Cực Phẩm Gia Đinh
Chương 316: Ý nghĩ vượt thời đại
Đỗ Tu Nguyên và Lâm Vãn Vinh vội nhìn tới, thấy một lão đầu đứng ở cánh cửa kia nhìn quanh quất một lượt, mới nắm lấy vòng sắt khẽ gõ cửa.
- Kẻ liên lạc tới rồi.
Hứa Chấn và Đỗ Tu Nguyên cùng giật mình, quay đầu lại nhìn Lâm Vãn Vinh xin chỉ thị của hắn, xem có nên động thủ ngay lập tức hay không.
- Cứ xem đi đã.
Lâm Vãn Vinh hờ hững lắc đầu:
- Việc này hẳn không thể đơn giản như vậy. Đỗ đại ca, nếu huynh và những người Đông Doanh này liên lạc với nhau, có khơi khơi tiến vào như vậy không?
- Không, ít nhất cũng phải dò xét một lượt đã.
Đỗ Tu Nguyên thình lình tỉnh ngộ:
- Lâm tướng quân, ý ngài là… đây chỉ là kẻ thăm dò thôi? Chẳng lẽ kẻ mới tới này, không phải là người chúng ta muốn đợi?
- Cá lớn nào có mắc câu dễ như thế.
Lâm Vãn Vinh cười hăng hắc:
- Cứ đợi nữa đi, món ngon còn để lại cuối cùng.
Giữa lúc nói chuyện, thì lão đầu kia gõ cửa hồi lâu, nhưng trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, hắn nghi hoặc nhìn đại môn, xoay người lại bỏ đi. Hứa Chấn và Đỗ Tu Nguyên tức thì trở nên khẩn trương, tuy nói là dò xét, nhưng đó thủy chung cũng chỉ là phán đoán mà thôi, nếu người này là chính chủ, lại thả hắn đi như vậy, không phải là thành công ngay trước mắt còn thất bại sao?
Lâm Vãn Vinh chậm rãi lắc đầu, khẽ nói:
- Cứ nhìn nữa đi.
Lời còn chưa dứt, lão đầu kia đã tới góc khuất, trong ngõ cụt đột nhiên có một người loáng qua nắm lấy tay hắn, rì rầm với hắn mấy câu, rồi ném một đĩnh bạc tới, lão đầu kia vô cùng vui mừng nhận lấy rồi rời đi.
Lâm Vãn Vinh thở phào một cái. Mẹ nó, quả nhiên là thỏ đào ba hang, may mắn lão tử cũng chẳng phải là ngọn đèn cạn dầu. Đỗ Tu Nguyên và Hứa Chấn cùng kinh ngạc, Lâm tướng quân đúng là thần cơ diệu toán, nếu vừa rồi là lao bừa lên, sợ là chính chủ sớm đã nghe thấy phong thanh mà chạy mất rồi. Hai người bội phục nhìn Lâm tướng quân. Luận về đấu trí, thật đúng là còn chưa thấy ai có thể địch lại Lâm tướng quân.
Kẻ chui ra từ trong ngõ cụt là một người trung niên ăn mặt hoa lệ, để râu hai chỏm. Nhìn bộ dạng giống như là sư gia của những nhà giàu. Hắn đi ba bước thì dừng lại một bước, đi năm bước lại quay đầu nhìn dáo dác bốn phía, tính cảnh giác rất cao. Thấy xung quanh không có gì khác thường, mới thận trọng bước tới trước cửa, xoay lưng lại đập vòng cửa ba cái, lại gõ hai tiếng ngắn, rồi im lặng đợi trong chốc lát. Đại môn két một tiếng mở ra, người trung niên bộ dạng sư gia kia quay đầu lại nhìn quanh một lượt, mới lách người vào trong sân.
- Cuối cùng cũng đợi được rồi.
Hứa Chấn hứng phấn vỗ tay kêu lên:
- Lâm tướng quân, khi nào chúng ta động thủ?
- Không cần vội.
