Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
Chương 114: Kỳ nghỉ bắt đầu
229@-
Tịch Triệu dừng bước, bánh xe vali ngừng lăn. Anh ngẩng đầu, nhìn về phía giọng nói vừa vang lên, thoáng chút ngỡ ngàng.
"Chào Minh tổng."
"Chào cậu Tịch, lâu rồi không gặp." Người đàn ông lịch lãm trong bộ vest chỉn chu, nụ cười rạng rỡ như gió xuân, chẳng ai khác ngoài Minh Thiên Kỳ - ông chủ của Minh Thành Dược Nghiệp. "Tối Nguyên Đán, tôi có xem màn kịch của các cậu trên sân khấu, thật sự ấn tượng lắm."
"Đội ngũ của quý công ty ngài rất chuyên nghiệp," Tịch Triệu đáp, giọng điệu nhàn nhạt nhưng không mất đi sự sắc sảo.
Minh Thiên Kỳ bật cười, mắt lấp lánh ý vị: "Nghe cậu nói thế, chắc tôi phải thưởng thêm cho họ một khoản kha khá rồi."
Minh Thành Dược Nghiệp vốn có truyền thống mời các thí sinh xuất sắc của "Cúp Minh Thành" tham gia thực tập. Hồi ở thành phố Phiên, sau khi cuộc thi kết thúc, Minh Thiên Kỳ còn kín đáo đưa cho Tịch Triệu một dãy số điện thoại riêng. Tịch Triệu, dĩ nhiên, không bấm máy. Nhưng sau một hồi cân nhắc, anh vẫn quyết định thử sức với kỳ phỏng vấn thực tập của Minh Thành.
Với năng lực hiện tại, Tịch Triệu gần như đã hoàn thành trước chương trình học phổ thông. Thay vì ngồi gặm sách vở, anh chọn con đường thực tế hơn. Minh Thành sở hữu phòng thí nghiệm dược phẩm riêng, đúng hướng anh muốn theo đuổi. Thực tập xã hội không phải công việc chính thức, chỉ cần làm việc nửa ngày, thời gian còn lại anh vẫn có thể lo việc riêng và kèm cặp Lộ Kiêu - cái tên lắm chiêu trò ấy. Tính đi tính lại, đây là lựa chọn hợp lý nhất.
Minh Thiên Kỳ tiếp lời, giọng điệu thân thiện: "Hôm nay tôi vốn định ghé thăm hiệu trưởng Lịch Tư Khắc Lâm, ai ngờ đi dạo một vòng lại gặp cậu. Hay là cùng ăn tối đi?"
"Xin chờ chút."
Tịch Triệu rút điện thoại, nhắn nhanh một tin cho Lộ Kiêu - lúc này đang bị "đày" về trang viên nhà họ Lộ - tránh để hắn lại lải nhải đòi phản hồi. Hành lý được trợ lý của Minh Thiên Kỳ tiếp nhận, cả nhóm lên xe, hướng ra ngoài khuôn viên trường.
Xa xa, một ánh mắt sắc lạnh dõi theo bóng dáng Tịch Triệu rời đi. Hạ Dật Thanh cau mày, lòng dâng lên cảm giác khó chịu khó tả. "Hạ Tam, hình như nhà mình cũng có chương trình thực tập xã hội cho học sinh phổ thông đúng không?"
"Có thì có, nhưng mà... chỉ dành cho học sinh Minh Anh thôi." Vì chương trình này vốn được lập ra để cạnh tranh với Lịch Tư Khắc Lâm.
"Thêm vài suất cho trường khác," Hạ Dật Thanh lạnh lùng ra lệnh, rồi ném lại một câu trước khi Hạ Tử Tranh kịp leo lên xe: "Tối nay đi ăn ngoài."
Đại thiếu gia Hạ còn chưa kịp đặt mông xuống ghế đã bị chiếc xe riêng của chú hai lôi đi vùn vụt. Muốn góp ý chọn nhà hàng, nhưng liếc thấy sắc mặt Hạ Dật Thanh, gã đành rúc vào góc, ôm chặt chú ba để "sưởi ấm".
Cảm giác... ông anh hai/chú hai hình như đang rất bực bội.
Chỉ một ánh mắt, tài xế đã hiểu ý, lặng lẽ bám theo chiếc xe phía trước. Cảnh vật hai bên đường lướt qua vùn vụt, Hạ Dật Thanh trong đầu lật giở từng thông tin về Minh Thành.
Tịch Triệu tham gia "Cúp Minh Thành", đúng. Nhưng Minh Thiên Kỳ là ai chứ? Một nhân vật mà ngay cả y cũng phải dè chừng ba phần. Vậy tại sao ông ta lại nhiệt tình với một học sinh chẳng quyền chẳng thế như Tịch Triệu đến vậy? Ở nước ngoài lâu năm, Hạ Dật Thanh chứng kiến đủ thứ bẩn thỉu. Dù Minh Thiên Kỳ nổi tiếng là người "sạch sẽ" và "cuồng công việc", nhưng liên quan đến Tịch Triệu, y không thể không cẩn trọng.
Vừa ra lệnh cho đội vệ sĩ riêng của Hạ gia, vừa dán mắt vào chiếc xe phía trước, Hạ Dật Thanh cau mày, vai trái lại nhói lên vì vết thương cũ.
Tịch Cảnh Thần, sao anh dám lừa tôi... lừa tôi rằng đứa trẻ ấy không còn nữa?!
— "Ông chủ lớn à, nếu đứa bé này may mắn được sinh ra, cậu định đặt tên nó là gì?"
— "... Triệu."
— "Triệu?"
— "Triệu Triệu như nguyện, năm tháng bình an."
Tâm trạng Hạ Dật Thanh chấn động, tin tức tố của alpha đỉnh cấp vô thức tràn ra, nhưng y lập tức kiềm lại. Ngón tay siết chặt, màn hình điện thoại nứt toạc một vệt dữ tợn.
