Cục Cưng Có Chiêu
Chương 58: Bà diệp chỉ là một người hữu danh vô thực
Diệp Ân Tuấn cũng xem như nhanh chóng, vừa nói xong với Thẩm Hạ Lan không bao lâu đã có y tá đi vào nói vấn đề cần chú ý khi trở về với cô.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan có lửa giận nhưng không trút ra được.
Anh vẫn bá đạo y như năm năm trước, cũng vẫn cảm thấy cô sẽ bị anh khống chế.
Thẩm Hạ Lan siết chặt tay, nhưng cũng biết mình phải nhịn.
Cả quá trình y tá giải thích cô vẫn bình tĩnh không nói gì, bầu không khí khá áp lực, y tá nói xong thì vội vàng rời khỏi.
Diệp Ân Tuấn đứng bên ngoài nhìn, đáy mắt lướt qua cảm xúc phức tạp.
Anh đã sắp xếp người quét dọn lại nhà cửa một lượt, đồ của Sở Anh Lạc cũng đưa hết đến biệt thự bên bờ biển. Biết Thẩm Hạ Lan không thích, trong nhà không hề để lại chút dấu vết nào của Sở Anh Lạc cả, còn bảo giúp việc phun thuốc khử trùng từ trong ra ngoài.
Một tiếng nhanh chóng trôi qua.
Thẩm Hạ Lan biết mình phải thoả hiệp, dù vì sự an toàn của con trai hay vì kế hoạch của mình, cô đều phải đồng ý với yêu cầu của Diệp Ân Tuấn. Nhưng dù biết rõ là thế, cảm giác bị ép buộc thế này thật sự khiến người ta không chấp nhận được.
Cô cho rằng mình dùng một tiếng có thể khiến tâm trạng bình tĩnh hơn, nhưng một tiếng trôi qua, cô vẫn khó chịu bực bội như cũ.
Diệp Ân Tuấn luôn đứng bên ngoài, cầm một điếu thuốc trong tay không ngừng chơi đùa, nhìn ra được tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Lúc Tống Đình gọi điện thoại tới, nói nhà họ Diệp đã dọn dẹp xong, hỏi có cần đến đón không, Diệp Ân Tuấn đột nhiên không muốn phá hỏng cơ hội hai người ở bên nhau.
“Không cần, bên này tôi tự xử lý là được rồi.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn tự xử lý chuyện riêng thế này.
Tống Đình hơi ngạc nhiên, Diệp Ân Tuấn cũng đã cúp máy. Nghe tiếng cúp điện thoại, Tống Đình bắt đầu đánh giá lại vị trí của Thẩm Hạ Lan trong lòng Diệp Ân Tuấn lần nữa.
Xem ra anh ta phải hầu hạ người phụ nữ này cho đàng hoàng.
Sau khi Diệp Ân Tuấn cúp máy thì đi thanh toán tiền nằm viện. Chuyện liên quan đến Thẩm Hạ Lan, bây giờ anh đều muốn tự mình làm, chỉ không biết cô còn cho anh cơ hội không.
Thẩm Hạ Lan đợi rất lâu cũng không đợi được Diệp Ân Tuấn, cô hơi khó chịu, chẳng lẽ người đàn ông này đột nhiên thay đổi ý kiến?
Suy nghĩ như vậy khiến cô vừa vui vừa buồn. Trở về đối mặt với Diệp Ân Tuấn lần nữa, cô từng nghĩ đến đủ kiểu rối rắm, nhưng không ngờ sẽ khó khăn như vậy.
Cô thà rằng nhanh chóng xử lý xong tất cả mọi chuyện với Diệp Ân Tuấn, cũng không muốn rõ ràng trong lòng hận anh còn phải khiến anh yêu mình, sau đó tình nguyện lấy ra thứ cô cần.
Lúc Diệp Ân Tuấn quay lại, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang rối rắm ngồi tại chỗ.
Khi nhìn thấy anh, ánh mắt cô mang theo oán hận, dáng vẻ không cam lòng lại không thể không khuất phục này vô thức lấy lòng Diệp Ân Tuấn.
“Suy nghĩ kỹ chưa?”
“Anh có cho tôi cơ hội để suy nghĩ à?”
Thẩm Hạ Lan nghiến răng nghiến lợi nói.
