Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà
Chương 240
121@-"Thế nào, mọi người không bị giật mình chứ?" Bạch Lê mang khuôn mặt vốn có của mình, biểu diễn một màn lật mặt cho ba người tới nhà cậu hôm nay xem.
Đường Nghênh yên lặng lau khô vệt nước ở khóe miệng, xem nhẹ trái tim nhỏ vừa bị kinh sợ của mình, lẩm bẩm nói: "Tôi nào dám..."
Đến bây giờ đầu óc anh ta hãy còn đang hoang mang đây, làm sao mà anh ta mới đi có nửa tháng, trên người Bạch Lê lại rớt thêm một lớp ngụy trang vậy? Hơn nữa còn là kiểu mà không ai nghĩ tới, thực sự khiến người ta quá bất ngờ!
Văn Tinh Diệu lại còn trách anh ta không báo trước đã đưa hai ông cụ tới đây, hắn không phải cũng giống vậy, cũng không nói cho anh ta biết Bạch Lê chính là em trai mất tích mà Chúc Mặc Lăng tìm kiếm suốt ba năm còn gì.
Trên mặt hai ông lão tràn đầy kinh ngạc, nhìn kỹ Bạch Lê một chút, so sánh cậu của hiện tại với Chúc Thanh Lăng mười lăm tuổi mấy năm trước, xác nhận là cùng một người, sau đó chân thành nói với Chúc Mặc Lăng: "Chúc mừng cậu, hai anh em cậu cũng xem như được đoàn tụ rồi!"
Đều ở trên "Hành tinh Phật Nhảy Tường", không ít người đều biết chuyện tộc Thiên Hồ điên cuồng tìm kiếm cậu chủ nhỏ của mình. Huống chi Viện nghiên cứu Đế quốc và tộc Thiên Hồ có không ít nghiệp vụ hợp tác với nhau, chấp niệm muốn tìm em trai của Chúc Mặc lăng, hai ông lão lại càng biết rõ.
Bây giờ, anh em đoàn tụ, bọn họ chỉ cần dành những lời chúc phúc chân thành nhất là được.
"Các ngài khách khí rồi." Khóe miệng Chúc Mặc Lăng cong lên, rót cho hai ông lão một chén trà nóng.
Mùi trà thơm thoang thoảng từ bàn trà bay tới, khiến ánh mắt của Đỗ Gia Âm và Phàn Vân Bình không tự chủ được nhìn về phía hai chèn trà.
Bọn họ nâng chén lên, cẩn thận nhấp một ngụm. Sau đắng là vị ngọt nhàn nhạt, làm bọn họ thấy thích vô cùng, không nhịn được lại uống thêm mấy ngụm.
Trong lúc hai người yên lặng uống trà, Bạch Lê cười hì hì nhìn Đường Nghênh, sau đó ở ngay trước mặt anh ta để lộ ra đặc thù thú hóa của mình.
Đôi tai hồ ly trăng tuyết xù xù, vuốt hồ sắc bén, ngay cả đuôi hồ, cậu cũng để nó chớp hiện phía sau lưng.
Hay lắm, không chỉ mỗi cái tên "Bạch Lê" là giải, mà ngay cả thân phận người hành tinh Cổ Lam của cậu cũng là giả nốt, thực sự là không thể ngờ được!
Biểu cảm trợn trừng hai mắt, nét mặt thoáng dại ra của Đường Nghênh là Bạch Lê cảm thấy vui vẻ, có loại cảm giác sung sướng khi bản thân đùa dai thành công, cười làm tươi hơn.
Lại không cẩn thận quên mất ánh mắt vừa u oán vừa khát vọng đến từ Văn Tinh Diệu, cùng với hai tay hắn buông bên hông, từ lúc nhìn thấy chín cái đuôi to của cậu đã không ngừng nắm chặt lại thả ra, thả ra lại nắm chặt.
Mềm quá, hắn cũng muốn sờ sờ!
Đồng thời, Văn Tinh Diệu cũng thấy có chút đau đầu với tính tình đột ngột thay đổi của Bạch Lê. Từ khi Bạch Lê biết mình còn có một khuôn mặt khác nữa thì thường xuyên đổi qua đổi lại giữa hai khuôn mặt, sinh hoạt hàng ngày thì thôi không tính, ngay cả lúc đang ở trên giường...
