Cục Cưng Có Chiêu

Chương 852



CHƯƠNG 852: CHÚNG CON CHẠY KHÔNG ĐƯỢC


Sau khi Lam Tử Thất rời khỏi phòng, Lam Dũng còn đang do dự.


Thực ra Lam Tử Thất cũng không phải kẻ ngốc, cô biết Lam Dũng muốn đẩy mình đi, chỉ là không muốn khiến cậu đau lòng mà thôi.


Bây giờ nghe thấy Lam Dũng lục tìm điện thoại, cuối cùng vẫn là thở dài một tiếng rời đi, trong tay cầm sim điện thoại của cậu.


Lam Dũng cuối cùng quyết ý, lúc định gọi điện thoại cho Thẩm Hạ Lan mới phát hiện sim điện thoại không thấy đâu.


Cậu lập tức sững lại, không biết Lam Tử Thất đã lấy sim điện thoại của mình đi từ lúc nào, bây giờ nhìn điện thoại không có sim, cậu bất giác cười khổ.


Bây giờ dù có điện thoại thì có tác dụng gì chứ?


Lam Tử Thất trước nay không cho cậu gọi thức ăn ngoài, sợ gây phiền phức, bất kể chuyện gì cũng tự mình làm, bây giờ mới bao lâu đâu, cô đã gầy đi rất nhiều.


Lam Dũng biết là mình liên lụy chị, nhưng bây giờ ngay cả tư cách chết cậu cũng không có, nếu cậu thật sự chết rồi, có lẽ Lam Tử Thất sẽ thật sự không sống nỗi nữa.


Cậu sống thực ra chính là vì Lam Tử Thất.


Lam Dũng thở dài nằm xuống, hung hăng đánh lên đôi chân mình, nhưng một chút cảm giác cũng không có.


Hoàng Phi!


Cái tên này bị cậu khắc vào trong xương cốt, rồi sẽ có một ngày cậu sẽ khiến hắn trả giá.


Sau khi Lam Tử Thất ra khỏi nhà, nhìn thấy bên ngoài khắp nơi đều là người của nhà họ Hoắc và nhà họ Diệp đang tìm kiếm, cô biết họ đang tìm mình.


Xem ra thật sự không thể ở lại Hải Thành nữa, cô và Lam Dũng cần nhanh chóng rời khỏi đây, không chỉ là vì Thẩm Hạ Lan, cũng là vì Lam Dũng, bất kể thế nào, cô tuyệt đối không thể để cậu xuất hiện bất kỳ vấn đề và nguy hiểm nào.


Lam Tử Thất tránh đi tất cả mọi người, bỗng nhìn thấy một chiếc xe lái về phía nhà tổ nhà họ Diệp.


Cô mơ hồ nhìn thấy Diệp Minh Triết và Diệp Tranh.


Con ngươi Lam Tử Thất có chút ẩm ướt.


Những đứa bé này, đời này của cô e rằng không còn cơ hội nhìn thấy chúng nữa.


Lam Tử Thất sợ bản thân khó chịu, vội vàng xoay người rời đi.


Diệp Minh Triết cúi đầu nghịch điện thoại, bỗng ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài một cái.


Diệp Nghê Nghê bị động tác của cậu bé làm giật mình.



“Anh, anh làm gì vậy? Nhìn gì đó?”


Nói rồi, cô bé cũng nhìn theo ra ngoài.


Diệp Minh Triết cau mày, khí thế đã có chút giống Diệp Ân Tuấn.


“Vừa nãy hình như cảm giác có ánh mắt nhìn chúng ta.”


“Sao có thể? Chúng ta là xe quân đội, ai dám nhìn chúng ta?”


Những ngày nay Diệp Nghê Nghê ở trong quân khu luyện tập, thân thể cường tráng hơn không ít.


Diệp Minh Triết không nói chuyện, lại cúi đầu chơi game, nhưng mờ hồ cảm thấy như sắp có chuyện xảy ra.


