Cực Phẩm Ở Rể
Chương 111
97@-
Chương 111: Bá Vương Điều Khoản
“Đừng suy nghĩ nhiều, tôi để cô ngủ một mình.”
Tiết Thắm cũng phản ứng lại lời mình nói ý tứ không đúng, vội vàng giải thích.
Nhưng đột nhiên phát hiện một lời giải thích này càng hiểu làm sâu. Vốn là anh ấy tự ngủ, không để anh ấy tự ngủ, còn muốn cô ngủ cùng sao.
Cô đỏ bừng mặt ngay lập tức và cúi đầu không biết phải nói gì.
“Không cần ngủ, tôi không buồn ngủ.” Lâm Vũ có chút ngượng ngùng.
“Hà tổng, đây là danh thiếp của tôi anh giữ kỹ. Trong lòng sẽ ghi nhớ sự đề bạt về sau tiểu đệ tốt rồi, sẽ không bao giờ quên anh.” Giám đốc Châu thấy Lâm Vũ sắp rời đi liền chạy tới đưa danh thiếp cho anh ta.
Anh ta hơn Lâm Vũ ít nhất mười tuổi, nhưng tự xưng tiểu đệ, bởi cách này anh ta mới có thể bày tỏ sự tôn trọng của mình đối với Lâm Vũ.
Khi Lâm Vũ và Tiết Thắm rời khỏi công viên điện ảnh và truyền hình, trời đã hửng sáng. Tiết Thắm hiển nhiên có chút mệt mỏi, lái xe không ngừng ngáp.
“Nếu không hôm khác tôi đến xem công ty, tôi thấy cô khá mệt trước tiên nên về nghỉ ngơi đi.” Lâm Vũ thuyết phục.
“Không cần, thức đêm không phải là chuyện thường đi. Sau khoảng thời gian buồn ngủ nhiệt tình này là được rồi.” Tiết Thắm thờ ơ nói, làm xí nghiệp có người nào không phải thức đêm.
Cũng may là ngày thường cô rất chú ý chăm sóc, nêu không sẽ trở thành thiếu phụ luống tuổi có chồng.
Trụ sở chính của Vinh Thám Beauty ở tầng trên công ty ban đầu của Tiết Thắm, nhưng diện tích của công ty nhỏ hơn một nửa, không có chỗ để đặt nhiều hàng hóa. Chúng chỉ có thể được đặt ở một phía của khu làm việc, trông hơi chen chúc.
“Tôi đã đầu tư tất cả tiền vào lao động ở nhà máy, vì vậy công ty nhỏ hơn một chút, nhưng hiện tại đã đủ. Khi doanh số của chúng ta tăng lên, tôi định mua một tòa nhà cao ốc văn phòng cho Vinh Thắm Beauty.” Tiết Thắm thần sắc tự tin nói.
“Mua một tòa cao ốc văn phòng?” Lâm Vũ có chút kinh ngạc.
Bạn biết đấy, với giá đất hiện tại ở Thanh Hải, tùy tiện một tòa cao ốc nào cũng có thể lên tới hơn một tỷ nhân dân tệ.
“Không sai, nhưng cũng ở vị trí hoàng kim của Tân Khu.” Tiết Thắm gật đầu khẳng định, không hề có ý nói đùa.
Với trạng thái phát triển của Vinh Thắm Beauty hiện nay, có lẽ sẽ không mắt nhiều thời gian để đạt được.
Bước vào phòng làm việc của Tiết Thắm. Lâm Vũ thấy quả nhiên có một chiếc giường trong đó, một chiếc giường đơn rất đơn giản. Chăn ga gối được gấp gọn gàng, không một hạt bụi.
“Anh nằm một lát đi, ngày thường tôi tăng ca muộn nên tôi sẽ làm ở đây.” Tiết Thắm mỉm cười, sau đó tự mình pha một tách cà phê cho cô và Lâm Vũ, ngồi vào bàn chuyên tâm làm việc.
Lâm Vũ trong lòng cảm thây có chút áy náy, công ty lớn như vậy đã bị vứt cho Tiết Thắm. Còn mình mới bắt đầu đã mặc kệ phẩy tay làm ông chủ.
