Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 151: Làm người phải có lương tâm
1@-
Cao thị mỉm cười nhẹ nhàng, dịu giọng: " Thôi đại phu nhân, lão phu nhân nhà quý phủ vẫn an khang chứ?"
Thôi thị thoáng ngạc nhiên rồi lại cười: "Đa tạ Nhị phu nhân vẫn nhớ đến, lão phu nhân đã bảy mươi tuổi, nhưng răng vẫn còn khỏe, mỗi bữa vẫn uống được hai ly rượu nhỏ."
Cao thị mỉm cười: "Khi ta còn là cô nương, lão phu nhân có thể uống nửa cân rượu mỗi bữa, thật chẳng thua gì nam nhân. Gần hai mươi năm trôi qua rồi, bà vẫn uống giỏi như thế."
Thôi thị trước khi đến cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, biết rõ Nhị phu nhân là người nhà Cao gia, vội cười đáp: "Nhọc cho Nhị phu nhân còn nhớ đến, lão phu nhân cũng từng nói, trên đời này thứ gì cũng có thể bỏ được, chỉ riêng rượu là không bỏ được, e rằng sẽ mang theo đến tận quan tài."
Cao thị cười nói: "Lão phu nhân sống thoải mái như vậy, thật khiến người khác phải ngưỡng mộ."
"Đúng là vậy, nhưng tuổi đã cao, không còn được như khi còn trẻ, chúng ta là bậc con cháu, cũng phải biết khuyên bảo đôi chút."
Hai người nói qua nói lại, không lâu sau đã trở nên thân quen như chị em.
Cố thị đứng bên cạnh, không xen vào được câu nào, chỉ đành đứng trơ mắt ra, trong lòng thầm nghĩ: May mà Cao thị không muốn làm đương gia, nếu không, Tạ phủ rộng lớn này còn có phần của mình nữa sao?
Tạ Ngọc Uyên thấy mẫu thân ứng đối trôi chảy, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhân lúc mọi người không chú ý, nàng lặng lẽ bước ra ngoài.
Trong nhà nói chuyện mai mối, con cháu không nên đứng trước mặt, mẫu thân đã ổn, nàng cũng không nên ở lại, tránh để người nhà Quản gia coi thường.
Vừa đi đến cổng viện, nàng nhìn thấy Thiệu di nương đang dẫn theo nha hoàn đứng thập thò bên ngoài.
Mắt nàng hơi nheo lại, bước nhanh tới: "Thiệu di nương đang nhìn gì vậy?"
Thiệu di nương nhìn cái gì, tất nhiên là nhìn xem họ có thực sự mời Cao thị ra hay không. Bị bắt gặp tại trận, bà ta vội nở nụ cười: "Tam tiểu thư sao lại đến đây?"
Tạ Ngọc Uyên nhìn bà ta đầy ẩn ý: "Ta sợ có người bắt nạt nương ta, nên đến để bênh vực, kết quả phát hiện mình nghĩ nhiều rồi."
Mắt Thiệu di nương ánh lên sự sắc lạnh, nhưng rồi vụt tắt ngay: "Tam tiểu thư nghĩ nhiều rồi, chẳng ai dám bắt nạt Nhị phu nhân đâu."
"Không nên nói quá chắc chắn như vậy. Ngay cả Tam thúc vừa mới đỗ Thám hoa cũng có người muốn thúc ấy chết, huống chi là nương ta, một nữ nhân chắn đường người khác."
Thiệu di nương vốn đã chột dạ, nay nghe những lời đó, giận dữ đến tái mặt, cắn chặt răng, không để mình nói ra những lời khó nghe hơn.
Tạ Ngọc Uyên nghĩ đến độc Cần nước, nhướng mày cười nhạt: "Thiệu di nương, làm người thì phải sống lương thiện; làm những chuyện bẩn thỉu, cho dù báo ứng không rơi vào mình, thì sớm muộn cũng sẽ rơi vào con cái. Di nương nói có đúng không?"
