu nhân và Vệ Ôn đều nằm trong vũng máu, tim nô tỳ muốn ngừng đập. Nhị phu nhân tỉnh lại, thấy Vệ Ôn sắp hết hơi, bèn bảo nô tỳ ôm nàng, lấy dao kề cổ mình ép buộc để rời khỏi phủ.”
“Ai cản lại?” Tạ Ngọc Uyên hỏi.
La ma ma tức giận đáp: “Là Thiệu di nương và lão phu nhân, hai người ấy cứ bảo là không hợp quy củ, không ra thể thống, rồi còn nói Nhị phu nhân quyến rũ đàn ông, tóm lại không cho ra khỏi phủ.”
Tạ Ngọc Uyên siết chặt tay đến trắng bệch, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Lồng ngực La ma ma phập phồng, nghiến răng: “May sao gặp được Tô thế tử đang tuần tra, ngài ấy cho chúng ta mượn xe ngựa, tự mình đưa đến Thái Y Viện, tìm gặp Trương thái y. Cũng may hôm ấy Trương thái y không vào cung, nên mới cứu được cái mạng nhỏ của Vệ Ôn. Tiểu thư, bọn họ, bọn họ thật quá đáng!”
Tạ Ngọc Uyên nghe xong, mồ hôi sau lưng lạnh toát , gương mặt sầm lại đến đáng sợ.
Nếu nàng không kiên quyết giữ Vệ Ôn bên nương, nếu không gặp được Tô Thế tử trên đường, vậy thì…
Tiếng nghiến răng vang lên từ miệng nàng, ánh mắt tràn ngập căm hận không ngớt.
Hay lắm, hay lắm!
Những trò bày mưu đối phó nàng kiếp trước, kiếp này lại đổ lên đầu nương. Thiệu di nương, Tạ lão phu nhân, món nợ này ta phải tính với các ngươi ra sao đây?
La ma ma thấy tiểu thư cắn răng im lặng, sợ nàng đau lòng thêm, bèn lau nước mắt, nói: “Tiểu thư đừng sợ, nô tỳ đã phái Thẩm Dung đi báo cho Tam gia rồi. Tam gia sẽ làm chủ cho chúng ta trong Thanh Thảo Đường này.”
Tạ Ngọc Uyên im lặng hồi lâu, mở mắt ra, ánh mắt sáng quắc: “Tam thúc đã được báo rồi, còn Nhị gia?”
“Xảy ra chuyện lớn thế này, trước khi tiểu thư tỉnh dậy, người đã về rồi.”
“Giờ người ở đâu?”
“Nghe nói là đến phòng Thiệu di nương rồi.”
Thật sao?
Chính thê gặp chuyện, nhưng lại đến phòng của thiếp, là muốn trách mắng Thiệu di nương? Hay muốn bàn bạc xem phải xử lý việc sau thế nào?
Tạ Ngọc Uyên cười nhạt, giọng khản đặc nói từng chữ: “Ma ma, mười mấy năm rồi, qua hai kiếp người, đã đến lúc tính sổ rồi.”
La ma ma sững sờ, hai kiếp người, chẳng lẽ tiểu thư tức giận quá mà nói nhảm sao?
…
“Bốp!”
Tạ Nhị gia vung tay, tát mạnh làm Thiệu di nương ngã nhào xuống đất.
Thiệu di nương ôm mặt, hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt.
Kế hoạch của bà vốn là đem Nhị phu nhân đến thư phòng của Tam gia, để những tên côn đồ đã sắp xếp sẵn xử lý bà.
Cái bọn côn đồ đó dù có hành động thật hay giả, thì thanh danh của Nhị phu nhân cũng không còn nữa.
Chính thê từng cắm cho Nhị gia một cái sừng, lần này nếu chuyện bại lộ, thì không chỉ Nhị gia không tha thứ, mà ngay cả người trong cung biết được cũng sẽ không cho Nhị phu nhân sống.
Xã hội này, danh tiết của phụ nữ là trên hết. Một người phụ nữ không còn trong sạch, chỉ có một con đường chết, không có con đường thứ hai.
Nếu Nhị phu nhân sụp đổ, thì Tạ Ngọc Uyên cũng mất chỗ dựa, sẽ không thể làm được trò trống gì, sống chết đều sẽ do bà thao túng.
