Cục Cưng Có Chiêu
Chương 363: Còn cơ hội không
Bà cụ Hoắc bị cô nói thế thì á khẩu không đáp lại được.
Ngẫm lại nhiều năm như vậy, Thẩm Hạ Lan không hề hay biết thân phận thật sự của mình, đến giờ cô mới biết mình là máu mủ nhà họ Hoắc, nên bà thật sự chưa quan tâm nhiều đến Thẩm Hạ Lan.
Thái độ bà cụ Hoắc bỗng trở nên mềm mỏng.
“Hạ Lan, bà biết mấy năm qua bà đã để cháu phải chịu tủi thân rồi.”
“Cháu không tủi thân, thậm chí cháu còn cảm thấy cháu sống ở nhà họ Thẩm rất tốt, chí ít ba mẹ cháu sẽ không vì dăm ba câu của người khác, mà không thèm hỏi câu nào đã nói rằng đây lỗi của cháu. Bà có thể thích bất kỳ người nào, cũng có thể nhận bất kỳ ai làm cháu gái bà, cháu đã gần ba mươi tuổi rồi, những lúc cháu cần sự quan tâm nhất, luôn có ba mẹ cháu ở bên cháu, nên đối với nhà họ Hoắc, cháu có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Bà cụ, không phải ai cũng xem nhà họ Hoắc là nơi đoàn tụ tốt đẹp, chí ít là giờ cháu đang sống rất tốt.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì xoay người ngay.
Diệp Ân Tuấn đã xuống xe, chứng kiến hết cảnh tượng này, đáy mắt cũng hơi lạnh lẽo.
“Bà cụ Hoắc, rốt cuộc là tại sao bà lại đích thân chặn đầu xe tôi vậy?”
“Anh đừng hỏi nữa, em không muốn biết câu trả lời.”
Thẩm Hạ Lan thật sự không muốn biết.
Nếu nói trước đây cô vẫn còn chút tình cảm với nhà họ Hoắc, thì giờ cô không muốn một chút nào hết.
Tất nhiên Diệp Ân Tuấn biết nỗi khổ trong lòng Thẩm Hạ Lan, nhưng anh không thể đứng nhìn người phụ nữ mình bị người khác bắt nạt như thế.
“Nói thế nào người ta đã tới tận đây rồi, dù sao tôi cũng phải hỏi thử rốt cuộc vợ tôi đã phạm tội gì với nhà họ Hoắc, đáng để bà cụ Hoắc đích thân tới đây hỏi tội thế?”
Giờ sắc mặt bà cụ Hoắc lạnh lẽo đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Hoắc Chấn Đình định đứng ra hòa giải, nhưng lại nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Nếu cậu Hoắc định lên tiếng nói đỡ cho mẹ anh, thì tốt nhất anh đừng nên ra mặt, vì tôi sợ sau này chúng ta không thể làm bạn với nhau được nữa.”
Hoắc Chấn Đình nghe vậy thì ngậm miệng lại ngay.
Bà cụ Hoắc biết rõ thủ đoạn của Diệp Ân Tuấn, nhưng giờ thấy anh hùng hổ dọa người như thế thì không khỏi nổi giận.
“Cậu ăn nói với tôi thế à?”
“Vậy tôi phải ăn nói với bà thế nào? Nếu bà là bà nội Hạ Lan, tất nhiên cũng là bậc bề trên của tôi, chắc chắn tôi sẽ ăn nói lễ phép với bà. Nhưng theo tôi biết, Hạ Lan đã quay về lâu như vậy, nhưng vẫn chưa bước vào từ đường, cửa lớn nhà họ Hoắc các người. Vậy bà cụ Hoắc muốn tôi lấy thân phận gì để nói chuyện với bà? Nói một cách khiêm tốn, giờ bà chặn trước cửa nhà tôi, còn suýt đâm vào xe tôi, thì tôi vẫn phải nói chuyện nhã nhặn với bà à?”
Lời nói thẳng thừng của Diệp Ân Tuấn, khiến bà cụ Hoắc không nén được giận.
Bà nhìn bóng lưng Thẩm Hạ Lan, trầm giọng nói: “Hạ Lan, cháu cứ để mặc chồng cháu đối xử với bà thế à?”
“Chồng cháu nói rất đúng, mong bà cụ Hoắc tự trọng.”
