Cục Cưng Có Chiêu

Chương 582


CHƯƠNG 582: LƯƠNG TÂM CỦA CÔ KHÔNG ĐAU SAO


“Cút! Đều cút hết cho tôi! Không cần phải nhắc tới đơn từ chức, không muốn làm thì trực tiếp cút hết! Tôi nói cho các người biết, hôm nay các người rời đi, về sau muốn trở về không có cửa đâu!”


Âm thanh tức giận của Tống Dật Hiên truyền đến. Thẩm Hạ Lan lần đầu tiên nhìn thấy Tống Dật Hiên nổi giận như vậy.


Trong văn phòng có đầy người, lại chỉ có duy nhất ghế của Tống Dật Hiên được bỏ ra. Tống Dật Hiên ngồi trên xe lăn gương mặt vốn đẹp trai nay lại tràn đầy tức giận.


Anh ta đem văn kiện trước mắt toàn bộ đẩy xuống mặt đất, phẫn nộ cùng dáng vẻ chật vật khiến trong lòng Thẩm Hạ Lan đột nhiên đau xót.


“Sếp Tổng chúng tôi cũng phải ăn cơm, không thể ngồi tiếp một tập đoàn sắp phá sản như tập đoàn họ Tống được phải không?”


Có một nhân viên không quen nhìn dáng vẻ lúc này của Tổng Dật Hiên không khỏi mở miệng nói


“Phá sản? Tập đoàn nhà họ Tống sẽ không phá sản, tuyệt đối sẽ không.”


Tống Dật Hiên tay nắm thật chặt tay vịn xe lăn.


Phá sản hai chữ giống một cây dao đâm vào lồng ngực của anh ta.


Cho dù anh ta hiểu được trên thế giới này còn nhiều, rất nhiều kẻ bỏ đá xuống giếng nhưng lại không nghĩ tới những người này đến nhanh như vậy, nhanh đến mức anh ta không còn sức lực chống đỡ.


“Quên đi, Sếp Tổng gượng chống lại cũng không có nghĩa lí gì, chúng tôi cũng là làm ở tập đoàn rất nhiều năm, xem như ở phương diện tình cảm, tôi cho Sếp Tổng một lời khuyên, về sau làm việc khoan dung mà độ lượng, nên cúi đầu liền phải cúi đầu, không ai cả một đời cao cao tại thượng.”


Lời nói của nhân viên kia khiến sắc mặt Thẩm Hạ Lan lập tức trầm xuống. “Ai nói không có người nào cả một đời cao cao tại thượng? Anh ta có thể. Cho dù là gãy chân, anh ta vẫn là Tống Dật Hiên , trên thương trường vẫn là người hô mưa gọi gió. Huống hồ anh ta còn có chúng tôi nhà họ Diệp ở phía sau trợ lực.”



Lời này của Thẩm Hạ Lan vừa nói ra, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.


Tống Dật Hiên nghe được lời Thẩm Hạ Lan nói liền sững sờ, anh ta vô ý thức quay đầu, vừa vặn đối mặt cùng ánh mắt của Thẩm Hạ Lan. Ánh mắt Thẩm Hạ Lan mang theo một tia đau lòng, khổ sở.


Tống Dật Hiên lập tức cảm thấy cực kỳ chật vật, anh ta hận không tìm được một cái lỗ để chui vào. Anh ta không thích nhất cái bộ dáng này của chính mình bị Thẩm Hạ Lan thấy.


Nhìn người ở bên Thẩm Hạ Lan là Diệp Ân Tuấn, Tống Dật Hiên tức giận nhìn về phía anh.


“Anh cũng đến để xem tôi là trò cười sao? Anh một mình đến thì cũng thôi đi, mang theo Hạ Lan đến, là vì để cô ấy nhìn thấy dáng vẻ chán nản của tôi như thế này sao?”


“Tống Dật Hiên tôi không có tâm tư cùng anh đấu võ mồm. Tôi hôm nay đến hoàn toàn là để làm lái xe cho vợ tôi. Anh ít cùng tôi nói qua nói lại đi.” Diệp Ân Tuấn không tức giận, chỉ nhàn nhạt nói.


Thẩm Hạ Lan nhìn thấy dáng vẻ này của Tống Dật Hiên không kìm được đi về phía trước hai bước.


“Tống Dật Hiên!”


