Cung Nữ Kiều Kiều - Ân Dưỡng

Chương 8

299@-

21.


 

"Ngươi nói là hình xăm bị phai màu nên mới không còn nữa, rõ ràng cũng không phải thế! Ngươi lừa ta…"


 

Trong dịch trạm ở rừng trúc, ta không kìm được mà khóc nức nở.


 

Tạ Trường Thù cầm khăn đưa cho ta:


 

"Có thể trị khỏi, ngươi đừng khóc."


 

Ta mím chặt môi, khẽ thổn thức:


 

"Nhưng hắn cũng không muốn gặp lại ta nữa."


 

Tạ Trường Thù im lặng thật lâu rồi nói:


 

"Hắn từng hối hận."


 

Ta sững người nhìn hắn, nước mắt ngưng chảy. Ta gỡ cổ áo hắn ra, ngón tay đụng vào vết thương cũ năm xưa để lại lúc cắt bỏ hình hoa đào:


 

"Thành hôn 7 năm nhưng ta lại chưa bao giờ phát hiện, nơi này của bệ hạ có một vết sẹo, rõ ràng dễ thấy thế mà…"


 

Hắn dùng sức nắm chặt tay ta:


 

"Lúc trước ta không tốt với ngươi, ngươi c*̃ng không thích ta, không nhìn thấy là chuyện bình thường."


 

Ta ngẩng đầu, thâm tình nhìn hắn.


 

Dù là Tạ Trường Thù, hoàng đế, hay là Tiêu Dực, thì đó vẫn luôn là ngươi. Dù là Khương Hiệu, hoàng hậu, hay là A Kiều, ngươi cũng biết đó đều là ta.


 

"Tiêu Dực, giờ này phút này, chúng ta mới thật sự gặp lại."


 

Hắn ôm ta vào lòng, siết chặt không buông, như muốn nhét ta vào cơ thể hắn, cũng như muốn thời gian mãi mãi dừng ở khoảnh khắc này:


 

"Vậy ta mong chúng ta sẽ mãi mãi không xa rời nhau."


 

Ta c*̃ng mong vậy.


 

Nhưng thời gian sẽ không dừng lại.


 

Tiêu Dực đồng ý thành thân với Khương Hiệu, thời gian đại hôn được định là ngày 09 tháng giêng.


 

Kỳ Vương Tiêu Dục ẩn núp nhiều năm, sẽ đặt bẫy mai phục vào ngày đó, sau khi ám sát thất bại thì chạy thoát.


 

Ta và Tạ Trường Thù cũng biết chuyện này.


 

Mà hắn cũng suy đoán theo lẽ thường, năm đó Kỳ Vương ám sát thất bại có lẽ cũng liên quan đến chuyện bọn ta xuyên tới đây, nên bọn ta quyết định đứng bên ngoài quan sát, lúc cần sẽ làm viện thủ.


 

Nhưng hôm đại hôn đó thật sự đã xảy ra chuyện gì thì ta và hắn, một người là tân nương, một người là tân lang, ký ức đều có hạn.


 

"Nhớ ngày đó, ta ngồi trong xe ngựa, đi trên núi, bỗng xe ngựa rung chuyển, đám hạ nhân bối rối. Là Tạ Trường Thù xuất hiện, bảo ta dừng trong xe ngựa, để đội đưa thân nghỉ ngơi tại chỗ, sau đó thì đã không thấy tăm hơi hắn nữa." 


 

Ta cố nhớ lại:


 

"Ta không thấy bên cạnh hắn có nữ nhân nào khác."


 

Tạ Trường Thù kể lại chuyện cũ:


 

"Ngày đại hôn đó, ta vốn nên chờ ở cửa thành, nhưng nghe nói đội đưa thân gặp đá rơi đất lở nên đành dẫn người đuổi theo lên núi. Rồi ngươi đột nhiên chặn đường ta, sau đó bỗng có mũi tên b*n r* từ chỗ tối, ta kéo ngươi đi trốn. Vì để tránh né truy binh, chúng ta chia nhau chạy. Chờ đến khi ta lại tìm được ngươi thì ngươi đang nằm bên dòng suối nhỏ trong rừng, trên thân chỉ mặc áo trong màu trắng, trước ngực cắm một cây dao găm.”


