Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 143: Di Hồng Viện
1@-
"Gì cơ?"
Nghe đến đó, Tạ lão gia bỗng thấy đầu như nặng cả nghìn cân.
---
Kinh thành, Tây Thị, Di Hồng Viện.
Trong một gian nhã phòng ở góc tầng hai, vọng ra tiếng cười mềm mại của các cô nương.
Ba cô gái ăn mặc mỏng manh đang tựa vào lòng một nam tử, hết sức lả lơi, lấy vòng ngực mềm mại cọ vào lồng ngực của hắn, ra sức quyến rũ.
Khi đôi môi đỏ thắm của nàng sắp chạm vào mặt mình, Lý Cẩm Dạ nhẹ nhàng tránh, bóp mạnh ngực nàng, nụ cười mập mờ: "Cưng vội gì chứ?"
Nàng kĩ nữ áo đỏ bĩu môi: "Thập Lục gia lâu lắm rồi không đến thăm My nhi, My nhi chờ đến lòng lạnh ngắt rồi này, nay mới ấm được chút, gia xem thử."
Lý Cẩm Dạ bật cười, không ngần ngại đưa tay n*n b*p: "Để ta bảo Trương Thái y khám cho, gia không nỡ để cục cưng của ta lạnh lòng đâu."
Trương Hư Hoài cố nhô nửa cái đầu ra khỏi lòng cô gái, trợn mắt: "Bệnh này chỉ Thập Lục gia mới chữa được, chứ có là Hoa Đà tái thế cũng vô phương. Thế tử, có phải vậy không?"
Tô TSm vừa uống nửa chén rượu từ tay cô gái bên cạnh, vừa nhướng mày: "Không sai."
Hai cánh tay trắng muốt của người đẹp trong lòng vòng lên cổ hắn: "Thế tử gia, bệnh của thiếp ai chữa được đây?"
Tô TSm hôn mạnh lên mặt nàng, mỉm cười: "Bệnh của nàng, dĩ nhiên chỉ mình ta chữa được."
Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên.
"Thế tử, khách phòng bên cạnh muốn mời Thế tử sang uống chén rượu."
Thế tử cười: "Có người mời rượu, thật hay quá, mau vào đi."
Cửa mở, đầu tiên bước vào là một thiếu niên tuấn tú, tay bưng khay, trên khay có một bình rượu.
Theo sau hắn là một nam tử mặc gấm phục, mày kiếm, mũi cao, môi mỏng, đường nét khuôn mặt sắc sảo.
Tô TSm nhìn thấy người đến, thì giật mình đẩy cô gái ra, bước lên hành lễ: "Vương gia."
Bình Vương Lý Cẩm An nhìn lướt quanh, cười nói: "Thập Lục cũng ở đây à?"
Lý Cẩm Dạ nhíu mày, mặt còn nhăn nhó hơn cả mướp đắng, cung kính gọi: "Hoàng huynh."
Lý Cẩm An bước vào phòng, vung tay, ba cô kĩ nữ sợ hãi chạy mất.
Thị vệ đặt bình rượu lên bàn, lấy thêm bốn chiếc ly, rót đầy rượu.
Lý Cẩm An cầm lấy chén, nâng lên: "Thập Lục lên chức rồi sao?"
Lý Cẩm Dạ vội khép lại chiếc áo đang mở, thở dài: "Nhậm chức ở Lễ Bộ, suốt ngày quanh quẩn với bọn Khâm Thiên Giám xem hung cát, lo mấy cái yến tiệc này nọ, cao nhất là chủ trì kỳ thi thu, kỳ thi xuân, mà tận ba năm mới có một lần. Hoàng huynh chúc mừng cái gì chứ!"
Lý Cẩm An nghe vậy thì nhìn hắn thật lâu, nghiêm giọng: "Chức mà phụ hoàng giao, đệ còn dám than phiền sao?"
"Không dám!" Lý Cẩm Dạ miệng thì nói không dám, nhưng mặt vẫn tỏ vẻ bất mãn, đến cách cầm chén rượu cũng lộ rõ.
Lý Cẩm An vỗ vai hắn: "Thôi được rồi, đừng bực nữa. Đệ còn trẻ, bắt đầu từ Lễ Bộ để rèn luyện cũng tốt hơn là suốt ngày ở Di Hồng Viện."
"Hoàng huynh nói phải."
"Đợi đệ rèn luyện xong, ta sẽ giúp đệ thưa với phụ hoàng, đổi cho đệ công việc khác."
