Cung Nữ Kiều Kiều - Ân Dưỡng

Chương 10

40@-

Ta đến kinh thành, nghe ngóng dược liệu khắp nơi, rất nhanh sau đã bị người theo dõi, hôn mê bất tỉnh.


 

Lúc tỉnh lại, ta đang bị giam trong địa lao u ám.


 

"Nghe nói ngươi từ Hành Châu tới sao?" 


 

"Hoá ra là ngươi."


 

Ta bị nước lạnh dội lên người, toàn thân ướt đẫm, tỉnh táo nhìn chằm chằm vào người trước mặt.


 

Tiêu Dục ngờ vực nhìn ta:


 

"Ngươi nhận ra ta sao?"


 

Ta hất cằm, lạnh lùng mỉm cười:



 

"Ai mà không nhận ra ngươi chứ? Thật không ngờ Nhị hoàng tử đương kim triều Đại Hạ, con ruột của Quý phi lại là người cướp mất dược liệu."


 

Tiêu Dục hờ hững nhìn ta. Hắn quàng dây gai lên cổ ta:


 

"Nếu ngươi đã nhận ra ta, vậy thì càng không thể giữ lại."


 

Ta bị siết cho không thở nổi, sắc mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Tiêu Dục.


 

"Đợi đến khi ôn dịch lan tràn ra khắp Hành Châu, ta đã có thể âm thầm vơ vét của cải, lại vừa quản lý được ôn dịch mà leo vào Đông cung, sao có thể bị một thôn phụ ảnh hưởng chứ?"


 

Ngay lúc ta đã hoa mắt ù tai, thuộc hạ của Tiêu Dục lại đến báo:


 

"Nhị điện hạ, hôm nay Ngũ điện hạ đã dâng lên phương thuốc trị ôn dịch!"


 

Tiêu Dục vô cùng kinh ngạc:



 

"Sao hắn lại có phương thuốc đó?"


 

Nhân lúc sợi dây gai kia nới lỏng ra, ta vội vàng nói:


 

"Điện hạ, việc đã đến nước này, đợi đến khi bệ hạ thu thập dược liệu thì sẽ tra ra được việc này liên quan tới ngươi! Thay vì ngồi chờ chết, chi bằng chủ động nhận nhiệm vụ, chiếm cứ công lao!"


 

Tiêu Dục nghe ta nói thì khẽ vung tay.


 

"Ngươi rốt cuộc là ai?" 


 

Ta thở mạnh một hơi, giật dây gai ra, quỳ xuống:


 

"Dân nữ là vu y họ Nguyên, sư phụ là vu y nước Sở." 


 

Năm Vĩnh Ninh thứ 10, lúc ta về Hành Châu thì đã là thuộc hạ của Tiêu Dục. Tạ Trường Thù trả tiểu Hà lại cho ta:



 

"Nguyên cô nương, không cùng đạo thì khó mà hợp kế, chúng ta cứ tạm biệt vậy đi." 


 

Hắn mang Khương Hiệu đi, đến nước Khương. Ta và tiểu Hà đứng yên tại chỗ, dõi mắt nhìn bọn họ rời đi, cho đến khi không nhìn thấy nữa…


 

Ta mới ngồi xổm xuống, ôm lấy Tiểu Hà, hỏi nó:


 

"Ở cùng phụ thân ngươi có vui không?"


 

Nó đưa tay lau nước mắt, rất lâu sau mới nói khẽ:


 

"Vui."


 

Vui là được rồi.


 

Sau mấy lần đi tới đi lui, tâm trạng ta đã khác xưa rất nhiều, cũng coi như hiểu ra được một đạo lý hiển nhiên…



 

Đời người rất ngắn ngủi trân quý, cũng không thể tua lại.


 

Dù đang ở ngày nào, ta đều muốn trải qua ngày đó thật hạnh phúc, không phụ thời gian.


 

Tiểu Hà lại một mực muốn cãi:


 

"Con có thể lại đến nữa mà."  


 

Ta hôn mặt nó:


 

"Nhưng ta và phụ thân con thì không."  


 

Nó tựa đầu vào lòng ta, không kìm được mà khóc nấc lên, giọng nghẹn ngào:


 

"Con biết con đang khóc thay phụ thân..."  