Nghe xong, Thiệu di nương không nhịn được nữa, quên hết cả phận làm thiếp, chỉ vào mũi Tạ Ngọc Uyên mà quát lên.
"Tạ Ngọc Uyên! Ngươi dám nguyền rủa đệ muội mình! Ta sẽ dẫn ngươi đến Phúc Thọ Đường, để lão phu nhân phân xử!"
Tạ Ngọc Uyên không chút nhượng bộ: "Đi thì đi, tiện thể phái người đến Phủ Doãn Thuận Thiên, để họ điều tra kỹ xem, hai người chết đuối kia có thật là hung thủ không?"
Thiệu di nương sợ đến tái mặt, nắm chặt khăn, không dám bước nửa bước.
"Thiệu di nương, sao không đi nữa?"
"Bây giờ trong Phúc Thọ Đường đang có khách, ta không chấp nhặt với ngươi." Nói xong, bà ta định chuồn đi.
"Khoan đã."
Tạ Ngọc Uyên nghiêm giọng gọi bà ta lại: "Thiệu di nương, bây giờ không phải là trước kia, đây không phải phủ Dương Châu, Tam thúc cũng không còn là dân thường, di nương muốn trừ khử thúc ấy, tiện thể trừ khử luôn ta, e rằng không dễ!"
Những lời thẳng thừng của Tạ Ngọc Uyên làm Thiệu di nương sợ đến hồn bay phách lạc.
Nàng ta... nàng ta lại đoán trúng tâm tư của mình, không sai một ly.
"Trước khi làm gì, nên cân nhắc xem mình có mấy cân mấy lượng, rồi cân nhắc xem Tạ gia có mấy cái đầu để thế tử gia chặt. Đừng để chuyện không thành, lại hại cả bản thân."
Tạ Ngọc Uyên hơi ngẩng cằm, lạnh lẽo nhìn bà.
Thần thái và giọng điệu ấy, chẳng khác nào cậu của nàng, Cao Phác, thậm chí còn mang thêm phần khí phách áp đảo.
Trong đầu Thiệu di nương rối bời, cơn giận dữ không tan được. Cơn giận ấy còn lẫn lộn nhiều thứ khó tả.
Năm đó, Tạ Nhị gia thành thân, bà theo cha mẹ anh em đến uống rượu mừng, từng thấy Cao Phác từ xa. Người ấy đứng giữa đám đông, gương mặt góc cạnh như đá tảng, thu hút mọi ánh nhìn, bút lông sói tốt nhất, họa sư giỏi nhất cũng không thể vẽ được nửa phần phong thái của người ấy.
Tạ Ngọc Uyên lạnh lùng liếc nhìn Thiệu thị đang đờ đẫn, rồi quay người bỏ đi.
Thiệu di nương đứng ngây ra một mình hồi lâu, trong đầu hiện lên lần lượt khuôn mặt con trai, con gái mình.
Không thể tiếp tục nương tay được nữa.
Cao thị đã đường hoàng bước ra trước mọi người, Tạ Ngọc Uyên lại ghê gớm thế này, nếu không ra tay, thì trong phủ này có còn chỗ cho mẹ còn bà nữa không?
Bà nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, đã là một khuôn mặt tràn ngập quyết tâm: Tạ Ngọc Uyên, ngươi nghĩ Thiệu thị ta bị ngươi dọa sao?
*
Vừa tiễn Thôi thị và bà mối, Đông Mai đã mời hai vị phu nhân vào nội đường.
Trong nội đường, Tạ lão phu nhân quấn băng đầu, yếu ớt dựa vào giường, mắt liếc qua mặt Cao thị, lạnh lùng hỏi: "Quản phủ nói sao?"
Cố thị thấy Cao thị im lặng, đành phải cắn răng đáp: "Họ cũng không nói gì, chỉ nói nếu chúng ta không có ý kiến gì thì tiến hành lục lễ, còn nói sau này sẽ chăm lo cho Tam gia."
