Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 166: Mưu Tính
1@-
Lòng Tạ lão phu nhân thắt lại, không tiện nói ra rằng mười phần thì đến tám chín phần là nhắm đến Tạ Ngọc Uyên, đành an ủi: "Mọi chuyện đều có duyên, nước chảy mới thành sông, hôn nhân của con gái cũng đều do duyên định."
"Con không tin vào duyên gì hết, nhà họ Quản đã nhắm vào Tam thúc, vậy mà Tam thúc cũng không có duyên đó thôi." Tạ Ngọc My thốt lên.
Thiệu di nương nghe con gái nói năng tùy tiện, giận đến mức chỉ muốn tát cho con một cái. Chuyện giữa lão Tam và nhà họ Quản không thành, là vì bà đã hao tốn bao nhiêu công sức và tính kế phía sau.
Sắc mặt Tạ lão phu nhân hơi tái, cô bé này nói năng không biết suy nghĩ, tính cách chẳng giống mẹ nó chút nào, không có chút toan tính, sau này gả đi, chắc chắn sẽ phải chịu khổ.
Tạ Ngọc My không hề sợ hãi, vừa làm nũng vừa nắm lấy tay bà, nghẹn ngào: "Tổ mẫu, xin bà nghĩ cách cho My nhi, con đã mang thân phận thứ xuất, trong ngoài phủ đều coi thường, nếu còn phải gả vào nhà hèn mọn, con thà chết còn hơn."
Nghe vậy, lòng Tạ lão phu nhân bỗng dâng lên cảm xúc phức tạp, lạnh lùng nói: "Người đâu, đưa Tứ tiểu thư về phòng."
"Tổ mẫu!"
Tạ Ngọc My còn muốn nói thêm, nhưng thấy nương mình đang ra sức nháy mắt, đành nuốt hết những lời muốn nói, ngoan ngoãn đi theo tỳ nữ.
Chờ con gái đi khỏi, Thiệu di nương bỗng quỳ phịch xuống, nước mắt lưng tròng: "Di mẫu, cháu gái chưa từng cầu xin di mẫu điều gì, nhưng vì hôn sự của My nhi, dù có phải mặt dày cháu cũng cầu xin."
Tạ lão phu nhân thở dài nặng nề: "Con ơi, con cầu ta, ta biết cầu ai đây? Thứ xuất và chính thất, chỉ khác một chữ nhưng lại cách biệt một trời một vực. Trần thiếu gia sao có thể cưới thứ xuất, đừng mơ nữa."
"Tam tiểu thư dù là chính thất, nhưng Cao gia đã sụp đổ..."
"Câm miệng! Chuyện của Cao gia đã qua tám trăm năm rồi, ngay cả người trong hoàng cung còn không tính toán, ngươi lại muốn tính toán sao?"
"Nhưng Cao thị..."
"Cao thị làm sao? Giờ là nhị phu nhân đường hoàng của Tạ gia."
Thấy không được đường nào, Thiệu di nương đảo mắt một cái, đành đổi hướng: "Hay để con sang cầu nhị phu nhân nhận Tứ cô nương làm con nuôi?"
Tạ lão phu nhân nghĩ thầm, ta đã nói đến nước này rồi, cầu bà ta có ích gì đâu.
"Cháu gái à, đó chỉ là biện pháp tạm thời thôi!"
Trong lòng Thiệu di nương khấp khởi vui mừng, chỉ chờ câu nói này của Tạ lão phu nhân.
Bà mắt sáng lên, giọng nhỏ lại: "Di mẫu, Thừa Lâm nhà cháu là đứa chẳng nên thân, My nhi nếu gả được vào nhà tốt, sau này còn có thể giúp đỡ ca ca, vì hai đứa con này, cháu phải liều mạng, mong di mẫu nâng đỡ cho."
Tạ lão phu nhân nhìn bà một lúc lâu: "Ta không giúp ngươi thì còn giúp ai nữa. Đừng làm như lần trước với lão Tam, phải cẩn thận hơn, hôn sự của Đại công tử làm rất tốt."
Thiệu di nương bò lên phía trước hai bước, ôm lấy chân Tạ lão phu nhân: "Di mẫu, ngài là người thân nhất của con, xin hãy tin con!"
Lời vừa dứt, chợt nghe giọng của Tạ tổng quản vang lên bên ngoài: "Phu nhân, vừa nhận được một bức thư từ cổng."
Thiệu di nương cười nhạt không nói gì, nghĩ thầm, Cao thị, trò hay bắt đầu rồi.
...
Cố thị vừa về đến phòng, bèn vẫy tay cho tất cả tỳ nữ lui ra, chỉ giữ lại Bích di nương ở bên cạnh.
