Cục Cưng Có Chiêu
Chương 393: Có người thành tâm nhặt nhạnh chỗ tốt sau lưng tôi
“Ngăn cản con bé nhanh lên đi!”
Bà cụ Hoắc bị một phen dập đầu của Dư Khinh Hồng làm cho kích động không thôi, một đứa nhỏ tốt như vậy sao bà ta có thể nhẫn tâm nhìn cô ta đi chết được chứ.
Nhìn thấy người bên cạnh không có phản ứng, bà cụ tức giận bước lên lôi kéo Dư Khinh Hồng lại.
Hoắc Chấn Đình sợ bà cụ Hoắc xảy ra chuyện gì, không thể không kêu người giúp đỡ.
Trong một bước cuối cùng Dư Khinh Hồng bị người ta kéo lại.
Cô ta không khỏi thở một hơi nhẹ nhõm.
Thật là nguy hiểm.
Cô ta âm thầm sợ hãi, cả người đều bị mồ hôi thấm ướt.
Nếu như bà cụ Hoắc không kéo mình lại, chỉ sợ là người ta sẽ té xuống từ nơi này, đến lúc đó tất cả đều xong cả rồi.
Hoắc Chấn Đình nhìn dáng vẻ sắc mặt tái nhợt của Dư Khinh Hồng, thở phì phò nói: “Cô tốt nhất nên yên phận cho tôi, tôi mặc kệ trước kia cô đã làm cái gì, từ giờ trở đi, cô là bộ mặt của nhà họ Hoắc. Nếu như để tôi biết cô làm ra chuyện gì có lỗi với nhà họ Hoắc, vậy thì đừng trách tôi không khách khí với cô.”
Bà cụ Hoắc nghe Hoắc Chấn Đình nói như vậy, biết là Hoắc Chấn Đình đã thỏa hiệp rồi.
“Nhanh cảm ơn chú út đi.”
“Cháu cảm ơn chú út.”
Dư Khinh Hồng vô cùng ngoan ngoãn gọi Hoắc Chấn Đình một tiếng.
Hoắc Chấn Đình lại cảm thấy chói tai vô cùng, anh ta cảm thấy Thẩm Hạ Lan gọi chú út mới là thân thiết nhất.
Dư Khinh Hồng ôm bà cụ Hoắc khóc thở không ra hơi.
Thấy dáng vẻ hai người phụ nữ như gắn bó sống chết với nhau, Hoắc Chấn Đình tức giận quay người đi khỏi phòng.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nói rõ ràng cho tôi biết.”
Hoắc Chấn Đình tìm một người giúp việc có thời gian ở nhà họ Hoắc tương đối dài rồi hỏi người đó.
Người đó liền nói một vài sự thật cho Hoắc Chấn Đình biết, đương nhiên là những sự thật này đều là biết được từ chỗ của Dư Khinh Hồng và bà cụ Hoắc.
Sau khi nghe xong, Hoắc Chấn Đình không khỏi nhíu mày.
“Diệp Ân Tuấn tuyệt đối không phải là người như vậy, Dư Khinh Hồng bị cường bạo à?”
“Vâng ạ, là do bà cụ Hoắc tự mình đưa tới bệnh viện, lúc chúng tôi đến đó quần áo của cô ta đã rách rưới, bác sĩ cũng đã nói là bị tổn thương xé rách rất nghiêm trọng.”
“Lúc đó các người có tận mắt nhìn thấy Diệp Ân Tuấn ở đó không?”
Lời nói của Hoắc Chấn Đình làm người giúp việc lắc đầu.
“Lúc chúng tôi đến đó cũng chỉ có một mình cô Dư ở đó mà thôi.”
“Vậy thì ai có thể chứng minh người cường bạo Dư Khinh Hồng là Diệp Ân Tuấn?”
Hoắc Chấn Đình vừa mới hỏi lời này ra, tất cả mọi người đều trì trệ.
“Không thể chứng minh là Diệp Ân Tuấn, tại sao lại có thể đến nhà họ Diệp đòi lại công bằng chứ, lúc đó đã làm kiểm tra dna chưa, có lưu lại chứng cứ gì không?”
Người giúp việc lại lắc đầu lần nữa.
Hoắc Chấn Đình cười lạnh nói: “Cái gì cũng không có, dựa vào một câu nói của Dư Khinh Hồng vậy mà các từ đã nói là Diệp Ân Tuấn làm, còn muốn đến nhà họ Diệp đòi công bằng, ai cho các người thể diện vậy hả? Còn tưởng rằng nhà họ Diệp là gia tộc bình thường, tùy tiện để các người nắm giữ à? Bà cụ già rồi nên hồ đồ, các người ở nhà họ Hoắc nhiều năm như thế, tại sao cũng không mang theo đầu óc vậy?”
