Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 176: Dạo Chơi Đêm Ở Sông Khúc
Trương Hư Hoài không nói thêm nữa, nghiến răng lạnh lùng uống cạn một chén rượu: "Huynh đệ, ngươi biết vì sao ta đồng lòng với hắn không?"
Tô TSm nhìn chén rượu trong tay, im lặng đối diện với ánh mắt hắn.
Trương Hư Hoài thôi cười: "Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, nghĩ đến ta, mới bảy tháng trong bụng nương đã chào đời, phụ mẫu ta vì cứu sống ta mà không tiếc cả mạng mình. Vậy mà ta chỉ muốn xem thử, kẻ muốn đầu độc giết con ruột mình sẽ phải nhận kết cục ra sao."
Tô TSm nhìn gương mặt Trương Hư Hoài, cảm giác hai bên thái dương giật lên liên hồi.
"Ta theo hắn từ Kinh thành đến Bắc Địch, rồi từ Bắc Địch đến Tôn Gia Trang, lại từ Tôn Gia Trang quay về Kinh thành. Ở Bắc Địch, hắn sống tự tại thoải mái, ở Tôn Gia Trang thì nửa người nửa quỷ, chỉ có về Kinh thành…"
Trương Hư Hoài cười một tiếng: "Hắn sống như bước vào vực sâu, như đi trên băng mỏng, dè chừng từng bước, mọi người đều toan tính hại hắn, ngay cả người ngồi trên ngai vàng kia cũng thế. Ta còn thấy cảm thấy khó khăn thay hắn."
Tô TSm từ từ rũ mắt, sự lạnh lẽo từ chiếc chén như thấm vào lòng: "Ngày mai nếu ngươi không thể mở lời, ta sẽ làm người ác này."
"Không cần!" Trương Hư Hoài mỉa mai.
...
Tạ Ngọc Uyên về đến Thanh Thảo Đường, thấy đèn trong phòng phía đông hậu viện vẫn còn sáng, biết nương đang đợi mình.
Nàng chỉnh lại áo, rồi mới đẩy cửa bước vào.
Cao thị thấy con đến, bèn đứng dậy khỏi giường, đưa tay điều chỉnh ngọn nến.
Tạ Ngọc Uyên sợ lửa bén vào tay nương, vội kéo bà ngồi xuống, thuật lại mọi chuyện không bỏ sót điều gì.
Cuối cùng, nàng đưa tờ giấy cho Cao thị: "Nương, đây là chứng cứ Tạ nhị gia tham ô."
Cao thị hơi ngạc nhiên: "A Uyên, đây là vật hắn trao cho con để làm tín sao?"
Tín vật?
Dưới ánh nến, trong mắt Tạ Ngọc Uyên lóe lên ánh sáng long lanh, nàng trầm tư hồi lâu rồi thở dài: "Tín vật gì chứ, chẳng qua vì hổ thẹn, chút đền bù mà thôi."
Đêm đó, ngắn ngủi như vừa nhắm mắt lại, trời đã sáng.
Chỉ là vừa sáng, cơn mưa lớn đã kéo đến.
Mùa hè mưa giông nhiều, trận mưa này chốc lát đã dứt, để lại đất đầy những cánh hoa rơi.
Mưa vừa ngớt, Cố Thị đã sai người chuẩn bị xây nhà bếp nhỏ ở phòng tam gia, nào ngờ thợ vừa vào viện thì a hoàn thông báo rằng nên xây ở Thanh Thảo Đường.
Bọn người hầu không dám tự ý quyết định, vội quay về báo lại với Cố Thị. Bà ta còn biết nói gì nữa, tất nhiên là không có gì để nói. Ai mà không biết lão tam và Thanh Thảo Đường từ trước đến nay đi lại rất thân thiết.
Vừa bắt đầu xây, Thanh Thảo Đường đã lộn xộn hết cả lên, Tạ Ngọc Uyên bị làm ồn đến đau đầu, bèn sang viện tam thúc.
Trong viện Tạ Dịch Vi có một thư phòng rất lớn, trên giá sách bày toàn sách của các học phái khác nhau. Nàng lấy đại một quyển để trước mặt, nhưng không đọc vào chữ nào.
Cả buổi sáng trôi qua, sách vẫn mở ở trang đó.
Đến trưa, nhà bếp nhỏ đã hoàn thành, Lý Thanh Nhi có dịp trổ tài, gương mặt vui tươi như hoa nở.
La ma ma thấy tiểu thư chẳng còn chút tinh thần nào, bèn khuyên: "Tiểu thư, xe đến núi ắt có đường, cứ nghỉ ngơi cho tốt, tối nay còn phải đánh trận lớn đấy."
Tạ Ngọc Uyên gật đầu, ăn qua loa vài món, rồi lại vào thư phòng tam thúc ngồi suốt nửa ngày.
Cuối cùng cũng chờ được đến khi trời tối, nàng đã sớm thay áo quần, chải đầu xong, chờ Giang Phong đến đón.
Nửa canh giờ sau khi khóa cửa viện, Tạ Ngọc Uyên đã đứng trong sân của Giang phủ.
