Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện

Chương 34: Sao băng và ánh trăng

219@-

Ngựa ở trại được chăm sóc kỹ lưỡng, lông bóng loáng, thân hình khỏe mạnh, yên cương mới càng thêm vẻ oai phong.


 


Hai thiếu niên vung cương, ngựa hí vang, giương móng khơi bụi mù, nhanh chóng hòa vào ráng chiều xa.


 


Lộ Kiêu nghiêng người, gió rít bên tai, má đau rát. Hắn cưỡi ngựa giỏi, từng mê phi ngựa, nhưng không ngờ tốc độ Tịch Triệu không kém, cả hai đuổi nhau, khó kéo giãn khoảng cách.


 


Mây chiều khép lại, mặt trời lặn, ngày sắp chia cắt nhân gian, nền trời nhuộm đỏ thắm.


 


Vàng rực và tím khói đan xen, tạo nên sắc màu kỳ ảo, chảy từ mặt thiếu niên xuống bờ vai. Tóc đen ánh cam rực, mắt đen liếc sau—


 


Tiếng ngựa hí, tai Lộ Kiêu bỗng lặng ngắt.


 


Hắn chẳng thấy đồng cỏ, chẳng thấy núi biển, chỉ thấy Tịch Triệu ở phía trước—


 


Ngày ấy thiếu niên áo mỏng, trong ráng hồng của chiều tà, cương bạc ngựa trắng, phong tình như tranh.


 


Chỉ một cái nhìn, tim cháy theo ánh hoàng hôn.


 


---


"Tiếp tục không?" Dựa vào gió chiều, Tịch Triệu ghìm ngựa, thong thả quay đầu.


 


Đến đây, gió mang hơi mặn, loáng thoáng tiếng sóng vỗ, nếu đi tiếp khó quay lại.


 


Lộ Kiêu vuốt bờm ngựa đen, ngựa cảm nhận được tâm trạng chủ, hừ hừ khó chịu—Hắn đã chậm một bước, lại thua.


 


Dưới ráng trời rực rỡ, Tịch Triệu nhìn vai hắn hơi rũ xuống vì không cam lòng. Môi anh hơi mím, bỗng thúc ngựa trắng tiến một bước.


 


Hơi thở gần lại, người đang rối bời ngẩng đầu, hơi thở ngưng đọng.


 


Thông thường, khi chưa thân lắm, người ta có "khoảng cách an toàn". Vượt giới hạn, cảm giác "lãnh thổ bị xâm phạm" sẽ xuất hiện.


 


Lộ Kiêu không rõ "khoảng cách an toàn" với Tịch Triệu là bao, nhưng chắc chắn không phải gần thế này.


 


Hai ngựa đứng sát nhau, Lộ Kiêu cảm nhận được lông ngựa trắng quét qua chân mình, ngứa ngáy. Thế nhưng, hắn biết đó chỉ là ảo giác, vì giữa cả hai vẫn còn một khoảng cách, tựa như mùi bạc hà thoảng qua mũi kia. Không thật.


 


Đôi mắt đen híp lại, Tịch Triệu chậm rãi cúi người, giọng lười biếng, quấn quanh cổ.


 


"Bạn học Lộ à, chiều nay cậu rất lạ."


 


Cổ họng Lộ Kiêu căng nghẹn, muốn tránh ánh mắt, nhưng thần kinh như bị tấn công, không ra lệnh nổi, chỉ ngẩn người, lắng nghe câu hỏi như khói lượn trong gió.


 


"Cho nên, cậu có gì muốn nói với tôi không?"



 


Tim và ngón tay co lại.


 


Sao tối ló dạng, chim trắng xuyên mây, vỗ cánh bay xa, để lại hai chấm mờ trên thảo nguyên.


 


Đêm buông.


 


---


"Lộ Kiêu, mày có ở đó không?"


 


Trại lớp A, Cát Lâm đứng trước lều, muốn nói lại thôi.


 


Chờ một lúc, rèm lều động, alpha thoáng thấy đôi mắt dã thú, nhưng nhìn kỹ, chỉ là thiếu niên tóc nâu uể oải.