Văn Tinh Diệu cũng thường xuyên bị cậu hỏi hắn thích Bạch Lê nào hơn, làm hắn ngày ngày hoài nghi mình có phải cầm nhầm kịch bản trai đểu phụ tình rồi không.
"Trò đùa dai" của Bạch Lê vẫn có giới hạn, lúc hai ông lão uống hết trà, phát hiện cậu đang đứng ở phía sau, cách họ không xa, cậu đã khôi phục trạng thái ban đầu, trưng ra dáng vẻ đứa nhỏ ngoan ngoãn.
Cảm thấy hai người uống trà suông như vậy không được, cậu lại chạy vào bếp, cặt một đĩa hoa quả lớn, xếp thành hình chim công xòe đuôi rồi bưng ra.
Mùi trái cây lần này, là lần mà hai ông lão thấy thơm nhất từ khi sinh ra đến giờ, dưa hấu, dưa Tân Cương, nho, cam, thanh long... Trông loại nào cũng đều rất mọng nước, màu sắc rực rỡ, thoạt nhìn rất tươi mới.
Nếu nói nước trà trước đó bọn họ còn có thể bình tĩnh thưởng thức, thì đến đĩa hoa quả này lại không tài nào hạ thủ được. Này này này, thơm như vậy, tươi ngon như vậy, sợ là phải tốn không ít tiền đâu, đúng không?
Không đúng! Có khi ngay cả dùng tiền cũng không mua được đồ ngon như vậy, cắt hết ra để mời bọn họ, có phải hơi lãng phí rồi không?
Đồ tó xuất hiện liên tiếp khiến hai ông lão không biết phải làm sau. Sau đó mới chợt nhớ ra, vì chuyến đến thăm nhà Bạch Lê ngày, bọn họ có chuẩn bị quà cho cậu, bèn vội vội vàng vàng lấy quà tặng từ trong nút không gian ra.
"Bạch Lê à, hai lão không biết cháu thích cái thì, đành chọn đại mấy món là thanh niên bây giờ yêu thích mang theo. Đây là người máy trợ lý sinh hoạt tiên tiến nhất, bình người có việc vặt gì cần làm, cháu có thể giao cho nó. Còn cái thẻ này cháu cũng cầm đi, sau này hễ có đi cửa hàng nào có hợp tác với Viên nghiên cứu Đế quốc mua sắm, dùng thẻ này sẽ được chiết khấu 8%. Nếu cháu muốn nâng cấp "Thiết bị tạo dựng game giả lập", tấm thẻ này cũng dùng được đấy!"
Tấm thẻ có màu trắng bạc, không biết được làm từ loại vật liệu nào, mặt tên dùng mực vàng vẽ huy hiệu của Viện nghiên cứu Đế quốc. Bên dưới huy hiệu là năm chữ lớn"Viện nghiên cứu Đế quốc" cũng được viết bằng mực vàng, khi tấm thẻ này được đưa tới gần Bạch Lê, quang não trên cổ tay cậu tự động bật lên thông báo cấp quyền truy cập, có muốn tiến hành cài đặt không.
Nhìn dáng vẻ này, xem ra trước khi hai ông cụ tới đây đã sớm cài đặt sẵn cho tấm thẻ rồi.
Lần này đến phiên Bạch Lê không biết làm thế nào, muốn nâng cấp "Thiết bị tạo dựng game giả lập", chi phí mỗi lần không phải là thấp, 100 nghìn, năm triệu còn chưa tính, sau này còn 25 triệu, 100 triệu, thậm chí là 10 tỷ, có thẻ giảm giá này, mai mốt có thể tiết kiệm được không ít tiền đâu...
Thứ hai ông cụ đưa ra căn bản không phải là một tấm thẻ mỏng manh mà là một số tiền lớn đấy!
Bạch Lê vội xua tay từ chối nhận thẻ, còn bày tỏ suy nghĩ trong lòng mình, nói thẳng mình không thể nhận của họ nhiều như vậy được.
"Ồ ồ ồ, lão nhớ rồi, Bạch Lê của chúng ta đã nâng cấp thiết bị lên cấp A rồi, chỉ còn cấp S nữa thôi." Ông Đỗ cười híp mắt nói, lại đem thẻ đẩy trở về, giọng điệu đầy từ hào nói, "Cháu của cầm đi, cũng đừng nói là mình không có công lao cống hiến gì, cháu thiết kế ra trò chơi đạt "Điểm động viên tinh thần" 90% chính là công hiến to nhất với Đế quốc rồi, đáng lẽ phải nên khen ngợi cháu mới phải, đây chỉ là một trong số phần thưởng thôi, hai lão hôm nay đi vội quá, ài..."
