Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
Chương 29: Không lùi bước
176@-
"Hồ đồ!"
Khi Lộ Kiêu xông vào, Lộ Vân Thâm lạnh mặt. Tin tức tố alpha thiếu niên gầm thét trong không khí, thách thức kép cả "vai cha" lẫn "alpha đỉnh cấp" của ông.
Tin tức tố, vũ khí mạnh nhất của alpha, có thể xem là hiện thân của họ. "Đối kháng tin tức tố" là bản năng từ thời viễn cổ—alpha mạnh dùng tin tức tố áp chế đối thủ, giành lợi thế tuyệt đối trong tranh đoạt lãnh thổ, tài nguyên, bạn đời. Dù vào xã hội hiện đại, đối kháng tin tức tố vẫn là cách đấu đá phổ biến giữa các alpha. Alpha đỉnh cấp chỉ cần thả chút tin tức tố cũng đủ khiến alpha cấp thấp sợ hãi, khuất phục từ thể xác đến tinh thần.
Lộ Vân Thâm híp mắt, mùi rượu tequila tràn ngập phòng chợt khựng lại, bị hương gỗ mun trưởng thành, trầm lắng bao vây, không thoát nổi.
Cùng lúc đó, Lộ Kiêu rên đau, nửa quỳ xuống, trán đẫm mồ hôi lạnh. Tịch Triệu vô thức bám góc bàn, vai căng cứng, cố chống lại áp lực mạnh mẽ kia.
Dù họ là alpha mạnh mẽ cỡ nào giữa đám thiếu niên, ý thức chiến đấu đáng sợ ra sao, trước alpha đỉnh cấp trưởng thành, họ chỉ là sói con răng sữa còn lung lay.
Lộ Vân Thâm khống chế Lộ Kiêu còn cố ý tránh Tịch Triệu, nhưng chút khí thế rò rỉ cũng khiến thiếu niên tóc đen ngực tức, khó thở.
Lần đầu, Tịch Triệu cảm nhận rõ sự kinh khủng của tin tức tố alpha, cũng hiểu trước sức mạnh áp đảo tuyệt đối, khiến mọi giãy giụa, mưu tính đều trở nên nực cười.
Cắn đầu lưỡi, dùng đau đớn đổi tỉnh táo, Tịch Triệu cúi đầu. Sàn bóng loáng phản chiếu dòng chảy đen tối trong mắt, thứ gì đó đáng sợ từng chút trỗi dậy, như bí ẩn sâu nhất rừng u tối, như yêu ma sinh ra từ hỗn loạn.
Đàn quạ bay ra khỏi cơ thể, lướt qua mộ bia, rụng lông đen đầy trời.
Nuốt mùi máu trong miệng, Tịch Triệu cười khẽ, hừ, thật khó chịu...
Khó chịu cực kỳ.
Anh còn thế, Lộ Kiêu—mục tiêu rõ ràng bị Lộ Vân Thâm trừng trị—thậm chí còn đau đớn hơn gấp chục lần.
Lộ Vân Thâm lại mang giọng thất vọng, quở trách: "Tùy tiện ngắt lời trưởng bối, còn thả tin tức tố khiêu khích, bình thường mày không có giáo dục thế sao? Quy tắc lễ nghĩa học xong vứt đâu hết rồi? Đúng là một trò cười."
Tịch Triệu nhíu mày, thấy Lộ Vân Thâm nói quá nặng. Chưa kể, có anh—người ngoài—ở đây, lời trách nhục nhã này càng thêm khó chịu.
Lộ Kiêu như quen rồi. Từ góc Tịch Triệu, chỉ thấy gáy hắn cúi sâu, như dùng sức nữa sẽ gãy.
Nhưng giây sau, tiếng cười khàn đục mang hung tính và mùi máu tươi xé toạc cổ họng. Mồ hôi thấm ướt tóc xoăn, Lộ Kiêu gân cổ nổi lên, mắt hổ phách đầy sát khí, ngẩng đầu trừng Lộ Vân Thâm, mặt lộ vẻ điên cuồng b*nh h**n.
"Ông cứ nói thẳng tôi là thằng con hoang đi."
Không đợi Lộ Vân Thâm nổi giận, mùi rượu tequila lại bất chấp lao tới cắn xé!
Tịch Triệu nheo mắt, biết trạng thái Lộ Kiêu rất tệ.
