Cục Cưng Có Chiêu

Chương 869



CHƯƠNG 869: ĐẦU CẬU BỊ LỪA ĐÁ À?


Đối với người trẻ tuổi đột nhiên chui ra khiêu khích như này, Thẩm Hạ Lan rất là phản cảm, cô vừa muốn làm cái gì đó thì nhìn thấy Diệp Minh Triết đứng dậy, nhìn người trẻ tuổi ở trước mặt lạnh lùng hỏi: “Anh là lão đại của nơi này?”


“Nhóc con hiểu không ít đấy. Nếu đã hiểu còn đến chỗ tôi phá đám? Nhóc có biết, trước khi nhóc chưa đến, tôi luôn là anh lớn của nơi này.”


Người trẻ tuổi rất là hung hăng nói.


Diệp Minh Triết trực tiếp mặc chiếc áo khoác bởi vì nóng mà cởi ra lên, sau đó quay đầu cười nói với Thẩm Hạ Lan: “Mẹ, chúng ta đi thôi!”


“Ò, được.”


Thẩm Hạ Lan tưởng Diệp Minh Triết sẽ gây sự, không ngờ cậu bé căn bản khinh thường ngó ngàng đến người trẻ tuổi trước mắt.


Hành vi này rõ ràng đã kích thích đến người trẻ tuổi.


“Đi? Không đáp ứng thi đấu hai người không đi ra khu trò chơi này, không tin thì nhóc thử xem.”


Người trẻ tuổi không chịu buông tha.


Lông mày của Diệp Minh Triết nhíu chạy mày.


“Tránh rai”


Cậu bé lạnh lùng quát khẽ một tiếng.


Người trẻ tuổi bị một đứa trẻ ngó lơ như vậy, tự nhiên sẽ không cam tâm bỏ qua.


*Yo, tính khí không nhỏ đầy. Nhóc có tin tôi…”


Tay của cậu ta vừa giơ lên, Diệp Minh Triết trực tiếp tung chân, một cước đạp vào đầu gồi của anh ta. ‘Bụp’ một tiếng, người trẻ tuổi trực tiếp quỳ xuống trước đám Diệp Minh Triết.


“Anh tưởng ai cũng xứng thi đấu với tôi sao? Biết sai là được, không cần hành lễ lớn như vậy với tôi đâu, tôi sợ tổn thọ.”


“Nhóc tìm chết!”


Người trẻ tuổi có khi nào bị người khác đối đãi như vậy, tức giận đến mức trực tiếp cằm chiếc ghế ở bên cạnh đập về phía Diệp Minh Triết.


Thẩm Hạ Lan vội lùi lại một bước, chừa chỗ cho Diệp Minh Triết, hơn nữa bản thân cũng không định ra tay.


Một tên lưu manh như này, Diệp Minh Triết giải quyết chắc dư sức, có điều ánh mắt của người xung quanh nhìn cô lại nhiều thêm một tia khiển trách.


“Cô làm mẹ kiểu gì thế? Con trai cô sắp bị đánh rồi, cô còn lùi lại trồn2”


“Chắc chắn là mẹ kế, mẹ ruột đâu có dẫn con đến khu trò chơi chơi chứ.”


Tiếng bàn tán của người xung quanh khiến Thẩm Hạ Lan có hơi dở khóc dở cười.



Diệp Minh Triết tránh được chiếc ghế của người trẻ tuổi, nghe thấy xung quanh có nhiều người nói Thẩm Hạ Lan như vậy, vội vàng mở miệng.


“Im miệng hết đi! Mẹ tôi là người như nào đến lượt máy người nói sao?”


“Thằng bé này thật sự là bướng quá.”


Người xung quanh lại bắt đầu lượt khiển trách và phê bình mới.


Diệp Minh Triết có hơi tức giận rồi.


Người trẻ tuổi thầy Diệp Minh Triết chỉ tránh né, không ra tay, nghĩ rằng thằng nhóc này chính là hoa thêu trên gối, lực đạo trên tay càng nặng thêm vài phần.


Ánh mắt của Diệp Minh Triết cuối cùng trở lạnh rồi.


“Tôi không ra tay với anh, không phải là tôi sợ anh, mà giáo quan của tôi nói với tôi, không thể động thủ với người dân, nếu anh cứ ép người như vậy, vậy thì đừng trách tôi.”


