Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 108: Chữa Ngựa Chết Thành Ngựa Sống

1@-

 
Cuộc sống của Tạ Ngọc Uyên dần đi vào quy củ.

Buổi sáng nàng học cùng Đàm tiên sinh, buổi chiều ở trong phòng đọc sách y, không có việc gì thì nhất quyết không bước chân ra khỏi Thanh Thảo Đường, tự biến mình thành người vô hình.

Trước Đông chí, Tạ Ngọc Uyên cuối cùng cũng đọc xong quyển Tân Tu Bản Thảo, cảm thấy kiến thức y học của mình lại tiến bộ thêm một bậc, chỉ tiếc rằng không có người để thực hành, thành ra cảm giác như chỉ biết lý thuyết mà chưa có kinh nghiệm thực tế.

Đúng lúc ấy, vào một ngày trời âm u, tam gia tìm đến.

"Tam thúc đến rồi, mời thúc ngồi."

Tam gia vào thẳng vấn đề, nói một cách thật thà: "A Uyên, ngày mai con có rảnh không? Có thể theo ta ra khỏi phủ một chuyến được không?"

Tạ Ngọc Uyên nhìn trang phục mỏng manh của hắn, chân vẫn đi đôi giày vải đơn bạc, khẽ cau mày, hỏi ngược lại: "Bạc con đưa tam thúc, sao thúc không lấy mà mua một chiếc áo ấm tử tế?"

Gương mặt điển trai của Tạ Dịch Vi đỏ bừng, hắn gãi đầu nói: "Thôi thôi, con đừng bận tâm chuyện đó. Con chỉ cần nói có đi với ta hay không thôi."

Tạ Ngọc Uyên cười khẽ: "Con thì muốn đi, nhưng liệu trong phủ có đồng ý không?"

"Đi với tam thúc một chuyến có gì phải xin phép? Để ta đi nói với phu nhân ngay, con cứ chờ ở đây."

"Tam thúc."

Tạ Ngọc Uyên kéo tay ông lại: "Thúc cứ nói rõ chuyện cho con nghe trước đã, đâu thể để con mơ hồ mà đi theo thúc. Lỡ thúc bán con đi, thì con biết tìm ai mà khóc?"

Tạ Dịch Vi lườm nàng một cái: "Có thúc thúc nào lại đem bán cháu gái của mình? Ta có người thầy bị bệnh, nghe nói con hiểu y lý, thử xem có giúp được gì không, coi như chữa ngựa chết thành ngựa sống."

Hoá ra ông không chỉ hành động kỳ lạ mà còn có chút vô tư. Cái kiểu "chữa ngựa chết thành ngựa sống", liệu có cần đánh giá thấp y thuật của nàng đến vậy không?

Tạ Ngọc Uyên hơi nhíu mày, cố gắng kiềm nén sự khó chịu trong lòng mà gật đầu.

Tạ Dịch Vi vui mừng nhảy dựng lên, phất tay áo rời đi mà không nói một lời cảm ơn, khiến La ma ma nhìn theo đầy ngơ ngác.

Tam gia cũng quá là bất lịch sự, ngay cả một câu "cảm ơn" cũng không có, may mà tiểu thư tốt tính, nếu đổi lại là người khác…

"Ma ma!"

La ma ma giật mình: "Tiểu thư có gì dặn dò không?"

"Đo may vài chiếc áo bông theo dáng của tam thúc, thúc ấy mặc phong phanh như thế trông thật đáng thương." Tạ Ngọc Uyên khe khẽ thở dài.

"Phải đó, đường đường là tam gia mà nhìn thật là thảm!" La ma ma lẩm bẩm, tay đã cầm lấy thước đo bắt đầu cắt may.

Chừng một tuần trà sau, có tiểu nha hoàn đến báo tin phu nhân mời.

Tạ Ngọc Uyên đặt sách y xuống, dẫn A Bảo và Như Dung cùng đến Phúc Thọ Đường.

Tạ lão phu nhân nhìn Tạ Ngọc Uyên ngồi ở ghế dưới, lại nhìn Tạ Dịch Vi đứng bên cạnh, trong lòng khó chịu, không hề giấu giếm nét mặt bực bội.

"Lão tam nói muốn dẫn con ra ngoài một chuyến. Theo lý, con gái chưa xuất giá không nên ra ngoài, nhưng ta nhìn vẻ mặt lão tam thì có vẻ như nhất quyết muốn đi. Thôi thì hai thúc cháu đi sớm về sớm, đừng ra ngoài làm mất mặt ta."

Lời nói chẳng khác nào phỉ báng. Sắc mặt của tam gia lập tức sầm lại, ngay cả hai nha hoàn sau lưng Tạ Ngọc Uyên cũng tỏ vẻ không vui.

Chỉ có Tạ Ngọc Uyên là chẳng chút phản ứng, liếc nhìn phu nhân rồi nhẹ giọng đáp: "Dạ, con biết rồi."

"Thôi, đi đi." Tạ lão phu nhân mệt mỏi phất tay, khuôn mặt vì bệnh tật mà nhợt nhạt, nhìn người mình ghét bỏ cũng chẳng buồn cố gượng cười, chỉ thấy vẻ lạnh lùng từ xa.