Tin tức tố tấn công trực tiếp thần kinh, xung đột mạnh dễ gây tổn thương vĩnh viễn. Trường cấm alpha dùng tin tức tố đánh nhau riêng, vì sợ thiếu kiềm chế. Trước đây từng có vụ alpha cao cấp dùng tin tức tố khiến alpha cấp thấp liệt nửa người.
Lộ Tiêu rõ ràng đang đổi lấy nguy cơ bị tàn tật, chỉ để cắn Lộ Vân Thâm một miếng!
Lộ Vân Thâm biến sắc, thu tin tức tố, định đánh ngất Lộ Kiêu đang rơi vào trạng thái kích ứng, nhưng một bóng người nhanh hơn lao tới.
---
Trán đau nhức, mắt Lộ Kiêu mờ đi, tin tức tố bùng nổ từ tuyến thể và huyết quản, cơ thể như bị xé rách.
Hắn biết tin tức tố mình đang mất kiểm soát, nhưng chẳng nghĩ nhiều, chỉ còn lại sự phẫn nộ đen đặc, điên cuồng, muốn nghiền tan mọi thứ trước mắt.
Alpha khi rơi vào cuồng loạn, thần trí rối mờ, nhất là lúc cảm nhận khí tức ngang hàng. Hơi rượu tequila nồng hăng kề sát, nặng đến mức tưởng như ngưng tụ thành chất lỏng.
Giữa cơn thiêu đốt, có một luồng hương lạnh chen vào... là gì... không biết... Bản năng cơ thể bài xích, nhưng khi cơn đau lan dọc, run rẩy nơi linh hồn tách khỏi hỗn loạn, hơi nóng không lối thoát chỉ còn hóa thành mồ hôi rịn ra.
Hương lạnh càng gần, lý trí càng bị gặm nhấm, hành động trở thành phản xạ. Họng khát khô, hơi thở nóng rực, vừa muốn chạy khỏi luồng hương nguy hiểm, lại vừa không kìm được mà chìm vào đau đớn chân thực ấy. Dòng điện cháy rát chạy dọc theo sống lưng, thiêu đốt cả người, mê loạn, điên cuồng.
Hình như mũi hắn cọ vào vải, cảm nhận được sợi polyester thấm hương lạnh đắng, lẫn hơi ấm da thịt bên dưới.
Hơi thở Lộ Kiêu trở nên gấp gáp, nhiệt độ tăng vọt, tim đập như muốn phá ra khỏi lồng ngực.
Bàn tay thon dài mạnh mẽ che miệng mũi hắn, khoảnh khắc khí tức va chạm, như gió mát mùa hạ va vào mặt trời, như núi rừng bừng tỉnh xanh ngắt tầng tầng.
Mây cuộn ngút trời, núi xa xanh thẳm.
Giọng nói trầm tĩnh cất lên:
"Lộ Kiêu, bình tĩnh lại."
—Hắn nhớ ra rồi, là mùi bạc hà đắng.
---
Alpha mất kiểm soát tin tức tố dễ hại người, hại mình.
Sau lần bị cắn ở phòng dụng cụ, Tịch Triệu đã nghiên cứu kỹ cách xử lý các tình huống khẩn cấp của alpha. Kích ứng ngoài kỳ mẫn cảm dễ xử lý hơn trong kỳ.
Chính xác đè vài huyệt kiểm soát tin tức tố, động tác của Tịch Triệu vô cùng bình tĩnh, cẩn trọng. Mùi rượu tequila trong không khí giảm rõ. Đôi mắt đen lộ vẻ chăm chú, thấy Lộ Kiêu sốt cao, thở dồn dập quá mức, anh nhanh chóng áp tay che một phần miệng mũi hắn, buộc nhịp thở chậm lại.
"Thở quá mức" là thở nhanh, thải nhiều CO₂, dễ gây kiềm hô hấp. Biện pháp khẩn là hạn chế nhịp thở, tái hít lại một phần khí vừa thở ra để giữ CO₂ trong máu. Bình thường có thể dùng túi giấy hay khẩu trang, nhưng lúc này đương nhiên không kịp chuẩn bị.
Tiếp xúc gần tin tức tố alpha cùng giới, khó chịu là cái chắc, nhưng Tịch Triệu kiềm chế tốt, không lỡ tay b*p ch*t người. Lực kiểm soát vô cùng khéo léo.