Đúng lúc bà cụ Hoắc vừa mở cửa phòng ra, lúc nghe thấy Hoắc Chấn Đình nói như vậy, lập tức nổi giận.
“Cái gì gọi là mẹ già rồi nên hồ đồ hả? Chuyện Diệp Ân Tuấn và Khinh Hồng ở cùng một chỗ với nhau, cả toàn bộ Hải Thành đều biết, báo chí đều đăng lên hết rồi, ngay cả chính nó cũng đã thừa nhận chơi phụ nữ thì có như thế nào, cái này vẫn còn chưa nói rõ vấn đề được à? Lúc Khinh Hồng gọi điện thoại cho mẹ khóc đòi sống đòi chết, lúc mẹ chạy tới nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Khinh Hồng, không phải là nó thì còn là ai nữa chứ? Chẳng lẽ là Khinh Hồng nhà chúng ta còn có thể hãm hại giá họa cho nó nữa à?”
Bà cụ Hoắc cảm thấy Hoắc Chấn Đình có thành kiến với Dư Khinh Hồng.
Hoắc Chấn Đình nhìn thoáng qua Dư Khinh Hồng đi theo sau lưng bà cụ Hoắc, cười lạnh nói: “Ai biết được chứ, có phải là giá họa hay không cũng chỉ có bản thân cô ta biết rõ ràng.”
“Chú út nói như vậy là có ý gì chứ? Là cảm thấy Dư Khinh Hồng cháu không cần mặt mũi đến như vậy, nhất định phải trèo lên nhà họ Diệp cơ à! Cái này đối với cháu mà nói có lợi ích gì đâu chứ, Diệp Ân Tuấn cũng không phải là người bình thường, chẳng lẽ còn có thể để cho cháu tính toán được?”
“Có lẽ là trước đó cô không biết đúng không, còn tưởng rằng Diệp Ân Tuấn là người tốt, cô lên kế hoạch gì ai mà biết được chứ. Cho dù những điều cô nói là sự thật thì đó cũng là do cô gieo gió gặt bão, biết rõ tính tình của Diệp Ân Tuấn không tốt, cô còn đụng chạm người ta làm gì? Đây không phải rõ ràng là tự mình đưa tới cửa đó à? Lại lùi một vạn bước mà nói, cho dù những gì cô nói là thật, là do Diệp Ân Tuấn ép buộc cô, vậy thì tại sao lúc cô được đưa đến bệnh viện cô không để cho bệnh viện giữ lại chứng cứ đi? Trong cơ thể của cô chắc chắn có đồ vật của Diệp Ân Tuấn chứ nhỉ? Giữ đồ vật này lại, đừng nói là hiện tại đến cửa nhà người ta đòi công bằng, cho dù có muốn trói Diệp Ân Tuấn lại nhà họ Hoắc chúng tôi đều sẽ ủng hộ cho cô, nhưng mà bây giờ cô có cái gì chứ? Ngoại trừ truyền thông đưa tin xàm xí, cô có còn có chứng cứ để chứng minh là mình bị Diệp Ân Tuấn cưỡng hiếp không? Cái gì cũng không có hết, thế mà cô muốn nhà họ Hoắc ra mặt vì cô, cô cho rằng nhà họ Hoắc và nhà họ Diệp có thể tùy tiện trở mặt với nhau à?”
Những vấn đề của Hoắc Chấn Đình liên tiếp được vung ra, hoàn toàn làm cho bà cụ Hoắc ngây ngốc, mà Dư Khinh Hồng cũng sững sờ, ấm ức khóc lên.
“Ý của chú út chính là cháu gieo gió gặt bão, tự tìm xui xẻo có đúng không?”
“Vậy cô còn nghĩ như thế nào nữa, người biết được chuyện này cũng không nhiều, ở bên ngoài cùng lắm chỉ biết được cô và Diệp Ân Tuấn từng có một đêm mây mưa với nhau. Nếu như trước đó cô không phải là người của nhà họ Hoắc, cô muốn làm cái gì thì cũng tùy ý cô, nhưng mà hiện tại cô đã là người của nhà họ Hoắc, cô còn muốn lôi kéo mặt mũi nhà họ Hoắc ra để chơi đùa cùng với cô? Tự cô không để lại chứng cứ, hiện tại lại đòi đến nhà họ Diệp đòi công bằng, cô dự định để tất cả mọi người biết cháu gái của nhà họ Hoắc bị cậu cả của nhà họ Diệp cưỡng hiếp à?”