Tịch Cảnh Thần, tốt nhất là anh đã chết thật rồi.
---
Ở một nhà hàng sang trọng, Tịch Triệu và Minh Thiên Kỳ ngồi trong phòng riêng. Ông chủ nhà hàng rõ ràng thân quen với Minh Thiên Kỳ, sau khi hỏi thăm Tịch Triệu về món kiêng kị, các món ăn nhanh chóng được dọn lên, nóng hổi, thơm lừng.
Khác với hình ảnh "sấm rền gió cuốn" trong lời đồn, Minh Thiên Kỳ khi gặp Tịch Triệu lại toát lên vẻ ấm áp như một người bác lớn tuổi. Thấy anh không thích nói nhiều, ông chủ động khơi chuyện:
"Món cá trân châu này là đặc sản của nhà hàng, mỗi con cá đều được nuôi bằng dược liệu, tan ngay trong miệng, thơm đậm mà ngọt thanh."
Tịch Triệu gắp một miếng cá, thần sắc bình thản, chẳng lộ chút cảm xúc. Minh Thiên Kỳ cười nhẹ: "Ngày trước, làm ăn với người ta, chỉ cần một bữa cơm là tôi đoán được tám phần sở thích của đối phương. Nhưng xem ra, kỹ năng này sắp vô dụng trước mặt cậu rồi, cậu Tịch."
Tịch Triệu đặt đũa xuống, giọng trong trẻo nhưng sắc bén: "Minh tổng đùa rồi. Chắc giờ chẳng mấy ai đáng để ngài phải tốn tâm tư lấy lòng. Tôi thì càng chẳng đủ tư cách làm ăn với ngài."
Người thông minh nói chuyện, điểm đến là dừng. Minh Thiên Kỳ không nhắc thêm về những ngày tháng xưa cũ, chỉ gắp một miếng cá, bất chợt hỏi: "Cậu Tịch, cậu có tò mò vì sao tôi lại đặc biệt chú ý đến cậu không?"
Tịch Triệu nhấp một ngụm nước, chẳng theo nhịp của ông: "Theo kịch bản thông thường, tiếp theo ngài sẽ đưa ra vài yêu cầu hơi... quá đáng."
Bị "chặn họng" thẳng thừng, Minh Thiên Kỳ không giận, ngược lại càng hứng thú: "Nếu tôi thật sự đưa ra thì sao?"
"Tôi sẽ báo cảnh sát."
Còn không được thì anh có quen "Cửu thiếu gia" của quân khu phía Nam, một sĩ quan đặc công và một cảnh sát hình sự. Quân với thương đấu nhau, kiểu gì cũng có người xử được.
À, mà anh còn "hơi có vấn đề về tâm thần" nữa.
Minh Thiên Kỳ: ...
Cạn lời với lối tư duy đơn giản mà "đi thẳng vào lòng người" này.
Nồi lẩu sôi sùng sục, hơi nước bốc lên mờ mịt. Minh Thiên Kỳ vặn nhỏ lửa, ánh mắt đượm chút hoài niệm: "Cậu rất giống một người bạn cũ của tôi, đến cả họ cũng giống y hệt. Lần đầu gặp cậu ở thành phố Phiên, tôi suýt thì giật mình..."
Tịch Triệu thoáng hiện vẻ kỳ lạ. Giọng điệu này, biểu cảm này... Minh tổng không phải đang ám chỉ ông là "ông bố hoang" của anh, để lại món nợ tình từ thời trẻ đấy chứ?
Không phải kiểu người khéo léo, Tịch Triệu thẳng thừng cắt ngang dòng hoài niệm của đối phương: "Tôi có thể biết, ngài và vị tiền bối đó có quan hệ thế nào không?"
Minh Thiên Kỳ ngẩng đầu, khóe môi cong lên: "Cậu Tịch, có ai từng bảo cậu nói chuyện thẳng thắn quá chưa?"
Chưa, anh lười đáp. Sự thật là Minh Thiên Kỳ và anh chênh lệch quá lớn về địa vị. Những gì ông không muốn tiết lộ, anh chẳng có cách nào moi ra. Đánh võ mồm chỉ tốn thời gian, chi bằng đi thẳng vào vấn đề.
Quả nhiên, Minh Thiên Kỳ thở dài, giọng pha chút cảm khái: "Tôi từng là một kẻ theo đuổi thất bại của người đó. Sau này, nhiều năm không có tin tức, chẳng biết giờ anh ấy thế nào..."
Bữa ăn kết thúc, Minh Thiên Kỳ đề nghị cho trợ lý đưa anh về. Cửa phòng riêng vừa mở, Tịch Triệu bất ngờ chạm mặt một gương mặt quen thuộc.
Hạ Tử Tranh?
Đại thiếu gia Hạ đang ngồi ở sảnh lớn, chẳng còn vẻ kiêu ngạo thường ngày, thậm chí kính râm "thương hiệu" cũng tháo ra. Thấy Tịch Triệu, gã ngạc nhiên, nhưng liếc sang alpha bên cạnh, lại chẳng dám lên tiếng.
Tịch Triệu chỉ nghĩ là ngẫu nhiên, định rời đi thì alpha bên cạnh Hạ Tử Tranh đứng dậy, bước tới.
"Minh tổng, không ngờ lại gặp ngài ở đây."
Minh Thiên Kỳ thoáng ngẩn ra, rồi nhanh chóng chuyển sang chế độ "xã giao thương trường": "Hạ tiên sinh, thật trùng hợp. Nhà hàng này mà lôi kéo được cả ngài và người nhà tới dùng bữa, xem ra giá trị lại tăng thêm vài phần rồi."