Khi tập trung, cảm giác nóng ẩm dưới tay trở nên rõ rệt, gương mặt đối phương thảm hại, mắt hổ phách mới nãy còn hung tợn dần phủ sương ẩm, lông mi run lên, từ má đến cổ đỏ rực, nhìn đáng thương mà diễm lệ.
Vài lần, Tịch Triệu cảm nhận răng nanh cọ vào lòng bàn tay, nhưng không siết chặt. Người này đã tự kiềm chế không cắn xuống, rõ ràng đã nhận ra anh. Cuối cùng, hắn cọ cọ, như thú nhỏ bất an tìm kiếm sự an ủi.
Mắt đen nhìn chăm chú, trong mơ hồ, mu bàn tay rơi một giọt nước.
—Là nước mắt.
Tịch Triệu bất động, đến khi hô hấp Lộ Kiêu dần ổn định, anh buông tay. Ngón tay nhẹ nhàng gạt tóc xoăn ướt mồ hôi, lúc rút, như có như không chạm vào đuôi mắt đối phương.
---
Khi Tịch Triệu xử lý cấp cứu, Lộ Vân Thâm đứng nhìn. Ông biết alpha khi bị kích ứng sẽ không thể chịu thêm bất kỳ k*ch th*ch nào, nên chỉ nhíu mày, im lặng.
Khi Lộ Kiêu ổn định, rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Lộ Vân Thâm mới đến gần, định bế hắn khỏi đầu gối Tịch Triệu: "Để chú đưa nó đi viện, trợ lý Lương sẽ đưa cháu về trường."
Bóng alpha trưởng thành phủ xuống. Tịch Triệu hiểu, giờ phút này lựa chọn hợp lý nhất chính là buông tay. Dù gì người trước mặt cũng là cha ruột của Lộ Kiêu, chuyện cha con dẫu rối ren thế nào, người ngoài can dự thì có nghĩa lý gì? Thế nên, anh buông tay-
Rồi vòng qua eo Lộ Kiêu, kéo hắn vào lòng mình.
Tay Lộ Vân Thâm khựng giữa không trung, ánh mắt sắc lạnh: "Bạn học Tịch, đây là con trai chú."
Thế tục bảo đừng nhúng tay chuyện nhà người khác, nhưng Tịch Triệu nghĩ, anh là kẻ theo quy củ sao?
Khó chịu vì bị tin tức tố áp chế, và chút tâm tư khó nói dâng lên, Tịch Triệu ngẩng mắt đối diện Lộ Vân Thâm, mỉm cười, nốt ruồi đỏ dưới mắt phải yêu mị gần như quỷ dị.
"Nhưng ngài Lộ, con trai ngài thấy ngài là rơi vào trạng thái kích ứng. Nếu ngài đưa cậu ấy vào viện, ngài có chắc chắn khi tỉnh lại, cậu ấy sẽ không tái phát lần nữa?"
Hơi thở quanh Lộ Vân Thâm càng thêm lạnh lẽo.
Nhưng chỉ cần ông còn kiêng dè Lộ Kiêu, không dám manh động, thì khí thế của Tịch Triệu không hề thua kém chút nào: "Nên hãy để cháu đi thì hơn."
Từng chữ, nghe như thương lượng, kỳ thực lại giống lời thông báo hơn.
Im lặng, Lộ Vân Thâm lùi bước, trở lại dáng vẻ trưởng bối điềm tĩnh ban đầu.
"Vậy phiền cháu rồi," ông nhìn chằm chằm Tịch Triệu, "bạn học Tịch Triệu."
---
Bệnh viện, nơi Tịch Triệu từng quen thuộc nhất.
Mắt lướt qua các thiết bị, anh không cần nghĩ cũng nói được tên: máy theo dõi, máy thở, máy khử rung, bơm truyền dịch... Học thạc sĩ Y khoa tại đại học G phải thực tập ở bệnh viện, anh từng nghĩ nửa đời sau mình sẽ gắn bó với chiếc áo blouse trắng, ai ngờ số phận xoay vần, thẻ nghiên cứu sinh chưa kịp làm đã bị thoái hóa thành thẻ học sinh cấp ba.
Lại là cấp ba phiên bản ABO khác thế giới.
