Cùng Bạch Nguyệt Quang Hay Khóc Nhè Cưới Trước Yêu Sau

Chương 13

170@-

Lâm Vãn Tình: "Đương nhiên là chị rồi, chị là người xinh đẹp nhất em từng gặp."


 


Yến Thu nghiêm túc nhìn nàng, đang phân biệt lời nói của Lâm Vãn Tình có đáng tin hay không.


 


"Thật sao? Đẹp ở đâu?"


 


Lâm Vãn Tình bị ánh mắt nóng bỏng của Yến Thu nhìn đến đỏ mặt, tim đập thình thịch: "Không có chỗ nào không hoàn hảo, dù là làn da, hình thể, quần áo, cũng giống như búp bê gốm sứ cổ điển thời Trung cổ của châu Âu, tinh xảo như con cưng của Thượng Đế."


 


Lâm Vãn Tình nhỏ giọng bổ sung một câu: "Cũng giống một em mèo đen xinh đẹp."


 


Yến Thu: "..."


 


Cô không nhịn được cười lên.


 


Chỉ có Lâm Vãn Tình mới khen cô như vậy.


 


Lâm Vãn Tình sợ Yến Thu không tin: "Thật đó, chị tin em đi! Vẻ đẹp của chị vào giới giải trí cũng có thể lấn át đám đông."


 


Yến Thu: "Chân của chị không thích hợp đặt dưới ánh đèn sân khấu."


 


Lâm Vãn Tình tự biết mình lỡ lời: "Thật xin lỗi..."


 


Yến Thu cười yếu ớt: "Không trách em, trời không còn sớm nữa, đi thôi."


 


Lâm Vãn Tình vừa nãy có uống chút rượu với đối tác, ngây ngốc ngoan ngoãn đi theo sau Yến Thu, suýt chút nữa đâm vào cột.


 


Nàng đang mặc một chiếc váy trắng hơi mỏng, thiết kế cổ chữ V, khi gió thổi qua, mảng lớn ngực trắng như tuyết còn trắng hơn cả mặt trăng.


 


Nóng quá đi mất.


 


Yến Thu vừa định ra cửa, phía sau một ông chủ thương hiệu nước hoa hot trên mạng xã hội vội vàng đuổi theo:


 


"Yến Tổng, thương hiệu của chúng tôi rất tiềm năng, được học sinh yêu thích, xu hướng phát triển tương lai tuyệt đối có thể làm ngài hài lòng."



 


Tư duy của Lâm Vãn Tình phản ứng chậm chạp: "Ừm... Ông là cái nhãn hiệu từng bị chửi rủa ầm ĩ trên các nền tảng video ngắn vì 'cắt rau hẹ'¹ của học sinh đúng không?"


 


Cụm từ "cắt rau hẹ của học sinh" là một cách diễn đạt mang tính ẩn dụ, mỉa mai và tiêu cực, đặc biệt phổ biến trên mạng xã hội. Nó dùng để chỉ hành vi lợi dụng, bóc lột, hoặc trục lợi một cách trắng trợn từ học sinh, sinh viên, hoặc những người trẻ tuổi, thiếu kinh nghiệm.


 


Nụ cười trên mặt vị ông chủ kia cứng đờ trong chớp mắt: "Cái này..."


 


Yến Thu: "Hiện tại tôi không có ý định đầu tư."


 


"Nhưng ngài không phải muốn đầu tư vào Làm Phách... Chúng tôi còn có triển vọng hơn Làm Phách nữa."


 


Yến Thu hờ hững liếc nhìn ông ta một cái, rồi thu ánh mắt về. Cô không gặp được vị điều hương sư muốn gặp trong chuyến đi lần này, có chút tiếc nuối.


 


Yến Thu dưới sự giúp đỡ của thư ký ngồi vào trong xe, ngửi thấy mùi hương trên người cô vợ nhỏ, nhớ lại dáng vẻ của Lâm Vãn Tình lần đầu tiên gặp mặt.


 


Cô bé gầy gò, nhỏ thó, mới chín tuổi nhưng vì sức khỏe yếu nên trông chỉ như đứa trẻ sáu, bảy tuổi. Con bé hay chạy sang vườn hoa cam đắng nhà hàng xóm chơi.


 


Lúc ấy, mắt Lâm Vãn Tình bị thương nên trở thành người mù tạm thời. Nàng nắm tay Yến Thu ngồi ở mép vườn hoa, rồi cài những bông hoa thơm ngát lên tóc Yến Thu.


 


Năm đó Yến Thu mười sáu tuổi, cũng là lúc nội bộ gia tộc cô xảy ra những cuộc đấu đá gay gắt nhất.