 

27.

 

Sau khi ôn dịch ở Hành Châu được giải quyết, ta bị Kỳ Vương mang vào cung, trở thành Nguyên đại phu. 

 

Hôm đó, ta đang bốc thuốc…

 

Từ sau lưng bỗng truyền đến tiếng gọi:

 

“Nguyên cô cô à?"  

 

Ta giật mình, xoay người lại, nhìn ta của 13 năm trước, nhìn nữ nhân tên A Kiều kia. 

 

Nàng ấy tới rồi.

 

Trong mắt A Kiều tràn ngập vẻ mừng rỡ, hi vọng. 

 

Nàng ấy tưởng mình nhận ra ta. 

 

Nhưng thật ra nàng ấy cũng không nhận ra ta. 

 

Nàng ấy hỏi thăm ta về chuyện liên quan tới Toa. 

 

Ta tự pha trà cho nàng ấy.

 

Ta đè nén tình cảm mãnh liệt trong lòng, như vốn không quen biết, hỏi câu đó:

 

"Ngươi gọi ta là cô cô sao?"

 

Trong đời khó có cơ hội đối đãi với mình lúc tuổi nhỏ vô tri.

 

Đáng tiếc rằng khi đó cõi lòng nàng ấy chất chứa tâm sự, không nhận ra đây là loại trà mà mình thích nhất.

 

Nàng ấy nói với ta:

 

"Ngươi biết luyện chế thuốc Thoi."

 

Giao thừa năm Vĩnh Ninh thứ 10, nàng ấy mời ta đến Như Thanh Điện.

 

Ta không nói ra sự thật với nàng ấy… Thật ra ta đã từng. Sau đó A Kiều lại đến chỗ ta, cổ vũ ta luyện chế thuốc Thoi, ta giả vờ nghe theo nàng ấy. Ta vốn không nên đến đó. Người thiếu niên mỉm cười, đẩy cửa tiến đến, chậm rãi ôm bó hoa mai lớn.

 

Nhưng ta quá nhớ Tiêu Dực. Dù biết hắn sẽ đuổi ta đi, ta vẫn mặt dày tới.

 

"A Kiều!"

 

Còn nhớ rõ năm đó trên núi, hắn giữ chặt tay ta không buông, nói với ta câu cuối:

 

"Ta sai rồi! Ta không nên giận ngươi, ta không nên nói lung tung, ta vẫn muốn gặp ngươi, A Kiều tỷ..."

 

Gương mặt đã khắc sâu trong vô số giấc mơ của ta, giờ phút này lại xuất hiện trước mặt. Trong mắt ta không kìm được mà lóng lánh ánh nước. Điện hạ c*̉a ta c*̃ng không nhận ra ta.

 

Điện hạ, chúng ta lại gặp nhau rồi.

 

Ta siết tay, chậm rãi đứng dậy, nhìn hắn:

 

"Ngũ điện hạ." 

 

Nhưng Tiêu Dực chỉ liếc qua ta một cái, rồi đến hỏi A Kiều:

 

"Nàng ấy là ai?"

 

Ta bị đuổi ra khỏi Như Thanh Điện.

 

Ta đi một mình dọc con đường yên tĩnh trong cung, ngửa đầu nhìn vầng trăng sáng, cơn lạnh lại len vào nội y, ăn mòn lòng ta, nhưng ta không phát giác ra.

 

Ta chỉ không ngừng đi lên phía trước.

 

Hoá ra con người có thể khổ sở như thế. 

 

Hoá ra trong đêm trừ tịch ngọt ngào đó, vậy mà ta cũng có thể khổ sở như thế. 

 

Khương Hiệu có Tạ Trường Thù chăm sóc, A Kiều có Tiêu Dực bầu bạn. 

 

Chỉ có ta thật sự là Đào nhân lẻ loi lạc lõng, xuyên qua trong đêm không ai biết.

 

Trở lại viện, ta thất hồn lạc phách.

 

"Mẫu thân bị phụ thân đuổi đi phải không?"  

 

Tiểu Hà đi tới.