Diệp Tranh nhìn cậu, sáp tới.


“Thật sự không phải ảo giác?”


“Có lẽ là ảo giác, mấy ngày nay quá mệt rồi, lát nữa đến nhà tắm rửa ngủ một giấc thật ngon.”


Lời của Diệp Minh Triết khiến Diệp Tranh gật gật đầu, nhưng vẫn rất tò mò nhìn ra ngoài một cái, không có ai mà.


Lúc hàng người lái vào nhà tổ nhà họ Diệp, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đã ở ngoài đợi.


Thẩm Hạ Lan thân thể đặc thù, Diệp Ân Tuấn không muốn cô ra ngoài, nhưng không còn cách nào, cô kiên trì, anh chỉ có thể tùy cô, nhưng cả đường che ô, vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.


Lúc Hoắc Chấn Hiên nhìn thấy họ, cười nói: “Sao còn ra ngoài đón chúng tôi chứ? Tôi cho rằng Diệp Ân Tuấn cậu sẽ đi đón chúng, sao vậy? Còn muốn tôi đích thân đưa về, mặt mũi cậu thật lớn nha!”


Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt nói: “Có chút chuyện nên trễ nãi.”


“Chuyện gì mà còn quan trọng hơn con mình? Đúng rồi, tôi thấy trên đường khắp nơi đều là người của nhà họ Hoắc chúng tôi và nhà họ Diệp các cậu, đã xảy ra chuyện gì?”


“Không có gì, tìm một người.”


Diệp Ân Tuấn mở cửa.


Diệp Nghê Nghê nhảy ra trước nhất.


“Ba, con nhớ ba chết mất.”


Cô bé trực tiếp nhảy lên người Diệp Ân Tuấn, hai tay ôm lấy cổ anh, hôn chụt chụt vào hai má.


Bị giọng nói mềm mại của con gái công kích, nụ cười của Diệp Ân Tuấn càng đậm.


“Ba cũng nhớ con. Mau về nhà, đừng dầm mưa.”


Diệp Ân Tuấn đặt Diệp Nghê Nghê xuống.



Cô bé đi tới trước mặt Thẩm Hạ Lan, cẩn thận nhìn bụng cô, nói: “mẹ, bụng mẹ sao không có chút thay đổi nào vậy? Em gái nhỏ chưa lớn sao?”


Thẩm Hạ Lan mặc dù tâm trạng không tốt, nhìn thấy con mình quay về, ít nhiều vẫn là thoải mái một chút.


“Em gái nhỏ lớn chậm, đến đây, mẹ dắt con về nhà.”


“Đợi anh trai.”


Diệp Nghê Nghê đứng cạnh Thẩm Hạ Lan.


Lúc Diệp Minh Triết và Diệp Tranh xuống xe, Diệp Tranh có chút kích động nhìn Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, cười nói: “Ba, mẹ, chúng con về rồi.”


“Ngoan!”


Thẩm Hạ Lan kêu cậu bé đi tới.


Diệp Minh Triết thật ngầu xuống xe, tay còn cầm trò chơi đang chơi, khiến Diệp Ân Tuấn có chút buồn bực.


“Không biết gọi à?”


“Lão Diệp, con về rồi.”


Nói xong, cậu bé trực tiếp lướt qua người anh đi tới cạnh Thẩm Hạ Lan, thấy cô cười híp mắt nhìn mình mới cất điện thoại đi.


“mẹ, con về rồi.”


Thẩm Hạ Lan nhìn ba đứa bé đều có chút đen, nhưng lại càng thêm khỏe mạnh, cười nói: “Mau vào nhà. Vì có chuyện bất ngờ, mẹ và Ba đều không làm cơm, các con tắm rửa rồi đợi một chút, mẹ đi làm ngay.”


“Nào tới phiên chị làm cơm? Em đến là được rồi.”


Hoắc Chấn Hiên tự đề cử.


Diệp Ân Tuấn nhìn anh ta một cái, thấp giọng nói: “chú không muốn về xem xem đã xảy ra chuyện gì?”


