Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 124: Chuyện Cũ Cao Gia 3
1@-
Có giọt nước mắt lạnh lẽo lăn dài, Tạ Ngọc Uyên lười không buồn lau, nàng khẩn thiết muốn biết: "Ông ta chẳng lẽ không chút lưu luyến tình nghĩa phu thê sao?"
Cao Lịch như nghe được chuyện buồn cười, bật cười thành tiếng.
Tạ Ngọc Uyên nhận ra mình đã hỏi một câu ngốc nghếch. Nói về tình nghĩa phu thê với Hoàng đế chẳng phải cũng ngớ ngẩn như nói về đức hạnh với kỹ nữ sao.
"Quý phi nương nương chết thế nào?"
"Chết vì uất ức, chết vì đau lòng, chết vì mưu hại... A Uyên à, có gì khác biệt không?"
"Cậu muốn nói..."
"Hậu phi trong cung mà không được sủng ái, không có con, ai biết nguyên nhân thực sự của cái chết là gì?"
Tạ Ngọc Uyên sững sờ đứng đó, cảm thấy những lời ấy như những mảnh băng lạnh buốt xuyên qua xương tủy.
Không biết rõ cả nguyên nhân cái chết, thật là...
Cao gia đối với người ngoài chỉ là một câu chuyện, một bi kịch, một tiếng thở dài. Nhưng đối với nàng, đó là nỗi đau và sự phẫn uất gắn liền với huyết thống.
Nàng bỗng nhiên hiểu tại sao nương mình lại phát điên.
Nhà nương đã thế, còn người chồng đầu ấp tay gối lại mưu tính hại bà, bà không điên thì còn biết làm gì?
Sáu năm làm ma, nàng thường tự hỏi, cái chết thảm của mình có phải là số mệnh không, chẳng phải nói "người tốt sẽ gặp lành, kẻ xấu sẽ gặp báo ứng" sao?
Hóa ra, tất cả không phải số mệnh, mà là báo thù, là lời nguyền, là món nợ phải thanh toán.
Người đàn ông ngồi trên ngai vàng kia, dùng quyền lực tối thượng của mình, đem hết thù hận dành cho tiên đế trút lên người Cao gia.
Vì thế, dù nàng có cố gắng thế nào trong kiếp này, kết cục của nàng và nương từ lâu đã được định sẵn: không thể có cái kết tốt đẹp.
Đó là số phận cuối cùng của người Cao gia.
Nghĩ tới đây, nàng bỗng nhiên rùng mình, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Cao Lịch chăm chú nhìn nàng, khóe mắt dần rịn ra chút lấp lánh, một lúc sau, ông mỉm cười: "Giờ thì con hiểu tại sao nương con phải gả xa về Giang Nam chưa?"
Tạ Ngọc Uyên có chút do dự, rồi gật đầu.
"Kinh Thành là nơi thị phi, tất nhiên là phải gả càng xa càng tốt, môn đăng hộ đối càng thấp càng hay. Chỉ tiếc rằng, gả nhầm người."
Cao Lịch nhìn thấy hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt nàng, rút khăn tay từ trong áo ra đưa qua.
Tạ Ngọc Uyên nhận khăn, nhưng không lau nước mắt, chỉ ngẩn người, lòng như trôi về một nơi xa xăm nào đó.
Cao Lịch cũng không giục, quay lại nhìn qua cửa sổ, bóng đêm bên ngoài mịt mờ.
Một lúc lâu sau, Tạ Ngọc Uyên mới lên tiếng: "Thái ngoại tổ phụ và ngoại tổ phụ chết oan uổng, cậu cả thì chứng cứ rành rành, dường như không oan, cậu à, con muốn biết sự thật."
Cao Lịch bỗng cười lớn, trong tiếng cười có chút tự hào.
Ông đã nói ra nhiều như thế, đứa trẻ này không những không bị dọa sợ, mà còn tìm ra điểm mấu chốt. Đúng là ý trời sao?
Cao Lịch loạng choạng bước tới bàn, lần tìm trong đống sách một chiếc chìa khóa đồng đã rỉ sét.
Ông lại lảo đảo trèo lên ghế, mở một ngăn bí mật trên giá sách, lấy một chiếc hộp gỗ đỏ, dùng chìa khóa đồng mở ra, lấy ra một cuộn tranh.
"Con qua đây xem."
Tạ Ngọc Uyên khó nhọc đứng lên, tiến lại gần xem.
Trong cuộn tranh, hình ảnh một nam nhân anh tuấn dần hiện ra từ nét mực loang lổ, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Vẻ mặt như thế, không giống người sẽ làm chuyện nghịch đạo, làm phản.
"Đây là cậu cả của con. Huynh ấy là người tốt nhất mà ta từng gặp."