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, lắc đầu đáp:
- Đây vẫn chưa phải là con cá lớn, nhiều lắm cũng chỉ là một con tôm nhỏ, đợi bọn chúng gặp nhau xong, hãy tính toán.
Lâm tướng quân đã tính toán thì không thể sai sót, Đỗ Tuy Nguyên và Hứa Chấn đều tận mắt nhìn thấy rồi, tự nhiên không dị nghị gì ý kiến của hắn. Ba người kiên nhẫn chờ đợi, nhưng rất lâu vẫn không thấy tên sư gia kia đi ra, có điều đã chứng minh trong nhà có người, nên cũng chẳng sốt ruột gì.
Lâm Vãn Vinh móc từ trong lòng ngực ra một cái ống màu trắng dài chừng ngón trỏ, ngậm ở trên miệng, kiếm cái đánh lửa, sau khi một ánh khói lửa lóe ra, từng làn khói xanh phất phơ bay lên, Lâm Đại nhân phun ra làn khói xanh nhạt, thở một hơi thoải mái.
Hứa Chấn và Đỗ Tu Nguyên nhìn tới trợn mắt hà mồm, cái thứ đồ chơi nuốt mây phun khói này là cái gì? Tại sao dáng vẻ Lâm đại nhân lại hưởng thụ như thế. Hứa Chân nuốt nước bọt hỏi:
- Tướng quân, cái này chẳng lẽ là hỏa khí do Lý Thánh đại ca mới phát minh ra gần đây? Có cả ánh sáng và lửa nữa.
Lâm Vãn Vinh cười phá lên:
- Cái này chẳng phải là hỏa khí gì hết, đây là thuốc lá do lão bà của ta quấn cho ta. Cái món này là thứ rất hay, Đại Hoa chúng ta muốn đi ra thế giới, thứ thuốc lá này có thể đảm nhiệm tiên phong, nhưng đáng tiếc….
- Đáng tiếc điều gì?
Đỗ Tu Nguyên hỏi gấp, Lâm đại nhân học vấn uyên bác, hắn nói thuốc lá là đồ tốt, thì nhất định nó là đồ tốt.
- Đáng tiếc, thứ tốt như vậy lại sinh trưởng ở Đột Quyết.
Lâm Vãn Vinh thở một hơi thật sâu, lại lập bập hít một hơi, mặt đầy vẻ tiếc nuối.
- Đột Quyết?
Hứa Chấn rốt cuộc tuổi vẫn còn trẻ, rất dễ bị Lâm đại nhân dắt mũi, hắn hừ một tiếng nói:
- Vậy chúng ta liền đánh tới Đột Quyết cướp thứ thuốc lá này trở về. Đỗ đại ca, Lâm tướng quân, không giấu hai vị, trong lòng tiểu đệ vẫn luôn có một điều vướng mắc. Đại Hoa ta lãnh thổ rộng lớn, bách tính thông tuệ, nhưng vì sao luôn bị người ngoài ức hiếp? Vì sao luôn gặp phải người Hồ tới ức hiếp chúng ta? Vì sao chúng ta không thể đi ức hiếp người Hồ chứ? Hai vị đại nhân, tiểu đệ nói hai vị đừng chê cười, kỳ thực tiểu đệ luôn có một mộng tưởng, đó là mang cờ xí của Đại Hoa ta cắm đầy đất đai của người Hồ, để binh sĩ Đại Hoa ta có thể tới đó đốt phá chém giết cướp đoạt, không việc ác gì không làm.
Lâm Vãn Vinh hít một hơi khí lạnh, quả nhiên là thiếu niên anh tuấn, đem hết cả lời lão tử muốn nói mà không dám nói này nói ra. Ài, dù sao cách nghĩ này cũng quá tà ác.
Đỗ Tu Nguyên đại khái vẫn là lần đầu tiên nghe được lối nghĩ ngày, nhất thời chấn động tới đờ đẫn, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại không thể không thừa nhận, Hứa Chấn nói có lý, vì sao Đại Hoa chúng ta lại không thể ức hiếp người khác? Là bởi vì chúng ta đã quen bị người khác ức hiếp rồi sao?