“Tất cả các người cút đi! Cút!” Tống Dật Hiên hướng thẳng đến những nhân viên kia nổi giận.


Lúc đầu những người này đến văn phòng của Tống Dật Hiên chính là muốn đến từ chức, bây giờ nghe Tống Dật Hiên nói như vậy, liền vội vàng xoay người rời đi.


Lại có người nhìn thấy Diệp Ân Tuấn tới, ít nhiều để ý nói: “Sếp Tổng chúng tôi vẫn là tiếp tục công việc đi, dù sao ở tập đoàn họ Tống đứng lâu như vậy chúng tôi chính là muốn cùng tập đoàn họ Tống đồng cam cộng khổ.”


“Cút ra ngoài!”


Tống Dật Hiên hiện tại tâm lý rối loạn.


Vì cái gì dáng vẻ mình chật vật nhất lại bị Thẩm Hạ Lan cho nhìn thấy ?



Sau khi những người trong phòng làm việc đều đi ra, Thẩm Hạ Lan lúc này mới đi tới trước mặt Tống Dật Hiên .


“Chân khá hơn chút nào không?”


“Cô là đến đồng cảm với tôi sao? Hay là đến thương hại tôi? Hoặc là bởi vì tôi gãy chân, trực tiếp đưa tiền đến đền cho tôi?”


Ngữ điệu của Tổng Dật Hiên không vui vẻ. Nhưng Thẩm Hạ Lan không tức giận thấp giọng nói: “Tôi chỉ là nghĩ đến thăm anh mà Ân Tuấn là tới vì muốn giúp anh.”


“Giúp tôi? Trông thấy bộ dáng tôi hiện tại như thế này có phải là đặc biệt vui vẻ không? Anh không phải nên thừa cơ hội này thu mua tập đoàn nhà họ Tống hay sao? Như vậy mới là


phong cách của anh đó! Làm sao? Còn đang chờ tập đoàn nhà họ Tống sụp đổ à?”


Đôi mắt Tống Dật Hiên nhìn chằm chằm vào Diệp Ân Tuấn cảm xúc bên trong phức tạp.


Diệp Ân Tuấn nhìn anh ta nhàn nhạt nói: “Anh muốn cam chịu thì tôi cũng không có cách nào, nếu như anh thật sự muốn để cho tôi thu mua tập đoàn họ Tống tôi cũng có thể làm vậy. Tống Dật Hiên tôi cho nhà họ Tống lựa chọn coi như không thể ngay lập tức khôi phục nhà họ Tống lại vinh quang như ngày xưa , nhưng cũng không bị phá sản. Anh đến cùng là ở đây già mồm cái gì?”


“Tôi già mồm cái gì? Tôi đi cứu anh là tôi cam tâm tình nguyện, tôi không cần anh Diệp Ân Tuấn bố thí!” Nói tới nói lui, Tống Dật Hiên chính là không muốn tiếp nhận được Diệp Ân Tuấn bây giờ dùng tâm thế này xuất hiện trước mắt anh ta.


Thẩm Hạ Lan có chút tức giận.


“Tống Dật Hiên mặt mũi của anh quan trọng hay là tập đoàn họ Tổng quan trọng? Nếu như không phải là bởi vì tôi, anh sẽ không đi thành phố A, anh không đi tới đó thì hiện tại cũng sẽ không trở thành cái dạng này. Nói cho cùng, là tối Thẩm Hạ Lan nợ anh. Ân Tuấn cho anh dự án hợp tác, anh tại sao phải nói thành bố thí? Anh ấy đưa ra dự án là bố thí sao? tập đoàn họ Tống các anh nếu như không có thực lực này, anh ấy sẽ cho anh sao? Anh cảm thấy chúng tôi hiện tại là dùng tiền bù đắp cho anh có đúng không? Anh cảm thấy tình nghĩa giữa chúng ta là một thương vụ có thể dùng tiền kết thúc sao? Nếu như anh nghĩ như vậy, vậy thì được anh có thể không tiếp thu ý tốt của chúng tôi, vậy sau này chờ nhìn tập đoàn họ Tống đóng cửa phá sản đi. Đến lúc đó anh nghèo rớt mùng tơi, càng không muốn nhìn thấy tôi có đúng không? Anh là nghĩ tôi cho anh tiền trên đường có đúng không?”


Thẩm Hạ Lan lời nói ra xem như có chút bạc tình. Tống Dật Hiên chỉ cảm thấy trên mặt nóng bỏng.


