Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn

Chương 12


Nếu lúc này Phương Hy Niên mà nhìn thấy màn hình bình luận đầy rẫy những lời gặm đường, phần lớn sẽ cười lạnh một tiếng, dù có chuyển sang tài khoản chính cũng phải đáp trả một câu:


“Hai đứa tôi ly hôn rồi, mọi người tin không?”


Chỉ là hôm nay trời quá lạnh, mà nhiệt độ trong túi áo của anh chồng cũ lại quá ấm áp, ấm áp đến mức gây nghiện, rút ra vài lần cũng không rút ra được.


Cuối cùng đành thôi, hà một hơi lạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay Bạc Thiệu Thiên trong túi áo.


Giống như trước đây.



Gió tuyết từng đợt táp vào mặt người ta mà chào hỏi.


Phương Hy Niên bị lạnh run rẩy, đang định chui vào lều thì thẻ nhiệm vụ của tổ đạo diễn cuối cùng cũng đến, cùng lúc đó là hai cặp chồng chồng ly hôn lần lượt bước ra khỏi lều.


“Đến đúng lúc quá. Nào, ngồi thành hàng đi. Chơi trò chơi thôi.”


Phương Hy Niên cười, vẫy tay với mọi người, giống như đang dỗ dành trẻ con. Lâm Nguyên Nguyên lườm cậu một cái, cố ý hỏi: “Chơi trò gì đấy?”


“Trò cũ. Chắc chắn cậu sẽ thích.”


Phương Hy Niên cười hà một hơi lạnh, “Thật lòng hay thử thách. Người thua phải uống rượu.”


Tôn Trường Vũ nghe thấy thì giật mình, lập tức ngồi thẳng người.


Với vẻ mặt “nếu nói đến chuyện này thì tôi không buồn ngủ nữa đâu”.


Trong trời gió tuyết, mọi người quây quần lại với nhau, xoay chai rượu trên bàn tròn một vòng.


Chỉ nghe thấy tiếng đinh đinh hai lần—


Chai rượu cuối cùng chỉ vào Lâm Nguyên Nguyên.


“Ôi sao tôi xui xẻo thế.”


Lâm Nguyên Nguyên than thở, “Thôi đi, thật lòng đi. Trời lạnh thế này tôi cũng lười vận động.”


Phương Hy Niên vui vẻ, rút cho cậu ta một tờ giấy từ ống thăm, “Xin hãy nói tên khách mời đã đổi tên trong số những người có mặt…”


Lời còn chưa dứt, mấy người có mặt đã quay ra nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt đầy ẩn ý.


Tần Miểu bưng ly nước trái cây, cười nhạt rồi nói trước: “Tôi thẳng thắn nói, tôi chưa từng đổi. Hồi nhỏ thầy bói nói mệnh tôi khuyết Thủy, tụ Thủy thành Tài, Thủy tức là Tài.”


“Mẹ tôi sợ lớn lên tôi sẽ chịu khổ vì không có tiền, nên đặt tên tôi là Tần Miểu.”


“Cái tên này hay đấy!”


Trò chơi vừa mới bắt đầu, Tôn Trường Vũ đã có vẻ uống say rồi, khoác vai Tần Miểu rồi cười ngây ngô: “Miểu Miểu đi theo anh, còn thiếu gì núi vàng núi bạc, sao lại phải sống khổ sở cơ chứ?”


Tần Miểu chỉ cười, không đáp lời.


Lâm Nguyên Nguyên và Chu Nhật Lãng nhìn sang Phương Hy Niên, thấy cậu cầm ly rượu không nói gì, Lâm Nguyên Nguyên liền cười híp mắt nhìn sang Bạc Thiệu Thiên, “Tổng giám đốc Bạc, Phương Hy Niên có đổi tên không?”


“Không.”


Bạc Thiệu Thiên cười nhạt, liếc nhìn Phương Hy Niên, trả lời thay cậu, “Thầy Tiểu Phương luôn gọi tên này.”


“Sao anh biết? Trước đây anh đã quen cậu ấy rồi à?”


“Lúc kết hôn, tôi đã xem hộ khẩu của cậu ấy.”



Đương nhiên, lúc ly hôn cũng vậy.


