Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 168: Nương Ở Đâu, Con Ở Đó

1@-

 
Tô TSm cầm quạt quạt, đôi mắt dài hẹp lộ nét cười, nhìn Lý Cẩm Dạ: "Mộ Chi, người tới rồi."

Lý Cẩm Dạ ngước mắt nhìn Giang Đình, nói lạnh lùng: "Ta tưởng là ai, hóa ra là cá lọt lưới của Cao gia."

Giang Đình nghe vậy, hai tay nắm chặt. Đến cả thân phận của mình cũng bị điều tra rõ ràng, xem ra đối phương đã có chuẩn bị.

"Tiểu nhân xin chào An Vương."

Lý Cẩm Dạ nhạt nhẽo nói: "Trời nắng nóng, làm phiền ngươi đi một chuyến. Giang chưởng quỹ của Ngọc Linh Các là người hiểu biết về đồ quý, năm ngoái ta có được một miếng ngọc bội, phiền ngươi xem giúp."

Giang Đình cố nén trái tim đập mạnh, cúi đầu đáp: "Không dám!"

"Không có gì là không dám, ngươi cứ xem đi."

Lý Cẩm Dạ nhìn về phía sau, Thanh Sơn lập tức lấy từ trong áo ra một miếng ngọc bội, đặt lên bàn.

Giang Đình cúi người nhìn kỹ, trong lòng đã hiểu rõ: "Tiểu nhân xin phép nói thật, e rằng đây là đồ giả."

"Đúng thế, người như thế nào thì ngọc cũng như vậy, đều là giả cả." Lý Cẩm Dạ cúi đầu nhìn ông bằng ánh mắt sắc bén.

Nếu là người khác nghe được lời này, chắc hẳn sợ đến mức hồn bay phách lạc, nhưng Giang Đình vẫn cố giữ bình tĩnh: "Vậy xem ra, trong tay vương gia chắc hẳn có hàng thật?"

Lý Cẩm Dạ định mở miệng, nhưng Tô TSm lại bực mình chen vào: "Lắm lời làm gì, người giả thì hợp đồ giả, người thật hợp đồ thật, mau gọi chủ nhân của ngươi ra đây."

Giang Đình vẫy tay, im lặng thu ngọc bội vào trong tay áo, cúi người chào hai người: "Vương gia, tiểu nhân nhất định sẽ truyền đạt lại, xin cáo từ!"

"Khoan đã!"

Lý Cẩm Dạ giơ tay ngăn lại, nói: "Không cần phiền phức vậy, tối nay ta sẽ tự đến cửa."

Trong lòng Giang Đình ngổn ngang trăm mối, cuối cùng cũng gật đầu đáp: "Đến lúc đó, tiểu nhân và chủ nhân sẽ chờ vương gia đại giá."

"Thanh Sơn, tiễn khách!"

Giang Đình lên bờ, vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, lập tức hiểu vì sao An Vương lại chọn gặp mình trên thuyền.

Bốn bề là nước, trên mặt sông không một bóng người, an toàn tuyệt đối.

Hắn không khỏi cảm thán: Thật tỉ mỉ!

Lý Cẩm Dạ đứng trước cửa sổ, nheo mắt lại, ánh mắt lộ vẻ do dự, cuối cùng thở dài: "Cho đến giờ, ta vẫn không muốn tin..."

"Ta thì ngược lại, rất mong đợi được xem biểu cảm của cô nàng ấy khi thấy chúng ta." Tô TSm khép chiếc quạt lại, vẻ mặt đầy chờ mong.

Lý Cẩm Dạ cười nhạt.

Buổi sáng đầu hạ, tiếng ve kêu inh ỏi, lá cây xanh um, hoa nở rực rỡ, hắn bỗng dưng cảm thấy bực bội.

Người mà hắn không muốn dính dáng vào nhất, lại dính dáng vào;

Kẻ mà hắn không muốn giết nhất, lại là kẻ thù không đội trời chung!

Vận như thế?

Mệnh cũng như thế?

...

Trong Thanh Thảo Đường, Tạ Ngọc Uyên thong thả ăn sáng xong, bèn dựa vào ghế nằm đọc sách y học.

Mỗi chữ trong sách nàng đều hiểu, nhưng ghép lại thành câu thì chẳng hiểu nổi. Trong đầu nàng lúc này chỉ nghĩ đến mấy người Giang Đình thế nào rồi? Đã gặp người chưa? Ngọc bội có khớp không?

Và ở tiền viện xảy ra chuyện gì?

La ma ma vén rèm bước vào: "Tiểu thư, Nhị gia từ nha môn chưa về, lão phu nhân tức giận nhưng cũng không nói gì thêm."

Tạ Ngọc Uyên ném quyển sách đi, bỗng lấy một chiếc ngân châm từ bên giường, chơi đùa trong tay: "Có điều tra ra lão phu nhân vì sao giận không?"

"Nghe nói vì một bức thư."

"Thư của ai?"

La ma ma lắc đầu: "Các tiểu nha đầu không biết, người gác cổng lại không biết chữ, chỉ có Tạ tổng quản mới biết bức thư đó gửi cho ai."

"Hắn là chó của Tạ gia, tất nhiên không nói."

