Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 163: Người Ta Đợi Hoá Ra Là Ngươi

1@-

 

Tạ Ngọc Uyên nhìn Giang Đình hài lòng, quả nhiên là người của Cao gia, theo cậu hai bôn ba suốt đời, làm việc không để lộ bất kỳ sơ hở nào.

"Chuyện đã xong, ta không muốn ở lại Tạ phủ nữa, tìm cách đưa nương ta đi khỏi đây."

"Lão nô cũng đang nghĩ vậy, ở đây chỉ toàn kẻ lòng lang dạ sói, tiểu thư ở đâu cũng tốt hơn ở Tạ phủ."

Tạ Ngọc Uyên gật đầu, nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Ngươi thử dò hỏi xem ở Kinh Thành còn cô nương nào đức hạnh, giúp tam thúc ta tìm một mối. Để thúc ấy ở lại Tạ phủ một mình, thật quá nguy hiểm."

"Dạ."


Tạ Ngọc Uyên không nói thêm gì, liếc Giang Phong, Giang Phong lập tức cúi xuống trước mặt nàng.

Nàng hít một hơi, nhẹ nhàng trèo lên lưng hắn.

Giang Phong nhún nhẹ một cái, hai người vững vàng nhảy lên đầu tường.

Trên cành cây ngô đồng cao, Lý Cẩm Dạ và Trương Hư Hoài nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên khó tin.

Trương Hư Hoài xoa cái trán đau, khàn giọng nói: "Hóa ra con bé ấy không chỉ có liên quan, mà còn là chủ nhân thực sự của Ngọc Linh Các?"

Hai mắt Lý Cẩm Dạ lóe sáng như sói, sau đó lập tức bay vụt ra.

"Này, này, ngươi không thể chờ ta chút sao!" Trương Hư Hoài vội ôm lấy cổ Thanh Sơn: "Nhanh, nhanh, chúng ta cũng theo sau."

"Trương thái y, xin ngài im lặng, người tên Giang Phong đó là cao thủ, nếu bị hắn phát hiện, chúng ta chết chắc."

"Chết chắc thì chết chắc, lần sau ngươi bị thương, đừng tới cầu xin ta!"

Thanh Sơn không thể chịu nổi, hít sâu một hơi rồi cũng bay ra ngoài.

...

Giang Phong nhảy lên vài lần, rồi đáp xuống giữa sân.

La ma ma chờ bên cạnh vội ra đón, đỡ lấy tiểu thư.

Tạ Ngọc Uyên bước đến trước ngưỡng cửa, quay đầu lại, mỉm cười nhìn về nơi Lý Cẩm Dạ ẩn nấp: "Đi đi, mai đúng giờ đến đón ta."

Dưới ánh trăng dịu dàng, một cô gái đứng yên, khuôn mặt nhợt nhạt như giấy, khóe miệng nhếch lên một đường cong mảnh, như cười, như trách, như oán.

Lý Cẩm Dạ như bị sét đánh trúng, trái tim hoảng hốt, cảm giác như không thể thở nổi.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt nàng như hoa phù dung, da trắng mịn màng, mày không vẽ mà xanh, môi không thoa mà đỏ, khóe mắt thoáng nét yêu kiều, toát lên vẻ đẹp quyến rũ lạ kỳ, đẹp như bước ra từ tranh vẽ.

Đôi mắt ấy, lúc này như pháo hoa bừng nở, xinh đẹp cuốn hút, rồi sau khi tàn lụi, lại như một hồ sâu không thấy đáy, khiến người ta muốn chìm đắm trong đó.

Sao lại có thể đẹp đến vậy!

"Vâng, tiểu thư!" Giang Phong tiễn tiểu thư vào phòng, đứng lại một lúc rồi nhảy lên tường viện, quan sát bốn phía, thấy mọi thứ yên tĩnh, mới biến mất vào màn đêm.

Lý Cẩm Dạ trốn sau gốc cây, nhìn mà há hốc mồm.

"Cẩm Dạ, đánh ta một cái, ta thấy choáng váng quá?" Trương Hư Hoài xoa mạnh mắt.

Lý Cẩm Dạ tát một cái vào đầu Trương Hư Hoài.

"Ái, đau... ngươi không thể nhẹ tay chút à?"

"Không thể!"

Lý Cẩm Dạ thấy hắn lải nhải phiền phức, lộn người một cái, nhẹ nhàng đáp xuống đất, mắt chăm chú nhìn vào bóng dáng trong phòng, ánh mắt sâu thẳm, đen tối.

Vẻ mặt hắn như đang kiềm chế, lại như đang nghi ngờ, chứa đựng sự phấn khích sắp bùng phát... lại như ẩn chứa nỗi đau sâu sắc.

Nha đầu à, người ta tìm kiếm suốt bao năm, hóa ra lại là ngươi?

...

Trong phòng, đèn đuốc sáng trưng.

Tạ Ngọc Uyên để La ma ma giúp mình, chỉ một lúc nàng đã thay đồ, chui vào trong chăn.