 

Ánh mắt hắn đắm chìm trong bi thương:


 

"Sau đó ta điều tra hung thủ, có người nói trông thấy ngươi bị người bắt đi, nhưng cũng không thấy rõ là ai."


 

Lòng ta chợt thấy may mắn:


 

"Có phải là ngươi bắt ta đi không?"


 

"Nhưng dù đó là ta, thì sao ta có thể làm vậy với ngươi chứ?"


 

"Cũng phải." 


 

Ta cúi đầu.


 

Tạ Trường Thù nắm chặt tay ta:


 

"Yên tâm, lúc này ta sẽ luôn ở cạnh ngươi, tuyệt đối không để ngươi rời khỏi tầm mắt của ta." 


 

Hắn bỗng nhớ đến một chuyện:


 

"Mà năm đó, sau khi ta đưa ngươi đến Thái y viện, cái xác lại mất tích không rõ lý do, có lẽ ngươi thật sự không chết."


 

Đôi mắt ta lập tức sáng lên:


 

"Thật sao? Không có xác à? Ngươi sẽ không lừa ta đấy chứ?"


 

Tạ Trường Thù bật cười thành tiếng:


 

"Sao ta lại lừa ngươi được? Năm đó, nếu ta có xác ngươi…"


 

“Ta nhất định sẽ giữ gìn thật tốt, lúc nhớ tới ngươi thì lại lấy ra..."


 

Hắn nhìn vào gương mặt không đổi sắc của ta, tự giác nói nhỏ:


 

“... Chỉ ngắm nhìn thôi, không làm gì hết."


 

Ta ghét bỏ lắc đầu, đến bên cửa sổ ngắm cảnh.


 

Ta đẩy nửa cánh cửa sổ ra, chỉ nghe thấy tiếng gió kêu hát, nhìn từ xa, những bông tuyết nhỏ rơi đầy trời, tinh tế mà dày kín.


 

Trên đường mòn trong núi, nữ nhân mù mặc y phục trắng bôn ba chạy đến.


 

Kia là Khương Hiệu.


 

Ta nhớ ra ngày này, ta rốt cuộc cùng hết mù, dù mắt không được chạm tuyết, nhưng ta vẫn mừng rỡ bước ra cửa.


 

"Đang nhìn gì thế, sao lại thẫn thờ như vậy?"


 

Ta khép cửa sổ lại, quay người nhìn hắn:


 

"Lạnh chếc mất, ta muốn ủ ấm trên thân ngươi."


 

Tạ Trường Thù nhìn ta, siết tay ho nhẹ:


 

"Ủ ấm trên người ta bằng cách nào?"


 

"Ngươi chờ chút thì sẽ biết thôi."



 

Ta lôi hắn lên giường.


 

Sau lớp màn che bằng lụa xanh mỏng, bọn ta gần nhau đến lạ, cả hai dần ấm lên.


 

"A Kiều tỷ..."


 

Ta đưa tay đẩy mặt hắn, nở nụ cười như có như không, nhìn hắn:


 

"Lúc trước ta còn đang nghĩ, điện hạ chưa từng gọi ta là tỷ tỷ, sao ngươi lại luôn xưng hô như thế, hoá ra là ta dạy thành."


 

Hắn khẽ ho khan:


 

"Ngươi bảo ngươi thích."


 

Ta không nhịn được mà bật cười:


 

"Phu quân, thứ mà ta thích là ngươi."


 

Tạ Trường Thù nghe được tiếng gọi này thì ngừng run rẩy, dùng một tay vòng qua ta, cúi đầu hôn mãnh liệt:


 

"Chờ Khương Hiệu thành thân rồi, chúng ta sẽ đến Giang Nam sống, làm một cặp phu thê bình thường.”


 

Hắn cũng không chú ý tới tiếng đẩy cửa yếu ớt.


 

"Được, phu quân…" 


 

Ta ép hắn dưới thân, khung giường không ngừng lắc lư.


 

Trong phòng truyền đến tiếng kêu hốt hoảng.


 

Y phục Tạ Trường Thù không chỉnh tề, hắn đứng sau màn lụa xanh mỏng, nhìn ra ngoài.


 

Khương Hiệu 17 tuổi đứng cạnh cửa, nắm dây lụa bịt mắt trong tay, sắc mặt tái nhợt, thân thể lao đao.