Mặc dù đã đưa ra công thức nhưng anh vẫn cảm thấy mình không làm mà được hưởng, vì vậy anh quyết định những hoạt động của công ty trong tương lai sẽ cố gắng tham gia càng nhiều càng tốt.
Nhìn thấy Tiết Thắm vẫn không ngừng ngáp, Lâm Vũ vội vàng đi đến phía sau cô, vươn ngón tay mảnh khảnh nhéo vai Tiết Thắm.
“Không cần, tôi không mệt.”
Tiết Thắm cảm nhận được ấm áp trên vai, không khỏi giật mình, trong lòng tràn đầy vui mừng có chút ngượng ngùng.
“Đừng nhúc nhích, trước tiên thả lỏng.” Lâm Vũ ôn nhu nói.
Lâm Vũ ấn huyệt trên vai Tiết Thắm và huyệt Bách Lao ở cổ.
Linh lực trên người dần dần chuyển sang Tiết Thắm, lập tức quét sạch sự mệt mỏi cả đêm của cô, cơn buồn ngủ ban đầu cũng biến mắt. Cả người cảm thấy tràn đây tinh lực.
“Nếu anh đi mở tiệm mát xa, chuyện làm ăn chắc chắn sẽ phát triển.” Tiết Thắm kinh ngạc trước kỹ năng của Lâm Vũ.
“Vậy thì nó sẽ làm tôi kiệt sức.” Lâm Vũ mỉm cười.
Lúc này cũng sắp đến giờ đi làm, nhân viên công ty cũng dần dần đông lên.
“Cốc, cốc, cốc…”
Giọng nữ thư ký Tiết Thắm vang lên ngoài cửa: “Tiết Tổng, cô có ở đó không?”
Vừa dút lời, nữ thư ký đã đẩy cửa bước vào và chứng kiến.
Bàn tay của Lâm Vũ đang chạm vào vai và xương quai xanh của Tiết Thắm sờ loạn. Cô không khỏi sửng sốt, sau đó lập tức đỏ mặt quay lại đóng sầm của lại.
“Đỉnh Đinh! Trở lại!”
Tiết Thắm vội vàng gọi cô.
“Tiết tổng, thực xin lỗi, tôi không biết trong phòng cô có… đàn ông…”
Định Đinh vừa mở cửa vừa xấu hỗ nói, trong lòng buồn bực không thôi, không phải bà chủ của cô là người ghét đàn ông nhất sao? Vào phòng làm việc của cô ấy, còn tùy tiện sờ loạn trên người.
Cô liếc nhìn giường bên cạnh, nhìn thấy áo khoác của Lâm Vũ trong lòng lộp bộp một cái, không lẽ đêm qua…
“Định Đinh, đừng hiểu lầm, bác sĩ Hà đang giúp tôi mát xa.” Tiết Thám nhìn thấy cô gái nhỏ này. Với biểu hiện trên mặt, đoán được cô đang nghĩ gì, mặt không khỏi đỏ bừng.
“Tiết Tổng, cô là bà chủ, không cần giải thích với tôi.” Đinh Đinh vội vàng nói.
Tiết Thắm có chút ngượng ngùng trước những gì cô nói. Đúng vậy, cô ấy là thư ký nhỏ, sao phải giải thích với cô hiểu lầm thì hiểu lầm. Dù sao cô cũng không mắt mát gì với một người đàn ông như Lâm Vũ.
“Tiết tổng, đây là trợ cấp công ty xin từ chính phủ, đã được duyệt rồi.” Đinh Đinh vội vàng đưa tài liệu trên tay cho Tiết Thắm.
Tiết Thắm nhìn một cái rồi cười nói: “Cái này cũng được, tuy rằng tiền không quá nhiều, nhưng điều này cho thấy chính phủ chú ý đến chúng ta. Sau này làm nhiều việc sẽ được nới lỏng hơn. Đến, Hà tổng nhìn xem một chút.”
Tiết Thắm có chút dí dỏm chớp mắt nhìn Lâm Vũ rồi đưa tập tài liệu trong tay cho anh.
Định Đinh ở một bên sững sờ nhìn, cô đã ở cùng Tiết Thắm rất lâu nhưng chưa bao giờ thấy Tiết Thắm linh động, giống một bộ dáng người phụ nữ nhỏ như vậy. Ngày thường Tiết Thắm luôn là vẻ mặt cần thận, tỉ mỉ.