Xoa xoa thái dương, anh sắp xếp hàng loạt sự việc diễn ra hôm nay: từ việc bị Từ Tử Dạ chất vấn, từ chối Lộ Vân Thâm, cho đến tên nhóc họ Lộ nào đó tự dưng hùng hổ xông vào, rồi trong trạng thái nửa mê bị khiêng ra đưa vào viện. Quả là một ngày phong ba đầy kịch tính.
Tịch Triệu lười về trường, xin cô Vu nghỉ nửa ngày. Còn phía Lộ Kiêu đã có vị trợ lý vạn năng kia lo liệu mọi việc.
Đang nghĩ cách xử lý hậu quả, liếc thấy người trên giường chớp mi, rồi giả vờ bất động.
Tịch Triệu cười lạnh, không vạch trần, chỉ nhìn chằm chằm đối phương, rồi mỉm cười. Từng giây trôi qua trong im lặng, mồ hôi túa ra nơi chóp mũi, vành tai, xương quai xanh đều đỏ bừng, cuối cùng người nọ mới "tỉnh dậy" một cách yếu ớt.
"Tỉnh rồi à?" Tịch Triệu cười, "Cảm giác anh hùng cứu mỹ nhân tự đưa mình vào viện thế nào?"
Lộ Kiêu nghe vậy, chỉ lặng lẽ kéo chăn che nửa mặt, lẩm bẩm: "Ai lại đi tự gọi mình là 'mỹ nhân'..."
Tịch Triệu thong dong sửa lại: "Vậy thành cún con thảm bại nhé."
"Cún con thảm bại" Lộ Kiêu trừng mắt, muốn nhe răng, nhưng đoán được người trước mặt đã thu dọn tàn cuộc cho mình, cảm thấy chột dạ, đành nuốt nước mắt nhận danh "cún".
"Tao sợ lão già đó chơi chiêu bẩn. Mày không biết lão đó xấu tính, thủ đoạn nhiều cỡ nào đâu..."
Tịch Triệu hơi sững lại, mới biết "lão già" là đang chỉ cha hắn, Lộ Vân Thâm. Anh thấy hơi buồn cười, nhưng nhớ lại cảnh đối đầu giữa hai cha con, nhất là khi Lộ Kiêu liều mạng phóng tin tức tố, môi anh còn cười, nhưng ánh mắt đã ngưng tụ thành băng lạnh.
"Cho nên cậu định liều mạng chơi trò 1v1? Cùng lắm mười tám năm sau ra viện lại làm một hảo hán?"
Lộ Kiêu im lặng, rúc chăn.
Tịch Triệu còn nhiều điều muốn nói, muốn khai thông cho hắn tỉnh, như "Cậu tại sao không thăm dò tình hình trước khi hành động", "Có bao cách phản kháng, sao lại chọn cái suýt giết mình", "Chậm chút nữa, tin tức tố mất kiểm soát xộc vào thần kinh não, vốn đã không thông minh rồi, sau này chắc còn ngu ngốc hơn".
Thế nhưng, có lẽ cảm giác bỏng rát của giọt nước mắt vẫn còn lưu trên mu bàn tay, anh mấp máy môi, chẳng hiểu sao lại không thể thốt nên lời.
Thôi.
Đôi mắt đen rũ xuống, Tịch Triệu nghĩ, điên thì điên, đứa trẻ đáng thương chắc đã bị cha mắng chửi biết bao lần, không thành tên b**n th** đã là tổ tiên phù hộ. Điên một chút cũng tốt cho tâm lý.
Nửa cái đầu yếu ớt ló ra khỏi chăn, lộ ra mái tóc nâu xoăn rối như tổ chim: "Tao muốn uống nước..."
Tịch Triệu liếc một cái, đứng dậy rót nước ấm từ bình đun sẵn để nguội.
Nắng chiều dịu nhẹ, ánh sáng lọt qua kính, tràn qua bậu cửa, rải lên bàn, mang lại cảm giác ấm áp hiếm có. Gợn sáng vàng rơi trên vai thiếu niên tóc đen, theo mỗi cử động tỏa ra nét mơ màng.
Nhớ lại ý định của Lộ Vân Thâm, và trước khi đạp cửa, nghe thấy tiếng "cháu từ chối", Lộ Kiêu lặng nhìn bóng lưng thon dài trước cửa sổ, lật người nằm ngửa, từ từ giơ tay che mắt.
"Tịch Triệu, đừng về phe ông ta."
Ngón tay Tịch Triệu khựng lại.
. . .
Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
"Hồ đồ!"