Nghe xong, Tạ lão phu nhân mỉa mai một tiếng: "Quản phủ giục gấp như vậy, chắc chắn cô nương đó có vấn đề gì. Ta thấy chuyện này cần phải trì hoãn, đợi điều tra kỹ rồi hãy nói."
Cao thị đột nhiên lên tiếng: "Gia phong của Quản phủ luôn rất tốt, nếu không thì với một đám con cháu bất hiếu, lão phu nhân cũng chẳng thể sống thọ đến vậy!"
Chỉ ngắn gọn vài câu mà còn đau hơn tát hai cái vào mặt.
Tạ lão phu nhân tức đến nghẹn, trong lòng thầm nghĩ chính vì Quản phủ quá tốt nên bà mới không muốn thành mối lương duyên này. Cái đồ không trong sạch như ngươi, lại còn dám phản đối ta?
"Thôi, về hết đi, chuyện này ta sẽ bàn với lão gia."
Ánh mắt Cao thị thoáng qua tia sáng, giọng nói nhẹ nhàng: "Hôn sự của Thám hoa gia, bao nhiêu cặp mắt đang dõi theo, theo quy tắc cũ, chỉ có thể trèo cao, tuyệt không thể xuống thấp, bằng không…"
Cao thị không nói tiếp, hơi cúi chào rồi quay người rời đi.
Cao thị vừa đi, Cố thị lập tức tìm cách chuồn. Trời nóng nực, cửa nhà đóng kín mít, toàn mùi thuốc, bà sắp ngột chết rồi.
Tạ lão phu nhân đợi người đi hết, mới cầm bát thuốc bên cạnh ném mạnh xuống đất, cái đồ họ Cao đê tiện đó còn dám đe dọa bà, là muốn nổi loạn phải không?
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Hai người hàn huyên vài câu rồi câu chuyện cũng đến hồi kết. Cố thị không biết rõ đông tây nam bắc của Kinh thành, lại càng không hiểu về những gia đình quyền quý nơi đây, chỉ sợ nói sai, lại sợ bị người ta chê cười, trong lòng lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.
Lúc này, Cao thị dẫn theo Tạ Ngọc Uyên thong thả bước vào.
Cố thị vội cười nói: "Đệ muội à, muội đến rồi. Đây là Quản phủ đại phu nhân Thôi thị. Đại phu nhân, đây là đệ muội của ta."
Thôi thị nhìn thấy Cao thị, cố nén sự kinh ngạc trong lòng, cười chào: "Nhị phu nhân an khang."
Cao thị mỉm cười nhẹ nhàng, dịu giọng: " Thôi đại phu nhân, lão phu nhân nhà quý phủ vẫn an khang chứ?"
Thôi thị thoáng ngạc nhiên rồi lại cười: "Đa tạ Nhị phu nhân vẫn nhớ đến, lão phu nhân đã bảy mươi tuổi, nhưng răng vẫn còn khỏe, mỗi bữa vẫn uống được hai ly rượu nhỏ."
Cao thị mỉm cười: "Khi ta còn là cô nương, lão phu nhân có thể uống nửa cân rượu mỗi bữa, thật chẳng thua gì nam nhân. Gần hai mươi năm trôi qua rồi, bà vẫn uống giỏi như thế."
Thôi thị trước khi đến cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, biết rõ Nhị phu nhân là người nhà Cao gia, vội cười đáp: "Nhọc cho Nhị phu nhân còn nhớ đến, lão phu nhân cũng từng nói, trên đời này thứ gì cũng có thể bỏ được, chỉ riêng rượu là không bỏ được, e rằng sẽ mang theo đến tận quan tài."
Cao thị cười nói: "Lão phu nhân sống thoải mái như vậy, thật khiến người khác phải ngưỡng mộ."
"Đúng là vậy, nhưng tuổi đã cao, không còn được như khi còn trẻ, chúng ta là bậc con cháu, cũng phải biết khuyên bảo đôi chút."
Hai người nói qua nói lại, không lâu sau đã trở nên thân quen như chị em.
