Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 120: Là Số Mệnh Chăng

1@-

 
"Ta không nỡ nhìn hắn chết thảm như vậy, nên đã dẫn Giang Đình đi về phía Tây Bắc. Ở nơi sa mạc hoang vu ấy, chúng ta đã tìm kiếm suốt nửa năm trời, cuối cùng mới gom đủ bộ xương có thể đưa vào quan tài."

Cao Lịch nói những lời này mà mắt chỉ hơi động đậy, giọng điệu bình thản như kể lại một câu chuyện xa lạ vậy.

Giang Đình thì lòng đau như cắt.

Nhị gia từ nhỏ lớn lên trong chùa, Đại gia luôn sợ hắn chịu không nổi cảnh cô tịch nơi cửa Phật, lại lo lắng cho sức khỏe của hắn, cứ có dịp rảnh là đến thăm, bầu bạn. Tình cảm huynh đệ như một.

Nhị gia xem huynh trưởng như cha, mọi điều đều dựa dẫm vào hắn.

Tin Đại gia mất truyền tới, Nhị gia lập tức phun ra một ngụm máu, từ đó sức khỏe suy sụp.

Dù vậy, hắn vẫn kiên quyết lên đường về phía Tây, đến lão hòa thượng cũng không cản được.

Sáu tháng đó, một người thường có thể chịu đựng được sao?

Nhị gia xưa nay vốn như ánh trăng gió mát, nhưng để gom đủ hài cốt, hắn từng uống máu sói, ăn thịt chuột, suýt chết trong sa mạc. Khi tìm được mảnh xương chân cuối cùng, hắn đã gầy đến biến dạng. Nếu không vì chuyến đi ấy, có lẽ hắn đã sống thêm được vài năm.

"Xong chuyện đó, ta không kịp nghỉ ngơi, chạy thẳng tới Dương Châu, ai ngờ chỉ thấy ngọn lửa hừng hực cháy."

"Tam tiểu thư, đừng trách Nhị gia, lúc ấy người…"

"Im đi."

Cao Lịch lạnh lùng ngắt lời Giang Đình: "Bao năm qua ta luôn âm thầm tìm các con, sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

Tạ Ngọc Uyên nghẹn ngào gật đầu.

Nàng không phải một tiểu thư ngây thơ, đến thi thể cậu lớn xa xôi cách trở, cậu hai cũng gom đủ, thì sao ông nỡ để thi thể của nương và nàng trôi dạt ngoài kia.

"Tìm mãi không thấy, ta biết các con vẫn còn sống, chắc ẩn mình ở góc khuất nào đó. Cũng tốt thôi, thời buổi khó khăn, sống một đời bình thường, có thể yên ổn về với đất là quá đủ."

Cao Lịch dừng một chút, rồi tiếp: "Khi viên Huyết Ngọc xuất hiện, ta biết có chuyện không ổn, bèn sai người tìm các con. Cuối cùng cũng có tin đồn các con ở Tôn Gia Trang, ta lập tức sai Giang Đình xác nhận. Nếu đúng là các con, sẽ đón các con trở về."

Trong đầu Tạ Ngọc Uyên lóe lên ý nghĩ, nàng chen lời: "Ta nhớ hôm ấy có một phong thư lạ trong sân, bên trong chỉ có một tờ giấy trắng."

"Đó là lão nô sai người ném vào, bên trong thư có chữ ‘Cao gia’, là ám hiệu truyền tin của Cao gia." Giang Đình đáp nhanh.

Tạ Ngọc Uyên hối hận không thôi: "Ta chỉ nhìn tờ giấy trắng mà không nghĩ đến mặt trong phong thư."

"Không trách con được!"

Cao Lịch liếc nhìn Giang Đình: "Những năm qua gió tanh mưa máu, hắn sợ ta xảy ra chuyện, mọi việc đều cẩn thận. Đúng là khó cho hắn."

Nghe lời ấy, mắt Giang Đình đỏ lên, cúi đầu im lặng.

Tạ Ngọc Uyên từ bốn chữ "gió tanh mưa máu" mà nghe ra nỗi cay đắng.

Cao gia vốn phải bị diệt tận gốc, nhờ may mắn còn sót lại một chút huyết mạch. Nhưng nếu triều đình biết, ắt sẽ lại là một trường sát phạt.

"Chính vì cẩn trọng, nên vẫn chậm một bước, khi Giang Đình tới nơi, lại thấy một biển lửa."

"Còn ai sống không?"

Tạ Ngọc Uyên bật thốt, đến phút cuối cùng nàng vẫn ôm chút hy vọng.

Cao Lịch nhìn vẻ lo lắng của nàng, lòng nghĩ: Đứa nhỏ này quả không thoát được sự nặng lòng của người Cao gia, đây là điểm mạnh, nhưng cũng là điểm yếu lớn!

