Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 132: Thập Thất Hoàng Thúc

1@-

 
Tạ Ngọc Uyên che miệng ngáp dài, thầm cười nhạt trong lòng.

Tạ gia sắp có một khoảng thời gian náo nhiệt, nhưng muốn vui thì cũng phải có tiền. Mấy năm nay các cửa hàng làm ăn chẳng mấy khấm khá, Tạ nhị gia tuy làm quan kinh đô nhưng chẳng có bao nhiêu bổng lộc. Tin tức từ Phúc Thọ Đường truyền tới nói rằng, lão gia và lão phu nhân vì chuyện bạc mà đã cãi nhau mấy trận.

Lần này mà có thêm vài sự việc lớn nữa...

Đôi mắt hờ hững của Tạ Ngọc Uyên hơi nheo lại, thầm nghĩ, e rằng tài sản Tạ gia sẽ bị vét sạch hết thôi.

Đêm buông xuống.

Trần Hải bước vào phòng, cả người sực mùi rượu.

Trần phu nhân nhíu mày, sai tỳ nữ mang nước đến để ông rửa mặt. Sau khi mọi thứ đã ổn thỏa, Trần Hải khẽ ợ rượu, hỏi: “Nói chuyện với Tạ gia sao rồi?”

Trần phu nhân cười nhạt: “Nói vòng vo chỉ nhắc đến đại công tử nhà đó, còn nhắc đến tam gia thì chẳng ai mở lời. Ta cố ý nói đến hai lần, nhưng không một ai đáp lại. Xem ra quan hệ giữa bọn họ cũng chẳng thân thiết gì, vậy là công sức của chúng ta đổ sông đổ biển rồi.”

Cậu con trai cưng vừa đỗ tú tài, thứ hạng không tệ. Nếu hầu gia trong cung chịu bỏ chút mặt mũi, vẫn còn cơ hội để vào Hàn Lâm Viện, thêm một tầng vinh quang.

Tạ tam gia chắc chắn sẽ vào Hàn Lâm Viện, nơi ấy tuy đạm bạc nhưng những ai chịu được sẽ có cơ hội thăng tiến. Nếu có thể giao hảo, giúp đỡ lẫn nhau thì cũng chẳng khó khăn gì.

Vì muốn lo lắng cho tương lai của con trai, Trần phu nhân phải cúi mình làm thân với Tạ gia. Nào ngờ người tính không bằng trời tính, Tạ gia vốn chẳng thèm để ý đến tam gia.

“Đừng phiền lòng, sớm nghỉ ngơi đi, mai còn phải lên kinh sớm.” Trần Hải cũng đã lâu không gặp con, lòng nhung nhớ mãnh liệt, nếu không vì phải ứng phó quan trường, ông đã lập tức lên kinh rồi.

Trần phu nhân ngồi xuống giường, chợt nhớ đến Cao thị, vội hạ giọng: “Hôm nay gặp chính thất của Tạ nhị gia là Cao thị, không ngờ Tạ gia lại đưa bà ta lên kinh.”

Trần Hải không mấy hứng thú với chuyện phụ nữ trong nội trạch, chỉ đáp qua loa: “Người ta là chính thất, sao lại không thể lên kinh?”

“Cỏ trên mộ Cao gia cũng mọc cao bằng người rồi, bà ta còn lên kinh làm gì?”

Trần phu nhân đảo mắt: "Cũng thật kỳ lạ, ba năm trước hoàng thượng đã sai Vương đại nhân truyền chỉ, thăng quan cho Tạ nhị gia rồi từ đó không còn động tĩnh gì nữa. Ông nói xem, hoàng thượng còn nhớ tới họ hay đã quên luôn rồi?”

“Ý vua khó dò mà.”

“Nếu nói là quên rồi thì cũng không phải, vì nội vụ phủ vẫn giữ lại đồ đạc Cao gia, không đưa vào kho; nếu nói là nhớ thì suốt ba năm trời chẳng hỏi han gì, ta thật sự không hiểu nổi!”