Lâm Vãn Vinh cảm khái vỗ vai Hứa Chân an ủi:
- Tiểu Hứa à, ta không thể không nói quan niệm của ngươi đúng là phi thường phi thường có tính tiên phong, sắp bằng được với ta rồi đó. Ài, hòa bình và phát triển, chính là chủ đề vĩnh hằng của cái thế giới này, có điều chiến loạn xung đột cục bộ cũng không thể tránh khỏi, đợi tới khi ngươi " không việc ác gì không làm" trên đất của người Hồ, toàn bộ nhân dân Đại Hoa sẽ vui mừng cho ngươi, hắc hắc…
Ba người cùng cười rộ lên, hơi có chút cảm giác thú huyết sôi trào, oan oan tương báo có lẽ là sai lầm, nhưng cái chuyện lấy đức báo oán bọn họ tuyệt đối sẽ không làm, hòa bình không phải là dựa vào hô hào xuông mà có, mà là do máu và lửa trui luyện ra.
Lâm đại nhân đưa cuộn thuốc lá cho hai người thử vài hơi, làm hai người Hứa Đỗ bị sặc ho hắng không ngừng, trong miệng vừa chua vừa cay lại đắng, nhưng có một cảm giác thèm muốn vượt qua cả bình thường, lại cướp lấy rít hai hơi. Lâm đại nhân thầm sám hối, ta có tội rồi, đây chính là dân nghiện thuốc đời đầu tiên của thế kỷ này.
Nhốn nháo một hồi, Lâm Vãn Vinh chợt vung tay lên, hai người dừng nói cười, chỉ thấy đại môn đối diện mở ra, tên sư gia kia thân trọng thò đầu ra nhìn quanh, rồi nhanh chóng khóa cửa bỏ đi, hướng về phía đám đông.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Đỗ đại ca, tìm mấy vị huynh đệ lạnh lẹ một chút đi theo hắn, nhớ kỹ, nhất định phải cẩn thận, không được đả thảo kinh xà. Mẹ nó, tên sư gia này không ngờ biết nói ngôn ngữ của bọn quỷ, trong kinh thành có thể nuôi dưỡng được loại môn khách này, có được mấy nhà chứ, hắc hắc…
Mặc dù hắn không nói rõ, nhưng Đỗ Tu Nguyên cũng có thể từ trong lời của hắn nghe ra được chút ý tứ, trầm mặc một lúc mới đáp:
- Đúng là cần phải cẩn thận, việc này không phải trò đùa. Hứa Chấn, ngươi tự mình đi đi.
Lâm Vãn Vinh gật gù, Hứa Chấn vừa nhanh trí lại trung thành, đúng là nhân tuyển tốt, mặc dù quan niệm có chút vượt thời đại, nhưng lại hợp đúng với khẩu vị của Lâm đại nhân.
- Tướng quân, tiếp theo phải làm sao? Những người Oa trong phòng phải xử lý thế nào?
Đợi Hứa Chấn rời đi, Đỗ Tu Nguyên hỏi nhỏ:
Lâm Vãn Vinh cười:
- Đỗ đại ca, huynh dẫn tới bao nhiêu huynh đệ?
Đỗ Tu Nguyên đáp:
- Xung quanh đây thì đại khái có hơn một trăm. Ngoài cửa tây còn có hai đội ngàn người, ngoài ra còn có ba khẩu pháo, còn hỏa tiễn thủ của Thần Cơ doanh có trăm người.
Được lắm, Đỗ Tu Nguyên quả nhiên không phải là hạng vô dụng, trong trong ngoài ngoài an bài gần ba nghìn người, còn có đại pháo trợ trận nữa, lão tử thích trận thế như vậy, bắt nạt người khác là điều khoái sướng nhất ! Lâm Vãn Vinh cười hài lòng, nham hiểm nói:
- Hay! Rất hay. Huynh xắp xếp huynh đệ vây kín lấy ngôi nhà này cho ta, hành động phải nhẹ nhàng, phải để những tên nhẫn giả không dám làm gì. Nhân số cũng không cần nhiều đâu, tùy tiện lấy hai ngàn người là được rồi, ba khẩu hỏa pháo cũng đem tới. Ài, chuyện ức hiếp người khác ta thật sự không làm nổi, Đỗ đại ca, huynh nói xem có phải ta rất lương thiện không?
- Lương thiện, đúng là lương thiên.
Đỗ Tu Nguyên cười phá lên, theo bên người Lâm tướng quân, da mặt của hắn cũng bất tri bất giác dày lên rất nhiều.
Đợi cho Đỗ Tu Nguyên đi điều binh khiên tướng rồi, Lâm đại nhân ngồi bên cửa sổ hút thuốc lá. Chợt vỗ tay một cái, ài, quên mất một việc, tên sư gia kia biết nói tiếng quỷ tất nhiên cũng có thể giao lưu với lũ quỷ kia, lão tử lại chẳng hiểu tiếng chim, phải nói chuyện với người Đông Doanh như thế nào đây?
Nhớ tới tiên tử tỷ tỷ tinh thông tiếng chim, chính là nhân tuyển tốt nhất làm chức quan phiên dịch, cũng mặc kệ lúc này nàng có ở bên mình hay không, Lâm đại nhân có kế là làm, ngoạc miệng ra kêu to:
- Ninh tiên tử… Ninh tiên tử… Vũ Tích…Vũ Tích …
Trong phòng yên tĩnh, âm thanh của hắn vang vọng vô nghĩa hồi lâu vẫn chẳng thấy bóng người, Ninh tiên tử cứ giống như không khí, không biết trốn ở nơi nào.
- Làm xong việc còn không trở lại, cái này gọi là thất chức đó, nàng có biết hay không hả?
Lâm đại nhân hùng hổ kêu mấy tiếng, bộ dạng có vẻ nóng nảy. Phía dưới tửu lâu người tới ngày càng nhiều, đó là do Đỗ Tu Nguyên điều binh tới, sắp phải động thủ rồi, nhưng vẫn đề phiên dịch còn chưa làm xong, bảo ta phải hỏi người Đông Doanh nơi hạ lạc ba mươi lăm vạn lượng bạc như thế nào đây?
- Con người ngươi, sao có thể vô sỉ như thế?
Một âm thanh phiêu hốt vang lên bên tai, Ninh tiên tử toàn thân áo trắng, lẳng lặng đứng trước người hắn, da thịt như tuyết, đôi mi nhướng lên, vóc người xinh đẹp nảy nở, như Hằng Nga trên cung trăng mỹ lệ say đắm lòng người.
- Đa tạ tỷ khen ngợi.
Lâm Vãn Vinh cười hi hi:
- Tỷ không nói, ta còn không biết mình có ưu điểm đó đấy. Tỷ tỷ à, có một ngày không gặp thôi mà trông tỷ nàng càng to, ngày càng xinh đẹp, giống như đóa hoa vậy.
- Ngươi lại có việc gì đây?
Ninh tiên tử nhíu mày, lắc đầu than khẽ, hiện giờ việc nàng hối hận nhất chính là gặp phải kẻ này, đánh không đánh được, giết cũng chẳng giết được, thật sự là rất khó chịu.
- Thật ra cũng chẳng có việc gì lớn.
Lâm đại nhân cười khẽ, nhìn nàng hỏi:
- Thanh Tuyền ở đâu?
- Ngươi còn si tâm vọng tưởng sao?
Ninh tiên tử cười lạnh lùng:
- Ta đã sớm nói rồi, Thanh Tuyệt tuyệt đối sẽ không sinh ra cảm tình với ngươi …
- Tiết kiệm chút nước bọt đi.
Lâm Vãn Vinh cười khinh miệt:
- Chuyện giữa ta và lão bà chưa đến lượt ngươi xen miệng vào. Ngươi không nói cho ta chuyện của Thanh Tuyền, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Bây giờ ta muốn bắt quỷ, ngươi có đi hay không?