Nhưng, tính toán bao nhiêu cũng không ngờ được rằng bên cạnh Nhị phu nhân lại có một nha hoàn biết võ nghệ;
Càng không ngờ rằng Nhị phu nhân vì nha hoàn đó mà dọa chết để thoát khỏi phủ, rồi gặp được Tô Thế tử... làm náo loạn khắp kinh thành!
Chỉ còn chút nữa thôi!
Thiệu di nương xoa gương mặt nóng ran, cảm thấy đau lòng và tức giận, bà bò đến ôm lấy chân Tạ Nhị gia, giọng kiên quyết, vẻ mặt cứng rắn.
“Nhị gia, hôm nay thiếp làm chuyện này, là đã chuẩn bị sẵn sàng chết tại đây. Ngài đánh thiếp, mắng thiếp, thiếp đều nhận. Nhưng trước khi chết, thiếp có vài lời muốn nói.”
Tạ Dịch Đạt nghiến răng: “Ngươi đừng có làm trò ầm ĩ, ta xưa nay đâu bạc đãi ngươi. Làm sai thì học theo mấy bà ngoài chợ, cứ một khóc, hai la, ba treo cổ cho ai xem hả?”
“Cho Nhị gia xem!” Thiệu di nương bật khóc: “Biểu ca, từ nhỏ chúng ta thanh mai trúc mã, ngài thương ta, ta kính ngài. Ngài từng nói sẽ cưới ta làm thê, sẽ yêu thương ta suốt đời. Những lời đó với ngài chỉ là đùa giỡn, nhưng ta vẫn luôn tin là thật. Ta chờ ngày lớn lên, chờ ngày đội mũ phượng, khoác áo cưới, làm thê tử của ngài, nhưng ta nhận lại được gì?”
Tạ Dịch Đạt im lặng.
“Ngài cưới Nhị phu nhân, ta không nói gì, chỉ trách bản thân không bằng nàng. Ta không làm phiền, cũng không nghĩ quẩn, chỉ cần biểu ca tốt là được, ta thế nào cũng chịu được.”
Thiệu di nương không trang điểm, dung mạo nàng vốn quyến rũ dịu dàng, giờ đây khóc càng thêm yếu đuối đáng thương. Nhắc đến chuyện cũ, vẻ đáng thương lại càng thêm phần sâu sắc, khiến Tạ Dịch Đạt thấy thương xót.
Thiệu di nương lệ tuôn như mưa, giọng nghẹn ngào: “Sau này, Cao gia gặp chuyện, biểu ca ruồng bỏ thê tử cưới ta, ông trời rủ lòng thương, cuối cùng cũng để ta toại nguyện. Ta vì Nhị gia mà lo liệu mọi việc trong nhà, sinh con dưỡng cái, ngày đêm đều một lòng yêu ngài. Thế nhưng… còn ngài thì sao?”
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
“Ma ma, xảy ra chuyện gì thế?”
Vừa cất lời, Tạ Ngọc Uyên cũng tự mình kinh ngạc, giọng nàng khàn đặc, nghe như tiếng kèn rách.
La ma ma thấy không thể giấu nữa, bật khóc nói: “Tiểu thư, là Vệ Ôn gặp chuyện rồi. Nàng… nàng vì cứu Nhị phu nhân mà liều mình với đám ác nhân, giờ sắp không qua khỏi.”
Tạ Ngọc Uyên nghe vậy, đầu óc trống rỗng, chỉ hỏi ngắn gọn một câu: “Nàng đang ở đâu?”
La ma ma còn định nói tiếp, thì bị Trương Hư Hoài đẩy ra: “Gãy bốn xương sườn, nội tạng đều đã lệch hết cả. Nếu không có ta ở đây, thì nàng ta đã không qua khỏi, nhưng có ta ở đây, Diêm Vương không nhận đâu.”
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Người di nương muốn hại không phải là nàng sao, cớ gì lại là nương?
Giờ đây, lòng Tạ Ngọc Uyên mới thật sự thấy kinh hoàng, nàng run rẩy hỏi: “Nương ta đâu rồi?”
“Tiểu thư, Nhị phu nhân không sao, chỉ bị hoảng sợ thôi.”
Tim Tạ Ngọc Uyên nhói lên, nàng vội bảo: “La ma ma, đỡ ta dậy, ta muốn gặp Vệ Ôn.”