“Cô vất vả rồi.” Lâm Vũ có chút ngượng ngùng nói, về khía cạnh kinh doanh anh không hiểu, không ngò rằng có nhiều cách trong đó.
“Đúng rồi Tiết tổng, chính quyền thành phố đã gọi điện tới. Tạ Trường Phong, Tạ bí thư rất coi trọng hạng mục của chúng ta.
Ông ấy nói rằng sẽ đến thăm trong thời gian. Tôi nghĩ hôm nay ngài không có lịch trình gì nên đã giúp ngài sắp xếp thời gian lúc 10 giờ. Ngài xem có thích hợp không?” Đinh Đinh tiếp tục nói.
“Tạ bí thư muốn đến ư, thật tốt quá!” Vẻ mặt Tiết Thắm rất phần khích. Đại nhân vật như Tạ bí thư không phải công ty nào cũng đến. Ông ta có thể chủ động đến thăm, điều đó có nghĩa là Tạ bí thư rất xem trọng về đề mục của họ. Có thể giành được một số hỗ trợ chính sách thuế đặc biệt.
“Hay tôi về trước” Khi nghe thấy Tiết Thắm có chính sự, Lâm Vũ chuẩn bị rời đi trở lại bệnh viện.
Kết quả Tiết Thắm kéo anh lại nói: “Không được, đừng quên rằng anh cũng là ông chủ. Sau đó, cùng tôi tiếp đón Tạ bí thư, tranh thủ hỏi ông ta các chính sách ưu đãi.”
Lần trước tiệc rượu cô vẫn nhớ cảnh Lâm Vũ được gọi đến bàn bí thư để nâng ly chúc mừng, ký ức hãy còn mới mẻ.
Đến gần mười giờ sáng, Tạ Trường Phong đến, bên người chỉ có một nam thư ký.
“Tạ bí thư, anh ấy là ông chủ ở đây có thể hay không ở lại?
Anh ấy đã phát minh ra cách điều chế đồ trang điểm của chúng tôi.” Tiết Thắm cười nói.
“Không sai, hậu sinh khả úy a.” Tạ Trường Phong gật đầu với Lâm Vũ, đầy tán thưởng.
Tiết Thắm mời Tạ Trường Phong vào phòng làm việc pha trà ngon, vừa mới vài câu tán gẫu, bên ngoài liền có tiếng gõ cửa.
Định Đỉnh vội vàng tiêu sái bước vào, gõ cửa và nói: “Tiết Tổng, người tự xưng là giám đốc của cửa hàng bách hóa Toàn Thịnh đã ở ngoài và muốn xin làm đại lý đồ trang điểm của chúng ta.”
“Vậy cô sắp xếp để quản lý Tôn nói chuyện với anh ấy. Không được sao?” Tiết Thắm ngắng đầu lên liếc nhìn Đinh Đinh, cô không hiểu tại sao một chuyện nhỏ như vậy lại đến quấy rầy mình, không biết thư ký đang ở đây.
“Yêu cầu của họ tương đối đặc biệt…” Đinh Đinh xấu hỗ nói.
“Tương đối đặc biệt, ý là gì?” Tiết Thắm cau mày nói.
“Cô nên tới cùng anh ta đàm phán một chút đi…”
“Được rồi, cô mời anh ta vào phòng họp.” Tiết Thắm tranh thủ đứng dậy xin lỗi Tạ Trường Phong.
“Tạ bí thư tôi xin lỗi, ông ngồi xuống một lát, tôi nói chuyện với một khách hàng.”
“Không có việc gì, các người giải quyết việc bận trước đi.”
Tạ Trường Phong mỉm cười. Sau khi Tiết Thắm đứng dậy, Lâm Vũ cũng nhanh chóng đi theo ra ngoài. Anh chưa chứng kiến việc đàm phán với khách hàng. Hôm nay là một cơ hội.
Phòng họp bên cạnh văn phòng, chỉ cách một tắm thủy tinh.
Tiết Thắm bước vào nhìn thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang ngồi bên trong, âu phục hàng hiệu trên tay là một chiếc đồng hồ vô cùng giá trị.
“Tiết tổng xin chào, tôi là giám đốc Bách hóa tiêu thụ Toàn Thịnh, tôi tên là Bạch Tông Vĩ.”