Đỗ Gia Âm không nói cho Bạch Lê biết, đối với việc khen thưởng cho cậu, trong Viên nghiên cứu đã thảo luận mấy lượt rồi, những vẫn không thể cho ra kết luận. Có mấy người đề nghị, bọn họ nên kiên nhẫn chờ thêm một khoảng thời gian nữa, xem Bạch Lê và trò chơi của cậu còn có thể mang đến niềm vui bất ngờ nào cho bọn họ, nếu kết quả thực sự có thể chữa trị chứng đứt gãy gien, vậy cậu sẽ là anh hùng của toàn bộ Đế quốc.
Thực ra, đối với Bạch Lê bây giờ mà nói, tiền trong tay cậu, đã biền thành một chuỗi số đơn thuần rồi, "Vùng đất điền viên" có 25 triệu người chơi, từ lâu đã trở thành máy hút tiền, nhiều khi chính cậu cũng không biết nên tiêu chỗ tiền đấy vào đâu...
Vốn dự định ban đầu của cậu mà mua một hành tinh nông nghiệp để trồng trọt canh tác, kết quả khôi phục ký ức, tìm được anh trai xong, biết mình đang đứng tên một hành tinh, còn là hành tinh nông nghiệp có diện tích lớn nhất – "Sao Hi Vọng".
Cơm phải ăn từng miếng, hành tinh nông nghiệp phải trồng từng cái, trước khi canh tác ở "Sao Hi Vọng" xong, cậu sẽ không mua thêm hành tinh nông nghiệp mới nữa.
Về bản chất, Bạch Lê vẫn là một người hết sức "Tằn tiện".
Về mấy mấy động vật lông xù đang cư trú trên "Sao Hi Vọng", không gian sinh hoạt của họ chỉ chiếm một phần rất nhỏ, còn có rất nhiều diện tích đất có thể dùng cho việc trồng trọt.
Bạch Lê nghĩ, chờ cậu đến "Sao Hi Vọng", cậu sẽ quây một mảnh đất để trồng thử nghiệm trước. đám động vật lông xù kia không chỉ không gây ra phiền phức gì, thậm chí còn có thể giúp một chút việc nhỏ nằm trong khả năng, vậy thì càng tốt hơn.
Nghĩ đến đây, Bạch Lê không khỏi nhớ lại, liếc Văn Tinh Diệu một cái, chuyền này, nhóc mèo Chí Tôn ngày xưa làm rất khá...
Văn Tinh Diệu đang đứng ngay ngắn bên cạnh, đột nhiên cảm giác có một luồng khí lạnh thổi quét qua, hắn âm thầm nhìn quanh một vòng, không phải hiện ra cái gì, chỉ nghĩ là mình gặp ảo giác.
Hai vị viện trưởng và Bạch Lê mới gặp nhau lần đầu, đang trò chuyện rất sôi nổi, sao hắn lại sinh ra ảo giác có người đang tính kế mình nhỉ?
Bị ông Đỗ nói mãi, cuối cùng Bạch Lê vẫn đành nhận lấy tấm thẻ có ý nghĩ phi phàm kia. So với "Tặng không có cậu 2 tỷ tinh tệ", người máy trợ lý sinh hoạt kia có vẻ không đáng kể lắm.
Bạch Lê nghĩ, cậu có thể để lộ ra thêm một ít năng lực của mình, để hai ông cụ càng yên tâm hơn chút.
Quà tặng cũng mặt dày nhận lấy rồi, Bạch Lê càng thêm ra sức mời hai ông cụ ăn hoa quả tự tay mình gọt. Bạch Lê cười tít mắt nhìn hai người ăn hết hơn nửa đĩa trái cây mới miễn cưỡng dừng lại, nghĩ số lượng như thế là vừa đủ, ăn xong tiêu hóa một chút, lát nữa có thể ăn thêm cơm trưa.
Chỗ trái cây còn lại trong đĩa thì bị một mình Đường Nghênh xử lý nốt.
Thời gian ba người đến vừa lúc, vào khoảng tầm mười giờ sáng, sau khi trò chuyện một hồi, Văn Tinh Diệu đứng lên trước, nói lf đi chuẩn bị bữa trưa.
Làm cơm trưa, đương nhiên là cần có nguyên liệu nấu ăn, vì thế, đám rau dưa xanh tốt trong sân liền xuất hiện trong tầm mắt hai ông lão.
