Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
Chương 97: Lời cầu hôn
349@-
Người học giả họ Lý, tên đầy đủ là Lý Quyền Nhu. Lúc bấy giờ, Thập Thất chẳng biết tên này có địa vị thế nào trong giới học thuật, chỉ nghe theo yêu cầu gọi bà là "thầy".
Sau khi được nhận nuôi, theo lý nên mang họ "Lý" theo bà. Nhưng giáo sư Lý hỏi ý anh, anh chọn họ "Tịch".
Ông lão nhặt phế liệu ở phía tây, mọi người gọi là "lão Tây", nhưng Thập Thất biết, ông họ "Tịch", không phải "Tây".
Giáo sư Lý đồng ý, cầm bút chấm mực đậm, viết lên giấy Tuyên chữ "Triệu".
Quân tử vạn niên, giới nhĩ chiêu minh.
Tịch Triệu.
Bà hy vọng anh trở thành một quân tử.
...
Đêm vẫn sâu, phòng vẫn lặng. Kể đến đoạn "Thập Thất được nhận nuôi", Tịch Triệu dừng lại. Lộ Kiêu vùi mặt vào gối, chẳng biết từ lúc nào cũng im bặt, chỉ có ngón tay nắm áo anh khẽ run, như bồ công anh tan tác trong gió.
"Thần phế liệu đó tệ quá..."
Tịch Triệu hơi ngạc nhiên, không ngờ Lộ Kiêu đột nhiên nhắc đến chuyện này. Nghĩ một lát, anh hiểu ra, ánh mắt mang chút hoài niệm, đổi sang tư thế thoải mái hơn, thong dong tiếp lời: "Ừ, sao chẳng thực hiện nổi một điều ước nào thế?"
Ông lão còn bảo thần phế liệu sẽ bảo vệ trẻ con cơ mà.
Giọng anh mang ý cười, nhưng người nằm bên lại như bị câu nói này đánh gục.
Lộ Kiêu nghẹn ngào, không muốn mình quá mất mặt nên cắn răng kìm nén, kết quả là vừa khóc vừa rên, phát ra chuỗi âm thanh "ư ư oa oa" méo mó, nghe vừa đáng thương vừa buồn cười.
Tịch Triệu không cười. Anh sợ nếu cười thật, bạn học Lộ sẽ càng không chịu nổi.
—Dù đúng là buồn cười thật.
Không biết người mình đau lòng vô hạn đang cố nín cười, Lộ Kiêu trong lòng "chật ních tình thương". Mười bảy năm tích lũy bản năng bảo vệ bùng nổ ngay lúc này, ước chi không thể lập tức lao đến bên Thập Thất bé nhỏ, ôm cậu nhóc tóc đen vào lồng ngực đáng tin rộng lớn (?), xoa xoa vuốt vuốt, nâng lên thật cao thật cao—hu hu hu! Thập Thất bé bỏng đáng thương của tôi!
Cảm xúc dâng trào khó kìm, không ôm được Thập Thất nhỏ, ôm Thập Thất lớn cũng được chứ!
Lộ Kiêu lau mặt qua khăn gối, ngẩng phắt đầu: "Tôi—HỨC!"
Hơi thở rối loạn, đánh một cái hức rõ to.
Cảnh này đúng là xấu hổ.
Vài giây sau, Tịch Triệu lặng lẽ quay mặt đi, vai khẽ run.
Lộ Kiêu: ...
Cậu đang cười đúng không? Chắc chắn là đang cười đúng không?
Tôi đau lòng thế này mà cậu dám cười QAQ?!
"Không hức! Không được, hức! Không được cười!"
Càng cười rõ hơn.
A a a a! Lộ Kiêu bị xấu hổ và tức giận công kích, mất tỉnh táo, giận từ tim nổi lên, ác từ gan trỗi dậy, "hùm đói vồ mồi" lao thẳng vào Tịch Triệu, định dùng trọng lượng đè ép tiếng cười của đối phương, vừa đỏ mặt vừa gào lên sụp đổ: "Tôi hức! Muốn, hức! Đấu tay đôi với cậu, hức!"
Câu thoại lần đầu gặp sao mà quen thế. Tịch Triệu lười biếng tựa đầu giường, một tay chặn lại đủ kiểu cào cấu gầm gừ, bỗng dựng một chân lên. Lộ Kiêu không rõ mình ngồi đâu, loạng choạng trượt xuống, vô thức đưa tay chống, chạm vào vùng eo bụng săn chắc, cả chú cún cứng đờ.
"Bạn học Lộ," Tịch Triệu chỉnh lại áo ngủ lệch vai cho hắn, tiện tay vuốt phẳng nếp nhăn, đôi mắt đen nhìn vành tai hồng rực, cong lên ý cười trêu đùa, "Tư thế đấu tay đôi của cậu với người khác càng ngày càng kỳ lạ đấy."
Chú cún hung hăng cưỡi lên eo người ta, giương nanh múa vuốt: ...
Thu chưa đến, áo ngủ đêm còn mỏng, khoảng cách gần thế này, thật khó che giấu gì. Như phần đùi trong của Lộ Kiêu đè lên xương hông, theo nhịp thở khẽ nhấp nhô. Như bàn tay hắn đặt lên, dù cách lớp áo vẫn cảm nhận rõ đường nét cơ bụng và đường nhân ngư đầy tính xâm lược. Nếu hắn ngồi lùi chút nữa...
Mặt ngây thơ nghĩ mấy thứ không qua kiểm duyệt, đầu Lộ Kiêu nóng đến bốc khói.
"Còn không xuống?" Tịch Triệu nhướng mày.
Vừa dứt lời, Lộ Kiêu "nghiến răng ken két" xoa mạnh một phát lên cơ bụng anh, trúng đích rồi chạy!
Con mèo lớn lười biếng bất ngờ bị vuốt: ...
Liếc nhìn "vật thể không xác định" trốn trong chăn, cong mông giả chết, anh lắc đầu chỉnh lại áo bị xoa nhăn.
Cũng chỉ có chút bản lĩnh này.
...
Đùa giỡn một hồi, bầu không khí nặng nề được xua tan ít nhiều.
Lộ Kiêu hết nấc, nhưng lòng vẫn không khỏi chua xót. Tại sao chứ? Một đứa trẻ nỗ lực chỉ để sống tốt hơn đã làm gì sai? Sao lại bị gọi là "người xấu"? Trong hoàn cảnh đó, tàn nhẫn một chút thì đã làm sao?