Người đàn ông đứng lên bắt tay Tiết Thắm, cảm nhận được cảm giác trắng mịn từ tay Tiết Thắm, trong lòng run lên.
“Xin chào giám đốc Bạch, nghe nói anh có yêu cầu đặc biệt về lợi nhuận?” Tiết Thắm cau mày dò hỏi.
“Không sai, phần lợi nhuận mà chúng tôi được chia quá thấp, tôi yêu cầu đổi thành ba bảy.” Bạch Tông Vĩ dựa vào ghế và nhàn nhạt nói.
“Giám đốc Bạch, phần chín một mà chúng tôi đặt ra không chỉ dành cho cá nhân anh. Chúng tôi đối xử bình đẳng với tất cả các đại lý. Tôi biết rằng Toàn Thịnh là một thương hiệu lớn.
Chúng tôi có thể vừa phải kiếm một nửa lợi nhuận. Nhưng nếu anh muốn ba phần thì quả thực quá mức.” Tiết Thắm cho rằng khẩu vị của người này thật lớn.
“Tiết tổng hiểu lầm rồi. Ba bảy tôi nói không phải là chúng tôi ba, mà là người ba chúng tôi bảy.” Bạch Tông Vĩ trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, đắc ý gõ tay lên bàn.
Sắc mặt Tiết Thắm thay đổi. Vừa định nói Lâm Vũ ở bên đã lên tiếng trước: “Giám đốc Bạch, đầu óc không có bệnh chứ?”
Lâm Vũ đã sớm nhận ra rằng anh ta đến đây không thành tâm nói chuyện hợp tác.
“Anh đang nói ai đó!”
Vẻ mặt của Bạch Tông Vĩ thay đổi thoáng nóng nảy, chỉ vào Lâm Vũ và Tiết Thám nói: “Tiết tổng, anh ta làm gì cô không quản ư?”
“Thật xin lỗi anh Bạch, tôi không quản được, anh ấy là ông chủ của tôi. Cổ đông lớn nhất của công ty ông Hà Gia Vinh Hà tiên sinh. Lời nói của anh ấy đại diện cho ý tứ của công ty chúng vn tôi.
Tiết Thắm ngây người nhìn anh rồi lạnh lùng nói.
“Được rồi.” Bạch Tông Vĩ rất khó chịu gật đầu chế nhạo sở trường gõ bàn, âm thanh hung ác. “Tôi nói cho các người biết, hôm nay điều khoản hợp tác không đồng ý cũng phải đồng ý!”
“Quả thật đầu óc có bệnh, còn là bệnh không nhẹ!” Lâm Vũ cau mày nhìn anh ta, đây là công ty của anh ta và Tiết Thắm, khi nào thì đến phiên anh ta vào đây ồn ào?
“Tiểu tử, biết rõ ông đây là ai không?”
Bạch Tông Vĩ nhếch miệng cười lạnh, dùng ngón trỏ gõ bàn nói: “Bố tôi là Cục trưởng Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm Bạch Thành Nghiệp! Nếu không ngoan ngoãn hợp tác với tôi. Chỉ một cuộc gọi, công ty của anh sẽ phải phong tỏa!”
“Anh hôm nay không ở đây để nói chuyện hợp tác, để dọa dẫm là chính à?” Lâm Vũ cười bất lực, chuyện này hết thảy đều đã rõ.
“Anh nếu muốn nói như vậy cũng được đi.”
Bạch Tông Vĩ lưu manh, vô lại dựa lưng vào ghế mặt hướng lên, vừa bễ nghễ hướng Lâm Vũ nói ra: “Tự mình chọn đi, cô định đóng cửa, hay để tôi kiếm lời!”
Bọn họ nói chuyện, bên cạnh Tạ Trường Phong nghe nhìn thấy tận mắt, Tạ Trường Phong khẽ cau mày, hỏi thư ký bên cạnh: “Bạch Thành Nghiệp có một người con trai như vậy sao?”
Thư ký vội vàng gật đầu nói: “Hình như là có.”
“Ắ Tạ Trường Phong khẽ gật đầu: “Vậy thì thất thần làm gì? Gọi điện cho Bạch Thành Nghiệp, để cho ông ta đến quản giáo lại đứa con trai bảo bối.”