Bà kể sơ qua chuyện trong Phúc Thọ Đường, cuối cùng nói nhỏ: "Ta nhìn rõ ràng, mắt của Tưởng thị chỉ dán vào tam cô nương và tứ cô nương, việc tốt này chắc chắn không đến lượt nhị cô nương."
Bích di nương trong lòng dâng lên cảm giác bất lực, cúi đầu nói: "Đó là số mệnh của con bé."
"Nói những lời xui xẻo đó làm gì?"
Cố thị đập bàn: "Giờ ca ca của con bé cũng có chức tước trong triều, chỉ dựa vào điều này, con bé cũng không lo không gả được. Lòng nó lúc nào cũng nặng trĩu, ta làm đích mẫu có những lời không tiện nói, mấy ngày này ngươi cứ để con bé ở trong viện của mình, đừng đi đâu cả, sợ rằng nhị phòng sẽ có động tĩnh lớn."
Bích di nương nghe vậy thì giật thót: "Phu nhân nói là..."
"Tưởng thị tám chín phần là chọn Tam cô nương, còn Thiệu di nương chắc chắn sẽ không cam tâm, việc này không liên quan đến đại phòng, để họ tự đấu với nhau."
"Vậy thì phu nhân sao không nhắc nhở Tam cô nương, để nàng ấy cẩn thận một chút?"
"Ngươi ấy!"
Cố thị giơ ngón tay chỉ vào bà: "Có mẫu thân của nàng ấy rồi, cần gì ta phải nhắc nhở. Cao thị là người thông minh, những lời nói đến mức đó chính là để bảo vệ con gái."
"Nhưng Thiệu di nương vẫn còn..."
"Ngươi thì hiểu gì?"
Cố thị cười nhạt: "Ngươi thì an phận sống qua ngày, biết thân biết phận làm thiếp; còn bà ta... suốt đời này chẳng bao giờ chịu yên phận làm thiếp đâu."
Bích di nương mặt tái nhợt.
"Phu nhân, Tam gia nói muốn lập bếp riêng."
Cố thị cười khẩy: "Hắn muốn lập là lập được sao, phủ này chưa từng có lệ đó, không nói lão gia, lão phu nhân có đồng ý không, chỉ riêng chuyện tiền bạc đã không hợp lý rồi."
Tỳ nữ bên ngoài nghe vậy, cười khẩy: "Sau này nếu Tam gia lại trúng độc, người đầu tiên bị hỏi thăm chắc là phu nhân đấy."
"Vô lễ!"
Cố thị vén màn lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn tỳ nữ mặc áo xanh: "Ngươi tên gì? Đồ vô phép, dám làm loạn ở đây?"
Tỳ nữ áo xanh chẳng chút sợ hãi: "Nô tỳ mới được Tam gia mua về, Tam gia còn chưa đặt tên. Tam gia có nhờ nô tỳ nói với phu nhân, ngài ấy bảo, cháu cướp thê tử của thúc thúc, khắp Kinh Thành này chưa từng có tiền lệ nào như thế cả."
"Ngươi..."
"Tam gia còn nói, không cần đầu bếp, đầu bếp trong phủ đều là thứ dơ bẩn, chỉ cần gạo, dầu, muối, thịt cá gà vịt là đủ. Tam gia còn dặn, mong phu nhân trong ba ngày phải chuẩn bị xong bếp riêng, nếu không đến lúc trở mặt, thì sẽ không hay."
Nói xong, tỳ nữ áo xanh quay người đi thẳng.
Cố thị tức đến mức tối sầm mặt mũi, lảo đảo mấy cái mới đứng vững.
Bích di nương vội đỡ lấy: "Phu nhân, thôi thì cứ chuẩn bị cho Tam gia một bếp riêng, dù sao cũng chẳng phải tiêu tiền của đại phòng."
Cố thị hất tay bà ra, ánh mắt giận dữ dần dần tụ lại.
Tên lão Tam này!
Phái tỳ nữ tới đánh vào mặt bà, đầu óc hắn bị dính phân rồi.
Bích di nương nhìn chủ mẫu, lại cẩn thận khuyên: "Thiếp mạn phép nói lời không nên nói, Tam gia giờ đang tức giận, chúng ta phải để ngài ấy xả ra, sau đó mới mong có những ngày yên ổn, chẳng qua chỉ là cái bếp riêng, phu nhân cần gì chấp nhặt."
Cố thị hít sâu một hơi: "Thôi được, ta nghe ngươi vậy!"
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Thiệu di nương trong lòng thoáng vui, rồi lại lo lắng, Tưởng thị tìm đối tượng cho con trai, chẳng lẽ là con gái của bà sao?
"Các ngươi đều còn quá trẻ, chưa trải sự đời."