Hắn biết Tịch Triệu không để quá khứ trói buộc, nhưng hắn vẫn đau lòng, như bị trăm mũi kim đâm chi chít vào tim, cổ họng khàn đặc.
Cái đầu chui vào chăn chưa được hai phút lại ló ra, ánh mắt đáng thương nhìn anh, đáy mắt còn đọng một vũng nước, muốn lại gần cọ cọ nhưng sợ chạm vào chuyện buồn.
Tịch Triệu vỗ vỗ cái đầu tóc nâu lù xù: "Tôi kể những chuyện này, không phải để cậu buồn," anh dừng lại, hiếm khi cân nhắc không chắc chắn, "Tôi không có nhiều cảm giác đau đớn kiểu 'bị phản bội'. Đây có lẽ là câu chuyện gần nhất trong ký ức của tôi."
Không hẳn là phản bội, ít nhất không mạnh mẽ như cảm giác "phản bội" khi Lộ Kiêu biết hai người bạn thân là tai mắt. Nhưng khi anh đầy thương tích tìm được đứa trẻ bị bắt cóc, chỉ nhận được câu "Cậu cũng là người xấu", sự tuyệt vọng ấy, đến giờ chạm vào vẫn khẽ đau.
Dĩ nhiên, sau này anh cũng hiểu. Trong mắt đứa trẻ, anh vốn là đồng bọn của bọn bắt cóc, một buổi chiều chạy trốn cũng khiến nó sụp đổ. Cũng như Lộ Kiêu hiểu rằng "Từ Tử Dạ và Dương Vũ khi đó cũng chỉ là trẻ mẫu giáo"—
Dù hiểu, vẫn buồn, rất buồn.
"Đau đớn" không phân lớn nhỏ. Đau là đau, khổ là khổ. Dù sau này bình thản, chỉ chứng minh khả năng chịu đựng tăng lên, không phải nỗi đau lúc đó giảm đi.
Lộ Kiêu nhận ra điều gì, càng hiểu rõ, lòng càng đắng ngắt.
Đôi mắt đen nghiêm túc nhìn hắn: "Nếu tôi nói, điều tra sâu hơn chuyện của đàn chị cậu, có thể khiến cậu lại trải qua nỗi đau này lần nữa, cậu có còn muốn tiếp tục không?"
Đêm đó, khi hỏi Kiều Tri giữa "sự thật tàn khốc" và "lời nói dối đẹp đẽ" cái nào tốt hơn, trong lòng Tịch Triệu chọn cái đầu. Vì "trốn tránh" chẳng thuộc về nguyên tắc sống của anh.
Nhưng không có nghĩa Lộ Kiêu cũng sẽ trốn tránh. Sau khi trò chuyện với Kiều Tri, Tịch Triệu nhớ lại cảm giác khi trải qua chuyện cũ.
Anh do dự.
Ánh đèn ngủ ấm áp tràn xuống, chiếu mờ sợi tóc nâu quấn quanh ngón tay, hơi ấm và cảm xúc từ người kia rõ rệt đến thế, không thể che giấu, không thể bỏ qua.
—Anh quả thật không nỡ.
Tránh ánh mắt đối diện, Lộ Kiêu mang giọng mũi nặng nề: "Sao lại điều tra nửa vời rồi bỏ..."
"Tại sao không thể?" Tịch Triệu nhàn nhạt, "Chúng ta chỉ là học sinh, không phải thám tử chuyên nghiệp. Những gì đã có đủ để đối phó tin đồn, không có nghĩa vụ xử lý hay gánh vác thêm."
Trong lòng Tịch Triệu chẳng có nhiều "chính nghĩa". Nếu ở truyện tranh shonen, anh chắc chắn là phản diện máu lạnh, cũng chẳng thèm làm bộ thánh nhân. Can thiệp chuyện này chỉ để giúp Lộ Kiêu giải quyết tin đồn, và từ đầu đến cuối, anh không muốn Lộ Kiêu chịu thêm tổn thương.
"Nhưng," ngón tay trượt xuống véo nhẹ vành tai nóng bỏng, đôi mắt đen ánh lên nét dịu dàng, "nếu cậu muốn tiếp tục, thì cứ tiếp tục."
Nụ cười nhạt, khoảnh khắc rút tay lại, bị người kia nắm lấy.
"Nếu là tôi trước đây, có lẽ sẽ không đào sâu thêm," Lộ Kiêu ngẩng lên, căng thẳng rõ rệt, tay run nhưng vẫn nắm chặt, "nhưng giờ tôi không sợ nữa."
Lý do "không sợ" đã được đôi mắt hổ phách chăm chú phản chiếu.
Khoảnh khắc này, Tịch Triệu bỗng nhận ra một sự thật. Loại bỏ mọi ảnh hưởng từ anh, thứ còn lại chính là số phận vốn có của phản diện trong nguyên tác.
Bị đẩy vào bẫy trong đợt huấn luyện dã ngoại, một mình ngắm bầu trời cả đêm. Bị vu oan gian lận trong kỳ thi tháng, im lặng chịu sự xử lý lạnh lùng của trường. Bị chế giễu trong tiệc sinh nhật, cũng không kích động bỏ trốn...
Và khi nhận ra mình có thể bị tổn thương, trốn tránh sự thật hai năm trước.
Dần dần đi đến con đường cực đoan hủy diệt.
Chẳng ai sinh ra là "người xấu", cũng chẳng ai sinh ra là "phản diện".
Ánh mắt khẽ động, Tịch Triệu cong ngón tay lướt qua khóe mắt ướt đỏ.
Anh nói: "Được."
...
Tịch Triệu thuận miệng hỏi: "Chú cún của thần cún con khác gì cún thường?"
"Dĩ nhiên! Chúng thông minh hơn, lợi hại hơn, sẽ giúp cậu đuổi kẻ xấu, nhảy múa làm cậu vui khi chán, à! Gần đây chúng còn học nấu ăn, đói bụng là có thể làm món ngon khắp thế giới..."
Tịch Triệu cười khẽ, thoải mái hiếm thấy.
Anh nhắm mắt, giọng cũng trầm xuống.
"Trẻ con."
"Cậu đừng không tin, nghe chuyện chim đưa trẻ chưa? Ờ, thần cún con đại khái cũng chức năng đó, thành tâm là linh..."
Bóng tối dần chỉ còn tiếng thở đều. Vài phút sau—
"Tịch Triệu, tôi đột nhiên nghĩ ra, chữ 'Triệu' còn có ý nghĩa khác."