 

Ta cảm thán, năm đó ta đúng là đoá hoa trắng mỏng manh, sao mà không bắt được Tạ Trường Thù chứ?


 

"A Hiệu! Sao muội lại tới?"


 

Tạ Trường Thù đẩy ta sang một bên, lập tức đứng dậy, vội vàng xuống giường.


 

Khương Hiệu quay người chạy trốn.


 

Ta vội đi theo xuống giường:


 

"Tạ Trường Thù, ngươi dừng lại! Ngươi không thể lấy nàng ấy, đuổi theo thì có ích gì?"


 

Bước chân hắn chậm lại, hắn đứng cạnh cửa, siết chặt nắm đấm.


 

Sau khi Khương Hiệu đi, Tạ Trường Thù đứng lặng thật lâu trước cửa sổ, nhìn bóng lưng nhỏ bé kia.


 

"Nàng ấy chỉ muốn nhìn ta một chút, cần gì phải làm tổn thương nàng ấy như thế?" 


 

Ta im lặng nhìn hắn.


 

Tạ Trường Thù, ngươi không biết, ta không chỉ muốn nhìn ngươi một chút đâu.


 

Ta muốn ở cạnh ngươi cả đời.


 

Năm đó là thế, bây giờ cũng là vậy.


 

"Vì sao ngươi vừa thấy nàng ấy thì lại lập tức đẩy ta ra?" 


 

Ta đóng cửa sổ, cắt đứt nỗi thương cảm của hắn:


 

"Chắc ngươi c*̃ng thích người trẻ tuổi, chê ta già đúng không?"


 

Hắn bất lực mỉm cười:


 

"Ta không phải là ngươi, ngươi đừng suy bụng ta ra bụng người. A Hiệu là thê tử lớn lên trước mắt ta, là A Kiều tỷ khi còn bé. Nàng ấy an tĩnh nghe lời, khiến lòng người đau nhói. Huống chi… Huống chi sau này còn có khoảng thời gian nhiều nỗi uất ức chờ nàng ấy như vậy..."


 

"Ngươi còn chưa nói ngươi thích nàng ấy không mà?"


 

Tạ Trường Thù không đáp.


 

"Sao ngươi không chịu trả lời? Ta cũng yêu Thái tử mà, đâu so đo với ngươi?"


 

Hắn nhìn ta, xoay người rời đi:


 

"Vì ngươi hẹp hòi."


 

Ta sững sờ.


 

Ta thật sự hẹp hòi thế sao?


 

Hình như cũng hơi.


 

22.


 

Năm Vĩnh Ninh thứ 16, ngày 9 tháng giêng, tuyết lớn đổ xuống. Công chúa nước Khương đi hòa thân, thành hôn với Thái tử Đại Hạ.


 

Trận tuyết lớn 13 năm trước, xuyên qua thời không mênh mông, lại rơi lên người ta lần nữa.


 

Ta nhìn bầu trời trắng xoá, đưa tay ra khỏi dù, cảm nhận được từng cơn lạnh.


 

"Trời cao có thiêng, xin hãy thương xót, cho Khương Hiệu hôm nay thoát khỏi cái chếc."


 

Một bàn tay thon dài bỗng đặt lên tay ta, xua đuổi cơn lạnh cho ta.


 

Tạ Trường Thù nhìn ta chăm chú:


 

"Không cần xin trời đâu, xin ta đi."


 

"Vậy ngươi phải bảo đảm không để ta chếc đấy."


 

Ta nhìn hắn, khẽ cười:


 

"Nếu hôm nay bình an trở về, ta sẽ cho ngươi biết một bí mật."


 

Hắn cúi đầu hôn lên mặt ta:


 

"Ngươi còn có bí mật gì mà ta không biết chứ?"


 

Ta ôm eo hắn, lặng lẽ dời dù, mặc cho tuyết lớn phủ kín thân thể bọn ta.


 

Khương Hiệu mặc y phục đỏ, đầu đội khăn hỉ, chậm rãi lên xe ngựa.


 

Nàng ấy dừng ở thềm xe, nhìn Tạ Trường Thù phía trước.



 

Ta ẩn núp trong đám thị nữ đưa thân.


 

Dựa theo ký ức của Tạ Trường Thù, đội của Kỳ Vương lên đường, lợi dụng thuốc nổ oanh phá, gây ra đá rơi đất lở, khiến Tiêu Dực mang người đến đây.


