Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Chương 118: Mẫu Thân Là Song Sinh
1@-
Tiểu nhị áo xám nói năng ngọt ngào, đưa đẩy như bôi mật, khiến phu nhân cười tươi đến không phân biệt phương hướng.
Bước vào trong, ngước lên thấy tám ngọn đèn nến treo cao, bên trái là ba quầy trưng bày, lót bằng lớp lông thỏ trắng tinh.
Bên phải là ba tủ đồ chạm hoa văn lá cuốn, sắp xếp tinh tế, bày biện đủ món tinh xảo.
Tạ Ngọc Uyên chăm chú nhìn, không khỏi âm thầm thán phục.
“Đại phu nhân, đồ quý đều ở trên lầu, chưởng quầy đã đợi sẵn, mời phu nhân lên.”
Cố thị gật gù: "Chưởng quầy quả là người biết kinh doanh, đi thôi.”
Tạ Ngọc Uyên định lên lầu, thì tiểu nhị áo xám khẽ kéo nhẹ vạt áo nàng.
Nàng hiểu ý, vội nói: "Đại bá mẫu, để con xem mấy món dưới này, thấy cũng đẹp lắm.”
Cố thị tỏ vẻ không để tâm: "Cứ xem đi, xong thì lên tìm ta, đừng chạy lung tung.”
“Bá mẫu yên tâm, con ngoan lắm mà!”
Cố thị được nha hoàn đỡ lên lầu. Cầu thang thẳng tắp, rẽ sang thì rộng rãi bất ngờ.
Chưởng quầy đã chuẩn bị trà ngon, bánh ngọt, đứng chờ ở cửa.
Vừa thấy tầng hai bày biện như thư phòng nhà quyền quý, tủ bày bảo vật cao hai người, chất đầy đồ cổ, đồ ngọc, góc phòng đặt bốn lư đồng đầu thú, đồ gỗ hoàng hoa lê Nam Hải chạm khắc tinh tế, tạo nên vẻ thanh tao lạ thường, Cố thị thầm nghĩ: Hôm nay nhất định phải chọn cho đã!
Chưởng quầy kín đáo trao mắt cho tiểu nhị, hắn nhẹ nhàng đi đến lư đồng, châm ba nén hương, c*m v**, rồi khép cửa, lặng lẽ lui ra.
Dưới lầu, Tạ Ngọc Uyên bình thản nhìn những thứ trong tủ kính, khuôn mặt điềm tĩnh.
Bên cạnh, La ma ma lại không ngừng nhìn quanh, có chút không yên.
Lúc này, tiểu nhị áo xám từ trên lầu xuống, khẽ ho một tiếng rồi nói nhỏ: "Tiểu thư, vườn sau tiệm có vài đóa tường vi đang nở rất đẹp, tiểu thư có muốn xem không?”
Tường vi nở vào mùa xuân, sao lại nở đầu đông?
Lòng Tạ Ngọc Uyên thoáng động: "Làm phiền tiểu huynh đệ dẫn đường.”
Tiểu nhị đẩy cửa sau, băng qua sân trong, đi qua một khu vườn nhỏ. Trong vườn quả có vài cành tường vi, nhưng đã trụi lá.
Cuối cùng, hắn chỉ tay: "A Uyên tiểu thư, mời vào.”
“Đa tạ!”
Tạ Ngọc Uyên nhìn ma ma, rồi khẽ kéo váy, đẩy cửa bước vào.
Vừa bước vào, thấy một ông lão đứng bên cửa sổ, đúng là Giang Đình.
Giang Đình quay lại, ánh mắt từ từ quét qua mặt Tạ Ngọc Uyên, rồi dừng ở La ma ma.
“La ma ma, đã lâu không gặp, cố nhân?”
La ma ma nàng lập tức thấy tim đập nhanh, thở gấp: "Ngươi… ngươi… quả nhiên là ngươi.”
“Ngươi vốn là tỳ nữ đắc lực của Cao phu nhân, tiểu thư xuất giá, phu nhân không đành lòng, cho ngươi đi theo. Ta còn nhớ rất rõ, khi phu nhân bàn với lão gia, đại gia cũng ở bên. Đại gia nói, một La ma ma ngươi sao đủ?”
Nghe chuyện cũ qua miệng người khác lại càng thêm phần hoài niệm, La ma ma không kìm được rơi nước mắt.
Tạ Ngọc Uyên bình tĩnh hỏi: "Giang Đình, vào việc chính đi, không cần ôn chuyện. Xuất thân của nương ta rốt cuộc có gì bí ẩn?”
