Cục Cưng Có Chiêu

Chương 525: Anh dẫn em đi trượt băng

“AI Bò bít tết!”

Dáng vẻ hưng phấn của Thẩm Nghê Nghê cùng với dáng vẻ nhíu mày của Diệp Tranh tạo thành sự đối lập rất rõ ràng.

“Cô chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ, đây là bò bít tết chuẩn bị cho hai người, mời hai người chậm rãi dùng”

Người phụ nữ có bộ dạng như bảo mẫu mang bò bít tết đã làm xong đến trước mặt của Thẩm Nghê Nghệ, Diệp Tranh lại trực tiếp ngăn cản Thẩm Nghệ Nghê, nhìn người phụ nữ trước mắt rồi nói: “Bọn cháu muốn ra ngoài ăn bò bít tết, cô mang đến chín năm phần, em gái của cháu thích ăn chín bảy phần, hơn nữa bò bít tết nhất định phải được vận chuyển hàng không đến đây”

“Anh Diệp Tranh ơi, em…”

“Ngậm miệng lại!”

Diệp Tranh bỗng nhiên trừng mắt nhìn Thẩm Nghê Nghê.

Mặc dù là Thẩm Nghê Nghê rất muốn ăn nhưng mà bị Diệp Tranh nhìn như vậy, cô bé vẫn lui ra phía sau một bước, chỉ là ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào đĩa bò bít tết, nước miếng cũng sắp chảy ra.

Sao Diệp Tranh không muốn để cho Thẩm Nghê Nghê ăn, chỉ là hiện tại bọn nó không thể ăn ở đây được.

Người phụ nữ này không hề nổi giận chút nào hết, ngược lại còn cười nói: “Cậu chủ nhỏ, bò bít tết này của chúng tôi là được vận chuyển đường hàng không từ nước ngoài trở về, vô cùng tươi. Vê phần chín bảy phần như cậu đã nói, một lát nữa tôi đi làm ngay, hai người chờ một chút nha”

Nói xong, người phụ nữ bưng bò bít tết ra bên ngoài.

“Này này này, bò bít tết của cháu!”

Thẩm Nghê Nghê hận không thể đoạt lấy bò bít tết từ trong tay của người phụ nữ, nhưng mà lại bị Diệp Tranh bắt cánh tay lại.

“Anh Diệp Tranh ơi, bò bít tết của em!”

“Chúng ta còn không biết mẹ như thế nào, bây giờ em chỉ có thể dùng đồ ăn ngăn chặn bọn họ để anh đi tìm cái gì đó trở về ngay”

Diệp Tranh có chút lo lắng cho Thẩm Nghê Nghê.

Cái đứa nhỏ không tim không phổi này cũng không biết là có thể lôi kéo được người đưa đồ ăn hay không nữa.

Thẩm Nghê Nghê nghe Diệp Tranh nói như vậy, nhíu mày nói: “Ý của anh chính là mặc kệ bọn họ có đưa món ăn ngon gì em cũng phải nói là không hài lòng, kêu bọn họ đi làm một lân nữa có đúng không.

a7 “Đúng rồi, Nghê Nghê thật là thông minh!”

Diệp Tranh không hề tiết kiệm lời khen của mình, nhưng mà Thẩm Nghê Nghê lại xụ mặt xuống.

“Anh Diệp Tranh thật là kỳ cục, biết rõ là người †a thích ăn nhất còn kêu người ta cố ý gây chuyện với đồ ăn ngon vào lúc này, quả thật là người kỳ cục nhất trên đời này luôn, hừ!”

Lời lên án của Thẩm Nghê Nghê làm Diệp Tranh cảm thấy có hơi đau lòng.


“Anh đồng ý với em, chỉ cần em có thể chống cự lại sự mê hoặc của bọn họ ba lần, sau này anh sẽ dẫn em đi ăn KFC, Lotteria ba lần, như thế nào?”

Bởi vì vấn đề sức khỏe của Thẩm Nghê Nghê, cho dù Diệp Ân Tuấn hay là Thẩm Hạ Lan thì cũng không ai cho phép cô bé ăn thực phẩm rác, bình thường cho dù có ăn thì cũng có khối lượng nhất định.

Bây giờ nghe thấy Diệp Tranh nói như vậy, Thẩm Nghê Nghê lập tức vui vẻ ra mặt, đồng thời còn vươn ngón tay nhỏ của mình ra.

