Cục Cưng Có Chiêu

Chương 479: Tôi cmn phế cậu

Đương nhiên Thẩm Hạ Lan biết bà cụ Diệp thương mình, cũng không muốn để cho Diệp Ân Tuấn biết tình trạng cơ thể của mình, liền vội vàng nói: “Em đi cùng anh, em sẽ chuẩn bị nước cho anh tắm”

“Được”

Bây giờ Diệp Ân Tuấn không muốn xa Thẩm Hạ Lan chút nào.

Bà cụ Diệp nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như vậy càng đau lòng.

“Để mẹ đi chuẩn bị cho con một ít thức ăn”

“Không cần đâu mẹ. Con đã ăn một chút ở trên máy bay rồi. Lát nữa tắm xong con chỉ muốn nghỉ ngơi”

Diệp Ân Tuấn thật sự quá mệt mỏi rồi.

Nhiều năm như vậy rồi, đã không còn biết cảm giác sức khỏe bị cạn kiệt là như thế nào. Nếu không phải bây giờ muốn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan mọi lúc mọi nơi, anh thật sự không biết mình có thể kiên trì quay trở về hay không.

Thẩm Hạ Lan đương nhiên thấy hai vành mắt đen của Diệp Ân Tuấn, cũng đau lòng dù ít dù nhiều.

“Mẹ, bọn con vẫn chưa đói, muốn về phòng nghỉ ngơi trước đã”

“Đi đi, đi đi”

Bà cụ Diệp cũng biết, giờ mình có nhiều lời cũng.

vô ích. Dù có nói gì, Diệp Ân Tuấn cũng coi như nghe không lọt.

Thẩm Hạ Lan dẫn Diệp Ân Tuấn về phòng.

Vừa bước vào phòng, Diệp Ân Tuấn liền trực tiếp ấn Thẩm Hạ Lan lên cửa phòng, nụ hôn nóng bỏng lại say mê lập tức quét tới.

Đối mặt với sự nhiệt tình của anh, Thẩm Hạ Lan không có bất kỳ sự kháng cự nào, ngược lại còn phối hợp ôm lấy cổ anh, nhón chân lên cố gắng đáp lại.

Hai người giống như củi khô gặp lửa lớn, hơi thở vừa châm liền cháy làm nhiệt độ của căn phòng tăng lên.

Diệp Ân Tuấn ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan, hai tay cũng dần không an phận.

Mặc dù Thẩm Hạ Lan hơi muốn, nhưng cô vẫn biết tình trạng thân thể của mình bây giờ là không thể.

Ngay lúc Diệp Ân Tuẩn muốn cởi quần áo của cô ra, Thẩm Hạ Lan thở hổn hển nói: “Kỳ kinh nguyệt của em vẫn chưa hết”

Diệp Ân Tuấn hơi sững sốt.

“Vẫn chưa hết?”

Anh nhớ không phải kỳ kinh nguyệt của cô đã tới bảy tám ngày rồi sao?


Sao còn chưa hết được?

Thẩm Hạ Lan không dám nhìn vào mắt của anh, thấp giọng nói: “Bác sĩ Bạch nói lần trước em bị sảy thai đã tổn thương đến cơ thể. Lần này còn một ít máu đông vẫn chưa ra hết nên thời gian có hơi lâu hơn một chút. Cũng coi như là chảy máu sau sinh”

Thẩm Hạ Lan nói những lời này, Diệp Ân Tuấn không rõ lắm. Có điều, nếu như là Bạch Tử Đồng nói, mà bây giờ sắc mặt của cô thật sự không còn được như trước đây, anh liền kiềm chế dục vọng của mình.

“Nhưng anh rất nhớ em”

Đây là lời nói thật.

Anh là người có tinh lực đồi dào, để bản thân chịu giày vò tám ngày, bây giờ lại được quay trở về bên vợ, hận không thể liều chết triền miên cùng cô.

Bây giờ đã bước đến cửa nhưng bản thân biết rằng thấy mà không ăn được, làm sao Diệp Ân Tuấn có thể không buồn bực?