 


Cha mẹ không yên tâm để cô ở thành phố S, cử người chăm sóc, đưa cô đến trấn nhỏ Giang Nam nơi Lâm Vãn Tình ở. Không may gặp tai nạn xe cộ do kẻ thù gây ra, chính Lâm Vãn Tình đã cứu cô trong mưa, cũng vì thế mà hai mắt nàng bị mù do thuốc không rõ nguồn gốc.


 


Cô bé tiểu mù lòa còn chưa cao bằng ngực cô, nhón chân muốn đưa đóa hoa cho cô: "Trên người chị có đau không? Em bôi thuốc cho chị nhé?"


 


Yến Thu mười sáu tuổi trầm mặc ít nói, lúc đó chân của cô vẫn bình thường: "Không cần, không liên quan đến em."


 


Cô bước lên phía trước, không thích cô bé này đi theo mình.


 


"Chị Thu Thu, bác sĩ trên trấn nói chị rất nghiêm trọng, chắc chắn rất đau..." Bản thân cô bé cũng sống không tốt, còn muốn lo lắng cho cô.


 


"A —" Cô bé đôi mắt bị che bằng vải thô nhấc váy chạy tới, nàng không nhìn thấy gì, vấp phải tảng đá ven đường, ngã mạnh xuống đất.


 


Bông hoa cam đắng trong tay rơi xuống đất, cánh hoa tàn úa, cánh tay và đầu gối bị trầy xước, để lại hai vết máu dài.



 


Bước chân Yến Thu dừng lại, đứng tại chỗ do dự hai giây, quay người ôm Lâm Vãn Tình gầy như mèo con lên.


 


"Không được khóc, chị đưa em đến phòng khám rửa vết thương."


 


Lâm Vãn Tình gầy gò nức nở: "Hoa, hoa của em rớt rồi, bông hoa muốn tặng cho chị Thu Thu..."


 


Yến Thu bất đắc dĩ cài đóa hoa cam đắng tàn tạ kia vào tóc mình, cầm bàn tay nhỏ bé của Lâm Vãn Tình đưa lên sờ.


 


"Cài vào đây rồi, không được khóc."


 


Lâm Vãn Tình run rẩy thân thể không dám khóc, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở nhỏ xíu.


 


Yến Thu mở mắt lần nữa, nhìn về phía Lâm Vãn Tình đang dựa vào bên cạnh.


 


So với khi còn bé, Lâm Vãn Tình sau khi lớn lên càng thêm thanh lệ, khi cười với cô, đôi mắt cong lên, khiến lòng người cuồng loạn.


 


Lâm Vãn Tình rụt rè dựa tới: "Chị Thu Thu thật xin lỗi."


 


Lâm Vãn Tình say khướt, lại còn vì mở miệng nói chuyện mà nước mắt cứ lã chã rơi xuống mu bàn tay.


 


Lâm Vãn Tình say rượu ngoan ngoãn ngồi yên, vội vàng lấy tay lau đi những giọt nước mắt đang chảy, nhưng dù có lau thế nào thì nước mắt vẫn không ngừng tuôn.


 


"Là em sai, em đáng lẽ phải ngoan ngoãn ở bên cạnh chị Thu Thu, làm một người vợ đạt chuẩn," Lâm Vãn Tình hít mũi nói: "Không nên rời đi lâu như vậy, để chị Thu Thu phải đến tìm em."


 


Yến Thu di chuyển về phía nàng một chút, xe lái vào nhà, Du Phỉ rất có nhãn lực mà lặng lẽ rời đi, không cho phép người khác đến gần.


 


Trong khoang xe chật hẹp, hương thơm thoang thoảng, ngón tay Yến Thu lau đi những giọt nước mắt đang chảy xuống của Lâm Vãn Tình, rồi dùng đầu lưỡi l**m sạch.


 


Yến Thu: "Em sẽ không bao giờ phải xin lỗi chị đâu."


 


Lâm Vãn Tình mềm nhũn ngồi tại chỗ khóc, ngay cả khi Yến Thu đến gần, ôm nàng đặt lên đùi mình cũng không hề kháng cự.


 


Thiếu nữ được ôm lên rất mềm mại, Yến Thu v**t v* khuôn mặt đang nóng bừng của nàng ấy: "Em say rồi."



 


Lâm Vãn Tình rụt rè nhìn cô: "Chị Thu Thu."


 


Yến Thu: "Chị đây."


 


Lâm Vãn Tình: "Người khác có tin chúng ta tình đầu ý hợp không, em diễn tốt không?"


 


Yến Thu: "Rất xuất sắc, chỉ là..."