Vừa ra khỏi viện, tam gia đã bực tức chửi thầm: "Mụ yêu bà!"

Tạ Ngọc Uyên bị biểu cảm của hắn chọc cười: "Tam thúc không sợ người khác nghe thấy rồi đi mách với tổ mẫu sao?"

"Sợ gì chứ, trên đầu ta tội danh nhiều vô kể, thêm một tội cũng chẳng sao. Ngày mai, sáng sớm ta đợi con ở cổng phủ."

"Tam thúc đợi đã."

Tạ Ngọc Uyên cười nói: "Thúc nói rõ cho con nghe triệu chứng của thầy thúc là gì, để tối nay con nghiên cứu sách y, rồi để La ma ma chuẩn bị sẵn vài loại thảo dược cần thiết."

Khoé mắt Tạ Dịch Vi giật giật, liếc nhìn nàng.

Khi nàng cười, ánh mắt trong sáng, tiếng cười trong trẻo như suối, vẻ ngây thơ tinh nghịch pha lẫn chút lanh lợi.

Tạ Dịch Vi ngây người, đến khi Tạ Ngọc Uyên khẽ đẩy hắn một cái, hắn mới bừng tỉnh, luống cuống đáp: "Thầy ta bị sốt, ho liên tục, uống thuốc mãi không khỏi, giờ thì càng nặng hơn, ngủ li bì, lúc tỉnh lúc mê."

Tạ Ngọc Uyên suy nghĩ: Triệu chứng này, có vẻ là thương hàn. Nếu là người còn khỏe thì uống vài thang thuốc là đỡ, còn nếu là trẻ nhỏ hoặc người già thì nguy hiểm, kéo dài dễ mất mạng.

Trong lòng Tạ Dịch Vi còn nhiều lo toan, không đợi nàng nói gì, hắn buột miệng nói: "Dù sao cũng là chữa ngựa chết thành ngựa sống, không chữa được thì ta cũng không trách con." Dứt lời, hắn đã đi xa vài trượng, như thể có con thú dữ đang đuổi theo sau.

Tạ Ngọc Uyên vừa giận vừa buồn cười, thầm nghĩ: May mà mình rộng lượng, không thì đã phát bực mà bỏ mặc hắn rồi.

...

Sáng hôm sau.

Tạ Ngọc Uyên không mang theo ai ngoài La ma ma.

La ma ma hiểu biết về dược lý, lại trải đời nhiều, có bà đi cùng nàng cũng cảm thấy an tâm hơn.

Vừa bước ra khỏi Tạ phủ, nàng đã thấy xe ngựa đợi sẵn ở cổng, người đánh xe kéo nón lên, khiến Tạ Ngọc Uyên và La ma ma giật mình: Tam gia lại đích thân đánh xe.

Tạ Dịch Vi nháy mắt ra hiệu cho hai người lên xe. Tạ Ngọc Uyên gật nhẹ đầu, bước lên xe.

Vừa yên vị, xe ngựa lập tức lao đi như bay về phía bắc.

Tạ Ngọc Uyên bị xóc đến choáng váng, tựa vào lòng La ma ma.

La ma ma lo tiểu thư bị mệt, định vén rèm gọi tam gia chậm lại, nhưng bị Tạ Ngọc Uyên giữ tay, nói nhỏ: "La ma ma, tam thúc hẳn là lo bệnh của thầy thúc ấy nặng rồi, chịu khó một chút thôi."

Và rồi, phải chịu đựng suốt hơn một canh giờ.

Khi Tạ Ngọc Uyên bước xuống xe ngựa, chân nàng đã mềm nhũn, suýt nữa thì ngã, may mà Tạ Dịch Vi nhanh tay đỡ lấy.

"Con không sao chứ?"

Nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, nàng miễn cưỡng cười: "Không sao. Đưa con đến chỗ bệnh nhân trước đi."

Tạ Dịch Vi thấy môi nàng tái nhợt, lòng hơi xót xa: "Thầy ta đêm qua còn ho ra máu, sáng nay gọi không tỉnh, ta mới sốt ruột như thế."

"Tam thúc, con đâu phải làm từ giấy, đi thôi."

Trước mắt là một căn nhà nép mình bên núi, có bốn gian nhà tranh bao quanh bởi hàng rào tre, trước sân rộng lớn, hai bên là hai gốc cây quế sum suê.

Bước vào trong, Tạ Ngọc Uyên mới hiểu thế nào là "nhà nghèo đến mức không còn gì." Căn nhà này còn chẳng bì kịp với nhà cũ của nàng ở Tôn Gia Trang.

Tạ Dịch Vi vén rèm căn phòng bên trái, Tạ Ngọc Uyên bước vào, lập tức sững người.

Trên chiếc giường gỗ cũ kỹ là một ông lão tóc bạc, chừng hơn năm mươi tuổi, co ro trong tấm chăn mỏng rách nát, tóc tai rối bù, vài lọn đã bết lại, mi mắt nhắm nghiền, không rõ là ngủ hay hôn mê. 

 

Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Truyện Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên Story Chương 108: Chữa Ngựa Chết Thành Ngựa Sống
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...