“Không muốn, trong nhà có Hoắc Chấn Đình, không xảy ra chuyện gì được, dù thật sự có chuyện, anh ta cũng có thể giải quyết, vẫn là ăn cơm quan trọng nhất.”


Hoắc Chấn Hiên cùng đám trẻ vào nhà.


Trải qua một trận giằng co như vậy, Thẩm Hạ Lan có chút mệt, nhưng nhìn thấy đám trẻ, cô vẫn là rất vui, đương nhiên không muốn lên lầu nhanh như vậy.


Diệp Minh Triết là người đầu tiên phát hiện cô mệt mỏi, cậu bé tìm gối dựa cho cô, thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ mệt thì quay về nghỉ ngơi đi, chúng con tắm xong rồi ra, mẹ yên tâm, chúng con không chạy được.”


“Nhóc thối, con còn muốn chạy đi đâu?”


Thẩm Hạ Lan khẽ nhèo cái mũi cậu bé, lúc này mới phất hiện con trai cao hơn rồi.


“Sắp đến tết rồi, con muốn quà gì?”



Thẩm Hạ Lan vuốt vuốt tóc trước trán cậu bé.


Diệp Minh Triết mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không ngăn cản, đại khái là người có thể động vào tóc cậu cũng chỉ có cô mà thôi.


“Con muốn mấy quyển sách đen.”


Lời của Diệp Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan khựng lại một lát.


“Sách đen là sách gì?”


“Sách của liên minh hacker, cái này mẹ không mua được, con có cách lấy được, mẹ đừng lo lắng nữa, mẹ vẫn là hỏi Nghê Nghê và Diệp Tranh cần gì đi.”


Diệp Minh Triết nói xong liền im lặng.


Thẩm Hạ Lan biết con trai mình về phương diện máy tính không tệ, nhưng liên minh hacker là cái quỷ gì?


Diệp Ân Tuấn vừa khéo đi tới, nghe thấy lời của Diệp Minh Triết, vội giải thích: “Liên minh hacker chính là liên minh của một số tổ chức hacker tự phát hàng đầu trên thế giới, kỹ thuật đều không tệ, họ tiếp nhận một số nhiệm vụ, giá cả khá cao, thuộc vùng xám.”


Thẩm Hạ Lan vừa nghe liền có chút lo lắng.”


“Con trai anh muốn đi vùng xám lăn lộn?”


“Cũng không có gì không được.”


Diệp Ân Tuấn không quá để tâm những thứ này, liên minh hacker không xem kinh nghiệm, chỉ nhìn bản lĩnh, với bản lĩnh của Diệp Minh Triết muốn vào liên minh hacker cũng không phải chuyện khó khăn gì, liền xem bản thân cậu bé có muốn hay không.


Thẩm Hạ Lan còn muốn nói gì đó, liền nghe thấy Diệp Nghê Nghê nói: “mẹ, anh rất lợi hại, anh ở quân khu giúp ông chú ba phá một vụ án, hình như chính là dùng hacker máy tính gì đó, dù sao mọi người đều rất sùng bái anh, fan của anh rất nhiều.”


Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đều sững sốt.


Diệp Minh Triết giúp Hoắc Chấn Hiên phá án?


Hoắc Chấn Hiên nghe thấy thì cười nói: “À, đúng, chính là vụ án của Phương Thiến lần trước, bà ta có thể nhanh chóng sa lưới, bọn chú có thể nhanh chóng khóa chặt người liên hệ của bà ta đều là công lao của Diệp Minh Triết, kỹ thuật máy tính của tên nhóc này quá tuyệt. Có con trai thiên tài như vậy, hai người thật sự định mai một?”


“Chú có ý gì?”


Diệp Ân Tuấn trực tiếp ngồi lên sofa, sắc mặt nhàn nhã nhìn Hoắc Chấn Hiên.


Hoắc Chấn Hiên sờ sờ mũi, còn chưa nói gì, Diệp Nghê Nghê đã mở miệng.