 


Yến Thu siết chặt phần gáy nàng, nhẹ nhàng chậm rãi nói vào tai Lâm Vãn Tình: "Ngọt Ngào làm vợ chị, trên cổ sao có thể không có dấu hôn chứ, người khác sẽ cảm thấy rất giả dối."


 


Lâm Vãn Tình say rượu rất dễ lừa, "Thật sao?"


 


Yến Thu tựa đôi môi vào cổ Lâm Vãn Tình, tham lam chạm vào, để lại từng đóa dấu hôn màu đỏ, và cả vết son môi nữa.


 


Cổ Lâm Vãn Tình bị ép ngẩng lên, lộ ra phần yết hầu yếu ớt nhất, trong cổ họng phát ra tiếng khóc.


 


Nàng không dám động đậy, nàng cần phải ngụy trang thành người vợ đạt chuẩn của Yến Thu.


 


Lâm Vãn Tình say rượu nên tư duy chậm chạp, mặc kệ Yến Thu hành động: "Chị ơi em khó chịu quá, người nóng bứt rứt."


 


Gân xanh trên mu bàn tay Yến Thu nổi lên: "Ngọt Ngào, em phải nhẫn nại, xương quai xanh, trên vai cũng không để lại dấu, người khác làm sao có thể tin được?"


 


Lâm Vãn Tình mơ mơ màng màng, ngoan ngoãn nói: "Em rất ngoan, mời chị nhanh lên một chút."


 


Ngày hôm sau, Lâm Vãn Tình đầu đau như búa bổ tỉnh dậy trên giường, trần nhà xa lạ khiến nàng tỉnh táo ngay lập tức.


 


Trên chiếc giường rộng rãi chỉ có một mình nàng nằm, phía bên kia giường đã lạnh ngắt.


 


Lâm Vãn Tình mò mẫm xuống giường, trong gương phòng vệ sinh nhìn thấy cổ mình, trên vai lốm đốm những vết tích.


 


Trên lưng có một mảng bầm tím do ngón tay nắm chặt.


 


Trên người thì không có đau đớn nào khác.



 


Lâm Vãn Tình giật mình, vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra.


 


Yến Thu đẩy cửa vào, ôn nhu cười: "Ngọt Ngào tỉnh rồi sao?"


 


Lâm Vãn Tình: "Trên người em là...?"


 


Yến Thu nhã nhặn lễ độ: "Tối qua món tráng miệng sau bữa tiệc là bánh tart dứa, em quên rồi sao, em bị dị ứng dứa mà."


 


Lâm Vãn Tình đơn thuần như một tờ giấy trắng thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra là dị ứng à, em còn tưởng rằng..."


 


Yến Thu căng thẳng.


 


Lâm Vãn Tình: "Em còn tưởng rằng bị côn trùng cắn."


 


Yến Thu: "..."


 


Lâm Vãn Tình: "Vậy còn trên lưng em..."


 


Yến Thu còn chưa mở miệng nói chuyện, Lâm Vãn Tình lập tức tự bổ sung: "Tối qua em say rượu, hình như bị cái gì đó đụng vào, có thể là va vào góc bàn."


 


Yến Thu muốn nói lại thôi: "Đi ăn thôi, dì giúp việc đã làm bữa sáng rồi."


 


Lâm Vãn Tình liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại di động: "Thật xin lỗi chị, hôm nay em có hẹn, có thể nào bây giờ tài xế đưa em đến cổng trường học không?"


 


Yến Thu trầm mặc một lát: "Người đó rất quan trọng sao?"


 


Lâm Vãn Tình nghĩ đến đối tác, thầm nghĩ quả thực rất quan trọng, nghiêm túc gật đầu: "Hôm qua ở buổi tụ họp em quen được một vị điều hương sư rất xuất sắc."


 


Yến Thu cười lạnh: "Được, chị sẽ đưa em đi, chị sẽ gói theo bữa sáng, chúng ta cùng ăn trên đường."


 


Cô ngược lại muốn xem thử, là ai có thể khiến cô tiểu thư thỏ con của cô say mèm như vậy.


 


Nếu cô không đến, thì cái vẻ mặc cho người định đoạt của Lâm Vãn Tình chẳng phải sẽ làm lợi cho kẻ khác hay sao.


Cùng Bạch Nguyệt Quang Hay Khóc Nhè Cưới Trước Yêu Sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cùng Bạch Nguyệt Quang Hay Khóc Nhè Cưới Trước Yêu Sau Truyện Cùng Bạch Nguyệt Quang Hay Khóc Nhè Cưới Trước Yêu Sau Story Chương 13
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...