Cực Phẩm Gia Đinh
- Kẻ liên lạc tới rồi.
Hứa Chấn và Đỗ Tu Nguyên cùng giật mình, quay đầu lại nhìn Lâm Vãn Vinh xin chỉ thị của hắn, xem có nên động thủ ngay lập tức hay không.
- Cứ xem đi đã.
Lâm Vãn Vinh hờ hững lắc đầu:
- Việc này hẳn không thể đơn giản như vậy. Đỗ đại ca, nếu huynh và những người Đông Doanh này liên lạc với nhau, có khơi khơi tiến vào như vậy không?
- Không, ít nhất cũng phải dò xét một lượt đã.
Đỗ Tu Nguyên thình lình tỉnh ngộ:
- Lâm tướng quân, ý ngài là… đây chỉ là kẻ thăm dò thôi? Chẳng lẽ kẻ mới tới này, không phải là người chúng ta muốn đợi?
- Cá lớn nào có mắc câu dễ như thế.
Lâm Vãn Vinh cười hăng hắc:
- Cứ đợi nữa đi, món ngon còn để lại cuối cùng.
Giữa lúc nói chuyện, thì lão đầu kia gõ cửa hồi lâu, nhưng trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, hắn nghi hoặc nhìn đại môn, xoay người lại bỏ đi. Hứa Chấn và Đỗ Tu Nguyên tức thì trở nên khẩn trương, tuy nói là dò xét, nhưng đó thủy chung cũng chỉ là phán đoán mà thôi, nếu người này là chính chủ, lại thả hắn đi như vậy, không phải là thành công ngay trước mắt còn thất bại sao?
Lâm Vãn Vinh chậm rãi lắc đầu, khẽ nói:
- Cứ nhìn nữa đi.
Lời còn chưa dứt, lão đầu kia đã tới góc khuất, trong ngõ cụt đột nhiên có một người loáng qua nắm lấy tay hắn, rì rầm với hắn mấy câu, rồi ném một đĩnh bạc tới, lão đầu kia vô cùng vui mừng nhận lấy rồi rời đi.
Lâm Vãn Vinh thở phào một cái. Mẹ nó, quả nhiên là thỏ đào ba hang, may mắn lão tử cũng chẳng phải là ngọn đèn cạn dầu. Đỗ Tu Nguyên và Hứa Chấn cùng kinh ngạc, Lâm tướng quân đúng là thần cơ diệu toán, nếu vừa rồi là lao bừa lên, sợ là chính chủ sớm đã nghe thấy phong thanh mà chạy mất rồi. Hai người bội phục nhìn Lâm tướng quân. Luận về đấu trí, thật đúng là còn chưa thấy ai có thể địch lại Lâm tướng quân.
Kẻ chui ra từ trong ngõ cụt là một người trung niên ăn mặt hoa lệ, để râu hai chỏm. Nhìn bộ dạng giống như là sư gia của những nhà giàu. Hắn đi ba bước thì dừng lại một bước, đi năm bước lại quay đầu nhìn dáo dác bốn phía, tính cảnh giác rất cao. Thấy xung quanh không có gì khác thường, mới thận trọng bước tới trước cửa, xoay lưng lại đập vòng cửa ba cái, lại gõ hai tiếng ngắn, rồi im lặng đợi trong chốc lát. Đại môn két một tiếng mở ra, người trung niên bộ dạng sư gia kia quay đầu lại nhìn quanh một lượt, mới lách người vào trong sân.
- Cuối cùng cũng đợi được rồi.
Hứa Chấn hứng phấn vỗ tay kêu lên:
- Lâm tướng quân, khi nào chúng ta động thủ?
- Không cần vội.
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, lắc đầu đáp:
- Đây vẫn chưa phải là con cá lớn, nhiều lắm cũng chỉ là một con tôm nhỏ, đợi bọn chúng gặp nhau xong, hãy tính toán.