 

Tiểu Hà c*̃ng vào cung cùng ta… 

 

Vì Tiêu Dục muốn dùng nó để uy h**p ta làm cánh tay của mình, nên hắn đưa nó đến làm cung nữ trong cung Quý phi.

 

Ta hơi cúi đầu, nghẹn ngào:

 

"Ta cũng không trách hắn được, hắn mới 13 tuổi."

 

"Vậy ta ôm người thay hắn."

 

Ta vùi đầu trong lòng nó, khẽ thút thít hồi lâu.

 

Cho đến khi cửa bị gõ vang.

 

Ta mở cửa, thấy người kia, lại là Vạn thúc.

 

Hắn bị phong hàn, sốt cao không giảm, đành phải tới nơi này xin ta chữa trị.

 

Ta nhớ đến năm đó hắn cứu mình mà ta còn hiểu lầm hắn thì lập tức đưa người vào phòng.

 

Nên đêm trừ tịch bị vứt bỏ đó, ta và tiểu Hà, còn cả Vạn thúc cùng nhau trải qua.

 

Tiểu Hà nhìn chằm chằm hắn, mỉm cười:

 

"Tạ ơn gia gia."

 

Vạn thúc là người rất tốt, còn gắp thức ăn cho tiểu Hà, hắn cúi đầu im lặng ăn cơm.

 

Hắn cũng không bị câm điếc, nhưng hắn không nên nói chuyện.

 

Năm Vĩnh Ninh thứ 11, Quý phi ngày càng đối xử tệ với tiểu Hà. Bà ta chê nó lười nhác, quá quỷ quyệt, còn không biết bắt lỗi, là người phiền phức. Bà ta bắt đầu mài mòn tiểu Hà mới gần 7 tuổi, dùng dây đánh vào tay nó, còn sơ hở là phạt quỳ.

 

"Đem thuốc cho con! Con muốn xuyên về quá khứ, để mẫu thân bà ta đánh bà ta."

 

Ta nhìn những vết thương chằng chịt, cũng đau lòng không thôi.

 

"Hay con đi tìm phụ thân đến cứu đi?"

 

Thế là nó theo dõi A Kiều suốt nửa tháng, trình diễn khổ nhục kể ở ao sen, dỗ cho A Kiều xoay mòng.

 

Tiểu Hà đã nổi sát tâm. 

 

Tiểu Hà thấy mình có thể làm thế. 

 

Ghê tởm là, đài sen kia cũng đều do ta hái. 

 

Sau đó Tiêu Dực lập tức đi tìm hoàng đế đòi người. 

 

Mùa Hạ năm đó, tiểu Hà đến nhà mới. 

 

"Mẫu thân, ngươi có cô đơn không?"  

 

Ta nói không. 

 

Nếu ta không trở về bên cạnh Tiêu Dực được, thì chí ít nữ nhi của hắn cũng có thể. 

 

Chỉ là sau khi tiểu Hà đi, ta vẫn lén khóc suốt một đêm.

 

Không còn cách nào khác, đó vốn là bản chất con người. 

 

Ta biết A Kiều bị Kỳ Vương uy h**p, muốn nàng ấy làm thị thiếp của mình.

 

Từ đó về sau, Tiêu Dực và A Kiều, còn cả tiểu Hà, một nhà ba người sống trong Như Thanh Điện.

 

Mà ta luôn đứng ở nơi không người, bình tĩnh dõi theo bọn họ.

 

Ta gọi tiểu Hà tới, kịp thời giải vây, lại để tiểu Hà cố ý nói ra chuyện đó.

 

Năm Vĩnh Ninh thứ 11, Tiêu Dực vì cứu A Kiều mà bị đánh 60 trượng, máu me be bét, bị khiêng về Như Thanh Điện.

 

Ta vội vã chạy đến, vừa đặt tay lên cửa đã nghe được tiếng nghẹn ngào của người thiếu niên trong phòng:

 

"Từ nay về sau, ngươi là người qua đường mang lại ánh sáng cho ta, Ngươi thích ta được không?"

 

Xuyên qua khe hở trên cửa, ta thấy Tiêu Dực bị thương.

 

Hắn cẩn thận nhìn chằm chằm A Kiều, trong lòng ngập tràn nỗi chờ mong nàng ấy đáp lại.