 


"Muốn gì?" Giọng Lộ Kiêu không tốt.


 


Cát Lâm do dự, ho khan, ngượng ngùng: "Mày ra ngoài chút được không? Tao, tao có chuyện muốn nói."


 


"Không hứng."


 


Thấy Lộ Kiêu định trở vào, Cát Lâm lớn giọng: "Đợi đã! Là về—" Gã ta dừng lại, nhìn quanh, hạ giọng, "về 'chuyện đó' của mày."


 


Lộ Kiêu nghiêm túc: "Mày biết gì?"


 


"Vài thứ chứng minh được..." Cát Lâm nghiến răng, "Nếu không phải mày cứu tao, tao cũng không muốn nợ ân tình, sao lại tìm mày!"


 


Trời muộn, học sinh ngủ sớm đã về lều, lớp khác có thể chơi ngoài trại, nhưng lớp A lại tĩnh lặng.


 


Dưới đèn lớn, côn trùng bay qua bay lại. Lộ Kiêu nhìn alpha luôn bất hòa với mình, cuối cùng đi theo.


 


Để không kinh động, họ thu khí tức, đi theo đường nhỏ. Trong đêm, chỉ có tiếng cành khô gãy vang lên.


 


Trại dựng ở vùng rừng bằng phẳng. Bật đèn pin, xung quanh là bóng cây dày đặc, càng vào sâu càng tĩnh lặng.


 


Mười phút sau, Lộ Kiêu dừng bước. Họ nãy giờ rẽ nhiều lần, bóng trại đã mất khỏi tầm mắt.


 


Rừng quá rậm, ánh trăng khó lọt, gió thổi, lá xào xạc như thì thầm.


 


Lộ Kiêu: "Được rồi, đủ xa rồi, mày có gì lấy ra đi."


 


Cát Lâm khựng lại, ánh đèn pin vô tình quét qua, làm Lộ Kiêu nheo mắt quay đi.


 


"Xin lỗi!" Cát Lâm vội dời đèn, giảm sáng, vẻ mặt trong tối càng mơ hồ.



Cách một quãng, Lộ Kiêu thấy vai gã run lên, như điều chỉnh thở, chuẩn bị tâm lý.


 


Cát Lâm: "Dù trường cấm nói 'chuyện đó', tin tức bị xóa, nhưng bọn tao tò mò, vì..."


 


Tên kinh tởm được nhắc đến, mắt Lộ Kiêu lóe hung tợn, nhưng kìm xuống cơn bực tức để nghe tiếp.


 


"Tao có thứ này," Cát Lâm dừng nửa giây, "là—á! Rắn! Có rắn!!!"


 


Alpha hét lên, lùi lại, bên cạnh là dốc đầy đá vụn. Lộ Kiêu chửi thầm, lao lên ngăn gã lăn xuống, nhưng đuổi được vài bước, cảm giác nguy hiểm trườn lên lưng.


 


—Không có mùi rắn.


 


Lộ Kiêu phản ứng nhanh, lui lại, nhưng alpha vừa hoảng loạn bỗng túm tay hắn. Dưới ánh trăng, mắt Cát Lâm lộ ra ác ý.


 


Cát Lâm cố ý đẩy Lộ Kiêu về hướng nào đó. Cảm giác hụt chân ập tới, trọng lực kéo thiếu niên tóc nâu xuống đáy hố.


 


Lộ Kiêu tập trung giữ thăng bằng, nhưng ngay sau, da lộ ra đau như kim châm, tri giác nhanh chóng mất đi.


 


Dưới ánh đèn pin, hắn thấy đáy hố đầy cỏ kim tê—là loài cỏ dại phổ biến, không độc, nhưng gây tê thần kinh. Nếu chỉ châm nhẹ, rất nhanh hồi phục, nhưng nếu số lượng nhiều thì sẽ mất khả năng di chuyển.


 


"Mày cũng chỉ thế," Cát Lâm mỉa mai nhìn xuống, chẳng còn vẻ hoảng loạn, "Lộ thiếu gia, trông nhếch nhác thế chắc khó chịu lắm nhỉ?"


