Cung Nữ Kiều Kiều - Ân Dưỡng

Chương 1

33@-

Hoàng đế luyện bí dược, có thể đi xuyên thời không. Hắn muốn trở về tìm ánh trăng sáng đã chếc.

 

Toàn cung kinh hoảng, cầu xin ta khuyên can. 

 

Bọn họ không biết, ta làm  hoàng hậu năm năm, chẳng qua cũng chỉ là người thay thế cung nữ kia thôi. 

 

Nhưng ta vẫn đi. 

 

"Ngay cả hoàng hậu cũng muốn ngăn trẫm sao?"

 

Thiên tử nổi cơn thịnh nộ, vạn dân lập tức quỳ phục. 

 

Ta liếc nhìn hoàng đế, nhẹ nhàng lắc đầu, từng bước đi về phía trước:

 

"Không, long thể bệ hạ tôn quý, thần thiếp nguyện thử nghiệm thuốc thay người."  

 

Ta đoạt lấy viên thuốc kia, ngửa đầu nuốt xuống.  Ai mà không có ánh trăng sáng chứ? Tạ Trường Thù, ta tới tìm chàng đây.

 

1.

 

Năm Lâm An thứ 5, hoàng đế tín trọng vu y, ngày ngày chìm trong việc luyện thuốc. 

 

Nghe nói sau khi uống loại thuốc kia có thể giúp người ta xuyên về quá khứ. 

 

Triều thần lo lắng cho vận mệnh quốc gia, đều quỳ rạp cầu xin hoàng hậu khuyên can. 

 

Đêm khuya, ta đến Trường Tín Điện. 

 

Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên cao, trước mặt có ba viên thuốc được đặt ngay ngắn. 

 

"Vu y từng nói, chỉ cần trẫm uống viên thuốc này vào thì sẽ có thể trở lại bên cạnh nàng ấy." 

 

Quần thần đồng loạt quỳ xuống đất khuyên can:

 

"Bệ hạ, Sở vu sư có y thuật tài ba, nhưng lại đang bị dính vào hiềm nghi kết đảng với Kỳ Vương đang ngày lẩn đi trốn, tuyệt đối không thể nghe theo đâu."  

 

Ta đi vào trong điện, đối mắt với Tiêu Dực ở xa xa.

 

"Hoàng hậu nương nương, người mau khuyên nhủ bệ hạ đi!"

 

Đây là năm thứ 5 ta làm hoàng hậu, cả hậu cung cũng chỉ có một mình ta. 

 

Ai ai cũng nghĩ hoàng đế nặng tình. 

 

Nhưng bọn họ không biết, người mà Tiêu Dực vương vấn mãi trong lòng cũng không phải là vị hoàng hậu như ta. 

 

Nàng ta là một cung nữ lớn tuổi... 

 

Một người cung nữ, cũng là tri kỷ suốt 6 năm của hắn. 

 

Một cung nữ đã chếc từ 7 năm trước. 

 

Người mà Tiêu Dực phát điên muốn tìm về, cũng là nàng ta. 

 

Năm Vĩnh Ninh thứ 16, ngày 09 tháng giêng, nước Khương gả công chúa sang hòa thân, Thái tử Tiêu Dực đại hôn, bị Kỳ Vương mai phục ám sát. 

 

Công chúa Khương Hiệu đến hòa thân ngồi trong xe ngựa, không gặp nguy hiểm. 

 

Mà cung nữ kia lại chếc vì cứu Tiêu Dực.

 

Năm đó, không ít người thấy may thay cho ta, cái đinh trong mắt cũng được giải quyết nhờ chuyện đó... 

 

Chỉ có ta biết, sau đó... 

 

Tiêu Dực cũng không quên được nàng ta nữa. 

 

Không ngờ, dáng dấp của ta và cung nữ kia lại giống nhau vài phần. 

 

Đêm động phòng hoa chúc, Tiêu Dực gỡ bỏ váy áo của ta:

 

"Kiều Kiều nói, không thể lạnh nhạt thê tử mới cưới."



Hắn làm theo tiêu chuẩn của nữ nhân kia, qua loa trở về phòng cùng ta. Dù biết được đó là lần đầu của ta, hắn cũng chỉ tặng ta cái nhìn hờ hững.

