Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 171: Trở Về Cao Gia

1@-

 

Nghe đến đây, Tưởng thị cảm thấy như vừa nuốt bảy tám con ruồi.

Mình vất vả nuôi lớn nó, chẳng những không thấy nó kiếm tiền về hiếu kính mình, lại còn muốn kiếm tiền để lo cho vợ, đúng là đồ sói mắt trắng!

"Trần Thanh Diễm, ta nói rõ với con, giờ đây Tạ gia nghèo đến mức không còn gì cả, nếu con nhất quyết lấy nàng, tương lai con sẽ phải chịu khổ thôi."

"Vì nàng mà chịu khổ, con thích!"

"Ôi chao!"


Tưởng thị ôm lấy ngực, liên tục r*n r*: "Sao tim nương lại đau thế này, con nghĩ kỹ chưa, nhà ngoại nàng là Cao gia, là Cao gia đấy!"

"Cao gia thì làm sao?"

Trần Thanh Diễm cười nhạt: "Ba năm trước, hoàng thượng đã trả lại sính lễ của Cao gia, chuyện đó đã qua từ lâu rồi, nương, hãy suy nghĩ kỹ, tin tưởng vào mắt nhìn của con, người con chọn, tuyệt đối không sai."

Nhìn ánh mắt kiên định của con trai, Tưởng thị chỉ cảm thấy tim đập mạnh, loạn nhịp.

Bà cầm lấy bát trà, uống cạn một hơi, rồi ngã phịch xuống ghế, lòng đầy oán thán.

Đúng là tiểu súc sinh, thật muốn nhét nó lại vào bụng mẹ mà sinh lại từ đầu!

...

Ánh đèn leo lét, màn đêm không một bóng người.

Góc tây bắc của Tạ gia, có một chiếc xe ngựa đang dừng.

Bên cạnh xe, Giang Đình đi qua đi lại, gương mặt tràn ngập lo lắng.

Đột nhiên, trên không có tiếng động, chưa kịp ngẩng đầu, Giang Phong và Tạ Ngọc Uyên đã đứng vững trước mặt.

"Tiểu thư, người lên xe trước; Giang Phong, đi cõng nhị phu nhân qua đây."

Vài lần tới lui, mọi người đã tập trung đầy đủ, Giang Phong đội chiếc nón lá xuống đầu, siết chặt dây cương, xe ngựa bắt đầu lao vút đi trên con đường đá xanh trống vắng.

Ba năm không gặp nhị phu nhân, vừa thấy, Giang Đình không nhịn được mà quỳ gối trước bà.

Cao thị đưa tay nhẹ nhàng đỡ hắn dậy: "Giang Đình, ngươi già đi nhiều rồi!"

"Nhị phu nhân, lão nô vẫn có thể giúp tiểu thư thêm vài năm!"

Tạ Ngọc Uyên xấu hổ cúi đầu.

Những năm qua, Giang Đình đi theo nàng, vì nàng mà chạy đông chạy tây, không còn một sợi tóc đen nào, những nếp nhăn trên mặt như vết khắc của dao, đã rất sâu rồi.

"Giang Đình, sau này ta sẽ... hiếu kính ngươi!"

"Tiểu thư, tuyệt đối không nên, lão nô là người Cao gia, phục vụ chủ nhân là bổn phận của lão nô." Giang Đình vội vàng xua tay.

"A Uyên, Giang Đình, rồi cả La ma ma, sau này con đều phải hiếu kính. Những năm qua, họ bảo vệ con, thật không dễ dàng." Cao thị nói dịu dàng.

"Yên tâm đi, nương!"

Không ai nói thêm gì, xe chạy khoảng thời gian bằng một chén trà, đã đến cổng chính Cao gia.

Cao thị nhảy xuống xe, gạt tay Tạ Ngọc Uyên đang chìa ra, bước chân loạng choạng bước vào từ cửa chính.

Đập vào mắt là cây ngô đồng cao lớn, vẫn tươi tốt như xưa, mắt bà nhìn về phía trước, mãi mà vẫn không bước nổi thêm bước nào.

Phủ Cao gia không lớn, nhưng lại tinh xảo, ngoại tổ phụ bà vì cha mẹ bà mà bỏ ra số tiền lớn tu sửa lại. Nơi đây từng là vườn hoa tươi đẹp, tiếng cười vang khắp nơi, là nhà của bà và anh trai.

"Nương?" Tạ Ngọc Uyên bước theo sau, trong mắt tràn ngập lo lắng.

Cao thị như không nghe thấy gì, nhấc vạt váy, chạy thật nhanh về phía trước.

Có lẽ vì lâu không ai đi qua, mặt đường trơn trượt, bà bị trượt chân ngã xuống đất.

Bà không bận tâm đến đau đớn, không chút do dự đứng dậy, chạy một mạch đến sân của anh cả.

Ngẩng đầu nhìn lên, nước mắt Cao thị chảy xuống.

Sân của anh cả tên là Trạch Lan viện, lấy tên từ cây thuốc, là một nơi ngập tràn cây xanh và bóng mát.

Trước sân từng có một cây tùng và một cây bách, là do cha bà tự tay trồng khi mẹ sinh ra bà. Cha nói, anh trai là cây tùng, bà là cây bách, đến một ngày hai người lớn lên, lập gia đình, hai cây này sẽ vẫn ở trước sân, bảo vệ cha và mẹ.