Tạ lão phu nhân thở dài: "Ngươi không thấy ánh mắt của Tưởng thị gần như muốn rơi ra ngoài sao? Hơn nữa, nếu thật sự muốn tìm đối tượng cho người khác, từ khi còn ở phủ Sơn Đông, bà ta đã gặp từng người một rồi, lẽ ra phải mời mai mối đến cửa từ lâu."
"Vậy... bà ta rốt cuộc chọn ai?" Tạ Ngọc My vội vàng hỏi, lòng như lửa đốt.
Lòng Tạ lão phu nhân thắt lại, không tiện nói ra rằng mười phần thì đến tám chín phần là nhắm đến Tạ Ngọc Uyên, đành an ủi: "Mọi chuyện đều có duyên, nước chảy mới thành sông, hôn nhân của con gái cũng đều do duyên định."
"Con không tin vào duyên gì hết, nhà họ Quản đã nhắm vào Tam thúc, vậy mà Tam thúc cũng không có duyên đó thôi." Tạ Ngọc My thốt lên.
Thiệu di nương nghe con gái nói năng tùy tiện, giận đến mức chỉ muốn tát cho con một cái. Chuyện giữa lão Tam và nhà họ Quản không thành, là vì bà đã hao tốn bao nhiêu công sức và tính kế phía sau.
Sắc mặt Tạ lão phu nhân hơi tái, cô bé này nói năng không biết suy nghĩ, tính cách chẳng giống mẹ nó chút nào, không có chút toan tính, sau này gả đi, chắc chắn sẽ phải chịu khổ.
Tạ Ngọc My không hề sợ hãi, vừa làm nũng vừa nắm lấy tay bà, nghẹn ngào: "Tổ mẫu, xin bà nghĩ cách cho My nhi, con đã mang thân phận thứ xuất, trong ngoài phủ đều coi thường, nếu còn phải gả vào nhà hèn mọn, con thà chết còn hơn."
Nghe vậy, lòng Tạ lão phu nhân bỗng dâng lên cảm xúc phức tạp, lạnh lùng nói: "Người đâu, đưa Tứ tiểu thư về phòng."
"Tổ mẫu!"
Tạ Ngọc My còn muốn nói thêm, nhưng thấy nương mình đang ra sức nháy mắt, đành nuốt hết những lời muốn nói, ngoan ngoãn đi theo tỳ nữ.
Chờ con gái đi khỏi, Thiệu di nương bỗng quỳ phịch xuống, nước mắt lưng tròng: "Di mẫu, cháu gái chưa từng cầu xin di mẫu điều gì, nhưng vì hôn sự của My nhi, dù có phải mặt dày cháu cũng cầu xin."
Tạ lão phu nhân thở dài nặng nề: "Con ơi, con cầu ta, ta biết cầu ai đây? Thứ xuất và chính thất, chỉ khác một chữ nhưng lại cách biệt một trời một vực. Trần thiếu gia sao có thể cưới thứ xuất, đừng mơ nữa."
"Tam tiểu thư dù là chính thất, nhưng Cao gia đã sụp đổ..."
"Câm miệng! Chuyện của Cao gia đã qua tám trăm năm rồi, ngay cả người trong hoàng cung còn không tính toán, ngươi lại muốn tính toán sao?"
"Nhưng Cao thị..."
"Cao thị làm sao? Giờ là nhị phu nhân đường hoàng của Tạ gia."
Thấy không được đường nào, Thiệu di nương đảo mắt một cái, đành đổi hướng: "Hay để con sang cầu nhị phu nhân nhận Tứ cô nương làm con nuôi?"
Tạ lão phu nhân nghĩ thầm, ta đã nói đến nước này rồi, cầu bà ta có ích gì đâu.
"Cháu gái à, đó chỉ là biện pháp tạm thời thôi!"
Trong lòng Thiệu di nương khấp khởi vui mừng, chỉ chờ câu nói này của Tạ lão phu nhân.
Bà mắt sáng lên, giọng nhỏ lại: "Di mẫu, Thừa Lâm nhà cháu là đứa chẳng nên thân, My nhi nếu gả được vào nhà tốt, sau này còn có thể giúp đỡ ca ca, vì hai đứa con này, cháu phải liều mạng, mong di mẫu nâng đỡ cho."
Tạ lão phu nhân nhìn bà một lúc lâu: "Ta không giúp ngươi thì còn giúp ai nữa. Đừng làm như lần trước với lão Tam, phải cẩn thận hơn, hôn sự của Đại công tử làm rất tốt."
Thiệu di nương bò lên phía trước hai bước, ôm lấy chân Tạ lão phu nhân: "Di mẫu, ngài là người thân nhất của con, xin hãy tin con!"
Lời vừa dứt, chợt nghe giọng của Tạ tổng quản vang lên bên ngoài: "Phu nhân, vừa nhận được một bức thư từ cổng."