Lâm tướng quân đã tính toán thì không thể sai sót, Đỗ Tuy Nguyên và Hứa Chấn đều tận mắt nhìn thấy rồi, tự nhiên không dị nghị gì ý kiến của hắn. Ba người kiên nhẫn chờ đợi, nhưng rất lâu vẫn không thấy tên sư gia kia đi ra, có điều đã chứng minh trong nhà có người, nên cũng chẳng sốt ruột gì.
Lâm Vãn Vinh móc từ trong lòng ngực ra một cái ống màu trắng dài chừng ngón trỏ, ngậm ở trên miệng, kiếm cái đánh lửa, sau khi một ánh khói lửa lóe ra, từng làn khói xanh phất phơ bay lên, Lâm Đại nhân phun ra làn khói xanh nhạt, thở một hơi thoải mái.
Hứa Chấn và Đỗ Tu Nguyên nhìn tới trợn mắt hà mồm, cái thứ đồ chơi nuốt mây phun khói này là cái gì? Tại sao dáng vẻ Lâm đại nhân lại hưởng thụ như thế. Hứa Chân nuốt nước bọt hỏi:
- Tướng quân, cái này chẳng lẽ là hỏa khí do Lý Thánh đại ca mới phát minh ra gần đây? Có cả ánh sáng và lửa nữa.
Lâm Vãn Vinh cười phá lên:
- Cái này chẳng phải là hỏa khí gì hết, đây là thuốc lá do lão bà của ta quấn cho ta. Cái món này là thứ rất hay, Đại Hoa chúng ta muốn đi ra thế giới, thứ thuốc lá này có thể đảm nhiệm tiên phong, nhưng đáng tiếc….
- Đáng tiếc điều gì?
Đỗ Tu Nguyên hỏi gấp, Lâm đại nhân học vấn uyên bác, hắn nói thuốc lá là đồ tốt, thì nhất định nó là đồ tốt.
- Đáng tiếc, thứ tốt như vậy lại sinh trưởng ở Đột Quyết.
Lâm Vãn Vinh thở một hơi thật sâu, lại lập bập hít một hơi, mặt đầy vẻ tiếc nuối.
- Đột Quyết?
Hứa Chấn rốt cuộc tuổi vẫn còn trẻ, rất dễ bị Lâm đại nhân dắt mũi, hắn hừ một tiếng nói:
- Vậy chúng ta liền đánh tới Đột Quyết cướp thứ thuốc lá này trở về. Đỗ đại ca, Lâm tướng quân, không giấu hai vị, trong lòng tiểu đệ vẫn luôn có một điều vướng mắc. Đại Hoa ta lãnh thổ rộng lớn, bách tính thông tuệ, nhưng vì sao luôn bị người ngoài ức hiếp? Vì sao luôn gặp phải người Hồ tới ức hiếp chúng ta? Vì sao chúng ta không thể đi ức hiếp người Hồ chứ? Hai vị đại nhân, tiểu đệ nói hai vị đừng chê cười, kỳ thực tiểu đệ luôn có một mộng tưởng, đó là mang cờ xí của Đại Hoa ta cắm đầy đất đai của người Hồ, để binh sĩ Đại Hoa ta có thể tới đó đốt phá chém giết cướp đoạt, không việc ác gì không làm.
Lâm Vãn Vinh hít một hơi khí lạnh, quả nhiên là thiếu niên anh tuấn, đem hết cả lời lão tử muốn nói mà không dám nói này nói ra. Ài, dù sao cách nghĩ này cũng quá tà ác.
Đỗ Tu Nguyên đại khái vẫn là lần đầu tiên nghe được lối nghĩ ngày, nhất thời chấn động tới đờ đẫn, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại không thể không thừa nhận, Hứa Chấn nói có lý, vì sao Đại Hoa chúng ta lại không thể ức hiếp người khác? Là bởi vì chúng ta đã quen bị người khác ức hiếp rồi sao?
