Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
Chương 90: Không để lại tiếc nuối
474@-
Thành phố Phong phồn hoa, nhưng vì lịch sử lâu đời, không ít khu làng trong phố quy hoạch lộn xộn. Tuyến metro số 1 dài ngoằng xuyên suốt cả thành phố. Học viện Lịch Tư Khắc Lâm nằm ở phía Nam sầm uất, càng đi về phía Bắc, khu vực càng cũ kỹ, hỗn tạp, như khu phố Thanh Hà mà Tịch Triệu đang đứng lúc này.
Khác xa sự hoa lệ của trung tâm, nơi đây toàn nhà ống san sát. Ngẩng lên, dây điện chằng chịt cắt ngang bầu trời xám xịt. Cúi xuống, những con hẻm nhỏ như mạch máu len lỏi qua lớp da đất, dẫn vào những góc tối tăm mọc đầy cỏ dại. Dân chúng ở tầng cao mở cửa sổ thông gió, khéo thì có thể bắt tay chào "hello" với hàng xóm tòa đối diện.
Tịch Triệu đứng đợi ở trạm xe buýt gần cửa metro. Đêm qua trời mưa, không khí mang chút se lạnh. Nhưng người vừa nhảy ra từ lối đi ngầm chẳng hề bị thời tiết ảnh hưởng, ngó trái ngó phải, vừa thấy bóng anh đã vội vã vẫy tay, giọng gọi trong trẻo vang vọng từ xa.
"Tịch Triệu!"
Giọng điệu hào hứng như ánh nắng xuyên qua gió lạnh.
Tịch Triệu nhìn Lộ Kiêu chạy lon ton đến bên mình, ánh mắt lướt từ nụ cười để lộ răng nanh nhỏ xuống chiếc vòng cổ màu đen nơi cổ hắn. Anh khẽ nhướn mày – Lộ Kiêu đeo chiếc vòng cổ đó ra ngoài.
Phong cách ăn mặc của bạn học Lộ luôn có phần phô trương. Nào là áo in hình anime đủ loại màu sắc, nào là áo hở rốn kỳ cục, mỗi món đều như hét lên: "Tao là thằng ngầu nhất phố này!" Nhưng hôm nay, hắn lại ăn mặc khác thường, giản dị đến lạ.
Áo sơ mi trắng phẳng phiu, khoác ngoài jacket đen chắn gió, vạt áo ngoan ngoãn nhét vào thắt lưng quần tây. Chiếc vòng cổ đen đã tháo chuông nhỏ, hòa hợp hoàn hảo với bộ đồ.
Hình ảnh chiếc vòng được tặng lóe lên trong đầu, nhìn vẻ mặt "thản nhiên bình tĩnh" của hắn, Tịch Triệu mỉm cười, không nói gì.
"Khụ khụ," Lộ Kiêu lảng mắt, cố ra vẻ nghiêm túc. "Chưa hỏi cậu làm sao tìm được nơi này?"
"Không phải công tôi." Tịch Triệu nói.
Vừa dứt lời, một bóng dáng bị phớt lờ hoàn toàn u oán tháo kính râm đặc trưng xuống: "Tôi tra ra đấy..."
Nụ cười rạng rỡ của Lộ Kiêu sụp đổ, ngay cả cụm từ "căm tức đến nghiến răng" vẫn không đủ tả tâm trạng của hắn bây giờ.
"Ha ha, trùng hợp ghê, bạn học Hạ."
Hạ Tử Tranh thấy mắt Lộ Kiêu như đang muốn khiêng gã vào ga metro, nhưng khí chất "bá tổng cổ lỗ sĩ" trỗi dậy, chỉ cười 'tà mị': "Hừ, alpha, cậu bị hành động giúp đỡ của bản thiếu gia làm cảm động đến câm nín rồi à? Không cần khách sáo, cuộc đời nhạt nhẽo luôn cần chút – k*ch th*ch nhỏ."
"Haha," Lộ Kiêu chửi thầm om sòm trong lòng, "Cảm ơn nhiều."
Chưa nói mấy câu, hai kẻ thù truyền kiếp từ nguyên tác đến giờ lại tóe mùi thuốc súng, sắp sửa nâng cấp thành "giao lưu vật lý" thì ánh mắt đen lạnh lùng của Tịch Triệu liếc qua—tên nhóc trung nhị không còn dám "nóng máu", tên nhóc long ngạo thiên cũng cụt hứng.
Xe buýt vào bến, Tịch Triệu vỗ cái đầu ủ ê của Lộ Kiêu: "Đi thôi, đến trường cấp ba Thanh Hà."
Tâm trạng Lộ Kiêu lập tức sáng bừng, như cái đuôi nhỏ bám dính sau lưng Tịch Triệu, "kẻ thù định mệnh" gì đó bị quẳng sạch khỏi đầu.
Thật ra, ngay khi thấy Hạ Tử Tranh, Lộ Kiêu đã hiểu ý Tịch Triệu. Nhà họ Lộ không cho hắn dính dáng quá nhiều đến việc này, nên cần một người đánh lạc hướng, che giấu dấu vết. Còn ai hợp hơn thiếu gia nhà Helisherland Hạ Tử Tranh?
Nhân tiện, Hạ Tử Tranh chuyển đến Lịch Tư Khắc Lâm, cũng vào lớp A, ngồi ngay sau Lộ Kiêu. Vì "khí chất bá vương" quá mạnh, cả lớp A chỉ Lộ Kiêu và Nghiêm Lạc Lạc chịu nói chuyện với gã.
Sau tiết quân sự, Lộ Kiêu tò mò hỏi Hạ Tử Tranh nói gì với Tịch Triệu, thiếu gia nhà họ Hạ tháo kính (có quỷ mới biết sao tên này đeo kính trong lớp làm gì), giọng "thê lương bất tận": "Cậu ấy lạnh lùng tựa kim cương, rực rỡ nhưng tuyệt tình, đã khiến tôi hoàn toàn từ bỏ. Tình yêu đáng ca tụng không thành, nên giờ tôi chỉ muốn một tình bạn chân thành đáng quý."
Lộ Kiêu chỉ thấy gã bệnh nặng hơn, lo sẽ làm bẩn mắt Tịch Triệu. Hạ Tử Tranh thì trách hắn không biết thưởng thức, làm bạn Tịch Triệu mà phẩm vị quá thấp. Thế là hai đứa hẹn ra sân thể thao quyết đấu một trận, bị đàn anh ban Kỷ luật đuổi khắp trường mới dừng.
"Bạn" à? Đứng cạnh Tịch Triệu, Lộ Kiêu tràn đầy hăng hái. Hắn muốn nhiều hơn là "bạn"!
---
Xe buýt sáng sớm đông nghịt, đường phố Thanh Hà gập ghềnh, tài xế lúc dừng lúc lao, thỉnh thoảng còn "bốn bánh trôi", biến chiếc xe cũ kỹ thành màn trình diễn 'Fast and Furious'.
Thiếu gia Hạ quen ngồi xe sang đâu chịu nổi cảnh này? Một cú ngoặt gấp, suýt nữa ngã nhào vào lồng ngực cơ bắp của một anh râu quai nón. Vị alpha cao to sợ đến "sắc mặt thất thần".
Cách đám đông, Lộ Kiêu nhìn mà cười khoái chí, huých khuỷu tay Tịch Triệu, mặt đầy tự hào: "Nhìn nó kìa, rõ ràng chưa bao giờ đi xe buýt. Tôi kể cậu nghe, hồi đi hội chợ anime, xe đó mới chạy kinh thật, lướt luôn trên dốc. Cả xe ngã lăn, chỉ mình tôi đứng vững!"
Nói xong, hắn còn buông tay cầm, ưỡn ngực khoe khả năng giữ thăng bằng siêu đỉnh của mình.
Tịch Triệu như đang thấy một con công nhỏ điên cuồng xòe đuôi trước mắt, nhưng hướng xòe có phần... kỳ lạ. Anh không nhắc nhở hắn trông hơi ngốc nghếch, chỉ lắc đầu, kéo tay hắn đặt lại lên thanh cầm: "Nắm chắc, đứng cho vững."
"Yên tâm, chút xíu này mà đòi làm tôi ngã?" Lộ Kiêu đắc ý vểnh đuôi. "Không có cửa đâu!"
Tịch Triệu lạnh: "Ồ, cậu giỏi nhỉ."
Vài phút sau, cậu bạn Lộ vừa cười nhạo Hạ Tử Tranh đứng không vững bỗng giật mình – Khoan! Lúc này không phải là thời cơ để khoe mình đứng vững.
Đây rõ là cơ hội vàng trong phim thần tượng, nơi nam nữ chính "vô tình" tiếp xúc thân mật! Hắn ngã nghiêng, mắt đẫm lệ như nai con, anh ôm lấy kịp thời, cúi đầu nhìn, ánh mắt dịu dàng mà bá đạo, tia lửa tình yêu chẳng phải bùng lên "xoẹt xoẹt" sao?
Trạm sau, trường cấp ba Thanh Hà, hành khách xuống chuẩn bị.
Hỏng rồi! Không kịp nữa!
Lộ Kiêu đầu óc nóng lên, bất chấp đoạn đường trường học phẳng lỳ, cố ý diễn một cú "ngã". Ai ngờ vì quá vội, chân trái thật sự vấp chân phải, cả người xoắn vặn kỳ dị lao xuống sàn.
Mất mặt vãi!
Cậu bạn Lộ tuyệt vọng nhắm mắt, ngã thì ngã, chuẩn bị rời hành tinh này luôn QAQ!
Một tiếng cười khẽ vang bên tai, Tịch Triệu vươn tay ôm lấy eo hắn, giọng trêu chọc: "Đứng không vững?
Lộ Kiêu tựa vào vai anh, má nóng rực.
Hành khách xung quanh đồng loạt trố mắt, không ngờ thời buổi này mà vẫn còn cái trò "ngã vờ đòi bồi thường" lạc hậu như thế. Tịch Triệu bình thản ôm người, cửa kính xe phản chiếu bóng lưng xấu hổ tuyệt vọng của cậu bạn Lộ – và cả màn trình diễn sắc mặt phong phú trong vài trạm ngắn ngủi.
Anh ghé sát: "Bạn học Lộ, cậu không giỏi như cậu nói đâu nhỉ?"
Cậu bạn Lộ thầm rơi lệ.
Xe khẽ rung, eo kề eo, xương chạm xương, hơi thở, nhiệt độ, nhịp tim hòa quyện trong không gian chật hẹp, chẳng rõ trái tim nào đập nhanh hơn, xuyên qua lồng ngực, muốn truyền nỗi bối rối không nơi gửi gắm sang trái tim kia.
Đột nhiên, Tịch Triệu nắm gáy cậu: "Ngẩng lên."