Bọn họ gần như là chạy chậm tới, đi vào trong sân nhìn chỗ này một tí, ngó chỗ kia một tí, muốn chạm vào đám rau dưa tươi non mọng nước này, rồi lại chần chờ không dám xuống tay.
Văn Tinh Diệu bẻ một cậu cải thảo, hái mấy quả dưa chuột, mấy quả cà chua, lại nhổ ít hành, còn bị hai ông lão kia lườm cho mấy cái, thiếu điều nói hắn đừng có tùy tiện động tay động chân.
Bạch Lê mỉm cười, nhìn Văn Tinh Diệu, ra hiệu cho hắn vào nhà tước, mình và anh trai cùng Đường Nghênh ở lại, dẫn hai ông vụ đi tham quan sân nhỏ mà thời gian này cậu vất vả vun vén.
Hoặc nên nói là vườn rau thì càng chính xác hơn.
Hai người Đỗ Gia Âm và Phàn Vân Bình y như bạn nhỏ được người lớn trong nhà dẫn đi dạo vườn, vừa đi vừa nghỉ, hết nhìn đông lại tới nhìn tây, còn vì hiếu kỳ mà hỏi một đống lớn vấn đề.
Đi dạo đến cuối, bọn họ cũng hỏi câu hỏi cuối cùng: "Bạch Lê, trồng rau là sở thích của cháu à? Cháu biết đấy, Đế quốc chúng ta có hành tinh chuyên canh tác nông nghiệp, người dân Đế quốc luôn không thích trồng trọt, trong nhà đừng nói là cây cảnh, ngay cả một cục đất cũng không có. Rau dưa mà cháu trồng này, có chỗ nào khác với rau dưa tên hành tinh nông nghiệp không?"
Vấn đề này, Bạch Lê chỉ cười bí hiểm: "Sắp đến giờ ăn cơm rồi, hai ông thử ăn đồ ăn nấu bằng những loại rau dưa này xong, là sẽ biết thôi."
Xem dáng vẻ này thì cậu rất tin tưởng vào chất lượng rau dưa mình trông đây, hai ông lão không khỏi chờ mong, mà quả thật, sau nghi ngồi vào bàn, hai người cũng không ngừng nhìn đồ ăn làm từ chỗ rau dưa đó mà than thở, cảm thấy món ăn đắt đỏ mình ăn ở mấy nhà hàng khách sạn lớn chục năm nay không còn thơm nữa.
Đỗ Gia Âm gắp một đũa cải thảo xào giấm tỏi, cho vào miệng chậm rãi nhau, cải thảo giòn giòn, vị chua thanh nhưng không gắt tràn đầy khoang miệng, làm ông lão có cảm giác như mình đang nằm trong khoang trò chơi, xem livestream trong "Vùng đất điền viên", nội dung livestream đương nhiên là ẩm thực.
"Cải thảo này..." Đỗ Gia Âm, nuốt miếng cải trong miệng xuống, có chút không thể tin, nói: "Tại sao chúng nó có thể có hương vị y như trong game vậy? Chúng ta không phải đang ở ngoài thực tế sao, rau dưa trong thực tế đều không có mùi vị gì, chứ đừng nói đến hương vị đặc trưng riêng!"
Nói ra thì có hơi mất mặt, trước mắt toàn Đế quốc có hai vấn đề lớn chưa ai tìm được cách giải quyết, cũng không tìm ra được nguyên nhân chúng xuất hiện.
Một trong số đó, là "Chứng đứt gãy gien" gây ảnh hưởng đến tất cả thú nhân vũ trụ. Còn lại thứ hai,chính là "Hương vị thức ăn suy giảm" khiến toàn bộ nhân dân vũ trụ không tìm ra manh mối, thức ăn này, bao gồm cả lương thực, rau dưa, hoa quả, thậm chí là các loại thịt, các loại gia vị, phàm là đồ có thể ăn thì mùi vị đều không ngon.
Hai vấn đề này đều đột nhiên xuất hiện, ban đầu không khiến người ta chú ý, nhưng thời gian dài qua đi, lại chặn đứng con đường của mọi người, cuối cùng trở thành hai khối đá lớn không thể phá vỡ trên con đường phát triển của Đế Quốc.
Đối với câu hỏi này, Bạch Lê tỏ ra hết sức vô tội: "Nhưng mà... Chúng nó trồng ra là đã có mùi vị rồi mà."
Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà
Đường Nghênh yên lặng lau khô vệt nước ở khóe miệng, xem nhẹ trái tim nhỏ vừa bị kinh sợ của mình, lẩm bẩm nói: "Tôi nào dám..."
Đến bây giờ đầu óc anh ta hãy còn đang hoang mang đây, làm sao mà anh ta mới đi có nửa tháng, trên người Bạch Lê lại rớt thêm một lớp ngụy trang vậy? Hơn nữa còn là kiểu mà không ai nghĩ tới, thực sự khiến người ta quá bất ngờ!
Văn Tinh Diệu lại còn trách anh ta không báo trước đã đưa hai ông cụ tới đây, hắn không phải cũng giống vậy, cũng không nói cho anh ta biết Bạch Lê chính là em trai mất tích mà Chúc Mặc Lăng tìm kiếm suốt ba năm còn gì.
Trên mặt hai ông lão tràn đầy kinh ngạc, nhìn kỹ Bạch Lê một chút, so sánh cậu của hiện tại với Chúc Thanh Lăng mười lăm tuổi mấy năm trước, xác nhận là cùng một người, sau đó chân thành nói với Chúc Mặc Lăng: "Chúc mừng cậu, hai anh em cậu cũng xem như được đoàn tụ rồi!"
Đều ở trên "Hành tinh Phật Nhảy Tường", không ít người đều biết chuyện tộc Thiên Hồ điên cuồng tìm kiếm cậu chủ nhỏ của mình. Huống chi Viện nghiên cứu Đế quốc và tộc Thiên Hồ có không ít nghiệp vụ hợp tác với nhau, chấp niệm muốn tìm em trai của Chúc Mặc lăng, hai ông lão lại càng biết rõ.
Bây giờ, anh em đoàn tụ, bọn họ chỉ cần dành những lời chúc phúc chân thành nhất là được.
"Các ngài khách khí rồi." Khóe miệng Chúc Mặc Lăng cong lên, rót cho hai ông lão một chén trà nóng.
Mùi trà thơm thoang thoảng từ bàn trà bay tới, khiến ánh mắt của Đỗ Gia Âm và Phàn Vân Bình không tự chủ được nhìn về phía hai chèn trà.
Bọn họ nâng chén lên, cẩn thận nhấp một ngụm. Sau đắng là vị ngọt nhàn nhạt, làm bọn họ thấy thích vô cùng, không nhịn được lại uống thêm mấy ngụm.
Trong lúc hai người yên lặng uống trà, Bạch Lê cười hì hì nhìn Đường Nghênh, sau đó ở ngay trước mặt anh ta để lộ ra đặc thù thú hóa của mình.
Đôi tai hồ ly trăng tuyết xù xù, vuốt hồ sắc bén, ngay cả đuôi hồ, cậu cũng để nó chớp hiện phía sau lưng.
Hay lắm, không chỉ mỗi cái tên "Bạch Lê" là giải, mà ngay cả thân phận người hành tinh Cổ Lam của cậu cũng là giả nốt, thực sự là không thể ngờ được!
Biểu cảm trợn trừng hai mắt, nét mặt thoáng dại ra của Đường Nghênh là Bạch Lê cảm thấy vui vẻ, có loại cảm giác sung sướng khi bản thân đùa dai thành công, cười làm tươi hơn.
Lại không cẩn thận quên mất ánh mắt vừa u oán vừa khát vọng đến từ Văn Tinh Diệu, cùng với hai tay hắn buông bên hông, từ lúc nhìn thấy chín cái đuôi to của cậu đã không ngừng nắm chặt lại thả ra, thả ra lại nắm chặt.
Mềm quá, hắn cũng muốn sờ sờ!
Đồng thời, Văn Tinh Diệu cũng thấy có chút đau đầu với tính tình đột ngột thay đổi của Bạch Lê. Từ khi Bạch Lê biết mình còn có một khuôn mặt khác nữa thì thường xuyên đổi qua đổi lại giữa hai khuôn mặt, sinh hoạt hàng ngày thì thôi không tính, ngay cả lúc đang ở trên giường...
Văn Tinh Diệu cũng thường xuyên bị cậu hỏi hắn thích Bạch Lê nào hơn, làm hắn ngày ngày hoài nghi mình có phải cầm nhầm kịch bản trai đểu phụ tình rồi không.