“Đi đâu mà đi?” Trương Hư Hoài cất giọng, râu mép dựng lên: “Hiện giờ nàng ta đang nằm như xác chết bên chỗ ta, ba tháng nữa hãy đến đón người.”
Lòng Tạ Ngọc Uyên đau như cắt, nếu không phải tình huống nguy cấp lắm, thì sư phụ đã không đưa người đến bên cạnh mình rồi.
Nàng chống tay lên giường, cố sức ngồi dậy, quỳ xuống trước Trương Hư Hoài, vẻ mặt nghiêm túc mà khẩn khoản: “Ân cứu nương to lớn như trời, xin ngài hãy cứu chữa cho nàng.”
Toàn thân Trương Hư Hoài như dựng đứng lên, mặt ông trầm xuống, chỉ thốt một câu: “Không cần ngươi nói" rồi phất tay áo rời đi.
Khi tiếng bước chân xa dần, Tạ Ngọc Uyên mới nghiến răng ngồi dậy, bảo La ma ma: “Ma ma, kể lại toàn bộ sự việc, không được bỏ sót một chữ.”
La ma ma chưa bao giờ thấy tiểu thư nghiêm nghị đến thế, vội vàng kể rõ mọi chuyện đã xảy ra buổi chiều.
Cuối cùng, bà nghẹn ngào: “Khi nô tỳ đến nơi, Nhị phu nhân và Vệ Ôn đều nằm trong vũng máu, tim nô tỳ muốn ngừng đập. Nhị phu nhân tỉnh lại, thấy Vệ Ôn sắp hết hơi, bèn bảo nô tỳ ôm nàng, lấy dao kề cổ mình ép buộc để rời khỏi phủ.”
“Ai cản lại?” Tạ Ngọc Uyên hỏi.
La ma ma tức giận đáp: “Là Thiệu di nương và lão phu nhân, hai người ấy cứ bảo là không hợp quy củ, không ra thể thống, rồi còn nói Nhị phu nhân quyến rũ đàn ông, tóm lại không cho ra khỏi phủ.”
Tạ Ngọc Uyên siết chặt tay đến trắng bệch, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Lồng ngực La ma ma phập phồng, nghiến răng: “May sao gặp được Tô thế tử đang tuần tra, ngài ấy cho chúng ta mượn xe ngựa, tự mình đưa đến Thái Y Viện, tìm gặp Trương thái y. Cũng may hôm ấy Trương thái y không vào cung, nên mới cứu được cái mạng nhỏ của Vệ Ôn. Tiểu thư, bọn họ, bọn họ thật quá đáng!”
Tạ Ngọc Uyên nghe xong, mồ hôi sau lưng lạnh toát , gương mặt sầm lại đến đáng sợ.
Nếu nàng không kiên quyết giữ Vệ Ôn bên nương, nếu không gặp được Tô Thế tử trên đường, vậy thì…
Tiếng nghiến răng vang lên từ miệng nàng, ánh mắt tràn ngập căm hận không ngớt.
Hay lắm, hay lắm!
Những trò bày mưu đối phó nàng kiếp trước, kiếp này lại đổ lên đầu nương. Thiệu di nương, Tạ lão phu nhân, món nợ này ta phải tính với các ngươi ra sao đây?
La ma ma thấy tiểu thư cắn răng im lặng, sợ nàng đau lòng thêm, bèn lau nước mắt, nói: “Tiểu thư đừng sợ, nô tỳ đã phái Thẩm Dung đi báo cho Tam gia rồi. Tam gia sẽ làm chủ cho chúng ta trong Thanh Thảo Đường này.”
Tạ Ngọc Uyên im lặng hồi lâu, mở mắt ra, ánh mắt sáng quắc: “Tam thúc đã được báo rồi, còn Nhị gia?”
“Xảy ra chuyện lớn thế này, trước khi tiểu thư tỉnh dậy, người đã về rồi.”
“Giờ người ở đâu?”
“Nghe nói là đến phòng Thiệu di nương rồi.”
Thật sao?
Chính thê gặp chuyện, nhưng lại đến phòng của thiếp, là muốn trách mắng Thiệu di nương? Hay muốn bàn bạc xem phải xử lý việc sau thế nào?