Lộ Kiêu theo lực ngẩng đầu, chỉ thấy đường chân trời u ám nơi làng trong phố xa xa. Đang thắc mắc Tịch Triệu muốn hắn nhìn gì, giọng lười biếng lại khẽ lướt qua tim: "Mặt trời lên rồi."
Chớp mắt, vạn tia vàng xuyên qua trời, như bất mãn bị mây che lâu ngày, ánh sáng rực rỡ gần như chói mắt.
Đất trầm, sao lụi, trời bừng, nắng tan.
Ting—
Xe đến trạm.
"Đẹp không?" Thả Lộ Kiêu, Tịch Triệu cười hỏi.
Mặt anh nghiêng về phía ánh vàng, ánh sáng rọi xuống, lông mi như trong suốt, bóng nhỏ li ti đậu dưới mí mắt. Khi cúi đầu, anh như tượng ngọc bước ra từ khói hương nhân gian.
Lộ Kiêu nghĩ: Đẹp, chẳng gì đẹp hơn thế.
---
Cùng lúc, nhìn hai người xuống xe không ngoảnh lại, Hạ Tử Tranh suýt bị cửa xe kẹp: ...
Điện thoại một hành khách vô tình bật loa bài hát "Khúc ca bóng đèn" đang hot –
"I can't believe that it's finally, me and you and me just us, and your friend Steve! DoDoDoDoDoDo... Steve!"
Gã chính là "Hạ Tử Steve" bên cặp đôi nhỏ ấy.
---
Năm đó, người chị khóa trên ấy tên là Nguyên Tâm Túc, sau khi chuyển từ trường Lịch Tư Khắc Lâm sang trung học Thanh Hà vẫn theo ngành nghệ thuật, học kỳ tới sẽ tham gia kỳ thi liên thông mỹ thuật.
Hôm nay là thứ Năm, Lịch Tư Khắc Lâm nghỉ tháng, các trường khác vẫn học bình thường. Khi ba người len qua những con hẻm chằng chịt đến cổng trường Thanh Hà, đã gần trưa. Sau khi bàn bạc, Tịch Triệu quyết định ăn trưa trước, chiều chia nhau hỏi thăm tình hình quanh đây, đợi Nguyên Tâm Túc tan học đến phòng vẽ để nói về chuyện năm xưa.
Ngồi trong quán mì ven đường, Lộ Kiêu rõ ràng tâm trí không yên.
"Không biết nên đối mặt thế nào?" Tịch Triệu hỏi.
Lộ Kiêu ngập ngừng gật đầu, cười gượng: "Dù gì cũng hai năm không gặp. Lỡ chị Nguyên không nhớ tôi thì sao?" Hắn còn lo, chuyến thăm đột ngột này liệu có làm phiền cuộc sống của chị ấy hay không...
"Vậy nghĩ đến điều tiếc nuối nhất đi."
"Tiếc nuối nhất?" Lộ Kiêu ngẩn ra.
"Không nhất thiết phải giải quyết mọi vấn đề trong lần gặp này. Để không phí cơ hội, hãy nói điều cậu muốn nói nhất, hoặc từng muốn nói mà chưa kịp," giọng Tịch Triệu bình thản. "Đừng giữ mãi những tiếc nuối."
Đôi khi, điều khiến người ta khó quên không phải cả một quãng thời gian, mà là vài việc không thể cứu vãn. Như một bản nhạc thiếu nốt, nếu có cơ hội, hãy bổ sung những âm điệu còn thiếu.
Lộ Kiêu trầm tư, lòng đang xúc động, thì bên cạnh vang lên tiếng "lạch cạch" không ngừng, phá tan mọi không khí.
Bị đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm, Hạ thiếu gia bồn chồn "chậc" một tiếng, định phàn nàn "môi trường đây tệ quá", nhưng thấy Tịch Triệu ngồi yên, gã há miệng, rồi nuốt lời.
Lộ Kiêu vừa trợn mắt vừa đưa khăn ướt khử trùng mua sẵn: "Mà sao mày lại giúp tao?"
Tôi giúp Tịch Triệu, đâu phải giúp cậu? Hạ Tử Tranh nghĩ thầm, nhưng nhìn bàn đầy dầu và khăn ướt trong tay Lộ Kiêu, gã nghiến răng: "Nhà Herlisherland chúng tôi luôn thích giúp người."
Lộ Kiêu biết ngay không phải thật, chưa nói vài câu hai người lại cãi nhau.
Tịch Triệu dứt khoát ra ngoài mua nước, chẳng muốn dính vào màn đấu khẩu trẻ con này.
Rời quán mì, lấy chai soda từ tủ lạnh tiệm tạp hóa, ánh mắt đen của Tịch Triệu bất chợt nhìn vào con hẻm hẹp bên phải – một mẩu giấy bị gió cuốn, cửa hẻm trống không.
Lặng lẽ thu ánh mắt, anh giấu đi tia lạnh lóe lên.
– Lại xuất hiện rồi, cảm giác bị theo dõi.
---
Hoàng hôn trải dài trên phố, cổng trường Thanh Hà mở. Hạ Tử Tranh đi điều tra hướng khác, chỉ còn Tịch Triệu và Lộ Kiêu đợi ở con đường dẫn đến phòng vẽ.
Phòng vẽ "Mỹ Hòa" cải tạo từ kho hàng, gần trường Thanh Hà. Tan học không lâu, nhiều học sinh mang bảng vẽ đi tới, thỉnh thoảng ngoảnh nhìn hai người tay không.
Tịch Triệu quan sát xung quanh, kiểm tra giờ trên điện thoại: "Khóa học ôn thi liên thông mỹ thuật cho lớp 12 bắt đầu lúc 6h30, còn 20 phút, chị ấy sắp đến rồi."
Suy đoán của Tịch Triệu hiếm khi sai.
Vài phút sau, một bóng dáng gầy xuất hiện ở ngã rẽ. Ánh mắt Lộ Kiêu lập tức thay đổi. Tịch Triệu cũng thấy rõ người đến – một cô gái beta mảnh khảnh, toát lên cảm giác "dễ gãy". Tóc mái lòa xòa trước trán, lưng đeo cặp nặng, luôn cúi đầu bước đi, như cố tránh ánh mắt người khác.
Cô độc, tự ti, không hòa nhập.
Tịch Triệu đưa ra nhận định ban đầu. Tính cách bên trong thường ảnh hưởng biểu hiện bên ngoài, ít nhất đó là ấn tượng đầu tiên của Nguyên Tâm Túc.
Lộ Kiêu còn do dự, Tịch Triệu đặt tay lên lưng hắn đẩy nhẹ. Lực nhỏ này như truyền nguồn can đảm vô hạn cho hắn. Vượt qua bước khó nhất, Lộ Kiêu tiến tới.
Tịch Triệu không đi cùng. Hai alpha chặn trước một cô gái beta sẽ gây áp lực tâm lý. Anh chỉ đứng xa nhìn, thấy Lộ Kiêu gọi cô gái, thấy tia ngỡ ngàng lóe lên trong mắt cô, nét mặt dần phức tạp theo lời hắn nói.
Đột nhiên, Nguyên Tâm Túc kéo tóc mái, Tịch Triệu nheo mắt, nhận ra tình hình có lẽ không thuận lợi như dự đoán.
Quả nhiên, sau một câu, cô gái lắc đầu, quay người chạy mất, để lại Lộ Kiêu giơ tay lúng túng, không biết nên ngăn hay để cô đi.
"Chị ấy hình như không muốn nhắc chuyện cũ..."
Chú sói con thất vọng cực độ. Tịch Triệu chưa kịp an ủi, từ con hẻm Nguyên Tâm Túc bỏ chạy bỗng vang lên tiếng thét. Một gã mặc áo hoodie trùm kín, giật túi xách lớn của cô, lao về hướng khác.
Không chút do dự, Lộ Kiêu khí thế bùng lên, đuổi theo như chớp.
Tịch Triệu nhíu mày, nhìn cô gái beta hoảng hồn trong hẻm, đi tới kiểm tra tình hình trước.
"Tôi là bạn Lộ Kiêu, chị ổn chứ? Đứng dậy được không?"
Không nắm tay anh đưa ra, ngoài tiếng thét lúc bị cướp, cô gái nhanh chóng trấn tĩnh. Lại gần, Tịch Triệu mới thấy gương mặt yếu ớt này ẩn chứa sự sắc bén đầy phòng bị.
Ngước đôi mắt xanh xao, Nguyên Tâm Túc nhìn anh.
Ánh nhìn ấy, vừa cảnh giác, vừa quen thuộc.
Hiếm thấy, Tịch Triệu không thể lập tức đoán được tâm trạng phức tạp của cô.
---
Bên kia, Lộ Kiêu đuổi gã cướp qua những con hẻm chằng chịt. Lợi thế của hắn là thể lực và tốc độ, bất lợi là lạ lẫm địa hình. Hẻm Thanh Hà quá nhiều, mỗi lần sắp bắt được, gã lại lủi vào ngã rẽ. Vòng vèo hàng chục khúc, ngay cả Lộ Kiêu cũng hơi choáng.
Lại một khúc cua, Lộ Kiêu dồn sức nhảy lên, chân đạp tường mượn lực, chân kia đá trúng lưng gã. Gã ngã xuống rên la, nhưng khi Lộ Kiêu đến gần, gã lật đổ một dãy gậy tre bên tường. Lộ Kiêu giơ tay che đầu, chỉ chậm một chút, gã đã bò dậy chạy tiếp.
Đáng ghét!
Bị thoát lần thứ ba, lòng tự trọng của alpha đỉnh cấp bị thách thức. Hương rượu tequila tràn ngập con hẻm. Gã cướp nhận ra nguy hiểm, lại đổi hướng.
Lộ Kiêu không biết gã định chạy đâu, nhưng rõ ràng nếu để gã lủi như lươn thế này, hắn dễ mất dấu. Nhớ lại đường vừa chạy, hắn nhảy lên bức tường thấp bên cạnh, định cắt đường từ trên cao.
Quả nhiên, ra khỏi hẻm chật, tầm nhìn rộng mở. Không cần vòng vèo, Lộ Kiêu nhảy từ đầu tường này sang đầu tường kia, k*ch th*ch như đóng phim hành động quốc tế.
Gã cướp ngoảnh lại, sợ hãi tột độ. Đứng cạnh Tịch Triệu gần 1m9 không lộ, nhưng Lộ Kiêu cũng cao hơn 1m7, thân hình linh hoạt, cơ bắp săn chắc. Ngược nắng, hắn nửa ngồi trên tường, nhếch mép hung tợn, bóng tối phủ xuống, mắt hổ phách ánh lên, như sói săn mồi dưới ánh trăng.
Gã cướp tăng tốc, chạy về phía một con dốc lớn, phía trước là cánh rừng.
Lộ Kiêu không nói nhiều, bước chân dồn dập gõ trên tường, nhảy vượt vài mét. Khi đáp xuống, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện từ xa.
Tịch Triệu từ đường tắt chạy đến, lập tức hiểu tình hình, sắc mặt tối sầm, giọng nghiêm khắc chưa từng thấy: "Lộ Kiêu, quay lại!"
Cơ thể hắn run lên theo bản năng, nhưng nhìn gã cướp sắp vào rừng... Lộ Kiêu cắn răng, mạnh mẽ quay mặt, nhảy từ độ cao gần hai tầng xuống con dốc!
Khoảnh khắc đáp đất, hắn biết ngay tình hình không ổn. Dốc quá lớn, lực va chạm khiến hắn không giữ nổi thăng bằng, cơ thể lao về phía trước. Lần này không có cánh tay kịp thời đỡ hắn như trên xe buýt, chỉ có cơn đau nhói khi đầu gối phải cọ mạnh xuống đất.
Có lẽ cần bổ sung, biệt danh "Chó Điên" không phải học sinh Lịch Tư Khắc Lâm đặt, mà là từ đám côn đồ ngoài trường đến gây sự, bị hắn đánh cho thê thảm.
Tận dụng quán tính ngã, Lộ Kiêu lăn một vòng, cơ thể lại bị lực ly tâm hất ra. Trước khi rơi, hắn điều chỉnh trọng tâm, như một quả đạn pháo từ trời giáng, đè trúng lưng gã cướp. Thở hổn hển, hắn giật lại túi xách, đấm lệch mũi gã không chút nương tay!
Bụi đất, mồ hôi, máu rỉ từ vết xước, ánh mắt hung tàn như b*nh h**n.
Khi nắm đấm thứ hai giơ lên, một luồng hương bạc hà lạnh buốt đâm vào thần kinh. Lộ Kiêu giật mình tỉnh táo, ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ thấy gương mặt tuyệt đẹp nhưng lạnh lẽo.
– Lạnh lùng xa cách như lần đầu gặp.
Cả người cứng đờ, như chú chó đi quậy phá, lăn lộn trong bùn, trở về đối diện chủ nhân cầm chổi lông gà, Lộ Kiêu hoảng loạn hét thầm trong lòng – Xong rồi! Tịch Triệu giận thật rồi!
Đối diện ánh mắt nhanh chóng chuyển thành đáng thương tội lỗi, Tịch Triệu nhìn bộ dạng thê thảm của hắn, nhất là đầu gối rách toạc quần, máu rỉ ra, anh cười lạnh: "Giỏi lắm."
Lộ Kiêu run bần bật.
---
Chẳng bao lâu, khi Tịch Triệu dìu Lộ Kiêu khập khiễng trở lại, Hạ Tử Tranh – được gọi đến chăm sóc Nguyên Tâm Túc – nhìn trái mặt lạnh lùng của Tịch Triệu, nhìn phải bộ dạng bừa bộn của Lộ Kiêu, rõ ràng chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
"Hai người... đánh nhau hả?"
Lộ Kiêu trừng gã, khi cảm nhận khí lạnh bên cạnh, lại rụt rè kéo tay áo Tịch Triệu, môi mấp máy muốn nói gì, nhưng Tịch Triệu chỉ đỡ hắn đứng vững rồi thu tay, chẳng thèm trao hắn nửa ánh mắt.
Bầu không khí cực kỳ kỳ lạ.
Giờ không phải lúc nói chuyện, Lộ Kiêu ủ rũ trả túi xách cho Nguyên Tâm Túc, buồn bã gấp trăm lần lúc trước: "Đàn chị, trả chị, kiểm tra xem đồ bên trong có hỏng gì không..."
Nguyên Tâm Túc ánh mắt phức tạp, mở túi, may mắn bảng vẽ và vở còn nguyên: "Cậu... cảm ơn..."
Lộ Kiêu lắc đầu: "Thật ra tôi mới là người cần nói 'cảm ơn' chị."
Nguyên Tâm Túc ngẩn ra.
Liếc Tịch Triệu mặt lạnh, Lộ Kiêu thở dài, nhưng vẫn cố lấy tinh thần, nghiêm túc nhìn vào mắt cô: "Lần này đến tìm chị, điều tôi muốn nói nhất là 'cảm ơn'."
Dù là những bài học vẽ trên sân thượng, hay ánh mắt không kỳ thị dành cho "Chó Điên" mà ai cũng sợ lúc ấy.
Mắt cô khẽ cụp, Nguyên Tâm Túc nắm dây đeo túi: "Thật ra tôi không nghĩ mình với cậu là bạn..."
Ngạc nhiên thay, nghe lời "đau lòng" này, Lộ Kiêu lại cười: "Tôi biết mà."
Hai năm trước, hắn đã rõ Nguyên Tâm Túc phòng bị thế nào. Nếu không có sở thích "vẽ" làm cầu nối, có lẽ họ chẳng nói với nhau nổi nửa câu.
"Nhưng có người bảo tôi, đừng để lại tiếc nuối, nên tôi nghĩ kỹ..." Dù đối diện Nguyên Tâm Túc, tâm trí hắn lại đặt hết vào thiếu niên tóc đen bên cạnh, giọng Lộ Kiêu dịu đi. "Hai năm trước, điều tôi tiếc nhất là chưa kịp cảm ơn và tạm biệt người từng giúp mình."
Tịch Triệu không nhìn lầm, Lộ Kiêu rất để tâm chuyện hai năm trước. Nhưng ngoài những bí ẩn, khi được thả khỏi phòng giam, đối diện với sự biến mất của người quen, điều khiến hắn buồn nhất là chưa kịp cảm ơn chút thiện ý hiếm hoi của Nguyên Tâm Túc.
Từ nhỏ đến lớn, thiện ý không toan tính với hắn quá ít, nên dù chỉ một chút cũng quý giá.
Nhưng...
Đôi mắt hổ phách chăm chú phản chiếu bóng dáng duy nhất, Lộ Kiêu nghĩ, giờ tôi đã tìm được thứ còn quý hơn.
Nước chẳng ngừng, hoa rồi tàn, nhưng sẽ gặp lại.
Nhưng đời người dài, sinh ra trong chia ly.
Điều duy nhất có thể làm, có lẽ là tạm biệt tử tế với người từng giúp mình, rồi nắm chặt người và thứ đáng trân trọng trước mắt.
Khoảnh khắc này, Lộ Kiêu bỗng thấy dù mãi không biết sự thật cũng chẳng sao, chỉ cần còn được sánh vai cùng Tịch Triệu.
Mang nụ cười nhẹ nhõm, hắn tạm biệt Nguyên Tâm Túc, cũng từ biệt cậu thiếu niên từng cô độc vẽ trên giấy.
Quay lại, thiếu niên tóc đen vẫn nghiêm nghị, nhưng khí thế đã bớt vẻ "người lạ chớ gần". Lộ Kiêu cúi nhìn đầu gối bớt rỉ máu, "trai ngầu" lập tức "yếu đuối bất lực", rón rén lại gần, như thú con mới sinh, ngón tay khẽ chọc cánh tay Tịch Triệu.
"Đau lắm..."
Tiếng lầm bầm như chó con r*n r*.
Tịch Triệu nhìn sang, cảm thấy so với lúc mới quen, bạn học này càng ngày càng lanh lợi giảo hoạt.
– Chỉ trước người mình yêu quý, con người mới có quyền tủi thân.
"Mua thuốc."
Nhìn cái đuôi lại đắc ý vẫy, ngón tay anh ngứa ngáy, cười lạnh trong lòng.
Nhưng, như đã nói từ lâu, "mềm lòng" của anh luôn có giá.
Anh là một "chủ nhân" rất "keo kiệt".
---
Gọi xe qua điện thoại, trước khi đến điểm đón, Tịch Triệu dặn Hạ Tử Tranh đưa Nguyên Tâm Túc về phòng vẽ.
Hạ thiếu gia: ???
Hóa ra hôm nay tôi đi theo chỉ để chạy vặt cho hai người?
"Hừ, đi nào, cô nên vinh dự vì được bản thiếu gia đích thân đưa về."
Người bỏ qua cơn điên của thiếu gia Hạ lại tăng thêm một. Nhìn hai bóng lưng sóng đôi rời đi, Nguyên Tâm Túc siết chặt dây đeo túi, cảm xúc khó tả giằng xé trong mắt.
---
---
Tìm một nhà trọ khá sạch sẽ, Tịch Triệu mang thuốc về. Chú chó bẩn thỉu đã tự làm sạch, ngoan ngoãn ngồi đầu giường, nhìn anh mặt vô cảm đọc hướng dẫn thuốc.
Trong áp lực mạnh mẽ, Lộ Kiêu nuốt nước bọt, lén lùi lại: "Ờ, hình như tôi cũng không đau lắm..."
Xác nhận không có chất gây dị ứng, Tịch Triệu cầm chai oxy già, cười như không: "Lúc thì kêu đau, lúc bảo không đau, dây thần kinh đau của bạn học Lộ cá tính nhỉ?" Chân dài tiến tới, ánh mắt đen nhìn từ trên cao. "c** q**n ra."
Tai Lộ Kiêu đỏ rực: "Hả, nhanh thế? Không, không, không hay lắm đâu..."
"Cậu không xử lý vết thương ở đầu gối?"
Lộ Kiêu: ...
"Xử lý thì xử lý... Sao nói nửa vời thế..."
Làm tôi còn kỳ vọng lung tung...
Bạn học Lộ lẩm bẩm tháo dây lưng, định cởi tiếp thì bỗng nghĩ gì, cả người cứng đờ, lắp bắp: "Tôi, tôi vào nhà vệ sinh cởi rồi ra được không..."
Không phải giả vờ, mắt hổ phách ánh lên van xin, ngón tay đặt trên hông run rẩy.
Tịch Triệu một tay nắm hai cổ tay giãy giụa, tay kia kéo quần tây đen rách xuống tận đùi. Nhìn vạt áo sơ mi vẫn phẳng phiu, anh hiểu vì sao Lộ Kiêu cắn môi không dám nhìn mình.
– Nhãn hiệu Shirt stays, dây đai áo, một loại dây cố định áo sơ mi khỏi xô lệch, đeo ở đùi.
Bộ "học sinh ngoan" hôm nay của cậu bạn Lộ cuối cùng cũng đã lộ bí mật.
Nhướn mày, Tịch Triệu cười khó lường: "Khá cầu kỳ nhỉ?"
Má Lộ Kiêu nóng hơn, muốn khép gối che lại, nhưng vô tình kẹp chân Tịch Triệu trước mặt, tạo cảm giác "muốn mà còn e".
"Thì, thì là phụ kiện bình thường thôi..."
Thấy hắn suýt cắn lưỡi, Tịch Triệu không nói gì, ngón tay lướt từ thắt lưng trượt xuống dây đai đùi. Chỉ chạm nhẹ, cơ bắp bị siết đã run rẩy.
Da Lộ Kiêu màu lúa mạch khỏe mạnh, chỗ ít ánh sáng trắng hơn. Dây đai đen thô ráp vòng quanh, màu sắc đối lập tạo cảm giác ám muội. Vì hắn giãy giụa, chỗ bị siết nhanh chóng đỏ lên.
"Phụ, kiện, bình, thường."
Tịch Triệu thong thả lặp lại bốn chữ, ngón tay thon dài chậm rãi luồn vào giữa vải và da, kéo dần lên. Trong ánh mắt đỏ rực của Lộ Kiêu, môi dưới bị cắn hằn dấu răng, anh cười khẽ, thả dây đai bị kéo căng.
Bốp!
"A—!!"
Lộ Kiêu kêu đau bất ngờ, như cá trên thớt, vừa nhảy lên đã bị đè xuống. Muốn che, nhưng tay bị bàn tay lạnh trắng nắm chặt trên đầu, chỉ có thể co gối bất lực.
Như lo hắn mua phải "hàng giả", Tịch Triệu "tốt bụng" kiểm tra dây đai bên kia. Tiếng "bốp" giòn tan và bắp chân run rẩy của hắn chứng minh chất lượng của Shirt stays cực kỳ đảm bảo.
Ngẩn ngơ nhìn trần nhà trọ, Lộ Kiêu chỉ muốn xuyên không về b*p ch*t bản thân định dùng áo sơ mi chỉnh tề gây ấn tượng với Tịch Triệu – Ai ngờ hôm nay lại k*ch th*ch đến mức "c** q**n" chứ!
Hai đùi đỏ au, nghe tiếng rên nức nở lấy lòng, trước khi Lộ Kiêu khóc thật, Tịch Triệu cuối cùng tha cho "đồ chơi mới", c** q**n tây, xử lý vết thương.
Cả người chỉ còn áo sơ mi và q**n l*t, Lộ Kiêu không dám xin chăn che, nắm vạt áo, cúi đầu, ỉu xìu chưa từng thấy.
Vết thương đầu gối nhìn khá ghê nhưng không nghiêm trọng. Tịch Triệu xác nhận xương không sao, nhanh chóng khử trùng, băng bó. So với đau, việc để đùi trần và bị kẹp chân mới khiến Lộ Kiêu khó chịu.
Ngón tay thon dài hâm nóng bằng nước ấm, vô tình chạm da khi bôi thuốc, thỉnh thoảng hắn giãy, anh khẽ véo cảnh cáo. Băng xong, hơi thở Lộ Kiêu đã nặng nề.
Rửa tay xong, Tịch Triệu trở ra, đôi mắt hổ phách lập tức bám theo. Không được anh cho phép, chú chó phạm lỗi vẫn ngoan ngoãn ngồi đầu giường, hơi ngửa đầu, vòng cổ và dây đai cùng màu, yết hầu chuyển động cùng khóa. Thấy anh xoa đầu, má hắn vô thức cọ vào lòng bàn tay.
Cả người chỉ truyền đi một thông điệp – Nhìn đi! Tôi ngoan lắm! Đừng giận nữa nhé?
Giờ thì nghe lời lắm, nhưng vừa nãy bất chấp nhảy xuống tính là gì?
Tăng lực tay, anh nghiêm giọng: "Tôi đã từng nói, sau này hành động, an toàn của cậu quan trọng hơn bất cứ thứ gì, đúng không?"
Lộ Kiêu hoảng loạn, muốn giải thích, nhưng tay nắm cằm chặn mọi lời chực thốt ra.
"Lộ Kiêu, cậu phải hiểu một điều," ánh mắt đen càng trở nên lạnh lẽo. "Như cậu nói, việc này có cách giải quyết khác. Tôi ra tay điều tra, chẳng liên quan gì đến chuyện chị đàn trên của cậu gặp phải, mà chỉ vì cậu để tâm, vì nó có thể ảnh hưởng đến cậu. Nhưng nếu trong quá trình xử lý, cậu lại bị tổn thương nhiều hơn—"
Từng chữ, Tịch Triệu nhìn sâu vào mắt hổ phách run rẩy: "Điều đó sẽ khiến tôi nghi ngờ liệu lựa chọn của mình có đúng hay không."
Đầu Lộ Kiêu nổ "ầm", hoảng loạn vượt xa năm xưa. Từ "nghi ngờ" trong miệng Tịch Triệu đau hơn bất kỳ vết thương nào. Bất chấp "ngoan ngoãn nghe lời", hắn giãy mạnh, nắm tay Tịch Triệu. Thấy anh nhíu mày như muốn lùi, hắn lao tới, ôm chặt eo anh không buông.
"Không phải thế!"
Lộ Kiêu gào lên, mắt ngân ngấn: "Tôi, tôi gấp gáp lấy lại đồ, dù, dù một phần vì muốn giúp chị khóa trên, nhưng quan trọng hơn, quan trọng hơn là... là tôi không muốn cậu thất vọng!"
Ngón tay Tịch Triệu khựng lại, cúi nhìn, hồi lâu không đáp. Đến khi người trong lòng run rẩy dữ dội, bất an gần hóa thực thể, anh mới nhẹ đặt tay lên gáy hắn.
Lộ Kiêu thả lỏng, trái tim siết chặt được thở. Hắn lắp bắp: "Vốn là rắc rối tôi gây ra, cậu, cậu giúp tôi nhiều thế... Nhưng, nhưng hôm nay gặp chị khóa trên, chị ấy chẳng cho tôi cơ hội nói chuyện... Tôi nghĩ nếu lấy lại được đồ, ít nhất, ít nhất, như cậu nói... ít nhất có thể nói lời 'cảm ơn' tử tế... không để lại tiếc nuối..."
Lộ Kiêu hiểu rõ, từ khi quen biết, luôn là Tịch Triệu giúp hắn nhiều hơn.
Tần Văn Châu bỏ thuốc, bị kẹt ở rạp chiếu phim, từ chối lời mời của Lộ Vân Thâm, bẫy trong huấn luyện dã ngoại, ba nguyên tắc dạy kèm, tin tưởng tuyệt đối trong kỳ thi tháng, điệu nhảy ở tiệc sinh nhật... Từng việc, từng chuyện, chẳng biết từ bao giờ họ lại trải qua nhiều như vậy. Mỗi lần hắn rơi vào khó khăn, luôn là Tịch Triệu đưa tay, kéo hắn ra khỏi vũng lầy. Lộ Kiêu hiểu rõ khoảng cách giữa họ – một vực sâu từ tâm lý đến năng lực.
Hắn không vô ơn, không giả vờ ủy mị khi là người được lợi. Nhưng hắn cũng muốn tốt hơn, đến gần Tịch Triệu hơn, muốn dốc hết sức, không để Tịch Triệu luôn phải giải quyết mọi thứ...
– Không muốn phụ sự quan tâm Tịch Triệu dành cho hắn.
Tôi thật sự, thật sự muốn là "đặc biệt" trong mắt cậu, muốn đủ tư cách để là "đặc biệt" trong mắt cậu.
Cậu tốt như vậy, nên tôi, người muốn sánh vai cùng cậu, cũng phải trở nên đủ tốt!
Tâm trạng dao động, Lộ Kiêu chẳng biết mình nói gì lung tung, đến khi miệng nếm vị mặn, mới nhận ra mình vừa nói vừa khóc.
Huhu, xấu hổ quá...
Bàn tay ấm áp nhẹ đặt lên đầu, giọng nói như cứu rỗi, chậm rãi mà chắc chắn.
"Không phải rắc rối cậu gây ra, cậu cũng không phải rắc rối."
Người trong lòng nức nở, thật lâu không ngẩng đầu.
---
Trao đổi lợi ích mới cần "tính toán", cân nhắc mỗi phần bỏ ra có được đền đáp tương xứng hay không. Nhưng "thích" thì không, ít nhất với Tịch Triệu, anh đủ tự tin định nghĩa điều đó. Cũng như nguyên tắc anh đã theo từ lâu – "Mọi thứ chỉ theo ý tôi".
Nhưng nếu người anh sẵn lòng chịu trách nhiệm cũng cố gắng đến gần anh, dù thế nào đi nữa, tâm trạng ấy luôn khiến người ta vui vẻ.
Tựa như chăm sóc một cây non, vô tình ngoảnh lại, thấy nó cố vươn cao, vài lá non nỗ lực đâm chồi, chỉ vì mong cho anh chút bóng râm.
Thật sự đáng yêu.
Cây cũng thế, người cũng vậy.
---
Chậm rãi, tiếng khóc trong lòng ngừng. Một giọng yếu ớt vang lên: "Thế cậu còn phạt tôi không..."
Tịch Triệu: ^_^
Tịch Triệu: "Cậu nghĩ sao?"
Lộ Kiêu lại muốn khóc, nhìn đầu gối băng gạc, đưa ra ý kiến "thiên tài": "Cho tôi nợ, được không?"
Tịch Triệu nhướn mày: "Cho nợ?"
"Cậu xem, dù sao, dù sao sau này học kèm tôi chắc chắn còn bị đánh, để, để nữa tính chung luôn..."
Mắt đen cười càng đậm, trán bạn học Lộ toát mồ hôi lạnh, đầu óc nóng lên, không sợ chết mà thêm câu: "Còn tiết kiệm sức cho cậu..."
Tịch Triệu thật sự bật cười, cúi người ghé sát, cười đến đuổi cùng giết tận: "Cần cậu tiết kiệm sức cho tôi?"
Không để Lộ Kiêu phản ứng, anh nắm gáy hắn kéo mạnh xuống.
Trọng tâm ngã nhào, Lộ Kiêu đổ lên đùi Tịch Triệu, đầu gối khẽ nâng, mông hắn vểnh lên.
Bốp!
"Ư—! Đừng đừng đừng! Không tiết kiệm, không tiết kiệm! Cậu giỏi nhất mà—!!"
Đánh vài cái khởi động tay, Tịch Triệu nhìn người đỏ từ cổ đến trán, "thương xót" xoa đầu chú chó run rẩy: "Ba mươi cái, tự đếm."
"Huhu..."
Mắt hổ phách ngân ngấn lệ lại giận dữ rơi xuống.
Trời ơi! Đất ơi!
Cứu! Mạng! Tôi!
. . .
Tác giả có lời muốn nói:
Dài quá dài quá... Chương sau tiếp tục tính sổ...
Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
Thành phố Phong phồn hoa, nhưng vì lịch sử lâu đời, không ít khu làng trong phố quy hoạch lộn xộn. Tuyến metro số 1 dài ngoằng xuyên suốt cả thành phố. Học viện Lịch Tư Khắc Lâm nằm ở phía Nam sầm uất, càng đi về phía Bắc, khu vực càng cũ kỹ, hỗn tạp, như khu phố Thanh Hà mà Tịch Triệu đang đứng lúc này.
Khác xa sự hoa lệ của trung tâm, nơi đây toàn nhà ống san sát. Ngẩng lên, dây điện chằng chịt cắt ngang bầu trời xám xịt. Cúi xuống, những con hẻm nhỏ như mạch máu len lỏi qua lớp da đất, dẫn vào những góc tối tăm mọc đầy cỏ dại. Dân chúng ở tầng cao mở cửa sổ thông gió, khéo thì có thể bắt tay chào "hello" với hàng xóm tòa đối diện.
Tịch Triệu đứng đợi ở trạm xe buýt gần cửa metro. Đêm qua trời mưa, không khí mang chút se lạnh. Nhưng người vừa nhảy ra từ lối đi ngầm chẳng hề bị thời tiết ảnh hưởng, ngó trái ngó phải, vừa thấy bóng anh đã vội vã vẫy tay, giọng gọi trong trẻo vang vọng từ xa.
"Tịch Triệu!"
Giọng điệu hào hứng như ánh nắng xuyên qua gió lạnh.
Tịch Triệu nhìn Lộ Kiêu chạy lon ton đến bên mình, ánh mắt lướt từ nụ cười để lộ răng nanh nhỏ xuống chiếc vòng cổ màu đen nơi cổ hắn. Anh khẽ nhướn mày – Lộ Kiêu đeo chiếc vòng cổ đó ra ngoài.
Phong cách ăn mặc của bạn học Lộ luôn có phần phô trương. Nào là áo in hình anime đủ loại màu sắc, nào là áo hở rốn kỳ cục, mỗi món đều như hét lên: "Tao là thằng ngầu nhất phố này!" Nhưng hôm nay, hắn lại ăn mặc khác thường, giản dị đến lạ.
Áo sơ mi trắng phẳng phiu, khoác ngoài jacket đen chắn gió, vạt áo ngoan ngoãn nhét vào thắt lưng quần tây. Chiếc vòng cổ đen đã tháo chuông nhỏ, hòa hợp hoàn hảo với bộ đồ.
Hình ảnh chiếc vòng được tặng lóe lên trong đầu, nhìn vẻ mặt "thản nhiên bình tĩnh" của hắn, Tịch Triệu mỉm cười, không nói gì.
"Khụ khụ," Lộ Kiêu lảng mắt, cố ra vẻ nghiêm túc. "Chưa hỏi cậu làm sao tìm được nơi này?"
"Không phải công tôi." Tịch Triệu nói.
Vừa dứt lời, một bóng dáng bị phớt lờ hoàn toàn u oán tháo kính râm đặc trưng xuống: "Tôi tra ra đấy..."
Nụ cười rạng rỡ của Lộ Kiêu sụp đổ, ngay cả cụm từ "căm tức đến nghiến răng" vẫn không đủ tả tâm trạng của hắn bây giờ.
"Ha ha, trùng hợp ghê, bạn học Hạ."
Hạ Tử Tranh thấy mắt Lộ Kiêu như đang muốn khiêng gã vào ga metro, nhưng khí chất "bá tổng cổ lỗ sĩ" trỗi dậy, chỉ cười 'tà mị': "Hừ, alpha, cậu bị hành động giúp đỡ của bản thiếu gia làm cảm động đến câm nín rồi à? Không cần khách sáo, cuộc đời nhạt nhẽo luôn cần chút – k*ch th*ch nhỏ."
"Haha," Lộ Kiêu chửi thầm om sòm trong lòng, "Cảm ơn nhiều."
Chưa nói mấy câu, hai kẻ thù truyền kiếp từ nguyên tác đến giờ lại tóe mùi thuốc súng, sắp sửa nâng cấp thành "giao lưu vật lý" thì ánh mắt đen lạnh lùng của Tịch Triệu liếc qua—tên nhóc trung nhị không còn dám "nóng máu", tên nhóc long ngạo thiên cũng cụt hứng.
Xe buýt vào bến, Tịch Triệu vỗ cái đầu ủ ê của Lộ Kiêu: "Đi thôi, đến trường cấp ba Thanh Hà."
Tâm trạng Lộ Kiêu lập tức sáng bừng, như cái đuôi nhỏ bám dính sau lưng Tịch Triệu, "kẻ thù định mệnh" gì đó bị quẳng sạch khỏi đầu.
Thật ra, ngay khi thấy Hạ Tử Tranh, Lộ Kiêu đã hiểu ý Tịch Triệu. Nhà họ Lộ không cho hắn dính dáng quá nhiều đến việc này, nên cần một người đánh lạc hướng, che giấu dấu vết. Còn ai hợp hơn thiếu gia nhà Helisherland Hạ Tử Tranh?
Nhân tiện, Hạ Tử Tranh chuyển đến Lịch Tư Khắc Lâm, cũng vào lớp A, ngồi ngay sau Lộ Kiêu. Vì "khí chất bá vương" quá mạnh, cả lớp A chỉ Lộ Kiêu và Nghiêm Lạc Lạc chịu nói chuyện với gã.
Sau tiết quân sự, Lộ Kiêu tò mò hỏi Hạ Tử Tranh nói gì với Tịch Triệu, thiếu gia nhà họ Hạ tháo kính (có quỷ mới biết sao tên này đeo kính trong lớp làm gì), giọng "thê lương bất tận": "Cậu ấy lạnh lùng tựa kim cương, rực rỡ nhưng tuyệt tình, đã khiến tôi hoàn toàn từ bỏ. Tình yêu đáng ca tụng không thành, nên giờ tôi chỉ muốn một tình bạn chân thành đáng quý."
Lộ Kiêu chỉ thấy gã bệnh nặng hơn, lo sẽ làm bẩn mắt Tịch Triệu. Hạ Tử Tranh thì trách hắn không biết thưởng thức, làm bạn Tịch Triệu mà phẩm vị quá thấp. Thế là hai đứa hẹn ra sân thể thao quyết đấu một trận, bị đàn anh ban Kỷ luật đuổi khắp trường mới dừng.
"Bạn" à? Đứng cạnh Tịch Triệu, Lộ Kiêu tràn đầy hăng hái. Hắn muốn nhiều hơn là "bạn"!
---
Xe buýt sáng sớm đông nghịt, đường phố Thanh Hà gập ghềnh, tài xế lúc dừng lúc lao, thỉnh thoảng còn "bốn bánh trôi", biến chiếc xe cũ kỹ thành màn trình diễn 'Fast and Furious'.
Thiếu gia Hạ quen ngồi xe sang đâu chịu nổi cảnh này? Một cú ngoặt gấp, suýt nữa ngã nhào vào lồng ngực cơ bắp của một anh râu quai nón. Vị alpha cao to sợ đến "sắc mặt thất thần".
Cách đám đông, Lộ Kiêu nhìn mà cười khoái chí, huých khuỷu tay Tịch Triệu, mặt đầy tự hào: "Nhìn nó kìa, rõ ràng chưa bao giờ đi xe buýt. Tôi kể cậu nghe, hồi đi hội chợ anime, xe đó mới chạy kinh thật, lướt luôn trên dốc. Cả xe ngã lăn, chỉ mình tôi đứng vững!"
Nói xong, hắn còn buông tay cầm, ưỡn ngực khoe khả năng giữ thăng bằng siêu đỉnh của mình.
Tịch Triệu như đang thấy một con công nhỏ điên cuồng xòe đuôi trước mắt, nhưng hướng xòe có phần... kỳ lạ. Anh không nhắc nhở hắn trông hơi ngốc nghếch, chỉ lắc đầu, kéo tay hắn đặt lại lên thanh cầm: "Nắm chắc, đứng cho vững."
"Yên tâm, chút xíu này mà đòi làm tôi ngã?" Lộ Kiêu đắc ý vểnh đuôi. "Không có cửa đâu!"
Tịch Triệu lạnh: "Ồ, cậu giỏi nhỉ."
Vài phút sau, cậu bạn Lộ vừa cười nhạo Hạ Tử Tranh đứng không vững bỗng giật mình – Khoan! Lúc này không phải là thời cơ để khoe mình đứng vững.
Đây rõ là cơ hội vàng trong phim thần tượng, nơi nam nữ chính "vô tình" tiếp xúc thân mật! Hắn ngã nghiêng, mắt đẫm lệ như nai con, anh ôm lấy kịp thời, cúi đầu nhìn, ánh mắt dịu dàng mà bá đạo, tia lửa tình yêu chẳng phải bùng lên "xoẹt xoẹt" sao?
Trạm sau, trường cấp ba Thanh Hà, hành khách xuống chuẩn bị.
Hỏng rồi! Không kịp nữa!
Lộ Kiêu đầu óc nóng lên, bất chấp đoạn đường trường học phẳng lỳ, cố ý diễn một cú "ngã". Ai ngờ vì quá vội, chân trái thật sự vấp chân phải, cả người xoắn vặn kỳ dị lao xuống sàn.
Mất mặt vãi!
Cậu bạn Lộ tuyệt vọng nhắm mắt, ngã thì ngã, chuẩn bị rời hành tinh này luôn QAQ!
Một tiếng cười khẽ vang bên tai, Tịch Triệu vươn tay ôm lấy eo hắn, giọng trêu chọc: "Đứng không vững?
Lộ Kiêu tựa vào vai anh, má nóng rực.
Hành khách xung quanh đồng loạt trố mắt, không ngờ thời buổi này mà vẫn còn cái trò "ngã vờ đòi bồi thường" lạc hậu như thế. Tịch Triệu bình thản ôm người, cửa kính xe phản chiếu bóng lưng xấu hổ tuyệt vọng của cậu bạn Lộ – và cả màn trình diễn sắc mặt phong phú trong vài trạm ngắn ngủi.
Anh ghé sát: "Bạn học Lộ, cậu không giỏi như cậu nói đâu nhỉ?"
Cậu bạn Lộ thầm rơi lệ.
Xe khẽ rung, eo kề eo, xương chạm xương, hơi thở, nhiệt độ, nhịp tim hòa quyện trong không gian chật hẹp, chẳng rõ trái tim nào đập nhanh hơn, xuyên qua lồng ngực, muốn truyền nỗi bối rối không nơi gửi gắm sang trái tim kia.
Đột nhiên, Tịch Triệu nắm gáy cậu: "Ngẩng lên."
Lộ Kiêu theo lực ngẩng đầu, chỉ thấy đường chân trời u ám nơi làng trong phố xa xa. Đang thắc mắc Tịch Triệu muốn hắn nhìn gì, giọng lười biếng lại khẽ lướt qua tim: "Mặt trời lên rồi."
Chớp mắt, vạn tia vàng xuyên qua trời, như bất mãn bị mây che lâu ngày, ánh sáng rực rỡ gần như chói mắt.
Đất trầm, sao lụi, trời bừng, nắng tan.
Ting—
Xe đến trạm.
"Đẹp không?" Thả Lộ Kiêu, Tịch Triệu cười hỏi.
Mặt anh nghiêng về phía ánh vàng, ánh sáng rọi xuống, lông mi như trong suốt, bóng nhỏ li ti đậu dưới mí mắt. Khi cúi đầu, anh như tượng ngọc bước ra từ khói hương nhân gian.
Lộ Kiêu nghĩ: Đẹp, chẳng gì đẹp hơn thế.
---
Cùng lúc, nhìn hai người xuống xe không ngoảnh lại, Hạ Tử Tranh suýt bị cửa xe kẹp: ...
Điện thoại một hành khách vô tình bật loa bài hát "Khúc ca bóng đèn" đang hot –
"I can't believe that it's finally, me and you and me just us, and your friend Steve! DoDoDoDoDoDo... Steve!"
Gã chính là "Hạ Tử Steve" bên cặp đôi nhỏ ấy.
---
Năm đó, người chị khóa trên ấy tên là Nguyên Tâm Túc, sau khi chuyển từ trường Lịch Tư Khắc Lâm sang trung học Thanh Hà vẫn theo ngành nghệ thuật, học kỳ tới sẽ tham gia kỳ thi liên thông mỹ thuật.
Hôm nay là thứ Năm, Lịch Tư Khắc Lâm nghỉ tháng, các trường khác vẫn học bình thường. Khi ba người len qua những con hẻm chằng chịt đến cổng trường Thanh Hà, đã gần trưa. Sau khi bàn bạc, Tịch Triệu quyết định ăn trưa trước, chiều chia nhau hỏi thăm tình hình quanh đây, đợi Nguyên Tâm Túc tan học đến phòng vẽ để nói về chuyện năm xưa.
Ngồi trong quán mì ven đường, Lộ Kiêu rõ ràng tâm trí không yên.
"Không biết nên đối mặt thế nào?" Tịch Triệu hỏi.
Lộ Kiêu ngập ngừng gật đầu, cười gượng: "Dù gì cũng hai năm không gặp. Lỡ chị Nguyên không nhớ tôi thì sao?" Hắn còn lo, chuyến thăm đột ngột này liệu có làm phiền cuộc sống của chị ấy hay không...
"Vậy nghĩ đến điều tiếc nuối nhất đi."
"Tiếc nuối nhất?" Lộ Kiêu ngẩn ra.
"Không nhất thiết phải giải quyết mọi vấn đề trong lần gặp này. Để không phí cơ hội, hãy nói điều cậu muốn nói nhất, hoặc từng muốn nói mà chưa kịp," giọng Tịch Triệu bình thản. "Đừng giữ mãi những tiếc nuối."
Đôi khi, điều khiến người ta khó quên không phải cả một quãng thời gian, mà là vài việc không thể cứu vãn. Như một bản nhạc thiếu nốt, nếu có cơ hội, hãy bổ sung những âm điệu còn thiếu.
Lộ Kiêu trầm tư, lòng đang xúc động, thì bên cạnh vang lên tiếng "lạch cạch" không ngừng, phá tan mọi không khí.
Bị đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm, Hạ thiếu gia bồn chồn "chậc" một tiếng, định phàn nàn "môi trường đây tệ quá", nhưng thấy Tịch Triệu ngồi yên, gã há miệng, rồi nuốt lời.
Lộ Kiêu vừa trợn mắt vừa đưa khăn ướt khử trùng mua sẵn: "Mà sao mày lại giúp tao?"
Tôi giúp Tịch Triệu, đâu phải giúp cậu? Hạ Tử Tranh nghĩ thầm, nhưng nhìn bàn đầy dầu và khăn ướt trong tay Lộ Kiêu, gã nghiến răng: "Nhà Herlisherland chúng tôi luôn thích giúp người."
Lộ Kiêu biết ngay không phải thật, chưa nói vài câu hai người lại cãi nhau.
Tịch Triệu dứt khoát ra ngoài mua nước, chẳng muốn dính vào màn đấu khẩu trẻ con này.
Rời quán mì, lấy chai soda từ tủ lạnh tiệm tạp hóa, ánh mắt đen của Tịch Triệu bất chợt nhìn vào con hẻm hẹp bên phải – một mẩu giấy bị gió cuốn, cửa hẻm trống không.
Lặng lẽ thu ánh mắt, anh giấu đi tia lạnh lóe lên.
– Lại xuất hiện rồi, cảm giác bị theo dõi.
---
Hoàng hôn trải dài trên phố, cổng trường Thanh Hà mở. Hạ Tử Tranh đi điều tra hướng khác, chỉ còn Tịch Triệu và Lộ Kiêu đợi ở con đường dẫn đến phòng vẽ.
Phòng vẽ "Mỹ Hòa" cải tạo từ kho hàng, gần trường Thanh Hà. Tan học không lâu, nhiều học sinh mang bảng vẽ đi tới, thỉnh thoảng ngoảnh nhìn hai người tay không.
Tịch Triệu quan sát xung quanh, kiểm tra giờ trên điện thoại: "Khóa học ôn thi liên thông mỹ thuật cho lớp 12 bắt đầu lúc 6h30, còn 20 phút, chị ấy sắp đến rồi."
Suy đoán của Tịch Triệu hiếm khi sai.
Vài phút sau, một bóng dáng gầy xuất hiện ở ngã rẽ. Ánh mắt Lộ Kiêu lập tức thay đổi. Tịch Triệu cũng thấy rõ người đến – một cô gái beta mảnh khảnh, toát lên cảm giác "dễ gãy". Tóc mái lòa xòa trước trán, lưng đeo cặp nặng, luôn cúi đầu bước đi, như cố tránh ánh mắt người khác.
Cô độc, tự ti, không hòa nhập.
Tịch Triệu đưa ra nhận định ban đầu. Tính cách bên trong thường ảnh hưởng biểu hiện bên ngoài, ít nhất đó là ấn tượng đầu tiên của Nguyên Tâm Túc.
Lộ Kiêu còn do dự, Tịch Triệu đặt tay lên lưng hắn đẩy nhẹ. Lực nhỏ này như truyền nguồn can đảm vô hạn cho hắn. Vượt qua bước khó nhất, Lộ Kiêu tiến tới.
Tịch Triệu không đi cùng. Hai alpha chặn trước một cô gái beta sẽ gây áp lực tâm lý. Anh chỉ đứng xa nhìn, thấy Lộ Kiêu gọi cô gái, thấy tia ngỡ ngàng lóe lên trong mắt cô, nét mặt dần phức tạp theo lời hắn nói.
Đột nhiên, Nguyên Tâm Túc kéo tóc mái, Tịch Triệu nheo mắt, nhận ra tình hình có lẽ không thuận lợi như dự đoán.
Quả nhiên, sau một câu, cô gái lắc đầu, quay người chạy mất, để lại Lộ Kiêu giơ tay lúng túng, không biết nên ngăn hay để cô đi.
"Chị ấy hình như không muốn nhắc chuyện cũ..."
Chú sói con thất vọng cực độ. Tịch Triệu chưa kịp an ủi, từ con hẻm Nguyên Tâm Túc bỏ chạy bỗng vang lên tiếng thét. Một gã mặc áo hoodie trùm kín, giật túi xách lớn của cô, lao về hướng khác.
Không chút do dự, Lộ Kiêu khí thế bùng lên, đuổi theo như chớp.
Tịch Triệu nhíu mày, nhìn cô gái beta hoảng hồn trong hẻm, đi tới kiểm tra tình hình trước.
"Tôi là bạn Lộ Kiêu, chị ổn chứ? Đứng dậy được không?"
Không nắm tay anh đưa ra, ngoài tiếng thét lúc bị cướp, cô gái nhanh chóng trấn tĩnh. Lại gần, Tịch Triệu mới thấy gương mặt yếu ớt này ẩn chứa sự sắc bén đầy phòng bị.
Ngước đôi mắt xanh xao, Nguyên Tâm Túc nhìn anh.
Ánh nhìn ấy, vừa cảnh giác, vừa quen thuộc.
Hiếm thấy, Tịch Triệu không thể lập tức đoán được tâm trạng phức tạp của cô.
---
Bên kia, Lộ Kiêu đuổi gã cướp qua những con hẻm chằng chịt. Lợi thế của hắn là thể lực và tốc độ, bất lợi là lạ lẫm địa hình. Hẻm Thanh Hà quá nhiều, mỗi lần sắp bắt được, gã lại lủi vào ngã rẽ. Vòng vèo hàng chục khúc, ngay cả Lộ Kiêu cũng hơi choáng.
Lại một khúc cua, Lộ Kiêu dồn sức nhảy lên, chân đạp tường mượn lực, chân kia đá trúng lưng gã. Gã ngã xuống rên la, nhưng khi Lộ Kiêu đến gần, gã lật đổ một dãy gậy tre bên tường. Lộ Kiêu giơ tay che đầu, chỉ chậm một chút, gã đã bò dậy chạy tiếp.
Đáng ghét!
Bị thoát lần thứ ba, lòng tự trọng của alpha đỉnh cấp bị thách thức. Hương rượu tequila tràn ngập con hẻm. Gã cướp nhận ra nguy hiểm, lại đổi hướng.
Lộ Kiêu không biết gã định chạy đâu, nhưng rõ ràng nếu để gã lủi như lươn thế này, hắn dễ mất dấu. Nhớ lại đường vừa chạy, hắn nhảy lên bức tường thấp bên cạnh, định cắt đường từ trên cao.
Quả nhiên, ra khỏi hẻm chật, tầm nhìn rộng mở. Không cần vòng vèo, Lộ Kiêu nhảy từ đầu tường này sang đầu tường kia, k*ch th*ch như đóng phim hành động quốc tế.
Gã cướp ngoảnh lại, sợ hãi tột độ. Đứng cạnh Tịch Triệu gần 1m9 không lộ, nhưng Lộ Kiêu cũng cao hơn 1m7, thân hình linh hoạt, cơ bắp săn chắc. Ngược nắng, hắn nửa ngồi trên tường, nhếch mép hung tợn, bóng tối phủ xuống, mắt hổ phách ánh lên, như sói săn mồi dưới ánh trăng.
Gã cướp tăng tốc, chạy về phía một con dốc lớn, phía trước là cánh rừng.