Khi Lộ Kiêu xông vào, Lộ Vân Thâm lạnh mặt. Tin tức tố alpha thiếu niên gầm thét trong không khí, thách thức kép cả "vai cha" lẫn "alpha đỉnh cấp" của ông.
Tin tức tố, vũ khí mạnh nhất của alpha, có thể xem là hiện thân của họ. "Đối kháng tin tức tố" là bản năng từ thời viễn cổ—alpha mạnh dùng tin tức tố áp chế đối thủ, giành lợi thế tuyệt đối trong tranh đoạt lãnh thổ, tài nguyên, bạn đời. Dù vào xã hội hiện đại, đối kháng tin tức tố vẫn là cách đấu đá phổ biến giữa các alpha. Alpha đỉnh cấp chỉ cần thả chút tin tức tố cũng đủ khiến alpha cấp thấp sợ hãi, khuất phục từ thể xác đến tinh thần.
Lộ Vân Thâm híp mắt, mùi rượu tequila tràn ngập phòng chợt khựng lại, bị hương gỗ mun trưởng thành, trầm lắng bao vây, không thoát nổi.
Cùng lúc đó, Lộ Kiêu rên đau, nửa quỳ xuống, trán đẫm mồ hôi lạnh. Tịch Triệu vô thức bám góc bàn, vai căng cứng, cố chống lại áp lực mạnh mẽ kia.
Dù họ là alpha mạnh mẽ cỡ nào giữa đám thiếu niên, ý thức chiến đấu đáng sợ ra sao, trước alpha đỉnh cấp trưởng thành, họ chỉ là sói con răng sữa còn lung lay.
Lộ Vân Thâm khống chế Lộ Kiêu còn cố ý tránh Tịch Triệu, nhưng chút khí thế rò rỉ cũng khiến thiếu niên tóc đen ngực tức, khó thở.
Lần đầu, Tịch Triệu cảm nhận rõ sự kinh khủng của tin tức tố alpha, cũng hiểu trước sức mạnh áp đảo tuyệt đối, khiến mọi giãy giụa, mưu tính đều trở nên nực cười.
Cắn đầu lưỡi, dùng đau đớn đổi tỉnh táo, Tịch Triệu cúi đầu. Sàn bóng loáng phản chiếu dòng chảy đen tối trong mắt, thứ gì đó đáng sợ từng chút trỗi dậy, như bí ẩn sâu nhất rừng u tối, như yêu ma sinh ra từ hỗn loạn.
Đàn quạ bay ra khỏi cơ thể, lướt qua mộ bia, rụng lông đen đầy trời.
Nuốt mùi máu trong miệng, Tịch Triệu cười khẽ, hừ, thật khó chịu...
Khó chịu cực kỳ.
Anh còn thế, Lộ Kiêu—mục tiêu rõ ràng bị Lộ Vân Thâm trừng trị—thậm chí còn đau đớn hơn gấp chục lần.
Lộ Vân Thâm lại mang giọng thất vọng, quở trách: "Tùy tiện ngắt lời trưởng bối, còn thả tin tức tố khiêu khích, bình thường mày không có giáo dục thế sao? Quy tắc lễ nghĩa học xong vứt đâu hết rồi? Đúng là một trò cười."
Tịch Triệu nhíu mày, thấy Lộ Vân Thâm nói quá nặng. Chưa kể, có anh—người ngoài—ở đây, lời trách nhục nhã này càng thêm khó chịu.
Lộ Kiêu như quen rồi. Từ góc Tịch Triệu, chỉ thấy gáy hắn cúi sâu, như dùng sức nữa sẽ gãy.
Nhưng giây sau, tiếng cười khàn đục mang hung tính và mùi máu tươi xé toạc cổ họng. Mồ hôi thấm ướt tóc xoăn, Lộ Kiêu gân cổ nổi lên, mắt hổ phách đầy sát khí, ngẩng đầu trừng Lộ Vân Thâm, mặt lộ vẻ điên cuồng b*nh h**n.
"Ông cứ nói thẳng tôi là thằng con hoang đi."
Không đợi Lộ Vân Thâm nổi giận, mùi rượu tequila lại bất chấp lao tới cắn xé!
Tịch Triệu nheo mắt, biết trạng thái Lộ Kiêu rất tệ.