Vừa dứt lời, La ma ma kinh ngạc.
Giang Đình không vội trả lời, chỉ ngồi xuống, lấy một nhúm trà từ bình, bỏ vào ấm, rót nước sôi... Thoáng chốc, hương trà ngào ngạt khắp phòng.
“A Uyên tiểu thư, thưởng thức chút trà?”
Tạ Ngọc Uyên đón lấy, khẽ đẩy nắp trà, hương thơm dịu dàng thấm vào lục phủ ngũ tạng.
Nàng bất ngờ vì cách pha trà tinh tế, còn La ma ma thì đã khóc nức nở.
Cao gia từ đời ông cố đã mê trà, ngày nào cũng đọc sách, uống trà. Đến đời đại gia, kỹ nghệ pha trà lại càng tinh tế.
Chủ cũ đã khuất, hương trà còn vương, khiến một kẻ trung thành như La ma ma không khỏi đau lòng.
Giữa hương trà, Giang Đình chậm rãi nói: "A Uyên tiểu thư, thực ra, lẽ ra bên ngoại tổ phụ người phải có hai trai, một gái. Nương người vốn là song sinh.”
Lời vừa dứt, Tạ Ngọc Uyên giật mình đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào La ma ma.
La ma ma vừa khóc vừa gật đầu: "Một phượng, một long. Nhị gia ra sau nửa chén trà, vừa sinh ra đã yếu ớt, không qua khỏi một ngày, đã chết yểu.”
Trong đầu Tạ Ngọc Uyên chợt hiện lại lời sư phụ từng nói.
Song sinh đã là cuộc chiến sinh tử ngay trong bụng nương, dưỡng chất chỉ có bấy nhiêu, ngươi thêm thì ta bớt. Đau lòng nhất là một bào thai nuốt mất bào thai khác.
Sư phụ còn thêm một câu: Người đời từ khi ở trong bụng nương đã phải đối mặt với quy luật kẻ mạnh nuốt kẻ yếu rồi.
Lúc ấy Tạ Ngọc Uyên không để tâm, chỉ thấy lời sư phụ nói đầy hàm ý.
“Thực ra, nhị gia chưa chết.”
“Gì?” Nàng kinh ngạc đến tròn xoe mắt, năm xưa, rõ ràng là…
“Đúng là không thở, lão gia bảo đứa bé chỉ đến thế gian nhìn một cái, sợ lòng nó có oán, nên sai ta mang nhị gia đến chùa Diên Cổ nhờ cao tăng siêu độ.”
Nói đến đây, gân xanh trên trán Giang Đình khẽ nhảy lên, một lát sau, hóa thành tiếng thở dài.
“Chúng ta phi ngựa không nghỉ, vừa đến tay vị cao tăng, đứa trẻ… bỗng khóc ré lên. Sư thầy chùa Diên Cổ nói Cao gia sát khí quá nặng, không nuôi nổi bậc thông minh tài trí như vậy, chi bằng để lại chùa nuôi dưỡng.”
Tạ Ngọc Uyên hít sâu một hơi: "Vậy ra ta còn có một nhị cữu, hiện giờ ông ấy còn sống không? Mà Cao gia xưa nay chỉ học hành làm quan, vốn là người ngay thẳng, sao lại có sát khí?”
Giang Đình nhìn nàng đầy ẩn ý: "Ta khi ấy cũng nghĩ vậy, cho rằng đó là lời nói vô căn cứ của sư thầy, ai ngờ lão gia tin là thật, lập tức tới chùa Diên Cổ đàm đạo cùng thầy.”
Nghe đến đây, sống lưng Tạ Ngọc Uyên lạnh toát. Các nam nhân Cao gia đều không được chết bình yên, có phải vì sát khí nhà họ quá nặng chăng?
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Xe ngựa dừng trước cửa Ngọc Linh Các, một tiểu nhị nhanh nhẹn nhìn thấy chữ “Tạ phủ” trên xe bèn hớn hở chạy ra chào đón.
Tạ Ngọc Uyên được ma ma đỡ xuống, ngẩng đầu nhìn qua cửa tiệm một lượt.
Quả là tiệm lâu đời, chỉ cần nhìn ba chữ “Ngọc Linh Các” trên bảng hiệu đã thấy khí thế mạnh mẽ, bút pháp như mây nước.