Cực Phẩm Ở Rể
Chương 111: Bá Vương Điều Khoản
“Đừng suy nghĩ nhiều, tôi để cô ngủ một mình.”
Tiết Thắm cũng phản ứng lại lời mình nói ý tứ không đúng, vội vàng giải thích.
Nhưng đột nhiên phát hiện một lời giải thích này càng hiểu làm sâu. Vốn là anh ấy tự ngủ, không để anh ấy tự ngủ, còn muốn cô ngủ cùng sao.
Cô đỏ bừng mặt ngay lập tức và cúi đầu không biết phải nói gì.
“Không cần ngủ, tôi không buồn ngủ.” Lâm Vũ có chút ngượng ngùng.
“Hà tổng, đây là danh thiếp của tôi anh giữ kỹ. Trong lòng sẽ ghi nhớ sự đề bạt về sau tiểu đệ tốt rồi, sẽ không bao giờ quên anh.” Giám đốc Châu thấy Lâm Vũ sắp rời đi liền chạy tới đưa danh thiếp cho anh ta.
Anh ta hơn Lâm Vũ ít nhất mười tuổi, nhưng tự xưng tiểu đệ, bởi cách này anh ta mới có thể bày tỏ sự tôn trọng của mình đối với Lâm Vũ.
Khi Lâm Vũ và Tiết Thắm rời khỏi công viên điện ảnh và truyền hình, trời đã hửng sáng. Tiết Thắm hiển nhiên có chút mệt mỏi, lái xe không ngừng ngáp.
“Nếu không hôm khác tôi đến xem công ty, tôi thấy cô khá mệt trước tiên nên về nghỉ ngơi đi.” Lâm Vũ thuyết phục.
“Không cần, thức đêm không phải là chuyện thường đi. Sau khoảng thời gian buồn ngủ nhiệt tình này là được rồi.” Tiết Thắm thờ ơ nói, làm xí nghiệp có người nào không phải thức đêm.
Cũng may là ngày thường cô rất chú ý chăm sóc, nêu không sẽ trở thành thiếu phụ luống tuổi có chồng.
Trụ sở chính của Vinh Thám Beauty ở tầng trên công ty ban đầu của Tiết Thắm, nhưng diện tích của công ty nhỏ hơn một nửa, không có chỗ để đặt nhiều hàng hóa. Chúng chỉ có thể được đặt ở một phía của khu làm việc, trông hơi chen chúc.
“Tôi đã đầu tư tất cả tiền vào lao động ở nhà máy, vì vậy công ty nhỏ hơn một chút, nhưng hiện tại đã đủ. Khi doanh số của chúng ta tăng lên, tôi định mua một tòa nhà cao ốc văn phòng cho Vinh Thắm Beauty.” Tiết Thắm thần sắc tự tin nói.
“Mua một tòa cao ốc văn phòng?” Lâm Vũ có chút kinh ngạc.
Bạn biết đấy, với giá đất hiện tại ở Thanh Hải, tùy tiện một tòa cao ốc nào cũng có thể lên tới hơn một tỷ nhân dân tệ.
“Không sai, nhưng cũng ở vị trí hoàng kim của Tân Khu.” Tiết Thắm gật đầu khẳng định, không hề có ý nói đùa.
Với trạng thái phát triển của Vinh Thắm Beauty hiện nay, có lẽ sẽ không mắt nhiều thời gian để đạt được.
Bước vào phòng làm việc của Tiết Thắm. Lâm Vũ thấy quả nhiên có một chiếc giường trong đó, một chiếc giường đơn rất đơn giản. Chăn ga gối được gấp gọn gàng, không một hạt bụi.
“Anh nằm một lát đi, ngày thường tôi tăng ca muộn nên tôi sẽ làm ở đây.” Tiết Thắm mỉm cười, sau đó tự mình pha một tách cà phê cho cô và Lâm Vũ, ngồi vào bàn chuyên tâm làm việc.
Lâm Vũ trong lòng cảm thây có chút áy náy, công ty lớn như vậy đã bị vứt cho Tiết Thắm. Còn mình mới bắt đầu đã mặc kệ phẩy tay làm ông chủ.
Mặc dù đã đưa ra công thức nhưng anh vẫn cảm thấy mình không làm mà được hưởng, vì vậy anh quyết định những hoạt động của công ty trong tương lai sẽ cố gắng tham gia càng nhiều càng tốt.