 


Không tức giận hay mắng chửi, Lộ Kiêu bình tĩnh, cố tích sức rời khỏi đống cỏ, dù khó, cuối cùng cũng tựa được vào vách hố.


 


Từ đầu tới cuối, chẳng nhìn Cát Lâm.


 


Thái độ phớt lờ chọc tức alpha. Cát Lâm giận dữ đi qua lại bên hố, mặt méo mó: "Mày còn đắc ý cái mẹ gì nữa?! Nghĩ kéo tao một cái tao sẽ cảm kích sao? Chắc mày cười thầm tao bị thú dọa, đúng không? Giờ cười nổi không? Chỉ biết dựa hơi cha, loại như mày có bản lĩnh gì ở lại lớp A?!"


 


Ồn ào quá.


 


Lộ Kiêu nhắm mắt, thử cử động khớp, đoán xem cỏ kim tê hiệu lực bao lâu.


 


Mắng chán rồi, Cát Lâm dừng lại, ngồi xổm cạnh hố, cười lạnh:


 


"Thiếu gia Lộ, mày thử đoán xem cái bẫy này bao nhiêu người làm?"


 


Lộ Kiêu không ngạc nhiên.


 


Hố sâu, cỏ kim tê chất đống, không phải Cát Lâm làm một mình. Có lẽ là phân nửa lớp A-


 


Không, có khi hơn cả nửa lớp tham gia.


 


Chiều hắn dựng lều xong đi cưỡi ngựa, chỉ vài tiếng, chúng đã thăm dò địa hình, hái cỏ, đào hố. Lớp A đúng là tụ điểm "ưu tú", hành động nhanh lẹ kinh người.



"Tao nói rồi, cả cái Lịch Tư Khắc Lâm này ai chẳng ghét mày, nhất là lớp A thánh địa, thấy tên mày chung danh sách với bọn tao, bọn tao thấy nhục mặt dùm!"


 


"Mày nghĩ tao hẹn mày không ai biết à? Không đâu, tao nói cho mày biết, bọn họ đều tỉnh, ngồi trong lều nhìn tao dẫn mày đi đấy."


 


"Có ai nhắc mày một tiếng không? Một đứa cũng không..."


 


---


Từ ngực bật ra tiếng cười khẩy, Lộ Kiêu mở mắt nhìn Cát Lâm: "Sủa nhảm gì thế? Sợ tao thắng trong kỳ kiểm tra quân sự à? Nên bọn mày chỉ dám dùng chiêu bẩn này."


 


Cát Lâm nghẹn họng.


 


Thật ra, với alpha đỉnh cấp như Lộ Kiêu, bẫy này không nguy hiểm, hố không sâu, cỏ không độc. Dù hắn báo nhà trường, đám kia chắc sẽ xử lý chứng cứ, thống nhất lời khai, thiệt hại không đáng kể, sẽ chẳng bị phạt nặng.


 


Tác dụng duy nhất, chính là ngăn Lộ Kiêu tham gia buổi huấn luyện sáng mai.


 


Tống Lễ Thu nói, bảy giờ sáng phải đến điểm tập hợp, trễ thì điểm sẽ bị hủy.


 


Lộ Kiêu những môn văn hóa học lực bình thường, nhưng ngoài những điểm trừ vì không tuân thủ qui định, điểm huấn luyện quân sự của hắn vượt xa cả lớp A.


 


Đợt huấn luyện quân sự lần này thông tin mù mờ, đến nơi có người quay phim, cán bộ Hội Học sinh đông hơn các năm. Người nhạy bén sẽ thấy khác thường, có thể liên quan đến "Đại hội Quân trường" hai năm sau. Nếu Lộ Kiêu chiếm hết hào quang, sẽ không tốt cho tinh anh lớp A.


 


Nghĩ thông, Lộ Kiêu muốn cười. Chỉ vì một kỳ kiểm tra mà làm thế, trẻ con không?