Tiệm chia làm hai tầng, cửa sổ tầng trên đóng kín, trong lòng Tạ Ngọc Uyên dâng lên linh cảm: có lẽ sau cánh cửa kia, Giang Đình đang nhìn nàng.
“Đại phu nhân, Tam tiểu thư, mời vào! Chưởng quầy nghe nói đại phu nhân đến, đã cho dọn tiệm, hôm nay chỉ tiếp một mình người, tha hồ chọn lựa. Mời ngồi, uống tách trà. Trà này là chưởng quầy cất công mang từ miền Nam về, hương thơm lắm!”
Tiểu nhị áo xám nói năng ngọt ngào, đưa đẩy như bôi mật, khiến phu nhân cười tươi đến không phân biệt phương hướng.
Bước vào trong, ngước lên thấy tám ngọn đèn nến treo cao, bên trái là ba quầy trưng bày, lót bằng lớp lông thỏ trắng tinh.
Bên phải là ba tủ đồ chạm hoa văn lá cuốn, sắp xếp tinh tế, bày biện đủ món tinh xảo.
Tạ Ngọc Uyên chăm chú nhìn, không khỏi âm thầm thán phục.
“Đại phu nhân, đồ quý đều ở trên lầu, chưởng quầy đã đợi sẵn, mời phu nhân lên.”
Cố thị gật gù: "Chưởng quầy quả là người biết kinh doanh, đi thôi.”
Tạ Ngọc Uyên định lên lầu, thì tiểu nhị áo xám khẽ kéo nhẹ vạt áo nàng.
Nàng hiểu ý, vội nói: "Đại bá mẫu, để con xem mấy món dưới này, thấy cũng đẹp lắm.”
Cố thị tỏ vẻ không để tâm: "Cứ xem đi, xong thì lên tìm ta, đừng chạy lung tung.”
“Bá mẫu yên tâm, con ngoan lắm mà!”
Cố thị được nha hoàn đỡ lên lầu. Cầu thang thẳng tắp, rẽ sang thì rộng rãi bất ngờ.
Chưởng quầy đã chuẩn bị trà ngon, bánh ngọt, đứng chờ ở cửa.
Vừa thấy tầng hai bày biện như thư phòng nhà quyền quý, tủ bày bảo vật cao hai người, chất đầy đồ cổ, đồ ngọc, góc phòng đặt bốn lư đồng đầu thú, đồ gỗ hoàng hoa lê Nam Hải chạm khắc tinh tế, tạo nên vẻ thanh tao lạ thường, Cố thị thầm nghĩ: Hôm nay nhất định phải chọn cho đã!
Chưởng quầy kín đáo trao mắt cho tiểu nhị, hắn nhẹ nhàng đi đến lư đồng, châm ba nén hương, c*m v**, rồi khép cửa, lặng lẽ lui ra.
Dưới lầu, Tạ Ngọc Uyên bình thản nhìn những thứ trong tủ kính, khuôn mặt điềm tĩnh.
Bên cạnh, La ma ma lại không ngừng nhìn quanh, có chút không yên.
Lúc này, tiểu nhị áo xám từ trên lầu xuống, khẽ ho một tiếng rồi nói nhỏ: "Tiểu thư, vườn sau tiệm có vài đóa tường vi đang nở rất đẹp, tiểu thư có muốn xem không?”
Tường vi nở vào mùa xuân, sao lại nở đầu đông?
Lòng Tạ Ngọc Uyên thoáng động: "Làm phiền tiểu huynh đệ dẫn đường.”
Tiểu nhị đẩy cửa sau, băng qua sân trong, đi qua một khu vườn nhỏ. Trong vườn quả có vài cành tường vi, nhưng đã trụi lá.
Cuối cùng, hắn chỉ tay: "A Uyên tiểu thư, mời vào.”
“Đa tạ!”
Tạ Ngọc Uyên nhìn ma ma, rồi khẽ kéo váy, đẩy cửa bước vào.
Vừa bước vào, thấy một ông lão đứng bên cửa sổ, đúng là Giang Đình.
Giang Đình quay lại, ánh mắt từ từ quét qua mặt Tạ Ngọc Uyên, rồi dừng ở La ma ma.
“La ma ma, đã lâu không gặp, cố nhân?”
La ma ma nàng lập tức thấy tim đập nhanh, thở gấp: "Ngươi… ngươi… quả nhiên là ngươi.”