Dường như Diệp Ân Tuấn lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan của nhiều năm trước, nhớ rõ lần đầu gặp cô, cô vẫn là cô gái nhỏ tràn đầy sức sống, đến bây giờ anh vẫn nhớ rõ ánh mắt ngưỡng mộ yêu thương của cô với anh.
Từng ở độ tuổi, tình cảm tốt đẹp như vậy, sao anh lại không nhìn rõ trái tim mình chứ? Cũng may bây giờ vẫn không muộn, nếu ông trời đã cho anh cơ hội thì anh sẽ không buông tay nữa.
Bây giờ Thẩm Hạ Lan tràn đầy hận thù, anh lại cố ý không thèm quan tâm. Anh đứng dậy dọn dẹp đồ đạc giúp cô, đặc biệt lúc dọn dẹp đồ lót của Thẩm Hạ Lan, vẻ mặt tự nhiên của anh khiến cô rất không thoải mái.
Người đàn ông này năm năm không gặp, da mặt thật sự dày lên rồi.
Thẩm Hạ Lan không cam lòng ra khỏi bệnh viện theo Diệp Ân Tuấn, vì cô bị thương ở chân đi đứng không tiện nên được anh bế ra ngoài, thu hút sự chú ý của người xung quanh, Thẩm Hạ Lan vô thức thấy hơi bực bội.
“Đưa gậy cho tôi, tôi có thể tự đi.”
Cô bực bội nói.
“Tôi chính là gậy của em.”
Diệp Ân Tuấn thuận miệng nói ra, nhưng Thẩm Hạ Lan lại không ưa thích gì.
Hai người im lặng trở về nhà họ Diệp.
Đây là lần đầu tiên quản gia vú Trương nhìn thấy Diệp Ân Tuấn tự mình bế một người phụ nữ đi vào, hơn nữa người phụ nữ này còn cực kỳ xinh đẹp. Bà nhớ tới bà chủ Thẩm Hạ Lan trước kia, ít nhiều có chút xa cách, tự động xem cô là người phụ nữ thấy sang bắt quàng làm họ, đương nhiên sắc mặt cũng không dễ nhìn.
Vú Trương nói rất cứng rắn.
Bà là người làm việc ở nhà họ Diệp từ lúc Diệp Ân Tuấn còn nhỏ, lúc trước mẹ Diệp ít sữa, cố ý mời vú Trương tới, xem như vú nuôi của Diệp Ân Tuấn. Tuy mấy năm nay vẫn mang thân phận quản gia, nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn khá tôn trọng bà.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bà lão từ khi cô vào nhà họ Diệp đã đối xử rất tốt với mình, cảm xúc thoáng thay đổi, nhưng lại không để lộ ra trên mặt, lại còn cười nói: “Bà là ai thế? Giống chủ nhà họ Diệp như thế, chẳng lẽ là bà cụ Diệp?”
Những lời này khiến vú Trương khó chịu.
“Thưa cô, đây là nhà họ Diệp, nhà họ Diệp có quy tắc của nhà họ Diệp. Tổng Giám đốc Diệp cho cô vào ở, cũng không cho cô quyền làm càn.”
“Cô ấy có.”
Cuối cùng Diệp Ân Tuấn cũng lên tiếng, nhưng lời nói ra lại khiến vú Trương cực kỳ ngạc nhiên.
Năm năm nay bà hiểu rõ tình cảm của Diệp Ân Tuấn với Thẩm Hạ Lan hơn bất kỳ ai. Sau trận lửa năm đó, cho dù anh để Sở Anh Lạc vào nhà họ Diệp ở cũng chưa từng liếc nhìn cô ta một lần, càng khỏi nói tới chuyện cho cô ta vào phòng ngủ của mình.
Bây giờ người phụ nữ không rõ lai lịch này đột nhiên đến nhà họ Diệp, còn khiến Diệp Ân Tuấn để ý như vậy, sắc mặt vú Trương lập tức trở nên khó coi.
“Tổng Giám đốc Diệp, chẳng lẽ cậu quên bà chủ rồi sao?”
Trái tim Thẩm Hạ Lan hơi thắt lại, thân thể vô thức cứng đờ.
Rời đi năm năm, e rằng chỉ có bà lão ngay thẳng trước mặt này nhớ đến mình.
Nhớ tới năm năm trước vú Trương đối xử rất tốt với mình, cô quyết định không gây chuyện nữa.
“Bỏ đi, tôi nghỉ ngơi ở đâu cũng thế thôi, hơn nữa tôi cũng không có hứng thú xâm chiếm địa bàn của người khác.”
“Địa bàn của người khác? Em chắc chứ?”
Diệp Ân Tuấn nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Lan, trong đôi mắt mang theo ý nghĩa không rõ ràng.
Cô biết cái gì Diệp Ân Tuấn cũng hiểu, nhưng bây giờ vẫn không thể không đánh đố với anh, cô vội quay đầu đi nói: “Ở nhà họ Diệp chắc phòng khách cũng rất tốt nhỉ?”
Diệp Ân Tuấn thấy dáng vẻ đà điểu của cô thì không nhịn được cười cười, nhấc chân đi về phía phòng ngủ.
“Ông chủ!”
Vú Trương không nhịn được thay đổi xưng hô.
Từ khi Diệp Ân Tuấn quản lý nhà họ Diệp, vú Trương đã bắt đầu gọi anh là Tổng Giám đốc Diệp, trừ lúc cực kỳ kiên trì một chuyện nào đó mới gọi là ông chủ, có thể thấy bây giờ vú Trương để ý cái vị trí phòng ngủ này đến mức nào.
Thẩm Hạ Lan không nhịn được hơi cảm động.
Cô cho rằng năm năm mình chết, trong mắt những người này mình đã tan thành mây khói như sương mù từ lâu, không ngờ vẫn có một người luôn nhớ đến mình như thế.
“Ông chủ, cô Sở đã sinh cậu chủ nhỏ cho nhà họ Diệp rồi, nhưng vẫn chưa từng vào phòng ngủ, sao người phụ nữ này lại có thể vào ở trong phòng ngủ của ông chủ và bà chủ chứ? Chẳng lẽ ông chủ không sợ nửa đêm sẽ mơ thấy bà chủ sao?”
Vú Trương biết mình quá đáng, nhưng mẹ Diệp không ở đây, bà phải nhắc nhở Diệp Ân Tuấn, hơn nữa bà hiểu người trong lòng anh yêu là ai hơn bất cứ kẻ nào, bà cũng muốn giúp Thẩm Hạ Lan giữ lại chốn sạch sẽ cuối cùng.
Diệp Ân Tuấn hơi dừng chân lại.
Anh nhìn bà vú trông mình từ nhỏ đến lớn này, nhỏ giọng nói: “Vú Trương, năm năm rồi, mỗi ngày con đều hy vọng Hạ Lan có thể đi vào giấc mơ của mình, nói với con cuối cùng năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng năm năm rồi cô ấy vẫn chưa từng trở về. Nếu con để người khác vào phòng ngủ của chúng con, mà cô ấy có thể trở về chất vấn thì cũng tốt lắm! Chuyện này con đã quyết định rồi, vú Trương không cần phải nói nhiều thêm nữa. Từ giờ trở đi, Lisa ở nhà họ Diệp sẽ giống như Hạ Lan vậy. Cho dù cô ấy làm gì nói gì, mọi người chỉ cần nghe theo là được. Ở nơi này, cô ấy có quyền làm càn, vì quyền này là con cho!”
“Ông chủ!”
Vú Trương sắp bật khóc, nhưng Diệp Ân Tuấn lại như đã quyết tâm, không nói thêm gì nữa, bế Thẩm Hạ Lan đi lên lầu.
Thẩm Hạ Lan thì im lặng không nói gì.
Lời này là cố ý nói cho cô nghe sao?
Năm năm trước, khi bọn họ vẫn còn là vợ chồng cũng chưa từng thấy Diệp Ân Tuấn đối xử tốt với cô như vậy. Cả nhà họ Diệp, ngoài vú Trương, không ai cảm thấy cô là bà chủ thật sự cả, thậm chí còn lạnh nhạt với cô.
Bây giờ ang lại nói cô có quyền làm càn ở đây, đúng là quá buồn cười!
Thẩm Hạ Lan gục đầu xuống không nói gì, mặc cho Diệp Ân Tuấn bế mình đến phòng ngủ.
Vào khoảnh khắc này, cô vẫn phải bị chấn động.
Năm năm rồi!
Phòng ngủ này lại giống khi cô rời đi như đúc!
Thậm chí ngay cả đồ trang điểm trên bàn cũng còn đó, chỉ là đã đổi bộ rồi, vẫn là thương hiệu cô luôn thích sử dụng.