Thẩm Hạ Lan xoay người lại, nước mắt dưới đáy mắt đã bị cô ép ngược trở lại rồi.
Cô chẳng có gì phải đau lòng cả.
Cô đã tìm thuốc giải cho bà lão này và mẹ chồng cô, nhưng giờ thái độ hai người đối với cô hoàn toàn trái ngược nhau.
Bà cụ Hoắc thà tin lời người ngoài, còn hơn tin cháu gái ruột của mình, vậy cô còn mong đợi điều gì nữa?
Mong đợi càng nhiều thì thất vọng cũng càng nhiều, đến lúc đó cô càng đau lòng khổ sở hơn, không bằng giờ cứ nói thẳng ra một cách dứt khoát, muốn làm gì thì làm.
Thẩm Hạ Lan nghĩ xong điều này, thì khí thế trên người cũng thay đổi.
Hoắc Chấn Đình nhận ra điểm này nên nhất thời hoảng loạn.
“Hạ Lan, gần đây tâm trạng bà cụ không tốt cho lắm, nên đầu óc hơi hồ đồ, cháu đừng để tâm đến lời bà ấy nói.”
“Cậu Hoắc, tim người đều làm bằng da thịt, tim tôi cũng đâu phải sắt đá, tôi có thể đối xử hết lòng hết dạ với nhà họ Hoắc, nhưng chưa chắc gì nhà họ Hoắc đã cần, nếu đã như vậy, thì cần gì phải bằng mặt không bằng lòng?”
Bà cụ Hoắc càng nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy thì càng khó chịu.
“Con nhóc này cháu đang nói bậy bạ gì thế?”
“Không có gì, cháu chỉ nói ngưỡng cửa nhà họ Hoắc quá cao, nên Thẩm Hạ Lan cháu không bước vào được, cũng không muốn bước vào. Sau này chuyện nhà họ Hoắc các người làm ơn đừng liên lụy đến cháu, cháu thật sự không có một chút hứng thú.”
Cô đã nói đến mức đấy rồi, tất nhiên bà cụ Hoắc hiểu rõ hàm ý của Thẩm Hạ Lan, nhưng vì hiểu rõ nên bà mới càng tức giận.
“Cháu sai người nhốt Khinh Hồng lại, bỏ đói con bé một ngày một đêm, còn ném con bé xuống biển đến suýt chết đuối, cháu làm thế mà không thấy áy náy một chút nào à? Đó là mạng người đấy! Nếu cháu không thích Khinh Hồng thì cứ nói thẳng với bà, bà sẽ sai người đưa con bé đi là được, cháu cần gì phải xuống tay thế? Cháu cũng là người đã có con rồi, sao có thể đối xử vô tình với em gái ruột của mình như vậy?”
Bà cụ Hoắc vừa dứt lời, Thẩm Hạ Lan liền bật cười.
“Bà có bằng chứng gì chứng minh những chuyện Dư Khinh Hồng đang hứng chịu là do cháu làm không?”
Bà cụ Hoắc thấy Thẩm Hạ Lan vẫn không chịu thừa nhận thì tức đến mức toàn thân đều run rẩy: “Nếu bà có thể lấy được bằng chứng, thì giờ cháu có thể đứng đây nói chuyện với bà à?”
“Vậy thì thật ngại quá, cháu hoàn toàn không biết bà đang nói gì, nếu bà có bằng chứng, thì mời bà giao cho cảnh sát, tiện thể trả lại sự trong sạch cho cháu. Chuyện này không hề liên quan đến cháu, cháu mặc kệ Dư Khinh Hồng đã nói gì với bà, nhưng hôm nay cháu xin tuyên bố, cô ta không đáng để cháu đánh đổi cả gia đình và con cái để xuống tay với cô ta! Bởi vì cô ta không xứng!”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan liền nhìn Hoắc Chấn Đình, lạnh lùng nói: “Cậu Hoắc, mong anh dẫn mẹ anh rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Dứt lời, bà cụ Hoắc liền tức đến mức vung gậy lên, nhưng bị Diệp Ân Tuấn đỡ lấy.
“Bà cụ, đây là cổng nhà tôi, muốn đánh vợ tôi trước mặt tôi, thì tốt nhất bà nên nghĩ cho kỹ, mặc dù giờ tôi không còn là tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Trí, nhưng tốt xấu gì tôi cũng là cậu cả nhà họ Diệp, nếu bà khăng khăng muốn động vào con dâu nhà họ Diệp, thì cứ thử xem.”