 

"Không được, ngươi và hắn cùng là một loại người."

 

Sắc mặt Tiêu Dực trắng bệch đi trong chớp mắt:

 

"Hoá ra ngươi chẳng những không thích ta mà còn rất chán ghét ta sao."

 

Không…

 

Ta không chán ghét ngươi.

 

Ta không kìm lòng được mà đẩy cửa ra, khiến hai người họ chú ý. A Kiều đỏ mắt trốn cạnh ta.

 

"Sao Nguyên cô cô lại thích ta?"

 

Ta nhìn vết thương của hắn, cẩn thận bôi thuốc cho hắn.

 

Đầu ngón tay ta khựng lại, giọng ta run rẩy:

 

"Gì cơ?"

 

Tiêu Dực không đổi sắc mặt, nói:

 

"Nếu ngươi tiếp cận A Kiều là để cứu nữ nhi của mình, vậy cứ dừng ở đây đi."

 

Hắn miễn cưỡng nghiêng người sang, nhìn ta chằm chằm, giọng điệu lạnh lùng:

 

"Trong lòng ta chỉ có A Kiều, không ngờ lại thấy thứ này trong mắt ngươi."

 

Thứ này?

 

Hắn chỉ không hiểu thấu tâm tình lưu luyến thôi sao?

 

Hoá ra thích một người là chuyện không giấu được.

 

Ta rơi lệ, khẽ gật đầu:

 

"Được, ta biết rồi."

 

Ta thu dọn hòm thuốc, đứng dậy, cam đoan với hắn:

 

"Sau này ta sẽ không xuất hiện trước mặt điện hạ nữa."

 

Tiêu Dực nhìn ta chằm chằm, hơi giật mình, nhưng cũng chỉ đến vậy. Ta đau lòng trốn đi.

 

Hoá ra ngày đó, người bị từ chối không chỉ là Tiêu Dực.

 

28.

 

Năm Vĩnh Ninh thứ 13, Tiêu Dục sai ta nghiên cứu chế tạo thuốc độc, muốn âm thầm đoạt mạng người khác, khiến tất cả đều không tra được nguyên nhân.

 

Ta đưa thuốc độc cho hắn, nhưng lại sợ hắn muốn đối phó Tiêu Dực, nên còn giữ lại thuốc giải. Năm đó, vào thu, hoàng đế bệnh nặng, Kỳ Vương Tiêu Dục hầu bệnh. Ta mới biết, hoá ra căn bệnh này là do vậy. Kỳ Vương còn giả vờ tìm đại phu đến xem bệnh cho hoàng đế, nhưng đều hết cách. Hoàng đế thấy thời gian không còn nhiều thì lập tức muốn sắc lập Kỳ Vương thành Thái tử.

 

Ta âm thầm để hoàng đế uống thuốc giải, cũng nói cho hoàng đế biết căn bệnh mà năm đó hoàng hậu và hai vị hoàng tử mắc phải y hệt ôn dịch ở Hành Châu, lại đưa chứng cứ Kỳ Vương thu mua trữ dược liệu cho hoàng đế.

 

Hoàng đế lập tức nổi giận, nôn ra máu.

 

Hoàng đế coi hoàng hậu là chân ái, càng yêu thương hai đứa con mình. Năm đó, thấy hoàng hậu không có con nối dõi, ông ta đưa Ngũ hoàng tử cho bà ấy nuôi dưỡng, thật sự không ngờ hoàng hậu vẫn từ bỏ nhân gian.

 

Hắn không lập Kỳ Vương thành Thái tử nữa.

 

Chỉ là chuyện hoàng tử hạ độc bách tính không được để lộ ra, chỉ có thể lấy tội danh khác để ép Kỳ Vương từ bỏ tham vọng.

 

Hoàng đế giả vờ bệnh tình nguy kịch, để lại di chiếu, sắc phong Ngũ hoàng tử thành Thái tử.

 

Lúc Quý phi thấy di chiếu thì sắc mặt thay đổi, bà ta cấu kết với quan nội thị, truyền thánh chỉ giả, ám sát Tiêu Dực.