Tạ Ngọc Uyên cười nhạt, giọng khản đặc nói từng chữ: “Ma ma, mười mấy năm rồi, qua hai kiếp người, đã đến lúc tính sổ rồi.”
La ma ma sững sờ, hai kiếp người, chẳng lẽ tiểu thư tức giận quá mà nói nhảm sao?
…
“Bốp!”
Tạ Nhị gia vung tay, tát mạnh làm Thiệu di nương ngã nhào xuống đất.
Thiệu di nương ôm mặt, hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt.
Kế hoạch của bà vốn là đem Nhị phu nhân đến thư phòng của Tam gia, để những tên côn đồ đã sắp xếp sẵn xử lý bà.
Cái bọn côn đồ đó dù có hành động thật hay giả, thì thanh danh của Nhị phu nhân cũng không còn nữa.
Chính thê từng cắm cho Nhị gia một cái sừng, lần này nếu chuyện bại lộ, thì không chỉ Nhị gia không tha thứ, mà ngay cả người trong cung biết được cũng sẽ không cho Nhị phu nhân sống.
Xã hội này, danh tiết của phụ nữ là trên hết. Một người phụ nữ không còn trong sạch, chỉ có một con đường chết, không có con đường thứ hai.
Nếu Nhị phu nhân sụp đổ, thì Tạ Ngọc Uyên cũng mất chỗ dựa, sẽ không thể làm được trò trống gì, sống chết đều sẽ do bà thao túng.
Nhưng, tính toán bao nhiêu cũng không ngờ được rằng bên cạnh Nhị phu nhân lại có một nha hoàn biết võ nghệ;
Càng không ngờ rằng Nhị phu nhân vì nha hoàn đó mà dọa chết để thoát khỏi phủ, rồi gặp được Tô Thế tử... làm náo loạn khắp kinh thành!
Chỉ còn chút nữa thôi!
Thiệu di nương xoa gương mặt nóng ran, cảm thấy đau lòng và tức giận, bà bò đến ôm lấy chân Tạ Nhị gia, giọng kiên quyết, vẻ mặt cứng rắn.
“Nhị gia, hôm nay thiếp làm chuyện này, là đã chuẩn bị sẵn sàng chết tại đây. Ngài đánh thiếp, mắng thiếp, thiếp đều nhận. Nhưng trước khi chết, thiếp có vài lời muốn nói.”
Tạ Dịch Đạt nghiến răng: “Ngươi đừng có làm trò ầm ĩ, ta xưa nay đâu bạc đãi ngươi. Làm sai thì học theo mấy bà ngoài chợ, cứ một khóc, hai la, ba treo cổ cho ai xem hả?”
“Cho Nhị gia xem!” Thiệu di nương bật khóc: “Biểu ca, từ nhỏ chúng ta thanh mai trúc mã, ngài thương ta, ta kính ngài. Ngài từng nói sẽ cưới ta làm thê, sẽ yêu thương ta suốt đời. Những lời đó với ngài chỉ là đùa giỡn, nhưng ta vẫn luôn tin là thật. Ta chờ ngày lớn lên, chờ ngày đội mũ phượng, khoác áo cưới, làm thê tử của ngài, nhưng ta nhận lại được gì?”
Tạ Dịch Đạt im lặng.
“Ngài cưới Nhị phu nhân, ta không nói gì, chỉ trách bản thân không bằng nàng. Ta không làm phiền, cũng không nghĩ quẩn, chỉ cần biểu ca tốt là được, ta thế nào cũng chịu được.”
Thiệu di nương không trang điểm, dung mạo nàng vốn quyến rũ dịu dàng, giờ đây khóc càng thêm yếu đuối đáng thương. Nhắc đến chuyện cũ, vẻ đáng thương lại càng thêm phần sâu sắc, khiến Tạ Dịch Đạt thấy thương xót.
Thiệu di nương lệ tuôn như mưa, giọng nghẹn ngào: “Sau này, Cao gia gặp chuyện, biểu ca ruồng bỏ thê tử cưới ta, ông trời rủ lòng thương, cuối cùng cũng để ta toại nguyện. Ta vì Nhị gia mà lo liệu mọi việc trong nhà, sinh con dưỡng cái, ngày đêm đều một lòng yêu ngài. Thế nhưng… còn ngài thì sao?”
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 189: Có Ta Ở Đây, Diêm Vương Không Nhận
10.0/10 từ 33 lượt.