"Gì?"
"Triệu triệu như nguyện, tuế tuế an lan."
Hà tất cố chấp làm quân tử, "như nguyện bình an" đã là viên mãn.
...
Lại vài phút.
"Tịch Triệu! Cậu nói xem, thần cún con có khi nào thật sự tồn tại không? Càng nghĩ tôi càng thấy có thể lắm chứ, thần tài, thần xui, sao chổi đều thành thần được, sao mèo con cún con không thể làm thần!"
"...Cậu vui là được."
"Tôi vui lắm, tôi nghĩ rất nghiêm túc đó!"
...
Lại vài phút nữa.
"Tịch Triệu, Tịch Triệu... cậu ngủ chưa..." Giọng ép rất thấp, "Trần nhà phòng cậu hình như có khe! Lỡ ngủ rồi có yêu quái lẻn vào thì sao? Lỡ—"
Ầm—
Giờ ngủ đã đến, nhưng bên cạnh có chú cún lăn qua lăn lại phấn khích quá độ. Tịch Triệu bỗng lật người đè cổ ai đó, ngón cái nguy hiểm lướt qua yết hầu khẽ run, cơn buồn ngủ nặng trĩu, giọng khàn thấp.
"Bạn học Lộ, nằm thẳng hay nghiêng không thoải mái sao? Muốn tôi ôm cậu ngủ à?"
Lộ Kiêu im bặt.
Thế giới im bặt.
...
...
Nóng.
Cảm giác đầu tiên là nóng.
Như đi trên đường bị một chú golden retriever phấn khích quật ngã, cả người lập tức toát mồ hôi hầm hập, khó chịu chẳng kém gì kỳ dễ cảm bùng nổ.
Tịch Triệu ngột ngạt, cau mày mở mắt, cuối cùng phát hiện nguồn nhiệt—anh bị Lộ Kiêu tay chân quấn chặt.
Đồng hồ chưa reo, ánh sáng buổi sớm lơ lửng, đêm qua rõ ràng hai người đắp chăn riêng, giờ chăn của Lộ Kiêu đã trượt xuống eo, hai tay ôm chặt vai anh, môi còn phát ra vài tiếng rên khe khẽ.
Rõ ràng cảm nhận được chỗ nào đó khác thường, Tịch Triệu đau đầu, bất đắc dĩ thở dài.
Thằng nhóc tuổi dậy thì huyết khí dồi dào quá nhỉ...
"Lộ Kiêu?" Vỗ lưng, anh nhẹ gọi.
"Ưm..."
Con bạch tuộc chẳng những không tỉnh, còn ôm chặt hơn, một chân chủ động quàng lên eo Tịch Triệu, vô thức cọ vào lòng, lúc chạm chỗ cứng đau lại vùi đầu sâu vào hõm cổ, từng nhịp r*n r*.
Tịch Triệu: ...
Anh cảm thấy phải cho bạn học này một bài học "sâu sắc", ít nhất không thể lúc nào cũng lao vào đây được.
Phòng tối, ánh sáng loang lổ xuyên qua rèm nhung, mơ màng khó phân biệt mộng hay thực. Tịch Triệu ôm eo Lộ Kiêu, hơi ngửa người, lòng bàn tay ấm áp nắm một hạt giống, chạm vào lưng thì hạt giống gieo vào xương sống, tưới bằng mồ hôi nóng, nảy mầm đau đớn mà non nớt trong da thịt.
Nội dung sách đã thuộc nằm lòng, chẳng cần nhớ cũng tự hiện lên trong đầu.
Cột sống người có 24 đốt sống, một xương cùng, một xương cụt. Ngón tay anh rơi vào đường cong thắt lưng, vòng eo dẻo dai run mạnh, áo ngủ nhăn nhúm chồng lên, như bức tranh dầu rối loạn. Rồi từng đốt sống trượt lên, lướt qua đường cong tròn trịa, rơi vào thung lũng lõm, qua năm đốt thắt lưng đến đường cong ngực. Lúc này, tiếng rên bên tai đổi giọng, pha chút khàn khàn khó nhịn.
"Ư... Tịch Triệu..."
Lộ Kiêu mơ màng gọi anh, mật lúa mạch từ kẽ tay tràn ra, dán vào lòng bàn tay nhảy nhót.
Tịch Triệu cười khẽ, ngón tay hơi dùng sức, cơ thể trong lòng run rẩy dữ dội. Biết là đau, nhưng 12 đốt ngực chưa đếm xong, còn phải tiếp tục, đến xương bả vai như cánh sắp bay, Lộ Kiêu cong lưng, trán đầy mồ hôi, giãy nhẹ hai cái, không kìm được th* d*c r*n r*.
"Tịch Triệu... ư... đau quá... ha, nóng quá..."
Người chìm trong mộng chẳng thể phản kháng, chỉ để cảm giác thiêu đốt lan khắp người.
Cơn sóng nhiệt đưa Lộ Kiêu về một mùa hè, mùa hè bị lãng quên sâu trong ký ức.
Lúc đó hắn bao nhiêu tuổi nhỉ? Hình như cũng mới bốn tuổi?
Một mình tránh người làm trong trang viên, ngồi dưới gốc cây trong sân khóc mãi, mắt sắp sưng húp thì đỉnh đầu vang lên giọng tò mò.
"Sao cậu khóc giỏi thế?"
Đứa trẻ bốn tuổi tóc xoăn mềm, mũi đỏ, mắt ngập nước, ngẩng đầu ngẩn ngơ, như viên kẹo bông nhăn nhúm.
Giữa bóng cây lay động, một cậu bé tóc đen lớn hơn nhìn từ trên cây chẳng biết bao lâu, trời sáng trong, nốt ruồi đỏ nơi khóe mắt càng thêm rực rỡ.
Tựa như yêu tinh trong sách cổ tích hiện hình.
Lộ Kiêu ngây ra—Oa! Cậu ấy biết leo cây kìa!
Muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng lại oa oa khóc, thật đáng ghét! Tôi đâu có cướp đồ ăn của anh Tề đâu, rõ ràng anh ấy đưa tôi mà!
Cậu bé tóc đen trên cây có vẻ đau đầu, bám thân cây nhảy xuống nhẹ nhàng, trong tay còn ôm một cuốn sách khoa học dày cộp, chắc bị tiếng khóc làm gián đoạn đọc sách.
Cậu đặt sách lên đầu gối, học theo nhóc tóc nâu ngồi xổm, chống má nghiêm túc nghĩ.