Hạ tiên sinh? Tịch Triệu nhanh chóng quan sát người đàn ông trước mặt. Đặc trưng lai của nhà Hạ gia rất rõ, nhưng vị "Hạ tiên sinh" này lại mang nét Á Đông đậm hơn, khí chất lạnh lùng kiêu ngạo, dung mạo tinh tế, uy nghiêm tự nhiên.
Lật lại trí nhớ, Tịch Triệu nhận ra ngay - Hạ Dật Thanh, chú hai của Hạ Tử Tranh, người nắm quyền thực sự của Hạ gia. Nghe đồn là nhân vật thủ đoạn sắc bén, trong nguyên tác, chỉ có vị chú hai này mới trị được vị công chính điên khùng Hạ Tử Tranh. Sau này, y qua đời trong một vụ tai nạn máy bay, để lại Hạ Tử Tranh chật vật tiếp quản Hạ gia, mở ra một đợt ngược luyến tàn tâm với thụ chính.
Nhưng hiện tại, Tịch Triệu chẳng muốn dây dưa với mấy đại lão thương trường. Định xin phép Minh Thiên Kỳ tự về, anh bỗng cảm nhận được một ánh mắt nóng rực. Theo hướng nhìn, anh chạm phải đôi mắt phức tạp, đỏ hoe của Hạ Dật Thanh.
"Cậu là... Tịch Triệu?" Hạ Dật Thanh cố nặn ra một nụ cười, giọng đè nén cảm xúc: "A Tranh có nhắc đến cậu... Cảm ơn cậu đã chăm sóc nó ở trường."
Tịch Triệu nhíu mày, cảm giác quái lạ càng đậm. May mà Lộ Kiêu không có đây, không thì chắc đã xù lông từ lâu. Chăm sóc Hạ Tử Tranh? Ý là cái lần anh "tặng" cho gã một chưởng hay việc để công tử điên này chạy vặt suốt buổi diễn?
Tịch Triệu tò mò không biết Hạ Tử Tranh đã "kể công" thế nào. Nhưng vì mối quan hệ hiện tại giữa họ vẫn ổn, anh gật đầu, giữ phép lịch sự: "Chào ngài Hạ."
Không khí thoáng chốc rối loạn bởi một luồng tin tức tố, nhưng Hạ Dật Thanh nhanh chóng thu lại, như thể chưa từng mất kiểm soát.
Hai đại lão đấu võ mồm một hồi, Hạ Dật Thanh lại khéo léo kéo đề tài về Tịch Triệu: "A Tranh chuyển trường, tôi luôn lo nó không hòa nhập được. May nhờ có cậu và các bạn cùng diễn kịch, tôi rất cảm kích. Cậu Tịch, không biết cậu có rảnh không, để tôi và A Tranh mời cậu một bữa?"
Tịch Triệu: ...
Từ Lộ Vân Thâm, Tề Lãng Thanh, đến Minh Thiên Kỳ, giờ lại thêm Hạ Dật Thanh, sao ai cũng thích rủ anh đi ăn thế này? Hay mặt anh trông giống người hám ăn lắm?
Mệt mỏi ứng phó lắm chứ bộ.
"Ngài Hạ, cảm ơn ý tốt, nhưng không cần đâu. Lúc tập kịch, bọn tôi đã ăn chung rồi," anh liếc sang Hạ Tử Tranh - lúc này đang co rúm như chim cút, không dám ho he - rồi bổ sung, "Hơn nữa, chắc bạn học Hạ cũng chẳng muốn ăn riêng với tôi."
Minh Thiên Kỳ nhanh chóng tiếp lời, nói sẽ đưa Tịch Triệu về.
Bóng người khuất dần, nụ cười trên mặt Hạ Dật Thanh cứng lại, như một con rối trống rỗng, thẫn thờ.
Không khí nặng nề bao trùm, Hạ Dật Thanh đột nhiên quay sang, giọng sắc lạnh: "Các người còn giấu tôi chuyện gì nữa?!"
Hạ Tam suýt quỳ, liếc nhìn đứa cháu hồn vía đã bay đâu mất, đành liều mình khai: "Chỉ... chỉ là chuyện trẻ con thôi, không có gì đặc biệt..."
"Tử Tranh từng tỏ tình với thằng nhóc đó, bị từ chối, còn bị ăn đòn!"
Tịch lặng.
Tịch lặng như cõi chết.
Hạ Dật Thanh tối sầm mặt, chẳng biết phản ứng thế nào.
Nghiệt chướng...
"Anh, anh hai... Anh sao thế?! Đừng ngất! Anh hai!!!"
"Chú hai!!!"
---
"Thế là cậu gặp chú hai của Hạ Tử Tranh thật hả?"
Bên kia màn hình, Lộ Kiêu nằm dài trên giường, mắt sáng rực tò mò.
"Ừ."
Vừa tắm xong, Tịch Triệu lau tóc, những giọt nước lấp lánh dưới ánh đèn, mái tóc đen ẩm ướt ánh lên tia sáng dịu. Lông mi dài khẽ quét, nét mặt điềm tĩnh mà dịu dàng, tựa như làn sương mỏng buổi sớm.
Lộ Kiêu nhìn chăm chăm vào... cái lọ bút trên bàn Tịch Triệu, cố không để ý đến vòng eo thoáng lộ khi anh giơ tay hay đôi môi đỏ mọng vì hơi nước. "Thế nào? Có phải ông ấy đẹp trai lắm không?"
"Đẹp trai?" Tịch Triệu nhướng mày, môi cong lên nụ cười mỉm đầy ẩn ý.
"Thì... Hạ Tử Tranh cứ lải nhải mãi nào là chú hai hắn đẹp cỡ nào," Lộ Kiêu lẩm bẩm, mỗi lần nghe là chỉ muốn lôi Tịch Triệu ra so tài với đại thiếu gia Hạ. Nhưng nghĩ lại, nói xấu trưởng bối sau lưng không hay, đành lườm nguýt Hạ Tử Tranh để "từ chối giao lưu".