“Ngươi vốn là tỳ nữ đắc lực của Cao phu nhân, tiểu thư xuất giá, phu nhân không đành lòng, cho ngươi đi theo. Ta còn nhớ rất rõ, khi phu nhân bàn với lão gia, đại gia cũng ở bên. Đại gia nói, một La ma ma ngươi sao đủ?”
Nghe chuyện cũ qua miệng người khác lại càng thêm phần hoài niệm, La ma ma không kìm được rơi nước mắt.
Tạ Ngọc Uyên bình tĩnh hỏi: "Giang Đình, vào việc chính đi, không cần ôn chuyện. Xuất thân của nương ta rốt cuộc có gì bí ẩn?”
Vừa dứt lời, La ma ma kinh ngạc.
Giang Đình không vội trả lời, chỉ ngồi xuống, lấy một nhúm trà từ bình, bỏ vào ấm, rót nước sôi... Thoáng chốc, hương trà ngào ngạt khắp phòng.
“A Uyên tiểu thư, thưởng thức chút trà?”
Tạ Ngọc Uyên đón lấy, khẽ đẩy nắp trà, hương thơm dịu dàng thấm vào lục phủ ngũ tạng.
Nàng bất ngờ vì cách pha trà tinh tế, còn La ma ma thì đã khóc nức nở.
Cao gia từ đời ông cố đã mê trà, ngày nào cũng đọc sách, uống trà. Đến đời đại gia, kỹ nghệ pha trà lại càng tinh tế.
Chủ cũ đã khuất, hương trà còn vương, khiến một kẻ trung thành như La ma ma không khỏi đau lòng.
Giữa hương trà, Giang Đình chậm rãi nói: "A Uyên tiểu thư, thực ra, lẽ ra bên ngoại tổ phụ người phải có hai trai, một gái. Nương người vốn là song sinh.”
Lời vừa dứt, Tạ Ngọc Uyên giật mình đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào La ma ma.
La ma ma vừa khóc vừa gật đầu: "Một phượng, một long. Nhị gia ra sau nửa chén trà, vừa sinh ra đã yếu ớt, không qua khỏi một ngày, đã chết yểu.”
Trong đầu Tạ Ngọc Uyên chợt hiện lại lời sư phụ từng nói.
Song sinh đã là cuộc chiến sinh tử ngay trong bụng nương, dưỡng chất chỉ có bấy nhiêu, ngươi thêm thì ta bớt. Đau lòng nhất là một bào thai nuốt mất bào thai khác.
Sư phụ còn thêm một câu: Người đời từ khi ở trong bụng nương đã phải đối mặt với quy luật kẻ mạnh nuốt kẻ yếu rồi.
Lúc ấy Tạ Ngọc Uyên không để tâm, chỉ thấy lời sư phụ nói đầy hàm ý.
“Thực ra, nhị gia chưa chết.”
“Gì?” Nàng kinh ngạc đến tròn xoe mắt, năm xưa, rõ ràng là…
“Đúng là không thở, lão gia bảo đứa bé chỉ đến thế gian nhìn một cái, sợ lòng nó có oán, nên sai ta mang nhị gia đến chùa Diên Cổ nhờ cao tăng siêu độ.”
Nói đến đây, gân xanh trên trán Giang Đình khẽ nhảy lên, một lát sau, hóa thành tiếng thở dài.
“Chúng ta phi ngựa không nghỉ, vừa đến tay vị cao tăng, đứa trẻ… bỗng khóc ré lên. Sư thầy chùa Diên Cổ nói Cao gia sát khí quá nặng, không nuôi nổi bậc thông minh tài trí như vậy, chi bằng để lại chùa nuôi dưỡng.”
Tạ Ngọc Uyên hít sâu một hơi: "Vậy ra ta còn có một nhị cữu, hiện giờ ông ấy còn sống không? Mà Cao gia xưa nay chỉ học hành làm quan, vốn là người ngay thẳng, sao lại có sát khí?”
Giang Đình nhìn nàng đầy ẩn ý: "Ta khi ấy cũng nghĩ vậy, cho rằng đó là lời nói vô căn cứ của sư thầy, ai ngờ lão gia tin là thật, lập tức tới chùa Diên Cổ đàm đạo cùng thầy.”
Nghe đến đây, sống lưng Tạ Ngọc Uyên lạnh toát. Các nam nhân Cao gia đều không được chết bình yên, có phải vì sát khí nhà họ quá nặng chăng?
Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Story
Chương 118: Mẫu Thân Là Song Sinh
10.0/10 từ 33 lượt.