Cưng Chiều Bảo Bối Nhỏ
C54: Cầm thú
“Chậm thôi…Aaa…không…nhanh quá”
Trình Thiên Vũ cũng muốn động từ từ, nhưng khi dị vật cắm vào trong cơ thể cô, hết thảy đều mất đi sự khống chế. Bên trong hoa huy*t như có hàng trăm hàng ngàn cái miệng nhỏ, toả ra hương thơm dâm loạn dụ hoặc.
Khoái cảm xâm lấn khiến anh đánh mất lý trí, càng cắm lại càng muốn nhiều hơn.
Như vũng bùn lầy, càng giãy dụa muốn thoát khỏi thì lại càng chìm sâu hơn.
Trình Thiên Vũ vốn thích chậm rãi lăn lộn đến khi cô cầu xin mới thôi.
Nhưng bây giờ anh uống phải thứ thuốc kia nên từ lúc bắt đầu đã như chạy đua nước rút, ra sức xỏ xuyên cô, như hận không cắm chết cô luôn vậy.
“Nhẹ thôi…tên cầm thú này…hức”
Trình Thiên Vũ nghe cô kêu than từ từ chậm lại, sau đó kéo cô ngồi dậy, rót ly rượu mới đưa cho cô.
Quý Dư liếc anh.
Này là đang muốn chuốc say cô, để chơi điên luôn hay gì?!
Quý Dư đã say lơ mơ, hàng động cũng dạn hơn. Cô xoay người, tự giác nâng cái mông lên cao, dùng phương thức nghênh đón anh từ sau cắm vào. Anh một tay vuốt ve cái mông tròn trơn loáng, một cái tay khác tìm nắm lấy nụ hoa hồng nhạt đang nhảy nhót không ngừng. Vật thô dài một phát cắm nguyên cả cây vào, Quý Dư bị đâm cho bay hẳn về phía trước.
“Hah…vợ…sướng không?”
“Cầm thú”
Trình Thiên Vũ nhướng mày, vừa hỏi vừa đẩy mạnh về phía trước.
“Sướng không, hửm”
“Aaa…sướng…không chịu được…hức”
Quý Dư bám chặt lấy ga giường, chống tay trên giường, chịu đựng từng cú thúc như muốn đoạt mạng của anh. Tư thế này khiến cho dị vật cắm sâu vào trong.
“Bảo bối thả lỏng một chút”
Trình Thiên Vũ thở hắt ra, anh sắp không xong rồi. Anh gấp rút đưa đẩy, từng cái từng cái thúc thật mạnh, trực tiếp bắn bạch dịch thật sâu vào trong.
“Hức…a…”
Quý Dư rùng mình run rẩy, hoa huy*t co bóp giật giật mấy cái, hai chân cô mềm nhũng, ngã khuỵ xuống giường. Lúc này sẽ nhìn thấy Trình Thiên Vũ bắn rất nhiều vào bên trong, thậm chí còn tràn ra bên ngoài.
Thế nhưng Trình Thiên Vũ vẫn cảm thấy chưa đủ.
Quý Dư đang cao trào, thế nhưng anh không cho cô cơ hội thở dốc, dùng tay kéo cô lên. Đem cả người cô đều dựa vào người anh.
Dị vật tiếp tục thọc vào rút ra tiểu huyệt trơn trượt, cả người cô mềm như bông, không còn nửa điểm sức lực.
Trình Thiên Vũ xoa nắn mỗi tấc thịt trên cơ thể cô, liên tục để lại những vết hôn đỏ thẫm.
Đầu lưỡi dạo chơi vành tai tinh xảo, vật nam tính vẫn cắm trong hạ thân chặt chẽ, không ngừng lặp đi lặp lại động tác thọc vào rút ra, dường như không biết mệt mỏi là gì.
Quý Dư bị Trình Thiên Vũ dụ dỗ uống hết ly này đến ly khác, vừa uống vừa đưa đẩy. Ham muốn trào dâng dữ dội.
Cô uống vào không ít, cả người lâng lâng vừa say rượu vừa say tình.
Anh cũng vậy, mặt đã đỏ bừng, Quý Dư đã say lơ mơ nên ăn nói cũng bạo hơn.
“Nghỉ một chút đi, có cần em liếm cho anh không?”
“Không cần, bây giờ anh chỉ muốn cắm em”
“A…nhẹ một chút, cứ hùng hục như thú động dục thế!”.
||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||
Trình Thiên Vũ tức đến bật cười, dám so sánh anh với thú động dục, cô là người đầu tiên!
Mẹ nó! vĩnh viễn không thể chán ghét nổi thân thể hoàn mỹ này.
Trình Thiên Vũ nheo mắt gập chân cô lại thành chữ M.
Bên trong cô quá đổi mê người, khiến anh không thể nào kìm chế được bản thân.
Chỗ giao hợp của hai người liên tiếp phát ra âm thanh, tiếng rên rĩ của cô ngày một cao hơn.
“Nhẹ thôi…đừng đổ rượu lên ngực em”
“A…đừng…liếm chổ đó… tên dâm tặc này”
Trình Thiên Vũ đổ rượu ở đâu liếm ở đó. Cả năm giác quan của Trình Thiên Vũ đều đang hưởng thụ hương vị của cô, thật sự mê người!
“Hah…đúng là yêu tinh!”
Quý Dư không rõ mình bị đưa đến đỉnh sung sướng lần thứ mấy rồi, mà tốc độ của anh vẫn trước sau không đổi, thậm chí còn có càng thêm có xu thế mãnh liệt.
Không phải Trình Thiên Vũ không mệt, mà là cái vui sướng đến tận xương tủy này, cộng thêm tác dụng của thuốc, khiến anh không muốn dừng lại.
Quý Dư vừa mệt vừa say nằm mềm oặt trên giường, thừa nhận sự yêu thương nồng nhiệt có phần hung hăng của anh.
“Cho em…em muốn…sinh bé con cho anh”
Trình Thiên Vũ nghe vậy như mở cờ trong bụng, cắn chặt răng, mồ hôi chảy từ ngực anh rơi xuống chỗ hai người va chạm.
Yêu tinh!
Trình Thiên Vũ tàn nhẫn cắm rút thêm vài lần dị vật giật giật, bạch dịch nóng bỏng bị bắn vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô.
Trong phòng ngủ lúc này vang lên tiếng rên thoả mãn của cả hai.
Thân thể trắng nõn sau khi bị anh dày vò trở nên hồng hào đỏ lựng, gương mặt yêu kiều kèm theo tiếng rên rĩ nỉ non.
Nhìn cảnh tượng này Trình Thiên Vũ làm sao nhịn được.
“A”
Một phát đẩy sâu tận đáy, một vòng truỵ lạc nữa lại bắt đầu.
“Đừng…dừng…nghỉ chút đi…mệt quá…”
Cái tên hoang dâm vô độ này!!!
Cưng Chiều Bảo Bối Nhỏ