Cục Cưng Có Chiêu

Chương 44: Tôi không có bất kỳ ảo tưởng nào với anh

"Cô Thẩm, tổng giám đốc Diệp hỏi tôi chuyện giám định người thân, xin hỏi tôi nên trả lời thế nào về chuyện này?"

Khi viện trưởng Trương gọi điện thoại tới, Thẩm Hạ Lan đang nói chuyện với Lam Tử Thất. Lúc nghe được viện trưởng Trương hỏi như vậy, mắt cô hơi nheo lại.

"Đã có kết quả giám định người thân chưa?"

"Ngày mai sẽ có."

"Vậy cứ nói thật cho Diệp Ân Tuấn biết."

Thẩm Hạ Lan thản nhiên nói. Cô không cho rằng đó là chuyện gì lớn, lại làm cho viện trưởng Trương hơi nghi ngờ.

"Cô Thẩm muốn cho tổng giám đốc Diệp biết thân phận của cậu Thẩm sao?"

"Ừ, ông cứ làm theo lời tôi nói là được rồi."

"Được!"

Viện trưởng Trương cúp máy, Lam Tử Thất sửng sốt há hốc miệng, còn không chờ cô ấy hỏi gì, bác sĩ Hoàng cũng gọi tới.

"Cô Thẩm, tổng giám đốc Diệp cầm một sợi tóc của cô, bảo tôi tiến hành so sánh với sợi tóc của cô trước đây, vừa rồi còn bảo tôi phải xử lý gấp. Tôi nên làm gì?"

Thẩm Hạ Lan chợt dừng tay.

Cô không ngờ động tác của Diệp Ân Tuấn sẽ nhanh như vậy, may mà bác sĩ Hoàng là người của cô.

"Ông nói đúng sự thật cho anh ta biết là được rồi. Lần này tôi về chính là để cho anh ta biết, nhưng bản thân tôi không thể chủ động, cần Diệp Ân Tuấn tới tìm tôi. Cho nên cứ đưa cho anh ta số liệu thật nhất là được rồi. Bác sĩ Hoàng, cám ơn ông."

Thái độ của Thẩm Hạ Lan đối với bác sĩ Hoàng rõ ràng cung kính hơn rất nhiều.

Bác sĩ Hoàng lại cười nhạt nói: "Cô Thẩm khách sáo rồi. Năm đó nếu không phải nhờ cô Thẩm cứu con trai tôi, bây giờ tôi trung tuổi lại sớm mất con rồi. Tôi biết làm vậy là có lỗi với tổng giám đốc Diệp. Sau chuyện này, xem như tôi đã trả lại ân tình của cô Thẩm năm đó, cũng sẽ từ chức rời khỏi nhà họ Diệp, dẫn theo vợ, con tôi di dân qua nước ngoài. Tôi chỉ hy vọng về sau cô Thẩm có thể hài lòng, thuận buồm xuôi gió trong mọi chuyện."

"Cảm ơn bác sĩ Hoàng, thật sự cám ơn ông."

"Cô Thẩm, cho phép tôi được nói một câu. Tổng giám đốc Diệp không phải là tuyệt tình tuyệt nghĩa như cô nghĩ. Năm năm qua, tôi thấy rõ cậu ấy đối xử với mình thế nào. Cậu ấy và cô Sở cũng là trong sạch. Cô Thẩm, có một số việc có lẽ là cô đã hiểu nhầm tổng giám đốc Diệp rồi. Bất kể cô muốn làm gì, tôi đều hi vọng cô đừng làm chuyện khiến cho mình phải hối hận."

Bác sĩ Hoàng mở miệng thản nhiên nói.


Thẩm Hạ Lan lại cười gượng nói: "Bác sĩ Hoàng, tôi biết rõ chuyện giữa tôi và anh ta. Ông đã quyết định chuyện di dân rồi sao? Có cần tôi giúp đỡ không?"

"Không cần, tôi đã giải quyết xong rồi. Cô Thẩm, tạm biệt."

"Tạm biệt!"

Thẩm Hạ Lan cúp máy, trong lòng ít nhiều hơi mất mát.

Bác sĩ Hoàng là bác sĩ riêng của nhà họ Diệp cả một đời, nếu không phải vì cô, có lẽ ông ta sẽ dưỡng già ở nhà họ Diệp rồi. Nhưng có một số việc, cô thật sự phải làm.

Sau khi cúp máy, Thẩm Hạ Lan có vẻ tâm sự nặng nề.