"Trò đùa dai" của Bạch Lê vẫn có giới hạn, lúc hai ông lão uống hết trà, phát hiện cậu đang đứng ở phía sau, cách họ không xa, cậu đã khôi phục trạng thái ban đầu, trưng ra dáng vẻ đứa nhỏ ngoan ngoãn.
Cảm thấy hai người uống trà suông như vậy không được, cậu lại chạy vào bếp, cặt một đĩa hoa quả lớn, xếp thành hình chim công xòe đuôi rồi bưng ra.
Mùi trái cây lần này, là lần mà hai ông lão thấy thơm nhất từ khi sinh ra đến giờ, dưa hấu, dưa Tân Cương, nho, cam, thanh long... Trông loại nào cũng đều rất mọng nước, màu sắc rực rỡ, thoạt nhìn rất tươi mới.
Nếu nói nước trà trước đó bọn họ còn có thể bình tĩnh thưởng thức, thì đến đĩa hoa quả này lại không tài nào hạ thủ được. Này này này, thơm như vậy, tươi ngon như vậy, sợ là phải tốn không ít tiền đâu, đúng không?
Không đúng! Có khi ngay cả dùng tiền cũng không mua được đồ ngon như vậy, cắt hết ra để mời bọn họ, có phải hơi lãng phí rồi không?
Đồ tó xuất hiện liên tiếp khiến hai ông lão không biết phải làm sau. Sau đó mới chợt nhớ ra, vì chuyến đến thăm nhà Bạch Lê ngày, bọn họ có chuẩn bị quà cho cậu, bèn vội vội vàng vàng lấy quà tặng từ trong nút không gian ra.
"Bạch Lê à, hai lão không biết cháu thích cái thì, đành chọn đại mấy món là thanh niên bây giờ yêu thích mang theo. Đây là người máy trợ lý sinh hoạt tiên tiến nhất, bình người có việc vặt gì cần làm, cháu có thể giao cho nó. Còn cái thẻ này cháu cũng cầm đi, sau này hễ có đi cửa hàng nào có hợp tác với Viên nghiên cứu Đế quốc mua sắm, dùng thẻ này sẽ được chiết khấu 8%. Nếu cháu muốn nâng cấp "Thiết bị tạo dựng game giả lập", tấm thẻ này cũng dùng được đấy!"
Tấm thẻ có màu trắng bạc, không biết được làm từ loại vật liệu nào, mặt tên dùng mực vàng vẽ huy hiệu của Viện nghiên cứu Đế quốc. Bên dưới huy hiệu là năm chữ lớn"Viện nghiên cứu Đế quốc" cũng được viết bằng mực vàng, khi tấm thẻ này được đưa tới gần Bạch Lê, quang não trên cổ tay cậu tự động bật lên thông báo cấp quyền truy cập, có muốn tiến hành cài đặt không.
Nhìn dáng vẻ này, xem ra trước khi hai ông cụ tới đây đã sớm cài đặt sẵn cho tấm thẻ rồi.
Lần này đến phiên Bạch Lê không biết làm thế nào, muốn nâng cấp "Thiết bị tạo dựng game giả lập", chi phí mỗi lần không phải là thấp, 100 nghìn, năm triệu còn chưa tính, sau này còn 25 triệu, 100 triệu, thậm chí là 10 tỷ, có thẻ giảm giá này, mai mốt có thể tiết kiệm được không ít tiền đâu...
Thứ hai ông cụ đưa ra căn bản không phải là một tấm thẻ mỏng manh mà là một số tiền lớn đấy!
Bạch Lê vội xua tay từ chối nhận thẻ, còn bày tỏ suy nghĩ trong lòng mình, nói thẳng mình không thể nhận của họ nhiều như vậy được.
"Ồ ồ ồ, lão nhớ rồi, Bạch Lê của chúng ta đã nâng cấp thiết bị lên cấp A rồi, chỉ còn cấp S nữa thôi." Ông Đỗ cười híp mắt nói, lại đem thẻ đẩy trở về, giọng điệu đầy từ hào nói, "Cháu của cầm đi, cũng đừng nói là mình không có công lao cống hiến gì, cháu thiết kế ra trò chơi đạt "Điểm động viên tinh thần" 90% chính là công hiến to nhất với Đế quốc rồi, đáng lẽ phải nên khen ngợi cháu mới phải, đây chỉ là một trong số phần thưởng thôi, hai lão hôm nay đi vội quá, ài..."
