Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà
Chương 190
63@-Lúc Chúc Mặc Lăng nói lời này cũng không hạ thấp âm lượng, cho nên không chỉ những người chơi xung quanh nghe thấy, mà khán giả xem live đang mất mát cũng nghe rõ.
"!!! Ban đầu tôi cứ nghĩ người anh em này quá nham hiểm, Lê Lê và anh đại [Yêu Tinh] kết bạn không cẩn thận, nhưng giờ tôi chỉ muốn nói, người anh em này quá tuyệt vời! Tiêu chuẩn đăng nhập vất vả lắm mới lấy được đến tay thế mà có thể không chớp mắt đem cho, hào phóng, quá hào phóng! Tất cả người chơi dự bị bọn tôi xin được cảm tạ đại ân đại đức của người anh em!"
"Lê Lê, nhanh đồng ý đi! Cứ nghĩ là không còn cơ hội gì nữa, nào ngờ qua thôn này vẫn còn thôn khác, hi vọng lần này thần may mắn sẽ để mắt đến tôi, để tôi lấy được tiêu chuẩn đăng nhập này!"
"Tôi ghi âm rồi, hi vọng anh trai [Màu mực] sẽ không đổi ý!"
"Đừng đừng, cho lên Xingbo rút thăm trúng thưởng còn không bằng bán lại giá cao cho tôi, anh có thể kiếm được một món lớn đấy!" Câu này viết bằng phông chữ màu vàng in đậm.
"Là hàng xóm trong game của [Màu mực], tôi không thể không nói một câu, nếu trong game có bảng xếp hạng nạp tiền, anh ta kiểu gì cũng sẽ có mặt trong top 10! Anh ta hoàn toàn không thiếu tiền, cho nên mới có thể đưa tiêu chuẩn ra cho một cách sáng khoái như vậy."
"... Hâm mộ."
"Hâm mộ + 1!"
Bạch Lê không ngờ Chúc Mặc Lăng sẽ nói vậy, kinh ngạc đưa mắt nhìn anh ta, nhưng không trực tiếp từ chối yêu cầu này, ngược lại nghiêm túc truy hỏi: "Anh chắc chắn mình muốn làm như vậy à, tiêu chuẩn này là anh vất vả thắng được, chẳng lẽ đưa đi không thấy đáng tiếc sao?"
Nếu đưa ra ngoài thật, liệu sau này có cảm thấy hối hận không?
"Không đâu, em yên tâm đi." Chúc Mặc Lăng lắc đầu, nói, "Ba người bọn anh có thể vào trò chơi, đều là nhờ có em, bây giờ còn muốn em giúp xử lý tiêu chuẩn đăng nhập được thưởng này, anh còn thấy hơi ngại đây."
Tuy miệng thì nói ngại, nhưng dáng vẻ Chúc Mặc Lăng lại không có chút lùng túng nào khi nhờ người khác giúp đỡ, thoạt nhìn vô cùng tự nhiên, trên mặt còn mang theo ý cười nhàn nhạt.
Sau đó, những người này lại nghĩ đến mấy người thường xuyên đi cùng với Bạch Lê như Tống Hân Nhiên, Đường Nghênh, nhóm Hùng Tịch, không tránh khỏi việc liên hệ nguồn gốc tiêu chuẩn của bọn họ với Bạch Lê.
Vừa nghĩ như thế, trong lòng bọn họ lại thấy càng chua, ngay tại chỗ trồng từng cây từng cây chanh. Quả chanh chín nhuộm một màu vàng rục rỡ rơi đánh bộp xuống đầu của bọn họ, đập cho bọn họ hoa mắt chóng mặt.
Sau khi chắc chắn quyết định này của Chúc Mặc Lăng vô cùng nghiêm túc, Bạch Lê cũng không khách sáo với anh ta nữa, thoải mái nhận lời, nói chờ mọi người quay về thôn của mình xong, cậu sẽ lên Xingbo công bố nội dung rút thưởng. Còn cố ý hỏi thăm Chúc Mặc Lăng, xem anh ta có muốn nhắc đến tên trong game của mình không.
Chúc Mặc Lăng sao cũng được gật đầu.
Nhóm người chơi đứng túm năm tụm ba ở cổng thành, hoặc nhẹ giọng thảo luận về hành vi vung tiền như rác của [Màu mực], hoặc nhân cơ hội này trao đổi thông tin về thôn của nhau, vì thế ở hiện trường lập tức xuất hiện mấy đoạn đối thoại:
"Gì cơ?! Thôn của mấy người ở đâu cũng có nước á, lúc trời mưa còn có thể làm nước sông dâng lên nhấn chìm mấy đoạn đường nữa à? Vậy nhà ở của mọi người phải làm sao, hoa mày trong ruộng làm thế nào, đừng nói đều bị úng hết nhé?"