Hoắc Chấn Đình vừa mới nói lời này xong, lúc này bà cụ Hoắc mới kịp phản ứng.
Đúng vậy đó!
Thể diện của nhà họ Hoắc cũng không thể bị ném ra bên ngoài như thế này được.
Dư Khinh Hồng tức giận đến ngứa răng, chỉ có thể che mặt mà khóc.
“Cháu vẫn nên chết đi cho xong, sống như thế này còn có ý nghĩa gì nữa chứ, hiện tại mọi người đều đã biết cháu ngủ cùng với Diệp Ân Tuấn, sau này còn có ai chịu cưới cháu nữa.”
Bà cụ Hoắc nghe Dư Khinh Hồng khóc lóc nói như thế, trái tim đều mềm nhũn.
“Chấn Đình à, con coi như thế này có tốt không? Dù sao thì Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn cũng đã gửi đơn thỏa thuận ly hôn rồi, nó lại ngủ với Khinh Hồng, nếu như chúng ta đã không thể đòi công bằng ở bên ngoài, không bằng làm sui gia với nhau đi?”
Đề nghị này của bà cụ Hoắc vừa mới nói ra, Hoắc Chấn Đình trực tiếp bị chọc giận quá mà hóa cười.
“Vậy để đứa cháu gái giả của mẹ gả cho nhà họ Diệp thay thế cháu gái ruột của mẹ, mẹ ơi là mẹ, mẹ thật sự biết nghĩ lắm.”
Nói xong, Hoắc Chấn Đình quả thật không thể tiếp tục ở lại đây được nữa, quay người rời khỏi bệnh viện.
“Bà nội, chú út chính là nhìn con không vừa mắt.”
Dư Khinh Hồng khóc càng đau lòng hơn nữa.
Bà cụ Hoắc vội vàng an ủi cô ta.
“Được rồi được rồi, nó tương đối có thành kiến, nhưng mà lời nó nói cũng không phải là không có đạo lý. Có điều cháu đã bị thằng nhóc nhà họ Diệp phá trinh tiết, đương nhiên là bà sẽ đi nói với nhà họ Diệp, cho dù như thế nào Diệp Ân Tuấn cũng phải phụ trách với cháu.”
Nghe bà cụ Hoắc nói như vậy, lúc này Dư Khinh Hồng mới dừng khóc lóc.
“Vẫn là bà nội thương cháu nhất.”
“Con bé ngốc này, bà không thương cháu thì ai thương cháu chứ.”
Bà cụ Hoắc ôm Dư Khinh Hồng vào trong ngực, không nhìn thấy nụ cười đang cong lên ở nơi khóe miệng của Dư Khinh Hồng.
Sau khi Hoắc Chấn Đình đi ra khỏi bệnh viện, cảm thấy trong ngực bị đè nén đến khó chịu. Truyện Mỹ Thực
“Diệp Ân Tuấn đang ở đâu?”
“Nghe nói là đang ở sòng bạc.”
“Cái gì?”
Hoắc Chấn Đình tưởng là mình nghe lầm, không khỏi hỏi lại một lần nữa.
“Ở đâu?”
“Ở sòng bạc trường lạc, gần đây cậu Diệp vẫn luôn ở trong sòng bạc nghe nói là thua không ít tiền.”
Lời nói của người giúp việc làm cho Hoắc Chấn Đình cảm thấy đau đầu không thôi.
Anh ta vừa mới rời khỏi Hải Thành có mấy ngày đâu.
Sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ?
Mà lại giống như rằng mọi người đều biến thành người khác.
“Người của nhà họ Diệp mặc kệ luôn à?”
“Có quản chứ, tôi nghe nói là bà cụ Diệp tức giận đến đổ bệnh, còn kêu nhà họ Diệp chặn tất cả các thẻ của Diệp Ân Tuấn, đáng tiếc bản thân của Diệp Ân Tuấn có mấy công ty mà hơn nữa còn kiếm được không ít tiền bà cụ Diệp cũng không quản lý được tiền riêng của anh ta.”
Người giúp việc nói tin tức mới nhất mà mình biết cho Hoắc Chấn Đình nghe.
Hoắc Chấn Đình xoa xoa huyệt thái dương rồi nói: “Đi điều tra cho tôi bây giờ cậu ta đang ở đâu, tôi phải lập tức nhìn thấy cậu ta.”
“Vâng cậu Hoắc.”
Người giúp việc vội vàng đi điều tra.
Quả thật Hoắc Chấn Đình không biết làm thế nào hết.
