Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
Chương 83: Thử dò lòng người
122@-
Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
Tối hôm ấy, tin tức về học sinh chuyển trường đã làm khu thảo luận bùng nổ. Có Hiệp định bảo mật ràng buộc, nên gia thế của Hạ Tử Tranh chẳng mấy ai rõ, nhưng điều khiến cả đám xôn xao chính là ngôi trường cũ của gã: Minh Anh, một trường trung học tư thục quốc tế liên kết với nước Y, đặt tại thành phố Châu.
Minh Anh tuy không có lịch sử lâu đời như Lịch Tư Khắc Lâm, nhưng lại vươn lên mạnh mẽ như vũ bão. Vì vị trí địa lý một nam một bắc với Lịch Tư Khắc Lâm, lâu dần người ta hay ví von "Bắc Minh Anh, Nam Tư Khắc". Hai ngôi trường danh giá này cạnh tranh khốc liệt chẳng ngừng nghỉ. Thế nên, khi một học sinh từ Minh Anh đột nhiên chuyển tới, lũ học trò làm sao kiềm được tò mò.
Tịch Triệu còn biết một chuyện: Minh Anh ban đầu được sáng lập bởi gia tộc Helisherland. Hình dung một cách sống động thì Hạ Tử Tranh chuyển trường chẳng khác nào địch quốc gửi thái tử của họ qua làm con tin. Mà cái vị "thái tử" này còn ngông nghênh không ai bằng. Trong nguyên tác, Hạ Tử Tranh chán ngán Minh Anh, muốn đổi gió nên chuyển trường, rồi tình cờ gặp được nhân vật chính thụ - định mệnh của đời mình. Nhưng giờ, Tịch Triệu chẳng rõ tại sao gã này lại lặn lội chạy tới đây.
"Cậu muốn hỏi gì?" Kiểm tra xong bài tập được giao trong hai ngày xin nghỉ, anh bắt gặp ánh mắt muốn nói lại thôi của Lộ Kiêu.
Thoát khỏi khu thảo luận sôi sùng sục, nhớ lại chuyện ban ngày, Lộ Kiêu vẫn thấy trong lòng bực bội: "Rốt cuộc thằng đó là ai?"
Sau buổi viếng nghĩa trang, hắn có việc bận nên xin nghỉ thêm nửa ngày. Trưa vội vàng chạy về, định bụng tạo bất ngờ cho Tịch Triệu, ai ngờ vừa xin xóa nghỉ ở văn phòng xong, bước ra đã thấy có kẻ "đột kích cướp nhà", suýt nữa khiến Lộ Kiêu tức đến ngất xỉu.
Tịch Triệu: "Biết nhà Helisherland không?"
Nghĩ một lúc, Lộ Kiêu hỏi: "Cái đám ngoại lai từ nước Y về hả?"
Ngoại lai... Cậu ấy nói thế, cũng chẳng sai.
Tịch Triệu ngầm đồng ý cách gọi ấy.
Gia tộc Helisherland có đại bản doanh (*) ở nước Y. Thuở ban đầu, họ vừa chen chân vào giới ngầm vừa có chỗ đứng trong giới chính thống. Về sau, khi chính sách nước Y cải tổ, họ dần chuyển hướng kinh doanh vào nội địa, từng bước "tẩy trắng" và công khai hoạt động. Cũng vì bối cảnh này, vài gia tộc lâu đời trong nước thường khinh miệt gọi họ là "đám ngoại lai", nhưng không thể phủ nhận, họ mạnh, mạnh đến đáng sợ. Trong cốt truyện gốc của Phần Tâm Truy Ái, dù nhà Lộ và nhà Lâm liên thủ, phe phản diện vẫn không thể đánh bại nhân vật công chính. Thậm chí, sau khi hắn rơi xuống biển, cả hai nhà còn bị Helisherland nuốt chửng tài sản.
(*) Đại bản doanh: nơi tổng chỉ huy quân đội đóng cùng với bộ tham mưu, thời chiếnKết hợp thông tin từ Phần Tâm Truy Ái và những gì tự mình tìm hiểu, Tịch Triệu biết ông nội Hạ Tử Tranh chính là đương kim gia chủ nhà Helisherland. Ông lão Hạ có ba con trai, một con gái, nhưng đời cháu hiện tại chỉ có Hạ Tử Tranh - con trai cả, và một cô em họ xa tên Hạ Tử Tịch. Thiếu gia Hạ được cả nhà cưng chiều, ngậm thìa vàng lớn lên, tính tình thời niên thiếu nghe nói còn ngang tàng hơn bây giờ. So ra, hoàn cảnh của Lộ Kiêu trong nhà họ Lộ lại khó khăn hơn nhiều.
Trong nguyên tác, mối đe dọa lớn nhất của Tịch Triệu - "vai phụ pháo hôi" - chính là Lộ Kiêu, "phản diện". Nhưng giờ, trừ phi Lộ Kiêu bị ai đó nhập hồn, chứ hắn chắc chắn không điên rồ quay ra đối phó đại ma vương như anh. Kẻ thù định mệnh của hắn - nhân vật công chính - cũng đã sớm xuất hiện. Trong tình huống cốt truyện gốc chưa chắc còn đúng bao nhiêu, Tịch Triệu nghĩ cần phải giúp Lộ Kiêu nâng cao thực lực bản thân.
Quyết rồi, từ mai bắt đầu huấn luyện toàn diện!
Trong đầu anh đã phác thảo bảng kế hoạch "tăng cường bản plus", đảm bảo cho cậu thiếu gia họ Lộ một trải nghiệm "muốn sống không được, muốn chết không xong" khó quên.