"Ha ha, yên tâm đi, không có chuyện đó đâu, người được phân đến thôn bọn tôi hầu như đều thích nước, đối với tình huống của thôn không thấy phản cảm chút nào hết. Còn về vấn đề trời mưa, bọn tôi cũng có tính toán bàn bạc hết rồi, chọn xây nhà ở những nơi có địa thế cao như sườn núi là được, bây giờ lại còn có thể "Nâng cấp diện mạo nhà ở", nhà người nào cũng vô cùng sắc màu, nhìn từ xa trông đẹp lắm nha!"
"Anh em, thôn của ông có phát hiện vết tích của heo rừng không, tôi tìm ở thôn mình mấy ngày liền, mà ngay cả cái dấu móng chân cũng không thấy, trái lại ở sâu trong rừng lại tìm được một con hổ, không biết có bắt về được không..."
"Thôn của bọn tôi cũng không có heo rừng! Nhưng mà có người chơi ở trong rừng nhặt được một con gấu con, y măng về nhà tính nuôi lớn rồi nhận làm thú cưng. Kết quả, ha ha ha, nửa đêm gấu mẹ lần theo mùi của con nó tìm tới, không chỉ mang gấu con đi, mà còn vung móng vuốt tát một cái, làm sụp luôn nhà của y. Con gấu mẹ này còn rất là có võ đức, không giống heo rừng làm liên lụy đến mấy nhà xung quanh, tát sụp nhà của tên trộm gấu con xong là rời đi luôn, sau đó tên kí khóc sướt mướt chạy đi tìm trưởng thôn, hỏi xem liệu có được bồi thường hay không, trưởng thôn nói là số người gặp nạn quá ít, không cho bồi thường. Tóm lại tên này lỗ to, ha ha ha ha!"
"Này, cho bà, đây là hạt dẻ dại tụi tôi hái được ở ngoài thôn, sau đó cho vào nồi gang cùng với cát để rang còn thêm cả nước đường nữa, không ngờ lại làm thành công, ăn ngon phết đó, bà cầm về ăn thử đi!"
"Cảm ơn ông anh nhé! Đây là chanh tôi hái ở trong rừng, ăn không thì chua lắm, nhưng cắt lát ra ngâm với nước, uống cũng ổn. Tình hình này, chính là thời điểm tốt nhất để ăn chanh đấy, anh cũng cầm một ít về đi!"
"Em gái, chờ quay về chúng ta thêm bạn nhé, tôi cảm thấy hai đứa mình nói chuyện rất hợp nhau, khà khà!"
"Được thôi, chờ trở về thì thêm luôn! Tôi trông thân thủ của ông anh cũng có vẻ tốt lắm, rảnh rồi chúng ta cùng nhau luyện quyền ha?"
"...?"
Chỗ Bạch Lê là náo nhiệt nhất, người chơi lần lượt chạy tới tự giới thiệu, tán gẫu với cậu đôi ba câu, chỉ ngắn ngủi có mấy phút, cậu đã biết mặt tất cả 50 người chơi ở đây, chờ lúc lên xe ngựa quay về, trong miệng còn thỉnh thoảng lẩm bẩm tên của mấy người chơi nọ, muốn ghi nhớ kỹ ngoại hình cùng nick trong game của họ.
Chờ quay trở lại địa phương quen thuộc của mình, Khương Hoài Bích ngắm cnahr cả một đường lần nữa kinh ngạc thốt lên: "Oa! Chỗ cửa thôn có nhiều người quá, đừng nói bọn họ đang chờ chúng ra nhé?"
Bây giờ là tầm hai giờ chiều, bình thường vào lúc này, người chơi không phải ở trong sân trồng trọt, cho gà vịt ăn thì chính là ở chỗ bờ xông, trong rừng, trong hầm mỏ luyện tập kỹ năng sinh hoạt của mình, nếu không phải là tình huống đặc biệt, ở cửa thôn không thể tụ tập nhiều người chơi như thế được.