Lộ Kiêu không nói nhiều, bước chân dồn dập gõ trên tường, nhảy vượt vài mét. Khi đáp xuống, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện từ xa.
Tịch Triệu từ đường tắt chạy đến, lập tức hiểu tình hình, sắc mặt tối sầm, giọng nghiêm khắc chưa từng thấy: "Lộ Kiêu, quay lại!"
Cơ thể hắn run lên theo bản năng, nhưng nhìn gã cướp sắp vào rừng... Lộ Kiêu cắn răng, mạnh mẽ quay mặt, nhảy từ độ cao gần hai tầng xuống con dốc!
Khoảnh khắc đáp đất, hắn biết ngay tình hình không ổn. Dốc quá lớn, lực va chạm khiến hắn không giữ nổi thăng bằng, cơ thể lao về phía trước. Lần này không có cánh tay kịp thời đỡ hắn như trên xe buýt, chỉ có cơn đau nhói khi đầu gối phải cọ mạnh xuống đất.
Có lẽ cần bổ sung, biệt danh "Chó Điên" không phải học sinh Lịch Tư Khắc Lâm đặt, mà là từ đám côn đồ ngoài trường đến gây sự, bị hắn đánh cho thê thảm.
Tận dụng quán tính ngã, Lộ Kiêu lăn một vòng, cơ thể lại bị lực ly tâm hất ra. Trước khi rơi, hắn điều chỉnh trọng tâm, như một quả đạn pháo từ trời giáng, đè trúng lưng gã cướp. Thở hổn hển, hắn giật lại túi xách, đấm lệch mũi gã không chút nương tay!
Bụi đất, mồ hôi, máu rỉ từ vết xước, ánh mắt hung tàn như b*nh h**n.
Khi nắm đấm thứ hai giơ lên, một luồng hương bạc hà lạnh buốt đâm vào thần kinh. Lộ Kiêu giật mình tỉnh táo, ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ thấy gương mặt tuyệt đẹp nhưng lạnh lẽo.
– Lạnh lùng xa cách như lần đầu gặp.
Cả người cứng đờ, như chú chó đi quậy phá, lăn lộn trong bùn, trở về đối diện chủ nhân cầm chổi lông gà, Lộ Kiêu hoảng loạn hét thầm trong lòng – Xong rồi! Tịch Triệu giận thật rồi!
Đối diện ánh mắt nhanh chóng chuyển thành đáng thương tội lỗi, Tịch Triệu nhìn bộ dạng thê thảm của hắn, nhất là đầu gối rách toạc quần, máu rỉ ra, anh cười lạnh: "Giỏi lắm."
Lộ Kiêu run bần bật.
---
Chẳng bao lâu, khi Tịch Triệu dìu Lộ Kiêu khập khiễng trở lại, Hạ Tử Tranh – được gọi đến chăm sóc Nguyên Tâm Túc – nhìn trái mặt lạnh lùng của Tịch Triệu, nhìn phải bộ dạng bừa bộn của Lộ Kiêu, rõ ràng chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
"Hai người... đánh nhau hả?"
Lộ Kiêu trừng gã, khi cảm nhận khí lạnh bên cạnh, lại rụt rè kéo tay áo Tịch Triệu, môi mấp máy muốn nói gì, nhưng Tịch Triệu chỉ đỡ hắn đứng vững rồi thu tay, chẳng thèm trao hắn nửa ánh mắt.
Bầu không khí cực kỳ kỳ lạ.
Giờ không phải lúc nói chuyện, Lộ Kiêu ủ rũ trả túi xách cho Nguyên Tâm Túc, buồn bã gấp trăm lần lúc trước: "Đàn chị, trả chị, kiểm tra xem đồ bên trong có hỏng gì không..."
Nguyên Tâm Túc ánh mắt phức tạp, mở túi, may mắn bảng vẽ và vở còn nguyên: "Cậu... cảm ơn..."
Lộ Kiêu lắc đầu: "Thật ra tôi mới là người cần nói 'cảm ơn' chị."
Nguyên Tâm Túc ngẩn ra.
Liếc Tịch Triệu mặt lạnh, Lộ Kiêu thở dài, nhưng vẫn cố lấy tinh thần, nghiêm túc nhìn vào mắt cô: "Lần này đến tìm chị, điều tôi muốn nói nhất là 'cảm ơn'."
Dù là những bài học vẽ trên sân thượng, hay ánh mắt không kỳ thị dành cho "Chó Điên" mà ai cũng sợ lúc ấy.
Mắt cô khẽ cụp, Nguyên Tâm Túc nắm dây đeo túi: "Thật ra tôi không nghĩ mình với cậu là bạn..."
Ngạc nhiên thay, nghe lời "đau lòng" này, Lộ Kiêu lại cười: "Tôi biết mà."
Hai năm trước, hắn đã rõ Nguyên Tâm Túc phòng bị thế nào. Nếu không có sở thích "vẽ" làm cầu nối, có lẽ họ chẳng nói với nhau nổi nửa câu.
"Nhưng có người bảo tôi, đừng để lại tiếc nuối, nên tôi nghĩ kỹ..." Dù đối diện Nguyên Tâm Túc, tâm trí hắn lại đặt hết vào thiếu niên tóc đen bên cạnh, giọng Lộ Kiêu dịu đi. "Hai năm trước, điều tôi tiếc nhất là chưa kịp cảm ơn và tạm biệt người từng giúp mình."
Tịch Triệu không nhìn lầm, Lộ Kiêu rất để tâm chuyện hai năm trước. Nhưng ngoài những bí ẩn, khi được thả khỏi phòng giam, đối diện với sự biến mất của người quen, điều khiến hắn buồn nhất là chưa kịp cảm ơn chút thiện ý hiếm hoi của Nguyên Tâm Túc.
Từ nhỏ đến lớn, thiện ý không toan tính với hắn quá ít, nên dù chỉ một chút cũng quý giá.
Nhưng...
Đôi mắt hổ phách chăm chú phản chiếu bóng dáng duy nhất, Lộ Kiêu nghĩ, giờ tôi đã tìm được thứ còn quý hơn.
Nước chẳng ngừng, hoa rồi tàn, nhưng sẽ gặp lại.
Nhưng đời người dài, sinh ra trong chia ly.
Điều duy nhất có thể làm, có lẽ là tạm biệt tử tế với người từng giúp mình, rồi nắm chặt người và thứ đáng trân trọng trước mắt.
Khoảnh khắc này, Lộ Kiêu bỗng thấy dù mãi không biết sự thật cũng chẳng sao, chỉ cần còn được sánh vai cùng Tịch Triệu.
Mang nụ cười nhẹ nhõm, hắn tạm biệt Nguyên Tâm Túc, cũng từ biệt cậu thiếu niên từng cô độc vẽ trên giấy.
Quay lại, thiếu niên tóc đen vẫn nghiêm nghị, nhưng khí thế đã bớt vẻ "người lạ chớ gần". Lộ Kiêu cúi nhìn đầu gối bớt rỉ máu, "trai ngầu" lập tức "yếu đuối bất lực", rón rén lại gần, như thú con mới sinh, ngón tay khẽ chọc cánh tay Tịch Triệu.
"Đau lắm..."
Tiếng lầm bầm như chó con r*n r*.
Tịch Triệu nhìn sang, cảm thấy so với lúc mới quen, bạn học này càng ngày càng lanh lợi giảo hoạt.
– Chỉ trước người mình yêu quý, con người mới có quyền tủi thân.
"Mua thuốc."
Nhìn cái đuôi lại đắc ý vẫy, ngón tay anh ngứa ngáy, cười lạnh trong lòng.
Nhưng, như đã nói từ lâu, "mềm lòng" của anh luôn có giá.
Anh là một "chủ nhân" rất "keo kiệt".
---
Gọi xe qua điện thoại, trước khi đến điểm đón, Tịch Triệu dặn Hạ Tử Tranh đưa Nguyên Tâm Túc về phòng vẽ.
Hạ thiếu gia: ???
Hóa ra hôm nay tôi đi theo chỉ để chạy vặt cho hai người?
"Hừ, đi nào, cô nên vinh dự vì được bản thiếu gia đích thân đưa về."
Người bỏ qua cơn điên của thiếu gia Hạ lại tăng thêm một. Nhìn hai bóng lưng sóng đôi rời đi, Nguyên Tâm Túc siết chặt dây đeo túi, cảm xúc khó tả giằng xé trong mắt.
---
---
Tìm một nhà trọ khá sạch sẽ, Tịch Triệu mang thuốc về. Chú chó bẩn thỉu đã tự làm sạch, ngoan ngoãn ngồi đầu giường, nhìn anh mặt vô cảm đọc hướng dẫn thuốc.
Trong áp lực mạnh mẽ, Lộ Kiêu nuốt nước bọt, lén lùi lại: "Ờ, hình như tôi cũng không đau lắm..."
Xác nhận không có chất gây dị ứng, Tịch Triệu cầm chai oxy già, cười như không: "Lúc thì kêu đau, lúc bảo không đau, dây thần kinh đau của bạn học Lộ cá tính nhỉ?" Chân dài tiến tới, ánh mắt đen nhìn từ trên cao. "c** q**n ra."
Tai Lộ Kiêu đỏ rực: "Hả, nhanh thế? Không, không, không hay lắm đâu..."
"Cậu không xử lý vết thương ở đầu gối?"
Lộ Kiêu: ...
"Xử lý thì xử lý... Sao nói nửa vời thế..."
Làm tôi còn kỳ vọng lung tung...
Bạn học Lộ lẩm bẩm tháo dây lưng, định cởi tiếp thì bỗng nghĩ gì, cả người cứng đờ, lắp bắp: "Tôi, tôi vào nhà vệ sinh cởi rồi ra được không..."
Không phải giả vờ, mắt hổ phách ánh lên van xin, ngón tay đặt trên hông run rẩy.
Tịch Triệu một tay nắm hai cổ tay giãy giụa, tay kia kéo quần tây đen rách xuống tận đùi. Nhìn vạt áo sơ mi vẫn phẳng phiu, anh hiểu vì sao Lộ Kiêu cắn môi không dám nhìn mình.
– Nhãn hiệu Shirt stays, dây đai áo, một loại dây cố định áo sơ mi khỏi xô lệch, đeo ở đùi.
Bộ "học sinh ngoan" hôm nay của cậu bạn Lộ cuối cùng cũng đã lộ bí mật.
Nhướn mày, Tịch Triệu cười khó lường: "Khá cầu kỳ nhỉ?"
Má Lộ Kiêu nóng hơn, muốn khép gối che lại, nhưng vô tình kẹp chân Tịch Triệu trước mặt, tạo cảm giác "muốn mà còn e".
"Thì, thì là phụ kiện bình thường thôi..."