"Giang Đình, nói với nàng đi."

Giang Đình vội nói: "Tam tiểu thư, khi ta tới nơi, có một người bò ra khỏi đống lửa, thấy hắn còn hơi thở, chúng ta bèn cứu về, tờ giấy đó là tìm thấy trên người hắn."

Sắc mặt Tạ Ngọc Uyên tái nhợt, như thể bị một mũi tên đâm thấu tim, nàng hét lên: "Người đâu rồi?"

Giang Đình lắc đầu: "Bị thương quá nặng, chỉ cầm cự được bảy ngày rồi qua đời."

Qua đời rồi?

Tạ Ngọc Uyên ngập ngừng, dường như không thể gom đủ can đảm hỏi lại: "Thật sự đã qua đời rồi sao?"

Một lúc lâu sau, nàng hít sâu một hơi, nói mà như thể tâm can mình đã đông cứng: "Các người đã an táng cha cẩn thận chứ?"

Cao Lịch đáp: "Trước lúc chết, hắn nắm tay ta nói nhiều lắm, ta quyết định an táng bên cạnh mộ tổ Cao gia."

Tạ Ngọc Uyên như người mộng du, thốt ra: "Cha và nương từng là phu thê, đó là điều xứng đáng. Ta lẽ ra phải đoán được."

Nói rồi, trong lòng nàng hiện lên chút an ủi, may là không nói cho nương biết.

Tim Cao Lịch như bị ai bóp chặt, nhất thời nghẹn lời.

Ông bỗng nhớ về mười năm trước, lúc mình đến sa mạc Tây Bắc, dọc đường không ngừng tự nhủ rằng tin về cái chết thảm của huynh trưởng có lẽ không có thật, có khi chỉ là diệt người thế thân.

Nếu không tận mắt thấy những đốt xương trắng ấy, có lẽ đến chết ông cũng chẳng tin nổi.

"Dường như ta luôn chậm một bước."

Tạ Ngọc Uyên cúi đầu, thì thầm: "Cậu, điều đó không phải lỗi của cậu, đó là số mệnh."

"Số mệnh?"

Cao Lịch vừa trấn tĩnh được, nhưng thân thể bắt đầu run nhẹ, bật cười lạnh lẽo, gần như mỉa mai: "Số mệnh của người Cao gia là không được chết yên? Ta còn sống đây, nương con cũng còn sống, số mệnh gì mà số mệnh."

Tạ Ngọc Uyên ngẩng lên, thấy gương mặt đối diện tái nhợt giờ đã toát lên vẻ quyết liệt, ánh mắt như quỷ dữ từ địa ngục trở về.

"Cậu?"

"Những kẻ thi trượt, không nuôi nổi gia đình, không thể về quê, chết thảm là số mệnh; còn những kẻ khoa bảng vinh hiển, thê tử đầy nhà, quan to chức lớn, khoác áo hoàng bào, đó là số mệnh sao?"

"Cậu?"

Tạ Ngọc Uyên kinh hãi, sắc mặt càng tái nhợt. Lời này, quá bất kính rồi.

Cao Lịch nhìn nàng, cười lạnh nhạt.

"Chỉ hận thân xác ta thế này, giả như ông trời cho ta thêm mười năm, không, năm năm thôi, ta nhất định sẽ tự tay đòi lại công lý cho Cao gia."

Tạ Ngọc Uyên, dù đã sống lại một đời, nhưng vẫn chưa hiểu rõ những chuyện về Cao gia.

Hai chữ Cao gia như một cấm kỵ, nương không nói, mà La ma ma cũng úp úp mở mở, nàng chỉ từ những lời nói mơ hồ của họ mà chắp nối được vài mảnh ghép.

"Cậu, Cao gia chẳng phải đã đáng nhận kết cục đó sao?"

Bốn chữ "đáng nhận kết cục" như cú đấm mạnh vào ngực Cao Lịch, cổ họng dâng lên vị tanh, chưa kịp nuốt xuống thì máu lại trào ra khỏi khóe môi.

"Nhị gia?"

"Cậu?"

Giang Đình lao tới đỡ chủ nhân, một tay ôm lấy eo, một tay lau sạch vệt máu nơi khóe miệng.

Cao Lịch xua tay, cúi xuống nhặt chuỗi hạt rơi dưới đất, đưa tay lần nhanh chuỗi hạt, rồi nhìn về phía La ma ma, lạnh lùng nói: "Ngươi ra ngoài đi."

La ma ma giật mình, quỳ xuống: "Nhị gia, nô tỳ...” 

 

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Story Chương 120: Là Số Mệnh Chăng
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...