Nàng vừa đứng vững, Thanh Sơn từ trên cây nhảy xuống: "Tạ tiểu thư, chủ nhân nhà ta mời ngài đến sông Khúc chơi một chuyến, xe ngựa đã đợi sẵn ngoài phủ."
"Ta là một tiểu thư khuê các, đêm hôm khuya khoắt lại đi dạo sông Khúc cùng người khác? Thanh Sơn, chủ nhân ngươi có hơi ép buộc người khác quá rồi không!"
Thanh Sơn thoáng lộ vẻ ngượng ngùng: "Tạ tiểu thư, lời chủ nhân chính là mệnh của tiểu nhân, mong tiểu thư đừng làm khó ta."
Ý tứ rất rõ ràng: chuyến này ngươi đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi.
Trong viện không ai là kẻ ngốc, Giang Phong nhướng mày, bước nhanh đến bên cạnh Tạ Ngọc Uyên, ánh mắt lạnh lẽo không giấu được.
Giang Đình già dặn hơn một chút, ho nhẹ một tiếng nói: "Tiểu thư, để lão nô theo tiểu thư đi một chuyến."
Tạ Ngọc Uyên biết rằng cục diện bế tắc này không có lợi cho ai, đành phải lùi một bước: "Ta là thường dân, không dám làm phiền An Vương. Giang Phong, ngươi đánh xe."
"Vâng, tiểu thư."
"Giang Phong, ngươi đi mang theo hết đi"
"Tiểu thư?"
"Nếu An Vương không nhận, ta chỉ có thể ôm đống bạc này nhảy xuống sông Khúc thôi."
...
Đêm tháng bảy, nóng bức.
Một chiếc thuyền lặng lẽ dạo chơi trên sông.
Trên thuyền treo đèn lồng đỏ, mấy người hát ôm tỳ bà nhẹ nhàng ca ngợi, điệu nhạc bi thương.
Trong khoang thuyền, Trương Hư Hoài ngồi trước bàn rượu, tự rót tự uống, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào người hát.
Đầu thuyền, hai công tử mặc áo gấm đứng ngắm gió, thấp giọng trò chuyện.
Thấy xa xa có xe ngựa đến, Tô TSm "phạch" một tiếng mở quạt: "Mộ Chi, người đến rồi, lại ngồi xe của Giang phủ, cô nương này đang nói với ngươi đừng được đằng chân lân đằng đầu, nàng vẫn có giới hạn."
Ánh mắt Lý Cẩm Dạ lóe lên tia sáng: "Cô nương này chưa bao giờ làm theo lời người khác nói, khi tính toán người khác, cứ như con cáo nhỏ."
Tay cầm quạt của Tô TSm bỗng khựng lại giữa không trung, cháu gái thông minh như vậy, sao chú lại ngốc thế?
Tạ Ngọc Uyên xuống xe, lên thuyền.
Nàng mặc một chiếc váy màu trăng non, không đeo trang sức, da trắng như tuyết, ánh mắt trong veo, chỉ là trên mặt có một nét lạnh lùng khiến người ta khó gần.
Tô TSm sáng mắt lên, không nhịn được muốn bước đến đón, nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn Lý Cẩm Dạ.
Không biết có phải ảo giác hay không, vừa rồi dường như mắt người kia cũng lóe lên chút ánh sáng.
Tạ Ngọc Uyên bước tới cúi chào, rồi lùi lại nửa bước, giữ khoảng cách vừa phải.
Tô TSm nhìn Lý Cẩm Dạ cười đầy ẩn ý, như muốn nói: "Thấy chưa, người ta cảnh giác với ngươi đó!"
Trong lòng Lý Cẩm Dạ rối bời, ký ức ở Tôn Gia Trang như những ánh sáng loang lổ lướt qua tâm trí, ngọt bùi cay đắng khó phân biệt, hắn không còn muốn nhìn thấy khuôn mặt trước mặt nữa.
"Tạ tiểu thư, mời vào trong!"
Giọng hắn lạnh lùng như ánh trăng trên đầu, Tạ Ngọc Uyên gật đầu: "Mời An Vương gia."
Một tiếng Tạ tiểu thư, một tiếng An Vương gia, như hai người xa lạ chẳng liên quan gì nhau.
Tạ Ngọc Uyên bước vào khoang thuyền, nhìn thấy Trương Hư Hoài đang tự rót rượu uống, chân nàng khựng lại, lưỡng lự không biết nên tiến tới gọi một tiếng "sư phụ" hay nên đứng yên gọi một tiếng "Trương thái y".
Trương Hư Hoài bực bội trừng mắt nhìn nàng: "Đứng đó làm gì, ngồi xuống đi!"
Tạ Ngọc Uyên đưa tay vén nhẹ lọn tóc mai, rồi ngồi xuống.
"Uống rượu được không?"
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Chỉ có thể uống chút rượu gạo Giang Nam."
"Đây chính là rượu gạo Giang Nam, thêm hoa quế vào, gọi là rượu hoa quế, ngọt ngào, hậu vị mạnh, là loại rượu mà phụ thân yểu mệnh của ngươi thích nhất."
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên