Cục Cưng Có Chiêu

Chương 864



Chương 864:


 


Sau khi Diệp Nghê Nghê với Diệp Tranh ra khỏi cửa thì mới phát hiện mình mặc rất ít đồ.


 


“Lạnh quá đi thôi!”


 


Cô bé xoa xoa cái tay nhỏ, không ngừng hà hơi, cái mũi nhỏ bị đông lạnh đến đỏ lên.


 


Diệp Tranh vội vàng kéo cô bé lại.


 


*Đi thôi, về nhà mặc áo khoác vào.”


 


“Đừng mà, nếu như mà bị ba nhìn thấy thì sẽ thê thảm lắm đó, chắc chắn là ông ấy sẽ không cho chúng ta đi ra ngoài đâu, với lại nếu như mà ba biết chúng ta đi tìm chú Tô, vậy thì càng xong đời nữa rồi. Đi thôi, gọi xe một lát là tới thôi.


 


Diệp Nghê Nghê trực tiếp từ chối.


 


Diệp Tranh biết lúc Diệp Nghê Nghê đã muốn rồi thì cho dù có mười con trâu cũng kéo không lại, cậu bé vội vàng cởi áo khoác của mình ra khoác lên trên người của Diệp Nghê Nghê.


 


“Em mặc đi, đừng để bị cảm.”


 


Diệp Nghê Nghê lập tức cảm thấy ám áp hơn rất nhiều, nhưng mà nhìn Diệp Tranh một chút, có chút lo lắng mà hỏi: “Anh Tranh, anh không lạnh hả?”


 


“Không sao đâu, anh là con trai mà, anh có thể chịu đựng được.”


 


Diệp Tranh nói năng hùng hỗn, lại không tự chủ được mà run một cái.


 


Hai đứa nhỏ gọi một chiếc xe taxi trực tuyến rồi sau đó đi khỏi.


 


Sau khi Diệp Ân Tuần ôm Thẩm Hạ Lan vào trong phòng ngủ, anh chỉnh nhiệt độ điều hòa, sau đó cởi quần áo ra nằm xuống cùng với Thẩm Hạ Lan.


 


Không bao lâu sau, hai người mệt mỏi vô cùng đã chìm vào giấc ngủ, không biết hai đứa nhỏ ở trong nhà đã đi ra ngoài.


 


Sau khi Triệu Ninh giải quyết mọi chuyện xong xuôi thì dẫn theo Diệp Minh Triết về nhà, nhưng mà lại không tháy bọn Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh đang ở đâu. Có điều nghĩ đến Diệp Ân Tuần về nhà trước bọn họ, nếu như bọn nhỏ xảy ra chuyện gì thì chắc chắn Diệp Ân Tuần sẽ lập tức tìm kiếm.


 


Diệp Minh Triết còn đi tới phòng nhìn thoáng qua, phát hiện Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan vẫn đang nghỉ ngơi, cậu bé liền lui ra ngoài.


 


“Chắc có lẽ là ba mẹ đã đưa hai người bọn họ đến nhà của ông ba rồi.”


 


Diệp Minh Triết nói như vậy rồi liền trở về phòng của mình nghiên cứu mã.


 


Tất cả mọi người đều không biết hai đứa bé này ra khỏi nhà.


 


Sau khi Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh leo lên xe, vẫn còn đang líu ríu nói chuyện, Diệp Tranh vẫn yên tĩnh nghe như trước đây, cậu bé cũng đang quyền sách y ở trong tay, trong lòng thì ảo não mình học tập quá chậm. Hai người đều không phát hiện hệ thống gọi xe trực tuyến đã bị đóng, và tuyến đường mà bọn nó đang đi bị chệch hướng.


 


Đi một hồi lâu, Diệp Nghê Nghê đột nhiên ngắng đầu lên lại phát hiện con đường này không quen thuộc, vội vàng kéo Diệp Tranh.



 


“Anh Tranh, anh ơi, anh xem xem ở đây là ở đâu vậy, em không nhớ đến nhà của chú Tô lại đi tới nơi này.”


 


Diệp Tranh vội vàng ngắng đầu lên, lúc này mới phát hiện đường đi không đúng.


 


“Chú tài xế ơi, chú đi nhằm đường rồi.”


 


Diệp Tranh vội vàng nói.


 


Tài xế cười lạnh nói: “Vậy hả, không sai đâu, con đường này là đúng rồi.”


 


Diệp Tranh đột nhiên nhận tháy sự nguy hiểm.


 


Một tay của cậu bé kéo Diệp Nghê Nghê vào trong ngực, thấp giọng nói: “Báo cảnh sát nhanh đi.”