Câu hỏi của Khương Hoài Bích rất nhanh đã có đáp án, chờ ba người Bạch Lê xuống xe, đã lập tức bị người chơi bao quanh bốn phía: "Ba anh đại ơi, nhanh nói cho bọn tôi nghe coi, tìm kho báu trong thành cổ nó thế nào vậy, chỉ xem livestream thôi ứ sướng gì cả, bọn tôi muốn nghe tường thuật trực tiếp cơ ~"
______________________
Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà
"!!! Ban đầu tôi cứ nghĩ người anh em này quá nham hiểm, Lê Lê và anh đại [Yêu Tinh] kết bạn không cẩn thận, nhưng giờ tôi chỉ muốn nói, người anh em này quá tuyệt vời! Tiêu chuẩn đăng nhập vất vả lắm mới lấy được đến tay thế mà có thể không chớp mắt đem cho, hào phóng, quá hào phóng! Tất cả người chơi dự bị bọn tôi xin được cảm tạ đại ân đại đức của người anh em!"
"Lê Lê, nhanh đồng ý đi! Cứ nghĩ là không còn cơ hội gì nữa, nào ngờ qua thôn này vẫn còn thôn khác, hi vọng lần này thần may mắn sẽ để mắt đến tôi, để tôi lấy được tiêu chuẩn đăng nhập này!"
"Tôi ghi âm rồi, hi vọng anh trai [Màu mực] sẽ không đổi ý!"
"Đừng đừng, cho lên Xingbo rút thăm trúng thưởng còn không bằng bán lại giá cao cho tôi, anh có thể kiếm được một món lớn đấy!" Câu này viết bằng phông chữ màu vàng in đậm.
"Là hàng xóm trong game của [Màu mực], tôi không thể không nói một câu, nếu trong game có bảng xếp hạng nạp tiền, anh ta kiểu gì cũng sẽ có mặt trong top 10! Anh ta hoàn toàn không thiếu tiền, cho nên mới có thể đưa tiêu chuẩn ra cho một cách sáng khoái như vậy."
"... Hâm mộ."
"Hâm mộ + 1!"
Bạch Lê không ngờ Chúc Mặc Lăng sẽ nói vậy, kinh ngạc đưa mắt nhìn anh ta, nhưng không trực tiếp từ chối yêu cầu này, ngược lại nghiêm túc truy hỏi: "Anh chắc chắn mình muốn làm như vậy à, tiêu chuẩn này là anh vất vả thắng được, chẳng lẽ đưa đi không thấy đáng tiếc sao?"
Nếu đưa ra ngoài thật, liệu sau này có cảm thấy hối hận không?
"Không đâu, em yên tâm đi." Chúc Mặc Lăng lắc đầu, nói, "Ba người bọn anh có thể vào trò chơi, đều là nhờ có em, bây giờ còn muốn em giúp xử lý tiêu chuẩn đăng nhập được thưởng này, anh còn thấy hơi ngại đây."
Tuy miệng thì nói ngại, nhưng dáng vẻ Chúc Mặc Lăng lại không có chút lùng túng nào khi nhờ người khác giúp đỡ, thoạt nhìn vô cùng tự nhiên, trên mặt còn mang theo ý cười nhàn nhạt.
Sau đó, những người này lại nghĩ đến mấy người thường xuyên đi cùng với Bạch Lê như Tống Hân Nhiên, Đường Nghênh, nhóm Hùng Tịch, không tránh khỏi việc liên hệ nguồn gốc tiêu chuẩn của bọn họ với Bạch Lê.
Vừa nghĩ như thế, trong lòng bọn họ lại thấy càng chua, ngay tại chỗ trồng từng cây từng cây chanh. Quả chanh chín nhuộm một màu vàng rục rỡ rơi đánh bộp xuống đầu của bọn họ, đập cho bọn họ hoa mắt chóng mặt.
Sau khi chắc chắn quyết định này của Chúc Mặc Lăng vô cùng nghiêm túc, Bạch Lê cũng không khách sáo với anh ta nữa, thoải mái nhận lời, nói chờ mọi người quay về thôn của mình xong, cậu sẽ lên Xingbo công bố nội dung rút thưởng. Còn cố ý hỏi thăm Chúc Mặc Lăng, xem anh ta có muốn nhắc đến tên trong game của mình không.
Chúc Mặc Lăng sao cũng được gật đầu.
Nhóm người chơi đứng túm năm tụm ba ở cổng thành, hoặc nhẹ giọng thảo luận về hành vi vung tiền như rác của [Màu mực], hoặc nhân cơ hội này trao đổi thông tin về thôn của nhau, vì thế ở hiện trường lập tức xuất hiện mấy đoạn đối thoại:
"Gì cơ?! Thôn của mấy người ở đâu cũng có nước á, lúc trời mưa còn có thể làm nước sông dâng lên nhấn chìm mấy đoạn đường nữa à? Vậy nhà ở của mọi người phải làm sao, hoa mày trong ruộng làm thế nào, đừng nói đều bị úng hết nhé?"