La ma ma mang bát thuốc tới bên giường: "Đã hâm nóng mấy lần rồi, uống hết rồi ngủ nhé."

"Nương ngủ rồi chứ?"

"Tiểu thư đừng lo, nhị phu nhân mà biết tiểu thư sốt nặng thế này, chắc chắn đau lòng lắm!"

Tạ Ngọc Uyên uống hết bát thuốc đắng: "Ma ma không hỏi ta chuyện ra sao rồi à?"

"Chuyện lớn đến đâu cũng không quan trọng bằng sức khỏe của tiểu thư. Tiểu thư, ngủ đi, muộn rồi, chuyện cửa tiệm để mai nói."

Lòng Tạ Ngọc Uyên cảm thấy ấm áp.

Những năm qua, La ma ma chăm sóc nàng tận tụy, suốt mấy ngàn ngày đêm đều chờ nàng ngủ rồi mới chịu đi nghỉ.

Nàng rúc vào chăn: "Ma ma, bà cũng nghỉ sớm đi."

La ma ma cầm lấy bát thuốc, cười nói: "Ừ, đợi tiểu thư ngủ rồi, nô tỳ cũng sẽ nghỉ."

Lúc này Tạ Ngọc Uyên đã không còn nghe thấy nữa, kiệt sức nên vừa chạm gối đã chìm vào giấc ngủ.

La ma ma khép cửa phòng, đi ra sân, đóng lò thuốc, rồi nhón chân bước vào phòng, thổi tắt ngọn nến.

Bóng tối bỗng chốc trùm xuống.

Lý Cẩm Dạ từ trong bóng tối bước ra, nhìn lò thuốc kia một lúc lâu.

Bóng hắn kéo dài dưới ánh trăng, trông thật cô đơn và u ám...

Trương Hư Hoài núp trên cây khẽ thở dài, ngước nhìn bầu trời mờ tối: "Ông trời thật biết trêu ngươi, đi vòng vèo cuối cùng lại đùa bỡn lên đầu người mình."

Bất chợt, một tiếng rít yếu ớt xé tan màn đêm.

Sắc mặt Thanh Sơn biến đổi, vài bước nhảy đã ra ngoài mấy trượng.

Chốc lát sau, hắn quay lại, đưa Trương Hư Hoài từ trên cây xuống, rồi tiến tới bên cạnh Lý Cẩm Dạ, nói nhỏ: "Bẩm gia, A Cổ Lệ đã ở cách đây năm dặm."

"Trở về rồi sao?"

Ánh mắt Lý Cẩm Dạ sáng lên, nhíu mày nhìn Trương Hư Hoài một cái, rồi nhún người, lập tức biến mất.

"Tiểu tử thối..."

Trương Hư Hoài lẩm bẩm chửi một câu, rồi vội bám lên lưng Thanh Sơn: "Nhanh, đuổi theo."

...

Kinh thành, nơi các hoàng thân quốc thích cư ngụ đều tập trung ở phía nam, nếu không phải thế gia thượng đẳng, sẽ không chen chân nổi.

Đêm khuya, thành nam chìm vào yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài ánh đèn lác đác. Một trong số đó, chính là Trần phủ vừa mới sửa xong.

Trần phủ này vốn là phủ của một vị quan nhị phẩm, vì tuổi già về hưu, cả nhà chuyển đến phủ Thành Đô, nên phủ đệ bị bỏ trống.

Vĩnh An Hầu nghe được, bèn giúp con gái và con rể kết nối, lại nhờ nhiều mối quan hệ, Trần gia mới có cơ hội mua lại phủ này.

Trong viện phía đông nam, Trần Thanh Diễm chắp tay sau lưng đi qua đi lại.

A Cửu nhìn gia mình bồn chồn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cố gắng thu mình lại như người vô hình.

"A Cửu, ngươi nói nếu ta nói thật với mẫu thân, bà có đồng ý không?"

A Cửu không dám lên tiếng, đây không phải là câu hỏi mà một người hầu như hắn có thể trả lời. Phu nhân tâm tư kín kẽ, suy nghĩ cũng chu toàn, có đồng ý hay không tất nhiên sẽ có tính toán.

Trần Thanh Diễm không có câu trả lời, lấy từ trong áo ra một chiếc khăn tay.

Chiếc khăn này hắn nhặt về, luôn mang theo bên mình, thỉnh thoảng lại lấy ra ngắm vài lần. Người ta nói văn chương như người, thực ra khăn tay của nữ tử khuê phòng cũng như người vậy.

Khăn này không thêu chim hoa cá cảnh, chỉ có một vầng trăng khuyết.

Đang yên lành, vì sao lại thêu một vầng trăng khuyết?

Trần Thanh Diễm đột nhiên bước ra khỏi thư phòng, thay vì ở đây như ruồi mất đầu bay lung tung, chi bằng đi thăm dò ý mẫu thân. 

 

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Story Chương 163: Người Ta Đợi Hoá Ra Là Ngươi
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...