Chẳng hiểu sao, Lộ Kiêu bỗng thấy sống lưng lạnh toát, như thể sắp có chuyện kinh khủng xảy ra.
---Trong một khách sạn sang trọng gần Lịch Tư Khắc Lâm, alpha trẻ tuổi xem xong đoạn video thuộc hạ đưa tới, suýt nữa cười lăn ra giường: "Hay lắm, để thằng nhóc đó chịu chút thiệt thòi cho biết thân. Tự dưng đòi chuyển trường, giờ thì rõ lý do rồi."
Alpha này chính là người hôm ấy đưa Hạ Tử Tranh đến trường, được gọi là "chú ba". Hạ Tam gia tuổi trẻ, chơi bời phóng khoáng, liếc mắt đã nhìn ra hai alpha đánh cho cháu mình một trận hỗn hợp đôi chẳng phải dạng vừa. Đáng thương thay thằng cháu Hạ nhà mình, còn chưa kịp tìm hiểu xem người ta có "chủ" hay chưa đã ôm hoa lao lên tỏ tình, biết đâu lại vô tình đẩy thuyền cho cặp đôi chưa công khai.
Hạ Tam chẳng hề bực, quanh Hạ Tử Tranh vốn có vệ sĩ ngầm, nếu gặp nguy hiểm thật, họ đã xông ra ngăn cản. Với lại, ông nghĩ chuyện tình cảm của lũ trẻ chỉ là trò trẻ con, để Hạ Tử Tranh chịu chút thiệt cũng tốt, chứ chẳng lẽ lúc nào cũng bốc đồng, bắt ông lau đít chịu mắng thay à?
"Tam gia, chuyện này có cần báo lại cho Nhị gia không?" thuộc hạ hỏi.
Nghe nhắc đến ông anh hai, Hạ Tam giật mình run bắn.
Cha của Hạ Tử Tranh là con cả nhà họ Hạ, nhưng tính tình ôn hòa, chẳng màng chuyện thừa kế gia nghiệp. Ai cũng biết người kế vị sáng giá nhất là Hạ Nhị gia - một tay cứng rắn, quyết đoán.
Những năm gần đây, Hạ Nhị ở nước Y xử lý mảng kinh doanh xám của nhà Helisherland, nhưng vẫn luôn để tâm đến thế hệ cháu. Hạ Tử Tranh từ nhỏ đã sợ nhất là ông chú hai này.
"Thôi, lũ trẻ mặt mũi mỏng, chuyện này đừng báo cho anh hai." Hạ Tam thật lòng sợ anh mình biết Hạ Tử Tranh vì đuổi theo một alpha mà chuyển trường, sẽ lập tức lôi thằng cháu về nước Y "dạy dỗ" tận tay. Vì tự do và niềm vui của cháu, ông đã hy sinh quá nhiều rồi.
Thuộc hạ gật đầu lui ra.
Hạ Tam nằm vật ra giường như chẳng còn xương, tua lại video lần nữa. Ở đoạn cuối, thiếu niên tóc đen nhặt bó hoa hồng đưa lại cho Hạ Tử Tranh, lạnh lùng nói: "Tôi không nhận quà." Gương mặt Hạ Tử Tranh lập tức như vỡ vụn thêm lần nữa.
Hạ Tam cười khoái trá, thầm khen thằng nhóc tên Tịch Triệu này cá tính thật. Chuyển sang xem tư liệu liên quan, ông lại bị nhan sắc của cậu thiếu niên này làm choáng váng. Chà chà, đôi mắt này, cái mũi này, đẹp đến mức muốn tuyệt đường sống của người khác!
Định phóng to ảnh để ngắm thêm, ai ngờ chuông điện thoại reo lên, đúng là nhạc chuông riêng ông cài cho "ông anh hai". Hạ Tam sợ đến quên cả chuyện "bà tám" về cháu, vội vàng đổi sang giọng nịnh nọt: "A lô, anh hai à... Tốt lắm, tốt lắm! Có em trông chừng nhóc Tử Tranh, anh yên tâm tám trăm lần đi, làm sao có chuyện được... Anh định về nước à? Tuyệt, tuyệt quá..."
Alpha vừa nói vừa bước ra ban công, để lại chiếc tablet hiển thị thông tin Tịch Triệu. Bức ảnh do "Minh Thành" chụp đẹp tựa tác phẩm nghệ thuật, hút trọn mọi ánh nhìn, cho đến khi màn hình khóa tự động, bóng tối mới phủ xuống.
---Sắp vào thu, trời tối nhanh hơn. Lộ Kiêu làm xong một đề thi, càng nghĩ càng bứt rứt.
Hoa hồng cơ đấy... Hắn còn chẳng dám tặng Tịch Triệu thứ gì lộ liễu như thế...
Ngòi bút theo tâm trạng chủ nhân, nguệch ngoạc vài nét trên giấy nháp, vẽ ra một chú nhóc chibi ôm bó hoa hồng. Lộ Kiêu nhìn một lúc, bỗng giật mình đỏ mặt, lắc đầu nguầy nguậy!
Không được, không được! Tặng hoa hồng gì chứ! Cổ lỗ sĩ thế ai mà thèm! Hắn không thèm dùng cách đó!
"Không làm được à?" Tịch Triệu hỏi.