Lúc ở bên phía Hoắc Chấn Đình đang bắt đầu điều tra Diệp Ân Tuấn, Tống Đình đã nhận được tin tức.
“Sếp Diệp, anh Hoắc trở về nước rồi.”
“Biết rồi.”
“Anh ta muốn gặp anh, hiện tại đang phái người điều tra hành tung của anh, không bao lâu nữa liền đến ngay. Còn nữa, tôi nghe nói là anh ta đến bệnh viện trước rồi, bà cụ Hoắc dự định dẫn theo Dư Khinh Hồng đến nhà họ Diệp gây chuyện, đã bị anh Hoắc cản lại.”
Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ, cười lạnh nói: “Dư Khinh Hồng còn cho mình là nhân vật nào, thế mà lại còn dám mang theo bà cụ Hoắc đến nhà họ Diệp gây chuyện, cô ta không sợ mình không thể bước ra khỏi cửa nhà họ Diệp được à?”
“Sếp Diệp, còn có một chuyện nữa, tôi nghĩ là chắc có lẽ anh không biết.”
Lời nói của Tống Đình làm Diệp Ân Tuấn ngây ra một lúc.
“Chuyện gì?”
“Dư Khinh Hồng bị người khác cưỡng hiếp. Lúc Bà cụ Hoắc đến khách sạn, Dư Khinh Hồng mang theo vết thương chằng chịt ở trên người, được đưa đến bệnh viện, người của nhà họ Hoắc đã phong tỏa tin tức ở bệnh viện rồi, tôi cũng vừa mới biết được thôi. Dư Khinh Hồng bị xé rách, hơn nữa vô cùng nghiêm trọng, bà cụ Hoắc cảm thấy chuyện này là do Sếp Diệp đã làm, cho nên có nói cái gì cũng đều muốn ra mặt cho Dư Khinh Hồng.”
“Cái gì?”
Diệp Ân Tuấn nghe xong mà đều ngây ngẩn cả người.
“Do ai làm?”
Tống Đình vội vàng nói: “Sau khi tôi nhận được tin tức thì đã điều tra, là do hai nhà sản xuất của một công ty quay phim nhỏ nhưng mà chúng ta biết được tin tức quá muộn, hai người đó đã cao chạy xa bay khỏi Hải Thành rồi, trước mắt không rõ hành tung.”
“Có biết là người nào sai bọn họ làm không?”
“Không rõ cho lắm, lúc hai người đó đi vô cùng vội vàng, cái gì cũng không mang theo, trong thẻ ngân hàng cũng chẳng có bao nhiêu tiền, nhìn không giống như là bị người khác sai bảo.”
Tống Đình nói như vậy, lông mày của Diệp Ân Tuấn lại nhíu chặt với nhau.
“Đây là do ai đó thành tâm nhặt nhạnh chỗ tối sau lưng tôi, nhỏ thuốc nhỏ mắt cho tôi.”
“Đúng vậy, có lẽ là sắp xếp vô cùng hợp lý, nhưng mà Dư Khinh Hồng cũng có thể nói là bị chột dạ, cho nên không để bác sĩ giữ lại chứng cứ trong cơ thể của cô ta, cho nên anh Hoắc cũng là bởi vì cái này mới khiến bà cụ Hoắc không dám đến cửa gây chuyện, nhưng mà tôi nghe nói là bà cụ Hoắc sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.”.
Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Đôi giày người khác đã từng mang lại, muốn ném lên trên đầu của tôi? bà cụ Hoắc nghĩ cũng hay quá chứ nhỉ, vậy cũng phải xem xem Diệp Ân Tuấn tôi có chấp nhận hay là không mới được chứ. Nếu như nhà họ Hoắc không sợ trở mặt, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể chờ được. Tôi cũng muốn xem xem bọn họ có thể làm ra cái dạng gì.”
Tống Đình thấy Diệp Ân Tuấn cũng đã hiểu rồi, lúc này mới lui xuống.
Không bao lâu sau, người của Hoắc Chấn Đình đã tìm được vị trí của Diệp Ân Tuấn, đương nhiên Hoắc Chấn Đình cũng chạy tới theo.
Có làm như thế nào anh ta cũng không nghĩ đến, trước khi ra nước ngoài anh ta nhìn thấy Diệp Ân Tuấn ổn trọng như thế, lúc này lại giống như một dân chơi cờ bạc, trộn lẫn vào các sòng bài, hét lớn với những kẻ không ra gì, vung tay áo bỏ tiền đặt cược.
