Cục Cưng Có Chiêu
Chương 545: Dì là thẩm hạ lan
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Điều kiện gì?”
Sự cảnh giác của Thẩm Hạ Lan lại tăng lên.
Bác sĩ thấy cô như vậy thì thấp giọng nói: “Cô không cần căng thẳng, tôi sẽ không làm khó cô, đợi tôi chữa khỏi bệnh cho cô bé thì cô phải cho tôi gặp cái người mà cô vừa gọi khi nảy là được.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan có chút ngạc nhiên.
Đây là điều kiện sao?
Hay là nói người phụ nữ này có trông đợi gì với Thẩm Minh Triết?
Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng vừa muốn từ chối thì lại nghe thấy bác sĩ nói: “Nếu cô đồng ý với tôi thì tôi có thể nói cho cô chỗ của chồng và bạn cô.”
“Làm sao cô biết được tôi đang tìm bạn tôi?”
Thẩm Hạ Lan nhíu mày, trực giác cho biết người phụ nữ này không đơn giản.
Bác sĩ nhàn nhạt nhìn chiếc điện thoại Thẩm Hạ Lan đặt trên bàn, nói: “Đây là điện thoại của đàn ông, mấy hôm trước tôi thấy người khác từng cầm.”
Câu nói này khiến lồng ngực Thẩm Hạ Lan nhất thời nhảy dựng lên.
“Cô thấy người khác từng cầm nó? Người đó trông như thế nào? Sống ở đâu?”
“Gặp cô bé đó trước đã rồi nói sau, nhớ rõ điều kiện của tôi.”
Nói xong, bác sĩ đẩy xe lăn đến, để Thẩm Hạ Lan ngồi lên, sau đó đẩy cô rời khỏi phòng bệnh.
Bệnh viện vắng tanh, thậm chí không có lấy một bệnh nhân. Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất thê lương.
“Bệnh viện này sao lại không có bệnh nhân? Có phải quá tối rồi không?”
Thẩm Hạ Lan muốn nghe bác sĩ nói chuyện.
Bác sĩ lạnh lùng nói: “Người ở đây bệnh không nặng lắm, cho dù có bị bệnh thì cũng không chữa trị ở đây.”
“Vì sao?”
Bác sĩ lại không trả lời câu hỏi của Thẩm Hạ Lan.
Lúc đến phòng của Diệp Hồng, Diệp Hồng vẫn còn đang hôn mê, nhưng sắc mặt của cô bé đã tốt hơn rất nhiều.
Không thể không nói, tay nghề của bác sĩ khá ổn, cơ thể trắng bệch trước kia cũng đang dần dần hồi phục lại rồi.
“Cô bé có sao không?”
“Tôi nói rồi, bây giờ cô bé không có vấn đề gì lớn.”
Bác sĩ nói xong liền đi ra ngoài, hiển nhiên là đang để lại không gian cho Thẩm Hạ Lan.
Khi Thẩm Hạ Lan đến trước mặt Diệp Hồng, cô cẩn thận nhìn kỹ, ba ngày trước bởi vì ngâm trong nước sông, nên tướng mạo của Diệp Hồng không quá rõ ràng, bây giờ màu da khôi phục lại như ban đầu thì cô mới phát hiện Diệp Hồng và Diệp Thanh thực sự có phần giống nhau.
Có đôi lúc những chuyện trên thế giới thực sự rất kỳ diệu. Thẩm Hạ Lan chưa từng nghĩ tới đứa trẻ bị bọn buôn người bán đi lại là Diệp Hồng.
Không biết có phải là do Thẩm Hạ Lan nhìn chằm chằm quá lâu hay là Diệp Hồng trùng hợp tỉnh lại, ánh mắt hai người đột nhiên chạm vào nhau.
Thẩm Hạ Lan sửng sốt trong chốc lát, mà Diệp Hồng thì lập tức cảnh giác.
Cô bé không biết nói, lập tức phòng bị tránh xa Thẩm Hạ Lan ra, nắm chặt chăn bông.
Ba ngày trước, cô bé bị Vương Phi Phi ném xuống sông, vốn tưởng rằng mình chắc chết rồi, không ngờ mình lại sống sót.