 

Nên sau khi đội ngũ vào núi, Tạ Trường Thù bảo họ nghỉ ngơi tại chỗ. Hắn dẫn người chạy đường vòng l*n đ*nh núi, đi giải quyết người dẫn thuốc nổ.


 

Nhưng hắn vừa đi mới phát hiện, lượng thuốc nổ bị chôn rất nhiều, không chỉ gây ra mỗi chuyện đá rơi đất lở.


 

Hoá ra năm đó Kỳ Vương muốn cả công chúa nước Khương bị nổ chết.


 

Trong núi Lâm Vi, bóng người giao thoa, đao kiếm va chạm.


 

Ta nhặt thanh kiếm bên cạnh cái xác, xử lý giúp Tạ Trường Thù một kẻ ở sát đằng sau:


 

"Xem ra, rất nhiều chuyện năm đó đã bị chúng ta ngăn không cho xảy ra, mà bây giờ chúng ta lại không biết!"


 

Hắn trở tay giết thêm một kẻ, tựa sát lưng vào ta, hắn quay đầu nhìn ta:


 

"Thì có sao? Năm đó có thể ngăn, bây giờ càng có thể!"


 

Nhưng lúc sắp giếc sạch những kẻ mai phục ở đây, hắn lại trông thấy ánh lửa ở bụi cỏ phía xa, có người đã đốt kíp nổ.


 

"Không ổn rồi, A Hiệu!" 


 

Tạ Trường Thù trở mình lên ngựa, không để ý đường núi dốc đứng, vòng sang đường tắt mà lao nhanh xuống dưới, khiến người ta kinh hãi run sợ.


 

Ngay sau đó, âm thanh đinh tai nhức óc vang lên.


 

Đá trên núi nhao nhao lăn xuống, rơi vào đội đưa thân. Đám người hoảng hốt chạy loạn, con ngựa khiếp đảm.


 

Xe của Khương Hiệu có tới ba con ngựa dẫn, lúc này c*̃ng mất khống chế, xoay quanh tại chỗ.


 

Tạ Trường Thù bất chấp nguy hiểm vọt vào, lập tức đứng thẳng, đặt người lên xe rồi giữ chặt dây thừng của ba con ngựa kia.


 

Thân thể hắn bị tung lên cao rồi lại hạ xuống, một ngụm máu tươi tràn ra từ khoé môi.


 

"A Hiệu, đừng ra ngoài!"


 

Ta đứng trên cao, chứng kiến toàn cảnh.


 

Hoá ra năm đó là tên chán sống nhà ngươi đã cứu ta.


 

Ài, đồ nam nhân bạc tình.


 

Rõ ràng hắn xuyên tới đây để tìm ta, mà bây giờ lại ở bên Khương Hiệu, chăm sóc nàng ấy…


 

Ta chợt thấy lạc lõng khó hiểu, mà cũng thật nực cười.


 

Rõ ràng đều là ta, có gì phải so đo chứ?


 

Xe ngựa dần ổn định lại. 


 

"Tạ Trường Thù…"


 

Khương Hiệu mặc y phục đỏ, đẩy cửa xe ra, giật khăn hỉ xuống, kinh ngạc nhìn nam nhân bị thương trước mặt, đỏ mắt.


 

Giống trong ký ức của ta, Khương Hiệu khóc lóc tiến lên, chạm vào lòng hắn:


 

"Ta không muốn gả cho hắn! Ngươi đưa ta theo, chúng ta bỏ trốn đi!"


 

Không sai…


 

Ta luôn không nói với hắn rằng mình của năm 17 tuổi còn từng làm chuyện dũng cảm thế này.


 

Tạ Trường Thù bị nàng ấy đè dưới thân, mặt mày ngơ ngẩn:


 

"Bỏ trốn sao? Vậy mà ngươi lại muốn bỏ trốn à? Ta còn có thê tử nữa..."


 

Đúng vậy, đúng vậy, ta còn đứng nhìn ở đây đấy.


 

Nhìn ta muốn cướp nam nhân của chính mình.


 

Thật xấu hổ…


 

Nhất là khi nhớ ra sau đó ta sẽ nói gì.


 

Khương Hiệu nhìn hắn chằm chằm, khẽ mím môi:


 

"Ta chấp nhận đi theo ngươi, không đòi danh phận."