Cố thị đứng bên cạnh, không xen vào được câu nào, chỉ đành đứng trơ mắt ra, trong lòng thầm nghĩ: May mà Cao thị không muốn làm đương gia, nếu không, Tạ phủ rộng lớn này còn có phần của mình nữa sao?
Tạ Ngọc Uyên thấy mẫu thân ứng đối trôi chảy, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhân lúc mọi người không chú ý, nàng lặng lẽ bước ra ngoài.
Trong nhà nói chuyện mai mối, con cháu không nên đứng trước mặt, mẫu thân đã ổn, nàng cũng không nên ở lại, tránh để người nhà Quản gia coi thường.
Vừa đi đến cổng viện, nàng nhìn thấy Thiệu di nương đang dẫn theo nha hoàn đứng thập thò bên ngoài.
Mắt nàng hơi nheo lại, bước nhanh tới: "Thiệu di nương đang nhìn gì vậy?"
Thiệu di nương nhìn cái gì, tất nhiên là nhìn xem họ có thực sự mời Cao thị ra hay không. Bị bắt gặp tại trận, bà ta vội nở nụ cười: "Tam tiểu thư sao lại đến đây?"
Tạ Ngọc Uyên nhìn bà ta đầy ẩn ý: "Ta sợ có người bắt nạt nương ta, nên đến để bênh vực, kết quả phát hiện mình nghĩ nhiều rồi."
Mắt Thiệu di nương ánh lên sự sắc lạnh, nhưng rồi vụt tắt ngay: "Tam tiểu thư nghĩ nhiều rồi, chẳng ai dám bắt nạt Nhị phu nhân đâu."
"Không nên nói quá chắc chắn như vậy. Ngay cả Tam thúc vừa mới đỗ Thám hoa cũng có người muốn thúc ấy chết, huống chi là nương ta, một nữ nhân chắn đường người khác."
Thiệu di nương vốn đã chột dạ, nay nghe những lời đó, giận dữ đến tái mặt, cắn chặt răng, không để mình nói ra những lời khó nghe hơn.
Tạ Ngọc Uyên nghĩ đến độc Cần nước, nhướng mày cười nhạt: "Thiệu di nương, làm người thì phải sống lương thiện; làm những chuyện bẩn thỉu, cho dù báo ứng không rơi vào mình, thì sớm muộn cũng sẽ rơi vào con cái. Di nương nói có đúng không?"
Nghe xong, Thiệu di nương không nhịn được nữa, quên hết cả phận làm thiếp, chỉ vào mũi Tạ Ngọc Uyên mà quát lên.
"Tạ Ngọc Uyên! Ngươi dám nguyền rủa đệ muội mình! Ta sẽ dẫn ngươi đến Phúc Thọ Đường, để lão phu nhân phân xử!"
Tạ Ngọc Uyên không chút nhượng bộ: "Đi thì đi, tiện thể phái người đến Phủ Doãn Thuận Thiên, để họ điều tra kỹ xem, hai người chết đuối kia có thật là hung thủ không?"
Thiệu di nương sợ đến tái mặt, nắm chặt khăn, không dám bước nửa bước.
"Thiệu di nương, sao không đi nữa?"
"Bây giờ trong Phúc Thọ Đường đang có khách, ta không chấp nhặt với ngươi." Nói xong, bà ta định chuồn đi.
"Khoan đã."
Tạ Ngọc Uyên nghiêm giọng gọi bà ta lại: "Thiệu di nương, bây giờ không phải là trước kia, đây không phải phủ Dương Châu, Tam thúc cũng không còn là dân thường, di nương muốn trừ khử thúc ấy, tiện thể trừ khử luôn ta, e rằng không dễ!"
Những lời thẳng thừng của Tạ Ngọc Uyên làm Thiệu di nương sợ đến hồn bay phách lạc.
Nàng ta... nàng ta lại đoán trúng tâm tư của mình, không sai một ly.
"Trước khi làm gì, nên cân nhắc xem mình có mấy cân mấy lượng, rồi cân nhắc xem Tạ gia có mấy cái đầu để thế tử gia chặt. Đừng để chuyện không thành, lại hại cả bản thân."