Thẩm Hạ Lan ít nhiều cũng cảm thấy áy náy, thấp giọng nói: “Hay là em đi chuẩn bị nước cho anh tắm nhé”

Nói xong cô thoát khỏi cánh tay Diệp Ân Tuấn gần như chạy trốn, đi về phía nhà vệ sinh, lại bị Diệp Ân Tuấn ở phía sau trực tiếp ôm ngang lên.

“Ân Tuấn, anh mau thả em xuống”

Thẩm Hạ Lan hơi hoảng hốt Không phải anh ấy sẽ làm thật chứ?

Tuy rằng cô cũng rất muôn cho anh nhưng bây giờ cơ thể cô thật sự không cho phép Thẩm Hạ Lan có chút sốt ruột Diệp Ân Tuấn trực tiếp ôm cô đi đến đặt lên giường, cởi giày của cô ra, ôn nhu nói: “Sức khỏe em không tốt phải chú ý nghỉ ngơi nhiều, chuyện chuẩn bị nước tảm như thế này em không cần phải làm. Năm ngoan đi, anh đi tắm”

Nói xong anh còn xoa xoa tóc cô. Dáng vẻ cưng chiều này không khỏi khiến Thấm Hạ Lan càng muốn khóc.

Nếu như tình trạng cơ thể cứ tiếp tục như vậy.

thì phải làm sao đây?

Thấm Hạ Lan hơi lo.

Diệp Ân Tuấn đi vào phòng tầm, vừa đóng cửa lại liền đổi sắc mặt Anh mở vòi sen để dòng nước tùy ý chảy nhưng lại lấy điện thoại gọi cho Tống Đình.

“Cậu đang ở đâu?”

Tống Đình không ngờ sẽ nhận được điện thoại của Diệp Ân Tuấn nhanh đến vậy.

Anh ta thấp giọng nói: “Sếp Diệp, tôi đang ở huyện Lâm”

“Huyện Lâm? Cậu không ở bên cạnh mợ chủ, chạy đến huyện Lâm làm gì?”

Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy bản thân như: đã bỏ lỡ chuyện quan trọng nào đó.


Trong tám ngày này, Tổng Đình tuyệt nhiên không gọi cho mình một cuộc điện thoại nào, điêu này thật không bình thường. Hơn nữa, bây giờ anh về rôi, Tống Đình lại đột nhiên đi đến huyện Lâm, người đi theo Hạ Lan đến đón anh lại là Dương Tân Diệp Ân Tuấn càng nghĩ cảng thấy không hợp lý.

“Mấy ngày nay có phải đã xảy ra chuyện gì trong nhà rồi không?”

Câu hỏi của anh làm cho Tống Đình sững sờ.

“Sếp Diệp, tôi gọi điện thoại cho anh nhưng anh không bat máy? Tôi cũng đã gửi tin nhản và ám hiệu nhưng anh cũng chưa nhận được?”

Diệp Ân Tuấn nhướng mày.

“Cậu từng gọi điện cho tôi?”

“Không chí một lân”

Lần này, đến lượt Tống Đình cảm thấy có gì đó không bình thường “Sếp Diệp, không phải khoảng thời gian này anh đã xảy ra chuyện gì rôi chứ? Hay là điện thoại của anh đã bị khống chế, nếu không tại sao văn luôn không liên lạc được cho anh?”

Tống Đình thật sự lo lăng.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Chuyện này nói sau. Cậu nói cho tôi biết, mấy ngày nay tôi không có ở nhà đã xảy ra chuyện gì? Còn nữa tại sao cậu lại đi huyện Lâm rồi?”

Nghe Diệp Ân Tuấn hỏi như vậy, Tống Đình liền kể tất cả mọi chuyện cho anh nghe.

Thẩm Hạ Lan bị cưỡng ép, cơ thể của cô ấy có vấn đề. Thẩm Hạ Lan suýt chút nữa đã chết trong nhà của nhà họ Hoäc, cùng với chuyện bây giờ anh ta mang Lam Tử Thất đến trú ở huyện Lâm là Thấm Hạ Lan sắp xếp. Tống Đình kể cho anh nghe một mạch Trái tim của Diệp Ân Tuấn nhanh chóng bị bóp càng lúc càng chặt.