Đỗ Gia Âm không nói cho Bạch Lê biết, đối với việc khen thưởng cho cậu, trong Viên nghiên cứu đã thảo luận mấy lượt rồi, những vẫn không thể cho ra kết luận. Có mấy người đề nghị, bọn họ nên kiên nhẫn chờ thêm một khoảng thời gian nữa, xem Bạch Lê và trò chơi của cậu còn có thể mang đến niềm vui bất ngờ nào cho bọn họ, nếu kết quả thực sự có thể chữa trị chứng đứt gãy gien, vậy cậu sẽ là anh hùng của toàn bộ Đế quốc.
Thực ra, đối với Bạch Lê bây giờ mà nói, tiền trong tay cậu, đã biền thành một chuỗi số đơn thuần rồi, "Vùng đất điền viên" có 25 triệu người chơi, từ lâu đã trở thành máy hút tiền, nhiều khi chính cậu cũng không biết nên tiêu chỗ tiền đấy vào đâu...
Vốn dự định ban đầu của cậu mà mua một hành tinh nông nghiệp để trồng trọt canh tác, kết quả khôi phục ký ức, tìm được anh trai xong, biết mình đang đứng tên một hành tinh, còn là hành tinh nông nghiệp có diện tích lớn nhất – "Sao Hi Vọng".
Cơm phải ăn từng miếng, hành tinh nông nghiệp phải trồng từng cái, trước khi canh tác ở "Sao Hi Vọng" xong, cậu sẽ không mua thêm hành tinh nông nghiệp mới nữa.
Về bản chất, Bạch Lê vẫn là một người hết sức "Tằn tiện".
Về mấy mấy động vật lông xù đang cư trú trên "Sao Hi Vọng", không gian sinh hoạt của họ chỉ chiếm một phần rất nhỏ, còn có rất nhiều diện tích đất có thể dùng cho việc trồng trọt.
Bạch Lê nghĩ, chờ cậu đến "Sao Hi Vọng", cậu sẽ quây một mảnh đất để trồng thử nghiệm trước. đám động vật lông xù kia không chỉ không gây ra phiền phức gì, thậm chí còn có thể giúp một chút việc nhỏ nằm trong khả năng, vậy thì càng tốt hơn.
Nghĩ đến đây, Bạch Lê không khỏi nhớ lại, liếc Văn Tinh Diệu một cái, chuyền này, nhóc mèo Chí Tôn ngày xưa làm rất khá...
Văn Tinh Diệu đang đứng ngay ngắn bên cạnh, đột nhiên cảm giác có một luồng khí lạnh thổi quét qua, hắn âm thầm nhìn quanh một vòng, không phải hiện ra cái gì, chỉ nghĩ là mình gặp ảo giác.
Hai vị viện trưởng và Bạch Lê mới gặp nhau lần đầu, đang trò chuyện rất sôi nổi, sao hắn lại sinh ra ảo giác có người đang tính kế mình nhỉ?
Bị ông Đỗ nói mãi, cuối cùng Bạch Lê vẫn đành nhận lấy tấm thẻ có ý nghĩ phi phàm kia. So với "Tặng không có cậu 2 tỷ tinh tệ", người máy trợ lý sinh hoạt kia có vẻ không đáng kể lắm.
Bạch Lê nghĩ, cậu có thể để lộ ra thêm một ít năng lực của mình, để hai ông cụ càng yên tâm hơn chút.
Quà tặng cũng mặt dày nhận lấy rồi, Bạch Lê càng thêm ra sức mời hai ông cụ ăn hoa quả tự tay mình gọt. Bạch Lê cười tít mắt nhìn hai người ăn hết hơn nửa đĩa trái cây mới miễn cưỡng dừng lại, nghĩ số lượng như thế là vừa đủ, ăn xong tiêu hóa một chút, lát nữa có thể ăn thêm cơm trưa.
Chỗ trái cây còn lại trong đĩa thì bị một mình Đường Nghênh xử lý nốt.
Thời gian ba người đến vừa lúc, vào khoảng tầm mười giờ sáng, sau khi trò chuyện một hồi, Văn Tinh Diệu đứng lên trước, nói lf đi chuẩn bị bữa trưa.
Làm cơm trưa, đương nhiên là cần có nguyên liệu nấu ăn, vì thế, đám rau dưa xanh tốt trong sân liền xuất hiện trong tầm mắt hai ông lão.