Mắt Lý Cẩm Dạ sáng rỡ: "Hoàng huynh, đệ muốn vào Binh Bộ, đệ quen cuộc sống trên thảo nguyên rồi, chỉ khi cưỡi ngựa, uống rượu đệ mới thấy thoải mái, có chết trên lưng ngựa cũng không hề gì."
"Nói bậy! Đường đường là Hoàng tử, sao lại chết trên lưng ngựa?" Lý Cẩm An nghiêm mặt quát.
Thân hình cao lớn của Lý Cẩm Dạ lập tức thu nhỏ như con chim cút, lí nhí cãi: "Có gì mà không được?"
Lý Cẩm An giận dữ nhìn hắn, rồi quay sang Tô TSm.
Lúc này, áo quần Tô TSm xộc xệch, trên mặt còn mấy vết son, trông hệt như vừa từ trên người phụ nữ bò dậy.
"Đường đường là thế tử Vệ Quốc công, xem ngươi ra thể thống gì không?"
Tô TSm cười khì, mặt dày tiến lại gần: "Bình Vương gia, ngài không biết đấy thôi, cô nương ở Di Hồng Viện này nóng bỏng lắm, chưa kịp nói mấy câu đã lao vào, ta… ta làm sao mà cản được!"
Nghe vậy, Lý Cẩm An giận dữ: "Tô TSm, ngươi không còn nhỏ nữa. Phủ Vệ Quốc công dù chỉ có mình ngươi là con đích, nhưng không thiếu con thứ, ngươi mà còn thế này, cẩn thận ngày nào đó mất cả chức thế tử đó!"
Cả đời Vệ Quốc công háo sắc, trong phủ nuôi cả đống di nương, con thứ con gái đầy nhà, ngày nào cũng như gà bay chó sủa.
Đúng là trên thế nào, dưới thế nấy. Tô TSm hoàn toàn di truyền cái tính háo sắc của cha mình, đến mức Di Hồng Viện hầu như thành nhà riêng của hắn.
"Không sao đâu, trong kinh thành ai không biết ta và Mộ Chi thân thiết, ai dám cướp ngôi thế tử của ta, Mộ Chi sẽ giúp ta tiêu diệt kẻ đó."
Lý Cẩm Dạ nhìn chăm chú vào mặt hắn, ánh mắt không biết từ lúc nào đã trở nên có chút dung túng.
Bị hắn nhìn như vậy, Tô TSm thấy mình như mất nửa phần xương sống, tiện thể dựa sát lại: "Mộ Chi, bây giờ ngươi cũng có quyền lực rồi, sau này giúp ta kiếm cái chức béo bở để làm nhé?"
Lý Cẩm Dạ không thấy ngại vì lời nói l* m*ng của bạn, hỏi nghiêm túc: "Được thôi, ngươi muốn làm chức gì?"
Tô TSm gãi đầu: "Chức tổng quản Binh Mã Ti Ngũ Thành thì sao? Ngày ngày tuần tra trên phố, rất oai phong, nhìn thấy đại cô nương, tiểu tức phụ lại có thể giở trò, thật là ra dáng!"
Lý Cẩm Dạ trầm mặc một lúc, lắc đầu: "Thôi đi, ta không làm được. Ngươi đổi cái khác đi."
Tô TSm cầm tay áo quệt qua mặt Lý Cẩm Dạ, ánh mắt nửa hờn dỗi, mắng: "Ngay cả thế cũng không làm được, ta cần ngươi có ích gì, hừ, miệng lưỡi trơn tru toàn là lừa gạt, cút, cút đi!"
Đường đường là một Vương gia mà bị người mắng đuổi, thay vì tức giận, Lý Cẩm Dạ chỉ nhìn Tô TSm với ánh mắt cưng chiều, quay đầu nhìn về phía Lý Cẩm An, nhăn mặt: "Hoàng huynh, nghĩ giúp đệ cách gì đó, dù tốn thêm bạc cũng được."
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Tạ Ngọc Uyên biết rõ nếu mình hỏi thêm sẽ chỉ khiến mọi chuyện phức tạp hơn, nhưng lòng nàng vẫn xót cho Tam thúc.
Nàng lạnh lùng nói: "Tổ phụ, nếu không phải vì con ở gần và cứu nhanh, thì lúc này Tam thúc đã thành một cái xác rồi. Hại chết tân khoa thám hoa, đó là tội tru di cửu tộc."