“Cái gì gọi là trên đường cho tiền?”


“Anh cũng biến thành tên ăn mày rồi tôi không trên đường đưa tiền cho anh chẳng lẽ muốn tại cái thành phố ngầm đó đưa tiền cho anh?” Thẩm Hạ Lan nói câu này trực tiếp khiến khóe miệng Tống Dật Hiên giật giật. “Tôi không có như cô nói thành như vậy? Coi như công ty thật sự đóng cửa, tôi ra ngoài đi làm, tôi cũng không muốn trở thành người đi xin ăn!”.



“Anh thôi đi, những năm này anh tính tình ngang ngược càn rỡ, anh có thể đến công ty nào làm chứ người khác dám thuê anh sao? Quá khứ của anh thể nào ai có thể chịu được, anh đừng nói đi làm kiếm tiền, tôi xem anh không chừng chưa đến một tháng đã chết đói.”


“Thẩm Hạ Lan cổ có ý gì? Cô hôm nay đến chính là vì khiêu khích tôi, cười nhạo tôi đúng không hả?”


Tống Dật Hiện có chút thẹn quá thành giận. Trong lòng Thẩm Hạ Lan chẳng lẽ anh ta cũng chỉ xứng đi ăn xin?


Đây quả thực quá làm cho anh ta tức giận. Thẩm Hạ Lan lại không quan tâm nói: “Anh còn tức giận? Anh không phải là muốn để cho tôi nhìn thấy bộ dạng anh như bây giờ dạng liền nảy sinh lòng áy náy à? Anh không phải là muốn để tôi ôm mối áy náy này sống hết đời à? Muốn để tôi nghĩ tới anh Tổng Dật Hiên liền hận không thể tự đánh chính mình sao?”


“Tôi không nghĩ như vậy.”


“Vậy anh nghĩ như thế nào? Tiếp nhận sự trợ giúp của Ân Tuấn hay cứ khó khăn như vậy ? Có bản lĩnh anh một lần nữa đứng tại giống như dáng vẻ cao cao tại thượng lần nữa phách lối trương dương đi. Hay là anh không dám? Gãy mất một cái chân dũng khí cùng khí thế của anh cũng bị cắt đi rồi sao nên anh mới không dám nhận, bởi vì anh sợ mình không có thực lực, càng muốn làm cho tôi cùng Ân Tuấn xem thường có đúng không?”


Thẩm Hạ Lan càng nói càng nặng. Tống Dật Hiên có chút không chịu nổi. “Tôi không có vô dụng như lời cô nói. Cho dù không có sự trợ giúp của nhà họ Diệp tôi cũng có thể đứng lên, cũng có thể để tập đoàn họ Tổng huy hoàng lần nữa.”


“Vậy mới chứng minh được mắt nhìn người của tôi! Bây giờ dự án này nhà họ Diệp phần đưa ra không phải bố thí, Diệp gia sẽ không cầm hợp đồng trăm tỷ đến làm việc thiện. Nếu như không có năng lực, Diệp Ân Tuấn như thường sẽ đưa đề án cho người khác làm. Đối với anh mà nói, đây là một cơ hội, muốn hay không đều dựa vào anh.”


“Anh yên tâm, nợ anh tôi Thẩm Hạ Lan ghi nhớ trong lòng, tôi còn khinh thường việc dùng tiền đến trả lại món nợ tình nghĩa của anh. Anh nghĩ như vậy là coi thường chính anh cũng là coi thường tôi.”


Thẩm Hạ Lan nói lời này xong, trực tiếp xoay người khoác lên cánh tay Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi, anh ta muốn để tập đoàn họ Tống xong đời, chúng ta làm gì cần phải nhọc lòng”


Diệp Ân Tuấn khóe môi cong lên. Anh cũng không biết dáng vẻ Thẩm Hạ Lan lúc mắng người đáng yêu như vậy. Lúc này Thẩm Hạ Lan thật sự làm Diệp Ân Tuấn mê muội. Tống Dật Hiên thấy Thẩm Hạ Lan tức giận, vội vàng nói: “Thẩm Hạ Lan tôi đã như vậy, cô còn chạy tới bắt nạt tôi sao, lương tâm của cô không thấy đau à?”