Không khí giữa hai người rất căng thẳng, mắt thấy chỉ cần chạm vào là phát nổ.
Hoắc Chấn Đình nhanh chóng đi lên hòa giải ngay.
“Mẹ, con cũng tin chuyện này không phải do Hạ Lan làm, con bé hoàn toàn không cần tranh giành gì cả. Mẹ đừng lúc nào cũng nghe lời nói phiến diện của Dư Khinh Hồng. Chuyện bắt cóc giết người là tội nặng, nên Hạ Lan không bao giờ làm những chuyện như vậy.”
Thẩm Hạ Lan không hề thay đổi thái độ khi Hoắc Chấn Đình nói tốt cho mình, mà ngược lại, cô còn cảm thấy rất mệt.
Cả thể xác và tinh thần cô đều mệt mỏi!
“Ân Tuấn, em cảm thấy hơi mệt.”
Thẩm Hạ Lan khẽ nói, dáng vẻ mỏi mệt này không giống như đang giả bộ.
Hôm nay vốn là một ngày vui của cô, nhưng không ngờ cuối cùng lại bị người nhà Hoắc phá hỏng.
Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày, nói với Hoắc Chấn Đình: “Nếu anh không muốn nhà họ Hoắc mấy người mất mặt, thì tốt nhất nên dẫn bà cụ nhà anh rời khỏi đây đi. Mấy người muốn tin lời Dư Khinh Hồng thế nào, là chuyện của mấy người, nhưng nếu hôm nay những lời bà cụ nói là thật, vậy thì ngày mai tôi sẽ khởi tố cô ta tội vu khống, phỉ báng danh tiếng vợ tôi. Mấy người luôn miệng nói Hạ Lan đã làm những chuyện đó, vậy thì cứ việc lấy bằng chứng ra nói với cảnh sát.”
Nói xong, anh liền khoác vai Thẩm Hạ Lan ngồi vào xe, chẳng thèm đoái hoài đến bà cụ Hoắc, mà lái xe chạy qua người bọn họ.
Bà cụ Hoắc tức đến mức cả người đều run rẩy, định nói gì đó thì nghe Hoắc Chấn Đình nói: “Mẹ, mẹ hãy nghĩ đến anh cả và chị dâu đi, bọn họ là người thế nào? Sao họ có thể sinh ra đứa con gái như mẹ nói chứ?”
“Từ nhỏ Hạ Lan đã không ở bên Tiêu Ái, có lẽ ba mẹ nhà họ Thẩm…”
“Ba mẹ nhà họ Thẩm là gia đình nghệ thuật, tiếng lành đồn xa khắp Hải Thành, nên càng không thể nuôi dưỡng đứa con gái như mẹ nói. Mẹ chẳng thèm điều tra mọi chuyện, chỉ dựa vào dăm ba câu của Dư Khinh Hồng đã khẳng định là do Hạ Lan làm, con cũng muốn hỏi mẹ một câu, rốt cuộc Hạ Lan hay Dư Khinh Hồng mới là cháu gái ruột của mẹ? Có phải mẹ thật sự già rồi nên lú lẫn? Hay mẹ thật sự không muốn cho Hạ Lan bước vào nhà họ Hoắc?”
Hoắc Chấn Đình vừa dứt lời, bà cụ Hoắc bỗng sửng sốt.
“Con bé là máu mủ nhà họ Hoắc, sao mẹ lại không cho con bé bước vào nhà họ Hoắc chứ?”
“Giờ mẹ vẫn còn cơ hội à? Mẹ luôn đẩy Hạ Lan ra ngoài, lần trước khi con bé định quay về nhận tổ quy tông, mẹ đã ép con bé phải đồng ý cho Dư Khinh Hồng làm con gái nuôi nhà họ Hoắc để cùng nhập môn. Mẹ thật sự cho rằng Hạ Lan cần nhà họ Hoắc chúng ta chứng minh thân phận à? Con có thể lấy được giấy chứng minh thân phận cho Hạ Lan, thì Diệp Ân Tuấn cũng thế, chứ không phải con bé không thể tiến vào nhà họ Hoắc chúng ta, nhưng mẹ đã làm những gì khi Hạ Lan luôn nghĩ cho chúng ta? Mẹ đẩy cháu gái ruột của mình ra ngoài, rồi xem người ngoài như bảo bối mà nâng niu trong lòng bàn tay, hôm nay mẹ còn vì người đó mà tức giận tới thẳng đây chất vấn Hạ Lan. Mẹ, tim người được làm bằng da thịt, từ nhỏ con bé đã không ở bên chúng ta rồi, tình cảm Hạ Lan dành cho chúng ta vốn đã không sâu đậm, mẹ tưởng mẹ có thể hoang phí bao nhiêu lần nữa?”