Nhưng người phụ nữ trước mặt này là ai?
Sau khi trải qua giây phút sinh tử, bây giờ Diệp Hồng rất cảnh giác với người khác, cho dù Thẩm Hạ Lan ở trước mặt trông rất thân thiện và tốt bụng nhưng cô bé vẫn nhìn cô không rời mắt, tùy lúc chuẩn bị chạy thoát.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy sự cảnh giác và sợ hãi trong mắt cô bé.
Cô không biết Diệp Hồng đã trải qua những chuyện gì, nhưng cô chợt nhớ tới con mình, nhìn thấy cô bé như vậy, Thẩm Hạ Lan có chút đau lòng nói: “Cháu đừng sợ, dì sẽ không làm hại cháu đâu.”
Nhưng Diệp Hồng vẫn không phản ứng lại, sự cảnh giác đối với cô cũng không chút buông lỏng.
“Cháu tên Diệp Hồng đúng không? Cháu có một cô em gái tên là Diệp Thanh?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan nhất thời khiến Diệp Hồng trợn to mắt, một tia kinh ngạc xẹt qua đáy mắt cô bé, mà ngay sau đó là sự phòng bị nhiều hơn.
“Đừng sợ, dì biết em gái Diệp Thanh của cháu đang ở đâu. Có lẽ lúc cháu rời khỏi còn không biết, nhưng điều dì muốn nói với cháu là câu lạc bộ quản lí các cháu đã bị cảnh sát tóm rồi, những đứa trẻ có gia đình thì đã về nhà mình rồi, còn người không có nhà thì được đưa đến trại trẻ mồ côi, còn em gái Diệp Thanh của cháu đã được nhận nuôi rồi, hiện nay đang ở với con trai dì. Ồ, đúng rồi, con trai dì tên Thẩm Minh Triết.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười nói, cũng không quan tâm Diệp Hồng cảnh giác sâu đến mức nào, cô chỉ nói những gì mình muốn nói thôi.
Diệp Hồng khẽ cau mày, trong mắt hiện lên tia sáng.
Diệp Thanh đã được nhận nuôi rồi?
Thật hay giả?
Người phụ nữ trước mặt này trông rất tốt bụng, nhưng liệu cô bé có thể tin cô được không?
Diệp Hồng không chắc.
Đúng lúc này, Thẩm Minh Triết gọi điện thoại đến.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy may mắn khi bác sĩ không lấy điện thoại của cô, cô nhìn Diệp Hồng, sau đó bật loa ngoài rồi để trước mặt cô bé.
“Minh Triết.”
“Mẹ ơi, mẹ bảo con kiểm tra khách sạn Đế Vương, con đã tra ra được rồi.”
Lời nói của Thẩm Minh Triết khiến cơ thể Diệp Hồng run lên.
Khách sạn Đế Vương?
Tại sao người phụ nữ này lại kiểm tra khách sạn Đế Vương?
Diệp Hồng nhìn Thẩm Hạ Lan, phát hiện Thẩm Hạ Lan không chú ý tới mình, lúc nghe thấy bốn chữ khách sạn Đế Vương thì sắc mặt có chút thay đổi, Diệp Hồng bất giác quan sát Thẩm Hạ Lan.
“Chủ sở hữu là ai?”
“Là một người tên Vương Đức Toàn, nhưng người này rất kỳ lạ. Tổ tiên không có tài sản gì nhưng đột nhiên lại trở thành chủ sở hữu của khách sạn Đế Vương. Ông ta cũng không có tài sản nào khác, bình thường chỉ thích chơi bài, ông ta còn có một cô con gái tên là Vương Phi Phi, hiện đang làm quản lý khách sạn. Nhưng kì lạ là khách sạn Đế Vương lại nằm ở một nơi hẻo lánh ở thành phố A, nhưng thu nhập lại rất khả quan, hơn nữa bình thường có xe sang ra vào, con đã kiểm tra rồi, thành phố A không có bất kỳ khu du lịch nào và cũng không có nhà máy hoặc địa điểm nào đặc biệt có thể thu hút người giàu. Nhưng tại sao lại có nhiều người đến khách sạn Đế Vương như vậy?”