Tịch Triệu nhớ lại Hạ Dật Thanh, gật nhẹ: "Rất có khí thế." Trừ ánh mắt nhìn anh có phần kỳ lạ, còn lại đúng chuẩn đại lão thương trường.
Nghe anh trả lời nghiêm túc, Lộ Kiêu lại thấy sai sai. Tối muộn được trò chuyện với "bạn trai", sao lại đi nói về người khác? Thế là hắn bắt đầu kể lể về những ngày trở về trang viên:
"Con ngựa nhỏ tôi hay cho ăn sắp đẻ rồi! Trời ơi, tôi cứ tưởng nó là ngựa đực, suýt nữa chạy đi hỏi quản lý chuồng ngựa có công nghệ mới gì không..."
"Lúc dọn đồ, cậu đoán tôi tìm được gì? Một quyển sổ vẽ hồi nhỏ! Trời, mấy thứ tôi vẽ trong đó giờ nhìn còn chả nhận ra..."
"Cậu thấy tấm ảnh tôi gửi chưa? Đám mây chiều nay đó, tôi nhìn là thấy giống hệt Tiểu Thất! Hai cục lồi lồi là tai, còn có cái đuôi mèo nữa..."
Từng chút, từng chút, Lộ Kiêu kể hết mọi chuyện, như muốn chia sẻ cả thế giới của mình. Tịch Triệu thỉnh thoảng đáp lại, khi hắn lạc đề, anh còn nhắc khéo hắn đang nói đến đâu.
Tóc khô dần, đêm đã khuya, Lộ Kiêu bỗng ngừng lại, ngẩn ngơ nhìn người bên kia màn hình. Đôi mắt đen lười biếng liếc sang, tim hắn nóng bừng, giọng run run: "Tôi... hình như nhớ cậu rồi."
Tịch Triệu khẽ động, qua ống kính rung rung, thấy cậu chàng tóc nâu vùi mặt vào gối, lăn lộn trên giường, vành tai ửng hồng, nào còn vẻ "trời không sợ đất không sợ" trước mặt bạn bè.
Anh bật cười: "Nếu tôi nhớ không nhầm, hôm nay là ngày đầu nghỉ, trưa lúc dọn đồ, tôi đưa cậu một bộ đề rồi nhỉ?"
"Nhưng mà... cảm giác không giống nhau!" Lộ Kiêu càu nhàu. "Ở trường, lớp A lớp G cách có vài bậc thang. Ở ký túc, phòng mình cạnh nhau, tôi muốn gặp lúc nào chả được. Giờ một người ở biệt thự Đồng Hoa, một người ở trang viên nhà Lộ, mới có một buổi chiều mà tôi đã thấy xa lắc xa lơ rồi!"
Hắn tuyên bố khoảng cách là thứ đáng ghét nhất vũ trụ, còn trách khoa học sao chưa phát minh ra "máy dịch chuyển tức thời". Nhưng kỳ lạ thay, cũng gần gũi lắm, gần đến nỗi từng khoảnh khắc nhỏ bé đều gợi lên hương vị đắng mà lạnh của Tịch Triệu.
"Tiếc là tôi phải đi dự tiệc thọ bảy mươi của ông ngoại nhà họ Lâm, không thì đã chạy sang tìm cậu rồi..." Lộ Kiêu ngẩng mặt, ngoan ngoãn kề sát màn hình, mũi gần như chạm vào, như muốn lại gần người bên kia. "Còn cậu? Có nhớ tôi chút xíu nào không?"
Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh, Tịch Triệu khẽ cong môi, nụ cười như sóng biển đêm, lặng lẽ dâng trào từ đất lên trời.
Anh cúi mắt, như đang nghĩ ngợi. Lộ Kiêu hồi hộp chờ đợi.
Anh ngẩng đầu, nghiêng nhẹ. Lộ Kiêu nín thở.
Rồi anh nói:
"Không."
Lộ Kiêu: ...
Suýt nữa tắc thở, hắn lăn lộn trên giường, cố kìm cơn xù lông sắp bùng nổ, ngẩng cằm đắc ý: "Tôi không tin đâu!" Chưa đủ, hắn còn bắt chước giọng Tịch Triệu: "Bạn học Tịch Triệu, nói dối không phải thói quen tốt đâu nhé!"
Tịch Triệu chỉ thấy, vừa thả lỏng dây xích một chút, con sói con này đã muốn bay lên trời.
"Lộ Kiêu," anh cong môi, giọng lười biếng mà đầy uy h**p, "Đừng cố tình xin ăn đòn."
Lộ Kiêu lạnh gáy, lông tơ dựng đứng, định mở miệng xin tha thì nhận ra mình đang cách cả một đường truyền mạng. Nhìn trái - không thước kẻ. Nhìn phải - chẳng thấy bàn tay nào.
Thế là hắn nổi loạn.
Cằm hếch lên, chân muốn gác kiểu "nhị lang" mà không dám, Lộ Kiêu hung hăng cầm điện thoại, mắt cong lên, suýt làm rơi máy vào mặt, rồi hậm hực: "Cậu giờ có đánh được tôi đâu..."
Tịch Triệu thật sự bật cười.
Anh điềm tĩnh, giọng lười nhác nhưng đầy áp lực: "Vậy thì kỳ nghỉ này cậu hãy mong đừng gặp tôi. Nếu không—"
"Tôi sẽ coi như cậu ngứa da, thèm được đánh đòn một trận."
Lộ Kiêu lạnh toát sống lưng.
Kỳ nghỉ này, bắt đầu trong nụ cười đầy ẩn ý của Tịch Triệu.
. . .
Tác giả có lời muốn nói:
Thương tiếc ba giây cho chú cún Lộ Kiêu hahaha.
Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
Tịch Triệu dừng bước, bánh xe vali ngừng lăn. Anh ngẩng đầu, nhìn về phía giọng nói vừa vang lên, thoáng chút ngỡ ngàng.
"Chào Minh tổng."
"Chào cậu Tịch, lâu rồi không gặp." Người đàn ông lịch lãm trong bộ vest chỉn chu, nụ cười rạng rỡ như gió xuân, chẳng ai khác ngoài Minh Thiên Kỳ - ông chủ của Minh Thành Dược Nghiệp. "Tối Nguyên Đán, tôi có xem màn kịch của các cậu trên sân khấu, thật sự ấn tượng lắm."
"Đội ngũ của quý công ty ngài rất chuyên nghiệp," Tịch Triệu đáp, giọng điệu nhàn nhạt nhưng không mất đi sự sắc sảo.
Minh Thiên Kỳ bật cười, mắt lấp lánh ý vị: "Nghe cậu nói thế, chắc tôi phải thưởng thêm cho họ một khoản kha khá rồi."
Minh Thành Dược Nghiệp vốn có truyền thống mời các thí sinh xuất sắc của "Cúp Minh Thành" tham gia thực tập. Hồi ở thành phố Phiên, sau khi cuộc thi kết thúc, Minh Thiên Kỳ còn kín đáo đưa cho Tịch Triệu một dãy số điện thoại riêng. Tịch Triệu, dĩ nhiên, không bấm máy. Nhưng sau một hồi cân nhắc, anh vẫn quyết định thử sức với kỳ phỏng vấn thực tập của Minh Thành.
Với năng lực hiện tại, Tịch Triệu gần như đã hoàn thành trước chương trình học phổ thông. Thay vì ngồi gặm sách vở, anh chọn con đường thực tế hơn. Minh Thành sở hữu phòng thí nghiệm dược phẩm riêng, đúng hướng anh muốn theo đuổi. Thực tập xã hội không phải công việc chính thức, chỉ cần làm việc nửa ngày, thời gian còn lại anh vẫn có thể lo việc riêng và kèm cặp Lộ Kiêu - cái tên lắm chiêu trò ấy. Tính đi tính lại, đây là lựa chọn hợp lý nhất.
Minh Thiên Kỳ tiếp lời, giọng điệu thân thiện: "Hôm nay tôi vốn định ghé thăm hiệu trưởng Lịch Tư Khắc Lâm, ai ngờ đi dạo một vòng lại gặp cậu. Hay là cùng ăn tối đi?"
"Xin chờ chút."
Tịch Triệu rút điện thoại, nhắn nhanh một tin cho Lộ Kiêu - lúc này đang bị "đày" về trang viên nhà họ Lộ - tránh để hắn lại lải nhải đòi phản hồi. Hành lý được trợ lý của Minh Thiên Kỳ tiếp nhận, cả nhóm lên xe, hướng ra ngoài khuôn viên trường.
Xa xa, một ánh mắt sắc lạnh dõi theo bóng dáng Tịch Triệu rời đi. Hạ Dật Thanh cau mày, lòng dâng lên cảm giác khó chịu khó tả. "Hạ Tam, hình như nhà mình cũng có chương trình thực tập xã hội cho học sinh phổ thông đúng không?"
"Có thì có, nhưng mà... chỉ dành cho học sinh Minh Anh thôi." Vì chương trình này vốn được lập ra để cạnh tranh với Lịch Tư Khắc Lâm.
"Thêm vài suất cho trường khác," Hạ Dật Thanh lạnh lùng ra lệnh, rồi ném lại một câu trước khi Hạ Tử Tranh kịp leo lên xe: "Tối nay đi ăn ngoài."
Đại thiếu gia Hạ còn chưa kịp đặt mông xuống ghế đã bị chiếc xe riêng của chú hai lôi đi vùn vụt. Muốn góp ý chọn nhà hàng, nhưng liếc thấy sắc mặt Hạ Dật Thanh, gã đành rúc vào góc, ôm chặt chú ba để "sưởi ấm".
Cảm giác... ông anh hai/chú hai hình như đang rất bực bội.
Chỉ một ánh mắt, tài xế đã hiểu ý, lặng lẽ bám theo chiếc xe phía trước. Cảnh vật hai bên đường lướt qua vùn vụt, Hạ Dật Thanh trong đầu lật giở từng thông tin về Minh Thành.
Tịch Triệu tham gia "Cúp Minh Thành", đúng. Nhưng Minh Thiên Kỳ là ai chứ? Một nhân vật mà ngay cả y cũng phải dè chừng ba phần. Vậy tại sao ông ta lại nhiệt tình với một học sinh chẳng quyền chẳng thế như Tịch Triệu đến vậy? Ở nước ngoài lâu năm, Hạ Dật Thanh chứng kiến đủ thứ bẩn thỉu. Dù Minh Thiên Kỳ nổi tiếng là người "sạch sẽ" và "cuồng công việc", nhưng liên quan đến Tịch Triệu, y không thể không cẩn trọng.
Vừa ra lệnh cho đội vệ sĩ riêng của Hạ gia, vừa dán mắt vào chiếc xe phía trước, Hạ Dật Thanh cau mày, vai trái lại nhói lên vì vết thương cũ.
Tịch Cảnh Thần, sao anh dám lừa tôi... lừa tôi rằng đứa trẻ ấy không còn nữa?!
— "Ông chủ lớn à, nếu đứa bé này may mắn được sinh ra, cậu định đặt tên nó là gì?"
— "... Triệu."
— "Triệu?"
— "Triệu Triệu như nguyện, năm tháng bình an."
Tâm trạng Hạ Dật Thanh chấn động, tin tức tố của alpha đỉnh cấp vô thức tràn ra, nhưng y lập tức kiềm lại. Ngón tay siết chặt, màn hình điện thoại nứt toạc một vệt dữ tợn.