Thấy hắn suýt cắn lưỡi, Tịch Triệu không nói gì, ngón tay lướt từ thắt lưng trượt xuống dây đai đùi. Chỉ chạm nhẹ, cơ bắp bị siết đã run rẩy.
Da Lộ Kiêu màu lúa mạch khỏe mạnh, chỗ ít ánh sáng trắng hơn. Dây đai đen thô ráp vòng quanh, màu sắc đối lập tạo cảm giác ám muội. Vì hắn giãy giụa, chỗ bị siết nhanh chóng đỏ lên.
"Phụ, kiện, bình, thường."
Tịch Triệu thong thả lặp lại bốn chữ, ngón tay thon dài chậm rãi luồn vào giữa vải và da, kéo dần lên. Trong ánh mắt đỏ rực của Lộ Kiêu, môi dưới bị cắn hằn dấu răng, anh cười khẽ, thả dây đai bị kéo căng.
Bốp!
"A—!!"
Lộ Kiêu kêu đau bất ngờ, như cá trên thớt, vừa nhảy lên đã bị đè xuống. Muốn che, nhưng tay bị bàn tay lạnh trắng nắm chặt trên đầu, chỉ có thể co gối bất lực.
Như lo hắn mua phải "hàng giả", Tịch Triệu "tốt bụng" kiểm tra dây đai bên kia. Tiếng "bốp" giòn tan và bắp chân run rẩy của hắn chứng minh chất lượng của Shirt stays cực kỳ đảm bảo.
Ngẩn ngơ nhìn trần nhà trọ, Lộ Kiêu chỉ muốn xuyên không về b*p ch*t bản thân định dùng áo sơ mi chỉnh tề gây ấn tượng với Tịch Triệu – Ai ngờ hôm nay lại k*ch th*ch đến mức "c** q**n" chứ!
Hai đùi đỏ au, nghe tiếng rên nức nở lấy lòng, trước khi Lộ Kiêu khóc thật, Tịch Triệu cuối cùng tha cho "đồ chơi mới", c** q**n tây, xử lý vết thương.
Cả người chỉ còn áo sơ mi và q**n l*t, Lộ Kiêu không dám xin chăn che, nắm vạt áo, cúi đầu, ỉu xìu chưa từng thấy.
Vết thương đầu gối nhìn khá ghê nhưng không nghiêm trọng. Tịch Triệu xác nhận xương không sao, nhanh chóng khử trùng, băng bó. So với đau, việc để đùi trần và bị kẹp chân mới khiến Lộ Kiêu khó chịu.
Ngón tay thon dài hâm nóng bằng nước ấm, vô tình chạm da khi bôi thuốc, thỉnh thoảng hắn giãy, anh khẽ véo cảnh cáo. Băng xong, hơi thở Lộ Kiêu đã nặng nề.
Rửa tay xong, Tịch Triệu trở ra, đôi mắt hổ phách lập tức bám theo. Không được anh cho phép, chú chó phạm lỗi vẫn ngoan ngoãn ngồi đầu giường, hơi ngửa đầu, vòng cổ và dây đai cùng màu, yết hầu chuyển động cùng khóa. Thấy anh xoa đầu, má hắn vô thức cọ vào lòng bàn tay.
Cả người chỉ truyền đi một thông điệp – Nhìn đi! Tôi ngoan lắm! Đừng giận nữa nhé?
Giờ thì nghe lời lắm, nhưng vừa nãy bất chấp nhảy xuống tính là gì?
Tăng lực tay, anh nghiêm giọng: "Tôi đã từng nói, sau này hành động, an toàn của cậu quan trọng hơn bất cứ thứ gì, đúng không?"
Lộ Kiêu hoảng loạn, muốn giải thích, nhưng tay nắm cằm chặn mọi lời chực thốt ra.
"Lộ Kiêu, cậu phải hiểu một điều," ánh mắt đen càng trở nên lạnh lẽo. "Như cậu nói, việc này có cách giải quyết khác. Tôi ra tay điều tra, chẳng liên quan gì đến chuyện chị đàn trên của cậu gặp phải, mà chỉ vì cậu để tâm, vì nó có thể ảnh hưởng đến cậu. Nhưng nếu trong quá trình xử lý, cậu lại bị tổn thương nhiều hơn—"
Từng chữ, Tịch Triệu nhìn sâu vào mắt hổ phách run rẩy: "Điều đó sẽ khiến tôi nghi ngờ liệu lựa chọn của mình có đúng hay không."
Đầu Lộ Kiêu nổ "ầm", hoảng loạn vượt xa năm xưa. Từ "nghi ngờ" trong miệng Tịch Triệu đau hơn bất kỳ vết thương nào. Bất chấp "ngoan ngoãn nghe lời", hắn giãy mạnh, nắm tay Tịch Triệu. Thấy anh nhíu mày như muốn lùi, hắn lao tới, ôm chặt eo anh không buông.
"Không phải thế!"
Lộ Kiêu gào lên, mắt ngân ngấn: "Tôi, tôi gấp gáp lấy lại đồ, dù, dù một phần vì muốn giúp chị khóa trên, nhưng quan trọng hơn, quan trọng hơn là... là tôi không muốn cậu thất vọng!"
Ngón tay Tịch Triệu khựng lại, cúi nhìn, hồi lâu không đáp. Đến khi người trong lòng run rẩy dữ dội, bất an gần hóa thực thể, anh mới nhẹ đặt tay lên gáy hắn.
Lộ Kiêu thả lỏng, trái tim siết chặt được thở. Hắn lắp bắp: "Vốn là rắc rối tôi gây ra, cậu, cậu giúp tôi nhiều thế... Nhưng, nhưng hôm nay gặp chị khóa trên, chị ấy chẳng cho tôi cơ hội nói chuyện... Tôi nghĩ nếu lấy lại được đồ, ít nhất, ít nhất, như cậu nói... ít nhất có thể nói lời 'cảm ơn' tử tế... không để lại tiếc nuối..."
Lộ Kiêu hiểu rõ, từ khi quen biết, luôn là Tịch Triệu giúp hắn nhiều hơn.
Tần Văn Châu bỏ thuốc, bị kẹt ở rạp chiếu phim, từ chối lời mời của Lộ Vân Thâm, bẫy trong huấn luyện dã ngoại, ba nguyên tắc dạy kèm, tin tưởng tuyệt đối trong kỳ thi tháng, điệu nhảy ở tiệc sinh nhật... Từng việc, từng chuyện, chẳng biết từ bao giờ họ lại trải qua nhiều như vậy. Mỗi lần hắn rơi vào khó khăn, luôn là Tịch Triệu đưa tay, kéo hắn ra khỏi vũng lầy. Lộ Kiêu hiểu rõ khoảng cách giữa họ – một vực sâu từ tâm lý đến năng lực.
Hắn không vô ơn, không giả vờ ủy mị khi là người được lợi. Nhưng hắn cũng muốn tốt hơn, đến gần Tịch Triệu hơn, muốn dốc hết sức, không để Tịch Triệu luôn phải giải quyết mọi thứ...
– Không muốn phụ sự quan tâm Tịch Triệu dành cho hắn.
Tôi thật sự, thật sự muốn là "đặc biệt" trong mắt cậu, muốn đủ tư cách để là "đặc biệt" trong mắt cậu.
Cậu tốt như vậy, nên tôi, người muốn sánh vai cùng cậu, cũng phải trở nên đủ tốt!
Tâm trạng dao động, Lộ Kiêu chẳng biết mình nói gì lung tung, đến khi miệng nếm vị mặn, mới nhận ra mình vừa nói vừa khóc.
Huhu, xấu hổ quá...
Bàn tay ấm áp nhẹ đặt lên đầu, giọng nói như cứu rỗi, chậm rãi mà chắc chắn.
"Không phải rắc rối cậu gây ra, cậu cũng không phải rắc rối."
Người trong lòng nức nở, thật lâu không ngẩng đầu.
---
Trao đổi lợi ích mới cần "tính toán", cân nhắc mỗi phần bỏ ra có được đền đáp tương xứng hay không. Nhưng "thích" thì không, ít nhất với Tịch Triệu, anh đủ tự tin định nghĩa điều đó. Cũng như nguyên tắc anh đã theo từ lâu – "Mọi thứ chỉ theo ý tôi".
Nhưng nếu người anh sẵn lòng chịu trách nhiệm cũng cố gắng đến gần anh, dù thế nào đi nữa, tâm trạng ấy luôn khiến người ta vui vẻ.
Tựa như chăm sóc một cây non, vô tình ngoảnh lại, thấy nó cố vươn cao, vài lá non nỗ lực đâm chồi, chỉ vì mong cho anh chút bóng râm.
Thật sự đáng yêu.
Cây cũng thế, người cũng vậy.
---
Chậm rãi, tiếng khóc trong lòng ngừng. Một giọng yếu ớt vang lên: "Thế cậu còn phạt tôi không..."
Tịch Triệu: ^_^
Tịch Triệu: "Cậu nghĩ sao?"
Lộ Kiêu lại muốn khóc, nhìn đầu gối băng gạc, đưa ra ý kiến "thiên tài": "Cho tôi nợ, được không?"
Tịch Triệu nhướn mày: "Cho nợ?"
"Cậu xem, dù sao, dù sao sau này học kèm tôi chắc chắn còn bị đánh, để, để nữa tính chung luôn..."
Mắt đen cười càng đậm, trán bạn học Lộ toát mồ hôi lạnh, đầu óc nóng lên, không sợ chết mà thêm câu: "Còn tiết kiệm sức cho cậu..."
Tịch Triệu thật sự bật cười, cúi người ghé sát, cười đến đuổi cùng giết tận: "Cần cậu tiết kiệm sức cho tôi?"
Không để Lộ Kiêu phản ứng, anh nắm gáy hắn kéo mạnh xuống.
Trọng tâm ngã nhào, Lộ Kiêu đổ lên đùi Tịch Triệu, đầu gối khẽ nâng, mông hắn vểnh lên.
Bốp!
"Ư—! Đừng đừng đừng! Không tiết kiệm, không tiết kiệm! Cậu giỏi nhất mà—!!"
Đánh vài cái khởi động tay, Tịch Triệu nhìn người đỏ từ cổ đến trán, "thương xót" xoa đầu chú chó run rẩy: "Ba mươi cái, tự đếm."
"Huhu..."
Mắt hổ phách ngân ngấn lệ lại giận dữ rơi xuống.
Trời ơi! Đất ơi!
Cứu! Mạng! Tôi!
. . .
Tác giả có lời muốn nói:
Dài quá dài quá... Chương sau tiếp tục tính sổ...
Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
Đánh giá:
Truyện Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
Story
Chương 90: Không để lại tiếc nuối
10.0/10 từ 18 lượt.