 

Mùa Đồn năm Vĩnh Ninh thứ 12, nhờ sự giúp đỡ âm thầm của ta, Tiêu Dực trở thành Thái tử.

 

Ta nhìn bọn họ chuyển ra khỏi Như Thanh Điện hiu quạnh, vào Đông cung náo nhiệt…

 

Nhìn Tiêu Dực trở thành Thái tử điện hạ, A Kiều trở thành A Kiều cô cô, tiểu Hà trở thành Thực Hà cô nương.

 

Mà năm đó, ta bỏ gian tà theo chính nghĩa, cứu hoàng đế, cũng thành một vu y Nguyên cô cô được tín nhiệm.

 

Hoàng đế lo Kỳ Vương sẽ trả thù ta nên phái người bảo vệ ta.

 

Xuân thu vài năm nữa lại qua, giờ đã là mùa Xuân năm Vĩnh Ninh thứ 15.

 

Công chúa nước Khương đến đây hòa thân.

 

A Kiều gặp lại Tạ Trường Thù.

 

Thái tử Tiêu Dực cũng đã giành được tim A Kiều.

 

Đêm đó, ta và Thực Hà đánh cờ cùng nhau.

 

Nó cầm quân cờ, nhìn trận mưa lớn đang đổ xuống, hỏi:

 

"Có phải tối nay sẽ có con không?"

 

Ta im lặng nửa ngày:

 

"Khó nói.”

 

Nó nhìn ta chằm chằm, khẽ hắng giọng:

 

"Con vẫn là đứa bé đấy."

 

Ta vứt quân cờ xuống, chọc vào trán nó:

 

“Ít ra thì, nói không chừng con còn lớn hơn ta đấy."

 

"Ừm.” 

 

Nó hỏi:

 

"Người định đi đâu?"

 

"Đi đợi con đấy."

 

Ta mở dù, tiến ra cửa.

 

Đêm đó, mưa to gió lớn, Tạ Trường Thù bị Tiêu Dực truy sát, trọng thương.

 

Lúc vào đường cùng, ta cứu hắn.

 

"Nguyên cô nương?" 

 

Người kia yếu ớt khoanh tay, nhìn ta dưới dù, môi khẽ giật:

 

"Đã lâu không gặp."

 

Hắn đúng là co được dãn được.

 

Lúc trước ta thật sự không nhìn ra đấy.

 

Nếu Tiêu Dực đã biết Nguyên đại phu thích hắn, thì Tạ Trường Thù kia tất nhiên cũng biết.

 

Nên từ lúc hắn thấy Nguyên Y ở Hành Châu, hắn đã biết phụ nhân mang theo đứa bé này sẽ thích hắn, khó trách sao hắn lại cam đoan với Khương Hiệu rằng có thể trị khỏi bệnh của nàng ấy.

 

Ta hiểu rõ tất cả trong nháy mắt.

 

Hắn đã sớm biết ta thích Tiêu Dực, mà dáng dấp hắn lại giống người đó, nên muốn dùng gương mặt này mê hoặc ta.

 

Đây đúng là nam nhân vô sỉ.

 

Ta dùng chân đá văng cái xác trên đất, hững hờ nhìn hắn:

 

"Tạ đại nhân tối nay thật rẻ mạt.”

 

Tạ Trường Thù xấu hổ mỉm cười:

 

"Nguyên cô nương, năm đó là ta mắt chó, coi thường người khác. Van xin ngươi, hãy cứu ta."

 

Ta miễn cưỡng khen, che kín đầu cho hắn, sau đó nghiêng mình tới gần hắn, nở nụ cười như có như không mà nói:

 

"Được, chỉ cần ngươi chịu ngủ cùng ta một đêm, ta sẽ cứu mạng chó của ngươi.”

 

Tạ Trường Thù bất lực cong người về sau:

 

"Khó mà làm được rồi. Ta từng đồng ý với thê tử quá cố, nếu dám đụng đến bất kỳ nữ nhân nào khác, nàng ấy dù làm quỷ cũng sẽ không tha cho ta."

 

Ta thoáng giật mình, rơi vào suy tư.

 

Hắn còn nhớ ta.