Cao Lịch v**t v* khuôn mặt trong tranh, ánh mắt đầy sự tin tưởng: "Tội danh của huynh ấy giống như bên ngoài đồn, việc cũng là huynh ấy làm, huynh ấy chết không oan."
Mắt Tạ Ngọc Uyên gần như trợn trừng, sắc mặt ngày càng tái nhợt, không còn sức lực để hỏi "tại sao".
"Con nhất định muốn hỏi vì sao ư?"
Tạ Ngọc Uyên gật đầu thật mạnh.
Ánh mắt Cao Lịch bỗng cháy rực, nhìn chăm chú vào người trong tranh, nhưng gương mặt lại tái nhợt đến đáng sợ: "Thực ra số ngọc bị tịch thu từ phủ huynh ấy chỉ là phần nổi của tảng băng."
Nói rồi, ông không biết chạm vào đâu, hai cánh của giá sách từ từ tách ra, để lộ một khe cửa lớn.
Cao Lịch cầm đèn dầu trên bàn lên, nhìn Tạ Ngọc Uyên vẫn chưa hết kinh ngạc: "Đi theo ta."
Đi xuống khoảng mười bậc thang, là một đường hầm dài, càng đi Tạ Ngọc Uyên càng sợ hãi, các mối quan hệ trước sau trong câu chuyện dần hiện ra, nỗi sợ mơ hồ từ sâu thẳm trong lòng nàng trỗi lên.
"Đến rồi. A Uyên, con nhìn đi."
Tạ Ngọc Uyên chỉ nhìn thoáng qua, đã sửng sốt đến nghẹn lời.
Trong căn mật thất rộng lớn, chất đầy những tảng ngọc lớn nhỏ, hình dạng khác nhau, nhìn không thấy điểm dừng.
Khóe miệng Cao Lịch nhếch lên nụ cười kỳ lạ: "Ngay từ ngày đầu nhậm chức, huynh ấy đã bí mật vận chuyển ngọc về phía Nam, như kiến tha lâu ngày đầy tổ, dần dần tích lũy thành như vậy."
"Cậu cả muốn làm gì?" Tạ Ngọc Uyên bước lên một bước, run rẩy hỏi.
Cao Lịch nhìn nàng: "Huynh ấy không nói cho ta, chỉ bảo ta âm thầm quản lý số ngọc này."
"Quản lý thế nào?"
"Ngọc Linh Các là của Cao gia. Con có biết từ Nam Trực Lệ, Bắc Trực Lệ, đến cả Kinh Thành, có bao nhiêu Ngọc Linh Các không?"
Tạ Ngọc Uyên đã tiếp nhận quá nhiều tin dữ trong vài canh giờ ngắn ngủi, lúc này toàn thân nàng đã kiệt sức: "Cậu, người nói thẳng đi."
"Từ ĐSng Tây, từ Nam tới Bắc, cả chín châu đều có một trăm sáu mươi tám cửa hàng là của Cao gia."
Tim Tạ Ngọc Uyên đau thắt, một trăm sáu mươi tám cửa hàng, mỗi cửa hàng đều đầy ngọc quý, đây... đây quả thật là một khối tài sản khổng lồ đến kinh thiên động địa.
Hèn gì Giang Đình nói cậu không bệnh, chỉ là kiệt sức.
Khối tài sản to lớn thế này, muốn vận hành không hao tâm khổ tứ sao được.
"Cậu cả của con nói, thiên hạ này, nếu vua có lễ, tôi trung thành, cha hiền con thảo, huynh đệ hòa thuận, ai ai cũng được yên lành, thì số tài sản này sau này sẽ lấy từ dân mà dùng cho dân. Nhưng nếu thiên hạ này, vua không có lễ, tôi chết oan, người tốt không được báo đáp, kẻ xấu sống ngàn năm, thì..."
Cao Lịch không nói tiếp, chỉ lấy ra nửa miếng ngọc bội từ trong ngực, không nói lời nào nhét vào tay Tạ Ngọc Uyên.
Tạ Ngọc Uyên như bị bỏng, muốn vứt ra nhưng lại không biết phải vứt đi đâu, nàng tròn mắt nhìn Cao Lịch, bối rối không hiểu gì.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
"Con còn giỏi hơn cả ta. Ta khi đó vừa ăn xong bát cháo loãng, cúi gục xuống đất, mồ hôi lạnh toát ra hết." Cao Lịch gục ngã trong vòng tay huynh trưởng.
Tạ Ngọc Uyên từ từ ngẩng đầu lên. Dù biểu cảm của người đàn ông trước mặt lúc này rất bình tĩnh, giọng điệu thản nhiên, nhưng bàn tay đang đặt lên vai nàng lại run rẩy không ngừng.