Thần thái và giọng điệu ấy, chẳng khác nào cậu của nàng, Cao Phác, thậm chí còn mang thêm phần khí phách áp đảo.
Trong đầu Thiệu di nương rối bời, cơn giận dữ không tan được. Cơn giận ấy còn lẫn lộn nhiều thứ khó tả.
Năm đó, Tạ Nhị gia thành thân, bà theo cha mẹ anh em đến uống rượu mừng, từng thấy Cao Phác từ xa. Người ấy đứng giữa đám đông, gương mặt góc cạnh như đá tảng, thu hút mọi ánh nhìn, bút lông sói tốt nhất, họa sư giỏi nhất cũng không thể vẽ được nửa phần phong thái của người ấy.
Tạ Ngọc Uyên lạnh lùng liếc nhìn Thiệu thị đang đờ đẫn, rồi quay người bỏ đi.
Thiệu di nương đứng ngây ra một mình hồi lâu, trong đầu hiện lên lần lượt khuôn mặt con trai, con gái mình.
Không thể tiếp tục nương tay được nữa.
Cao thị đã đường hoàng bước ra trước mọi người, Tạ Ngọc Uyên lại ghê gớm thế này, nếu không ra tay, thì trong phủ này có còn chỗ cho mẹ còn bà nữa không?
Bà nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, đã là một khuôn mặt tràn ngập quyết tâm: Tạ Ngọc Uyên, ngươi nghĩ Thiệu thị ta bị ngươi dọa sao?
*
Vừa tiễn Thôi thị và bà mối, Đông Mai đã mời hai vị phu nhân vào nội đường.
Trong nội đường, Tạ lão phu nhân quấn băng đầu, yếu ớt dựa vào giường, mắt liếc qua mặt Cao thị, lạnh lùng hỏi: "Quản phủ nói sao?"
Cố thị thấy Cao thị im lặng, đành phải cắn răng đáp: "Họ cũng không nói gì, chỉ nói nếu chúng ta không có ý kiến gì thì tiến hành lục lễ, còn nói sau này sẽ chăm lo cho Tam gia."
Nghe xong, Tạ lão phu nhân mỉa mai một tiếng: "Quản phủ giục gấp như vậy, chắc chắn cô nương đó có vấn đề gì. Ta thấy chuyện này cần phải trì hoãn, đợi điều tra kỹ rồi hãy nói."
Cao thị đột nhiên lên tiếng: "Gia phong của Quản phủ luôn rất tốt, nếu không thì với một đám con cháu bất hiếu, lão phu nhân cũng chẳng thể sống thọ đến vậy!"
Chỉ ngắn gọn vài câu mà còn đau hơn tát hai cái vào mặt.
Tạ lão phu nhân tức đến nghẹn, trong lòng thầm nghĩ chính vì Quản phủ quá tốt nên bà mới không muốn thành mối lương duyên này. Cái đồ không trong sạch như ngươi, lại còn dám phản đối ta?
"Thôi, về hết đi, chuyện này ta sẽ bàn với lão gia."
Ánh mắt Cao thị thoáng qua tia sáng, giọng nói nhẹ nhàng: "Hôn sự của Thám hoa gia, bao nhiêu cặp mắt đang dõi theo, theo quy tắc cũ, chỉ có thể trèo cao, tuyệt không thể xuống thấp, bằng không…"
Cao thị không nói tiếp, hơi cúi chào rồi quay người rời đi.
Cao thị vừa đi, Cố thị lập tức tìm cách chuồn. Trời nóng nực, cửa nhà đóng kín mít, toàn mùi thuốc, bà sắp ngột chết rồi.
Tạ lão phu nhân đợi người đi hết, mới cầm bát thuốc bên cạnh ném mạnh xuống đất, cái đồ họ Cao đê tiện đó còn dám đe dọa bà, là muốn nổi loạn phải không?
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 151: Làm người phải có lương tâm
10.0/10 từ 33 lượt.