Những lời Thẩm Minh Triết nói khiến Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt.
“Thu nhập khá? Xe sang ra vào? Vậy những người này đã đi đâu?”
“Đúng vậy, con cũng không rõ. Nhưng mà mẹ ơi, mẹ kiểm tra cái này làm gì? Có phải lão Diệp đã xảy ra chuyện gì ở chỗ kia không?”
Thẩm Minh Triết rất nhạy cảm, cậu bé có thể nhận thức điều gì đó thông qua một chút manh mối.
Một đứa con trai thông minh như vậy thực sự khiến Thẩm Hạ Lan có chút tự hào lại có hơi phiền muộn.
“Không có, mẹ chỉ muốn điều tra khách sạn này thôi. Được rồi, không có việc gì nữa, mẹ cúp máy đây, mẹ có chút chuyện cần làm.”
“Mẹ ơi, còn có chuyện này con muốn nói với mẹ.”
“Có chuyện gì?”
“Quản lý Vương Phi Phi của khách sạn này có quan hệ gì đó với chú Tống Dật Hiên, hình như quan hệ còn khá tốt nữa.”
Lời nói của Thẩm Minh Triết khiến hai mắt Thẩm Hạ Lan sáng ngời.
“Con nói Vương Phi Phi có quan hệ gì đó với Tống Dật Hiên?”
“Đúng vậy, giữa họ có nổ ra xì căng đan. Nghe nói năm đó chú Tống vung tiền như rác với cô Vương Phi Phi này.”
Thẩm Minh Triết đang nói chuyện phiếm về Tống Dật Hiên, nhưng ở bên kia cậu bé đang nhanh chóng kiểm tra vị trí của Thẩm Hạ Lan.
Khi nhìn thấy trên máy tính hiển thị phạm vi hoạt động điện thoại của Thẩm Hạ Lan ở thành phố A, cậu bé nheo mắt lại, bình tĩnh tắt máy tính.
Thẩm Hạ Lan có chút đau đầu nói: “Con là con nít, có thể đừng đi điều tra mấy cái tin đào hoa của Tống Dật Hiên được không? Con phải giữ tâm hồn trong sạch, có biết không?”
“Con biết rồi mẹ. Được rồi, con không nói với mẹ nữa. Diệp Thanh muốn ăn bánh trứng. Con đã hứa sẽ đưa cậu ấy đi KFC rồi, trở về nói sau.”
Lời nói của Thẩm Minh Triết khiến Diệp Hồng ở bên cạnh hơi sững sờ.
Diệp Thanh? Qua truyen.one đọc khích lệ nhóm nhé!”
Diệp Hồng có chút do dự, có chút khó tin lấy giấy bút ra viết: “Dì thật sự là Thẩm Hạ Lan?”
“Đúng vậy, cháu biết dì sao?”
Loại câu hỏi như vậy khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất kỳ quái, không nhịn được hỏi.
Diệp Hồng lắc đầu, viết lên giấy: “Tống Dật Hiên nhờ cháu tìm dì.”
“Cháu biết Tống Dật Hiên đang ở đâu sao?”
Thẩm Hạ Lan kích động nắm lấy cổ tay Diệp Hồng.
Diệp Hồng có chút đau, nhưng chỉ cau mày không nói gì.
Trước khi cô bé xác nhận Thẩm Hạ Lan có phải là người tốt hay không thì cô bé sẽ không tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm nữa.
Cô bé phải giữ lại mạng sống để gặp em gái Diệp Thanh của mình.
Thấy cô bé không nói chuyện, Thẩm Hạ Lan lo lắng nói: “Cháu có biết Tống Dật Hiên đang ở đâu không? Có phải anh ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không? Điện thoại của anh ấy vì sao lại nằm trong tay người khác?”
Nhưng Diệp Hồng không nói một lời.
Cô bé thậm chí còn nhắm mắt lại, dáng vẻ trông rất mệt mỏi.
Thẩm Hạ Lan rất lo lắng, nhưng nhìn thấy Diệp Hồng như vậy, cô không đành lòng ép buộc cô bé.