Lộ Kiêu giật bắn, nhảy dựng khỏi ghế, nghiêm túc nói: "Tôi nhớ ra có thứ chưa đưa cho cậu!" Nói xong, hắn "bịch bịch bịch" chạy ra ngoài, chẳng mấy chốc lại "bịch bịch bịch" từ ký túc xá bên cạnh chạy về, tay ôm một hộp nhỏ.
Hắn đặt hộp lên bàn. Những quả cam sành vàng óng chen chúc trong hộp, quả này ép quả kia, quả kia đẩy quả này. Khi ánh mắt đen láy nhìn sang, cả đám bỗng đứng nghiêm, ngoan ngoãn chào "Hây!"
Đôi mắt màu hổ phách sáng rực, như dồn hết can đảm, nhưng lời đến miệng lại ngập ngừng, giọng nhỏ xíu suýt bị tiếng tim đập thình thịch át mất: "À, mùa thu... ăn cam sành giúp giảm khô họng, bổ sung vitamin C, còn tốt cho tiêu hóa..."
Nghe là biết chép nguyên từ bách khoa trực tuyến, Tịch Triệu nhịn cười.
"Loại này là ngon nhất tôi từng ăn, không chua chút nào, khụ khụ! Ý tôi không phải lấy đồ ăn thừa đưa cậu đâu! Là... là vì tôi phải thử trước mới biết loại nào ngon nhất, cậu thấy đấy, vỏ mấy quả này đều đẹp cả..."
Lộ Kiêu lúng túng giải thích, càng nói càng rối, cuối cùng quăng luôn đống suy nghĩ lộn xộn trong đầu, đứng thẳng người, một tay giấu sau lưng xoa xoa căng thẳng, tay kia rón rén đẩy hộp cam về phía Tịch Triệu.
Một phân, hai phân, vượt qua vạch giữa bàn, hắn vội rụt cả hai tay ra sau, chớp chớp mắt: "Ăn không? Ngon lắm..."
Tịch Triệu thoáng tưởng tượng ra một chú cún con tự chui vào hộp giấy, trên hộp còn viết "Xin nhận nuôi" to đùng. Gặp người lạ muốn ôm là gầm gừ nhe răng, chỉ khi "chủ nhân" đã nhắm từ lâu đến gần, nó mới rên ư ử cắn ống tay áo làm nũng.
Nhìn ánh mắt đáng thương kia, Tịch Triệu nghĩ, nếu anh nói "Không cần", cái đuôi và đôi tai vô hình kia sẽ lập tức cụp xuống mất.
"Cảm ơn."
Thôi, đáng thương thế cơ mà. Anh đặt hộp cam sang một góc bàn, từng quả cam trong hộp như reo lên "Yayyyyy!"
Lộ Kiêu trong lòng cũng đắc ý "Hừ" một tiếng. Hoa hồng thì làm được gì, để vài ngày là héo, cam sành mới là thứ ăn được vào bụng!
Nói đến đống cam này, hắn mang về lớp A, chia đều thế này: một quả cho lão Từ, một quả cho Tịch Triệu, một quả cho lão Ngư, một quả cho Tịch Triệu, một quả cho Lạc Lạc, một quả cho Tịch Triệu, mình giữ một quả, rồi lại một quả cho Tịch Triệu...
Nghiêm Lạc Lạc đứng bên cạnh nhìn: ...
Cậu đưa hết cho cậu ấy luôn đi, cần gì chia chi li thế?!?
...Tặng cam xong, Lộ Kiêu cảm giác như vừa làm được việc gì vĩ đại lắm, tự tin hơn hẳn, l**m môi hỏi: "Hôm nay cái thằng tỏ tình với cậu, nó là alpha đúng không? Cậu có thấy..."
Đôi mắt hổ phách chăm chú nhìn, ngón tay dè dặt men theo mép bàn, vừa tiến vừa sợ.
"Alpha thích alpha kỳ lạ lắm à?"
Trong thế giới mà alpha và omega trời sinh một cặp, tin tức tố mang sức hấp dẫn chết người với nhau, còn alpha với alpha thì tự nhiên xung khắc.
Một alpha, sao lại đi thích một alpha khác được?
Tịch Triệu thì chẳng thấy lạ.
Anh đoán Hạ Tử Tranh có thể bị cốt truyện ảnh hưởng. Từ khi anh làm rối loạn câu chuyện, nhiều chi tiết vốn thuộc về nhân vật chính thụ lại ứng lên người anh, như thể số phận bắt họ phải đi hết cốt truyện này.
Nhưng cách hỏi của Lộ Kiêu lại khiến anh nhớ đến người đàn ông từng gặp ở bệnh viện, người không thể ký giấy phẫu thuật cho bạn đời đồng giới của mình.
Lúc đó anh đã chẳng thấy lạ, giờ càng không.
"Không," anh nhàn nhạt đáp, "Theo tôi biết, tuy hiếm nhưng cũng có trường hợp như thế. Nếu cậu đọc trước sách lịch sử kỳ sau, sẽ thấy ở chương ba, kỹ sư trưởng xây cầu vượt biển thành phố Phiên và bạn đời của ông ấy chính là cặp AA..."
Lộ Kiêu: ...
Có cần nhân cơ hội nhét kiến thức cho tôi thế không?
Bị ép ghi nhớ một đống điểm thi quan trọng, cậu bạn Lộ thầm rơi lệ, cảm giác bản thân bị kiến thức "thanh tẩy" toàn diện.
Người này... lúc làm người ta ngượng thì ngượng thật, mà lúc tư duy học bá đập tan mọi mơ mộng hồng phấn thì cũng khiến người ta tức muốn cắn đuôi.