Tin tức tố tấn công trực tiếp thần kinh, xung đột mạnh dễ gây tổn thương vĩnh viễn. Trường cấm alpha dùng tin tức tố đánh nhau riêng, vì sợ thiếu kiềm chế. Trước đây từng có vụ alpha cao cấp dùng tin tức tố khiến alpha cấp thấp liệt nửa người.
Lộ Tiêu rõ ràng đang đổi lấy nguy cơ bị tàn tật, chỉ để cắn Lộ Vân Thâm một miếng!
Lộ Vân Thâm biến sắc, thu tin tức tố, định đánh ngất Lộ Kiêu đang rơi vào trạng thái kích ứng, nhưng một bóng người nhanh hơn lao tới.
---
Trán đau nhức, mắt Lộ Kiêu mờ đi, tin tức tố bùng nổ từ tuyến thể và huyết quản, cơ thể như bị xé rách.
Hắn biết tin tức tố mình đang mất kiểm soát, nhưng chẳng nghĩ nhiều, chỉ còn lại sự phẫn nộ đen đặc, điên cuồng, muốn nghiền tan mọi thứ trước mắt.
Alpha khi rơi vào cuồng loạn, thần trí rối mờ, nhất là lúc cảm nhận khí tức ngang hàng. Hơi rượu tequila nồng hăng kề sát, nặng đến mức tưởng như ngưng tụ thành chất lỏng.
Giữa cơn thiêu đốt, có một luồng hương lạnh chen vào... là gì... không biết... Bản năng cơ thể bài xích, nhưng khi cơn đau lan dọc, run rẩy nơi linh hồn tách khỏi hỗn loạn, hơi nóng không lối thoát chỉ còn hóa thành mồ hôi rịn ra.
Hương lạnh càng gần, lý trí càng bị gặm nhấm, hành động trở thành phản xạ. Họng khát khô, hơi thở nóng rực, vừa muốn chạy khỏi luồng hương nguy hiểm, lại vừa không kìm được mà chìm vào đau đớn chân thực ấy. Dòng điện cháy rát chạy dọc theo sống lưng, thiêu đốt cả người, mê loạn, điên cuồng.
Hình như mũi hắn cọ vào vải, cảm nhận được sợi polyester thấm hương lạnh đắng, lẫn hơi ấm da thịt bên dưới.
Hơi thở Lộ Kiêu trở nên gấp gáp, nhiệt độ tăng vọt, tim đập như muốn phá ra khỏi lồng ngực.
Bàn tay thon dài mạnh mẽ che miệng mũi hắn, khoảnh khắc khí tức va chạm, như gió mát mùa hạ va vào mặt trời, như núi rừng bừng tỉnh xanh ngắt tầng tầng.
Mây cuộn ngút trời, núi xa xanh thẳm.
Giọng nói trầm tĩnh cất lên:
"Lộ Kiêu, bình tĩnh lại."
—Hắn nhớ ra rồi, là mùi bạc hà đắng.
---
Alpha mất kiểm soát tin tức tố dễ hại người, hại mình.
Sau lần bị cắn ở phòng dụng cụ, Tịch Triệu đã nghiên cứu kỹ cách xử lý các tình huống khẩn cấp của alpha. Kích ứng ngoài kỳ mẫn cảm dễ xử lý hơn trong kỳ.
Chính xác đè vài huyệt kiểm soát tin tức tố, động tác của Tịch Triệu vô cùng bình tĩnh, cẩn trọng. Mùi rượu tequila trong không khí giảm rõ. Đôi mắt đen lộ vẻ chăm chú, thấy Lộ Kiêu sốt cao, thở dồn dập quá mức, anh nhanh chóng áp tay che một phần miệng mũi hắn, buộc nhịp thở chậm lại.
"Thở quá mức" là thở nhanh, thải nhiều CO₂, dễ gây kiềm hô hấp. Biện pháp khẩn là hạn chế nhịp thở, tái hít lại một phần khí vừa thở ra để giữ CO₂ trong máu. Bình thường có thể dùng túi giấy hay khẩu trang, nhưng lúc này đương nhiên không kịp chuẩn bị.
Tiếp xúc gần tin tức tố alpha cùng giới, khó chịu là cái chắc, nhưng Tịch Triệu kiềm chế tốt, không lỡ tay b*p ch*t người. Lực kiểm soát vô cùng khéo léo.