“Diệp Hồng, dì không biết chuyện gì đã xảy ra với cháu. Dì chỉ có thể nói rằng dì thực sự muốn biết tung tích của Tống Dật Hiên, dì rất lo lắng cho anh ấy. Nếu cháu biết, cháu nói với dì có được không? Dì sẽ rất biết ơn cháu.”
Nhưng Diệp Hồng dường như không nghe thấy, không có bất kỳ phản ứng nào.
Thẩm Hạ Lan lo lắng, nhưng cũng không thể ép buộc cô bé, vì vậy cô chỉ có thể thay đổi chủ đề.
“Cháu không muốn nói thì dì cũng không ép, vậy dì muốn biết, cái chú đuổi theo phía sau cháu, anh ấy tên là Diệp Ân Tuấn, là chồng dì và là ba của con dì. Anh ấy vì cháu mà đến, bây giờ cháu ở đây, còn anh ấy đã đi đâu rồi?”
Lồng ngực Thẩm Hạ Lan như bị bóp chặt, nhưng Diệp Hồng chỉ nhìn cô một cái, sau đó lại nhắm mắt không nói gì.
Thấy cô bé như vậy, Thẩm Hạ Lan khẽ thở dài nói: “Thôi được rồi, cháu nghỉ ngơi trước đi. Âm thanh ở đây có chút kỳ quái, cháu đừng bận tâm nhé, đợi khi cháu khỏe lại rồi nói sau, dì ra ngoài trước.”
Thẩm Hạ Lan nói xong liền đẩy xe lăn ra khỏi phòng bệnh.
Bệnh viện vẫn vắng vẻ như cũ, thành phố này tràn ngập sự quái dị, người ở đây lại càng khó lường hơn.
Thẩm Hạ Lan không lấy được thông tin hữu ích nào từ Diệp Hồng, cô nhìn về hướng khách sạn Đế Vương. Thầm nghĩ, có lẽ mình phải đến khách sạn Đế Vương xem thử, nói không chừng ở đó có thứ gì có thể để cho mình tìm ra manh mối.
Cục Cưng Có Chiêu
“Điều kiện gì?”
Sự cảnh giác của Thẩm Hạ Lan lại tăng lên.
Bác sĩ thấy cô như vậy thì thấp giọng nói: “Cô không cần căng thẳng, tôi sẽ không làm khó cô, đợi tôi chữa khỏi bệnh cho cô bé thì cô phải cho tôi gặp cái người mà cô vừa gọi khi nảy là được.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan có chút ngạc nhiên.
Đây là điều kiện sao?
Hay là nói người phụ nữ này có trông đợi gì với Thẩm Minh Triết?
Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng vừa muốn từ chối thì lại nghe thấy bác sĩ nói: “Nếu cô đồng ý với tôi thì tôi có thể nói cho cô chỗ của chồng và bạn cô.”
“Làm sao cô biết được tôi đang tìm bạn tôi?”
Thẩm Hạ Lan nhíu mày, trực giác cho biết người phụ nữ này không đơn giản.
Bác sĩ nhàn nhạt nhìn chiếc điện thoại Thẩm Hạ Lan đặt trên bàn, nói: “Đây là điện thoại của đàn ông, mấy hôm trước tôi thấy người khác từng cầm.”
Câu nói này khiến lồng ngực Thẩm Hạ Lan nhất thời nhảy dựng lên.
“Cô thấy người khác từng cầm nó? Người đó trông như thế nào? Sống ở đâu?”
“Gặp cô bé đó trước đã rồi nói sau, nhớ rõ điều kiện của tôi.”
Nói xong, bác sĩ đẩy xe lăn đến, để Thẩm Hạ Lan ngồi lên, sau đó đẩy cô rời khỏi phòng bệnh.
Bệnh viện vắng tanh, thậm chí không có lấy một bệnh nhân. Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất thê lương.
“Bệnh viện này sao lại không có bệnh nhân? Có phải quá tối rồi không?”
Thẩm Hạ Lan muốn nghe bác sĩ nói chuyện.
Bác sĩ lạnh lùng nói: “Người ở đây bệnh không nặng lắm, cho dù có bị bệnh thì cũng không chữa trị ở đây.”