 


Nhưng có lẽ cũng chẳng liên quan đến kiểm tra, chỉ mượn danh "trừng phạt tập thể" để phát tiết ý nghĩ đen tối.


 


Dù sao, vì mọi người làm, là "chính nghĩa", đúng không?


 


---


Một giờ sáng, Cát Lâm rời đi.


 


Để tiết kiệm pin, Lộ Tiêu chỉnh đèn pin mức thấp nhất. Đáy hố đầy lá mục lẫn đất, tạo nên mùi đặc biệt, ẩm ướt, hơi tanh. Côn trùng vô danh chơi nhạc liên miên, như hát xong đêm hè này thì sẽ chẳng còn ngày mai.


 


Thả lỏng người, Lộ Kiêu bình tĩnh.


 


Rời khỏi bận rộn, những thứ cố tránh lại ùa về.


 


—"Thế nên, cậu có gì muốn nói với tôi không?"


 


Trong ánh hoàng hôn tờ mờ, Tịch Triệu hỏi, Lộ Kiêu im lặng.


 


Đoạn đối thoại kết thúc.


 


Tịch Triệu không hỏi lại, thúc ngựa rời đi, đến khi bóng lưng biến mất ở chân trời, lòng Lộ Kiêu vẫn rối bời.



Tự giễu, hắn thở dài nhắm mắt.


 


Vì sao chuyện tầm phào nói ba ngày không dứt, nhưng khi chạm tới những thứ nhỏ bé trong lòng lại do dự?


 


Học theo giọng Tịch Triệu, hắn lẩm bẩm.


 


—Vì bạn học Lộ, thấy xấu hổ.


 


---


Đêm rừng lạnh, nhưng cũng may đang là hè nên vẫn chịu được. Lộ Kiêu tay dần có cảm giác, lấy điện thoại ra, quả nhiên không có tín hiệu.


 


Tắt nguồn, hắn không thấy chán. Từ lâu, hắn đã học cách tự tìm niềm vui một mình.


 


Quan sát bóng tối, những đường nét mờ ảo là tinh linh đêm. Gió thổi, nếp gấp đen cuộn bọt sóng. Tinh linh không có hình dạng cố định, bắt chước mọi thứ đẹp đẽ của nhân gian: sừng nai, vảy cá, cánh bướm, lông chim rực rỡ, ánh sáng lấp lánh nơi nhỏ bé, gợn sóng trong không khí.


 


Vô số Lộ Kiêu nhỏ leo lưng tinh linh, trôi theo dòng sông ra biển, chui vào đất hóa mầm xanh mùa xuân, hòa vào sương trắng, khi nắng lên tan thành hơi nước—hắn thích hơi nước, nó không bao giờ biến mất, mà chỉ bay lên, lên mãi, lao vào ngân hà, rồi từ vũ trụ rơi xuống, thành sao băng xuyên xé màn đêm.


 


Chíu—


 


Sao băng rơi.


 


Trong bóng tối mở ra hai ngọn đèn vàng. Mọi ý nghĩ trở lại.


 


Hơi thở Lộ Kiêu chậm lại, cảnh giác cực độ dâng lên.


 


Hắn nhận ra, là mắt sói.


 


Nơi này xa rừng bảo vệ, lẽ ra không nên có sói, nhưng giờ không phải lúc nghĩ hợp lý hay không.


 


Mắt hổ phách lóe hung quang, mùi rượu tequila tụ quanh. Lộ Kiêu chắc chắn, nếu sói nhảy xuống, tin tức tố của hắn sẽ đánh ngất nó ngay.


 


Thần kinh đang căng thẳng, bỗng một bàn tay thon dài vươn ra, lười biếng vuốt đầu sói.


 


Ánh trăng mờ ảo, vẽ nên đường nét quen thuộc, đôi mắt đen nhuốm ý trêu đùa rơi xuống.


 


Tịch Triệu chậm rãi ngồi xổm.


 


Một giây, hai giây.


 


Anh cười.


 


"Bạn học Lộ, cần giúp không?"


 


. . .


Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện Truyện Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện Story Chương 34: Sao băng và ánh trăng
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...