Nhìn thấy Tiết Thắm vẫn không ngừng ngáp, Lâm Vũ vội vàng đi đến phía sau cô, vươn ngón tay mảnh khảnh nhéo vai Tiết Thắm.
“Không cần, tôi không mệt.”
Tiết Thắm cảm nhận được ấm áp trên vai, không khỏi giật mình, trong lòng tràn đầy vui mừng có chút ngượng ngùng.
“Đừng nhúc nhích, trước tiên thả lỏng.” Lâm Vũ ôn nhu nói.
Lâm Vũ ấn huyệt trên vai Tiết Thắm và huyệt Bách Lao ở cổ.
Linh lực trên người dần dần chuyển sang Tiết Thắm, lập tức quét sạch sự mệt mỏi cả đêm của cô, cơn buồn ngủ ban đầu cũng biến mắt. Cả người cảm thấy tràn đây tinh lực.
“Nếu anh đi mở tiệm mát xa, chuyện làm ăn chắc chắn sẽ phát triển.” Tiết Thắm kinh ngạc trước kỹ năng của Lâm Vũ.
“Vậy thì nó sẽ làm tôi kiệt sức.” Lâm Vũ mỉm cười.
Lúc này cũng sắp đến giờ đi làm, nhân viên công ty cũng dần dần đông lên.
“Cốc, cốc, cốc…”
Giọng nữ thư ký Tiết Thắm vang lên ngoài cửa: “Tiết Tổng, cô có ở đó không?”
Vừa dút lời, nữ thư ký đã đẩy cửa bước vào và chứng kiến.
Bàn tay của Lâm Vũ đang chạm vào vai và xương quai xanh của Tiết Thắm sờ loạn. Cô không khỏi sửng sốt, sau đó lập tức đỏ mặt quay lại đóng sầm của lại.
“Đỉnh Đinh! Trở lại!”
Tiết Thắm vội vàng gọi cô.
“Tiết tổng, thực xin lỗi, tôi không biết trong phòng cô có… đàn ông…”
Định Đinh vừa mở cửa vừa xấu hỗ nói, trong lòng buồn bực không thôi, không phải bà chủ của cô là người ghét đàn ông nhất sao? Vào phòng làm việc của cô ấy, còn tùy tiện sờ loạn trên người.
Cô liếc nhìn giường bên cạnh, nhìn thấy áo khoác của Lâm Vũ trong lòng lộp bộp một cái, không lẽ đêm qua…
“Định Đinh, đừng hiểu lầm, bác sĩ Hà đang giúp tôi mát xa.” Tiết Thám nhìn thấy cô gái nhỏ này. Với biểu hiện trên mặt, đoán được cô đang nghĩ gì, mặt không khỏi đỏ bừng.
“Tiết Tổng, cô là bà chủ, không cần giải thích với tôi.” Đinh Đinh vội vàng nói.
Tiết Thắm có chút ngượng ngùng trước những gì cô nói. Đúng vậy, cô ấy là thư ký nhỏ, sao phải giải thích với cô hiểu lầm thì hiểu lầm. Dù sao cô cũng không mắt mát gì với một người đàn ông như Lâm Vũ.
“Tiết tổng, đây là trợ cấp công ty xin từ chính phủ, đã được duyệt rồi.” Đinh Đinh vội vàng đưa tài liệu trên tay cho Tiết Thắm.
Tiết Thắm nhìn một cái rồi cười nói: “Cái này cũng được, tuy rằng tiền không quá nhiều, nhưng điều này cho thấy chính phủ chú ý đến chúng ta. Sau này làm nhiều việc sẽ được nới lỏng hơn. Đến, Hà tổng nhìn xem một chút.”
Tiết Thắm có chút dí dỏm chớp mắt nhìn Lâm Vũ rồi đưa tập tài liệu trong tay cho anh.
Định Đinh ở một bên sững sờ nhìn, cô đã ở cùng Tiết Thắm rất lâu nhưng chưa bao giờ thấy Tiết Thắm linh động, giống một bộ dáng người phụ nữ nhỏ như vậy. Ngày thường Tiết Thắm luôn là vẻ mặt cần thận, tỉ mỉ.
“Cô vất vả rồi.” Lâm Vũ có chút ngượng ngùng nói, về khía cạnh kinh doanh anh không hiểu, không ngò rằng có nhiều cách trong đó.