Buổi tối mỗi ngày cô xem sách nửa tiếng, sách vẫn còn để trên đầu giường, nhìn độ mòn của giấy, có lẽ năm năm nay ngày nào cũng có người lật xem.
Trên giường vẫn là khăn trải giường cô thích nhất, còn có búp bê cô thích, thậm chí ngay cả ly nước cô uống buổi tối cũng ở vị trí ban đầu.
Thoáng chốc, Thẩm Hạ Lan cho rằng mình trở về trước đây, trở về khoảng thời gian một lòng một dạ yêu Diệp Ân Tuấn, cả ngày chạy theo sau anh kia.
Nơi này có rất nhiều vui buồn li hợp của cô, có rất nhiều tình cảm mà cô gửi gắm. Năm năm trôi qua giống như không có gì thay đổi cả, bên cạnh là chồng cô, đây là trời đất của cô, nhưng cảm giác này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, cô tỉnh táo lại rất nhanh.
Không!
Vẫn có thay đổi!
Cô thay đổi rồi!
Diệp Ân Tuấn cũng thay đổi rồi!
Thẩm Hạ Lan nhắm mắt lại, che giấu hết những suy nghĩ trước đây xuống đáy lòng.
Từ lúc cô bước vào, Diệp Ân Tuấn đã quan sát sắc mặt cô, sự khiếp sợ, quyến luyến, hoảng hốt, cuối cùng là lạnh lùng và giấu đi của cô, anh đều nhìn thấy hết.
Lúc Thẩm Hạ Lan nhắm mắt, trái tim anh cũng thắt lại, anh biết, người cô đã về rồi, nhưng trái tim thì đã mất.
Nhưng không sao hết, anh có thời gian để cô thừa nhận mình là vợ của anh, là bà chủ của nơi này!
Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng đặt Thẩm Hạ Lan lên giường, lại đột nhiên nghe thấy cô hỏi: “Đây là phòng của anh và vợ anh à?”
“Phải!”
Diệp Ân Tuấn khàn giọng đáp lời.
Cô lại cười nói: “Vậy vì sao không thấy ảnh kết hôn của hai người thế? Chẳng lẽ bà Diệp chỉ là một người hữu danh vô thực thôi sao?”
Những lời này khiến động tác của Diệp Ân Tuấn trở nên cứng đờ.
Cục Cưng Có Chiêu
Trong lòng Thẩm Hạ Lan có lửa giận nhưng không trút ra được.
Anh vẫn bá đạo y như năm năm trước, cũng vẫn cảm thấy cô sẽ bị anh khống chế.
Thẩm Hạ Lan siết chặt tay, nhưng cũng biết mình phải nhịn.
Cả quá trình y tá giải thích cô vẫn bình tĩnh không nói gì, bầu không khí khá áp lực, y tá nói xong thì vội vàng rời khỏi.
Diệp Ân Tuấn đứng bên ngoài nhìn, đáy mắt lướt qua cảm xúc phức tạp.
Anh đã sắp xếp người quét dọn lại nhà cửa một lượt, đồ của Sở Anh Lạc cũng đưa hết đến biệt thự bên bờ biển. Biết Thẩm Hạ Lan không thích, trong nhà không hề để lại chút dấu vết nào của Sở Anh Lạc cả, còn bảo giúp việc phun thuốc khử trùng từ trong ra ngoài.
Một tiếng nhanh chóng trôi qua.
Thẩm Hạ Lan biết mình phải thoả hiệp, dù vì sự an toàn của con trai hay vì kế hoạch của mình, cô đều phải đồng ý với yêu cầu của Diệp Ân Tuấn. Nhưng dù biết rõ là thế, cảm giác bị ép buộc thế này thật sự khiến người ta không chấp nhận được.
Cô cho rằng mình dùng một tiếng có thể khiến tâm trạng bình tĩnh hơn, nhưng một tiếng trôi qua, cô vẫn khó chịu bực bội như cũ.
Diệp Ân Tuấn luôn đứng bên ngoài, cầm một điếu thuốc trong tay không ngừng chơi đùa, nhìn ra được tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Lúc Tống Đình gọi điện thoại tới, nói nhà họ Diệp đã dọn dẹp xong, hỏi có cần đến đón không, Diệp Ân Tuấn đột nhiên không muốn phá hỏng cơ hội hai người ở bên nhau.
“Không cần, bên này tôi tự xử lý là được rồi.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn tự xử lý chuyện riêng thế này.