"Đừng khóc, thế này đi, nếu cậu chịu được năm phút không khóc, tôi tặng cậu một món quà."
"Quà, quà?"
Nhóc con nấc nhỏ lại, đáng thương nhìn anh trai lạ mặt, như đang đoán xem cậu nói thật hay giả.
"Ừ, quà, năm phút đấy!"
Nói rồi, cậu bé tóc đen tựa gốc cây ngồi xuống, chẳng giải thích thêm, mở đúng trang đã đánh dấu tiếp tục đọc.
Tiếng khóc bên tai dần ngừng, thay vào là cái đầu tóc nâu tò mò kề sát, chút tủi thân còn sót lại bị trang sách chi chít chữ làm choáng váng.
Nhiều, nhiều chữ quá...
Muốn ngủ...
Gió lùa qua ngọn cây, bóng lá lay động, lật vài trang sách, cậu bé tóc đen cúi nhìn đồng hồ trẻ em, ra dáng người lớn gật đầu: "Năm phút rồi."
Cậu lấy từ túi một viên kẹo bạc hà, nghiêm túc đưa qua: "Cậu ngoan lắm, đây là quà cho cậu."
Nhóc con nhận quà, một niềm vinh dự bùng nổ từ chân lên đầu, cái đầu nhỏ lặp đi lặp lại lời khen—cậu ấy bảo mình ngoan, cậu ấy bảo mình ngoan, mình ngoan...
—Cậu ấy khen mình kìa!
Đôi mắt hổ phách bừng sáng, lao tới "chụt" một cái hôn lên miệng anh trai xinh đẹp.
"Anh ơi! Cưới em đi!"—Thật ra chẳng hiểu "kết hôn" là gì đâu, chỉ biết "kết hôn là được ở bên nhau", ở bên nhau thì anh trai đẹp sẽ ngày nào cũng khen mình, cho mình ăn kẹo (≧≦)!
Anh trai xinh đẹp sững sờ.
Dù thích đọc sách, biết nhiều hơn trẻ con thường, nhưng tâm hồn non nớt nửa hiểu nửa không chịu cú sốc lớn.
Sững sờ đến run người, cậu hét lên câu thiếu khí thế nhất đời mình:
"Cậu, cậu sao lại đi hôn người lung tung thế!"
Hét xong, đỏ mặt chạy mất.
Nhóc tóc nâu ngẩn ra, chẳng hiểu sao cũng tung tăng chân ngắn đuổi theo.
"Anh ơi! Đừng chạy! Cưới em đi!"
"Không! Anh không cưới em đâu!"
"Cưới cưới!"
...
Chạy vào ánh nắng rực rỡ, qua tháng năm xanh tươi, nhóc con nhảy ra khỏi dòng thời gian, hóa thành thiếu niên phóng khoáng. Bỗng loạng choạng, ngã vào một vòng tay ấm áp, ngẩng lên, tim đập "thình thịch" không ngừng. Đôi mắt đen quen thuộc là ánh sao duy nhất lấp lánh trong tuổi trẻ u ám của hắn.
Nhưng...
Anh trai kiêu ngạo sao lại biến thành đại ma vương cao một mét chín, xấu xa thế này QAQ?
...
Bị x** n*n, Lộ Kiêu ôm vai trước mặt, khóc thở không ngừng. Chẳng biết mơ gì, tiếng rên bỗng thêm phần tủi thân, kh*** c*m quá tải khiêu khích dây thần kinh, tê, chua, sau chua tê là ngứa ngáy thiêu đốt xương máu. Ngón tay mất sức, bất lực trượt xuống.
Ngón tay Tịch Triệu như mồi lửa, từng chút leo lên, lướt qua xương sống, qua vai, chạm đốt xương sau gáy, người nửa tỉnh nửa mơ nhăn nhúm vạt áo, tiếng rên nhỏ xíu, nghẹn trong mũi, kéo ra âm run khàn khàn.
"Đừng, đừng chạm... ư—"
Thiếu niên vừa cao lớn nằm giữa non nớt và trưởng thành, xương thịt mỏng manh, như cành liễu in bóng bên nước.
Sẽ gãy không?
Tịch Triệu thong thả nghĩ.
Hõm cổ bị mũi cọ thân mật như cún con, đầu gối bên hông co giật muốn khép, muốn kẹp chặt, nhưng cả hai chân đều quàng lên eo, chỉ càng siết chặt hơn.
Đôi mắt đen trong ánh sáng sớm mờ tối sâu thêm vài phần.
Bỗng anh cúi xuống, trêu đùa thổi vào vành tai nóng bỏng. Cành liễu sắp tan lập tức căng cứng, "ư" một tiếng, hồn và xác dán chặt không kẽ hở, quấn quýt mênh mông, say đắm mơ màng.
"Tịch Triệu..."
Một thứ mơ hồ thấm đẫm không khí sáng sớm ấm áp mập mờ, Tịch Triệu vuốt lại nhịp thở cho hắn, rồi buông ra, xuống giường đặt lại chuông báo thức.
Vài phút sau, từ phòng tắm anh nghe chuông reo, tiếp theo là tiếng lộn xộn hoảng loạn. Bạn học Lộ để lại câu "T-tôi về thay quần áo", hoảng hốt chạy về phòng bên.
Tốt lắm, Tịch Triệu tiếp tục đánh răng rửa mặt.
Nếu chuẩn mực đạo đức của anh thấp hơn chút, bạn học kia giờ chắc chẳng còn xương.
Ha, vô tình làm đổ nước, nói ra mà không biết ngượng.
Anh chỉ tính tình lạnh lùng, chứ đâu phải lãnh cảm. Thân thể mười bảy mười tám tuổi, sáng nào cũng bị người vừa khóc vừa kêu vừa cọ, còn nghỉ ngơi nổi không?
Đáng tiếc, bạn học Tịch thiếu kinh nghiệm ở khoản này, bỏ qua một điều—t*nh d*c thiếu niên một khi bị khơi dậy, nếu không được thỏa mãn, chỉ càng cháy dữ dội.
Chẳng mấy chốc, anh sẽ phải nghĩ xem cho Lộ Kiêu ăn gì để hạ hỏa.
. . .
Tác giả có lời muốn nói:
Hậu truyện thời nhỏ
Sau hôm đó, anh trai Tịch Triệu không bao giờ đến trang viên nhà Lộ nữa, vì sợ bị "quái hôn" cưỡng hôn [doge]
Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
Người học giả họ Lý, tên đầy đủ là Lý Quyền Nhu. Lúc bấy giờ, Thập Thất chẳng biết tên này có địa vị thế nào trong giới học thuật, chỉ nghe theo yêu cầu gọi bà là "thầy".