Tạ Ngọc Uyên ho nhẹ vài tiếng, xoay xoay ngân châm trong tay: "Cứ đợi đi, cái gì phải đến sẽ đến."

Tạ gia không để Tạ Ngọc Uyên đợi lâu, chiều hôm đó, cơm nước chưa được mang tới thì Đông Mai đã đích thân đến mời.

Mời Cao thị, đồng thời dặn không cho Tam tiểu thư đi theo.

Tạ Ngọc Uyên nhìn Đông Mai, lạnh lùng nói: "Ngươi bảo ta không theo, ta sẽ không theo sao?"

Đông Mai không ngờ Tam tiểu thư mấy năm nay như nước lặng, bỗng dưng trở nên mạnh mẽ, lưỡi chợt líu lại, không biết phải đáp lời thế nào.

"Nương, chúng ta đi thôi."

Tạ Ngọc Uyên không muốn nói thêm, đỡ tay Cao thị, ra hiệu cho Vệ Ôn.

Vệ Ôn chỉnh lại áo, thuận tay nắn lại con dao găm trong ngực. Phong gia đã dặn, nếu Tạ phủ dám ức h**p Nhị phu nhân và Tam tiểu thư, không cần sợ, cứ giết trước nói sau.

Nàng đã học võ gần mười năm, chưa từng giết người, nhân tiện có thể thử tay.

Ba người vừa đi, La ma ma quay vài vòng quanh sân, gọi Lý Thanh Nhi: "Mau ra trước cửa canh chừng, nếu Tam gia về thì báo ngay cho ngài ấy đến Phúc Thọ Đường."

"Dạ, ma ma!" Thanh Nhi chạy đi như bay, một lúc sau đã chẳng thấy bóng dáng đâu.

A Bảo khẽ kéo áo La ma ma: "Nhị phu nhân và tiểu thư không sao chứ?"

La ma ma cười nhạt: "Có thể có chuyện gì chứ? Cây châm trong tay tiểu thư không chỉ để chữa bệnh cứu người, nó còn có thể đưa người xuống gặp Diêm Vương!"

"Vậy ma ma còn bảo Thanh Nhi đợi Tam gia?"

"Đó gọi là phòng khi bất trắc! Tạ phủ này chẳng có kẻ nào đáng để tiểu thư phải động tay động chân."

...

Vừa bước vào Phúc Thọ Đường, Tạ Ngọc Uyên đã thấy không ổn, trong sân không một bóng tiểu nha hoàn, chỉ toàn là bà tử khỏe mạnh.

Nàng cười nhạt, thì thầm vào tai Cao thị: "Nương, đừng sợ, con bảo vệ được nương."

Cao thị mỉm cười, tay khẽ vỗ hai cái lên tay nàng, hai nương con cùng bước qua ngưỡng cửa.

Vệ Ôn định vào theo, nhưng bị hai bà tử dữ dằn cản lại, nàng vừa định cúi người luồn vào, thì nghe Tam tiểu thư thản nhiên nói: "Vệ Ôn, ngươi cứ đứng ngoài canh chừng."

"Dạ."

Vệ Ôn trừng mắt nhìn hai người nọ, lập tức đứng yên ở góc tường, dựng hai tai nghe ngóng.

Hai bà tử nhìn nha đầu kia, thấy ánh mắt nàng ta như muốn ăn tươi nuốt sống, nghĩ thầm: Con tiện nhân này chắc ăn gan hùm mật gấu, dám trừng mắt với các bà, xem sau này ta sẽ trừng trị ngươi thế nào.

Trong chính sảnh, Tạ lão gia, Tạ lão phu nhân ngồi uy nghi trên cao.

Bên dưới, lần lượt là đại gia và Cố thị, nhị gia và Thiệu di nương.

Tạ Ngọc Uyên vừa bước vào cửa, ánh mắt lạnh lùng chĩa thẳng về phía Thiệu di nương, cao giọng quát: "Một di nương mà dám ngồi vào chỗ chính thất của nương ta. Sao? Định cướp ngôi à?"

Thiệu di nương mặt tái xanh, giận không kiềm được, nước mắt tuôn rơi, bà ta lúng túng đứng lên, mắt oán trách nhìn sang phía chồng.

Quả nhiên, Tạ nhị gia tức giận đập bàn, mắt long sòng sọc: "Nghiệt súc, ai cho ngươi theo đến đây?"

"Cao gia không còn ai có thể đứng ra bảo vệ nương con, con làm con gái, trong người cũng có một nửa dòng máu Cao gia. Cữu cữu con, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu thường về báo mộng cho con: 'Nương ở đâu, con ở đó!'"

Một câu nói khiến Tạ nhị gia á khẩu, chỉ còn biết chuyển cơn giận sang Cao thị: "Cao thị, ngươi quỳ xuống cho ta!"

Cao thị chỉ lạnh nhạt nhìn ông ta, mặt không chút sợ hãi, đi thẳng đến ngồi xuống chỗ của Thiệu di nương vừa ngồi.

Sắc mặt Nhị gia biến đổi, người đàn bà này, thật chẳng xem ai ra gì! 

 

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Story Chương 168: Nương Ở Đâu, Con Ở Đó
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...