Đầu óc bốc đồng, Lộ Kiêu buột miệng: "Vậy cậu có nghĩ mình sẽ ở bên một alpha không?"
Căn phòng bỗng lặng ngắt.
Hỏng rồi!
Lộ Kiêu phản ứng lại, cả người cứng đờ, trong lòng gào thét điên cuồng. Hỏi trắng trợn thế này có ổn không vậy trời ơi!!!
Liệu có bị cho là nhiều chuyện không? Má ơi! Nếu ai hỏi mình thế này, mình cũng thấy kỳ cục lắm luôn! Đại ma vương nghiêm túc học hành có khi sẽ bảo yêu sớm không tốt, bắt mình rửa sạch đống suy nghĩ lung tung trong đầu mất! Mà thật ra cũng không lung tung lắm đâu, đúng không? Lớp A còn có hai người lén lút yêu nhau, hôm trước đi chạy bộ mình còn thấy một cặp trong rừng hôn...
Tim bỗng thắt lại, ánh mắt tự có ý chí, không tự chủ rơi xuống đôi môi nhạt màu kia.
Môi mỏng lạnh lùng, khi không biểu cảm trông càng khó gần. Nhưng Lộ Kiêu từng thấy nó cong lên, chỉ cần một chút đường nét đã có thể nở nụ cười vừa trêu chọc vừa sắc lạnh.
Nếu... hôn lên đó...
Đầu Lộ Kiêu bắt đầu choáng váng.
— Sẽ cảm giác thế nào?
"Bạn học Lộ."
Giọng nói lười biếng kéo ý nghĩ từ bong bóng cầu vồng và sao băng rực rỡ về thực tại. Lộ Kiêu ngơ ngác đối diện đôi mắt đen như cười như không, mới phát hiện mình đã vô thức cúi người tới, trọng tâm nghiêng hẳn về phía trước, chỉ cần chút lực ngoài là sẽ ngã nhào vào vòng tay trước mặt.
Như không nhận ra không khí căng thẳng, Tịch Triệu còn cố ý tiến sát hơn, khiến Lộ Kiêu giật lùi một bước, lưng chạm mép bàn.
Tịch Triệu chống cằm, nhướng mày đầy hứng thú: "Hôm nay cậu hỏi tôi thế này, muốn tôi trả lời sao đây?"
Nốt ruồi đỏ dưới đuôi mắt như giọt son rơi vào đôi mắt hổ phách hoảng loạn.
Đầu Lộ Kiêu nổ "đoàng" một tiếng, nhận ra câu hỏi của mình ngu ngốc cỡ nào.
Tịch Triệu mà đáp "Có thể", hôm nay chẳng phải vừa có một alpha tỏ tình với anh sao!
Tịch Triệu mà đáp "Không thể", bảo alpha kia vô vọng, chẳng phải cũng như từ chối sao...
Ngón tay run rẩy, Lộ Kiêu không rõ trong lòng mình đang lẫn lộn những cảm xúc gì.
Hoảng loạn? Thất vọng? Tủi thân? Hay là...
Một chút chờ mong khó tin?
...
Thấy người ta sắp bị trêu đến cuộn tròn trên bàn, Tịch Triệu lùi lại, không để Lộ Kiêu nghẹn thở mà chết, lắc đầu thu dọn ghi chép: "Về ngủ đi, đừng nghĩ linh tinh. Tôi không thể thích người hôm nay được."
Đừng nói trước giờ anh chẳng nghĩ đến chuyện này, mắt anh phải mù cỡ nào mới để ý tên điên Hạ Tử Tranh kia.
...
Về phòng 502, Lộ Kiêu chậm rãi lấy chiếc vòng cổ từ ngăn kéo, ngẩn ngơ chạm vào chiếc chuông bạc nhỏ.
Không thích người hôm nay, vậy có thể...
...thích tôi không...?
Đầu tóc nâu rối bù chui tọt vào cánh tay, chỉ lộ ra đôi tai đỏ rực.
Chắc là... cũng có một chút xíu nhỉ...
Câu hỏi đầu tiên: "Xác định có thích không."
Câu hỏi thứ hai: "Thích thế nào."
Câu hỏi thứ ba, không, phải là điều ước thứ ba.
Lộ Kiêu muốn, hy vọng hai ta có thể cùng thích nhau!
Như ôm chặt khúc xương yêu quý, hắn cũng lén lút ôm chặt chiếc vòng cổ.
Nửa đêm, cậu bạn nào đó trằn trọc không ngủ được, mắt sáng rực bò dậy, mở điện thoại đặt thêm mười cân cam sành!
---Cách một bức tường, Tịch Triệu chỉnh lại hộp cam trên bàn, chợt phát hiện một quả có gì đó khác lạ. Lấy lên xoay một vòng—
Mặt chibi vẽ bằng bút lông đen nhe răng hổ, giơ ngón cái, chớp mắt sao lấp lánh, ra sức quảng cáo "ăn tui đi"!
Đúng là biến thành tiểu tinh linh cam sành rồi.
Tịch Triệu bật cười.
Tên nhóc này...
Đặt quả cam đặc biệt lên kệ sách, anh lấy sổ tay ghi lại việc thường ngày như thói quen, trầm ngâm một lúc, rồi viết thêm một từ ở chỗ trống—
"Thích."
Bút máy xoay một vòng duyên dáng trong tay, sau hai chữ lại thêm một dấu hỏi.
Thích?
Mắt đen khép hờ, Tịch Triệu nghĩ,
Thích không?