Tạ lão gia tức giận đến không nói nên lời: "Cần gì ngươi nói!” Tạ lão gia sắc mặt nghiêm nghị: "Người đâu, đưa hết bọn bà tử ở nhà bếp, tiểu đồng bên cạnh Tam gia, và tất cả nha hoàn hầu cận đến viện của ta, ta muốn xem ai gan to bằng trời, dám giở trò trước mặt ta."
Lúc này, quản gia đổ mồ hôi chạy vào: "Lão gia, thế tử phủ Vệ Quốc công mời Tam gia đến Di Hồng Viện uống rượu."
"Gì cơ?"
Nghe đến đó, Tạ lão gia bỗng thấy đầu như nặng cả nghìn cân.
---
Kinh thành, Tây Thị, Di Hồng Viện.
Trong một gian nhã phòng ở góc tầng hai, vọng ra tiếng cười mềm mại của các cô nương.
Ba cô gái ăn mặc mỏng manh đang tựa vào lòng một nam tử, hết sức lả lơi, lấy vòng ngực mềm mại cọ vào lồng ngực của hắn, ra sức quyến rũ.
Khi đôi môi đỏ thắm của nàng sắp chạm vào mặt mình, Lý Cẩm Dạ nhẹ nhàng tránh, bóp mạnh ngực nàng, nụ cười mập mờ: "Cưng vội gì chứ?"
Nàng kĩ nữ áo đỏ bĩu môi: "Thập Lục gia lâu lắm rồi không đến thăm My nhi, My nhi chờ đến lòng lạnh ngắt rồi này, nay mới ấm được chút, gia xem thử."
Lý Cẩm Dạ bật cười, không ngần ngại đưa tay n*n b*p: "Để ta bảo Trương Thái y khám cho, gia không nỡ để cục cưng của ta lạnh lòng đâu."
Trương Hư Hoài cố nhô nửa cái đầu ra khỏi lòng cô gái, trợn mắt: "Bệnh này chỉ Thập Lục gia mới chữa được, chứ có là Hoa Đà tái thế cũng vô phương. Thế tử, có phải vậy không?"
Tô TSm vừa uống nửa chén rượu từ tay cô gái bên cạnh, vừa nhướng mày: "Không sai."
Hai cánh tay trắng muốt của người đẹp trong lòng vòng lên cổ hắn: "Thế tử gia, bệnh của thiếp ai chữa được đây?"
Tô TSm hôn mạnh lên mặt nàng, mỉm cười: "Bệnh của nàng, dĩ nhiên chỉ mình ta chữa được."
Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên.
"Thế tử, khách phòng bên cạnh muốn mời Thế tử sang uống chén rượu."
Thế tử cười: "Có người mời rượu, thật hay quá, mau vào đi."
Cửa mở, đầu tiên bước vào là một thiếu niên tuấn tú, tay bưng khay, trên khay có một bình rượu.
Theo sau hắn là một nam tử mặc gấm phục, mày kiếm, mũi cao, môi mỏng, đường nét khuôn mặt sắc sảo.
Tô TSm nhìn thấy người đến, thì giật mình đẩy cô gái ra, bước lên hành lễ: "Vương gia."
Bình Vương Lý Cẩm An nhìn lướt quanh, cười nói: "Thập Lục cũng ở đây à?"
Lý Cẩm Dạ nhíu mày, mặt còn nhăn nhó hơn cả mướp đắng, cung kính gọi: "Hoàng huynh."
Lý Cẩm An bước vào phòng, vung tay, ba cô kĩ nữ sợ hãi chạy mất.
Thị vệ đặt bình rượu lên bàn, lấy thêm bốn chiếc ly, rót đầy rượu.
Lý Cẩm An cầm lấy chén, nâng lên: "Thập Lục lên chức rồi sao?"
Lý Cẩm Dạ vội khép lại chiếc áo đang mở, thở dài: "Nhậm chức ở Lễ Bộ, suốt ngày quanh quẩn với bọn Khâm Thiên Giám xem hung cát, lo mấy cái yến tiệc này nọ, cao nhất là chủ trì kỳ thi thu, kỳ thi xuân, mà tận ba năm mới có một lần. Hoàng huynh chúc mừng cái gì chứ!"
Lý Cẩm An nghe vậy thì nhìn hắn thật lâu, nghiêm giọng: "Chức mà phụ hoàng giao, đệ còn dám than phiền sao?"
"Không dám!" Lý Cẩm Dạ miệng thì nói không dám, nhưng mặt vẫn tỏ vẻ bất mãn, đến cách cầm chén rượu cũng lộ rõ.