 

Hắn đẩy dù ta ra, quay người đi trong mưa, máu tươi chảy xuống từ vết thương, theo ngón tay nhỏ lên mặt đất.

 

Ta nhìn những giọt máu kia, nắm chặt dù, giọng điệu sốt ruột:

 

"Đừng đi, ta sẽ cứu ngươi."

 

Hắn quay đầu, mỉm cười:

 

"Đa tạ."

 

Ta biết rõ hắn cười như vậy với ta, là vì để dỗ cho ta cứu hắn, nhưng ta vẫn không kìm lòng được mà thấy vui. Tạ Trường Thù dựa vào nhan sắc, được ta giữ lại.

 

Nhưng nghĩ kỹ lại, trong lòng hắn, ta lại là loại người gì chứ?

 

Chỉ là một phụ nhân bị trượng phu vứt bỏ, toan tính vì nữ nhi, biết thức thời mà thôi.

 

Nhưng ta đã gánh chịu tiếng xấu như thế mà hắn vẫn không chịu ngủ cùng, vậy không phải ta rất thiệt thòi sao?

 

Nên ta ép Tạ Trường Thù múa kiếm cho ta xem.

 

Hắn không tình nguyện làm theo.

 

Mà ta không chỉ xem một mình, mà còn gọi tiểu Hà đến xem, lén nói cho nó biết cơ hội xem phụ thân con múa cũng không nhiều.

 

Hắn liếc mắt đưa tình cùng A Kiều ở chỗ ta:

 

"Nữ nhân xấu xa nhà ngươi, ngươi vốn không yêu ta."

 

Ta chạy tới đổi thuốc cho hắn, nghe được lời nói quen thuộc, nhớ lại khoảng thời gian đó, nhất thời không nhịn cười nổi.

 

"Để Nguyên đại phu chê cười rồi."

 

Thấy ta tới, Tạ Trường Thù lúng túng.

 

Ta nhìn hắn một lát, nói:

 

"Không sao, để ta xem vết thương cho ngươi."

 

Ngay trước mặt A Kiều, ta cởi bỏ y phục của hắn, tự mình bôi thuốc cho hắn.

 

Trong khoảnh khắc đầu ngón tay ta chạm lên da thịt hắn, Tạ Trường Thù lập tức sững người.

 

Hắn sợ bị A Kiều phát hiện ra chuyện gì, dù rõ ràng hắn và ta trong sạch.

 

Nàng ấy quá tin tưởng ta.

 

A Kiều cũng không phát hiện gì. Không ai hiểu rõ hơn ta, A Kiều sẽ không nghi ngờ Nguyên cô cô. 

 

"Công chúa điện hạ, có thể nhắm mắt lại được chứ."

 

Năm Vĩnh Ninh thứ 15, công chúa nước Khương, Khương Hiệu đến Đại Hạ, mà đại phu trị khỏi đôi mắt cho nàng ấy là ta.

 

Ta ngồi bên giường, rút kim bạc ra, mỉm cười nhìn nàng ấy.

 

"Ngươi là?"

 

"Ta là vu y được Đại Hạ phái tới chữa bệnh, ta họ Nguyên, bọn họ đều gọi ta là Nguyên cô cô."

 

Nàng ấy cúi đầu nhìn tay mình, trên mặt hiện lên chút vẻ vui sướng.

 

Đời này, người đầu tiên Khương Hiệu nhìn thấy là chính nàng ấy, Khương Hiệu năm 42 tuổi. 

 

"Ta có thể đi tìm hắn rồi." 

 

Ta đưa sợi dây lụa kia cho nàng ấy. 

 

"Đa tạ ngươi, Nguyên cô cô." 

 

Khương Hiệu cảm động ôm ta.

 

"Công chúa điện hạ, đôi mắt của công chúa mới vừa khỏi, bên ngoài còn tuyết rơi, cẩn thận làm tổn thương mắt."

 

Ta nhìn nàng ấy ra cửa, đến rừng trúc tìm Tạ Trường Thù.


Cung Nữ Kiều Kiều - Ân Dưỡng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cung Nữ Kiều Kiều - Ân Dưỡng Truyện Cung Nữ Kiều Kiều - Ân Dưỡng Story Chương 10
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...