. . .Tác giả có lời muốn nói:
Tịch Triệu khi phát hiện Lộ Kiêu tha về mười cân cam sành: ...
Bạn học Tịch: "Cậu định ăn cam thay cơm à?"
Cún con Lộ: QAQ
Minh Anh tuy không có lịch sử lâu đời như Lịch Tư Khắc Lâm, nhưng lại vươn lên mạnh mẽ như vũ bão. Vì vị trí địa lý một nam một bắc với Lịch Tư Khắc Lâm, lâu dần người ta hay ví von "Bắc Minh Anh, Nam Tư Khắc". Hai ngôi trường danh giá này cạnh tranh khốc liệt chẳng ngừng nghỉ. Thế nên, khi một học sinh từ Minh Anh đột nhiên chuyển tới, lũ học trò làm sao kiềm được tò mò.
Tịch Triệu còn biết một chuyện: Minh Anh ban đầu được sáng lập bởi gia tộc Helisherland. Hình dung một cách sống động thì Hạ Tử Tranh chuyển trường chẳng khác nào địch quốc gửi thái tử của họ qua làm con tin. Mà cái vị "thái tử" này còn ngông nghênh không ai bằng. Trong nguyên tác, Hạ Tử Tranh chán ngán Minh Anh, muốn đổi gió nên chuyển trường, rồi tình cờ gặp được nhân vật chính thụ - định mệnh của đời mình. Nhưng giờ, Tịch Triệu chẳng rõ tại sao gã này lại lặn lội chạy tới đây.
"Cậu muốn hỏi gì?" Kiểm tra xong bài tập được giao trong hai ngày xin nghỉ, anh bắt gặp ánh mắt muốn nói lại thôi của Lộ Kiêu.
Thoát khỏi khu thảo luận sôi sùng sục, nhớ lại chuyện ban ngày, Lộ Kiêu vẫn thấy trong lòng bực bội: "Rốt cuộc thằng đó là ai?"
Sau buổi viếng nghĩa trang, hắn có việc bận nên xin nghỉ thêm nửa ngày. Trưa vội vàng chạy về, định bụng tạo bất ngờ cho Tịch Triệu, ai ngờ vừa xin xóa nghỉ ở văn phòng xong, bước ra đã thấy có kẻ "đột kích cướp nhà", suýt nữa khiến Lộ Kiêu tức đến ngất xỉu.
Tịch Triệu: "Biết nhà Helisherland không?"
Nghĩ một lúc, Lộ Kiêu hỏi: "Cái đám ngoại lai từ nước Y về hả?"
Ngoại lai... Cậu ấy nói thế, cũng chẳng sai.
Tịch Triệu ngầm đồng ý cách gọi ấy.
Gia tộc Helisherland có đại bản doanh (*) ở nước Y. Thuở ban đầu, họ vừa chen chân vào giới ngầm vừa có chỗ đứng trong giới chính thống. Về sau, khi chính sách nước Y cải tổ, họ dần chuyển hướng kinh doanh vào nội địa, từng bước "tẩy trắng" và công khai hoạt động. Cũng vì bối cảnh này, vài gia tộc lâu đời trong nước thường khinh miệt gọi họ là "đám ngoại lai", nhưng không thể phủ nhận, họ mạnh, mạnh đến đáng sợ. Trong cốt truyện gốc của Phần Tâm Truy Ái, dù nhà Lộ và nhà Lâm liên thủ, phe phản diện vẫn không thể đánh bại nhân vật công chính. Thậm chí, sau khi hắn rơi xuống biển, cả hai nhà còn bị Helisherland nuốt chửng tài sản.
(*) Đại bản doanh: nơi tổng chỉ huy quân đội đóng cùng với bộ tham mưu, thời chiếnKết hợp thông tin từ Phần Tâm Truy Ái và những gì tự mình tìm hiểu, Tịch Triệu biết ông nội Hạ Tử Tranh chính là đương kim gia chủ nhà Helisherland. Ông lão Hạ có ba con trai, một con gái, nhưng đời cháu hiện tại chỉ có Hạ Tử Tranh - con trai cả, và một cô em họ xa tên Hạ Tử Tịch. Thiếu gia Hạ được cả nhà cưng chiều, ngậm thìa vàng lớn lên, tính tình thời niên thiếu nghe nói còn ngang tàng hơn bây giờ. So ra, hoàn cảnh của Lộ Kiêu trong nhà họ Lộ lại khó khăn hơn nhiều.
Trong nguyên tác, mối đe dọa lớn nhất của Tịch Triệu - "vai phụ pháo hôi" - chính là Lộ Kiêu, "phản diện". Nhưng giờ, trừ phi Lộ Kiêu bị ai đó nhập hồn, chứ hắn chắc chắn không điên rồ quay ra đối phó đại ma vương như anh. Kẻ thù định mệnh của hắn - nhân vật công chính - cũng đã sớm xuất hiện. Trong tình huống cốt truyện gốc chưa chắc còn đúng bao nhiêu, Tịch Triệu nghĩ cần phải giúp Lộ Kiêu nâng cao thực lực bản thân.
Quyết rồi, từ mai bắt đầu huấn luyện toàn diện!
Trong đầu anh đã phác thảo bảng kế hoạch "tăng cường bản plus", đảm bảo cho cậu thiếu gia họ Lộ một trải nghiệm "muốn sống không được, muốn chết không xong" khó quên.
Chẳng hiểu sao, Lộ Kiêu bỗng thấy sống lưng lạnh toát, như thể sắp có chuyện kinh khủng xảy ra.