Tống Đình hơi ngạc nhiên, Diệp Ân Tuấn cũng đã cúp máy. Nghe tiếng cúp điện thoại, Tống Đình bắt đầu đánh giá lại vị trí của Thẩm Hạ Lan trong lòng Diệp Ân Tuấn lần nữa.
Xem ra anh ta phải hầu hạ người phụ nữ này cho đàng hoàng.
Sau khi Diệp Ân Tuấn cúp máy thì đi thanh toán tiền nằm viện. Chuyện liên quan đến Thẩm Hạ Lan, bây giờ anh đều muốn tự mình làm, chỉ không biết cô còn cho anh cơ hội không.
Thẩm Hạ Lan đợi rất lâu cũng không đợi được Diệp Ân Tuấn, cô hơi khó chịu, chẳng lẽ người đàn ông này đột nhiên thay đổi ý kiến?
Suy nghĩ như vậy khiến cô vừa vui vừa buồn. Trở về đối mặt với Diệp Ân Tuấn lần nữa, cô từng nghĩ đến đủ kiểu rối rắm, nhưng không ngờ sẽ khó khăn như vậy.
Cô thà rằng nhanh chóng xử lý xong tất cả mọi chuyện với Diệp Ân Tuấn, cũng không muốn rõ ràng trong lòng hận anh còn phải khiến anh yêu mình, sau đó tình nguyện lấy ra thứ cô cần.
Lúc Diệp Ân Tuấn quay lại, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang rối rắm ngồi tại chỗ.
Khi nhìn thấy anh, ánh mắt cô mang theo oán hận, dáng vẻ không cam lòng lại không thể không khuất phục này vô thức lấy lòng Diệp Ân Tuấn.
“Suy nghĩ kỹ chưa?”
“Anh có cho tôi cơ hội để suy nghĩ à?”
Thẩm Hạ Lan nghiến răng nghiến lợi nói.
Dường như Diệp Ân Tuấn lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan của nhiều năm trước, nhớ rõ lần đầu gặp cô, cô vẫn là cô gái nhỏ tràn đầy sức sống, đến bây giờ anh vẫn nhớ rõ ánh mắt ngưỡng mộ yêu thương của cô với anh.
Từng ở độ tuổi, tình cảm tốt đẹp như vậy, sao anh lại không nhìn rõ trái tim mình chứ? Cũng may bây giờ vẫn không muộn, nếu ông trời đã cho anh cơ hội thì anh sẽ không buông tay nữa.
Bây giờ Thẩm Hạ Lan tràn đầy hận thù, anh lại cố ý không thèm quan tâm. Anh đứng dậy dọn dẹp đồ đạc giúp cô, đặc biệt lúc dọn dẹp đồ lót của Thẩm Hạ Lan, vẻ mặt tự nhiên của anh khiến cô rất không thoải mái.
Người đàn ông này năm năm không gặp, da mặt thật sự dày lên rồi.
Thẩm Hạ Lan không cam lòng ra khỏi bệnh viện theo Diệp Ân Tuấn, vì cô bị thương ở chân đi đứng không tiện nên được anh bế ra ngoài, thu hút sự chú ý của người xung quanh, Thẩm Hạ Lan vô thức thấy hơi bực bội.
“Đưa gậy cho tôi, tôi có thể tự đi.”
Cô bực bội nói.
“Tôi chính là gậy của em.”
Diệp Ân Tuấn thuận miệng nói ra, nhưng Thẩm Hạ Lan lại không ưa thích gì.
Hai người im lặng trở về nhà họ Diệp.
Đây là lần đầu tiên quản gia vú Trương nhìn thấy Diệp Ân Tuấn tự mình bế một người phụ nữ đi vào, hơn nữa người phụ nữ này còn cực kỳ xinh đẹp. Bà nhớ tới bà chủ Thẩm Hạ Lan trước kia, ít nhiều có chút xa cách, tự động xem cô là người phụ nữ thấy sang bắt quàng làm họ, đương nhiên sắc mặt cũng không dễ nhìn.
Vú Trương nói rất cứng rắn.
Bà là người làm việc ở nhà họ Diệp từ lúc Diệp Ân Tuấn còn nhỏ, lúc trước mẹ Diệp ít sữa, cố ý mời vú Trương tới, xem như vú nuôi của Diệp Ân Tuấn. Tuy mấy năm nay vẫn mang thân phận quản gia, nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn khá tôn trọng bà.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bà lão từ khi cô vào nhà họ Diệp đã đối xử rất tốt với mình, cảm xúc thoáng thay đổi, nhưng lại không để lộ ra trên mặt, lại còn cười nói: “Bà là ai thế? Giống chủ nhà họ Diệp như thế, chẳng lẽ là bà cụ Diệp?”