 


Diệp Nghê Nghê dừng lại một chút, lại lấy điện thoại di động ra một lần nữa, lại bị tài xế nhanh chóng giật lây, sau đó ném ra ngoài khỏi cửa sổ.


 


“Báo cảnh sát hả? Hai đứa con nít bọn mày. rất đáng yêu, báo cái gì mà báo chứ, chú chơi với bọn mày một trò chơi có được không?”


 


Tài xế khoảng chừng bốn mươi tuổi, xưng chú với hai đứa nhỏ đúng là không có sĩ diện, lúc ông ta nói chuyện mà mắt vẫn cứ luôn nhìn Diệp Nghê Nghê, bộ dáng hèn mọn đó làm lông mày của Diệp Tranh nhíu chặt lại.


 


“Chú muốn làm cái gì, tôi nói cho chú biết, ba mẹ của chúng tôi cũng không phải là người bình thường đâu, chú tốt nhát nên nghĩ thông suốt r: hẳn động vào chúng tôi, nếu không thì ba mẹ của chúng tôi sẽ cho chú biết mặt.”


 


Lúc Diệp Tranh nói chuyện lại không ngừng bảo vệ Diệp Nghê Nghê đằng sau lưng mình, có gắng ngăn cản ánh mắt của tài xế nhìn về phía Diệp Nghê Nghê.


 


Ánh mắt đó quả thật làm cho người ta khó chịu.


 


Diệp Nghê Nghê núp ở sau lưng của Diệp Tranh, vô cùng sợ hãi.


 


Cô bé nhìn thấy Diệp Tranh cầm điện thoại ở trong tay, hơn nữa ánh mắt của ông ta tạm thời không phát hiện được chỗ này, cô bé nằm sắp ở một bên cầm lấy điện thoại nhanh chóng gửi tin nhắn qua cho Diệp Ân Tuần.


 


“Ba ơi, cứu mạng, có người muốn hại bọn conl”


 


Bởi vì gọi xe bằng điện thoại của Diệp Tranh, Diệp Nghê Nghê nhanh chóng gửi biển số xe qua, sau đó liền giấu điện thoại di động ở trong giày của Diệp Tranh.


 


Làm xong hết tất cả, Diệp Nghê Nghê bị hù sợ chết đi được.


 


Tài xế nhìn thấy ánh mắt của Diệp Tranh cố cháp như thế, không khỏi có chút ảo nảo.


 


“Cái thằng nhóc thối này, mày nhìn tao làm cái gì, tao nói cho mày biết nếu như mày ngoan ngoãn thì một lát nữa tao sẽ bán mày và một ngôi nhà lương thiện, nếu không tao sẽ bán mày lên trên núi, đến lúc đó đảm bảo mày sẽ chịu đủ mệt nhọc. Tránh qua một bên cho tao đi, đừng làm chậm trễ chuyện tốt của ông đây.”


 


Lúc tài xế nói chuyện thì đã lái xe đến một chỗ im ắng.


 


Xe đều đã bị khóa lại, hai đứa nhỏ có muốn chạy cũng chạy không thoát.


 


Trong lúc nhất thời, Diệp Tranh có chút nóng nảy.


 



Cậu bé che chở cho Diệp Nghê Nghê, mặc dù là tuổi còn nhỏ nhưng mà lại rất tỉnh táo: “Chú không nhìn ra chất vải mà bọn tôi đang mặc ở trên người hả, hay là chú không biết chỗ chú đón bọn tôi là khu biệt thự? Tôi thật sự không phải là hù chú đâu, nếu như chú dám làm gì với tôi, vậy thì chú sẽ không có cách nào đặt chân ở Hải Thành được nữa.”


 


Tài xế cười lạnh nói: “Cái chỗ mà bọn mày nói ấy, ngày hôm nay camera bị sửa rồi, không ai biết tao đến đón bọn mày đâu. Tao nghĩ là người lớn trong nhà của bọn mày cũng không biết bọn mày ra ngoài, nhìn xem cô bé này mặc như thế nào, căn bản cũng không mặc áo khoác, tao nghĩ chắc là bọn mày lén lút chạy ra ngoài. Néu đã như vậy, đương nhiên không có ai biết tao làm gì với bọn mày, sau đó tao sẽ bán bọn mày đi đến một nơi khác, ba mẹ của bọn mày cũng tìm không tháy, thằng nhóc thối, mày mau tránh qua một bên, tao không có hứng thú với mày.”


 


Ông ta nói xong liền muốn bước lên bắt Diệp Nghê Nghê.


 


“AI Anh ơi!”


 


Diệp Nghê Nghê bị dọa hét toáng lên.