“Tại sao không có ai nói cho tôi biết?”

Diệp Ấn Tuấn như muốn phát điên.

Anh không thế nào tưởng tượng được, trong thời gian anh không có ở đây, cô lại chịu đựng nhiều như vậy.

Chẳng trách cô gây, chẳng trách cô bảo không khỏe, hóa ra là như vậy.

Nhưng Tô Nam lại chẳng nói với anh một lời Trong lòng Diệp Ân Tuấn tràn đầy lửa giận.

Tống Đình nói ấm ức: “Tôi không liên lạc được với anh. Nếu lúc đó không phải là Tống Dật Hiên, mợ chủ nhất định sẽ..”

Tống Đình còn chưa nói xong, nhưng Diệp Ân Tuấn biết hậu quả.

Anh nói nhỏ: “Trước tiên cậu cứ ở huyện Lâm đã, trở về tôi có chuyện cần nói với cậu”

“Được”

Sau khi cúp máy, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn xẹt qua một tia tức giận.

Anh nhanh chóng tắm một trận.


Đợi đến lúc anh đi ra, cô đã dựa vào giường ngủ rồi.

€ó lẽ bản thân cô không muốn ngủ, nhưng lại quá mệt mỏi về tinh thần. Nếu như hôm nay không phải đi đón anh, có lẽ cô đã ngủ từ lâu rồi.

€ô thở đều đều nhưng lại rất nhẹ nhàng.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên trách bản thân ghê gớm.

Sao anh lại để cho vợ của mình chịu đựng nhiều như vậy.

Mà cô gái này lại không nói cho anh biết gì.

Rốt cuộc cô có coi anh là người đàn ông của minh không?

Sự kiên trì và chịu đựng của cô, sự trả giá của cô làm cho trái tim của Diệp Ân Tuấn phảng phất giống như bị xẻo từng miếng thịt, khó chịu mà bóp chặt Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho cô, đồng thời chỉnh lại nhiệt độ điều hòa, lúc này mới nhỏ tiếng thay đồ rồi xuống lầu.

Bà cụ Diệp ngồi ở dưới phòng khách, thấy Diệp Ân Tuấn đi xuống lầu liền dừng lại một chút.

“Sao lại không ở cùng với Hạ Lan?”

“Cô ấy ngủ rồi”

Diệp Ân Tuấn nhẹ giọng nói, sau đó trực tiếp đến ngồi trước mặt bà cụ Diệp.

“Mẹ, là ai bắt Hạ Lan?”

Bà cụ Diệp biết, cho dù có trăm phương ngàn kế muốn giấu anh nhưng một khi anh muốn biết, thì nhất định sẽ biết được.

“Mẹ không biết. Hạ Lan bị bắt bốn ngày nhưng không có ai lộ diện. Ý của đối phương có khả năng là muốn Hạ Lan tự sinh tự diệt. Nhưng là ai đã hận con bé đến mức này? Dư Khinh Hồng? Hay là Tống Khinh Dao? Mặc dù có thể hai người đó lúc đấy thấy Hạ Lan khổ sở, chật vật như vậy cũng sẽ không nhịn được mà châm biếm. Thế nhưng bọn họ không có, mẹ nghi ngờ rằng không phải hai người bọn họ. Huống hồ cái đêm Hạ Lan phải nhập viện, Tống Khinh Dao cải trang thành y tá muốn giết Hạ Lan. May mà có Tống Dật Hiên ở đó giúp con bé đỡ một nhát dao. Chuyện này con nên đến nhà họ Tống trả lại ân tình”

Có một số chuyện, bà cụ Diệp cũng không nói rõ. Bà biết trong lòng anh biết chắc chăn rằng Tống Dật Hiên có cảm tình với cô.

Bà tin Diệp Ân Tuấn có thể xử lý tốt chuyện này.

Diệp Ân Tuấn gật đầu nói: “Con biết rồi, bây giờ con sẽ đi xử lý. Mẹ, bên này nhờ mẹ chăm sóc Hạ Lan giúp con”

“Khi nào thì con quay về?”