Sau khi được nhận nuôi, theo lý nên mang họ "Lý" theo bà. Nhưng giáo sư Lý hỏi ý anh, anh chọn họ "Tịch".
Ông lão nhặt phế liệu ở phía tây, mọi người gọi là "lão Tây", nhưng Thập Thất biết, ông họ "Tịch", không phải "Tây".
Giáo sư Lý đồng ý, cầm bút chấm mực đậm, viết lên giấy Tuyên chữ "Triệu".
Quân tử vạn niên, giới nhĩ chiêu minh.
Tịch Triệu.
Bà hy vọng anh trở thành một quân tử.
...
Đêm vẫn sâu, phòng vẫn lặng. Kể đến đoạn "Thập Thất được nhận nuôi", Tịch Triệu dừng lại. Lộ Kiêu vùi mặt vào gối, chẳng biết từ lúc nào cũng im bặt, chỉ có ngón tay nắm áo anh khẽ run, như bồ công anh tan tác trong gió.
"Thần phế liệu đó tệ quá..."
Tịch Triệu hơi ngạc nhiên, không ngờ Lộ Kiêu đột nhiên nhắc đến chuyện này. Nghĩ một lát, anh hiểu ra, ánh mắt mang chút hoài niệm, đổi sang tư thế thoải mái hơn, thong dong tiếp lời: "Ừ, sao chẳng thực hiện nổi một điều ước nào thế?"
Ông lão còn bảo thần phế liệu sẽ bảo vệ trẻ con cơ mà.
Giọng anh mang ý cười, nhưng người nằm bên lại như bị câu nói này đánh gục.
Lộ Kiêu nghẹn ngào, không muốn mình quá mất mặt nên cắn răng kìm nén, kết quả là vừa khóc vừa rên, phát ra chuỗi âm thanh "ư ư oa oa" méo mó, nghe vừa đáng thương vừa buồn cười.
Tịch Triệu không cười. Anh sợ nếu cười thật, bạn học Lộ sẽ càng không chịu nổi.
—Dù đúng là buồn cười thật.
Không biết người mình đau lòng vô hạn đang cố nín cười, Lộ Kiêu trong lòng "chật ních tình thương". Mười bảy năm tích lũy bản năng bảo vệ bùng nổ ngay lúc này, ước chi không thể lập tức lao đến bên Thập Thất bé nhỏ, ôm cậu nhóc tóc đen vào lồng ngực đáng tin rộng lớn (?), xoa xoa vuốt vuốt, nâng lên thật cao thật cao—hu hu hu! Thập Thất bé bỏng đáng thương của tôi!
Cảm xúc dâng trào khó kìm, không ôm được Thập Thất nhỏ, ôm Thập Thất lớn cũng được chứ!
Lộ Kiêu lau mặt qua khăn gối, ngẩng phắt đầu: "Tôi—HỨC!"
Hơi thở rối loạn, đánh một cái hức rõ to.
Cảnh này đúng là xấu hổ.
Vài giây sau, Tịch Triệu lặng lẽ quay mặt đi, vai khẽ run.
Lộ Kiêu: ...
Cậu đang cười đúng không? Chắc chắn là đang cười đúng không?
Tôi đau lòng thế này mà cậu dám cười QAQ?!
"Không hức! Không được, hức! Không được cười!"
Càng cười rõ hơn.
A a a a! Lộ Kiêu bị xấu hổ và tức giận công kích, mất tỉnh táo, giận từ tim nổi lên, ác từ gan trỗi dậy, "hùm đói vồ mồi" lao thẳng vào Tịch Triệu, định dùng trọng lượng đè ép tiếng cười của đối phương, vừa đỏ mặt vừa gào lên sụp đổ: "Tôi hức! Muốn, hức! Đấu tay đôi với cậu, hức!"
Câu thoại lần đầu gặp sao mà quen thế. Tịch Triệu lười biếng tựa đầu giường, một tay chặn lại đủ kiểu cào cấu gầm gừ, bỗng dựng một chân lên. Lộ Kiêu không rõ mình ngồi đâu, loạng choạng trượt xuống, vô thức đưa tay chống, chạm vào vùng eo bụng săn chắc, cả chú cún cứng đờ.
"Bạn học Lộ," Tịch Triệu chỉnh lại áo ngủ lệch vai cho hắn, tiện tay vuốt phẳng nếp nhăn, đôi mắt đen nhìn vành tai hồng rực, cong lên ý cười trêu đùa, "Tư thế đấu tay đôi của cậu với người khác càng ngày càng kỳ lạ đấy."
Chú cún hung hăng cưỡi lên eo người ta, giương nanh múa vuốt: ...
Thu chưa đến, áo ngủ đêm còn mỏng, khoảng cách gần thế này, thật khó che giấu gì. Như phần đùi trong của Lộ Kiêu đè lên xương hông, theo nhịp thở khẽ nhấp nhô. Như bàn tay hắn đặt lên, dù cách lớp áo vẫn cảm nhận rõ đường nét cơ bụng và đường nhân ngư đầy tính xâm lược. Nếu hắn ngồi lùi chút nữa...
Mặt ngây thơ nghĩ mấy thứ không qua kiểm duyệt, đầu Lộ Kiêu nóng đến bốc khói.
"Còn không xuống?" Tịch Triệu nhướng mày.
Vừa dứt lời, Lộ Kiêu "nghiến răng ken két" xoa mạnh một phát lên cơ bụng anh, trúng đích rồi chạy!
Con mèo lớn lười biếng bất ngờ bị vuốt: ...
Liếc nhìn "vật thể không xác định" trốn trong chăn, cong mông giả chết, anh lắc đầu chỉnh lại áo bị xoa nhăn.
Cũng chỉ có chút bản lĩnh này.
...
Đùa giỡn một hồi, bầu không khí nặng nề được xua tan ít nhiều.
Lộ Kiêu hết nấc, nhưng lòng vẫn không khỏi chua xót. Tại sao chứ? Một đứa trẻ nỗ lực chỉ để sống tốt hơn đã làm gì sai? Sao lại bị gọi là "người xấu"? Trong hoàn cảnh đó, tàn nhẫn một chút thì đã làm sao?