“Đúng rồi Tiết tổng, chính quyền thành phố đã gọi điện tới. Tạ Trường Phong, Tạ bí thư rất coi trọng hạng mục của chúng ta.
Ông ấy nói rằng sẽ đến thăm trong thời gian. Tôi nghĩ hôm nay ngài không có lịch trình gì nên đã giúp ngài sắp xếp thời gian lúc 10 giờ. Ngài xem có thích hợp không?” Đinh Đinh tiếp tục nói.
“Tạ bí thư muốn đến ư, thật tốt quá!” Vẻ mặt Tiết Thắm rất phần khích. Đại nhân vật như Tạ bí thư không phải công ty nào cũng đến. Ông ta có thể chủ động đến thăm, điều đó có nghĩa là Tạ bí thư rất xem trọng về đề mục của họ. Có thể giành được một số hỗ trợ chính sách thuế đặc biệt.
“Hay tôi về trước” Khi nghe thấy Tiết Thắm có chính sự, Lâm Vũ chuẩn bị rời đi trở lại bệnh viện.
Kết quả Tiết Thắm kéo anh lại nói: “Không được, đừng quên rằng anh cũng là ông chủ. Sau đó, cùng tôi tiếp đón Tạ bí thư, tranh thủ hỏi ông ta các chính sách ưu đãi.”
Lần trước tiệc rượu cô vẫn nhớ cảnh Lâm Vũ được gọi đến bàn bí thư để nâng ly chúc mừng, ký ức hãy còn mới mẻ.
Đến gần mười giờ sáng, Tạ Trường Phong đến, bên người chỉ có một nam thư ký.
“Tạ bí thư, anh ấy là ông chủ ở đây có thể hay không ở lại?
Anh ấy đã phát minh ra cách điều chế đồ trang điểm của chúng tôi.” Tiết Thắm cười nói.
“Không sai, hậu sinh khả úy a.” Tạ Trường Phong gật đầu với Lâm Vũ, đầy tán thưởng.
Tiết Thắm mời Tạ Trường Phong vào phòng làm việc pha trà ngon, vừa mới vài câu tán gẫu, bên ngoài liền có tiếng gõ cửa.
Định Đỉnh vội vàng tiêu sái bước vào, gõ cửa và nói: “Tiết Tổng, người tự xưng là giám đốc của cửa hàng bách hóa Toàn Thịnh đã ở ngoài và muốn xin làm đại lý đồ trang điểm của chúng ta.”
“Vậy cô sắp xếp để quản lý Tôn nói chuyện với anh ấy. Không được sao?” Tiết Thắm ngắng đầu lên liếc nhìn Đinh Đinh, cô không hiểu tại sao một chuyện nhỏ như vậy lại đến quấy rầy mình, không biết thư ký đang ở đây.
“Yêu cầu của họ tương đối đặc biệt…” Đinh Đinh xấu hỗ nói.
“Tương đối đặc biệt, ý là gì?” Tiết Thắm cau mày nói.
“Cô nên tới cùng anh ta đàm phán một chút đi…”
“Được rồi, cô mời anh ta vào phòng họp.” Tiết Thắm tranh thủ đứng dậy xin lỗi Tạ Trường Phong.
“Tạ bí thư tôi xin lỗi, ông ngồi xuống một lát, tôi nói chuyện với một khách hàng.”
“Không có việc gì, các người giải quyết việc bận trước đi.”
Tạ Trường Phong mỉm cười. Sau khi Tiết Thắm đứng dậy, Lâm Vũ cũng nhanh chóng đi theo ra ngoài. Anh chưa chứng kiến việc đàm phán với khách hàng. Hôm nay là một cơ hội.
Phòng họp bên cạnh văn phòng, chỉ cách một tắm thủy tinh.
Tiết Thắm bước vào nhìn thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang ngồi bên trong, âu phục hàng hiệu trên tay là một chiếc đồng hồ vô cùng giá trị.
“Tiết tổng xin chào, tôi là giám đốc Bách hóa tiêu thụ Toàn Thịnh, tôi tên là Bạch Tông Vĩ.”
Người đàn ông đứng lên bắt tay Tiết Thắm, cảm nhận được cảm giác trắng mịn từ tay Tiết Thắm, trong lòng run lên.