"Cậu."
Nàng ngẩng đầu lên: "Không hiểu vì sao, con không thể khóc."
"Đúng vậy, con à, khi nghe tin dữ về người thân nhất, ban đầu ai cũng không khóc nổi đâu." Chỉ khi đêm về, trong giấc mộng, mới thấy cơn đau xé lòng như đang bước đi trong địa ngục vô tận.
Có giọt nước mắt lạnh lẽo lăn dài, Tạ Ngọc Uyên lười không buồn lau, nàng khẩn thiết muốn biết: "Ông ta chẳng lẽ không chút lưu luyến tình nghĩa phu thê sao?"
Cao Lịch như nghe được chuyện buồn cười, bật cười thành tiếng.
Tạ Ngọc Uyên nhận ra mình đã hỏi một câu ngốc nghếch. Nói về tình nghĩa phu thê với Hoàng đế chẳng phải cũng ngớ ngẩn như nói về đức hạnh với kỹ nữ sao.
"Quý phi nương nương chết thế nào?"
"Chết vì uất ức, chết vì đau lòng, chết vì mưu hại... A Uyên à, có gì khác biệt không?"
"Cậu muốn nói..."
"Hậu phi trong cung mà không được sủng ái, không có con, ai biết nguyên nhân thực sự của cái chết là gì?"
Tạ Ngọc Uyên sững sờ đứng đó, cảm thấy những lời ấy như những mảnh băng lạnh buốt xuyên qua xương tủy.
Không biết rõ cả nguyên nhân cái chết, thật là...
Cao gia đối với người ngoài chỉ là một câu chuyện, một bi kịch, một tiếng thở dài. Nhưng đối với nàng, đó là nỗi đau và sự phẫn uất gắn liền với huyết thống.
Nàng bỗng nhiên hiểu tại sao nương mình lại phát điên.
Nhà nương đã thế, còn người chồng đầu ấp tay gối lại mưu tính hại bà, bà không điên thì còn biết làm gì?
Sáu năm làm ma, nàng thường tự hỏi, cái chết thảm của mình có phải là số mệnh không, chẳng phải nói "người tốt sẽ gặp lành, kẻ xấu sẽ gặp báo ứng" sao?
Hóa ra, tất cả không phải số mệnh, mà là báo thù, là lời nguyền, là món nợ phải thanh toán.
Người đàn ông ngồi trên ngai vàng kia, dùng quyền lực tối thượng của mình, đem hết thù hận dành cho tiên đế trút lên người Cao gia.
Vì thế, dù nàng có cố gắng thế nào trong kiếp này, kết cục của nàng và nương từ lâu đã được định sẵn: không thể có cái kết tốt đẹp.
Đó là số phận cuối cùng của người Cao gia.
Nghĩ tới đây, nàng bỗng nhiên rùng mình, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Cao Lịch chăm chú nhìn nàng, khóe mắt dần rịn ra chút lấp lánh, một lúc sau, ông mỉm cười: "Giờ thì con hiểu tại sao nương con phải gả xa về Giang Nam chưa?"
Tạ Ngọc Uyên có chút do dự, rồi gật đầu.
"Kinh Thành là nơi thị phi, tất nhiên là phải gả càng xa càng tốt, môn đăng hộ đối càng thấp càng hay. Chỉ tiếc rằng, gả nhầm người."
Cao Lịch nhìn thấy hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt nàng, rút khăn tay từ trong áo ra đưa qua.
Tạ Ngọc Uyên nhận khăn, nhưng không lau nước mắt, chỉ ngẩn người, lòng như trôi về một nơi xa xăm nào đó.
Cao Lịch cũng không giục, quay lại nhìn qua cửa sổ, bóng đêm bên ngoài mịt mờ.
Một lúc lâu sau, Tạ Ngọc Uyên mới lên tiếng: "Thái ngoại tổ phụ và ngoại tổ phụ chết oan uổng, cậu cả thì chứng cứ rành rành, dường như không oan, cậu à, con muốn biết sự thật."
Cao Lịch bỗng cười lớn, trong tiếng cười có chút tự hào.
Ông đã nói ra nhiều như thế, đứa trẻ này không những không bị dọa sợ, mà còn tìm ra điểm mấu chốt. Đúng là ý trời sao?
Cao Lịch loạng choạng bước tới bàn, lần tìm trong đống sách một chiếc chìa khóa đồng đã rỉ sét.
Ông lại lảo đảo trèo lên ghế, mở một ngăn bí mật trên giá sách, lấy một chiếc hộp gỗ đỏ, dùng chìa khóa đồng mở ra, lấy ra một cuộn tranh.
"Con qua đây xem."