Ánh mắt của Diệp Minh Triết chợt lạnh đi, thân thủ bỗng chốc trở nên lăng liệt hơn.


Người trẻ tuổi còn chưa nhìn rõ là sao, Diệp Minh Triết đã đá cậu ta ra ngoài.


Cậu ta cao hơn Diệp Minh Triết không ít, lại bị một thằng nhóc đá bay rồi, cơ thể trực tiếp đập vào máy chơi game, sau đó ‘bụp’ một tiếng ngã ra sàn.


Xung quanh bỗng chốc yên lặng như tờ, yên lặng đến mức giống như một cây kim rơi xuống đắt đều có thể nghe thấy.


Bọn họ đều bị Diệp Minh Triết dọa rồi.


Diệp Minh Triết cắt bước đi tới, một chân đạp trên mu bàn tay của người trẻ tuổi, lạnh lùng nói: “Dựa vào anh cũng dám cản tôi?”


Người trẻ tuổi chưa nay chưa từng chịu thiệt như vậy, đau tới mức kêu xé lên.


“Thằng nhóc thối này, nhóc dám đánh tôi, nhóc biết tôi là ai không? Tôi là người của anh Phong, tôi nói cho nhóc biết, nhóc chết chắc rồi, nhóc xong đời rồi, anh Phong sẽ không tha cho nhóc!”


Người trẻ tuổi gào lên, lông mày của Thẩm Hạ Lan lại nhíu lại.


Anh Phong?


Cô bây giờ nghe thấy chữ Phong này thì nghĩ tới Diệp Phong, có điều Diệp Phong bây giờ bị Diệp Ân Tuần trông chừng, chắc không gây ra động tĩnh lớn gì, nhưng vì sự yên toàn, Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng mở miệng.


“Anh Phong gì? Đầu năm nay, ai cũng có thể gọi anh rồi sao? Không có tên à?”


Người trẻ tuổi tức phì phò nói: “Anh Phong của chúng tôi có tên, là Diệp Phong ông chủ của nhà họ Diệp ở Hải Thành.”


Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết bỗng thay đồi.


“Anh nói ông chủ của nhà ai ở Hải Thành?”


Chân của Diệp Minh Triết hơi dùng sức.


“Áaaaa, đau đau đau! Thằng nhóc thối! Nhà họ Diệp ở Hải Thành, nhóc biết không? Nhà họ Diệp có một không hai! Hai người chọc giận tôi, tôi nói cho hai người biết, tôi sẽ khiến hai người không sống yên.”


Người trẻ tuổi tiếp tục hằn học.



Thẩm Hạ Lan đột nhiên cười một tiếng, đưa điện thoại cho cậu ta.


“Nè, cho cậu một cơ hội, bây giờ gọi điện cho anh Phong của cậu, hỏi xem cậu ta ở đâu, có thể đến giúp cậu xử lý chúng ta được hay không.”


Người trẻ tuổi hơi sững người.


Cậu ta nhìn dáng vẻ cười nhạt của Thẩm Hạ Lan trước mặt, trái tim cứ đánh trống, có điều vẫn nhận láy điện thoại.


Diệp Minh Triết cũng nhân lúc này mà buông cậu ta ra.


Người trẻ tuổi nhanh chóng gọi điện cho Diệp Phong.


Điện thoại rất nhanh được kết nói.


Người trẻ tuổi giống như nhìn thầy cứu tinh, vội vàng hô lên: “Anh Phong, em ở khu trò chơi bị người ta đánh. Bọn họ quá hung hăng rồi, ở trên địa bàn của chúng ta tác oai tác quái, anh Phong, anh phải làm chủ cho em.”


Thẩm Hạ Lan nhìn một màn trước mắt này, đột nhiên có một loại cảm giác nhìn nhận của địa chủ ông to bà lớn.


Cô lại đâu có ép người ngoan thành đĩ, muốn sao nữa.


Diệp Minh Triết cũng có hơi khinh thường nhìn cậu ta, nếu như không phải là mẹ yêu cầu, cậu bé trực tiếp phế tên này rồi.


Người trẻ tuổi khóc lóc xong, bên kia cuối cùng cũng truyền đến giọng của Diệp Phong.