 

Sau đó, mỗi năm, vào ngày 09 tháng giêng, Tiêu Dực đều sẽ cố tình chuốc say mình, ngắm mặt ta mà khẽ gọi cái tên đó.

 

"Kiều Kiều… Kiều tỷ, ôm ta một cái."



Ta đã quen với chứng bệnh của hắn từ lâu, học được cách dịu dàng ôm hắn, gọi hắn một tiếng Thái tử điện hạ.

 

Mỗi lần hắn đi, ta đều sẽ ngẩn người.



Thị nữ Thực Hà an ủi ta:

 

"Nương nương, dù bệ hạ không quên vị tên A Kiều đó, nhưng bên cạnh ngài cũng chỉ có mỗi mình người thôi."

 

Thực Hà c*̃ng biết vị tên A Kiều kia.

 

Ta từng hỏi nàng ấy, chúng ta giống nhau thật sao?

 

Nàng ấy bảo không giống, người kia không có xuất thân cao quý như ta, tính tình cũng không yên tĩnh như ta.

 

Ta lập tức hiểu, người kia là một chùm sáng, mà ta chỉ như bóng dáng của nàng ta.

 

"Ngươi cũng đối xử với ta như thế vì ta giống nàng ta sao?"

 

Thực Hà cười:

 

"Không, nô tỳ chỉ làm vậy vì người là chính người thôi."

 

Vậy thì tốt rồi.

 

Ta vẫn là Khương Hiệu.

 

Hắn cũng biết, ta chịu làm người thay thế, khuất phục hắn, không có chút cốt cách, c*̃ng không làm được một vị hoàng hậu hiền lương chuẩn mực.

 

Tiêu Dực bỗng đứng dậy, sắc mặt lạnh đi.

 

Làm nghề thế thân này, sợ nhất là làm lâu mà quên mất chính mình là ai. 

 

Lúc này, mặt Tiêu Dực vẫn không đổi sắc, hắn nhìn về phía ta, lạnh lùng uy h**p:

 

"Ngay cả hoàng hậu cũng muốn ngăn cản trẫm sao?" 

 

Hắn biết, ta là hoàng hậu Đại Hạ, nhưng thực chất không người thân, cũng không nơi nương tựa. Vinh nhục, cả tính mạng ta đều nằm trong tay hắn. 

 

Nhưng ta vẫn đi về phía hắn:

 

"Thân thể bệ hạ tôn quý, thần thiếp nguyện thử thuốc thay người." 

 

Tiêu Dực ngơ ngẩn:

 

"Nàng..." 

 

Nhân lúc hắn chưa kịp hoàn hồn, ta giành lấy viên thuốc kia, ngửa đầu nuốt xuống. 

 

Trong khoảnh khắc viên thuốc kia được nuốt vào họng, người rõ ràng vẫn đứng đấy, nhưng lại đột nhiên quỵ xuống, ánh mắt dần trở nên đờ đẫn. Tiếng kinh hô nổi lên khắp bốn phía, nhưng lại như cách xa ngàn dặm.




Ta nhìn hắn, khẽ lắc đầu, tiến từng bước lên phía trước.

 

"Không."



Ta đến trước mặt hắn.

 

"Hoàng hậu! Khương Hiệu!"



Cảnh tượng trước mắt hoá lại như trước kia, như tấm vải gấm cuộn sóng, ngày càng sáng hơn, phát ra tia sáng màu trắng khiến tầm nhìn của ta mờ đi…



Chỉ có thể loáng thoáng trông thấy một bóng dáng mờ mịt.

 

Tạ Trường Thù, ta tới tìm chàng đây.




2.



Đời ai mà chẳng có một ánh trăng sáng chứ?

 

Năm gặp Tạ Trường Thù, ta vẫn chưa thành công chúa nước Khương. 



Năm Vĩnh Ninh thứ 10, tháng giêng tuyết lớn, ở biên cảnh Đại Khánh bùng phát ôn dịch. Thị trấn nhỏ nơi biên giới chỉ sau một tháng ngắn ngủi đã chếc gần trăm người, ta bị dưỡng mẫu đuổi ra khỏi cửa để đi mua thuốc. 

 

Ngày đêm trôi qua, tuyết lớn chôn xá/c.