“Một lát nữa”

Diệp Ân Tuấn nói xong đi ra cửa.

Anh trực tiếp lái xe đến bệnh viện quân khu tổng hợp, ngay lập tức đi đến văn phòng của Tô Nam.


“Ân Tuấn, cậu quay lại rồi à?”

Tô Nam thấy Ân Tuấn quay trở về, liền vui vẻ đứng dậy, nhưng chưa kịp đi tới trước mặt Diệp Ân Tuấn đã bị anh cho ăn một đấm.

“Cậu điên rồi à?”

Tô Nam nhanh chóng né đi nhưng cú đấm thứ hai của Diệp Ân Tuấn đã theo phía sau.

Bất đắc dĩ, Tô Nam không thể làm gì khác là cùng anh đánh nhau.

Hai người thân thủ bất phân cao thấp, đánh cả mười mấy phút, cả hai đều bị thương. Có điều dễ dàng nhận thấy cơn tức giận của Diệp Ân Tuấn đã giảm xuống không ít.

“Tại sao lại không nói cho tôi biết tình hình của Hạ Lan? Cậu có biết không, nếu như cô ấy không chịu được, tôi rất có thể sẽ không gặp được cô ấy lần cuối”

Diệp Ân Tuấn dừng tay, thở hồng hộc nhìn Tô Nam đầy căm hận, Tô Nam biết một khi anh trở về liền tìm anh ta tính sổ, thế nhưng lại không muốn che giấu nữa.

“Nói cho cậu biết để làm gì? Lúc đó cậu đang ở trong thời điểm mấu chốt, chẳng lẽ lại muốn làm cho việc điều trị của cậu bị gián đoạn, cả đời sẽ trở thành người tàn tật sao? Cậu không phải bác sĩ, quay về đây để làm gì? Huống hồ là Hạ Lan không cho chúng tôi nói cho cậu biết”

“Cậu nói cái gì?”

Diệp Ân Tuấn sững sờ, có vẻ như không dám tin.

Tô Nam cũng mặt kệ ánh mắt muốn giết người, tiếp tục nói: “Chính là như vậy. Vợ của cậu rất có bản lĩnh, nấp vào cơ sở bí mật, quay được cả quá trình giải độc của cậu, trở về hỏi tôi, tôi còn có thể nói như thế nào nữa? Chỉ có thể nói cho cô ấy toàn bộ chân tướng của sự việc”

“Cậu điên rồi à? Nếu tôi muốn cho cô ấy biết, sao tôi lại không gọi điện thoại cho cô ấy?”

Diệp Ân Tuấn nghĩ tới tất cả những nỗ lực của anh đều bị cô nhìn thấy, anh đều đau lòng không nói ra.

Anh chịu đựng cái gì, bản thân anh rõ nhất.

Hạ Lan yêu anh nhiều đến như vậy, lúc tận mắt nhìn thấy cảnh này, tim sẽ đau nhiều như thế nào?

Mà lúc ấy cô vẫn còn là bệnh nhân. Bất cứ lúc nào cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Anh là chồng nhưng không biết gì hết. Không.

những vậy còn làm cô lo lắng cho mình.

Lúc nhất thời, tâm tư của Diệp Ân Tuấn giống như bị đặt lên nồi chảo nóng, khó chịu, ngạt thở.

“Tôi nói cho cậu biết, nếu vợ của tôi có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ giết cậu”

Diệp Ân Tuấn không muốn ở lại thêm lúc nào nữa.

Hiện tại anh không thể chờ đợi được nữa mà muốn gặp cô gái Hạ Lan ngốc nghếch kia. Anh muốn hỏi cô, rốt cuộc là cô có cần phải mạnh mẽ nhiều đến vậy không? Chẳng lẽ cô không biết, anh cũng sẽ đau lòng cho cô sao?

Cục Cưng Có Chiêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cục Cưng Có Chiêu Truyện Cục Cưng Có Chiêu Story Chương 479: Tôi cmn phế cậu
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...