Tạ Ngọc Uyên khó nhọc đứng lên, tiến lại gần xem.
Trong cuộn tranh, hình ảnh một nam nhân anh tuấn dần hiện ra từ nét mực loang lổ, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Vẻ mặt như thế, không giống người sẽ làm chuyện nghịch đạo, làm phản.
"Đây là cậu cả của con. Huynh ấy là người tốt nhất mà ta từng gặp."
Cao Lịch v**t v* khuôn mặt trong tranh, ánh mắt đầy sự tin tưởng: "Tội danh của huynh ấy giống như bên ngoài đồn, việc cũng là huynh ấy làm, huynh ấy chết không oan."
Mắt Tạ Ngọc Uyên gần như trợn trừng, sắc mặt ngày càng tái nhợt, không còn sức lực để hỏi "tại sao".
"Con nhất định muốn hỏi vì sao ư?"
Tạ Ngọc Uyên gật đầu thật mạnh.
Ánh mắt Cao Lịch bỗng cháy rực, nhìn chăm chú vào người trong tranh, nhưng gương mặt lại tái nhợt đến đáng sợ: "Thực ra số ngọc bị tịch thu từ phủ huynh ấy chỉ là phần nổi của tảng băng."
Nói rồi, ông không biết chạm vào đâu, hai cánh của giá sách từ từ tách ra, để lộ một khe cửa lớn.
Cao Lịch cầm đèn dầu trên bàn lên, nhìn Tạ Ngọc Uyên vẫn chưa hết kinh ngạc: "Đi theo ta."
Đi xuống khoảng mười bậc thang, là một đường hầm dài, càng đi Tạ Ngọc Uyên càng sợ hãi, các mối quan hệ trước sau trong câu chuyện dần hiện ra, nỗi sợ mơ hồ từ sâu thẳm trong lòng nàng trỗi lên.
"Đến rồi. A Uyên, con nhìn đi."
Tạ Ngọc Uyên chỉ nhìn thoáng qua, đã sửng sốt đến nghẹn lời.
Trong căn mật thất rộng lớn, chất đầy những tảng ngọc lớn nhỏ, hình dạng khác nhau, nhìn không thấy điểm dừng.
Khóe miệng Cao Lịch nhếch lên nụ cười kỳ lạ: "Ngay từ ngày đầu nhậm chức, huynh ấy đã bí mật vận chuyển ngọc về phía Nam, như kiến tha lâu ngày đầy tổ, dần dần tích lũy thành như vậy."
"Cậu cả muốn làm gì?" Tạ Ngọc Uyên bước lên một bước, run rẩy hỏi.
Cao Lịch nhìn nàng: "Huynh ấy không nói cho ta, chỉ bảo ta âm thầm quản lý số ngọc này."
"Quản lý thế nào?"
"Ngọc Linh Các là của Cao gia. Con có biết từ Nam Trực Lệ, Bắc Trực Lệ, đến cả Kinh Thành, có bao nhiêu Ngọc Linh Các không?"
Tạ Ngọc Uyên đã tiếp nhận quá nhiều tin dữ trong vài canh giờ ngắn ngủi, lúc này toàn thân nàng đã kiệt sức: "Cậu, người nói thẳng đi."
"Từ ĐSng Tây, từ Nam tới Bắc, cả chín châu đều có một trăm sáu mươi tám cửa hàng là của Cao gia."
Tim Tạ Ngọc Uyên đau thắt, một trăm sáu mươi tám cửa hàng, mỗi cửa hàng đều đầy ngọc quý, đây... đây quả thật là một khối tài sản khổng lồ đến kinh thiên động địa.
Hèn gì Giang Đình nói cậu không bệnh, chỉ là kiệt sức.
Khối tài sản to lớn thế này, muốn vận hành không hao tâm khổ tứ sao được.
"Cậu cả của con nói, thiên hạ này, nếu vua có lễ, tôi trung thành, cha hiền con thảo, huynh đệ hòa thuận, ai ai cũng được yên lành, thì số tài sản này sau này sẽ lấy từ dân mà dùng cho dân. Nhưng nếu thiên hạ này, vua không có lễ, tôi chết oan, người tốt không được báo đáp, kẻ xấu sống ngàn năm, thì..."
Cao Lịch không nói tiếp, chỉ lấy ra nửa miếng ngọc bội từ trong ngực, không nói lời nào nhét vào tay Tạ Ngọc Uyên.
Tạ Ngọc Uyên như bị bỏng, muốn vứt ra nhưng lại không biết phải vứt đi đâu, nàng tròn mắt nhìn Cao Lịch, bối rối không hiểu gì.
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 124: Chuyện Cũ Cao Gia 3
10.0/10 từ 33 lượt.