Khi tập trung, cảm giác nóng ẩm dưới tay trở nên rõ rệt, gương mặt đối phương thảm hại, mắt hổ phách mới nãy còn hung tợn dần phủ sương ẩm, lông mi run lên, từ má đến cổ đỏ rực, nhìn đáng thương mà diễm lệ.
Vài lần, Tịch Triệu cảm nhận răng nanh cọ vào lòng bàn tay, nhưng không siết chặt. Người này đã tự kiềm chế không cắn xuống, rõ ràng đã nhận ra anh. Cuối cùng, hắn cọ cọ, như thú nhỏ bất an tìm kiếm sự an ủi.
Mắt đen nhìn chăm chú, trong mơ hồ, mu bàn tay rơi một giọt nước.
—Là nước mắt.
Tịch Triệu bất động, đến khi hô hấp Lộ Kiêu dần ổn định, anh buông tay. Ngón tay nhẹ nhàng gạt tóc xoăn ướt mồ hôi, lúc rút, như có như không chạm vào đuôi mắt đối phương.
---
Khi Tịch Triệu xử lý cấp cứu, Lộ Vân Thâm đứng nhìn. Ông biết alpha khi bị kích ứng sẽ không thể chịu thêm bất kỳ k*ch th*ch nào, nên chỉ nhíu mày, im lặng.
Khi Lộ Kiêu ổn định, rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Lộ Vân Thâm mới đến gần, định bế hắn khỏi đầu gối Tịch Triệu: "Để chú đưa nó đi viện, trợ lý Lương sẽ đưa cháu về trường."
Bóng alpha trưởng thành phủ xuống. Tịch Triệu hiểu, giờ phút này lựa chọn hợp lý nhất chính là buông tay. Dù gì người trước mặt cũng là cha ruột của Lộ Kiêu, chuyện cha con dẫu rối ren thế nào, người ngoài can dự thì có nghĩa lý gì? Thế nên, anh buông tay-
Rồi vòng qua eo Lộ Kiêu, kéo hắn vào lòng mình.
Tay Lộ Vân Thâm khựng giữa không trung, ánh mắt sắc lạnh: "Bạn học Tịch, đây là con trai chú."
Thế tục bảo đừng nhúng tay chuyện nhà người khác, nhưng Tịch Triệu nghĩ, anh là kẻ theo quy củ sao?
Khó chịu vì bị tin tức tố áp chế, và chút tâm tư khó nói dâng lên, Tịch Triệu ngẩng mắt đối diện Lộ Vân Thâm, mỉm cười, nốt ruồi đỏ dưới mắt phải yêu mị gần như quỷ dị.
"Nhưng ngài Lộ, con trai ngài thấy ngài là rơi vào trạng thái kích ứng. Nếu ngài đưa cậu ấy vào viện, ngài có chắc chắn khi tỉnh lại, cậu ấy sẽ không tái phát lần nữa?"
Hơi thở quanh Lộ Vân Thâm càng thêm lạnh lẽo.
Nhưng chỉ cần ông còn kiêng dè Lộ Kiêu, không dám manh động, thì khí thế của Tịch Triệu không hề thua kém chút nào: "Nên hãy để cháu đi thì hơn."
Từng chữ, nghe như thương lượng, kỳ thực lại giống lời thông báo hơn.
Im lặng, Lộ Vân Thâm lùi bước, trở lại dáng vẻ trưởng bối điềm tĩnh ban đầu.
"Vậy phiền cháu rồi," ông nhìn chằm chằm Tịch Triệu, "bạn học Tịch Triệu."
---
Bệnh viện, nơi Tịch Triệu từng quen thuộc nhất.
Mắt lướt qua các thiết bị, anh không cần nghĩ cũng nói được tên: máy theo dõi, máy thở, máy khử rung, bơm truyền dịch... Học thạc sĩ Y khoa tại đại học G phải thực tập ở bệnh viện, anh từng nghĩ nửa đời sau mình sẽ gắn bó với chiếc áo blouse trắng, ai ngờ số phận xoay vần, thẻ nghiên cứu sinh chưa kịp làm đã bị thoái hóa thành thẻ học sinh cấp ba.
Lại là cấp ba phiên bản ABO khác thế giới.
Xoa xoa thái dương, anh sắp xếp hàng loạt sự việc diễn ra hôm nay: từ việc bị Từ Tử Dạ chất vấn, từ chối Lộ Vân Thâm, cho đến tên nhóc họ Lộ nào đó tự dưng hùng hổ xông vào, rồi trong trạng thái nửa mê bị khiêng ra đưa vào viện. Quả là một ngày phong ba đầy kịch tính.