Tịch Cảnh Thần, tốt nhất là anh đã chết thật rồi.
---
Ở một nhà hàng sang trọng, Tịch Triệu và Minh Thiên Kỳ ngồi trong phòng riêng. Ông chủ nhà hàng rõ ràng thân quen với Minh Thiên Kỳ, sau khi hỏi thăm Tịch Triệu về món kiêng kị, các món ăn nhanh chóng được dọn lên, nóng hổi, thơm lừng.
Khác với hình ảnh "sấm rền gió cuốn" trong lời đồn, Minh Thiên Kỳ khi gặp Tịch Triệu lại toát lên vẻ ấm áp như một người bác lớn tuổi. Thấy anh không thích nói nhiều, ông chủ động khơi chuyện:
"Món cá trân châu này là đặc sản của nhà hàng, mỗi con cá đều được nuôi bằng dược liệu, tan ngay trong miệng, thơm đậm mà ngọt thanh."
Tịch Triệu gắp một miếng cá, thần sắc bình thản, chẳng lộ chút cảm xúc. Minh Thiên Kỳ cười nhẹ: "Ngày trước, làm ăn với người ta, chỉ cần một bữa cơm là tôi đoán được tám phần sở thích của đối phương. Nhưng xem ra, kỹ năng này sắp vô dụng trước mặt cậu rồi, cậu Tịch."
Tịch Triệu đặt đũa xuống, giọng trong trẻo nhưng sắc bén: "Minh tổng đùa rồi. Chắc giờ chẳng mấy ai đáng để ngài phải tốn tâm tư lấy lòng. Tôi thì càng chẳng đủ tư cách làm ăn với ngài."
Người thông minh nói chuyện, điểm đến là dừng. Minh Thiên Kỳ không nhắc thêm về những ngày tháng xưa cũ, chỉ gắp một miếng cá, bất chợt hỏi: "Cậu Tịch, cậu có tò mò vì sao tôi lại đặc biệt chú ý đến cậu không?"
Tịch Triệu nhấp một ngụm nước, chẳng theo nhịp của ông: "Theo kịch bản thông thường, tiếp theo ngài sẽ đưa ra vài yêu cầu hơi... quá đáng."
Bị "chặn họng" thẳng thừng, Minh Thiên Kỳ không giận, ngược lại càng hứng thú: "Nếu tôi thật sự đưa ra thì sao?"
"Tôi sẽ báo cảnh sát."
Còn không được thì anh có quen "Cửu thiếu gia" của quân khu phía Nam, một sĩ quan đặc công và một cảnh sát hình sự. Quân với thương đấu nhau, kiểu gì cũng có người xử được.
À, mà anh còn "hơi có vấn đề về tâm thần" nữa.
Minh Thiên Kỳ: ...
Cạn lời với lối tư duy đơn giản mà "đi thẳng vào lòng người" này.
Nồi lẩu sôi sùng sục, hơi nước bốc lên mờ mịt. Minh Thiên Kỳ vặn nhỏ lửa, ánh mắt đượm chút hoài niệm: "Cậu rất giống một người bạn cũ của tôi, đến cả họ cũng giống y hệt. Lần đầu gặp cậu ở thành phố Phiên, tôi suýt thì giật mình..."
Tịch Triệu thoáng hiện vẻ kỳ lạ. Giọng điệu này, biểu cảm này... Minh tổng không phải đang ám chỉ ông là "ông bố hoang" của anh, để lại món nợ tình từ thời trẻ đấy chứ?
Không phải kiểu người khéo léo, Tịch Triệu thẳng thừng cắt ngang dòng hoài niệm của đối phương: "Tôi có thể biết, ngài và vị tiền bối đó có quan hệ thế nào không?"
Minh Thiên Kỳ ngẩng đầu, khóe môi cong lên: "Cậu Tịch, có ai từng bảo cậu nói chuyện thẳng thắn quá chưa?"
Chưa, anh lười đáp. Sự thật là Minh Thiên Kỳ và anh chênh lệch quá lớn về địa vị. Những gì ông không muốn tiết lộ, anh chẳng có cách nào moi ra. Đánh võ mồm chỉ tốn thời gian, chi bằng đi thẳng vào vấn đề.
Quả nhiên, Minh Thiên Kỳ thở dài, giọng pha chút cảm khái: "Tôi từng là một kẻ theo đuổi thất bại của người đó. Sau này, nhiều năm không có tin tức, chẳng biết giờ anh ấy thế nào..."
Bữa ăn kết thúc, Minh Thiên Kỳ đề nghị cho trợ lý đưa anh về. Cửa phòng riêng vừa mở, Tịch Triệu bất ngờ chạm mặt một gương mặt quen thuộc.
Hạ Tử Tranh?
Đại thiếu gia Hạ đang ngồi ở sảnh lớn, chẳng còn vẻ kiêu ngạo thường ngày, thậm chí kính râm "thương hiệu" cũng tháo ra. Thấy Tịch Triệu, gã ngạc nhiên, nhưng liếc sang alpha bên cạnh, lại chẳng dám lên tiếng.
Tịch Triệu chỉ nghĩ là ngẫu nhiên, định rời đi thì alpha bên cạnh Hạ Tử Tranh đứng dậy, bước tới.
"Minh tổng, không ngờ lại gặp ngài ở đây."
Minh Thiên Kỳ thoáng ngẩn ra, rồi nhanh chóng chuyển sang chế độ "xã giao thương trường": "Hạ tiên sinh, thật trùng hợp. Nhà hàng này mà lôi kéo được cả ngài và người nhà tới dùng bữa, xem ra giá trị lại tăng thêm vài phần rồi."
Hạ tiên sinh? Tịch Triệu nhanh chóng quan sát người đàn ông trước mặt. Đặc trưng lai của nhà Hạ gia rất rõ, nhưng vị "Hạ tiên sinh" này lại mang nét Á Đông đậm hơn, khí chất lạnh lùng kiêu ngạo, dung mạo tinh tế, uy nghiêm tự nhiên.