Hắn biết Tịch Triệu không để quá khứ trói buộc, nhưng hắn vẫn đau lòng, như bị trăm mũi kim đâm chi chít vào tim, cổ họng khàn đặc.
Cái đầu chui vào chăn chưa được hai phút lại ló ra, ánh mắt đáng thương nhìn anh, đáy mắt còn đọng một vũng nước, muốn lại gần cọ cọ nhưng sợ chạm vào chuyện buồn.
Tịch Triệu vỗ vỗ cái đầu tóc nâu lù xù: "Tôi kể những chuyện này, không phải để cậu buồn," anh dừng lại, hiếm khi cân nhắc không chắc chắn, "Tôi không có nhiều cảm giác đau đớn kiểu 'bị phản bội'. Đây có lẽ là câu chuyện gần nhất trong ký ức của tôi."
Không hẳn là phản bội, ít nhất không mạnh mẽ như cảm giác "phản bội" khi Lộ Kiêu biết hai người bạn thân là tai mắt. Nhưng khi anh đầy thương tích tìm được đứa trẻ bị bắt cóc, chỉ nhận được câu "Cậu cũng là người xấu", sự tuyệt vọng ấy, đến giờ chạm vào vẫn khẽ đau.
Dĩ nhiên, sau này anh cũng hiểu. Trong mắt đứa trẻ, anh vốn là đồng bọn của bọn bắt cóc, một buổi chiều chạy trốn cũng khiến nó sụp đổ. Cũng như Lộ Kiêu hiểu rằng "Từ Tử Dạ và Dương Vũ khi đó cũng chỉ là trẻ mẫu giáo"—
Dù hiểu, vẫn buồn, rất buồn.
"Đau đớn" không phân lớn nhỏ. Đau là đau, khổ là khổ. Dù sau này bình thản, chỉ chứng minh khả năng chịu đựng tăng lên, không phải nỗi đau lúc đó giảm đi.
Lộ Kiêu nhận ra điều gì, càng hiểu rõ, lòng càng đắng ngắt.
Đôi mắt đen nghiêm túc nhìn hắn: "Nếu tôi nói, điều tra sâu hơn chuyện của đàn chị cậu, có thể khiến cậu lại trải qua nỗi đau này lần nữa, cậu có còn muốn tiếp tục không?"
Đêm đó, khi hỏi Kiều Tri giữa "sự thật tàn khốc" và "lời nói dối đẹp đẽ" cái nào tốt hơn, trong lòng Tịch Triệu chọn cái đầu. Vì "trốn tránh" chẳng thuộc về nguyên tắc sống của anh.
Nhưng không có nghĩa Lộ Kiêu cũng sẽ trốn tránh. Sau khi trò chuyện với Kiều Tri, Tịch Triệu nhớ lại cảm giác khi trải qua chuyện cũ.
Anh do dự.
Ánh đèn ngủ ấm áp tràn xuống, chiếu mờ sợi tóc nâu quấn quanh ngón tay, hơi ấm và cảm xúc từ người kia rõ rệt đến thế, không thể che giấu, không thể bỏ qua.
—Anh quả thật không nỡ.
Tránh ánh mắt đối diện, Lộ Kiêu mang giọng mũi nặng nề: "Sao lại điều tra nửa vời rồi bỏ..."
"Tại sao không thể?" Tịch Triệu nhàn nhạt, "Chúng ta chỉ là học sinh, không phải thám tử chuyên nghiệp. Những gì đã có đủ để đối phó tin đồn, không có nghĩa vụ xử lý hay gánh vác thêm."
Trong lòng Tịch Triệu chẳng có nhiều "chính nghĩa". Nếu ở truyện tranh shonen, anh chắc chắn là phản diện máu lạnh, cũng chẳng thèm làm bộ thánh nhân. Can thiệp chuyện này chỉ để giúp Lộ Kiêu giải quyết tin đồn, và từ đầu đến cuối, anh không muốn Lộ Kiêu chịu thêm tổn thương.
"Nhưng," ngón tay trượt xuống véo nhẹ vành tai nóng bỏng, đôi mắt đen ánh lên nét dịu dàng, "nếu cậu muốn tiếp tục, thì cứ tiếp tục."
Nụ cười nhạt, khoảnh khắc rút tay lại, bị người kia nắm lấy.
"Nếu là tôi trước đây, có lẽ sẽ không đào sâu thêm," Lộ Kiêu ngẩng lên, căng thẳng rõ rệt, tay run nhưng vẫn nắm chặt, "nhưng giờ tôi không sợ nữa."
Lý do "không sợ" đã được đôi mắt hổ phách chăm chú phản chiếu.
Khoảnh khắc này, Tịch Triệu bỗng nhận ra một sự thật. Loại bỏ mọi ảnh hưởng từ anh, thứ còn lại chính là số phận vốn có của phản diện trong nguyên tác.
Bị đẩy vào bẫy trong đợt huấn luyện dã ngoại, một mình ngắm bầu trời cả đêm. Bị vu oan gian lận trong kỳ thi tháng, im lặng chịu sự xử lý lạnh lùng của trường. Bị chế giễu trong tiệc sinh nhật, cũng không kích động bỏ trốn...
Và khi nhận ra mình có thể bị tổn thương, trốn tránh sự thật hai năm trước.
Dần dần đi đến con đường cực đoan hủy diệt.
Chẳng ai sinh ra là "người xấu", cũng chẳng ai sinh ra là "phản diện".
Ánh mắt khẽ động, Tịch Triệu cong ngón tay lướt qua khóe mắt ướt đỏ.
Anh nói: "Được."
...
Tịch Triệu thuận miệng hỏi: "Chú cún của thần cún con khác gì cún thường?"
"Dĩ nhiên! Chúng thông minh hơn, lợi hại hơn, sẽ giúp cậu đuổi kẻ xấu, nhảy múa làm cậu vui khi chán, à! Gần đây chúng còn học nấu ăn, đói bụng là có thể làm món ngon khắp thế giới..."
Tịch Triệu cười khẽ, thoải mái hiếm thấy.
Anh nhắm mắt, giọng cũng trầm xuống.
"Trẻ con."
"Cậu đừng không tin, nghe chuyện chim đưa trẻ chưa? Ờ, thần cún con đại khái cũng chức năng đó, thành tâm là linh..."
Bóng tối dần chỉ còn tiếng thở đều. Vài phút sau—
"Tịch Triệu, tôi đột nhiên nghĩ ra, chữ 'Triệu' còn có ý nghĩa khác."
"Gì?"
"Triệu triệu như nguyện, tuế tuế an lan."