“Nếu bà mà hiểu được, e rằng sẽ gặp rắc rối lớn rồi.” Trần Hải lườm vợ.

Trần phu nhân bĩu môi, lắc đầu, lẩm bẩm: “Ta thấy Cao thị lần này vào kinh chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.”

“Thôi ngủ đi, ngủ đi, người đó chẳng liên quan gì đến chúng ta.” Trần Hải lăn vào giường, lập tức ngáy vang.
*
Lúc này, kinh thành.

Cửa đại điện ngự thư phòng sơn đỏ sừng sững mở rộng.

“Thập Lục gia đến rồi, hoàng thượng đang ở bên trong, mời ngài vào.” Lý công công cười thân thiện, khuôn mặt mập mạp đầy nếp nhăn.

Lý Cẩm Dạ hít sâu một hơi, phủi chiếc áo dài, bước vào bên trong.

Một chén cháo trắng, một đĩa măng muối đặt trên bàn. Đường đường là đế vương, nhưng bữa ăn lại rất thanh đạm.

Ánh mắt Lý Cẩm Dạ lướt qua, cung kính hành lễ: "Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.”

Bảo Càn đế liếc nhìn hắn một cái, gật đầu chỉ ghế ngồi, tay vẫn đưa muỗng cháo trắng vào miệng.

Lý Cẩm Dạ ngoan ngoãn ngồi xuống, mắt nhìn xuống, nét mặt không lộ chút cảm xúc nào.

Dùng xong bữa, Lý công công sai thái giám mang hộp thức ăn đi, còn đích thân ông dâng một ly trà sâm đặt vào tay hoàng đế.

Bảo Càn đế không cầm lấy, mà phất tay ý bảo ông lui.

Lý công công lập tức đặt ly trà xuống, từ từ lùi ra ngoài. Khi cánh cửa khép lại, ông liếc nhìn Lý Cẩm Dạ một cái đầy hàm ý.

Trong ngự thư phòng rộng lớn, chỉ còn lại hai cha con.

Lý Cẩm Dạ lúc này mới tiến đến trước mặt hoàng đế: "Phụ hoàng đêm khuya triệu nhi thần tới, không biết có chuyện gì quan trọng không?”

Bảo Càn đế v**t v* chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái, ánh mắt dường như vô tình dừng lại trên tấu chương trên bàn.

“Giang Nam hạn hán, trẫm ra lệnh Công bộ dẫn nước, phát lương cứu đói. Thập Lục, con thấy ổn không?”

Lý Cẩm Dạ giật mình, chuyện này vốn đã định sẵn, nay lại đưa ra hỏi hắn, không lẽ có ẩn ý sao?

“Tạm thời thì thấy ổn.”

“Ồ?”

Một tiếng “ồ” của Bảo Càn đế ẩn chứa nhiều điều.

“Nếu phụ hoàng thực sự muốn quan tâm đến bách tính, thì nên giảm một bậc thuế thu vào mùa thu năm nay.”

“Thuế ở Giang Nam gần như chiếm một nửa quốc khố, giảm một bậc thì quốc khố lại hụt đi một khoản lớn. Cai trị quốc gia cũng giống như cai quản gia đình, bảy thứ phải lo - củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm, trà, thứ nào cũng cần đến lương thực.”

“Phụ hoàng nói phải.” Lý Cẩm Dạ cúi đầu, nhẹ nhàng đáp.

Bảo Càn đế liếc hắn: "Nhân từ không cai trị quốc gia, lòng thương không dẫn quân. Thập Lục, lòng con vẫn còn mềm yếu quá.”

Lý Cẩm Dạ vén góc áo, cung kính quỳ xuống: "Phụ hoàng, nhi thần xin nhận lời dạy bảo.”

Bảo Càn đế ngồi trên cao, nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Thập Lục, dạo này con có đi thăm Thập Thất thúc của con không?”