Những lời này khiến vú Trương khó chịu.
“Thưa cô, đây là nhà họ Diệp, nhà họ Diệp có quy tắc của nhà họ Diệp. Tổng Giám đốc Diệp cho cô vào ở, cũng không cho cô quyền làm càn.”
“Cô ấy có.”
Cuối cùng Diệp Ân Tuấn cũng lên tiếng, nhưng lời nói ra lại khiến vú Trương cực kỳ ngạc nhiên.
Năm năm nay bà hiểu rõ tình cảm của Diệp Ân Tuấn với Thẩm Hạ Lan hơn bất kỳ ai. Sau trận lửa năm đó, cho dù anh để Sở Anh Lạc vào nhà họ Diệp ở cũng chưa từng liếc nhìn cô ta một lần, càng khỏi nói tới chuyện cho cô ta vào phòng ngủ của mình.
Bây giờ người phụ nữ không rõ lai lịch này đột nhiên đến nhà họ Diệp, còn khiến Diệp Ân Tuấn để ý như vậy, sắc mặt vú Trương lập tức trở nên khó coi.
“Tổng Giám đốc Diệp, chẳng lẽ cậu quên bà chủ rồi sao?”
Trái tim Thẩm Hạ Lan hơi thắt lại, thân thể vô thức cứng đờ.
Rời đi năm năm, e rằng chỉ có bà lão ngay thẳng trước mặt này nhớ đến mình.
Nhớ tới năm năm trước vú Trương đối xử rất tốt với mình, cô quyết định không gây chuyện nữa.
“Bỏ đi, tôi nghỉ ngơi ở đâu cũng thế thôi, hơn nữa tôi cũng không có hứng thú xâm chiếm địa bàn của người khác.”
“Địa bàn của người khác? Em chắc chứ?”
Diệp Ân Tuấn nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Lan, trong đôi mắt mang theo ý nghĩa không rõ ràng.
Cô biết cái gì Diệp Ân Tuấn cũng hiểu, nhưng bây giờ vẫn không thể không đánh đố với anh, cô vội quay đầu đi nói: “Ở nhà họ Diệp chắc phòng khách cũng rất tốt nhỉ?”
Diệp Ân Tuấn thấy dáng vẻ đà điểu của cô thì không nhịn được cười cười, nhấc chân đi về phía phòng ngủ.
“Ông chủ!”
Vú Trương không nhịn được thay đổi xưng hô.
Từ khi Diệp Ân Tuấn quản lý nhà họ Diệp, vú Trương đã bắt đầu gọi anh là Tổng Giám đốc Diệp, trừ lúc cực kỳ kiên trì một chuyện nào đó mới gọi là ông chủ, có thể thấy bây giờ vú Trương để ý cái vị trí phòng ngủ này đến mức nào.
Thẩm Hạ Lan không nhịn được hơi cảm động.
Cô cho rằng năm năm mình chết, trong mắt những người này mình đã tan thành mây khói như sương mù từ lâu, không ngờ vẫn có một người luôn nhớ đến mình như thế.
“Ông chủ, cô Sở đã sinh cậu chủ nhỏ cho nhà họ Diệp rồi, nhưng vẫn chưa từng vào phòng ngủ, sao người phụ nữ này lại có thể vào ở trong phòng ngủ của ông chủ và bà chủ chứ? Chẳng lẽ ông chủ không sợ nửa đêm sẽ mơ thấy bà chủ sao?”
Vú Trương biết mình quá đáng, nhưng mẹ Diệp không ở đây, bà phải nhắc nhở Diệp Ân Tuấn, hơn nữa bà hiểu người trong lòng anh yêu là ai hơn bất cứ kẻ nào, bà cũng muốn giúp Thẩm Hạ Lan giữ lại chốn sạch sẽ cuối cùng.
Diệp Ân Tuấn hơi dừng chân lại.