“Móc tay với nhau đi, một trăm năm không thể thay đổi”

Diệp Tranh nhìn thấy ngón tay mập mạp nhỏ.

nhắn, không hề do dự chút nào mà đưa tay mình tới.

“Móc tay, một trăm năm không cho phép thay đổi, ai thay đổi là con chó con!”

Lúc ngón tay của hai đứa bé nghoéo lại với nhau, Thẩm Nghê Nghê cười càng ngọt ngào, Diệp Tranh lại có chút chua xót.

Thẩm Minh Triết không có ở đây, cũng không biết mẹ ra sao rồi, cậu bé nhất định phải dẫn Thẩm Nghê Nghê ra ngoài từ nơi này, không thể để cho mẹ lo.

lãng được.

Diệp Tranh âm thầm nói ở trong lòng, sau khi dỗ dành Thẩm Nghê Nghê vài câu, lúc này mới ra ngoài từ cửa sổ.

Thẩm Nghê Nghê nhìn thấy mà có hơi lo lắng nói: “Anh Diệp Tranh ơi, ở đây cao như vậy, anh cẩn thận một chút đó”

“Anh biết rồi, em quay lại đi trước đi, anh không trở về thì em đừng để bọn họ vào có biết chưa? Cứ nói là em không muốn ăn bò bít tết, có thể đổi thành cái khác, cố gắng kéo dài thời gian của bọn họ là được.

rồi”

Diệp Tranh lại nói với Thẩm Nghê Nghê một lần nữa.

Thẩm Nghê Nghê gật gật đầu: “Em biết rồi, nhìn đồ ăn không ngon gì hết, em có thể chống cự lại được”

“Thật là ngoan”

Diệp Tranh cười cười với Thẩm Nghê Nghê, sau đó bò lên từ cửa sổ ra bên ngoài.

Ở phía dưới đều là người đang canh gác.

Diệp Tranh không biết là Diệp Nam Phương lại cho nhiều người như vậy để canh chừng cậu cùng với Thẩm Nghê Nghệ, ở trong này có rất nhiều người đều là người của căn cứ, lúc Diệp Tranh bị Diệp Nam Phương rèn luyện đặc biệt đã từng gặp rồi Cậu bé cần môi dưới, cẩn thận đi vào trong phòng bếp.

Người trong phòng bếp đang bận rộn, giống như: người phụ nữ đã nói, bò bít tết đều được vận chuyển bằng đường hàng không tới đây, vô cùng tươi, người phụ nữ trước mắt đang chỉ huy những người khác làm bò bít tết một lần nữa.

Diệp Tranh thừa dịp bọn họ không chú ý mà chạy vào trong, nhanh chóng trốn dưới cái thớt.


Đồ vật ở trên đó làm hai mắt của cậu bé sáng lên, lén lút bỏ vào trong một cái túi, lợi dụng nguyên lý ròng rọc mà truyền đồ vật đến trước cửa sổ căn phòng của Thẩm Nghê Nghê và cậu.

Thẩm Nghê Nghê hơi sững sờ, vội vàng chạy tới liền nhìn thấy có một sợi dây thừng kết nối với một căn phòng khác, mà trước mắt có một thứ gì đó đang treo trước cửa sổ.

Cô bé khẽ nhíu mày mở cửa sổ ra, dùng hết sức bình sinh mới có thể kéo cái túi đó lên.

Lúc Diệp Tranh thò đầu ra ngoài nhìn, vừa hay nhìn thấy Thẩm Nghê Nghê trang chuyển cái túi, cậu bé vui mừng cười cười làm một hành động tán dương Thẩm Nghê Nghê.

Nhận được sự khen ngợi của Diệp Tranh, Thẩm Nghê Nghê lập tức tỉnh táo tinh thần, thậm chí còn mạnh mẽ hơn mười phần.

€ó sự hỗ trợ của Thẩm Nghê Nghệ, Diệp Tranh lại càng có lòng tin hơn nữa.

Bởi vì dáng người của cậu bé nho nhỏ, đã từng được huấn luyện ở căn cứ đặc huấn, biết làm như thế nào để né tránh camera của những người đó, chui tới chui lui ở đẳng sau phòng bếp giống như là một con cá chạch.

Đồ vật ở trong túi thuận theo sợi dây thần truyền vào trong phòng của bọn nó.

Không bao lâu sau Thẩm Nghê Nghê mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, nhưng mà dưới cái nhìn của cô bé, mọi thứ đều thú vị như thế, chơi vui như thế, ngược lại càng ngày càng có sức lực hơn nữa.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Thẩm Nghê Nghê vội vàng nín thở.