Lam Tử Thất ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.

"Cậu có thể nói cho mình biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra không? Không ngờ cậu lại quen biết với Viện trưởng Trương ở đây? Còn có liên quan với bác sĩ Hoàng? Cậu vẫn để cho Diệp Ân Tuấn biết thân phận của cậu và Minh Triết à? Hạ Lan, cậu rốt cuộc tính làm gì vậy?"

Thẩm Hạ Lan vừa cười vừa nói: "Viện trưởng Trương là người của Đường Trình Siêu, ban đầu là nhà họ Đường giúp ông ta học hết học viện Y, cho nên viện trưởng Trương cho mình chút mặt mũi, nhưng thật ra là báo đáp ơn huệ của nhà họ Đường, cũng là nể mặt ở Đường Trình Siêu thôi. Về mình muốn làm gì Diệp Ân Tuấn à? Tử Thất, nếu cậu tin mình thì không cần quan tâm. Chuyện sau này, cậu cứ xem là được rồi. Cậu yên tâm, mình sẽ không lại ngu ngốc đến mức lấy tình cảm của mình ra để đặt cược cả cuộc đời đâu. Có vài người, có một số việc không thể chờ nổi."

Ánh mắt cô lóe lên ánh sáng mà Lam Tử Thất không nhìn thấy rõ, không biết sao lại khiến người ta thấy đau lòng.

"Bất kể cậu muốn làm gì, đều phải bảo vệ tốt chính mình. Hạ Lan, mình sẽ đau khổ không chịu nổi nếu mất cậu đấy, cậu ngươi hiểu chưa?"

"Mình biết mà. Cậu giúp mình một việc được không?"

"Việc gì vậy?"

"Cậu tới nhà họ Diệp đón Minh Triết về giúp mình. Thằng nhóc thối này, mình cảm giác gần đây nó có vẻ không bình thường lắm. Nếu nó gây ầm ĩ với Diệp Ân Tuấn thì thật sự không dễ xử lý đâu."

Lời Thẩm Hạ Lan nói làm cho Lam Tử Thất khẽ nhíu mày.

"Đúng vậy, gần đây nó rất lạ. Được rồi, mình sẽ đi đón nó về, tránh cho tên đàn ông cặn bã Diệp Ân Tuấn tiêm nhiễm độc hại cho nó. Con trai tốt như vậy cũng không thể để anh ta chiếm lợi được."

Lam Tử Thất thở hổn hển rời đi, Thẩm Hạ Lan lại không thể cười tiếp được nữa.

Những yêu thương say đắm và tốt đẹp một cách đơn thuần kia đều không tồn tại nữa.


Cô đột nhiên thấy hơi cô đơn.

Thẩm Hạ Lan lấy ảnh Nghê Nghê ra khỏi ví.

Nhìn đứa con gái với làn da trắng bệch không có chút máu trong tấm ảnh, ánh mắt Thẩm Hạ Lan lại trở nên kiên định.

Không có gì quan trọng hơn đứa trẻ!

Tất cả những điều này đều là do Diệp Ân Tuấn nợ bọn họ!

Thẩm Hạ Lan cất tấm ảnh và định nghỉ ngơi một lát, lại đột nhiên nghe được tiếng giày cao gót đi về phía bên này.

Cô không nghĩ ra mình có người bạn nào sẽ đến thăm cô cả. Vậy người tới đây lúc này sẽ là ai được chứ?

Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày.

Cửa phòng bị mở ra, lập tức có một mùi nước hoa nồng nặc phả tới, làm cho cô vô thức phải nhăn mũi.

"Cô Sở à?"

Thẩm Hạ Lan nhìn Sở Anh Lạc đi tới, ít nhiều vẫn hơi sửng sốt.

Sắc mặt Sở Anh Lạc lại không tốt lắm.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên bảo cô ta đi mua ít thuốc bổ, nói là muốn đưa cho Thẩm Hạ Lan bồi bổ sức khỏe, còn nói cô ta phải tự mình đi mua mới thể hiện ra được sự chân thành của tập đoàn Hoài Trí, sao nghe lời này lại chói tai như vậy.

Cô ta ở nhà họ Diệp nhiều năm như vậy, lại phải đi mua thuốc bổ cho một con hồ ly à, chuyện này tính là gì chứ?

Bây giờ thấy Thẩm Hạ Lan nằm ở trên giường bệnh, chân phải bị quấn băng, cô ta lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Sao không nổ chết cô ta chứ?