Lâm Vãn Vinh cảm khái vỗ vai Hứa Chân an ủi:
- Tiểu Hứa à, ta không thể không nói quan niệm của ngươi đúng là phi thường phi thường có tính tiên phong, sắp bằng được với ta rồi đó. Ài, hòa bình và phát triển, chính là chủ đề vĩnh hằng của cái thế giới này, có điều chiến loạn xung đột cục bộ cũng không thể tránh khỏi, đợi tới khi ngươi " không việc ác gì không làm" trên đất của người Hồ, toàn bộ nhân dân Đại Hoa sẽ vui mừng cho ngươi, hắc hắc…
Ba người cùng cười rộ lên, hơi có chút cảm giác thú huyết sôi trào, oan oan tương báo có lẽ là sai lầm, nhưng cái chuyện lấy đức báo oán bọn họ tuyệt đối sẽ không làm, hòa bình không phải là dựa vào hô hào xuông mà có, mà là do máu và lửa trui luyện ra.
Lâm đại nhân đưa cuộn thuốc lá cho hai người thử vài hơi, làm hai người Hứa Đỗ bị sặc ho hắng không ngừng, trong miệng vừa chua vừa cay lại đắng, nhưng có một cảm giác thèm muốn vượt qua cả bình thường, lại cướp lấy rít hai hơi. Lâm đại nhân thầm sám hối, ta có tội rồi, đây chính là dân nghiện thuốc đời đầu tiên của thế kỷ này.
Nhốn nháo một hồi, Lâm Vãn Vinh chợt vung tay lên, hai người dừng nói cười, chỉ thấy đại môn đối diện mở ra, tên sư gia kia thân trọng thò đầu ra nhìn quanh, rồi nhanh chóng khóa cửa bỏ đi, hướng về phía đám đông.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Đỗ đại ca, tìm mấy vị huynh đệ lạnh lẹ một chút đi theo hắn, nhớ kỹ, nhất định phải cẩn thận, không được đả thảo kinh xà. Mẹ nó, tên sư gia này không ngờ biết nói ngôn ngữ của bọn quỷ, trong kinh thành có thể nuôi dưỡng được loại môn khách này, có được mấy nhà chứ, hắc hắc…
Mặc dù hắn không nói rõ, nhưng Đỗ Tu Nguyên cũng có thể từ trong lời của hắn nghe ra được chút ý tứ, trầm mặc một lúc mới đáp:
- Đúng là cần phải cẩn thận, việc này không phải trò đùa. Hứa Chấn, ngươi tự mình đi đi.
Lâm Vãn Vinh gật gù, Hứa Chấn vừa nhanh trí lại trung thành, đúng là nhân tuyển tốt, mặc dù quan niệm có chút vượt thời đại, nhưng lại hợp đúng với khẩu vị của Lâm đại nhân.
- Tướng quân, tiếp theo phải làm sao? Những người Oa trong phòng phải xử lý thế nào?
Đợi Hứa Chấn rời đi, Đỗ Tu Nguyên hỏi nhỏ:
Lâm Vãn Vinh cười:
- Đỗ đại ca, huynh dẫn tới bao nhiêu huynh đệ?
Đỗ Tu Nguyên đáp:
- Xung quanh đây thì đại khái có hơn một trăm. Ngoài cửa tây còn có hai đội ngàn người, ngoài ra còn có ba khẩu pháo, còn hỏa tiễn thủ của Thần Cơ doanh có trăm người.
Được lắm, Đỗ Tu Nguyên quả nhiên không phải là hạng vô dụng, trong trong ngoài ngoài an bài gần ba nghìn người, còn có đại pháo trợ trận nữa, lão tử thích trận thế như vậy, bắt nạt người khác là điều khoái sướng nhất ! Lâm Vãn Vinh cười hài lòng, nham hiểm nói:
- Hay! Rất hay. Huynh xắp xếp huynh đệ vây kín lấy ngôi nhà này cho ta, hành động phải nhẹ nhàng, phải để những tên nhẫn giả không dám làm gì. Nhân số cũng không cần nhiều đâu, tùy tiện lấy hai ngàn người là được rồi, ba khẩu hỏa pháo cũng đem tới. Ài, chuyện ức hiếp người khác ta thật sự không làm nổi, Đỗ đại ca, huynh nói xem có phải ta rất lương thiện không?