Lật lại trí nhớ, Tịch Triệu nhận ra ngay - Hạ Dật Thanh, chú hai của Hạ Tử Tranh, người nắm quyền thực sự của Hạ gia. Nghe đồn là nhân vật thủ đoạn sắc bén, trong nguyên tác, chỉ có vị chú hai này mới trị được vị công chính điên khùng Hạ Tử Tranh. Sau này, y qua đời trong một vụ tai nạn máy bay, để lại Hạ Tử Tranh chật vật tiếp quản Hạ gia, mở ra một đợt ngược luyến tàn tâm với thụ chính.
Nhưng hiện tại, Tịch Triệu chẳng muốn dây dưa với mấy đại lão thương trường. Định xin phép Minh Thiên Kỳ tự về, anh bỗng cảm nhận được một ánh mắt nóng rực. Theo hướng nhìn, anh chạm phải đôi mắt phức tạp, đỏ hoe của Hạ Dật Thanh.
"Cậu là... Tịch Triệu?" Hạ Dật Thanh cố nặn ra một nụ cười, giọng đè nén cảm xúc: "A Tranh có nhắc đến cậu... Cảm ơn cậu đã chăm sóc nó ở trường."
Tịch Triệu nhíu mày, cảm giác quái lạ càng đậm. May mà Lộ Kiêu không có đây, không thì chắc đã xù lông từ lâu. Chăm sóc Hạ Tử Tranh? Ý là cái lần anh "tặng" cho gã một chưởng hay việc để công tử điên này chạy vặt suốt buổi diễn?
Tịch Triệu tò mò không biết Hạ Tử Tranh đã "kể công" thế nào. Nhưng vì mối quan hệ hiện tại giữa họ vẫn ổn, anh gật đầu, giữ phép lịch sự: "Chào ngài Hạ."
Không khí thoáng chốc rối loạn bởi một luồng tin tức tố, nhưng Hạ Dật Thanh nhanh chóng thu lại, như thể chưa từng mất kiểm soát.
Hai đại lão đấu võ mồm một hồi, Hạ Dật Thanh lại khéo léo kéo đề tài về Tịch Triệu: "A Tranh chuyển trường, tôi luôn lo nó không hòa nhập được. May nhờ có cậu và các bạn cùng diễn kịch, tôi rất cảm kích. Cậu Tịch, không biết cậu có rảnh không, để tôi và A Tranh mời cậu một bữa?"
Tịch Triệu: ...
Từ Lộ Vân Thâm, Tề Lãng Thanh, đến Minh Thiên Kỳ, giờ lại thêm Hạ Dật Thanh, sao ai cũng thích rủ anh đi ăn thế này? Hay mặt anh trông giống người hám ăn lắm?
Mệt mỏi ứng phó lắm chứ bộ.
"Ngài Hạ, cảm ơn ý tốt, nhưng không cần đâu. Lúc tập kịch, bọn tôi đã ăn chung rồi," anh liếc sang Hạ Tử Tranh - lúc này đang co rúm như chim cút, không dám ho he - rồi bổ sung, "Hơn nữa, chắc bạn học Hạ cũng chẳng muốn ăn riêng với tôi."
Minh Thiên Kỳ nhanh chóng tiếp lời, nói sẽ đưa Tịch Triệu về.
Bóng người khuất dần, nụ cười trên mặt Hạ Dật Thanh cứng lại, như một con rối trống rỗng, thẫn thờ.
Không khí nặng nề bao trùm, Hạ Dật Thanh đột nhiên quay sang, giọng sắc lạnh: "Các người còn giấu tôi chuyện gì nữa?!"
Hạ Tam suýt quỳ, liếc nhìn đứa cháu hồn vía đã bay đâu mất, đành liều mình khai: "Chỉ... chỉ là chuyện trẻ con thôi, không có gì đặc biệt..."
"Tử Tranh từng tỏ tình với thằng nhóc đó, bị từ chối, còn bị ăn đòn!"
Tịch lặng.
Tịch lặng như cõi chết.
Hạ Dật Thanh tối sầm mặt, chẳng biết phản ứng thế nào.
Nghiệt chướng...
"Anh, anh hai... Anh sao thế?! Đừng ngất! Anh hai!!!"
"Chú hai!!!"
---
"Thế là cậu gặp chú hai của Hạ Tử Tranh thật hả?"
Bên kia màn hình, Lộ Kiêu nằm dài trên giường, mắt sáng rực tò mò.
"Ừ."
Vừa tắm xong, Tịch Triệu lau tóc, những giọt nước lấp lánh dưới ánh đèn, mái tóc đen ẩm ướt ánh lên tia sáng dịu. Lông mi dài khẽ quét, nét mặt điềm tĩnh mà dịu dàng, tựa như làn sương mỏng buổi sớm.
Lộ Kiêu nhìn chăm chăm vào... cái lọ bút trên bàn Tịch Triệu, cố không để ý đến vòng eo thoáng lộ khi anh giơ tay hay đôi môi đỏ mọng vì hơi nước. "Thế nào? Có phải ông ấy đẹp trai lắm không?"
"Đẹp trai?" Tịch Triệu nhướng mày, môi cong lên nụ cười mỉm đầy ẩn ý.
"Thì... Hạ Tử Tranh cứ lải nhải mãi nào là chú hai hắn đẹp cỡ nào," Lộ Kiêu lẩm bẩm, mỗi lần nghe là chỉ muốn lôi Tịch Triệu ra so tài với đại thiếu gia Hạ. Nhưng nghĩ lại, nói xấu trưởng bối sau lưng không hay, đành lườm nguýt Hạ Tử Tranh để "từ chối giao lưu".