“Chút chuyện như vậy cậu cũng không xử lý được, còn muốn tôi ra mặt, cậu là heo à2 Tôi là anh hay là cậu là anh? Chuyện gì cũng muốn tôi dọn dẹp thay cho cậu, tôi muốn tôi làm cái gì nữa?”


“Anh Phong, không phải, tên nhóc này rất biết đánh nhau, em đánh không lại.”


Người trẻ tuổi có hơi rầu rĩ nói.


Diệp Phong vừa nghe thì càng tức giận.


“Đánh không lại cậu không thể đánh hội đồng sao? Đánh đơn với người khác? Cậu đâu heo à”


Khi Thắm Hạ Lan nghe thầy Diệp Phong có thể tự do nói chuyện điện thoại thì hơi bực, bây giờ nghe anh ta nói như vậy, không khỏi nhíu mày, sau đó nhàn nhạt mở miệng.


“Diệp Phong, tôi là Thẩm Hạ Lan, người đánh cậu ta là Diệp Minh Triết, sao hả? Cậu còn muốn đánh hội đồng chúng tôi? Cậu chắc chứ?”


Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời, đầu bên kia bỗng trầm mặc, một chút âm thanh cũng không có.


Người trẻ tuổi tưởng điện thoại mắt tín hiệu, cằm lên xem, tín hiệu căng.


“Alo, anh Phong, anh còn nghe chứ?”


Diệp Phong ở đầu bên kia tức đến mức muốn bùng nỗ.


“Cậu có bệnh à? Người đánh cậu là cháu trai của tôi, người vừa rồi nói chuyện là chị dâu của tôi, cậu kêu tôi xả giận cho cậu?


Đầu của cậu bị lừa đá à?”


Người trẻ tuổi lập tức đơ rồi, sau không dám tin nhìn Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết.



Thẩm Hạ Lan ngược lại thấy hơi lạ.


Diệp Phong trước đó hung hăng như vậy, sao đột nhiên gọi cô là chị dâu rồi?


Diệp Ân Tuần rốt cuộc đã làm gì với anh ta?


Người trẻ tuổi cũng là kẻ xoay theo chiều gió, sau khi đơ ra một lát thì nhanh chóng nặn ra nụ cười, khom lưng uồn gồi nói: “Chị dâu, cậu chủ, là tôi mắt mù, xin lỗi.”


Thẩm Hạ Lan chỉ mỉm cười nhàn hạt, Diệp Minh Triết lại càng nhíu mày.


“Bớt thấy sang bắt quàng làm họ, ai là chị dâu của cậu?”


“Phải phải phải, nữ thần, chị là nữ thần của tôi, cầu xin hai người lương tay, tha cho tôi. Tôi nói mà, người bình thường sao có thể có kỹ thuật tốt như vậy, thì ra là cậu chủ, vậy thì không sai rồi.”


Người trẻ tuổi với trước đó thật sự là có hai loại thái độ.


Người xung quanh nghe thấy là Thẩm Hạ Lan và Diệp Minh Triết, có người đã bắt đầu chụp ảnh đăng lên facebook, dù sao đối với bọn họ mà nói, người ni tiếng giống như Diệp Ân Tuần, muốn gặp mặt một lần rất không dễ dàng gì, hiện nay có thể nhìn thấy vợ con của anh cũng là một loại vinh hạnh.


Thẩm Hạ Lan thấy người ở đây càng lúc càng nhiều, nắm tay của Diệp Minh Triết, tháp giọng nói: “Chúng ta vẫn là đi thôi.”


“Dạ”


Diệp Minh Triết cũng không quá thích bị người khác chú ý.


Thấy hai người sắp rời đi, người trẻ tuổi cuối cùng cũng thở phào, đưa tay lau mồ hôi, hình xăm hoa anh túc trên cánh tay cậu ta lại khiến Thẩm Hạ Lan dùng bước chân.


*Nữ thân, chị còn có gì căn dặn sao?”


Người trẻ tuổi thật sự sắp rầu chét rồi.


Không phải là muốn đi rồi sao?


Thế nào lại dừng lại rồi?


Thẩm Hạ Lan nhìn hình xăm trên cánh tay cậu ta, lạnh lùng hỏi: “Hình xăm trên cánh tay cậu là sao?”