Hà tất cố chấp làm quân tử, "như nguyện bình an" đã là viên mãn.
...
Lại vài phút.
"Tịch Triệu! Cậu nói xem, thần cún con có khi nào thật sự tồn tại không? Càng nghĩ tôi càng thấy có thể lắm chứ, thần tài, thần xui, sao chổi đều thành thần được, sao mèo con cún con không thể làm thần!"
"...Cậu vui là được."
"Tôi vui lắm, tôi nghĩ rất nghiêm túc đó!"
...
Lại vài phút nữa.
"Tịch Triệu, Tịch Triệu... cậu ngủ chưa..." Giọng ép rất thấp, "Trần nhà phòng cậu hình như có khe! Lỡ ngủ rồi có yêu quái lẻn vào thì sao? Lỡ—"
Ầm—
Giờ ngủ đã đến, nhưng bên cạnh có chú cún lăn qua lăn lại phấn khích quá độ. Tịch Triệu bỗng lật người đè cổ ai đó, ngón cái nguy hiểm lướt qua yết hầu khẽ run, cơn buồn ngủ nặng trĩu, giọng khàn thấp.
"Bạn học Lộ, nằm thẳng hay nghiêng không thoải mái sao? Muốn tôi ôm cậu ngủ à?"
Lộ Kiêu im bặt.
Thế giới im bặt.
...
...
Nóng.
Cảm giác đầu tiên là nóng.
Như đi trên đường bị một chú golden retriever phấn khích quật ngã, cả người lập tức toát mồ hôi hầm hập, khó chịu chẳng kém gì kỳ dễ cảm bùng nổ.
Tịch Triệu ngột ngạt, cau mày mở mắt, cuối cùng phát hiện nguồn nhiệt—anh bị Lộ Kiêu tay chân quấn chặt.
Đồng hồ chưa reo, ánh sáng buổi sớm lơ lửng, đêm qua rõ ràng hai người đắp chăn riêng, giờ chăn của Lộ Kiêu đã trượt xuống eo, hai tay ôm chặt vai anh, môi còn phát ra vài tiếng rên khe khẽ.
Rõ ràng cảm nhận được chỗ nào đó khác thường, Tịch Triệu đau đầu, bất đắc dĩ thở dài.
Thằng nhóc tuổi dậy thì huyết khí dồi dào quá nhỉ...
"Lộ Kiêu?" Vỗ lưng, anh nhẹ gọi.
"Ưm..."
Con bạch tuộc chẳng những không tỉnh, còn ôm chặt hơn, một chân chủ động quàng lên eo Tịch Triệu, vô thức cọ vào lòng, lúc chạm chỗ cứng đau lại vùi đầu sâu vào hõm cổ, từng nhịp r*n r*.
Tịch Triệu: ...
Anh cảm thấy phải cho bạn học này một bài học "sâu sắc", ít nhất không thể lúc nào cũng lao vào đây được.
Phòng tối, ánh sáng loang lổ xuyên qua rèm nhung, mơ màng khó phân biệt mộng hay thực. Tịch Triệu ôm eo Lộ Kiêu, hơi ngửa người, lòng bàn tay ấm áp nắm một hạt giống, chạm vào lưng thì hạt giống gieo vào xương sống, tưới bằng mồ hôi nóng, nảy mầm đau đớn mà non nớt trong da thịt.
Nội dung sách đã thuộc nằm lòng, chẳng cần nhớ cũng tự hiện lên trong đầu.
Cột sống người có 24 đốt sống, một xương cùng, một xương cụt. Ngón tay anh rơi vào đường cong thắt lưng, vòng eo dẻo dai run mạnh, áo ngủ nhăn nhúm chồng lên, như bức tranh dầu rối loạn. Rồi từng đốt sống trượt lên, lướt qua đường cong tròn trịa, rơi vào thung lũng lõm, qua năm đốt thắt lưng đến đường cong ngực. Lúc này, tiếng rên bên tai đổi giọng, pha chút khàn khàn khó nhịn.
"Ư... Tịch Triệu..."
Lộ Kiêu mơ màng gọi anh, mật lúa mạch từ kẽ tay tràn ra, dán vào lòng bàn tay nhảy nhót.
Tịch Triệu cười khẽ, ngón tay hơi dùng sức, cơ thể trong lòng run rẩy dữ dội. Biết là đau, nhưng 12 đốt ngực chưa đếm xong, còn phải tiếp tục, đến xương bả vai như cánh sắp bay, Lộ Kiêu cong lưng, trán đầy mồ hôi, giãy nhẹ hai cái, không kìm được th* d*c r*n r*.
"Tịch Triệu... ư... đau quá... ha, nóng quá..."
Người chìm trong mộng chẳng thể phản kháng, chỉ để cảm giác thiêu đốt lan khắp người.
Cơn sóng nhiệt đưa Lộ Kiêu về một mùa hè, mùa hè bị lãng quên sâu trong ký ức.
Lúc đó hắn bao nhiêu tuổi nhỉ? Hình như cũng mới bốn tuổi?
Một mình tránh người làm trong trang viên, ngồi dưới gốc cây trong sân khóc mãi, mắt sắp sưng húp thì đỉnh đầu vang lên giọng tò mò.
"Sao cậu khóc giỏi thế?"
Đứa trẻ bốn tuổi tóc xoăn mềm, mũi đỏ, mắt ngập nước, ngẩng đầu ngẩn ngơ, như viên kẹo bông nhăn nhúm.
Giữa bóng cây lay động, một cậu bé tóc đen lớn hơn nhìn từ trên cây chẳng biết bao lâu, trời sáng trong, nốt ruồi đỏ nơi khóe mắt càng thêm rực rỡ.
Tựa như yêu tinh trong sách cổ tích hiện hình.
Lộ Kiêu ngây ra—Oa! Cậu ấy biết leo cây kìa!
Muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng lại oa oa khóc, thật đáng ghét! Tôi đâu có cướp đồ ăn của anh Tề đâu, rõ ràng anh ấy đưa tôi mà!
Cậu bé tóc đen trên cây có vẻ đau đầu, bám thân cây nhảy xuống nhẹ nhàng, trong tay còn ôm một cuốn sách khoa học dày cộp, chắc bị tiếng khóc làm gián đoạn đọc sách.
Cậu đặt sách lên đầu gối, học theo nhóc tóc nâu ngồi xổm, chống má nghiêm túc nghĩ.
"Đừng khóc, thế này đi, nếu cậu chịu được năm phút không khóc, tôi tặng cậu một món quà."