Có lý có cứ, khiến người ta không thể phản bác được.


Phương Hy Niên cầm ly rượu cười cười: “Lâm Nguyên Nguyên cậu đừng chỉ hỏi người khác. Câu hỏi này là dành cho cậu đấy. Cậu có đổi không?”


“Tôi—”


Lâm Nguyên Nguyên cứng cổ muốn nói là không, nhưng liếc nhìn anh chồng cũ bên cạnh, vẫn ho khan chột dạ, thành thật khai báo: “Thôi được rồi, tôi thừa nhận, tôi đã đổi.”


“Trước đây tôi tên là Lâm Viên Viên. Lâm Viên Viên tròn vo.”


“Sau này trước khi vào giới giải trí, người quản lý nói cái tên này quá tầm thường, bảo đổi, nên tôi đổi thành Lâm Nguyên Nguyên — Lâm Nguyên Nguyên, tài nguyên cuồn cuộn.”


Lâm Nguyên Nguyên nói một cách hài hước, lên bổng xuống trầm, mọi người trên sân đều cười theo. Phương Hy Niên cũng cười, nhận xét: “Vậy cậu không nên gọi là Lâm Nguyên Nguyên, cậu nên gọi là Lâm Cổn Cổn*.”


(*Tròn vo :v)


Lâm Nguyên Nguyên: “…”


“Lão Phương, cậu đừng có l**m môi nữa.”


“?”


“Tôi sợ cậu tự đầu độc chết mình!”


Mọi người lại cười theo cậu ta.


Lâm Nguyên Nguyên bực bội thở phò phò, chộp lấy chai rượu trên bàn định uống, không ngờ kéo một cái, không nhấc lên được.


Quay đầu lại, cậu nhìn thấy Chu Nhật Lãng đang nắm chặt chai rượu, lặng lẽ nhìn mình.


“Lần trước chẳng phải còn uống đến xuất huyết dạ dày à?”


“Đừng uống nữa, để anh uống thay cho em.”


Lâm Nguyên Nguyên nghĩ thầm trong lòng không cần anh, nhưng liếc thấy máy quay vẫn nhấp nháy ánh sáng đèn xanh yếu ớt, im lặng một lúc, vẫn nở nụ cười rạng rỡ, đáp lại: “Vậy thì cảm ơn chồng cũ nhé.”


“Nhưng vòng này tôi cũng đâu có thua.”


“Giúp tôi? Để lần sau đi.”


Thế là chai rượu lại xoay lần nữa.


Như bánh răng của số phận, kêu kẽo kẹt trong trận tuyết lạnh lẽo này.


Không may mắn lắm.


Lần này chai rượu chỉ về phía Phương Hy Niên.


“Lão Phương, lần này đến lượt cậu rồi.”


Lâm Nguyên Nguyên cười đểu, tiện tay rút một lá thật lòng từ ống thăm, “Xin hãy nói về cảnh tượng lần đầu gặp mặt đối phương…”


Lời còn chưa dứt, Tôn Trường Vũ đã hùa theo.


Phương Hy Niên cười trừ một tiếng, nghĩ thầm mấy người biết cái gì mà đã bắt đầu hò reo rồi.


Nhưng cũng lười để ý, cầm ly rượu đặt lên môi, thờ ơ trả lời: “Thì còn ở đâu nữa, ở cống rãnh bẩn thỉu, ở bãi đậu xe ngầm, ở sảnh khách sạn… Tổng giám đốc Bạc của mấy người là đóa hoa trên đỉnh núi cao, quả thực phong hoa tuyệt đại, tôi vừa gặp đã yêu, khắc cốt ghi tâm, tôi mặt dày đeo bám, chết cũng không hối cải, cuối cùng ôm được mỹ nhân về nhà.”


“Đại khái là vậy.”


“Lão Phương, cậu có biết khi cậu nói dối có một tật xấu không?”



“Ánh mắt lảng tránh không cố định một chỗ, mang tai cũng đỏ lên theo.”


Lâm Nguyên Nguyên cười hề hề vạch trần cậu: “Cậu đâu phải là thằng nhóc hư hỏng gì? Cậu rõ ràng là một đứa trẻ ngoan.”