“Xin chào giám đốc Bạch, nghe nói anh có yêu cầu đặc biệt về lợi nhuận?” Tiết Thắm cau mày dò hỏi.
“Không sai, phần lợi nhuận mà chúng tôi được chia quá thấp, tôi yêu cầu đổi thành ba bảy.” Bạch Tông Vĩ dựa vào ghế và nhàn nhạt nói.
“Giám đốc Bạch, phần chín một mà chúng tôi đặt ra không chỉ dành cho cá nhân anh. Chúng tôi đối xử bình đẳng với tất cả các đại lý. Tôi biết rằng Toàn Thịnh là một thương hiệu lớn.
Chúng tôi có thể vừa phải kiếm một nửa lợi nhuận. Nhưng nếu anh muốn ba phần thì quả thực quá mức.” Tiết Thắm cho rằng khẩu vị của người này thật lớn.
“Tiết tổng hiểu lầm rồi. Ba bảy tôi nói không phải là chúng tôi ba, mà là người ba chúng tôi bảy.” Bạch Tông Vĩ trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, đắc ý gõ tay lên bàn.
Sắc mặt Tiết Thắm thay đổi. Vừa định nói Lâm Vũ ở bên đã lên tiếng trước: “Giám đốc Bạch, đầu óc không có bệnh chứ?”
Lâm Vũ đã sớm nhận ra rằng anh ta đến đây không thành tâm nói chuyện hợp tác.
“Anh đang nói ai đó!”
Vẻ mặt của Bạch Tông Vĩ thay đổi thoáng nóng nảy, chỉ vào Lâm Vũ và Tiết Thám nói: “Tiết tổng, anh ta làm gì cô không quản ư?”
“Thật xin lỗi anh Bạch, tôi không quản được, anh ấy là ông chủ của tôi. Cổ đông lớn nhất của công ty ông Hà Gia Vinh Hà tiên sinh. Lời nói của anh ấy đại diện cho ý tứ của công ty chúng vn tôi.
Tiết Thắm ngây người nhìn anh rồi lạnh lùng nói.
“Được rồi.” Bạch Tông Vĩ rất khó chịu gật đầu chế nhạo sở trường gõ bàn, âm thanh hung ác. “Tôi nói cho các người biết, hôm nay điều khoản hợp tác không đồng ý cũng phải đồng ý!”
“Quả thật đầu óc có bệnh, còn là bệnh không nhẹ!” Lâm Vũ cau mày nhìn anh ta, đây là công ty của anh ta và Tiết Thắm, khi nào thì đến phiên anh ta vào đây ồn ào?
“Tiểu tử, biết rõ ông đây là ai không?”
Bạch Tông Vĩ nhếch miệng cười lạnh, dùng ngón trỏ gõ bàn nói: “Bố tôi là Cục trưởng Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm Bạch Thành Nghiệp! Nếu không ngoan ngoãn hợp tác với tôi. Chỉ một cuộc gọi, công ty của anh sẽ phải phong tỏa!”
“Anh hôm nay không ở đây để nói chuyện hợp tác, để dọa dẫm là chính à?” Lâm Vũ cười bất lực, chuyện này hết thảy đều đã rõ.
“Anh nếu muốn nói như vậy cũng được đi.”
Bạch Tông Vĩ lưu manh, vô lại dựa lưng vào ghế mặt hướng lên, vừa bễ nghễ hướng Lâm Vũ nói ra: “Tự mình chọn đi, cô định đóng cửa, hay để tôi kiếm lời!”
Bọn họ nói chuyện, bên cạnh Tạ Trường Phong nghe nhìn thấy tận mắt, Tạ Trường Phong khẽ cau mày, hỏi thư ký bên cạnh: “Bạch Thành Nghiệp có một người con trai như vậy sao?”
Thư ký vội vàng gật đầu nói: “Hình như là có.”
“Ắ Tạ Trường Phong khẽ gật đầu: “Vậy thì thất thần làm gì? Gọi điện cho Bạch Thành Nghiệp, để cho ông ta đến quản giáo lại đứa con trai bảo bối.”
Cực Phẩm Ở Rể
Đánh giá:
Truyện Cực Phẩm Ở Rể
Story
Chương 111
10.0/10 từ 13 lượt.