 


Tài xế vô cùng hưng phán.


 


“Kêu đi, ở đây là vùng ngoại ô, không có người nào đến đây đâu, cho dù bọn mày có kêu rách cả cuống họng cũng không có ai nghe được, huống hồ gì mày làm như vậy càng làm chú đây hưng phấn.”


 


Ánh mắt của tài xế lại càng hèn hạ hơn nữa.


 


Hai mắt của Diệp Tranh đột nhiên híp lại.


 


Mặc dủ cậu bé không biết tài xé muốn làm gì với Diệp Nghê Nghê, nhưng mà cậu bé có thể hiểu được người tài xế này không có ý tốt.


 


“Tôi cảnh cáo chú, chú đừng có đến gần chúng tôi, nếu không thì chúng tôi sẽ không khách khí với chú đâu.”


 


Mặc dủ là Diệp Tranh vẫn còn nhỏ, nhưng mà bây giờ lại trông vô cùng có khí thế.


 


Tài xế bị cậu bé hủ một cái, sau đó nghĩ tới mình bị một đứa nhỏ hù dọa thì lập tức nổi giận.


 


“Mẹ nó chứ, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, tao thấy mày không muốn sống nữa rồi.”


 


Tài xế quạt một bàn tay về phía của Diệp Tranh.


 


Diệp Tranh cũng không nhúc nhích, chờ đến lúc tài xé cử động, bắp chân của cậu bé trực tiếp nhắc lên đạp vào phần dưới của tài xế.


 


“Má nó, cái thằng nhóc này mày cũng quá đen tối rồi.”


 


Tài xế vội vàng phòng vệ.


 


Đúng lúc này, Diệp Nghê Nghê đột nhiên đứng dậy duỗi hai tay ra đâm thẳng vào trong mắt của tài xế.


 


“Tôi đâm chết chú!”


 


Khí lực của Diệp Nghê Nghê vẫn không đủ lớn, nhưng mà cũng đủ làm cho tài xế đau đớn vội vàng che mắt lại, vô thức lùi về phía sau.


 


Diệp Tranh thừa cơ đẩy cửa xe ra, kéo Diệp Nghê Nghê chạy đi.


 


“Thằng nhóc thối, con nhỏ thói tha, hai đứa bọn bay đứng lại cho tao.”


 


Tài xế nóng sôi cả mắt.



 


Bị hai đứa bé bắt nạt như thế, tài xé cảm tháy thật là mát mặt, néu như ngày hôm nay không bắt hai cái đứa nhóc này lại, ông ta sẽ khó mà tiêu tan mối hận trong lòng.


 


May mắn là Diệp Nghê Nghê cũng được huán luyện trong quân đội mấy ngày, hiện tại mặc dù thể lực không bằng với lúc trước nhưng mà vẫn có thẻ đuỏi kịp bước chân của Diệp Tranh.


 


Cô bé thật sự rất sợ, nhưng mà lại có chút hưng phán.


 


“Anh ơi, hồi lúc nãy em đâm trúng mắt của ông ta đó.”


 


“Anh biết rồi, Nghê Nghê thật là giỏi, chúng ta đi nhanh lên.”


 


Diệp Tranh quan sát địa hình, hướng xuống phía dưới là một rừng cây, không phải là nơi để bọn nó chạy trốn.


 


“Nghê Nghê, chúng ta chạy ra đường lớn đi.”


 


“Dạ”


 


Diệp Nghê Nghê vội vàng chạy theo Diệp Tranh.


 


Nhưng mà dù sao hai đứa bé cũng còn là con nít, cho dù được huấn luyện mấy ngày trong quân đội, thể lực cũng có tăng lên, nhưng mà bước chân vẫn không nhanh, không bao lâu sau liền bị tài xế đuỏi tới.


 


Đầu tiên là tài xế bắt lầy cổ áo của Diệp Nghê Nghê, sau đó đột nhiên kéo một phát, Diệp Nghê Nghê liền bị ông tay kéo vào trong ngực.


 


*Con nhỏ thối tha lại còn dám đâm vào mắt của tao, một lát nữa tao sẽ để cho mày biết cái gì gọi là sống không bằng chết.”


 


Tài xế cũng không đuổi theo Diệp Tranh, ông ta ôm Diệp Nghê Nghê vào trong ngực liền chạy về phía xe của mình.


 


Diệp Tranh ngây ra một lúc mới ý thức được mục tiêu chủ yếu của tài xế là Diệp Nghê Nghê, cậu bé liền chạy ngược trở về.


 


“Ông thả em gái của tôi ra!”