---Trong một khách sạn sang trọng gần Lịch Tư Khắc Lâm, alpha trẻ tuổi xem xong đoạn video thuộc hạ đưa tới, suýt nữa cười lăn ra giường: "Hay lắm, để thằng nhóc đó chịu chút thiệt thòi cho biết thân. Tự dưng đòi chuyển trường, giờ thì rõ lý do rồi."
Alpha này chính là người hôm ấy đưa Hạ Tử Tranh đến trường, được gọi là "chú ba". Hạ Tam gia tuổi trẻ, chơi bời phóng khoáng, liếc mắt đã nhìn ra hai alpha đánh cho cháu mình một trận hỗn hợp đôi chẳng phải dạng vừa. Đáng thương thay thằng cháu Hạ nhà mình, còn chưa kịp tìm hiểu xem người ta có "chủ" hay chưa đã ôm hoa lao lên tỏ tình, biết đâu lại vô tình đẩy thuyền cho cặp đôi chưa công khai.
Hạ Tam chẳng hề bực, quanh Hạ Tử Tranh vốn có vệ sĩ ngầm, nếu gặp nguy hiểm thật, họ đã xông ra ngăn cản. Với lại, ông nghĩ chuyện tình cảm của lũ trẻ chỉ là trò trẻ con, để Hạ Tử Tranh chịu chút thiệt cũng tốt, chứ chẳng lẽ lúc nào cũng bốc đồng, bắt ông lau đít chịu mắng thay à?
"Tam gia, chuyện này có cần báo lại cho Nhị gia không?" thuộc hạ hỏi.
Nghe nhắc đến ông anh hai, Hạ Tam giật mình run bắn.
Cha của Hạ Tử Tranh là con cả nhà họ Hạ, nhưng tính tình ôn hòa, chẳng màng chuyện thừa kế gia nghiệp. Ai cũng biết người kế vị sáng giá nhất là Hạ Nhị gia - một tay cứng rắn, quyết đoán.
Những năm gần đây, Hạ Nhị ở nước Y xử lý mảng kinh doanh xám của nhà Helisherland, nhưng vẫn luôn để tâm đến thế hệ cháu. Hạ Tử Tranh từ nhỏ đã sợ nhất là ông chú hai này.
"Thôi, lũ trẻ mặt mũi mỏng, chuyện này đừng báo cho anh hai." Hạ Tam thật lòng sợ anh mình biết Hạ Tử Tranh vì đuổi theo một alpha mà chuyển trường, sẽ lập tức lôi thằng cháu về nước Y "dạy dỗ" tận tay. Vì tự do và niềm vui của cháu, ông đã hy sinh quá nhiều rồi.
Thuộc hạ gật đầu lui ra.
Hạ Tam nằm vật ra giường như chẳng còn xương, tua lại video lần nữa. Ở đoạn cuối, thiếu niên tóc đen nhặt bó hoa hồng đưa lại cho Hạ Tử Tranh, lạnh lùng nói: "Tôi không nhận quà." Gương mặt Hạ Tử Tranh lập tức như vỡ vụn thêm lần nữa.
Hạ Tam cười khoái trá, thầm khen thằng nhóc tên Tịch Triệu này cá tính thật. Chuyển sang xem tư liệu liên quan, ông lại bị nhan sắc của cậu thiếu niên này làm choáng váng. Chà chà, đôi mắt này, cái mũi này, đẹp đến mức muốn tuyệt đường sống của người khác!
Định phóng to ảnh để ngắm thêm, ai ngờ chuông điện thoại reo lên, đúng là nhạc chuông riêng ông cài cho "ông anh hai". Hạ Tam sợ đến quên cả chuyện "bà tám" về cháu, vội vàng đổi sang giọng nịnh nọt: "A lô, anh hai à... Tốt lắm, tốt lắm! Có em trông chừng nhóc Tử Tranh, anh yên tâm tám trăm lần đi, làm sao có chuyện được... Anh định về nước à? Tuyệt, tuyệt quá..."
Alpha vừa nói vừa bước ra ban công, để lại chiếc tablet hiển thị thông tin Tịch Triệu. Bức ảnh do "Minh Thành" chụp đẹp tựa tác phẩm nghệ thuật, hút trọn mọi ánh nhìn, cho đến khi màn hình khóa tự động, bóng tối mới phủ xuống.
---Sắp vào thu, trời tối nhanh hơn. Lộ Kiêu làm xong một đề thi, càng nghĩ càng bứt rứt.
Hoa hồng cơ đấy... Hắn còn chẳng dám tặng Tịch Triệu thứ gì lộ liễu như thế...
Ngòi bút theo tâm trạng chủ nhân, nguệch ngoạc vài nét trên giấy nháp, vẽ ra một chú nhóc chibi ôm bó hoa hồng. Lộ Kiêu nhìn một lúc, bỗng giật mình đỏ mặt, lắc đầu nguầy nguậy!
Không được, không được! Tặng hoa hồng gì chứ! Cổ lỗ sĩ thế ai mà thèm! Hắn không thèm dùng cách đó!
"Không làm được à?" Tịch Triệu hỏi.
Lộ Kiêu giật bắn, nhảy dựng khỏi ghế, nghiêm túc nói: "Tôi nhớ ra có thứ chưa đưa cho cậu!" Nói xong, hắn "bịch bịch bịch" chạy ra ngoài, chẳng mấy chốc lại "bịch bịch bịch" từ ký túc xá bên cạnh chạy về, tay ôm một hộp nhỏ.