Tịch Triệu nhớ lại Hạ Dật Thanh, gật nhẹ: "Rất có khí thế." Trừ ánh mắt nhìn anh có phần kỳ lạ, còn lại đúng chuẩn đại lão thương trường.
Nghe anh trả lời nghiêm túc, Lộ Kiêu lại thấy sai sai. Tối muộn được trò chuyện với "bạn trai", sao lại đi nói về người khác? Thế là hắn bắt đầu kể lể về những ngày trở về trang viên:
"Con ngựa nhỏ tôi hay cho ăn sắp đẻ rồi! Trời ơi, tôi cứ tưởng nó là ngựa đực, suýt nữa chạy đi hỏi quản lý chuồng ngựa có công nghệ mới gì không..."
"Lúc dọn đồ, cậu đoán tôi tìm được gì? Một quyển sổ vẽ hồi nhỏ! Trời, mấy thứ tôi vẽ trong đó giờ nhìn còn chả nhận ra..."
"Cậu thấy tấm ảnh tôi gửi chưa? Đám mây chiều nay đó, tôi nhìn là thấy giống hệt Tiểu Thất! Hai cục lồi lồi là tai, còn có cái đuôi mèo nữa..."
Từng chút, từng chút, Lộ Kiêu kể hết mọi chuyện, như muốn chia sẻ cả thế giới của mình. Tịch Triệu thỉnh thoảng đáp lại, khi hắn lạc đề, anh còn nhắc khéo hắn đang nói đến đâu.
Tóc khô dần, đêm đã khuya, Lộ Kiêu bỗng ngừng lại, ngẩn ngơ nhìn người bên kia màn hình. Đôi mắt đen lười biếng liếc sang, tim hắn nóng bừng, giọng run run: "Tôi... hình như nhớ cậu rồi."
Tịch Triệu khẽ động, qua ống kính rung rung, thấy cậu chàng tóc nâu vùi mặt vào gối, lăn lộn trên giường, vành tai ửng hồng, nào còn vẻ "trời không sợ đất không sợ" trước mặt bạn bè.
Anh bật cười: "Nếu tôi nhớ không nhầm, hôm nay là ngày đầu nghỉ, trưa lúc dọn đồ, tôi đưa cậu một bộ đề rồi nhỉ?"
"Nhưng mà... cảm giác không giống nhau!" Lộ Kiêu càu nhàu. "Ở trường, lớp A lớp G cách có vài bậc thang. Ở ký túc, phòng mình cạnh nhau, tôi muốn gặp lúc nào chả được. Giờ một người ở biệt thự Đồng Hoa, một người ở trang viên nhà Lộ, mới có một buổi chiều mà tôi đã thấy xa lắc xa lơ rồi!"
Hắn tuyên bố khoảng cách là thứ đáng ghét nhất vũ trụ, còn trách khoa học sao chưa phát minh ra "máy dịch chuyển tức thời". Nhưng kỳ lạ thay, cũng gần gũi lắm, gần đến nỗi từng khoảnh khắc nhỏ bé đều gợi lên hương vị đắng mà lạnh của Tịch Triệu.
"Tiếc là tôi phải đi dự tiệc thọ bảy mươi của ông ngoại nhà họ Lâm, không thì đã chạy sang tìm cậu rồi..." Lộ Kiêu ngẩng mặt, ngoan ngoãn kề sát màn hình, mũi gần như chạm vào, như muốn lại gần người bên kia. "Còn cậu? Có nhớ tôi chút xíu nào không?"
Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh, Tịch Triệu khẽ cong môi, nụ cười như sóng biển đêm, lặng lẽ dâng trào từ đất lên trời.
Anh cúi mắt, như đang nghĩ ngợi. Lộ Kiêu hồi hộp chờ đợi.
Anh ngẩng đầu, nghiêng nhẹ. Lộ Kiêu nín thở.
Rồi anh nói:
"Không."
Lộ Kiêu: ...
Suýt nữa tắc thở, hắn lăn lộn trên giường, cố kìm cơn xù lông sắp bùng nổ, ngẩng cằm đắc ý: "Tôi không tin đâu!" Chưa đủ, hắn còn bắt chước giọng Tịch Triệu: "Bạn học Tịch Triệu, nói dối không phải thói quen tốt đâu nhé!"
Tịch Triệu chỉ thấy, vừa thả lỏng dây xích một chút, con sói con này đã muốn bay lên trời.
"Lộ Kiêu," anh cong môi, giọng lười biếng mà đầy uy h**p, "Đừng cố tình xin ăn đòn."
Lộ Kiêu lạnh gáy, lông tơ dựng đứng, định mở miệng xin tha thì nhận ra mình đang cách cả một đường truyền mạng. Nhìn trái - không thước kẻ. Nhìn phải - chẳng thấy bàn tay nào.
Thế là hắn nổi loạn.
Cằm hếch lên, chân muốn gác kiểu "nhị lang" mà không dám, Lộ Kiêu hung hăng cầm điện thoại, mắt cong lên, suýt làm rơi máy vào mặt, rồi hậm hực: "Cậu giờ có đánh được tôi đâu..."
Tịch Triệu thật sự bật cười.
Anh điềm tĩnh, giọng lười nhác nhưng đầy áp lực: "Vậy thì kỳ nghỉ này cậu hãy mong đừng gặp tôi. Nếu không—"
"Tôi sẽ coi như cậu ngứa da, thèm được đánh đòn một trận."
Lộ Kiêu lạnh toát sống lưng.
Kỳ nghỉ này, bắt đầu trong nụ cười đầy ẩn ý của Tịch Triệu.
. . .
Tác giả có lời muốn nói:
Thương tiếc ba giây cho chú cún Lộ Kiêu hahaha.
Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
Đánh giá:
Truyện Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện
Story
Chương 114: Kỳ nghỉ bắt đầu
10.0/10 từ 18 lượt.