Lý Cẩm An vỗ vai hắn: "Thôi được rồi, đừng bực nữa. Đệ còn trẻ, bắt đầu từ Lễ Bộ để rèn luyện cũng tốt hơn là suốt ngày ở Di Hồng Viện."
"Hoàng huynh nói phải."
"Đợi đệ rèn luyện xong, ta sẽ giúp đệ thưa với phụ hoàng, đổi cho đệ công việc khác."
Mắt Lý Cẩm Dạ sáng rỡ: "Hoàng huynh, đệ muốn vào Binh Bộ, đệ quen cuộc sống trên thảo nguyên rồi, chỉ khi cưỡi ngựa, uống rượu đệ mới thấy thoải mái, có chết trên lưng ngựa cũng không hề gì."
"Nói bậy! Đường đường là Hoàng tử, sao lại chết trên lưng ngựa?" Lý Cẩm An nghiêm mặt quát.
Thân hình cao lớn của Lý Cẩm Dạ lập tức thu nhỏ như con chim cút, lí nhí cãi: "Có gì mà không được?"
Lý Cẩm An giận dữ nhìn hắn, rồi quay sang Tô TSm.
Lúc này, áo quần Tô TSm xộc xệch, trên mặt còn mấy vết son, trông hệt như vừa từ trên người phụ nữ bò dậy.
"Đường đường là thế tử Vệ Quốc công, xem ngươi ra thể thống gì không?"
Tô TSm cười khì, mặt dày tiến lại gần: "Bình Vương gia, ngài không biết đấy thôi, cô nương ở Di Hồng Viện này nóng bỏng lắm, chưa kịp nói mấy câu đã lao vào, ta… ta làm sao mà cản được!"
Nghe vậy, Lý Cẩm An giận dữ: "Tô TSm, ngươi không còn nhỏ nữa. Phủ Vệ Quốc công dù chỉ có mình ngươi là con đích, nhưng không thiếu con thứ, ngươi mà còn thế này, cẩn thận ngày nào đó mất cả chức thế tử đó!"
Cả đời Vệ Quốc công háo sắc, trong phủ nuôi cả đống di nương, con thứ con gái đầy nhà, ngày nào cũng như gà bay chó sủa.
Đúng là trên thế nào, dưới thế nấy. Tô TSm hoàn toàn di truyền cái tính háo sắc của cha mình, đến mức Di Hồng Viện hầu như thành nhà riêng của hắn.
"Không sao đâu, trong kinh thành ai không biết ta và Mộ Chi thân thiết, ai dám cướp ngôi thế tử của ta, Mộ Chi sẽ giúp ta tiêu diệt kẻ đó."
Lý Cẩm Dạ nhìn chăm chú vào mặt hắn, ánh mắt không biết từ lúc nào đã trở nên có chút dung túng.
Bị hắn nhìn như vậy, Tô TSm thấy mình như mất nửa phần xương sống, tiện thể dựa sát lại: "Mộ Chi, bây giờ ngươi cũng có quyền lực rồi, sau này giúp ta kiếm cái chức béo bở để làm nhé?"
Lý Cẩm Dạ không thấy ngại vì lời nói l* m*ng của bạn, hỏi nghiêm túc: "Được thôi, ngươi muốn làm chức gì?"
Tô TSm gãi đầu: "Chức tổng quản Binh Mã Ti Ngũ Thành thì sao? Ngày ngày tuần tra trên phố, rất oai phong, nhìn thấy đại cô nương, tiểu tức phụ lại có thể giở trò, thật là ra dáng!"
Lý Cẩm Dạ trầm mặc một lúc, lắc đầu: "Thôi đi, ta không làm được. Ngươi đổi cái khác đi."
Tô TSm cầm tay áo quệt qua mặt Lý Cẩm Dạ, ánh mắt nửa hờn dỗi, mắng: "Ngay cả thế cũng không làm được, ta cần ngươi có ích gì, hừ, miệng lưỡi trơn tru toàn là lừa gạt, cút, cút đi!"
Đường đường là một Vương gia mà bị người mắng đuổi, thay vì tức giận, Lý Cẩm Dạ chỉ nhìn Tô TSm với ánh mắt cưng chiều, quay đầu nhìn về phía Lý Cẩm An, nhăn mặt: "Hoàng huynh, nghĩ giúp đệ cách gì đó, dù tốn thêm bạc cũng được."
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 143: Di Hồng Viện
10.0/10 từ 33 lượt.