Lý Cẩm Dạ giật mình: "Nhi thần gần đây bận quá nên chưa kịp đi. Khi nào rảnh rỗi sẽ đi thăm.”

“Nếu có thời gian, hãy thường xuyên tới thăm.”

Lý Cẩm Dạ cúi đầu đồng ý, nhưng lòng lại cực kỳ bối rối.

Cả hoàng tộc Đại Tân đều không ai được phép gặp Thập Thất Hoàng Thúc, chỉ có hắn, vừa trở về kinh hoàng đế đã ngầm nhắc hắn đến gặp ông ta.

Không biết có ý gì!

Hắn đã dò hỏi, Thập Thất Hoàng Thúc không làm phản, cũng chẳng phạm tội nặng, vì sao lại bị giam cầm?

Khi các hoàng tử tranh đoạt ngôi báu, hàng chục huynh đệ của tiên đế, người thì chết, người bị đày, chẳng mấy ai được chết già.

Đến đời Bảo Càn đế thì ngược lại, tình huynh đệ hòa thuận, ai nấy đều ung dung ăn bổng lộc hoàng gia.

“Lần trước nhi thần đến thăm, thấy thúc ấy vẫn khỏe mạnh, sắc mặt tốt, tai mắt tinh tường. Nhi thần hỏi thúc ấy có muốn ăn gì, hay thích chơi gì không, sau này sẽ giúp tìm rồi đem tới.”

“Hắn nói sao?”

“Ông ấy nói chẳng mong muốn điều gì cả.”

Bảo Càn đế cau mày: "Đám hạ nhân hầu hạ thế nào? Có tận tâm không?”

“Đều là những người có nhiều năm kinh nghiệm, hầu hạ rất chu đáo. Nếu phụ hoàng thấy không yên tâm, có thể điều thêm vài người qua. Người hầu hạ quanh quẩn bên Thập Thất thúc quá ít.”

Nói xong, trong ngự thư phòng im ắng đến nghẹt thở.

Mồ hôi lạnh trên lưng Lý Cẩm Dạ chảy ròng, hắn lén liếc Bảo Càn đế, thì ngạc nhiên thấy nét mặt phụ hoàng thoáng vẻ hoài niệm, không biết đang nhớ lại điều gì xưa cũ.

Lý Cẩm Dạ vội cúi đầu, không dám nhìn thêm.

Một hồi lâu sau, Bảo Càn đế mới lên tiếng: “Thập Thất tính tình kỳ quái, rất ghét gặp người lạ, đông người lại làm phiền sự thanh tịnh của hắn. Con đứng lên đi.”

“Dạ!”

Lý Cẩm Dạ thầm thở phào nhẹ nhõm, từ từ đứng dậy, lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Bảo Càn đế nhìn theo bóng hắn, ánh mắt thoáng qua vẻ trầm ngâm, không biết nghĩ gì. Qua một lúc, ông bỗng hạ giọng: “Thập Lục, con là người trẫm đặt kỳ vọng, nhất định phải nhớ kỹ điều này: Nhà Đế vương chẳng có gì ngoài quyền lực và sinh mệnh. Quyền lực không giữ nổi thì sinh mệnh cũng chẳng còn.”

“Phụ hoàng dạy phải!” Lý Cẩm Dạ cúi đầu, nghiêm túc đáp.

Nhìn con trai, Bảo Càn đế nhíu mày: “Ra ngoài đi, nếu rảnh rỗi thì đi gặp Thập Thất thúc của con, nói với thúc vài câu cho bớt cô quạnh.”

“Dạ, nhi thần xin cáo lui.”

Lý Cẩm Dạ cẩn thận lui ra, lòng vẫn chưa hết băn khoăn về những lời nói của phụ hoàng. Mỗi câu đều như chứa ẩn ý sâu xa, khiến lòng hắn không yên.

Khi hắn bước ra khỏi ngự thư phòng, bóng đêm đã bao phủ khắp hoàng cung. 

 

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Story Chương 132: Thập Thất Hoàng Thúc
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...