Thiệu di nương cười nhạt không nói gì, nghĩ thầm, Cao thị, trò hay bắt đầu rồi.
...
Cố thị vừa về đến phòng, bèn vẫy tay cho tất cả tỳ nữ lui ra, chỉ giữ lại Bích di nương ở bên cạnh.
Bà kể sơ qua chuyện trong Phúc Thọ Đường, cuối cùng nói nhỏ: "Ta nhìn rõ ràng, mắt của Tưởng thị chỉ dán vào tam cô nương và tứ cô nương, việc tốt này chắc chắn không đến lượt nhị cô nương."
Bích di nương trong lòng dâng lên cảm giác bất lực, cúi đầu nói: "Đó là số mệnh của con bé."
"Nói những lời xui xẻo đó làm gì?"
Cố thị đập bàn: "Giờ ca ca của con bé cũng có chức tước trong triều, chỉ dựa vào điều này, con bé cũng không lo không gả được. Lòng nó lúc nào cũng nặng trĩu, ta làm đích mẫu có những lời không tiện nói, mấy ngày này ngươi cứ để con bé ở trong viện của mình, đừng đi đâu cả, sợ rằng nhị phòng sẽ có động tĩnh lớn."
Bích di nương nghe vậy thì giật thót: "Phu nhân nói là..."
"Tưởng thị tám chín phần là chọn Tam cô nương, còn Thiệu di nương chắc chắn sẽ không cam tâm, việc này không liên quan đến đại phòng, để họ tự đấu với nhau."
"Ngươi ấy!"
Cố thị giơ ngón tay chỉ vào bà: "Có mẫu thân của nàng ấy rồi, cần gì ta phải nhắc nhở. Cao thị là người thông minh, những lời nói đến mức đó chính là để bảo vệ con gái."
"Nhưng Thiệu di nương vẫn còn..."
"Ngươi thì hiểu gì?"
Cố thị cười nhạt: "Ngươi thì an phận sống qua ngày, biết thân biết phận làm thiếp; còn bà ta... suốt đời này chẳng bao giờ chịu yên phận làm thiếp đâu."
Bích di nương mặt tái nhợt.
"Phu nhân, Tam gia nói muốn lập bếp riêng."
Cố thị cười khẩy: "Hắn muốn lập là lập được sao, phủ này chưa từng có lệ đó, không nói lão gia, lão phu nhân có đồng ý không, chỉ riêng chuyện tiền bạc đã không hợp lý rồi."
Tỳ nữ bên ngoài nghe vậy, cười khẩy: "Sau này nếu Tam gia lại trúng độc, người đầu tiên bị hỏi thăm chắc là phu nhân đấy."
"Vô lễ!"
Cố thị vén màn lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn tỳ nữ mặc áo xanh: "Ngươi tên gì? Đồ vô phép, dám làm loạn ở đây?"
Tỳ nữ áo xanh chẳng chút sợ hãi: "Nô tỳ mới được Tam gia mua về, Tam gia còn chưa đặt tên. Tam gia có nhờ nô tỳ nói với phu nhân, ngài ấy bảo, cháu cướp thê tử của thúc thúc, khắp Kinh Thành này chưa từng có tiền lệ nào như thế cả."
"Ngươi..."
"Tam gia còn nói, không cần đầu bếp, đầu bếp trong phủ đều là thứ dơ bẩn, chỉ cần gạo, dầu, muối, thịt cá gà vịt là đủ. Tam gia còn dặn, mong phu nhân trong ba ngày phải chuẩn bị xong bếp riêng, nếu không đến lúc trở mặt, thì sẽ không hay."
Nói xong, tỳ nữ áo xanh quay người đi thẳng.
Cố thị tức đến mức tối sầm mặt mũi, lảo đảo mấy cái mới đứng vững.
Bích di nương vội đỡ lấy: "Phu nhân, thôi thì cứ chuẩn bị cho Tam gia một bếp riêng, dù sao cũng chẳng phải tiêu tiền của đại phòng."
Cố thị hất tay bà ra, ánh mắt giận dữ dần dần tụ lại.
Tên lão Tam này!
Phái tỳ nữ tới đánh vào mặt bà, đầu óc hắn bị dính phân rồi.
Bích di nương nhìn chủ mẫu, lại cẩn thận khuyên: "Thiếp mạn phép nói lời không nên nói, Tam gia giờ đang tức giận, chúng ta phải để ngài ấy xả ra, sau đó mới mong có những ngày yên ổn, chẳng qua chỉ là cái bếp riêng, phu nhân cần gì chấp nhặt."
Cố thị hít sâu một hơi: "Thôi được, ta nghe ngươi vậy!"
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 166: Mưu Tính
10.0/10 từ 33 lượt.