“Vì sao?”
Bác sĩ lại không trả lời câu hỏi của Thẩm Hạ Lan.
Lúc đến phòng của Diệp Hồng, Diệp Hồng vẫn còn đang hôn mê, nhưng sắc mặt của cô bé đã tốt hơn rất nhiều.
Không thể không nói, tay nghề của bác sĩ khá ổn, cơ thể trắng bệch trước kia cũng đang dần dần hồi phục lại rồi.
“Cô bé có sao không?”
“Tôi nói rồi, bây giờ cô bé không có vấn đề gì lớn.”
Bác sĩ nói xong liền đi ra ngoài, hiển nhiên là đang để lại không gian cho Thẩm Hạ Lan.
Khi Thẩm Hạ Lan đến trước mặt Diệp Hồng, cô cẩn thận nhìn kỹ, ba ngày trước bởi vì ngâm trong nước sông, nên tướng mạo của Diệp Hồng không quá rõ ràng, bây giờ màu da khôi phục lại như ban đầu thì cô mới phát hiện Diệp Hồng và Diệp Thanh thực sự có phần giống nhau.
Có đôi lúc những chuyện trên thế giới thực sự rất kỳ diệu. Thẩm Hạ Lan chưa từng nghĩ tới đứa trẻ bị bọn buôn người bán đi lại là Diệp Hồng.
Không biết có phải là do Thẩm Hạ Lan nhìn chằm chằm quá lâu hay là Diệp Hồng trùng hợp tỉnh lại, ánh mắt hai người đột nhiên chạm vào nhau.
Thẩm Hạ Lan sửng sốt trong chốc lát, mà Diệp Hồng thì lập tức cảnh giác.
Cô bé không biết nói, lập tức phòng bị tránh xa Thẩm Hạ Lan ra, nắm chặt chăn bông.
Ba ngày trước, cô bé bị Vương Phi Phi ném xuống sông, vốn tưởng rằng mình chắc chết rồi, không ngờ mình lại sống sót.
Nhưng người phụ nữ trước mặt này là ai?
Sau khi trải qua giây phút sinh tử, bây giờ Diệp Hồng rất cảnh giác với người khác, cho dù Thẩm Hạ Lan ở trước mặt trông rất thân thiện và tốt bụng nhưng cô bé vẫn nhìn cô không rời mắt, tùy lúc chuẩn bị chạy thoát.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy sự cảnh giác và sợ hãi trong mắt cô bé.
Cô không biết Diệp Hồng đã trải qua những chuyện gì, nhưng cô chợt nhớ tới con mình, nhìn thấy cô bé như vậy, Thẩm Hạ Lan có chút đau lòng nói: “Cháu đừng sợ, dì sẽ không làm hại cháu đâu.”
Nhưng Diệp Hồng vẫn không phản ứng lại, sự cảnh giác đối với cô cũng không chút buông lỏng.
“Cháu tên Diệp Hồng đúng không? Cháu có một cô em gái tên là Diệp Thanh?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan nhất thời khiến Diệp Hồng trợn to mắt, một tia kinh ngạc xẹt qua đáy mắt cô bé, mà ngay sau đó là sự phòng bị nhiều hơn.
“Đừng sợ, dì biết em gái Diệp Thanh của cháu đang ở đâu. Có lẽ lúc cháu rời khỏi còn không biết, nhưng điều dì muốn nói với cháu là câu lạc bộ quản lí các cháu đã bị cảnh sát tóm rồi, những đứa trẻ có gia đình thì đã về nhà mình rồi, còn người không có nhà thì được đưa đến trại trẻ mồ côi, còn em gái Diệp Thanh của cháu đã được nhận nuôi rồi, hiện nay đang ở với con trai dì. Ồ, đúng rồi, con trai dì tên Thẩm Minh Triết.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười nói, cũng không quan tâm Diệp Hồng cảnh giác sâu đến mức nào, cô chỉ nói những gì mình muốn nói thôi.
Diệp Hồng khẽ cau mày, trong mắt hiện lên tia sáng.
Diệp Thanh đã được nhận nuôi rồi?
Thật hay giả?