Cục Cưng Có Chiêu
Bà cụ Hoắc bị một phen dập đầu của Dư Khinh Hồng làm cho kích động không thôi, một đứa nhỏ tốt như vậy sao bà ta có thể nhẫn tâm nhìn cô ta đi chết được chứ.
Nhìn thấy người bên cạnh không có phản ứng, bà cụ tức giận bước lên lôi kéo Dư Khinh Hồng lại.
Hoắc Chấn Đình sợ bà cụ Hoắc xảy ra chuyện gì, không thể không kêu người giúp đỡ.
Trong một bước cuối cùng Dư Khinh Hồng bị người ta kéo lại.
Cô ta không khỏi thở một hơi nhẹ nhõm.
Thật là nguy hiểm.
Cô ta âm thầm sợ hãi, cả người đều bị mồ hôi thấm ướt.
Nếu như bà cụ Hoắc không kéo mình lại, chỉ sợ là người ta sẽ té xuống từ nơi này, đến lúc đó tất cả đều xong cả rồi.
Hoắc Chấn Đình nhìn dáng vẻ sắc mặt tái nhợt của Dư Khinh Hồng, thở phì phò nói: “Cô tốt nhất nên yên phận cho tôi, tôi mặc kệ trước kia cô đã làm cái gì, từ giờ trở đi, cô là bộ mặt của nhà họ Hoắc. Nếu như để tôi biết cô làm ra chuyện gì có lỗi với nhà họ Hoắc, vậy thì đừng trách tôi không khách khí với cô.”
Bà cụ Hoắc nghe Hoắc Chấn Đình nói như vậy, biết là Hoắc Chấn Đình đã thỏa hiệp rồi.
“Nhanh cảm ơn chú út đi.”
“Cháu cảm ơn chú út.”
Dư Khinh Hồng vô cùng ngoan ngoãn gọi Hoắc Chấn Đình một tiếng.
Hoắc Chấn Đình lại cảm thấy chói tai vô cùng, anh ta cảm thấy Thẩm Hạ Lan gọi chú út mới là thân thiết nhất.
Dư Khinh Hồng ôm bà cụ Hoắc khóc thở không ra hơi.
Thấy dáng vẻ hai người phụ nữ như gắn bó sống chết với nhau, Hoắc Chấn Đình tức giận quay người đi khỏi phòng.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nói rõ ràng cho tôi biết.”
Hoắc Chấn Đình tìm một người giúp việc có thời gian ở nhà họ Hoắc tương đối dài rồi hỏi người đó.
Người đó liền nói một vài sự thật cho Hoắc Chấn Đình biết, đương nhiên là những sự thật này đều là biết được từ chỗ của Dư Khinh Hồng và bà cụ Hoắc.
Sau khi nghe xong, Hoắc Chấn Đình không khỏi nhíu mày.
“Diệp Ân Tuấn tuyệt đối không phải là người như vậy, Dư Khinh Hồng bị cường bạo à?”
“Vâng ạ, là do bà cụ Hoắc tự mình đưa tới bệnh viện, lúc chúng tôi đến đó quần áo của cô ta đã rách rưới, bác sĩ cũng đã nói là bị tổn thương xé rách rất nghiêm trọng.”
“Lúc đó các người có tận mắt nhìn thấy Diệp Ân Tuấn ở đó không?”
Lời nói của Hoắc Chấn Đình làm người giúp việc lắc đầu.
“Lúc chúng tôi đến đó cũng chỉ có một mình cô Dư ở đó mà thôi.”
“Vậy thì ai có thể chứng minh người cường bạo Dư Khinh Hồng là Diệp Ân Tuấn?”
Hoắc Chấn Đình vừa mới hỏi lời này ra, tất cả mọi người đều trì trệ.
“Không thể chứng minh là Diệp Ân Tuấn, tại sao lại có thể đến nhà họ Diệp đòi lại công bằng chứ, lúc đó đã làm kiểm tra dna chưa, có lưu lại chứng cứ gì không?”
Người giúp việc lại lắc đầu lần nữa.
Hoắc Chấn Đình cười lạnh nói: “Cái gì cũng không có, dựa vào một câu nói của Dư Khinh Hồng vậy mà các từ đã nói là Diệp Ân Tuấn làm, còn muốn đến nhà họ Diệp đòi công bằng, ai cho các người thể diện vậy hả? Còn tưởng rằng nhà họ Diệp là gia tộc bình thường, tùy tiện để các người nắm giữ à? Bà cụ già rồi nên hồ đồ, các người ở nhà họ Hoắc nhiều năm như thế, tại sao cũng không mang theo đầu óc vậy?”