 

Tiệm thuốc đóng cửa, ta chẳng mang được gì về mà còn bị nhiễm ôn dịch, bị ném trong gió tuyết, tự sinh tự diệt.

 

Lúc ta sắp chếc cóng thì lại bị người qua đường đào lên, sưởi ấm cạnh đống lửa.

 

"Muội tên gì?" 

 

Là giọng của một nam nhân.

 

Ta mở mắt ra, chỉ thấy một mảng đen kịt.

 

Trước mặt hình như có gió thổi phất qua.

 

“… Lại còn là người mù nữa chứ."

 

Đúng, lúc trước ta bị mù.

 

"Ta tên A Hiệu."

 

"A Hiệu?" 

 

Người kia im lặng một hồi:

 

"Muội có người nhà không? Ta đưa muội về."

 

"Ta bị ngã bệnh, không có nhà." 

 

Ta ngồi ở đó, cuộn mình:

 

"Huynh c*̃ng tránh xa ta ra. Ta sẽ lây bệnh cho huynh đấy, bệnh này rất dữ."

 

Ôn dịch làm người người khiếp sợ, hắn lại chẳng thèm để ý chút nào.

 

"Không sao, đều có thể trị hết." 

 

Hắn đưa túi nước cho ta.

 

Ta cầm lấy, cảm giác ấm nóng truyền đến, lan từ lòng bàn tay vào trong thân thể.

 

Hình như người kia lại thêm vài nhánh cây vào đống lửa, làm cơn nóng phảng phất trước mặt ta.

 

"Nên gọi ân nhân thế nào?" 

 

Tiếp đó, hắn khẽ bật cười. 

 

"Ta là Tạ Trường Thù." 

 

Thường có đoàn du lịch đi qua biên cảnh. Tạ Trường Thù đi xin thuốc giúp ta, chữa khỏi bệnh của ta. 

 

Ta đi theo Tạ Trường Thù, hỏi hắn muốn đi đâu. 

 

"Không được, tiền thưởng cả trăm lượng bạc đấy." 

 

“… Huynh thiếu tiền lắm sao?"

 

Hắn là người tốt, không chỉ cứu ta mà còn chi tiền xả sức, dựng lều cứu người. 

 

Cho tới một năm sau, ôn dịch được giải quyết, hắn mới đưa ta rời đi.

 

Hắn nói gần đây Khương Vương Tây Nam đang tìm một nữ nhân, tuổi tác và vẻ ngoài đều giống ta, muốn đưa ta đến kinh thành nước Khương.

 

Chúng ta đi đường hơn nửa năm, ban ngày thì du sơn ngoạn thủy, ban đêm thì ngủ cùng nhau.

 

"Tạ Trường Thù, ta không muốn làm công chúa."

 

Càng đến gần nước Khương, ta càng ngủ không yên.

 

Lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn nói chuyện lơ mơ không rõ: 

 

"Không phải vấn đề tiền bạc. Ta không thể mang đứa bé theo bên người, lỡ để nó nhìn thấy thì sao? Đưa nàng về nước Khương là vì tình xưa nghĩa cũ..."

 

Hắn nói xong thì lại ngủ mất.

 

Sau đó ta đến nước Khương, nhận lại phụ mẫu ruột, trở thành công chúa Khương Hiệu.

 

Tạ Trường Thù thì trở thành khách quý của hoàng thất nước Khương.

 

Ta nghe cung nhân bên cạnh nói, Tạ Trường Thù vừa hơn hai mươi tuổi, dáng dấp ngọc thụ lâm phong, ngay cả vị tỷ tỷ kiêu ngạo của ta lúc nói chuyện với hắn cũng dịu dàng đi vài phần.

 

Đại công chúa khương Lăng thích Tạ Trường Thù, nên nàng ta không thích ta.

 

Khương Lăng nói ta được tìm về đều do nàng ta. Nếu không vì nàng ta cần một người xuất giá thay thì phụ vương và mẫu hậu cũng không phí sức tìm ta như thế.

 

Lúc đó ta mới biết, ta quay về là để thay Khương Lăng… Đi hòa thân vào 5 năm sau.

 

Trong 5 năm đó, Khương Lăng đều âm thầm bắt nạt ta, bị Tạ Trường Thù bắt gặp mấy lần, hắn đã cứu ta, nhưng lại rất bực bội:

 

"Hiệu Hiệu, sao muội hiền thế... Sau này chắc chắn sẽ phải chịu nhiều thua thiệt đấy."