Phương Hy Niên cười nhạo một tiếng, lắc lắc ly rượu bên môi, ngửa cổ uống cạn.


Rượu vào khổ tâm, sầu càng sầu hơn.


“Nào nào nào, tiếp tục đi.”


“Xin mời nạn nhân tiếp theo.”


Thế là chai rượu lại xoay tít.


Rất không may, nó dừng lại ngay trước mặt Bạc Thiệu Thiên.


“Vậy Tổng giám đốc Bạc, lần đầu anh gặp lão Phương là ở đâu?”


Lâm Nguyên Nguyên cười như một con hồ ly, kiên trì với câu hỏi này, khiến Phương Hy Niên cũng nghi ngờ, đây có phải là nhiệm vụ tổ đạo diễn bí mật giao cho cậu ta hay không.


Tuy nhiên, gió tuyết vẫn thổi.


Bạc Thiệu Thiên bưng ly rượu, vẫn không nói gì.


“Vậy Tổng giám đốc Bạc còn nhớ không? Có ấn tượng gì không?”


Bạc Thiệu Thiên chỉ cười, cầm ly rượu lên thản nhiên nói: “Tôi vẫn là uống rượu đi.”


Khác với vẻ hào sảng uống cạn ly như Phương Hy Niên, Bạc Thiệu Thiên chỉ nhấp một ngụm nhỏ. Rõ ràng là loại rượu rẻ tiền như nước tiểu ngựa, nhưng trong tay anh, lại trở nên cao quý.


Lâm Nguyên Nguyên khởi xướng, cười ha hả nói hai chồng chồng nhà này không thành thật, còn giấu giếm. Nhưng Tần Miểu dường như đã hiểu ra điều gì đó, nhìn Phương Hy Niên đầy ẩn ý, như thể dùng ánh mắt vô thanh nói:


Thì ra là cậu.


Tôi nhớ ra rồi.


Phương Hy Niên?


Phương Hy Niên giả vờ như không nghe thấy.


Có lẽ Phương Hy Niên thật sự là người không có hứng thú, nói thật lòng thì chọn lọc mà nói, thử thách thì rụt cổ lại cũng làm vài cái. Chỉ là anh chồng cũ thấy cậu quá lạnh, chủ động xin làm thay cậu một số cái.


Nhưng cũng chỉ một số mà thôi.


Còn những cái khó, người này không cảm kích, còn chưa đợi anh chồng cũ ra tay, cậu đã cầm ly rượu tự uống rồi.


Thế là sau một hồi, Phương Hy Niên không nói được bao nhiêu lời, nhưng rượu thì đã rót đầy bụng.


Lảo đảo trở về lều nghỉ ngơi, trước khi ngủ thiếp đi, cậu nghe thấy bên ngoài lại bắt đầu hò reo, có lẽ là cái miệng lắm lời của Lâm Nguyên Nguyên, hùa theo hỏi Tôn Trường Vũ, nói về lời lãng mạn nhất từng nghe là gì—


“Là lời tỏ tình à? Miểu Miểu nói cho anh nghe?”


“Cậu hỏi hay đấy… nhưng đúng là em ấy. Lúc đó tôi mới công khai với em ấy, em ấy đang nổi tiếng, fan của em ấy mắng tôi là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga…”


“Thật ra tôi rất buồn. Nhưng lúc đó Miểu Miểu nắm tay tôi và nói: Nếu cả thế giới đều nói lời cay nghiệt với anh, em sẽ nói với anh những lời tâm tình của kiếp trước.”


“Lúc đó tôi cảm động lắm, nhưng sau này mới biết, hóa ra câu đó là lời của một bài hát.” Trộn lẫn với tiếng gió tuyết bên ngoài, Phương Hy Niên mơ hồ nghe thấy Tôn Trường Vũ còn cười cười tự giễu, “Hóa ra lời tỏ tình đều là những lời mượn của người khác để dỗ dành người.”


“Nhưng lời tỏ tình là em sao chép, còn yêu anh là thật lòng.”


Trong gió tuyết, giọng Tần Miểu nhẹ nhàng, nghe rất dễ chịu.


Cơn say rượu của Tôn Trường Vũ dường như tỉnh hẳn, mở miệng định nói gì đó, thì nghe Lâm Nguyên Nguyên cười ha hả, vạch trần câu nói này: “Câu này cũng là trên mạng đấy.”