Đúng lúc bà cụ Hoắc vừa mở cửa phòng ra, lúc nghe thấy Hoắc Chấn Đình nói như vậy, lập tức nổi giận.
“Cái gì gọi là mẹ già rồi nên hồ đồ hả? Chuyện Diệp Ân Tuấn và Khinh Hồng ở cùng một chỗ với nhau, cả toàn bộ Hải Thành đều biết, báo chí đều đăng lên hết rồi, ngay cả chính nó cũng đã thừa nhận chơi phụ nữ thì có như thế nào, cái này vẫn còn chưa nói rõ vấn đề được à? Lúc Khinh Hồng gọi điện thoại cho mẹ khóc đòi sống đòi chết, lúc mẹ chạy tới nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Khinh Hồng, không phải là nó thì còn là ai nữa chứ? Chẳng lẽ là Khinh Hồng nhà chúng ta còn có thể hãm hại giá họa cho nó nữa à?”
Bà cụ Hoắc cảm thấy Hoắc Chấn Đình có thành kiến với Dư Khinh Hồng.
Hoắc Chấn Đình nhìn thoáng qua Dư Khinh Hồng đi theo sau lưng bà cụ Hoắc, cười lạnh nói: “Ai biết được chứ, có phải là giá họa hay không cũng chỉ có bản thân cô ta biết rõ ràng.”
“Chú út nói như vậy là có ý gì chứ? Là cảm thấy Dư Khinh Hồng cháu không cần mặt mũi đến như vậy, nhất định phải trèo lên nhà họ Diệp cơ à! Cái này đối với cháu mà nói có lợi ích gì đâu chứ, Diệp Ân Tuấn cũng không phải là người bình thường, chẳng lẽ còn có thể để cho cháu tính toán được?”
“Có lẽ là trước đó cô không biết đúng không, còn tưởng rằng Diệp Ân Tuấn là người tốt, cô lên kế hoạch gì ai mà biết được chứ. Cho dù những điều cô nói là sự thật thì đó cũng là do cô gieo gió gặt bão, biết rõ tính tình của Diệp Ân Tuấn không tốt, cô còn đụng chạm người ta làm gì? Đây không phải rõ ràng là tự mình đưa tới cửa đó à? Lại lùi một vạn bước mà nói, cho dù những gì cô nói là thật, là do Diệp Ân Tuấn ép buộc cô, vậy thì tại sao lúc cô được đưa đến bệnh viện cô không để cho bệnh viện giữ lại chứng cứ đi? Trong cơ thể của cô chắc chắn có đồ vật của Diệp Ân Tuấn chứ nhỉ? Giữ đồ vật này lại, đừng nói là hiện tại đến cửa nhà người ta đòi công bằng, cho dù có muốn trói Diệp Ân Tuấn lại nhà họ Hoắc chúng tôi đều sẽ ủng hộ cho cô, nhưng mà bây giờ cô có cái gì chứ? Ngoại trừ truyền thông đưa tin xàm xí, cô có còn có chứng cứ để chứng minh là mình bị Diệp Ân Tuấn cưỡng hiếp không? Cái gì cũng không có hết, thế mà cô muốn nhà họ Hoắc ra mặt vì cô, cô cho rằng nhà họ Hoắc và nhà họ Diệp có thể tùy tiện trở mặt với nhau à?”
Những vấn đề của Hoắc Chấn Đình liên tiếp được vung ra, hoàn toàn làm cho bà cụ Hoắc ngây ngốc, mà Dư Khinh Hồng cũng sững sờ, ấm ức khóc lên.
“Ý của chú út chính là cháu gieo gió gặt bão, tự tìm xui xẻo có đúng không?”
“Vậy cô còn nghĩ như thế nào nữa, người biết được chuyện này cũng không nhiều, ở bên ngoài cùng lắm chỉ biết được cô và Diệp Ân Tuấn từng có một đêm mây mưa với nhau. Nếu như trước đó cô không phải là người của nhà họ Hoắc, cô muốn làm cái gì thì cũng tùy ý cô, nhưng mà hiện tại cô đã là người của nhà họ Hoắc, cô còn muốn lôi kéo mặt mũi nhà họ Hoắc ra để chơi đùa cùng với cô? Tự cô không để lại chứng cứ, hiện tại lại đòi đến nhà họ Diệp đòi công bằng, cô dự định để tất cả mọi người biết cháu gái của nhà họ Hoắc bị cậu cả của nhà họ Diệp cưỡng hiếp à?”
Hoắc Chấn Đình vừa mới nói lời này xong, lúc này bà cụ Hoắc mới kịp phản ứng.