Hắn đặt hộp lên bàn. Những quả cam sành vàng óng chen chúc trong hộp, quả này ép quả kia, quả kia đẩy quả này. Khi ánh mắt đen láy nhìn sang, cả đám bỗng đứng nghiêm, ngoan ngoãn chào "Hây!"
Đôi mắt màu hổ phách sáng rực, như dồn hết can đảm, nhưng lời đến miệng lại ngập ngừng, giọng nhỏ xíu suýt bị tiếng tim đập thình thịch át mất: "À, mùa thu... ăn cam sành giúp giảm khô họng, bổ sung vitamin C, còn tốt cho tiêu hóa..."
Nghe là biết chép nguyên từ bách khoa trực tuyến, Tịch Triệu nhịn cười.
"Loại này là ngon nhất tôi từng ăn, không chua chút nào, khụ khụ! Ý tôi không phải lấy đồ ăn thừa đưa cậu đâu! Là... là vì tôi phải thử trước mới biết loại nào ngon nhất, cậu thấy đấy, vỏ mấy quả này đều đẹp cả..."
Lộ Kiêu lúng túng giải thích, càng nói càng rối, cuối cùng quăng luôn đống suy nghĩ lộn xộn trong đầu, đứng thẳng người, một tay giấu sau lưng xoa xoa căng thẳng, tay kia rón rén đẩy hộp cam về phía Tịch Triệu.
Một phân, hai phân, vượt qua vạch giữa bàn, hắn vội rụt cả hai tay ra sau, chớp chớp mắt: "Ăn không? Ngon lắm..."
Tịch Triệu thoáng tưởng tượng ra một chú cún con tự chui vào hộp giấy, trên hộp còn viết "Xin nhận nuôi" to đùng. Gặp người lạ muốn ôm là gầm gừ nhe răng, chỉ khi "chủ nhân" đã nhắm từ lâu đến gần, nó mới rên ư ử cắn ống tay áo làm nũng.
Nhìn ánh mắt đáng thương kia, Tịch Triệu nghĩ, nếu anh nói "Không cần", cái đuôi và đôi tai vô hình kia sẽ lập tức cụp xuống mất.
"Cảm ơn."
Thôi, đáng thương thế cơ mà. Anh đặt hộp cam sang một góc bàn, từng quả cam trong hộp như reo lên "Yayyyyy!"
Lộ Kiêu trong lòng cũng đắc ý "Hừ" một tiếng. Hoa hồng thì làm được gì, để vài ngày là héo, cam sành mới là thứ ăn được vào bụng!
Nói đến đống cam này, hắn mang về lớp A, chia đều thế này: một quả cho lão Từ, một quả cho Tịch Triệu, một quả cho lão Ngư, một quả cho Tịch Triệu, một quả cho Lạc Lạc, một quả cho Tịch Triệu, mình giữ một quả, rồi lại một quả cho Tịch Triệu...
Nghiêm Lạc Lạc đứng bên cạnh nhìn: ...
Cậu đưa hết cho cậu ấy luôn đi, cần gì chia chi li thế?!?
...Tặng cam xong, Lộ Kiêu cảm giác như vừa làm được việc gì vĩ đại lắm, tự tin hơn hẳn, l**m môi hỏi: "Hôm nay cái thằng tỏ tình với cậu, nó là alpha đúng không? Cậu có thấy..."
Đôi mắt hổ phách chăm chú nhìn, ngón tay dè dặt men theo mép bàn, vừa tiến vừa sợ.
"Alpha thích alpha kỳ lạ lắm à?"
Trong thế giới mà alpha và omega trời sinh một cặp, tin tức tố mang sức hấp dẫn chết người với nhau, còn alpha với alpha thì tự nhiên xung khắc.
Một alpha, sao lại đi thích một alpha khác được?
Tịch Triệu thì chẳng thấy lạ.
Anh đoán Hạ Tử Tranh có thể bị cốt truyện ảnh hưởng. Từ khi anh làm rối loạn câu chuyện, nhiều chi tiết vốn thuộc về nhân vật chính thụ lại ứng lên người anh, như thể số phận bắt họ phải đi hết cốt truyện này.
Nhưng cách hỏi của Lộ Kiêu lại khiến anh nhớ đến người đàn ông từng gặp ở bệnh viện, người không thể ký giấy phẫu thuật cho bạn đời đồng giới của mình.
Lúc đó anh đã chẳng thấy lạ, giờ càng không.
"Không," anh nhàn nhạt đáp, "Theo tôi biết, tuy hiếm nhưng cũng có trường hợp như thế. Nếu cậu đọc trước sách lịch sử kỳ sau, sẽ thấy ở chương ba, kỹ sư trưởng xây cầu vượt biển thành phố Phiên và bạn đời của ông ấy chính là cặp AA..."
Lộ Kiêu: ...
Có cần nhân cơ hội nhét kiến thức cho tôi thế không?
Bị ép ghi nhớ một đống điểm thi quan trọng, cậu bạn Lộ thầm rơi lệ, cảm giác bản thân bị kiến thức "thanh tẩy" toàn diện.
Người này... lúc làm người ta ngượng thì ngượng thật, mà lúc tư duy học bá đập tan mọi mơ mộng hồng phấn thì cũng khiến người ta tức muốn cắn đuôi.
Đầu óc bốc đồng, Lộ Kiêu buột miệng: "Vậy cậu có nghĩ mình sẽ ở bên một alpha không?"
Căn phòng bỗng lặng ngắt.
Hỏng rồi!
Lộ Kiêu phản ứng lại, cả người cứng đờ, trong lòng gào thét điên cuồng. Hỏi trắng trợn thế này có ổn không vậy trời ơi!!!