Người phụ nữ trước mặt này trông rất tốt bụng, nhưng liệu cô bé có thể tin cô được không?
Diệp Hồng không chắc.
Đúng lúc này, Thẩm Minh Triết gọi điện thoại đến.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy may mắn khi bác sĩ không lấy điện thoại của cô, cô nhìn Diệp Hồng, sau đó bật loa ngoài rồi để trước mặt cô bé.
“Minh Triết.”
“Mẹ ơi, mẹ bảo con kiểm tra khách sạn Đế Vương, con đã tra ra được rồi.”
Lời nói của Thẩm Minh Triết khiến cơ thể Diệp Hồng run lên.
Khách sạn Đế Vương?
Tại sao người phụ nữ này lại kiểm tra khách sạn Đế Vương?
Diệp Hồng nhìn Thẩm Hạ Lan, phát hiện Thẩm Hạ Lan không chú ý tới mình, lúc nghe thấy bốn chữ khách sạn Đế Vương thì sắc mặt có chút thay đổi, Diệp Hồng bất giác quan sát Thẩm Hạ Lan.
“Chủ sở hữu là ai?”
“Là một người tên Vương Đức Toàn, nhưng người này rất kỳ lạ. Tổ tiên không có tài sản gì nhưng đột nhiên lại trở thành chủ sở hữu của khách sạn Đế Vương. Ông ta cũng không có tài sản nào khác, bình thường chỉ thích chơi bài, ông ta còn có một cô con gái tên là Vương Phi Phi, hiện đang làm quản lý khách sạn. Nhưng kì lạ là khách sạn Đế Vương lại nằm ở một nơi hẻo lánh ở thành phố A, nhưng thu nhập lại rất khả quan, hơn nữa bình thường có xe sang ra vào, con đã kiểm tra rồi, thành phố A không có bất kỳ khu du lịch nào và cũng không có nhà máy hoặc địa điểm nào đặc biệt có thể thu hút người giàu. Nhưng tại sao lại có nhiều người đến khách sạn Đế Vương như vậy?”
Những lời Thẩm Minh Triết nói khiến Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt.
“Thu nhập khá? Xe sang ra vào? Vậy những người này đã đi đâu?”
“Đúng vậy, con cũng không rõ. Nhưng mà mẹ ơi, mẹ kiểm tra cái này làm gì? Có phải lão Diệp đã xảy ra chuyện gì ở chỗ kia không?”
Thẩm Minh Triết rất nhạy cảm, cậu bé có thể nhận thức điều gì đó thông qua một chút manh mối.
Một đứa con trai thông minh như vậy thực sự khiến Thẩm Hạ Lan có chút tự hào lại có hơi phiền muộn.
“Không có, mẹ chỉ muốn điều tra khách sạn này thôi. Được rồi, không có việc gì nữa, mẹ cúp máy đây, mẹ có chút chuyện cần làm.”
“Mẹ ơi, còn có chuyện này con muốn nói với mẹ.”
“Có chuyện gì?”
“Quản lý Vương Phi Phi của khách sạn này có quan hệ gì đó với chú Tống Dật Hiên, hình như quan hệ còn khá tốt nữa.”
Lời nói của Thẩm Minh Triết khiến hai mắt Thẩm Hạ Lan sáng ngời.
“Con nói Vương Phi Phi có quan hệ gì đó với Tống Dật Hiên?”
“Đúng vậy, giữa họ có nổ ra xì căng đan. Nghe nói năm đó chú Tống vung tiền như rác với cô Vương Phi Phi này.”
Thẩm Minh Triết đang nói chuyện phiếm về Tống Dật Hiên, nhưng ở bên kia cậu bé đang nhanh chóng kiểm tra vị trí của Thẩm Hạ Lan.
Khi nhìn thấy trên máy tính hiển thị phạm vi hoạt động điện thoại của Thẩm Hạ Lan ở thành phố A, cậu bé nheo mắt lại, bình tĩnh tắt máy tính.
Thẩm Hạ Lan có chút đau đầu nói: “Con là con nít, có thể đừng đi điều tra mấy cái tin đào hoa của Tống Dật Hiên được không? Con phải giữ tâm hồn trong sạch, có biết không?”