Đúng vậy đó!
Thể diện của nhà họ Hoắc cũng không thể bị ném ra bên ngoài như thế này được.
Dư Khinh Hồng tức giận đến ngứa răng, chỉ có thể che mặt mà khóc.
“Cháu vẫn nên chết đi cho xong, sống như thế này còn có ý nghĩa gì nữa chứ, hiện tại mọi người đều đã biết cháu ngủ cùng với Diệp Ân Tuấn, sau này còn có ai chịu cưới cháu nữa.”
Bà cụ Hoắc nghe Dư Khinh Hồng khóc lóc nói như thế, trái tim đều mềm nhũn.
“Chấn Đình à, con coi như thế này có tốt không? Dù sao thì Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn cũng đã gửi đơn thỏa thuận ly hôn rồi, nó lại ngủ với Khinh Hồng, nếu như chúng ta đã không thể đòi công bằng ở bên ngoài, không bằng làm sui gia với nhau đi?”
Đề nghị này của bà cụ Hoắc vừa mới nói ra, Hoắc Chấn Đình trực tiếp bị chọc giận quá mà hóa cười.
“Vậy để đứa cháu gái giả của mẹ gả cho nhà họ Diệp thay thế cháu gái ruột của mẹ, mẹ ơi là mẹ, mẹ thật sự biết nghĩ lắm.”
Nói xong, Hoắc Chấn Đình quả thật không thể tiếp tục ở lại đây được nữa, quay người rời khỏi bệnh viện.
“Bà nội, chú út chính là nhìn con không vừa mắt.”
Dư Khinh Hồng khóc càng đau lòng hơn nữa.
Bà cụ Hoắc vội vàng an ủi cô ta.
“Được rồi được rồi, nó tương đối có thành kiến, nhưng mà lời nó nói cũng không phải là không có đạo lý. Có điều cháu đã bị thằng nhóc nhà họ Diệp phá trinh tiết, đương nhiên là bà sẽ đi nói với nhà họ Diệp, cho dù như thế nào Diệp Ân Tuấn cũng phải phụ trách với cháu.”
Nghe bà cụ Hoắc nói như vậy, lúc này Dư Khinh Hồng mới dừng khóc lóc.
“Vẫn là bà nội thương cháu nhất.”
“Con bé ngốc này, bà không thương cháu thì ai thương cháu chứ.”
Bà cụ Hoắc ôm Dư Khinh Hồng vào trong ngực, không nhìn thấy nụ cười đang cong lên ở nơi khóe miệng của Dư Khinh Hồng.
Sau khi Hoắc Chấn Đình đi ra khỏi bệnh viện, cảm thấy trong ngực bị đè nén đến khó chịu. Truyện Mỹ Thực
“Diệp Ân Tuấn đang ở đâu?”
“Nghe nói là đang ở sòng bạc.”
“Cái gì?”
Hoắc Chấn Đình tưởng là mình nghe lầm, không khỏi hỏi lại một lần nữa.
“Ở đâu?”
“Ở sòng bạc trường lạc, gần đây cậu Diệp vẫn luôn ở trong sòng bạc nghe nói là thua không ít tiền.”
Lời nói của người giúp việc làm cho Hoắc Chấn Đình cảm thấy đau đầu không thôi.
Anh ta vừa mới rời khỏi Hải Thành có mấy ngày đâu.
Sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ?
Mà lại giống như rằng mọi người đều biến thành người khác.
“Người của nhà họ Diệp mặc kệ luôn à?”
“Có quản chứ, tôi nghe nói là bà cụ Diệp tức giận đến đổ bệnh, còn kêu nhà họ Diệp chặn tất cả các thẻ của Diệp Ân Tuấn, đáng tiếc bản thân của Diệp Ân Tuấn có mấy công ty mà hơn nữa còn kiếm được không ít tiền bà cụ Diệp cũng không quản lý được tiền riêng của anh ta.”
Người giúp việc nói tin tức mới nhất mà mình biết cho Hoắc Chấn Đình nghe.
Hoắc Chấn Đình xoa xoa huyệt thái dương rồi nói: “Đi điều tra cho tôi bây giờ cậu ta đang ở đâu, tôi phải lập tức nhìn thấy cậu ta.”
“Vâng cậu Hoắc.”
Người giúp việc vội vàng đi điều tra.
Quả thật Hoắc Chấn Đình không biết làm thế nào hết.
Lúc ở bên phía Hoắc Chấn Đình đang bắt đầu điều tra Diệp Ân Tuấn, Tống Đình đã nhận được tin tức.