Thẩm Hạ Lan hoàn toàn không bỏ sót sự phẫn nộ và không cam lòng trong mắt Sở Anh Lạc, xem ra sự cố lần này có liên quan đến cô ta à?

"Sao cô Sở lại tới thế?"

Thẩm Hạ Lan cười có vẻ giả dối.


Sở Anh Lạc lại hừ lạnh một tiếng nói: "Đừng lấy thủ đoạn hồ ly này của cô ra đối phó với tôi, tôi không để mình bị mắc lừa đâu! Lisa, tôi cảnh cáo cô, cô hãy cách xa Ân Tuấn nhà chúng tôi một chút. Tôi biết cô là nhà thiết kế được bên Mỹ phái tới. Bây giờ, tập đoàn Hoài Trí cũng cần cô, nhưng nếu cô dám cả gan dùng vốn liếng này của cô để dụ dỗ Ân Tuấn, như vậy thì cô đã sai hoàn toàn rồi. Chỉ cần nhà họ Diệp có tôi ở đó, cô đừng mong nhảy nhót giở thủ đoạn gì!"

"Tôi không rõ những lời này của cô Sở là có ý gì?"

Nụ cười trên Thẩm Hạ Lan biến mất, giọng lạnh lùng nói.

Sở Anh Lạc thả đồ trong tay lên trên chiếc bàn bên cạnh.

"Nhìn thấy không? Những thứ này đều là Ân Tuấn bảo tôi đi mua cho cô, còn nói muốn để cho cô bổ cơ thể. Lisa, cô dùng chiêu khổ nhục kế này đúng là không tệ đâu. Cô biết đàn ông đều sẽ thương hoa tiếc ngọc, cho nên mới giả vờ đáng thương như vậy đi? Nhưng tôi nói cho cô biết, Sở Anh Lạc tôi cũng không phải dễ chọc đâu. Bảo tôi tự mình mua thuốc bổ cho cô, cô cũng xứng sao? Cô không sợ ăn vào trúng độc à?"

"Cô Sở là đang đe dọa à! Không biết tổng giám đốc Diệp có biết sắc mặt của cô Sở bây giờ không?"

"Lisa, tôi cảnh cáo cô, đừng lấy Ân Tuấn tới ép tôi. Tôi sinh một người thừa kế cho nhà họ Diệp, chỉ dựa vào điểm này, bất kể tôi làm gì, Ân Tuấn đều sẽ mắt nhắm mắt mở xem như không nhìn thấy. Cô tưởng một nhà thiết kế như cô thì có gì đặc biệt hơn người chứ? Ngay cả vợ trước của Ân Tuấn còn bị tôi đuổi đi, cô nghĩ là cô có bản lĩnh lớn tới mức nào?"

Sở Anh Lạc giễu cợt nhìn Thẩm Hạ Lan, lời nói ra lại làm cho Thẩm Hạ Lan vô thức siết chặt nắm tay.

"Cô nói gì? Không phải vợ trước của Tổng giám đốc Diệp bị chết trong trận hỏa hoạn ngoài ý muốn sao? Lẽ nào có liên quan đến cô?"

Lời Thẩm Hạ Lan nói làm cho Sở Anh Lạc ít nhiều cũng hơi hoàn hồn.

Cô ta hừ lạnh một tiếng nói: "Cô ta đúng là bị chết cháy, nhưng làm cho Ân Tuấn ghét cô ta, không xem cô ta là vợ, thậm chí vào lúc cô ta mang thai còn muốn đuổi cô ta ra nước ngoài đều là vì tôi. Là tôi nói tôi sợ cô biết tôi mang thai sẽ xuống tay với tôi, Ân Tuấn mới quyết định đưa cô ta đi. Ai biết người phụ nữ này lại không chịu nổi cô đơn, không ngờ đi gian díu với người khác, còn gây ra hỏa hạn thiêu chết mình. Như vậy cũng xem như cô ta tự chuốc họa vào thân. Chỉ có điều cô hẳn đã nhìn ra Ân Tuấn đối xử với tôi thế nào rồi chứ? Tôi thậm chí có thể làm cho anh ấy chán ghét vợ chưa cưới của anh ấy, càng khỏi phải nói cô một nhà thiết kế nhỏ bé như vậy. Đừng tưởng rằng mình hơi xinh đẹp lại muốn gả vào gia đình giàu có. Tôi khuyên cô tới từ đâu lại chạy về đó đi. Nếu không, cũng chẳng biết cô còn mạng mà quay về nước Mỹ hay không đấy."