“…”


Trong lều, Phương Hy Niên cau mày lật người, thầm nghĩ cái miệng của Tôn Trường Vũ đúng là không có câu nào là thật.


Gì mà uống rượu giữ ấm cơ chứ.


Sao cậu càng uống càng lạnh thế này.



“Phương Hy Niên? Phương Hy Niên?”


Trong cơn sốt mơ màng, Phương Hy Niên nghe thấy có người đang thì thầm bên tai gọi mình. Cậu đang hồn xiêu phách lạc, bị giọng nói lạnh lùng này làm cho lạnh lẽo, cứ như thể bị kéo từ thiên đường xuống hầm băng, không kìm được nhíu mày chép miệng một tiếng, “… Gọi ba mày làm gì.”


Người này đang ôm cậu từ phía sau, nghe vậy khựng lại, rồi lại cười khẽ một tiếng: “Có biết chính mình đang sốt không? Ba?”


“…”


Ngay cả đang ở trong mơ, Phương Hy Niên cũng rất nhạy cảm với giọng nói của Bạc Thiệu Thiên.


Nghe ra giọng nói của người này trong khoảnh khắc đó, cậu cũng trở nên ngoan ngoãn hơn, dựa vào lòng anh không động đậy.


“Không uống được lại cứ uống. Lạnh cũng không nói.”


Cậu nghe thấy Bạc Thiệu Thiên ôm mình, nói: “Thầy Tiểu Phương, cái miệng này của em đúng là vô dụng.”


“…”


“Tôi bế em xuống núi nhé. Tôi sẽ nói với đạo diễn, em đang sốt cao, tạm dừng ghi hình.”


Dứt lời, Phương Hy Niên nghe thấy tiếng sột soạt, có vẻ như Bạc Thiệu Thiên đang thực sự dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đưa mình xuống núi. Đầu óc hỗn loạn của Phương Hy Niên lập tức tỉnh táo lại, mặc dù mí mắt vẫn nặng trịch không thể mở ra được.


“Đừng…”


“Cái gì?”


“… Đừng xuống núi.”


Cũng đừng ngừng ghi hình.


Trong chiếc lều nhỏ bỗng nhiên im lặng.


Ngay cả tiếng cười đùa bên ngoài cũng không còn nữa.


Phương Hy Niên nhớ lại, thật ra từ nhỏ cậu đã không thích đến bệnh viện, năm nổi loạn nhất mẹ cậu nhất định kéo cậu đi, cậu la ó ầm ĩ, nói thà chết ở nhà còn hơn chết trong bệnh viện. Tức giận đến nỗi mẹ cậu tát cho cậu một cái.


Bây giờ cậu vẫn chẳng có chút tiến bộ nào, vẫn nói như vậy. Chỉ là người này tốt hơn mẹ cậu, bật cười một tiếng, rồi nói: “Em đúng là… khó hầu hạ.”


Một lát sau, người này quay lại, lại đến đút thuốc cho cậu.


Nói cậu mở miệng.


Phương Hy Niên mở miệng theo bản năng.


Lại nghe người này bảo cậu hít thở.


Bát thuốc cũng bị anh lấy đi.


Phương Hy Niên liền ngậm miệng lại, tiếp tục ngủ.


Người kia cười thở dài một tiếng, rồi xoa đầu cậu một cái, “Tổ tông.”


Nói xong lại thấy chưa đủ, lặp lại lần nữa, “Em đúng là tổ tông.”



Chỉ có tiếng hơi ấm lưu thông.


Tiếng ồn ào bên ngoài lại vang lên.


Lâm Nguyên Nguyên không biết mệt mỏi, lại đang xúi giục người khác chơi trò thử thách k*ch th*ch nào đó.


Phương Hy Niên như một con mèo sưởi ấm, rúc vào trong lòng Bạc Thiệu Thiên, đột nhiên lên tiếng: “Là thử thách à?”


Bạc Thiệu Thiên khựng lại, rồi ôm cậu bật cười, thở dài: “Đúng vậy, thầy Tiểu Phương, là thử thách đấy.”


Có lẽ là say quá, lại sốt đến mức hồ đồ.