“Sếp Diệp, anh Hoắc trở về nước rồi.”
“Biết rồi.”
“Anh ta muốn gặp anh, hiện tại đang phái người điều tra hành tung của anh, không bao lâu nữa liền đến ngay. Còn nữa, tôi nghe nói là anh ta đến bệnh viện trước rồi, bà cụ Hoắc dự định dẫn theo Dư Khinh Hồng đến nhà họ Diệp gây chuyện, đã bị anh Hoắc cản lại.”
Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ, cười lạnh nói: “Dư Khinh Hồng còn cho mình là nhân vật nào, thế mà lại còn dám mang theo bà cụ Hoắc đến nhà họ Diệp gây chuyện, cô ta không sợ mình không thể bước ra khỏi cửa nhà họ Diệp được à?”
“Sếp Diệp, còn có một chuyện nữa, tôi nghĩ là chắc có lẽ anh không biết.”
Lời nói của Tống Đình làm Diệp Ân Tuấn ngây ra một lúc.
“Chuyện gì?”
“Dư Khinh Hồng bị người khác cưỡng hiếp. Lúc Bà cụ Hoắc đến khách sạn, Dư Khinh Hồng mang theo vết thương chằng chịt ở trên người, được đưa đến bệnh viện, người của nhà họ Hoắc đã phong tỏa tin tức ở bệnh viện rồi, tôi cũng vừa mới biết được thôi. Dư Khinh Hồng bị xé rách, hơn nữa vô cùng nghiêm trọng, bà cụ Hoắc cảm thấy chuyện này là do Sếp Diệp đã làm, cho nên có nói cái gì cũng đều muốn ra mặt cho Dư Khinh Hồng.”
“Cái gì?”
Diệp Ân Tuấn nghe xong mà đều ngây ngẩn cả người.
“Do ai làm?”
Tống Đình vội vàng nói: “Sau khi tôi nhận được tin tức thì đã điều tra, là do hai nhà sản xuất của một công ty quay phim nhỏ nhưng mà chúng ta biết được tin tức quá muộn, hai người đó đã cao chạy xa bay khỏi Hải Thành rồi, trước mắt không rõ hành tung.”
“Có biết là người nào sai bọn họ làm không?”
“Không rõ cho lắm, lúc hai người đó đi vô cùng vội vàng, cái gì cũng không mang theo, trong thẻ ngân hàng cũng chẳng có bao nhiêu tiền, nhìn không giống như là bị người khác sai bảo.”
Tống Đình nói như vậy, lông mày của Diệp Ân Tuấn lại nhíu chặt với nhau.
“Đây là do ai đó thành tâm nhặt nhạnh chỗ tối sau lưng tôi, nhỏ thuốc nhỏ mắt cho tôi.”
“Đúng vậy, có lẽ là sắp xếp vô cùng hợp lý, nhưng mà Dư Khinh Hồng cũng có thể nói là bị chột dạ, cho nên không để bác sĩ giữ lại chứng cứ trong cơ thể của cô ta, cho nên anh Hoắc cũng là bởi vì cái này mới khiến bà cụ Hoắc không dám đến cửa gây chuyện, nhưng mà tôi nghe nói là bà cụ Hoắc sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.”.
Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Đôi giày người khác đã từng mang lại, muốn ném lên trên đầu của tôi? bà cụ Hoắc nghĩ cũng hay quá chứ nhỉ, vậy cũng phải xem xem Diệp Ân Tuấn tôi có chấp nhận hay là không mới được chứ. Nếu như nhà họ Hoắc không sợ trở mặt, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể chờ được. Tôi cũng muốn xem xem bọn họ có thể làm ra cái dạng gì.”
Tống Đình thấy Diệp Ân Tuấn cũng đã hiểu rồi, lúc này mới lui xuống.
Không bao lâu sau, người của Hoắc Chấn Đình đã tìm được vị trí của Diệp Ân Tuấn, đương nhiên Hoắc Chấn Đình cũng chạy tới theo.
Có làm như thế nào anh ta cũng không nghĩ đến, trước khi ra nước ngoài anh ta nhìn thấy Diệp Ân Tuấn ổn trọng như thế, lúc này lại giống như một dân chơi cờ bạc, trộn lẫn vào các sòng bài, hét lớn với những kẻ không ra gì, vung tay áo bỏ tiền đặt cược.
Cục Cưng Có Chiêu
Đánh giá:
Truyện Cục Cưng Có Chiêu
Story
Chương 393: Có người thành tâm nhặt nhạnh chỗ tốt sau lưng tôi
10.0/10 từ 39 lượt.