“mẹ, Ba, hai người biết không? Không chỉ anh con xuất sắc, anh Tranh càng lợi hại. anh ấy ở trên trận địa cứu về rất nhiều chiến sĩ. Mọi người đều gọi anh ấy là tiểu thần y đấy.”


“Cái gì?”


Thẩm Hạ Lan lập tức kinh ngạc.


Diệp Ân Tuấn cũng sững sốt, không tin nổi nhìn sang Diệp Tranh.



Diệp Tranh có chút ngại ngùng gãi đầu nói: “Con chỉ là học vài điều sư phụ dạy, cũng không có gì.”


“Học Trương Linh?”


“Dạ.”


Diệp Tranh gật đầu.


Thẩm Hạ Lan lại có chút ngây ngốc.


“Trương Linh dạy con lúc nào?”


“Bảy giờ tối mỗi ngày, sư phụ đều sẽ dạy online, hơn nữa con đã học được sáu vị và tám mạch kỳ kinh trên cơ thể người rồi, sư phụ còn dạy con châm cứu, hiện tại con còn chưa học xong.”


Diệp Tranh rành rọt nói, lại khiến Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan cả kinh.


Họ tìm lâu như vậy cũng không tìm thấy Trương Linh, không nghĩ tới mỗi tối bà ta còn dạy Diệp Tranh y học, họ thật sự không nghĩ tới.


“Sao vậy? Ba, mẹ, có vấn đề gì sao?”


Diệp Tranh có chút sững sốt, cảm thấy mình cũng không có nói gì mà.


Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn vội phản ứng lại, lắc đầu nói: “Không có gì, Trương Linh bây giờ còn đang dạy con?”


“Dạ, sư phụ nói để con qua năm đi tham gia kỳ thi, kỳ thi y học.”


Câu này của Diệp Tranh lập tức như một quả bom ném vào nhà tổ nhà họ Diệp.


Hoắc Chấn Hiên cười nói: “Hai đứa con trai giỏi giang này của hai người ấy, được lão tổng quân khu nhìn trúng rồi, lần này chú về, cũng là muốn hỏi hai người, có muốn để chúng lại quân khu không? Nếu đồng ý, chúng sẽ chính thức trở thành nhân tài được quân khu dốc toàn lực bồi dưỡng, sau này sẽ đi học ở quân khu, trực tiếp hướng lên, tiền đồ cuối cùng thế nào, hai người biết đấy.”


Thẩm Hạ Lan vẫn là ngây người, vội nhìn sang Diệp Ân Tuấn.


Diệp Ân Tuấn nhanh chóng giải thích: “Tiền đồ cuối cùng chính là ở lại quân khu, hoặc là nhân tài kỹ thuật quân khu, cả đời cống hiến cho quân khu, hoặc là ký hợp đồng, đến thời hạn thì giải ngũ, giống như anh vậy.”


Thẩm Hạ Lan cau chặt mày lại.


Cô không nỡ để đám trẻ rời khỏi mình, nhưng chuyện này liên quan đến tiền đồ của chúng, cô biết rõ hơn bất kỳ ai, giấc mơ của Diệp Minh Triết là gì.


“Chuyện này từ từ rồi nói đi, phải xem ý nguyện của bản thân tụi nhỏ, em không có ý kiến. Em tôn trọng chúng.”


Mặc dù Thẩm Hạ Lan nói vậy, nhưng đáy mắt lại có chút đỏ lên.


Diệp Ân Tuấn biết cô không nỡ, khẽ vỗ vai cô, muốn an ủi vài câu, lại nghe thấy điện thoại của Thẩm Hạ Lan bỗng vang lên.


Hai người lập tức sững sốt, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra, số máy xa lạ đó khiến hô hấp Thẩm Hạ Lan cũng có chút gấp gáp.




Cục Cưng Có Chiêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cục Cưng Có Chiêu Truyện Cục Cưng Có Chiêu Story Chương 852
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...