Bọn họ gần như là chạy chậm tới, đi vào trong sân nhìn chỗ này một tí, ngó chỗ kia một tí, muốn chạm vào đám rau dưa tươi non mọng nước này, rồi lại chần chờ không dám xuống tay.
Văn Tinh Diệu bẻ một cậu cải thảo, hái mấy quả dưa chuột, mấy quả cà chua, lại nhổ ít hành, còn bị hai ông lão kia lườm cho mấy cái, thiếu điều nói hắn đừng có tùy tiện động tay động chân.
Bạch Lê mỉm cười, nhìn Văn Tinh Diệu, ra hiệu cho hắn vào nhà tước, mình và anh trai cùng Đường Nghênh ở lại, dẫn hai ông vụ đi tham quan sân nhỏ mà thời gian này cậu vất vả vun vén.
Hoặc nên nói là vườn rau thì càng chính xác hơn.
Hai người Đỗ Gia Âm và Phàn Vân Bình y như bạn nhỏ được người lớn trong nhà dẫn đi dạo vườn, vừa đi vừa nghỉ, hết nhìn đông lại tới nhìn tây, còn vì hiếu kỳ mà hỏi một đống lớn vấn đề.
Đi dạo đến cuối, bọn họ cũng hỏi câu hỏi cuối cùng: "Bạch Lê, trồng rau là sở thích của cháu à? Cháu biết đấy, Đế quốc chúng ta có hành tinh chuyên canh tác nông nghiệp, người dân Đế quốc luôn không thích trồng trọt, trong nhà đừng nói là cây cảnh, ngay cả một cục đất cũng không có. Rau dưa mà cháu trồng này, có chỗ nào khác với rau dưa tên hành tinh nông nghiệp không?"
Vấn đề này, Bạch Lê chỉ cười bí hiểm: "Sắp đến giờ ăn cơm rồi, hai ông thử ăn đồ ăn nấu bằng những loại rau dưa này xong, là sẽ biết thôi."
Xem dáng vẻ này thì cậu rất tin tưởng vào chất lượng rau dưa mình trông đây, hai ông lão không khỏi chờ mong, mà quả thật, sau nghi ngồi vào bàn, hai người cũng không ngừng nhìn đồ ăn làm từ chỗ rau dưa đó mà than thở, cảm thấy món ăn đắt đỏ mình ăn ở mấy nhà hàng khách sạn lớn chục năm nay không còn thơm nữa.
Đỗ Gia Âm gắp một đũa cải thảo xào giấm tỏi, cho vào miệng chậm rãi nhau, cải thảo giòn giòn, vị chua thanh nhưng không gắt tràn đầy khoang miệng, làm ông lão có cảm giác như mình đang nằm trong khoang trò chơi, xem livestream trong "Vùng đất điền viên", nội dung livestream đương nhiên là ẩm thực.
"Cải thảo này..." Đỗ Gia Âm, nuốt miếng cải trong miệng xuống, có chút không thể tin, nói: "Tại sao chúng nó có thể có hương vị y như trong game vậy? Chúng ta không phải đang ở ngoài thực tế sao, rau dưa trong thực tế đều không có mùi vị gì, chứ đừng nói đến hương vị đặc trưng riêng!"
Nói ra thì có hơi mất mặt, trước mắt toàn Đế quốc có hai vấn đề lớn chưa ai tìm được cách giải quyết, cũng không tìm ra được nguyên nhân chúng xuất hiện.
Một trong số đó, là "Chứng đứt gãy gien" gây ảnh hưởng đến tất cả thú nhân vũ trụ. Còn lại thứ hai,chính là "Hương vị thức ăn suy giảm" khiến toàn bộ nhân dân vũ trụ không tìm ra manh mối, thức ăn này, bao gồm cả lương thực, rau dưa, hoa quả, thậm chí là các loại thịt, các loại gia vị, phàm là đồ có thể ăn thì mùi vị đều không ngon.
Hai vấn đề này đều đột nhiên xuất hiện, ban đầu không khiến người ta chú ý, nhưng thời gian dài qua đi, lại chặn đứng con đường của mọi người, cuối cùng trở thành hai khối đá lớn không thể phá vỡ trên con đường phát triển của Đế Quốc.
Đối với câu hỏi này, Bạch Lê tỏ ra hết sức vô tội: "Nhưng mà... Chúng nó trồng ra là đã có mùi vị rồi mà."
Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà
Đánh giá:
Truyện Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà
Story
Chương 240
10.0/10 từ 33 lượt.