 

Tạ Trường Thù:


 

"Ồ?"


 

Ồ...


 

Thật mất mặt.


 

Ta của năm 17 tuổi thật sự có vấn đề về đầu óc mà.


 

Ta không nhìn được nữa.


 

Một tia sáng bỗng hiện lên trước mặt ta, đó là một cây dao găm đâm xuyên qua bức thư, đính vào cây.


 

Ta nhìn qua, là một tấm bản đồ.


 

[Nghe bảo đường vào núi bị đặt thuốc nổ mai phục. Xin A Kiều tỷ cứu ta.]


 

Ta siết chặt phong thư này.


 

Đây rõ ràng là nét chữ của Tiêu Dực...


 

Ta nhìn về phía Tạ Trường Thù còn đang mải dây dưa với Khương Hiệu, trong lòng sinh ra cảm giác mờ mịt gấp gáp… Chẳng lẽ trên đời còn một Tiêu Dực khác sao?


 

Ta không dám chậm trễ, để lại thư cho người bên cạnh, bảo bọn họ đưa tới chỗ Tạ Trường Thù.


 

Ta dẫn đầu, xông đến ngăn cản Tiêu Dực.


 

Cửa vào đường núi, yên ắng lạ thường. Đám người Thái tử tiến lên phía trước, ta đột ngột xông tới, quay người xuống ngựa, chắn trước mặt hắn:


 

"Tiêu Dực, đừng qua đó!"


 

Tiêu Dực mặc y phục đỏ, ngồi trên ngựa, nhìn xuống ta từ trên cao:


 

"Sao, vị phu nhân này, lão thất phu kia không cần ngươi nữa à? Ngươi lại muốn tìm niềm vui sao?"


 

"Không phải! Là..."



 

Hắn nhìn ta, đưa tay ra sau, bờ môi mỏng khẽ mở:


 

"Những kẻ không liên quan, hãy tránh ra."


 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, chóp mũi mỏi nhừ, rơi lệ tại chỗ, giang hai tay ra:


 

"Không... Tránh."


 

Tiêu Dực không đổi sắc mặt, siết chặt dây thừng đến mức nát tươm.


 

Bỗng nhiên, một mũi tên rơi xuống dưới chân ta. Ta quay đầu nhìn lại, ở sâu trong rừng, những mũi tên dày đặc vọt ra.


 

Hông ta bị lực mạnh giữ lại rồi đột ngột dời sang bên cạnh.


 

"A kiều…"


 

Tiêu Dực phi người xuống ngựa, bảo vệ ta trong lòng, dùng kiếm chắn tên:


 

"Có mai phục!"


 

23.


 

Tiêu Dực kéo chạy trốn vào rừng.


 

"Sao ngươi lại tới?"


 

"Ta tới cứu ngươi!"


 

Tiêu Dực tức tối nói:


 

"Ai muốn ngươi tới cứu chứ!"


 

"Ta muốn!" 


 

Ta không hề tức giận:


 

"Ta muốn, ta muốn mình tới cứu ngươi."


 

Hắn kéo ta lui về sau, dùng kiếm chém giết người đứng sau lưng:


 

"Không cho ngươi nói mấy lời như vậy nữa!" 


 

Hắn lau máu trên mặt:


 

“Ngươi không gả cho ta, còn cản ta cưới người khác sao!"


 

Ta lập tức ngậm miệng.


 

Nhưng bọn ta đã chạy rất lâu mà đối phương vẫn đuổi sát không buông, chân ta tê tái, đầu túa đầy mồ hôi lạnh, ta đẩy hắn ra.


 

"Không được, ta không theo kịp ngươi đâu."


 

Tiêu Dực ngồi xổm xuống:


 

"Ta cõng ngươi."


 

Ta lắc đầu:


 

"Không được, ta không chịu được xóc nảy." 


 

Ta quay đầu, nhìn về phía bóng người đằng xa:


 

"Bọn họ nhắm vào ngươi, ngươi ra dụ bọn họ đi đi."


 

Tiêu Dực im lặng chớp mắt một cái, đưa kiếm của hắn cho ta:


 

"Ngươi phải cẩn thận đấy."


 

Ta nhận lấy chuôi kiếm, im lặng nhìn hắn:


 

"Ta nhất định sẽ cẩn thận, phu quân."