"Ha ha, yên tâm đi, không có chuyện đó đâu, người được phân đến thôn bọn tôi hầu như đều thích nước, đối với tình huống của thôn không thấy phản cảm chút nào hết. Còn về vấn đề trời mưa, bọn tôi cũng có tính toán bàn bạc hết rồi, chọn xây nhà ở những nơi có địa thế cao như sườn núi là được, bây giờ lại còn có thể "Nâng cấp diện mạo nhà ở", nhà người nào cũng vô cùng sắc màu, nhìn từ xa trông đẹp lắm nha!"
"Anh em, thôn của ông có phát hiện vết tích của heo rừng không, tôi tìm ở thôn mình mấy ngày liền, mà ngay cả cái dấu móng chân cũng không thấy, trái lại ở sâu trong rừng lại tìm được một con hổ, không biết có bắt về được không..."
"Thôn của bọn tôi cũng không có heo rừng! Nhưng mà có người chơi ở trong rừng nhặt được một con gấu con, y măng về nhà tính nuôi lớn rồi nhận làm thú cưng. Kết quả, ha ha ha, nửa đêm gấu mẹ lần theo mùi của con nó tìm tới, không chỉ mang gấu con đi, mà còn vung móng vuốt tát một cái, làm sụp luôn nhà của y. Con gấu mẹ này còn rất là có võ đức, không giống heo rừng làm liên lụy đến mấy nhà xung quanh, tát sụp nhà của tên trộm gấu con xong là rời đi luôn, sau đó tên kí khóc sướt mướt chạy đi tìm trưởng thôn, hỏi xem liệu có được bồi thường hay không, trưởng thôn nói là số người gặp nạn quá ít, không cho bồi thường. Tóm lại tên này lỗ to, ha ha ha ha!"
"Này, cho bà, đây là hạt dẻ dại tụi tôi hái được ở ngoài thôn, sau đó cho vào nồi gang cùng với cát để rang còn thêm cả nước đường nữa, không ngờ lại làm thành công, ăn ngon phết đó, bà cầm về ăn thử đi!"
"Cảm ơn ông anh nhé! Đây là chanh tôi hái ở trong rừng, ăn không thì chua lắm, nhưng cắt lát ra ngâm với nước, uống cũng ổn. Tình hình này, chính là thời điểm tốt nhất để ăn chanh đấy, anh cũng cầm một ít về đi!"
"Em gái, chờ quay về chúng ta thêm bạn nhé, tôi cảm thấy hai đứa mình nói chuyện rất hợp nhau, khà khà!"
"Được thôi, chờ trở về thì thêm luôn! Tôi trông thân thủ của ông anh cũng có vẻ tốt lắm, rảnh rồi chúng ta cùng nhau luyện quyền ha?"
"...?"
Chỗ Bạch Lê là náo nhiệt nhất, người chơi lần lượt chạy tới tự giới thiệu, tán gẫu với cậu đôi ba câu, chỉ ngắn ngủi có mấy phút, cậu đã biết mặt tất cả 50 người chơi ở đây, chờ lúc lên xe ngựa quay về, trong miệng còn thỉnh thoảng lẩm bẩm tên của mấy người chơi nọ, muốn ghi nhớ kỹ ngoại hình cùng nick trong game của họ.
Chờ quay trở lại địa phương quen thuộc của mình, Khương Hoài Bích ngắm cnahr cả một đường lần nữa kinh ngạc thốt lên: "Oa! Chỗ cửa thôn có nhiều người quá, đừng nói bọn họ đang chờ chúng ra nhé?"
Bây giờ là tầm hai giờ chiều, bình thường vào lúc này, người chơi không phải ở trong sân trồng trọt, cho gà vịt ăn thì chính là ở chỗ bờ xông, trong rừng, trong hầm mỏ luyện tập kỹ năng sinh hoạt của mình, nếu không phải là tình huống đặc biệt, ở cửa thôn không thể tụ tập nhiều người chơi như thế được.
Câu hỏi của Khương Hoài Bích rất nhanh đã có đáp án, chờ ba người Bạch Lê xuống xe, đã lập tức bị người chơi bao quanh bốn phía: "Ba anh đại ơi, nhanh nói cho bọn tôi nghe coi, tìm kho báu trong thành cổ nó thế nào vậy, chỉ xem livestream thôi ứ sướng gì cả, bọn tôi muốn nghe tường thuật trực tiếp cơ ~"
______________________
Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà
Đánh giá:
Truyện Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà
Story
Chương 190
10.0/10 từ 33 lượt.