Phương Hy Niên lơ mơ nhớ lại, thật ra trước đây khi bị bệnh cậu còn hay chọc ghẹo Bạc Thiệu Thiên, nói là có muốn thử mình lúc bốn mươi độ hay không. Thực ra trước đây Phương Hy Niên cũng như vậy, nhưng lần này hình như chơi quá đà.


Bạc Thiệu Thiên lạnh lùng nhìn cậu, rồi cảnh cáo cậu, nói nếu thực sự muốn chết thì tự ra ngoài mà chết. Sau đó đặt bát thuốc xuống rồi bỏ đi.


Phương Hy Niên rúc người cào trong chăn không nói gì. Trong cơn mê man lại ngủ thiếp đi.


Dù sao thì cậu cũng hay chọc cho Bạc Thiệu Thiên không vui.


Nhưng sau này chuyện đó cũng qua đi.


Giữa họ luôn là như vậy, nhiều chuyện cứ trôi qua một cách mơ hồ. Đôi khi anh không vui, đôi khi cậu cũng không vui, nhưng cứ như vậy đi, hai ngày sau lại làm hòa, rồi như hai con mèo, cùng nhau cuộn tròn trong chăn sưởi ấm.


Bạc Thiệu Thiên thích xem phim khoa học viễn tưởng, Phương Hy Niên thích xem phim nghệ thuật. Cả hai đều tốt, cùng xem với đối phương.


Nhưng xem xong, Phương Hy Niên hỏi: “Hay không?”


Bạc Thiệu Thiên đáp: “Hay, nhưng có chút nhàm chán.”


Một lúc sau xem xong phim khoa học viễn tưởng, Bạc Thiệu Thiên cũng hỏi: “Hay không?”


Phương Hy Niên cũng thành thật trả lời: “Hay, nhưng có chút nhàm chán.”


Mùa đông đó dường như được trôi qua trong những khoảnh khắc dài và nhàm chán như vậy. Lúc đó Phương Hy Niên đã nghĩ, nhàm chán thì nhàm chán đi, cứ tạm bợ mà sống thôi, còn có thể ly hôn được sao.


Nhưng cậu không ngờ, cuối cùng lại thực sự ly hôn.


Khi bọn họ quyết định ly hôn, người bất ngờ nhất lại là mẹ của Bạc Thiệu Thiên. Chỉ là nghĩ lại cũng thấy không có gì bất ngờ cho lắm.


“Đứa trẻ Hy Niên này bướng bỉnh.”


Mẹ Bạc Thiệu Thiên cảm thán, “Giống mẹ của nó. Rất cố chấp.”


Lời này người khác nói thì thôi đi.


Nhưng mẹ Bạc Thiệu Thiên và mẹ Phương Hy Niên là bạn thân từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, ngay cả lời ước nguyện cũng là sống chết có nhau, nên lời này lại càng đáng tin hơn.


Thế là Phương Hy Niên cũng cảm thấy, mình thật sự bướng bỉnh. Rất cố chấp. Kiểu ai nói gì cũng không nghe.



Đến khi Phương Hy Niên có ý thức trở lại, đã là chiều hôm đó.


Ngồi bật dậy, nhìn cái lều trống rỗng, cảm giác mọi thứ như một giấc mơ.


Lâm Nguyên Nguyên ngậm bàn chải đánh răng chậm rãi bước vào, nói lơ mơ: “Lão Phương, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.”


“Tối qua cậu sốt cao không hạ, Tổng giám đốc Bạc đã chăm sóc cậu cả đêm. Trời sáng mới đi ngủ.”


“Ban đầu anh ta còn muốn đưa cậu đi thẳng, nói là cậu sống chết không chịu đi. Hết cách, anh ta tự lái xe xuống núi mua thuốc cho cậu. Vật lộn cả nửa đêm như vậy, trời sáng mới đi ngủ…”


Lúc đó, ánh sáng ban mai yếu ớt, ngọn núi tuyết xa xa còn ánh lên chút ấm áp mong manh.


Phương Hy Niên như chưa tỉnh ngủ, ngây người nhìn, trong lúc nhất thời không biết đang nghĩ gì.


Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn Truyện Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn Story Chương 12
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...