Âm thanh gõ cửa vang lên, ở bên ngoài truyền đến giọng nói của người phụ nữ.

“Cô chủ, cậu chủ, bò bít tết đã làm xong rồi”

“Tôi, đột nhiên thấy là tôi không muốn ăn bò bít tết nữa, tôi muốn ăn bánh tart trứng, các người đi làm bánh tart trứng cho tôi đi”

Thẩm Nghê Nghê vội vàng mở miệng.

Người phụ nữ khẽ nhíu mày, nhưng mà vẫn cung kính nói: “Cậu chủ nhỏ đâu rồi, bò biết tết của cậu chủ nhỏ cũng đã làm xong”

“Anh Diệp Tranh cũng không muốn ăn có đúng không ạ? Anh Diệp Tranh ơi”

Thẩm Nghê Nghê nói xong, vội vàng giả vờ âm.

thanh của Diệp Tranh ừ một tiếng.

Người phụ nữ thấy tình huống như vậy, lên tiếng nói: “Vậy thì được rồi, để tôi đi cho người làm bánh tart chứng cho cậu chủ nhỏ với cô chủ nhỏ”

“Đi nhanh lên đi, cháu muốn ăn bánh mouse, bánh gato nữa, tốt nhất là mua cho cháu chút hoa quả để ăn: “Được rồi”

Tiếng bước chân lại rời đi một lần nữa.


Thẩm Nghê Nghê di chuyển một vòng tròn tại chỗ, sau khi làm dấu tay khen thưởng mình, lầm bầm lầu bầu: “Thẩm Nghê Nghê, thật là giỏi quá đi, tương lai có thể đi làm diễn viên rồi. Âu del”

Sau khi tự tán thưởng mình một phen, Diệp Tranh đã trở về.

“Anh Diệp Tranh ơi, anh vi à, em nói cho anh biết nha em đã đuổi người phụ nữ đó đi rồi, em còn giả vờ thành giọng nói của anh nữa, lừa gạt cô ấy, em…”

“Xuyt..”

Diệp Tranh thấy giọng nói của Thẩm Nghê Nghê càng lúc càng lớn? Không khỏi kêu cô bé im miệng lại, sau đó mở cửa phòng ra thành một khe hở nhìn ra bên ngoài một chút.

Ở cửa phòng có ba bốn người vạm vỡ đang canh giữ, phòng khách ở phía dưới rất lớn, tổng cộng lại cũng có khoảng mười người bảo vệ.

Lông mày của Diệp Tranh hơi nhíu lại.

“Anh Diệp Tranh ơi, anh đang làm cái gì vậy? Em cũng muốn nhìn”

Thẩm Nghê Nghê có chút nóng nảy, nắm lấy góc áo của Diệp Tranh.

Diệp Tranh nhìn xuống phía dưới, suy nghĩ rồi nói: “Nghê Nghê, em biết trượt băng không?”

“Em biết ạ, anh trai đã dạy em rồi, lúc ở bệnh viện em rất chán, cũng không có cái gì để chơi, mẹ với ba nuôi cũng không cho phép em hoạt động gì hết, anh em đã thiết kế một trò chơi cho em đó chính là trò trượt băng, rất là xinh đẹp”

Lời nói của Thẩm Nghê Nghê làm khóe miệng của Diệp Tranh giật giật.

“Cái mà anh nói không phải là trò chơi đâu, là thực tế đó, em đã chơi chưa?”

“Vẫn chưa ạ, nhưng mà độ thăng bằng của em rất tốt, lúc còn ở trong sân sau của bệnh viện em ở trên xà đơn cũng không có vấn đề gì hết, nhưng mà mẹ với anh trai không biết chuyện này đâu. Anh đừng có nói cho bọn họ biết nha, đây là bí mật nhỏ giữa chúng ta”

“Được rồi, hiện tại chúng ta đi chơi trượt băng có được không nào?”

Đề nghị của Diệp Tranh làm ánh mắt của Thẩm Nghê Nghê lập tức phát sáng.

“Chơi như thế nào vậy anh?”

“Nghe theo anh, anh dạy em thế nào thì em làm như thế đó, có được không?”

Diệp Tranh nhìn Thẩm Nghê Nghệ, ít nhiều gì cũng có chút lo lắng, nhưng mà bọn nó đã không có thời gian nữa rồi.

Thẩm Nghê Nghê lại vui vẻ nói: “Được, em đảm bảo là mình sẽ nghe lời!”