Hoắc Chấn Đình thật sự cảm thấy bà cụ bị Dư Khinh Hồng tẩy não rồi.
Từ lúc Dư Khinh Hồng từ bên ngoài quay về, nói mình bị Thẩm Hạ Lan bắt cóc, thậm chí còn bị ném xuống biển, nhưng những chuyện này đều không có chứng cứ, dù là anh hay Tiêu Ái đều không tin, nhưng bà cụ cứ một mực tin tưởng.
Trong mắt bà, Thẩm Hạ Lan là người mưu mô thế à?
Điều này đã khiến Hoắc Chấn Đình không còn gì để nói, trong lòng cũng thấy hơi khó chịu.
Lúc nãy Thẩm Hạ Lan không gọi anh là chú út nữa, mà gọi thẳng là cậu Hoắc, chẳng lẽ bà cụ vẫn chưa nghe ra sự xa cách này à?
Hay bà vẫn ngây thơ cho rằng Thẩm Hạ Lan sẽ tiếp tục nhượng bộ vì tình thân?
Bà cu Hoắc bị Hoắc Chấn Đình hỏi thế thì á khẩu không nói gì được, như thể bà cũng nhận ra có lẽ mình quá độc đoán rồi.
“Cho dù mẹ quá độc đoán, thì mẹ cũng là bà nội nó, sao nó có thể đối xử với mẹ như thế? Nó có thể nói với mẹ là nó không làm mà.”
“Hạ Lan vẫn chưa nói với mẹ à? Nhưng mẹ có tin con bé không?”
Hoắc Chấn Đình thật sự cạn lời rồi.
Không biết bà cụ thật sự già rồi, hay bị gì, mà giờ người khác không thể thấu hiểu cách làm việc của bà.
Chuyện đã đến nước này, dù Hoắc Chấn Đình muốn cứu vãn lại, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn về đến nhà, rồi ôm hai đứa trẻ đi vào nhà.
Diệp Ân Tuấn biết trong lòng Thẩm Hạ Lan khó chịu, nên khẽ an ủi: “Em đừng nghĩ gì nữa, cứ đi tắm rồi ngủ một giấc thật ngon đi, sáng mai thức dậy sẽ là một ngày tốt đẹp.”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, bỗng lên tiếng hỏi: “Khi nào visa của em mới được duyệt vậy? Em muốn ra ngoài chơi một chút.”
Ở đây, cô thật sự quá ngột ngạt, cô vốn tưởng rằng nhà họ Hoắc là gốc gác của mình, nên cô sẽ hơi luyến tiếc, nhưng giờ xem ra, cô thật sự tự mình đa tình rồi.
Cục Cưng Có Chiêu
Ngẫm lại nhiều năm như vậy, Thẩm Hạ Lan không hề hay biết thân phận thật sự của mình, đến giờ cô mới biết mình là máu mủ nhà họ Hoắc, nên bà thật sự chưa quan tâm nhiều đến Thẩm Hạ Lan.
Thái độ bà cụ Hoắc bỗng trở nên mềm mỏng.
“Hạ Lan, bà biết mấy năm qua bà đã để cháu phải chịu tủi thân rồi.”
“Cháu không tủi thân, thậm chí cháu còn cảm thấy cháu sống ở nhà họ Thẩm rất tốt, chí ít ba mẹ cháu sẽ không vì dăm ba câu của người khác, mà không thèm hỏi câu nào đã nói rằng đây lỗi của cháu. Bà có thể thích bất kỳ người nào, cũng có thể nhận bất kỳ ai làm cháu gái bà, cháu đã gần ba mươi tuổi rồi, những lúc cháu cần sự quan tâm nhất, luôn có ba mẹ cháu ở bên cháu, nên đối với nhà họ Hoắc, cháu có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Bà cụ, không phải ai cũng xem nhà họ Hoắc là nơi đoàn tụ tốt đẹp, chí ít là giờ cháu đang sống rất tốt.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì xoay người ngay.