Tịch Triệu lười về trường, xin cô Vu nghỉ nửa ngày. Còn phía Lộ Kiêu đã có vị trợ lý vạn năng kia lo liệu mọi việc.
Đang nghĩ cách xử lý hậu quả, liếc thấy người trên giường chớp mi, rồi giả vờ bất động.
Tịch Triệu cười lạnh, không vạch trần, chỉ nhìn chằm chằm đối phương, rồi mỉm cười. Từng giây trôi qua trong im lặng, mồ hôi túa ra nơi chóp mũi, vành tai, xương quai xanh đều đỏ bừng, cuối cùng người nọ mới "tỉnh dậy" một cách yếu ớt.
"Tỉnh rồi à?" Tịch Triệu cười, "Cảm giác anh hùng cứu mỹ nhân tự đưa mình vào viện thế nào?"
Lộ Kiêu nghe vậy, chỉ lặng lẽ kéo chăn che nửa mặt, lẩm bẩm: "Ai lại đi tự gọi mình là 'mỹ nhân'..."
Tịch Triệu thong dong sửa lại: "Vậy thành cún con thảm bại nhé."
"Cún con thảm bại" Lộ Kiêu trừng mắt, muốn nhe răng, nhưng đoán được người trước mặt đã thu dọn tàn cuộc cho mình, cảm thấy chột dạ, đành nuốt nước mắt nhận danh "cún".
"Tao sợ lão già đó chơi chiêu bẩn. Mày không biết lão đó xấu tính, thủ đoạn nhiều cỡ nào đâu..."
Tịch Triệu hơi sững lại, mới biết "lão già" là đang chỉ cha hắn, Lộ Vân Thâm. Anh thấy hơi buồn cười, nhưng nhớ lại cảnh đối đầu giữa hai cha con, nhất là khi Lộ Kiêu liều mạng phóng tin tức tố, môi anh còn cười, nhưng ánh mắt đã ngưng tụ thành băng lạnh.
"Cho nên cậu định liều mạng chơi trò 1v1? Cùng lắm mười tám năm sau ra viện lại làm một hảo hán?"
Lộ Kiêu im lặng, rúc chăn.
Tịch Triệu còn nhiều điều muốn nói, muốn khai thông cho hắn tỉnh, như "Cậu tại sao không thăm dò tình hình trước khi hành động", "Có bao cách phản kháng, sao lại chọn cái suýt giết mình", "Chậm chút nữa, tin tức tố mất kiểm soát xộc vào thần kinh não, vốn đã không thông minh rồi, sau này chắc còn ngu ngốc hơn".
Thế nhưng, có lẽ cảm giác bỏng rát của giọt nước mắt vẫn còn lưu trên mu bàn tay, anh mấp máy môi, chẳng hiểu sao lại không thể thốt nên lời.
Thôi.
Đôi mắt đen rũ xuống, Tịch Triệu nghĩ, điên thì điên, đứa trẻ đáng thương chắc đã bị cha mắng chửi biết bao lần, không thành tên b**n th** đã là tổ tiên phù hộ. Điên một chút cũng tốt cho tâm lý.
Nửa cái đầu yếu ớt ló ra khỏi chăn, lộ ra mái tóc nâu xoăn rối như tổ chim: "Tao muốn uống nước..."
Tịch Triệu liếc một cái, đứng dậy rót nước ấm từ bình đun sẵn để nguội.
Nắng chiều dịu nhẹ, ánh sáng lọt qua kính, tràn qua bậu cửa, rải lên bàn, mang lại cảm giác ấm áp hiếm có. Gợn sáng vàng rơi trên vai thiếu niên tóc đen, theo mỗi cử động tỏa ra nét mơ màng.
Nhớ lại ý định của Lộ Vân Thâm, và trước khi đạp cửa, nghe thấy tiếng "cháu từ chối", Lộ Kiêu lặng nhìn bóng lưng thon dài trước cửa sổ, lật người nằm ngửa, từ từ giơ tay che mắt.
"Tịch Triệu, đừng về phe ông ta."
Ngón tay Tịch Triệu khựng lại.
. . .
Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
Đánh giá:
Truyện Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
Story
Chương 29: Không lùi bước
10.0/10 từ 18 lượt.