- Lương thiện, đúng là lương thiên.
Đỗ Tu Nguyên cười phá lên, theo bên người Lâm tướng quân, da mặt của hắn cũng bất tri bất giác dày lên rất nhiều.
Đợi cho Đỗ Tu Nguyên đi điều binh khiên tướng rồi, Lâm đại nhân ngồi bên cửa sổ hút thuốc lá. Chợt vỗ tay một cái, ài, quên mất một việc, tên sư gia kia biết nói tiếng quỷ tất nhiên cũng có thể giao lưu với lũ quỷ kia, lão tử lại chẳng hiểu tiếng chim, phải nói chuyện với người Đông Doanh như thế nào đây?
Nhớ tới tiên tử tỷ tỷ tinh thông tiếng chim, chính là nhân tuyển tốt nhất làm chức quan phiên dịch, cũng mặc kệ lúc này nàng có ở bên mình hay không, Lâm đại nhân có kế là làm, ngoạc miệng ra kêu to:
- Ninh tiên tử… Ninh tiên tử… Vũ Tích…Vũ Tích …
Trong phòng yên tĩnh, âm thanh của hắn vang vọng vô nghĩa hồi lâu vẫn chẳng thấy bóng người, Ninh tiên tử cứ giống như không khí, không biết trốn ở nơi nào.
- Làm xong việc còn không trở lại, cái này gọi là thất chức đó, nàng có biết hay không hả?
Lâm đại nhân hùng hổ kêu mấy tiếng, bộ dạng có vẻ nóng nảy. Phía dưới tửu lâu người tới ngày càng nhiều, đó là do Đỗ Tu Nguyên điều binh tới, sắp phải động thủ rồi, nhưng vẫn đề phiên dịch còn chưa làm xong, bảo ta phải hỏi người Đông Doanh nơi hạ lạc ba mươi lăm vạn lượng bạc như thế nào đây?
- Con người ngươi, sao có thể vô sỉ như thế?
Một âm thanh phiêu hốt vang lên bên tai, Ninh tiên tử toàn thân áo trắng, lẳng lặng đứng trước người hắn, da thịt như tuyết, đôi mi nhướng lên, vóc người xinh đẹp nảy nở, như Hằng Nga trên cung trăng mỹ lệ say đắm lòng người.
- Đa tạ tỷ khen ngợi.
Lâm Vãn Vinh cười hi hi:
- Tỷ không nói, ta còn không biết mình có ưu điểm đó đấy. Tỷ tỷ à, có một ngày không gặp thôi mà trông tỷ nàng càng to, ngày càng xinh đẹp, giống như đóa hoa vậy.
- Ngươi lại có việc gì đây?
Ninh tiên tử nhíu mày, lắc đầu than khẽ, hiện giờ việc nàng hối hận nhất chính là gặp phải kẻ này, đánh không đánh được, giết cũng chẳng giết được, thật sự là rất khó chịu.
- Thật ra cũng chẳng có việc gì lớn.
Lâm đại nhân cười khẽ, nhìn nàng hỏi:
- Thanh Tuyền ở đâu?
- Ngươi còn si tâm vọng tưởng sao?
Ninh tiên tử cười lạnh lùng:
- Ta đã sớm nói rồi, Thanh Tuyệt tuyệt đối sẽ không sinh ra cảm tình với ngươi …
- Tiết kiệm chút nước bọt đi.
Lâm Vãn Vinh cười khinh miệt:
- Chuyện giữa ta và lão bà chưa đến lượt ngươi xen miệng vào. Ngươi không nói cho ta chuyện của Thanh Tuyền, ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Bây giờ ta muốn bắt quỷ, ngươi có đi hay không?
Cực Phẩm Gia Đinh
Đánh giá:
Truyện Cực Phẩm Gia Đinh
Story
Chương 316: Ý nghĩ vượt thời đại
9.4/10 từ 51 lượt.