 

Hắn sững sờ:


 

"Ngươi gọi ta là gì?"


 

Ta vòng tay qua cổ hắn, ngửa đầu đứng lên:


 

"Là ngươi đó."


 

Một lát sau, ta đẩy Tiêu Dực ra, quay người chạy vào sâu trong núi.


 

Phần lớn người đều đuổi theo Thái tử.


 

Ta dựa vào cây, nhấc váy lên, mũi tên găm vào bắp chân, thịt nát tươm.


 

Trước đó ta bất cẩn trúng tên, nhưng không thể làm liên lụy đến Tiêu Dực.


 

Ta nhìn quanh bốn phía, vắng tanh không một bóng người.


 

Nhớ lại, năm đó, sau khi Tạ Trường Thù từ chối ta của năm 17 tuổi, có lẽ sẽ lập tức tìm đến ta hiện tại.


 

Ta tiến về phía hắn đi, tranh thủ gặp mặt. Nhưng đi một vòng lại quay về lối cũ.


 

Suốt cả quãng đường, ta cứ nơm nớp lo sợ, sợ gặp người của Kỳ Vương.


 

Nhưng sợ gì thì gặp đó, ta va phải một người áo đen, quay người chạy nước đại.


 

Bọn họ thấy ta không biết võ công, cố ý trêu chọc, chậm rãi phóng tên tới, chặn đường ta.


 

"Chẳng lẽ Tiêu Dục cũng bảo các ngươi lấy mạng ta sao?"


 

Từng mũi tên rơi xuống, vây khốn ta lại một chỗ.


 

"Trên dưới Đại Hạ, ai mà không biết A Kiều cô nương là người tình của Thái tử?"


 

Mấy người kia cưỡi ngựa, dồn ta ở giữa.


 

"Bắt ngươi đưa cho Kỳ Vương, tất có ích!"


 

Ta nắm chặt kiếm, sắc mặt trắng bệch, chậm rãi lui lại, thân thể run rẩy:


 

"Các ngươi..."


 

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, ta chợt nghe tiếng ngựa gào rít, hốt hoảng quay đầu nhìn lại.


 

Một người cưỡi ngựa, cầm kiếm xông vào.



 

Hàng loạt mũi tên b*n r* từ phía sau, lại thêm tiếng gió gào rú bên tai.


 

Ta nằm trên lưng ngựa, quay đầu nhìn hắn, giọng điệu bối rối:


 

“Ngươi không phải Tạ Trường Thù, ngươi là ai?"


 

Hắn đè ta trên bờm ngựa, chóp mũi sặc mùi súc vật khiến ta muốn nôn mửa.


 

Ta miễn cưỡng ngẩng đầu lên.


 

Ta nhìn thấy bàn tay nắm chặt dây cương, lộ đầy nếp nhăn và gân guốc, đó là tay của một lão già.


 

Ta sầm mặt quay đầu.


 

Gió thổi lên mũ trùm, làm lộ mặt người kia.


 

Là Vạn thúc.


 

"Sao lại là ngươi?"


 

Hắn như biến thành người khác, đưa tay bóp gáy ta, đặt ta về chỗ cũ:


 

"Đừng nhúc nhích."


 

Hắn không bị câm điếc.


 

Lúc đó, tâm trí ta trống rỗng, ta rùng mình, rất nhiều tiếng nói điên cuồng trào ra bên tai ta:


 

"Loại người này không ai để ý tới, nói không chừng hắn còn định làm gì ngươi..."


 

"Ngươi nhìn cặp mắt kia của hắn đi, lén lén lút lút, không nhìn Nguyên đại phu, mà lại nhìn Thực Hà. Ngươi tránh xa hắn chút."


 

“...Có người nói trông thấy ngươi bị người khác bắt đi."


 

"Ngươi nằm cạnh dòng suối nhỏ trong rừng, trên thân chỉ mặc áo trong màu trắng, trên ngực cắm một cây dao găm."


 

Đột nhiên, hắn áp xuống phía trước, cả người dính sát ta, bàn tay cầm kiếm kia, vào lúc này c*̃ng phóng lên lưng ta.


 

Bên tai ta truyền đến tiếng th* d*c ngột ngạt của một lão già.


 

Tim ta đập nhanh cực độ.