“Anh thì sao? Anh chẳng qua chỉ là một cái chân không thể bước đi ? Làm sao? Trị không hết sao? Tôi còn bắt nạt được anh? Anh đường đường là cậu chủ họ Tống có thể bị tôi một cô gái bắt nạt sao, thật đúng là buồn cười. Huống hồ, tôi không có lương tâm, tôi thấy đau gì chứ.”


“Cô!”


Tống Dật Hiên cảm thấy tim lần nữa nhói đau.



Cô gái này khi đối với anh hung ác liền không có chút ái ngại nào.


Diệp Ân Tuấn cười nói: “Thời điểm hai chân toàn diện còn không dấu nổi tôi, hiện tại tàn phế, còn cam chịu muốn từ bỏ thân phận cao quý, anh còn có vốn liếng gì để đấu với tôi? Anh chắc sẽ không muốn để Hạ Lan đi theo anh chịu khổ đâu nhỉ?”


“Diệp Ân Tuấn!”


Thẩm Hạ Lan cảm thấy lời nói của Diệp Ân Tuấn có vấn đề, vừa muốn nói lại bị ánh mắt của Diệp Ân Tuấn ngăn lại.


“Một người đàn ông không thể đưa cho người phụ nữ yêu cầu vật chất cơ bản còn nói gì đến tình yêu? nói suông ai cũng nói được, vậy tình yêu cùng lừa đảo khác nhau ở chỗ nào? Dù sao cơ hội tôi đã cho anh, chính là anh muốn hay không. Tôi ngược lại hi vọng anh vẫn luôn giữ được khí khái như vậy, càng hi vọng anh tự mình đưa tập đoàn họ Tống đi đấu giá, đến lúc đó tôi tuyệt đối sẽ không nương tay, trực tiếp thu mua cho Hạ Lan chơi. Nếu như đây là hi vọng của anh”


Diệp Ân Tuấn càng nói Tống Dật Hiên càng tức giận. “Anh ngậm miệng đi, không phải một mà hơn trăm triệu dự án tôi cũng tiếp! Tôi thật không tin, Diệp Ân Tuấn có thể lớn mạnh so với tôi đến mức nào.”


“Được buổi chiều ký hợp đồng đi, tôi ở nhà chờ anh.”


Diệp Ân Tuấn nói xong, trực tiếp kéo tay Thẩm Hạ Lan nói: “Chúng ta đi thôi, cậu chủ Tống hiện tại đoán chừng không muốn nhìn thấy chúng ta nữa.”


Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút, từ trong túi áo lấy ra một bình thuốc đưa tới. “Thuốc này đối với chân của anh ít nhiều có chút hiệu quả. Tôi thấy anh vẫn là nên đi tìm Tô Nam khám bệnh đừng đến lúc thật sự làm trễ nải thời gian chữa trị”


“Được rồi” Tống Dật Hiên nhìn Thẩm Hạ Lan, đột nhiên trong mắt có chút ẩm ướt.


“Việc cô nhờ vả tôi làm không tốt. Thật xin lỗi.” Tống Dật Hiên đột nhiên nói lời xin lỗi khiến Thẩm Hạ Lan có chút ngạc nhiên. “Tại sao phải xin lỗi?”


“Cô nhờ tôi chăm sóc giúp con trai Minh Triết cùng Diệp Tranh, lúc tôi trở về Diệp Tranh đã rời đi, về sau tôi nghe nói cậu bé vì cứu cô, tự nguyện đáp ứng làm học trò của Diêm Vương sống mười năm. Lúc tôi biết chuyện này tới đó đã không còn kịp, cho nên thật sự xin lỗi.”


“Anh nói cái gì? Anh nói Diệp Tranh thế nào?”


Thẩm Hạ Lan đột nhiên kinh ngạc hỏi. Diệp Ân Tuấn thật muốn đem đầu lưỡi Tống Dật Hiên đi cắt, sao không để cho anh ta bị thương ngoài miệng? Anh trăm phương ngàn kế muốn giấu diếm Thẩm Hạ Lan chuyện này, cứ như vậy bị anh ta trực tiếp chấn động nói ra.


“Cô không biết?” Tống Dật Hiên bất giác đã nhận lại ánh mắt trực tiếp hướng về Diệp Ân Tuấn thấy được ánh mắt như giết người, trong lúc nhất thời sau lưng phát lạnh.



Cục Cưng Có Chiêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cục Cưng Có Chiêu Truyện Cục Cưng Có Chiêu Story Chương 582
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...