"Quà, quà?"
Nhóc con nấc nhỏ lại, đáng thương nhìn anh trai lạ mặt, như đang đoán xem cậu nói thật hay giả.
"Ừ, quà, năm phút đấy!"
Nói rồi, cậu bé tóc đen tựa gốc cây ngồi xuống, chẳng giải thích thêm, mở đúng trang đã đánh dấu tiếp tục đọc.
Tiếng khóc bên tai dần ngừng, thay vào là cái đầu tóc nâu tò mò kề sát, chút tủi thân còn sót lại bị trang sách chi chít chữ làm choáng váng.
Nhiều, nhiều chữ quá...
Muốn ngủ...
Gió lùa qua ngọn cây, bóng lá lay động, lật vài trang sách, cậu bé tóc đen cúi nhìn đồng hồ trẻ em, ra dáng người lớn gật đầu: "Năm phút rồi."
Cậu lấy từ túi một viên kẹo bạc hà, nghiêm túc đưa qua: "Cậu ngoan lắm, đây là quà cho cậu."
Nhóc con nhận quà, một niềm vinh dự bùng nổ từ chân lên đầu, cái đầu nhỏ lặp đi lặp lại lời khen—cậu ấy bảo mình ngoan, cậu ấy bảo mình ngoan, mình ngoan...
—Cậu ấy khen mình kìa!
Đôi mắt hổ phách bừng sáng, lao tới "chụt" một cái hôn lên miệng anh trai xinh đẹp.
"Anh ơi! Cưới em đi!"—Thật ra chẳng hiểu "kết hôn" là gì đâu, chỉ biết "kết hôn là được ở bên nhau", ở bên nhau thì anh trai đẹp sẽ ngày nào cũng khen mình, cho mình ăn kẹo (≧≦)!
Anh trai xinh đẹp sững sờ.
Dù thích đọc sách, biết nhiều hơn trẻ con thường, nhưng tâm hồn non nớt nửa hiểu nửa không chịu cú sốc lớn.
Sững sờ đến run người, cậu hét lên câu thiếu khí thế nhất đời mình:
"Cậu, cậu sao lại đi hôn người lung tung thế!"
Hét xong, đỏ mặt chạy mất.
Nhóc tóc nâu ngẩn ra, chẳng hiểu sao cũng tung tăng chân ngắn đuổi theo.
"Anh ơi! Đừng chạy! Cưới em đi!"
"Không! Anh không cưới em đâu!"
"Cưới cưới!"
...
Chạy vào ánh nắng rực rỡ, qua tháng năm xanh tươi, nhóc con nhảy ra khỏi dòng thời gian, hóa thành thiếu niên phóng khoáng. Bỗng loạng choạng, ngã vào một vòng tay ấm áp, ngẩng lên, tim đập "thình thịch" không ngừng. Đôi mắt đen quen thuộc là ánh sao duy nhất lấp lánh trong tuổi trẻ u ám của hắn.
Nhưng...
Anh trai kiêu ngạo sao lại biến thành đại ma vương cao một mét chín, xấu xa thế này QAQ?
...
Bị x** n*n, Lộ Kiêu ôm vai trước mặt, khóc thở không ngừng. Chẳng biết mơ gì, tiếng rên bỗng thêm phần tủi thân, kh*** c*m quá tải khiêu khích dây thần kinh, tê, chua, sau chua tê là ngứa ngáy thiêu đốt xương máu. Ngón tay mất sức, bất lực trượt xuống.
Ngón tay Tịch Triệu như mồi lửa, từng chút leo lên, lướt qua xương sống, qua vai, chạm đốt xương sau gáy, người nửa tỉnh nửa mơ nhăn nhúm vạt áo, tiếng rên nhỏ xíu, nghẹn trong mũi, kéo ra âm run khàn khàn.
"Đừng, đừng chạm... ư—"
Thiếu niên vừa cao lớn nằm giữa non nớt và trưởng thành, xương thịt mỏng manh, như cành liễu in bóng bên nước.
Sẽ gãy không?
Tịch Triệu thong thả nghĩ.
Hõm cổ bị mũi cọ thân mật như cún con, đầu gối bên hông co giật muốn khép, muốn kẹp chặt, nhưng cả hai chân đều quàng lên eo, chỉ càng siết chặt hơn.
Đôi mắt đen trong ánh sáng sớm mờ tối sâu thêm vài phần.
Bỗng anh cúi xuống, trêu đùa thổi vào vành tai nóng bỏng. Cành liễu sắp tan lập tức căng cứng, "ư" một tiếng, hồn và xác dán chặt không kẽ hở, quấn quýt mênh mông, say đắm mơ màng.
"Tịch Triệu..."
Một thứ mơ hồ thấm đẫm không khí sáng sớm ấm áp mập mờ, Tịch Triệu vuốt lại nhịp thở cho hắn, rồi buông ra, xuống giường đặt lại chuông báo thức.
Vài phút sau, từ phòng tắm anh nghe chuông reo, tiếp theo là tiếng lộn xộn hoảng loạn. Bạn học Lộ để lại câu "T-tôi về thay quần áo", hoảng hốt chạy về phòng bên.
Tốt lắm, Tịch Triệu tiếp tục đánh răng rửa mặt.
Nếu chuẩn mực đạo đức của anh thấp hơn chút, bạn học kia giờ chắc chẳng còn xương.
Ha, vô tình làm đổ nước, nói ra mà không biết ngượng.
Anh chỉ tính tình lạnh lùng, chứ đâu phải lãnh cảm. Thân thể mười bảy mười tám tuổi, sáng nào cũng bị người vừa khóc vừa kêu vừa cọ, còn nghỉ ngơi nổi không?
Đáng tiếc, bạn học Tịch thiếu kinh nghiệm ở khoản này, bỏ qua một điều—t*nh d*c thiếu niên một khi bị khơi dậy, nếu không được thỏa mãn, chỉ càng cháy dữ dội.
Chẳng mấy chốc, anh sẽ phải nghĩ xem cho Lộ Kiêu ăn gì để hạ hỏa.
. . .
Tác giả có lời muốn nói:
Hậu truyện thời nhỏ
Sau hôm đó, anh trai Tịch Triệu không bao giờ đến trang viên nhà Lộ nữa, vì sợ bị "quái hôn" cưỡng hôn [doge]
Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
Đánh giá:
Truyện Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
Story
Chương 97: Lời cầu hôn
10.0/10 từ 18 lượt.