Cao thị đưa tay chạm vào cây, lòng đau như cắt.

"Nương, chúng ta đi thôi, ở đây... chẳng còn gì để xem nữa."

Tạ Ngọc Uyên có chút hối hận vì đã đưa nương đến đây, đừng nói gì đến việc nương đã từng sống ở đây mười mấy năm, ngay cả nàng chưa từng sống ở đây ngày nào, nhìn thôi cũng thấy lòng đau như dao cắt.

Quay đầu lại, Giang Đình đã quỳ rạp dưới đất, khóc không thành tiếng.

Ngôi nhà này đã mua được hai năm, hắn vào Kinh Thành cũng gần hai tháng, nhưng chưa dám bước vào nơi này lần nào, chỉ sợ nhìn cảnh nhớ người, làm lòng đau thêm.

Quả thật, vừa bước chân vào đây, ba phần hồn như mất đi hai phần, còn một phần thì lơ lửng trong ngực, chập chờn chao đảo.

La ma ma cố kìm nén nỗi đau, bày bàn hương nến, hoa quả và bánh ngọt dưới cây ngô đồng, vừa bày vừa lau nước mắt. Bà là người sinh ra và lớn lên ở Cao gia, Cao gia chính là nhà của bà.

Nhìn ba người trước mặt, Tạ Ngọc Uyên bỗng cảm thấy mình không phải lúc nào cũng có thể làm được mọi thứ, như những vết thương trong lòng ba người này, nàng không có cách nào để chữa lành được.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Cao thị cởi áo ngoài, để lộ bộ áo quần trắng bên trong, cầm lấy hương nến mà La ma ma đưa, khom mình ba lần trước trời.

"A Uyên, con cũng lại đây lạy đi!"

Tạ Ngọc Uyên bước tới, học theo nương khom mình vái lạy.

"Hồi bé ngây thơ vô lo, chưa từng trải qua sinh tử, cứ nghĩ phụ mẫu ông bà sẽ mãi mãi ở bên cạnh, sẽ không bao giờ rời xa. Giờ đây, họ đều đã đi rồi, có người có lẽ đang chờ đầu thai dưới âm ty, có người có thể đã nhập vào cõi đời này, nhưng với ta, vĩnh viễn không còn gặp lại họ được nữa."

Lòng Tạ Ngọc Uyên như dần chìm xuống: "Nương, nương còn có con, nương phải sống thật lâu, ở bên con trọn đời."

"A Uyên à, chẳng ai có thể ở bên ai trọn đời đâu."

Cao thị cầm lấy hương trong tay nàng, c*m v** lư hương: "Cuối cùng người có thể ở bên cạnh mình, chỉ có chính mình thôi."

Nghe lời này, lòng Tạ Ngọc Uyên cảm thấy không dễ chịu, nhưng lại chẳng nói ra được là không dễ chịu ở đâu.

"Đời này còn được về Kinh Thành, còn được nhìn lại Cao gia một lần, để họ trên trời nhìn xuống nương con ta, ta đã thấy mãn nguyện rồi."

Cơn đau dâng lên trong lòng, Tạ Ngọc Uyên kìm nước mắt không để trào ra: "Họ trên trời, liệu có thấy được không?"

"Có!"

Cao thị cười: "Đến, giúp nương đốt tiền giấy."

Tạ Ngọc Uyên ngồi xuống cạnh bà, ném vàng mã vào lư hương: "Nương, về ăn cơm được không?"

Cao thị gật đầu: "Tất nhiên là phải ăn cơm, tam thúc con nói đúng, phải sống lâu hơn bọn họ, để thấy bọn chúng lần lượt bị báo ứng."

"Nhất định sẽ thấy, nương à!"

Tạ Ngọc Uyên nhìn khuôn mặt Cao thị, ánh lửa khiến khuôn mặt khi sáng khi tối, nàng âm thầm thề.

...

Khi trăng đã lên cao, xe ngựa trở về bức tường phía tây bắc.

Tạ Ngọc Uyên nhìn nương và La ma ma biến mất sau tường, lòng thở dài.

"Tiểu thư, đi thôi, lát nữa hắn sẽ đến."

Tạ Ngọc Uyên lắc đầu: "Không vội, chúng ta cứ từ từ đi."

Nghe vậy, Giang Đình biết tiểu thư có chuyện muốn nói, bèn sai Giang Phong lái xe ngựa trở về, còn mình thì lững thững theo sau nàng.

"Còn nhớ đêm nương đi gặp nhị cữu, chúng ta cũng đã đi bộ suốt nửa đêm như thế này."

"Sao mà quên được, khi đó tiểu thư hoạt bát hơn bây giờ, không sợ trời, không sợ đất, tính tình cũng thẳng thắn, trong lòng không có gì giấu được, tất cả đều hiện lên trong mắt."

Giờ đây, thật khó để nhìn ra cảm xúc của tiểu thư qua ánh mắt.

"Thoắt cái đã ba năm trôi qua!" Tạ Ngọc Uyên thở dài: "Ba năm qua, ta thường tự hỏi một câu."

"Tiểu thư, người nói đi."

"Ta vẫn nghĩ, sao Cao gia lại rơi vào cảnh bi thảm như vậy? Hoàng đế có cần căm thù Cao gia đến thế không? Hay là..." 

 

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Story Chương 171: Trở Về Cao Gia
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...