Anh nhìn bà vú trông mình từ nhỏ đến lớn này, nhỏ giọng nói: “Vú Trương, năm năm rồi, mỗi ngày con đều hy vọng Hạ Lan có thể đi vào giấc mơ của mình, nói với con cuối cùng năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng năm năm rồi cô ấy vẫn chưa từng trở về. Nếu con để người khác vào phòng ngủ của chúng con, mà cô ấy có thể trở về chất vấn thì cũng tốt lắm! Chuyện này con đã quyết định rồi, vú Trương không cần phải nói nhiều thêm nữa. Từ giờ trở đi, Lisa ở nhà họ Diệp sẽ giống như Hạ Lan vậy. Cho dù cô ấy làm gì nói gì, mọi người chỉ cần nghe theo là được. Ở nơi này, cô ấy có quyền làm càn, vì quyền này là con cho!”
“Ông chủ!”
Vú Trương sắp bật khóc, nhưng Diệp Ân Tuấn lại như đã quyết tâm, không nói thêm gì nữa, bế Thẩm Hạ Lan đi lên lầu.
Thẩm Hạ Lan thì im lặng không nói gì.
Lời này là cố ý nói cho cô nghe sao?
Năm năm trước, khi bọn họ vẫn còn là vợ chồng cũng chưa từng thấy Diệp Ân Tuấn đối xử tốt với cô như vậy. Cả nhà họ Diệp, ngoài vú Trương, không ai cảm thấy cô là bà chủ thật sự cả, thậm chí còn lạnh nhạt với cô.
Bây giờ ang lại nói cô có quyền làm càn ở đây, đúng là quá buồn cười!
Thẩm Hạ Lan gục đầu xuống không nói gì, mặc cho Diệp Ân Tuấn bế mình đến phòng ngủ.
Vào khoảnh khắc này, cô vẫn phải bị chấn động.
Năm năm rồi!
Phòng ngủ này lại giống khi cô rời đi như đúc!
Thậm chí ngay cả đồ trang điểm trên bàn cũng còn đó, chỉ là đã đổi bộ rồi, vẫn là thương hiệu cô luôn thích sử dụng.
Buổi tối mỗi ngày cô xem sách nửa tiếng, sách vẫn còn để trên đầu giường, nhìn độ mòn của giấy, có lẽ năm năm nay ngày nào cũng có người lật xem.
Trên giường vẫn là khăn trải giường cô thích nhất, còn có búp bê cô thích, thậm chí ngay cả ly nước cô uống buổi tối cũng ở vị trí ban đầu.
Thoáng chốc, Thẩm Hạ Lan cho rằng mình trở về trước đây, trở về khoảng thời gian một lòng một dạ yêu Diệp Ân Tuấn, cả ngày chạy theo sau anh kia.
Nơi này có rất nhiều vui buồn li hợp của cô, có rất nhiều tình cảm mà cô gửi gắm. Năm năm trôi qua giống như không có gì thay đổi cả, bên cạnh là chồng cô, đây là trời đất của cô, nhưng cảm giác này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, cô tỉnh táo lại rất nhanh.
Không!
Vẫn có thay đổi!
Cô thay đổi rồi!
Diệp Ân Tuấn cũng thay đổi rồi!
Thẩm Hạ Lan nhắm mắt lại, che giấu hết những suy nghĩ trước đây xuống đáy lòng.
Từ lúc cô bước vào, Diệp Ân Tuấn đã quan sát sắc mặt cô, sự khiếp sợ, quyến luyến, hoảng hốt, cuối cùng là lạnh lùng và giấu đi của cô, anh đều nhìn thấy hết.
Lúc Thẩm Hạ Lan nhắm mắt, trái tim anh cũng thắt lại, anh biết, người cô đã về rồi, nhưng trái tim thì đã mất.
Nhưng không sao hết, anh có thời gian để cô thừa nhận mình là vợ của anh, là bà chủ của nơi này!
Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng đặt Thẩm Hạ Lan lên giường, lại đột nhiên nghe thấy cô hỏi: “Đây là phòng của anh và vợ anh à?”
“Phải!”
Diệp Ân Tuấn khàn giọng đáp lời.
Cô lại cười nói: “Vậy vì sao không thấy ảnh kết hôn của hai người thế? Chẳng lẽ bà Diệp chỉ là một người hữu danh vô thực thôi sao?”
Những lời này khiến động tác của Diệp Ân Tuấn trở nên cứng đờ.
Cục Cưng Có Chiêu
Đánh giá:
Truyện Cục Cưng Có Chiêu
Story
Chương 58: Bà diệp chỉ là một người hữu danh vô thực
10.0/10 từ 39 lượt.