 


Có thể là do kích phát tiềm năng, Diệp Tranh giống như bị điên mà nhào tới bắt lấy đùi của tài xế rồi cắn.


 


“AI Đau chết tao mát, cái thằng nhóc thối này.”


 


Tài xế bị đau đá một đá vào trong ngực Diệp Tranh.


 


Diệp Tranh chỉ cảm thấy có một mùi vị tanh tưởi dâng lên, nhưng mà khi nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của Diệp Nghê Nghê, cậu bé không dám buông tay, lại không dám nhả ra mà cắn tài xế hết lần này đến lần khác, nhát định phải để tài xế buông Diệp Nghê Nghê xuống.


 


“Muốn chết!”


 


Trong đôi mắt của tài xế xuất hiện sự chết chóc.


 


Diệp Nghê Nghê khóc ẩm lên.


 


“Anh ơi, đừng có cắn, đừng có đánh anh trai của tôi, đừng mài!”


 



Diệp Nghê Nghê vùng vẫy, nhưng mà tài xế không chịu nghe, ông ta lại đạp từng đạp vào trong ngực của Diệp Tranh.


 


Khóe miệng của Diệp Tranh rịn ra vết máu, không biết là của ai, nhưng mà cậu bé không buông tay.


 


Diệp Nghê Nghê khóc đến nỗi cả giọng đều khàn, nhìn tháy tài xé vẫn ác độc như thế, cô bé trực tiếp vươn tay ra cào mặt của tài xế.


 


“Cái tên xấu xa này, tôi cào chết ông, ai kêu ông đánh anh trai của tôi!”


 


Diệp Nghê Nghê giống như là một con mèo nhỏ bị chọc giận, móng tay sắc bén cào ở trên mặt của đối phương, cào không được hai lần thì đã xuất hiện vét máu.


 


“AP”


 


Tài xế tức giận, ông ta trực tiếp ném Diệp Nghê Nghê ra bên ngoài.


 


Đúng lúc ở đây có một con đường dốc, sau khi Diệp Nghê Nghê bị ném đi, thuận thế lăn xuống theo con đường dóc.


 


“Nghê Nghê!”


 


Trái tim của Diệp Tranh muốn dừng đập.


 


Diệp Nghê Nghê đã làm phẫu thuật, sức khỏe không tốt cho lắm, Diệp Tranh đều biết tình huống này, bây giờ lại bị tài xé ném xuống từ một nơi cao như vậy, quả thật Diệp Tranh không dám suy nghĩ.


 


“Tôi muốn giết ông!”


 


Diệp Tranh giống như bị điên mà nhặt lấy tảng đá ở một bên sau đó ném về phía tài xế.


 


Cậu bé không quan tâm tài xế đang đánh mình, cậu bé cầm được cái gì thì ném đó, thậm chí còn sử dụng quân thẻ quyền tránh thoát khỏi đòn tấn công của tài xế, sau đó lại giống như là một người điên mà tấn công tài xế.


 


Hai mắt của Diệp Tranh đỏ ngâu.


 


Vừa nghĩ tới có lẽ Diệp Nghê Nghê sẽ xảy ra chuyện, cậu bé liền không thể khống chế được mà bùng nổ.


 


Hỏi lúc đầu tài xế còn có thể chiếm thế thượng phong được một chút, nhưng mà khi gặp Diệp Tranh liều mạng như thế, cuối cùng ông ta cũng đã sợ hãi.


 


“Mẹ nó, coi như ngày hôm nay tao không may mắn đi!”


 


Tài xế đạp Diệp Tranh một đạp, sau đó vội vàng chạy khỏi.


 


Ông ta đúng là ăn trộm một con gà không thành còn mắt một nắm gạo.


 


Diệp Tranh bị ông ta đạp một cái, thiếu chút nữa đã không thở nổi, nhưng mà cậu bé vẫn còn nhớ Diệp Nghê Nghê nên vội vàng chạy xuống con đường dốc, nhưng mà bởi vì ngực quá đau nên cậu bé đột nhiên lảo đảo một cái, cả người té ngã trên mặt đất, có làm như thế nào cũng không bò dậy được.


 


“Nghê Nghê, Nghê Nghê, em đừng sợ, anh tới đây.”


 


Diệp Tranh không đứng dậy nỗi, cậu bé chỉ có thẻ lết từng lét về phía trước, dòng máu đỏ tươi thắm trên mặt đất kéo ra một vết máu thật dài đằng sau lưng của cậu bé, ai nhìn thấy thì cũng phải giật mình.


 




Cục Cưng Có Chiêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cục Cưng Có Chiêu Truyện Cục Cưng Có Chiêu Story Chương 864
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...