Thấy cảm xúc của cô bé tăng vọt, trong lòng của Diệp Tranh hơi hộp, không biết mình làm như: vậy có đúng hay không nữa, nhưng mà vẫn bất chấp thôi.

“Em giả vờ mình bị đau bụng, một lát nữa anh mở cửa ra, em giữ chặt lấy tay của anh, tuyệt đối không được buông ra có biết chưa hả?”


“Em biết rồi!”

Lúc này Thẩm Nghê Nghê cũng không còn quan tâm tới nguyên tắc không thể nói láo gì đó, chỉ đang suy nghĩ một lát nữa chơi với Diệp Tranh như thế nào.

Diệp Tranh nhìn, gật đầu với cô bé, Thẩm Nghê Nghê lập tức ôm bụng kêu lên.

“Ui da ui da! Cháu đau bụng quá, đau muốn chết đi được, người đâu rồi? Mau đến đây đi, cháu phải đi bệnh viện!”

Thẩm Nghê Nghê lớn tiếng kêu lên, nếu như Diệp Tranh không biết thì thật sự cho rằng cô bé đau bụng thật.

Người bên ngoài nghe thấy tiếng kêu của Thẩm Nghê Nghê to như thế, cũng có hơi do dự, đúng lúc này Diệp Tranh cũng kêu khóc.

“Nghê Nghê, em sao vậy? Sao môi của em lại tím đi rồi, người đâu rồi, mau đến đây đi”

Nói xong, cậu bé dùng chân đá vào cửa phòng, đá vô cùng vội vã.

Rốt cuộc vệ sĩ ở bên ngoài đã không bình tĩnh được nữa.

Người ở bên trong là con trai ruột với lại cháu gái ruột của ông chủ, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì bọn họ có mười cái đầu cũng không thể gánh vác nổi Nghĩ đến đây, vệ sĩ vội vàng mở cửa phòng ra.

Đúng lúc này Diệp Tranh đổ dầu đậu phộng mà mình đã chuẩn bị tốt ra bên ngoài.

“Nghê Nghê, nắm chặt lấy tay của anh, anh dẫn em chơi trượt băng”

Diệp Tranh vươn bàn tay nhỏ ra với Thẩm Nghê Nghê.

Thẩm Nghê Nghê không hiểu cho lắm nhưng mà cũng rất phối hợp đưa tay của mình tới.

Lúc tay của bọn nhỏ vừa chạm vào nhau, Diệp.

Tranh liền nắm lấy tay của cô bé bước lên phía trước một bước, trực tiếp dẫm lên trên dầu đậu phộng, mà đám vệ sĩ đi vào bởi vì không có bất cứ phòng bị gì, bị dầu đậu phộng đổ lên trên người, cả người không thể đứng thẳng được nữa, ngã trái ngã phải tìm kiếm thăng bằng. Diệp Tranh giống như là một con cá linh hoạt, năm lấy tay của Thẩm Nghê Nghê đi xuyên qua khe hở giữa bọn họ.

“A, thật là kích thích quá đi!”

Lần đầu tiên Thẩm Nghê Nghê tự mình trải nghiệm cảm giác trượt băng, quả thật không thể kiềm chế nổi mình, cô bé vui vẻ hét chói tai, lập tức hấp dẫn sự chú ý của những người vệ sĩ khác.

“Nhanh bắt bọn nhỏ lại!”

Đội trưởng nhìn thấy cảnh tượng này lập tức luống cuống.

Diệp Tranh lại thể hiện kỹ xảo trượt băng đỉnh cao của cậu bé, mang theo Thẩm Nghê Nghê nhanh chóng vọt tới, sau đó thuận tay làm phát nổ những đồ vật mà mình đã bố trí ở trước cửa các căn phòng cách đây không lâu.

“Bùm” lên một tiếng, ánh lửa ngập trời, sóng nhiệt đánh tới, Diệp Tranh vội vàng ôm lấy Thẩm Nghê Nghệ, trực tiếp lao tới tay vịn cầu thang, thuận theo tay vịn cầu thang và tụt xuống dưới.

Thẩm Nghê Nghê lại bị tiếng nổ này dọa sợ, vội vàng hỏi: “Anh Diệp Tranh ơi, đó là bom hả, anh lại có bom à?”

Cục Cưng Có Chiêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cục Cưng Có Chiêu Truyện Cục Cưng Có Chiêu Story Chương 525: Anh dẫn em đi trượt băng
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...