Liệu có bị cho là nhiều chuyện không? Má ơi! Nếu ai hỏi mình thế này, mình cũng thấy kỳ cục lắm luôn! Đại ma vương nghiêm túc học hành có khi sẽ bảo yêu sớm không tốt, bắt mình rửa sạch đống suy nghĩ lung tung trong đầu mất! Mà thật ra cũng không lung tung lắm đâu, đúng không? Lớp A còn có hai người lén lút yêu nhau, hôm trước đi chạy bộ mình còn thấy một cặp trong rừng hôn...
Tim bỗng thắt lại, ánh mắt tự có ý chí, không tự chủ rơi xuống đôi môi nhạt màu kia.
Môi mỏng lạnh lùng, khi không biểu cảm trông càng khó gần. Nhưng Lộ Kiêu từng thấy nó cong lên, chỉ cần một chút đường nét đã có thể nở nụ cười vừa trêu chọc vừa sắc lạnh.
Nếu... hôn lên đó...
Đầu Lộ Kiêu bắt đầu choáng váng.
— Sẽ cảm giác thế nào?
"Bạn học Lộ."
Giọng nói lười biếng kéo ý nghĩ từ bong bóng cầu vồng và sao băng rực rỡ về thực tại. Lộ Kiêu ngơ ngác đối diện đôi mắt đen như cười như không, mới phát hiện mình đã vô thức cúi người tới, trọng tâm nghiêng hẳn về phía trước, chỉ cần chút lực ngoài là sẽ ngã nhào vào vòng tay trước mặt.
Như không nhận ra không khí căng thẳng, Tịch Triệu còn cố ý tiến sát hơn, khiến Lộ Kiêu giật lùi một bước, lưng chạm mép bàn.
Tịch Triệu chống cằm, nhướng mày đầy hứng thú: "Hôm nay cậu hỏi tôi thế này, muốn tôi trả lời sao đây?"
Nốt ruồi đỏ dưới đuôi mắt như giọt son rơi vào đôi mắt hổ phách hoảng loạn.
Đầu Lộ Kiêu nổ "đoàng" một tiếng, nhận ra câu hỏi của mình ngu ngốc cỡ nào.
Tịch Triệu mà đáp "Có thể", hôm nay chẳng phải vừa có một alpha tỏ tình với anh sao!
Tịch Triệu mà đáp "Không thể", bảo alpha kia vô vọng, chẳng phải cũng như từ chối sao...
Ngón tay run rẩy, Lộ Kiêu không rõ trong lòng mình đang lẫn lộn những cảm xúc gì.
Hoảng loạn? Thất vọng? Tủi thân? Hay là...
Một chút chờ mong khó tin?
...
Thấy người ta sắp bị trêu đến cuộn tròn trên bàn, Tịch Triệu lùi lại, không để Lộ Kiêu nghẹn thở mà chết, lắc đầu thu dọn ghi chép: "Về ngủ đi, đừng nghĩ linh tinh. Tôi không thể thích người hôm nay được."
Đừng nói trước giờ anh chẳng nghĩ đến chuyện này, mắt anh phải mù cỡ nào mới để ý tên điên Hạ Tử Tranh kia.
...
Về phòng 502, Lộ Kiêu chậm rãi lấy chiếc vòng cổ từ ngăn kéo, ngẩn ngơ chạm vào chiếc chuông bạc nhỏ.
Không thích người hôm nay, vậy có thể...
...thích tôi không...?
Đầu tóc nâu rối bù chui tọt vào cánh tay, chỉ lộ ra đôi tai đỏ rực.
Chắc là... cũng có một chút xíu nhỉ...
Câu hỏi đầu tiên: "Xác định có thích không."
Câu hỏi thứ hai: "Thích thế nào."
Câu hỏi thứ ba, không, phải là điều ước thứ ba.
Lộ Kiêu muốn, hy vọng hai ta có thể cùng thích nhau!
Như ôm chặt khúc xương yêu quý, hắn cũng lén lút ôm chặt chiếc vòng cổ.
Nửa đêm, cậu bạn nào đó trằn trọc không ngủ được, mắt sáng rực bò dậy, mở điện thoại đặt thêm mười cân cam sành!
---Cách một bức tường, Tịch Triệu chỉnh lại hộp cam trên bàn, chợt phát hiện một quả có gì đó khác lạ. Lấy lên xoay một vòng—
Mặt chibi vẽ bằng bút lông đen nhe răng hổ, giơ ngón cái, chớp mắt sao lấp lánh, ra sức quảng cáo "ăn tui đi"!
Đúng là biến thành tiểu tinh linh cam sành rồi.
Tịch Triệu bật cười.
Tên nhóc này...
Đặt quả cam đặc biệt lên kệ sách, anh lấy sổ tay ghi lại việc thường ngày như thói quen, trầm ngâm một lúc, rồi viết thêm một từ ở chỗ trống—
"Thích."
Bút máy xoay một vòng duyên dáng trong tay, sau hai chữ lại thêm một dấu hỏi.
Thích?
Mắt đen khép hờ, Tịch Triệu nghĩ,
Thích không?
. . .Tác giả có lời muốn nói:
Tịch Triệu khi phát hiện Lộ Kiêu tha về mười cân cam sành: ...
Bạn học Tịch: "Cậu định ăn cam thay cơm à?"
Cún con Lộ: QAQ
Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
Đánh giá:
Truyện Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
Story
Chương 83: Thử dò lòng người
10.0/10 từ 18 lượt.