 

Hắn quyết định không đi, ở lại chăm sóc ta, cho đến khi ta xuất giá, hoà thân.

 

Đó cũng là 5 năm hạnh phúc nhất đời ta.

 

Tạ Trường Thù dạy ta học chữ, đưa ta đi cưỡi ngựa, ngắm hoa bốn mùa, xem thác nước bên đình.

 

Vì ta không nhìn thấy, nên có lúc vô tình đụng vào lòng hắn, hắn vô thức kéo ta qua, lúc hoàn hồn lại mới đẩy ta ra, lúng túng ho nhẹ.

 

Ta nghĩ, hắn c*̃ng thích ta.

 

5 năm nhanh chóng trôi qua, nhưng ta lại không muốn đi hoà thân.

 

Mẫu hậu nói Khương Lăng bị chiều hư quen rồi, không hợp gả vào hoàng thất.

 

"Nhưng con là một người mù."

 

"Không sao, người ở Đại Hạ có thể trị khỏi."

 

"Mẫu hậu chưa từng đến Đại Hạ mà."

 

"Là Tạ Trường Thù nói."

 

Ta giật mình, chạy đi tìm hắn:

 

"Huynh cũng muốn để ta đi hòa thân sao?"

 

"Ta..." 

 

Tạ Trường Thù bối rối, nhìn loạn xạ, nói:

 

"Ta có người trong lòng rồi."

 

Ta lập tức đi hoà thân...

 

Hắn tiễn ta đoạn đường cuối.

 

Tất nhiên cũng không phải vì ta, mà vì người trong lòng hắn ở Đại Hạ.

 

Sứ đoàn hòa thân dừng chân tại trạm dịch, Đại Hạ phái người trị bệnh cho ta.

 

Khi đó Tạ Trường Thù thường không ở lại, hắn đi gặp cô nương mà hắn thích.

 

Vì sao ta biết à?

 

Vì tâm tình Tạ Trường Thù rất tốt, lúc nhàn rỗi sẽ khuyên ta yên tâm đợi xuất giá, nói Thái tử Đại Hạ cũng rất tốt.

 

Ta im lặng lắng nghe, không nói một lời.

 

Đêm trước ngày đại hôn, mắt ta được chữa khỏi, ta chạy tới gặp hắn.

 

Dười trời đổ tuyết, ta đứng trên hành lang trúc viện, khẽ đẩy cửa, lại thấy hắn gặp riêng một nữ tử.

 

Sau rèm che màu xanh đậm, hai bóng dáng lờ mờ.

 

"Chờ Khương Hiệu thành thân rồi, chúng ta sẽ đến Giang Nam ở, làm một cặp phu thê bình thường."

 

"Được, đều nghe phu quân."

 

Rèm che trên giường bỗng lắc lư, lộ ra xuân sắc, nữ tử kia đặt hắn dưới thân.

 

Vạt áo Tạ Trường Thù bị giật ra, dưới xương quai xanh có hình xăm hoa đào, đầu ngón tay hằn vài vết đỏ như nhánh cây tươi mới ngày Xuân.

 

Đó là lần đầu ta gặp hắn, còn chưa thấy rõ người đã thấy một cảnh này.



Cách lớp lụa xanh mỏng kia, hắn nhìn thấy ta:

 

"Hiệu Hiệu! Sao muội lại tới?"




Hắn đẩy nữ nhân kia ra, vội vàng xuống giường.

 

Ta quay người chạy trốn.



Lúc đó, ta vẫn hy vọng... Nếu hắn đuổi đến, ta sẽ lập tức tranh một tay với nữ tử kia, nhưng lại không…Hắn không đuổi theo.



Ta nghe thấy nữ tử kia nói:

 

"Tạ Trường Thù, chàng dừng lại! Chàng không thể lấy nàng ta, đuổi theo thì có ích gì?"



Hắn không nói gì, cũng không ra ngoài. 

 

Ở ngoài cửa, ta ngồi xổm trên đất, khóc không thành tiếng. 

 

Từ đó về sau, ta gả cho Tiêu Dực. 



