Cưng Chiều Bảo Bối Nhỏ
C6: Đêm điên cuồng
Bên dưới anh ra vào không nghỉ, phía trên cũng được anh tận tình chăm sóc. Hai bầu ngực non mềm được anh nâng nêu trong lòng bàn tay, một bên xoa nắn, một bên cắn mút làm cho hoa huy*t bị kích thích mà co lại kẹp chặt lấy anh.
“Bảo bối cắn chặt như vậy”
Anh vừa nói vừa luồn tay xuống đay nhuỵ hoa. Ba kích thích cùng một lúc khiến cô đạt cao trào rùng mình tiết ra, hoa huy*t thít chặt lấy anh, cùng lúc anh thúc sâu vào dâm thuỷ phun ra tưới lên đầu côn th*t khiến sống lưng anh tê dại. Cô bởi vì cao trào mà hai chân ôm chặt lưng anh rên rỉ như mèo kêu. Khoái cảm qua đi, anh rút ra xoay lưng cô lại cắm vào. Tư thế này khiến anh cắm sâu vào trong.
“Ưm ~ chậm..chậm thôi”
Anh khẽ vuốt ve cánh mông mềm mại bởi bị anh thúc mà rung lắc, tay lướt lên miết dọc theo chiếc eo thon nhỏ. Mắt anh dừng lại trên xương cánh bướm xinh đẹp, không chần chừ anh liền hôn lên đó, nụ hôn trãi dài từng tấc da thịt cô để lại dấu vết mập mờ. Anh không tiếc lời khen ngợi.
“Bảo bối dáng người em thật đẹp..lỗ nhỏ lại chặt như vậy”
“Lưu manh”
“Haha, sướng không, hửm”
“ A~ em sắp đến rồi ưm~”
Anh càng thúc càng nhanh, bàn tay tham lam xoa nắn vân vê bầu ngực trắng như sữa. Anh quay mặt cô lại hôn lên môi cô lưỡi luồn lách vào mút đến tê đầu lưỡi.
“Anh sắp ra..”
“ Đừng..đừng bắn vào trong”
“Bắn vào trong mới sướng”
Nói rồi anh thúc dồn dập đỉnh sâu tận tử cung khiến cô sắp đạt cao trào lần nữa.
“ Trướn quá..A~”
Anh thúc sâu mấy cái rồi gồng mình bắn hết bạch dịch vào trong. Cùng lúc đó cô cũng đạt cao trào dâm dịch phun xối xả lên anh khiến anh sản khoái rùng mình thêm mấy cái. Hai loại bạch dịch tràn ra hai mép lan xuống hai bên đùi trông vô cùng dâm mĩ.
Khoái cảm qua đi nhưng anh vẫn giữ nguyên tư thế không rút ra. Anh ôm cô ngồi lên đùi tiếp tục động, nơi hai người giao hợp bởi vì chất nhờn mà ướt át nhầy nhụa phát ra tiếng bạch bạch xấu hổ. Cô thấy anh tiếp tục động thì thều thào.
“Nghỉ chút đi, em mệt lắm”
“Thêm một lần”
“Đi tắm trước được không”
“Anh tắm cho em”
Không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không mà cô đòi hỏi không ngừng còn anh thì tận tình phục vụ.
Lăn qua lộn lại không biết bao nhiêu lần, đến khi toàn thân cô rả rời anh mới ôm cô ngủ thiếp đi.
Bên đây cảnh xuân vô hạng.
Bên kia Dương Quý Phong tức giận đập bàn.
“Không thấy người là như thế nào?”
Nam phục vụ run rẩy, mặt cũng không dám ngẩng.
”Tôi vừa đến thì thấy có một người đàn ông đem cô ta đi rồi”
“Mẹ kiếp”
Sáng mở mắt ra toàn thân đau nhức, cô nhìn sang bên cạnh, thấy anh không còn ở đây thì khẽ thở phào. Cô dậy vệ sinh cá nhân rồi đến công ty như tối qua không có chuyện gì xảy ra.
Mừơi giờ tại văn phòng tổng giám đốc.
Vừa mở cửa ra thì đã nhìn thấy anh đang ngồi thẳng tắp bên bàn làm việc. Thấy cô bước vào anh ngẩng mặt lên nhíu mày.
“Sao em không nghỉ ngơi thêm?”
“Tôi không yếu ớt như thế”
Anh nhắc đến chuyện tối qua khiến cô hơi mất tự nhiên.
“Trưa nay gọi cơm hộp nhé, hôm nay tôi dậy muộn không kịp làm”
“Ừm, đến đây”
Anh nhìn cô vẫy tay gọi, thấy cô bước tới anh khẽ cong môi xoa đầu cô.
“Muốn ăn gì?”
Cô hơi ngẩn ra vì động tác của anh.
“Tuỳ anh”
“Làm xong thì không nhận người?”
Nghe anh nói vậy cô hơi khó hiểu cô không đòi bắt anh chịu trách nhiệm thế mà anh lại nói như vậy.
“Tối qua là tôi tự nguyện, anh không cần phải áy náy. Cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra đi”
“Được”
Anh nói thế nhưng dường như sau tối hôm qua mối quan hệ giữa hai người có gì đó đang lặng lẽ thay đổi.
Lúc ăn cơm anh tỉ mỉ gắp hành lá bỏ ra giúp cô, cô hơi khó xử.
“Để tôi tự làm, anh không cần phải thế”
Tay anh khựng lại nhíu mày, khó hiểu.
“Em xem, tôi không giúp thì em lựa bao giờ mới xong”
”Không..tôi..”
“Ý em là bình thường tôi đối xử tệ với em lắm à”
Giọng cô lí nhí mấp máy môi
“Ý tôi không phải thế”
“Ngoan..ăn đi”
Nói rồi anh đẩy phần ăn đã lựa xong qua cho cô. Đang ăn thì điện thoại anh chợt vang lên.
“Trình tổng, cổ phiếu công ty Dương thị đang xuống dóc không phanh, cổ đông đang gấp rút bán đi. Người của chúng ta phái đi cũng đã tìm được một số chứng cứ, chứng minh một số hành vi phi phám của hắn.”
Nghe báo cáo sắc mặt anh lạnh đi, trên môi nở một nụ cười lạnh lẽo.
“Tốt”.
Cưng Chiều Bảo Bối Nhỏ