*Á? Cái này à, đây là hình xăm mà ai đi theo anh Phong đều sẽ xăm như vậy, đây là ký hiệu của chúng tôi.”


Người trẻ tuổi vội trả lời.


Đáy mắt của Thảm Hạ Lan vụt qua một tia thâm ý.


Nói như vậy hoa anh túc và Diệp Phong quả thật có quan hệ.


Cũng không biết bên Diệp Ân Tuần hỏi ra được cái gì rồi.


“Cậu tên là gì?”


Thẩm Hạ Lan bỗng hỏi tên của người trẻ tuổi thì dọa người trẻ tuổi giật mình, có điều vẫn vội nói: “Tôi tên Trương Huy.”


“Cho tôi số điện thoại, có chuyện tôi sẽ tìm cậu, nhưng cậu tốt nhát đừng rời khỏi Hải Thành, cậu biết đó, tôi không muốn để cậu rời khỏi thì cậu đi không được.”



Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói.


Trương Huy vội gật đầu.


“Được được được, nữ thần nói cái gì thì là cái đó.”


Trương Huy vội cho Thẩm Hạ Lan số điện thoại của mình.


Thẩm Hạ Lan sau khi lưu lại thì dẫn Diệp Minh Triết rời khỏi khu trò chơi.


Diệp Minh Triết nhìn Thẩm Hạ Lan, tháp giọng hỏi: “Mẹ, mẹ có phải là muốn điều tra chuyện trong nhà dì Lam không?”


“Phải, chuyện này không giải quyết, sự ngăn cách giữa mẹ và dì Lam của con không gỡ bỏ được. Có điều đây đều là chuyện giữa người lớn bọn mẹ, con không cần nhọc lòng.”


Thẩm Hạ Lan xoa xoa đầu của Diệp Minh Triết.


Diệp Minh Triết là thật sự trưởng thành rồi, cách thức xử lý sự việc vừa rồi khiến Thẩm Hạ Lan rát là an ủi.


*Ò, có chỗ nào cần con thì con sẽ giúp, hoa anh túc này con về sẽ lên mạng tra, xem thử là ký hiệu của tổ chức gì, có lẽ chúng ta sẽ có phương hướng điều tra.”


“Được.”


Thẩm Hạ Lan dẫn Diệp Minh Triết ra ngoài ăn chút gì đó, lúc này mới về đến nhà tổ nhà họ Diệp.


Chỉ có điều khi bọn họ về đến, ở cửa nhà thấy một chiếc xe, nhìn trông không phải quá quen.


Nhà có khách đến?


Sao không có ai gọi điện cho cô?


Thẩm Hạ Lan sau khi dừng xe ở trong gara, dắt tay của Diệp Minh Triết đi vào phòng khách.


“Má Hoàng, có khách đến sao?”


Tử ở bệnh viện chăm sóc cho bọn trẻ, Triệu Ninh ở bên ngoài làm việc, Diệp Ân Tuấn không yên tâm để Thẩm Hạ Lan một mình, thuê một giúp việc theo giờ về, hôm nay mới là ngày đầu tiên đi làm, nghe tháy Thẩm Hạ Lan gọi bà ta, vội vàng chạy ra.


“Mợ chủ, có một cặp vợ chồng già nói là ba mẹ của cô, dẫn một cô gái đến, tôi nói để tôi gọi điện cho cô, bọn họ nói không cân, đợi cô trở về là được, bây giờ được tôi sắp xếp xem TV ở trong phòng khách.”


Lời của má Hoàng khiến Thẩm Hạ Lan khựng lại.


Một cặp vợ chồng già? Ba mẹ?


Lẽ nào là ba mẹ Thẩm đi du lịch về rồi?


Trên mặt Thảm Hạ Lan bỗng xuất hiện nụ cười, rảo bước dắt tay của Thẩm Minh Triết đi về phía phòng khách.


“Ba mẹ, hai người về rồi sao?”


Cô bỗng kéo mở cửa của phòng khách ra, một màn trước mắt khiến nụ cười của cô lập tức cứng đờ trên mặt.




Cục Cưng Có Chiêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cục Cưng Có Chiêu Truyện Cục Cưng Có Chiêu Story Chương 869
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...