Hắn bỏ lỡ Hiệu Hiệu, mà ta lại bỏ lỡ Tạ Trường Thù. 

 

Nhưng ta không nên vô thức nói ra tên hắn lúc ở cùng Tiêu Dực…

 

Vì cái gọi là… Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép bách tính đốt đèn.

 

Tiêu Dực là châu quan lớn nhất, mà ta lại là bách tính xui xẻo nhất.

 

"Tạ Trường Thù, là ai?"

 

Có lẽ Tiêu Dực đã nổi nóng. 

 

Ta run lẩy bẩy. 

 

"Trẫm hận nhất là nữ tử phóng túng!”  

 

Lúc ấy, hắn quơ lấy gối mềm định đánh ta, nhưng rồi lại bảo hắn không đánh nữ nhân, nổi giận đùng rồi bỏ đi. 

 

Thế là, ta đắc tội Tiêu Dực. 

 

Nếu không thể làm hắn vui lòng, chỉ sợ hậu vị khó đảm bảo, cũng không thể bảo vệ nước Khương. Nên chi bằng lấy thân thử thuốc. 

 

Nếu chếc thì cứ chếc đi.

 

Còn nếu không chếc, thì có thể quay lại quá khứ.

 

 

3.

 

Vu y từng nói, uống thuốc này vào, chỉ cần trong lòng nghĩ đến ai thì sẽ có thể nhìn thấy người đó. 

 

Cho nên ta liều mạng nghĩ đến Tạ Trường Thù. 

 

Nếu có thể sớm gặp lại hắn, lúc hắn còn chưa có người trong lòng thì tốt biết mấy.

 

Ánh sáng trắng dần tản đi.

 

Ta vừa mở mắt đã là ban ngày, thấy mình đang ở trong góc vườn hoang nào đó.

 

Bỗng có tiếng động phát ra từ sâu trong chiếc giếng cạn.

 

Ta nằm cạnh giếng, nhìn xuống:

 

"Này… Có người ở đây sao?"  

 

Tảng đá bị đánh vào vách giếng, phát ra tiếng để động rõ ràng, dồn dập. 

 

Ta dùng dây thừng kéo người ra, là một thiếu niên mặc áo gấm, chật vật nép một bên, há mồm th* d*c. 

 

Ta ngồi dưới đất, x** n*n lòng bàn tay, lẳng lặng nhìn hắn… Thân hình gầy gò, màu da trắng lạnh, dáng dấp cũng không tệ. 

 

Hắn là... Tạ Trường Thù sao? Không thể sớm thế chứ? Tuổi tác cũng chênh lệch quá. 

 

Trong lòng ta thầm tính toán, ta 23 tuổi, rồi lại nhìn hắn, không biết hắn mấy tuổi nhỉ? Hắn đứng dậy:

 

"Cho hỏi vị đây là nương nương cung nào?" 

 

Một câu đã khiến ta hoảng hốt bò dậy. 

 

"Nương nương? Chẳng lẽ nơi này vẫn là hoàng cung Đại Hạ sao?"

 

Ta phát hiện mình còn ở cung hoàng hậu. Chẳng lẽ thuốc kia mất hiệu lực rồi? Sau đó Tiêu Dực ném ta tới nơi này, mặc ta tự sinh tự diệt...

 

"Ta là hoàng hậu." 

 

Ta than thở:

 

"Còn ngươi đây?"

 

Sự đề phòng của người thiếu niên biến mất trong nháy mắt, nhìn ta một chút:

 

"Hoàng hậu qua đời từ lâu rồi." 

 

Ta lập tức hiểu ra.

 

Hắn đi qua ta:

 

"Dù thế nào thì cũng cảm tạ. Hôm nào ta sẽ tới thăm ngươi."

 

Có lẽ ta bị xem như kẻ điên trong lãnh cung rồi.

 

Ừm, giống thật.

 

Nhưng rồi một tia sáng bỗng loé lên trong đầu ta, không đúng, Tiêu Dực không có hậu cung, lấy đâu ra nương nương chứ?

 

"Khoan đã!" 



Cung Nữ Kiều Kiều - Ân Dưỡng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cung Nữ Kiều Kiều - Ân Dưỡng Truyện Cung Nữ Kiều Kiều - Ân Dưỡng Story Chương 1
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...