“Con biết rồi mẹ. Được rồi, con không nói với mẹ nữa. Diệp Thanh muốn ăn bánh trứng. Con đã hứa sẽ đưa cậu ấy đi KFC rồi, trở về nói sau.”
Lời nói của Thẩm Minh Triết khiến Diệp Hồng ở bên cạnh hơi sững sờ.
Diệp Thanh? Qua truyen.one đọc khích lệ nhóm nhé!”
Diệp Hồng có chút do dự, có chút khó tin lấy giấy bút ra viết: “Dì thật sự là Thẩm Hạ Lan?”
“Đúng vậy, cháu biết dì sao?”
Loại câu hỏi như vậy khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất kỳ quái, không nhịn được hỏi.
Diệp Hồng lắc đầu, viết lên giấy: “Tống Dật Hiên nhờ cháu tìm dì.”
“Cháu biết Tống Dật Hiên đang ở đâu sao?”
Thẩm Hạ Lan kích động nắm lấy cổ tay Diệp Hồng.
Diệp Hồng có chút đau, nhưng chỉ cau mày không nói gì.
Trước khi cô bé xác nhận Thẩm Hạ Lan có phải là người tốt hay không thì cô bé sẽ không tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm nữa.
Cô bé phải giữ lại mạng sống để gặp em gái Diệp Thanh của mình.
Thấy cô bé không nói chuyện, Thẩm Hạ Lan lo lắng nói: “Cháu có biết Tống Dật Hiên đang ở đâu không? Có phải anh ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không? Điện thoại của anh ấy vì sao lại nằm trong tay người khác?”
Nhưng Diệp Hồng không nói một lời.
Cô bé thậm chí còn nhắm mắt lại, dáng vẻ trông rất mệt mỏi.
Thẩm Hạ Lan rất lo lắng, nhưng nhìn thấy Diệp Hồng như vậy, cô không đành lòng ép buộc cô bé.
“Diệp Hồng, dì không biết chuyện gì đã xảy ra với cháu. Dì chỉ có thể nói rằng dì thực sự muốn biết tung tích của Tống Dật Hiên, dì rất lo lắng cho anh ấy. Nếu cháu biết, cháu nói với dì có được không? Dì sẽ rất biết ơn cháu.”
Nhưng Diệp Hồng dường như không nghe thấy, không có bất kỳ phản ứng nào.
Thẩm Hạ Lan lo lắng, nhưng cũng không thể ép buộc cô bé, vì vậy cô chỉ có thể thay đổi chủ đề.
“Cháu không muốn nói thì dì cũng không ép, vậy dì muốn biết, cái chú đuổi theo phía sau cháu, anh ấy tên là Diệp Ân Tuấn, là chồng dì và là ba của con dì. Anh ấy vì cháu mà đến, bây giờ cháu ở đây, còn anh ấy đã đi đâu rồi?”
Lồng ngực Thẩm Hạ Lan như bị bóp chặt, nhưng Diệp Hồng chỉ nhìn cô một cái, sau đó lại nhắm mắt không nói gì.
Thấy cô bé như vậy, Thẩm Hạ Lan khẽ thở dài nói: “Thôi được rồi, cháu nghỉ ngơi trước đi. Âm thanh ở đây có chút kỳ quái, cháu đừng bận tâm nhé, đợi khi cháu khỏe lại rồi nói sau, dì ra ngoài trước.”
Thẩm Hạ Lan nói xong liền đẩy xe lăn ra khỏi phòng bệnh.
Bệnh viện vẫn vắng vẻ như cũ, thành phố này tràn ngập sự quái dị, người ở đây lại càng khó lường hơn.
Thẩm Hạ Lan không lấy được thông tin hữu ích nào từ Diệp Hồng, cô nhìn về hướng khách sạn Đế Vương. Thầm nghĩ, có lẽ mình phải đến khách sạn Đế Vương xem thử, nói không chừng ở đó có thứ gì có thể để cho mình tìm ra manh mối.
Cục Cưng Có Chiêu
Đánh giá:
Truyện Cục Cưng Có Chiêu
Story
Chương 545: Dì là thẩm hạ lan
10.0/10 từ 39 lượt.