Sở Anh Lạc nói xong thì quay người rời đi, nhưng ngón tay Thẩm Hạ Lan đã cắm sâu vào lòng bàn tay của cô.

Cho dù cô vẫn luôn biết Sở Anh Lạc là tồn tại cắm rễ giữa cô và Diệp Ân Tuấn, nhưng cô chưa bao giờ biết sau khi mình cưới rồi, Sở Anh Lạc vẫn ảnh hưởng tới cô và Diệp Ân Tuấn.

Từ những lời nói của Sở Anh Lạc lại không khó nghe ra được sự cố lần này có liên quan đến cô ta, thế nhưng cô không có chứng cứ.

Ngực Thẩm Hạ Lan hơi đau đớn vì tức giận.

Nỗi sỉ nhục và cảnh ngộ bất hạnh năm năm trước, cô nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lời!

Lần này trở về, cô còn chưa bắt đầu ra tay với Sở Anh Lạc, cô ta ngược lại đã không chịu nổi. Nếu cô ta vội vàng muốn so chiêu với mình như vậy, cô sẽ giúp đỡ cô ta là được rồi.

Thẩm Hạ Lan thoáng cười lạnh, sau đó tát vào trên mặt mình thật mạnh làm cho mặt của cô lập tức sưng lên.


Cô đau đến mức nhe răng há miệng, lại cố nhịn đau gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn.

"Tổng giám đốc Diệp, nếu anh thật sự cảm thấy tôi chướng mắt thì cứ nói thẳng với tôi một tiếng, đặt một vé máy bay cho tôi quay về nước Mỹ là được rồi, không cần phải bảo Sở Anh Lạc, bạn gái của anh tới sỉ nhục tôi, thậm chí đánh chửi tôi. Tôi không có bất kỳ ảo tưởng nào về tổng giám đốc Diệp, vẫn mong tổng giám đốc Diệp cố gắng quản tốt bạn gái của anh đi. Nếu tổng giám đốc Diệp không thể quản được, tôi không ngại dạy dỗ cô ta giúp anh đâu."

Thẩm Hạ Lan nói xong thì cúp máy.

Diệp Ân Tuấn hoàn toàn ngây người.

Đây là sao vậy?

Nhưng anh nhanh chóng ý thức được, có thể là Sở Anh Lạc đã làm gì đó.

Diệp Ân Tuấn gọi điện thoại thẳng cho Sở Anh Lạc.

"Cô ở đâu?"

"Ân Tuấn, em đang về đây. Em nhớ anh thích uống nhất là món canh cá em nấu nhất? Em đi mua con cá, buổi trưa nấu cho anh ăn. Đúng lúc Tranh Tranh cũng thích, cả nhà ba người chúng ta ăn một bữa thật ngon."

Sở Anh Lạc vui vẻ nói.

Ánh mắt Diệp Ân Tuấn lạnh lùng, giọng nói cũng hạ thấp xuống một chút.

"Cô vừa tới bệnh viện?"

Vẻ tươi cười của Sở Anh Lạc lập tức đông cứng lại.

"Em, em chỉ đi thăm cô Lisa thôi. Cô ấy xảy ra chuyện lớn như vậy, dù thế nào em cũng nên đi thăm, không phải sao?"

"Cô vào đó chỉ để thăm thôi à?"

Giọng Diệp Ân Tuấn lạnh như băng, cho dù cách điện thoại, Sở Anh Lạc vẫn cảm thấy run rẩy vì lạnh.

"Đương… đương nhiên. Em còn có thể làm gì chứ?"

"Sở Anh Lạc, cô nghe kỹ cho tôi, nếu để cho tôi biết cô làm gì cô ấy, cô đừng trách tôi không nể tình nghĩa nhiều năm như vậy. Bây giờ lập tức cút trở lại cho tôi, không có lệnh của tôi thì không cho phép đi đâu hết!"

Diệp Ân Tuấn nói xong thì cúp máy, cầm áo khoác lên đi ra ngoài. Nhưng trên hành lang, anh lại gặp Thẩm Minh Triết mới từ trong phòng của Diệp Tranh đi ra.

Cục Cưng Có Chiêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cục Cưng Có Chiêu Truyện Cục Cưng Có Chiêu Story Chương 44: Tôi không có bất kỳ ảo tưởng nào với anh
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...