 

Ta không thể chếc. Ta tuyệt đối không thể chếc.


 

Thấy phía trước là ngã rẽ trong rừng, ta cởi bỏ chiếc áo ngoài đang bị hắn kéo ra, quay người nhảy xuống ngựa, lăn vào bụi cỏ.


 

Con ngựa trước mặt ta chợt vụt đi.


 

Lúc này ta mới thấy rõ, Vạn thúc ngã rạp về phía trước, sau lưng bị cắm bốn, năm mũi tên, chỉ sợ không còn sống được bao lâu nữa.


 

"Ta, ta trách lầm hắn rồi..."


 

Nhưng ta không nghĩ được nhiều thế, vội lau nước mắt rồi quay người rời đi.


 

Dưới sườn núi là dòng suối nhỏ kia.


 

Toàn thân ta dính máu, ta định tới đó rửa mặt, nhưng khi nghĩ tới Tạ Trường Thù thì lại bò ngược lên sườn núi.


 

Hắn đã nói ta chết ở khe núi bên suối, vậy ta không đi xuống đó thì sẽ không xảy ra chuyện.


 

Không biết qua bao lâu, ta cạn kiệt sức lực, tìm được chỗ dốc cao, trốn dưới tảng đá lớn. Ta chờ Tạ Trường Thù tới tìm mình.


 

Không biết qua bao lâu, tiếng vang truyền đến từ bốn phía, ta lặng lẽ thò đầu ra nhìn.


 

Là một bóng dáng quen thuộc…


 

"Sao ngươi lại tới?" 


 

Ta nhẹ nhàng thở hắt, đứng lên.


 

Người kia nắm chặt cổ tay ta:


 

"Ngươi không sao chứ?"


 

Ta vừa định nói không sao thì một tia sáng bỗng hiện lên, dao găm đâm thẳng vào ngực ta.


 

Ta đưa tay nắm lưỡi kiếm, tựa lưng vào tảng đá, khiếp sợ nhìn người trước mặt:


 

"Là ngươi? Tại sao?"


 

Đôi mắt kia lẳng lặng nhìn ta:


 

"Sau này ngươi sẽ rõ thôi."


 

Máu tươi không ngừng chảy từ tay ta, ta ngẩng đầu lên, van xin từng tiếng:


 

“Ta van xin ngươi... Tha ta đi..."


 

Lưỡi dao kia bỗng rút khỏi tay ta, lại hung ác đâm xuống:


 

"Sao lại có thể..." 


 

Ta tránh đi. Ta yếu ớt ngã ngồi trên đất, vẻ mặt hoảng hốt, trời đất như quay cuồng.


 

Bên tai ta vang lên giọng của Tạ Trường Thù, từng tiếng một rõ ràng:


 

"Chờ đến lúc ta lại tìm được ngươi, ngươi đang nằm trong bụi gai, trên thân chỉ mặc áo trong màu trắng, trước ngực cắm một cây dao găm.”


 

"Chờ đến lúc ta lại tìm được ngươi, ngươi đang nằm bên dòng suối nhỏ trong rừng, trên thân chỉ mặc áo trong màu trắng, trước ngực cắm một cây dao găm.”


 

"Chờ đến lúc ta lại tìm được ngươi, ngươi đang ngồi dưới tảng đá kia, trên thân chỉ mặc áo trong màu trắng, trước ngực cắm một cây dao găm.”


 

"Chờ đến lúc ta lại tìm được ngươi..."


 

Ta không đếm hết nổi tiếng của Tạ Trường Thù vang lên trong đầu, khó tin nôn ra một ngụm máu:


 

"Đây là gì?"


 

Ta trừng to hai mắt, nước mắt không ngừng rơi xuống.


 

Người kia nhẹ nhàng vươn tay ra, lau nước mắt cho ta:


 

"Đừng sợ, ngươi lại trốn thoát rồi, tuyến thời gian đang bị sửa đổi."


 

Ta sững người suốt nửa ngày, nhìn chằm chằm vào người kia, bừng tỉnh nhận ra:


 

"Hoá ra, bức thư này là ngươi viết."


 


Cung Nữ Kiều Kiều - Ân Dưỡng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cung Nữ Kiều Kiều - Ân Dưỡng Truyện Cung Nữ Kiều Kiều - Ân Dưỡng Story Chương 8
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...