Diệp Ân Tuấn đã xuống xe, chứng kiến hết cảnh tượng này, đáy mắt cũng hơi lạnh lẽo.
“Bà cụ Hoắc, rốt cuộc là tại sao bà lại đích thân chặn đầu xe tôi vậy?”
“Anh đừng hỏi nữa, em không muốn biết câu trả lời.”
Thẩm Hạ Lan thật sự không muốn biết.
Nếu nói trước đây cô vẫn còn chút tình cảm với nhà họ Hoắc, thì giờ cô không muốn một chút nào hết.
Tất nhiên Diệp Ân Tuấn biết nỗi khổ trong lòng Thẩm Hạ Lan, nhưng anh không thể đứng nhìn người phụ nữ mình bị người khác bắt nạt như thế.
“Nói thế nào người ta đã tới tận đây rồi, dù sao tôi cũng phải hỏi thử rốt cuộc vợ tôi đã phạm tội gì với nhà họ Hoắc, đáng để bà cụ Hoắc đích thân tới đây hỏi tội thế?”
Giờ sắc mặt bà cụ Hoắc lạnh lẽo đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Hoắc Chấn Đình định đứng ra hòa giải, nhưng lại nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Nếu cậu Hoắc định lên tiếng nói đỡ cho mẹ anh, thì tốt nhất anh đừng nên ra mặt, vì tôi sợ sau này chúng ta không thể làm bạn với nhau được nữa.”
Hoắc Chấn Đình nghe vậy thì ngậm miệng lại ngay.
Bà cụ Hoắc biết rõ thủ đoạn của Diệp Ân Tuấn, nhưng giờ thấy anh hùng hổ dọa người như thế thì không khỏi nổi giận.
“Cậu ăn nói với tôi thế à?”
“Vậy tôi phải ăn nói với bà thế nào? Nếu bà là bà nội Hạ Lan, tất nhiên cũng là bậc bề trên của tôi, chắc chắn tôi sẽ ăn nói lễ phép với bà. Nhưng theo tôi biết, Hạ Lan đã quay về lâu như vậy, nhưng vẫn chưa bước vào từ đường, cửa lớn nhà họ Hoắc các người. Vậy bà cụ Hoắc muốn tôi lấy thân phận gì để nói chuyện với bà? Nói một cách khiêm tốn, giờ bà chặn trước cửa nhà tôi, còn suýt đâm vào xe tôi, thì tôi vẫn phải nói chuyện nhã nhặn với bà à?”
Lời nói thẳng thừng của Diệp Ân Tuấn, khiến bà cụ Hoắc không nén được giận.
Bà nhìn bóng lưng Thẩm Hạ Lan, trầm giọng nói: “Hạ Lan, cháu cứ để mặc chồng cháu đối xử với bà thế à?”
“Chồng cháu nói rất đúng, mong bà cụ Hoắc tự trọng.”
Thẩm Hạ Lan xoay người lại, nước mắt dưới đáy mắt đã bị cô ép ngược trở lại rồi.
Cô chẳng có gì phải đau lòng cả.
Cô đã tìm thuốc giải cho bà lão này và mẹ chồng cô, nhưng giờ thái độ hai người đối với cô hoàn toàn trái ngược nhau.
Bà cụ Hoắc thà tin lời người ngoài, còn hơn tin cháu gái ruột của mình, vậy cô còn mong đợi điều gì nữa?
Mong đợi càng nhiều thì thất vọng cũng càng nhiều, đến lúc đó cô càng đau lòng khổ sở hơn, không bằng giờ cứ nói thẳng ra một cách dứt khoát, muốn làm gì thì làm.
Thẩm Hạ Lan nghĩ xong điều này, thì khí thế trên người cũng thay đổi.
Hoắc Chấn Đình nhận ra điểm này nên nhất thời hoảng loạn.
“Hạ Lan, gần đây tâm trạng bà cụ không tốt cho lắm, nên đầu óc hơi hồ đồ, cháu đừng để tâm đến lời bà ấy nói.”
“Cậu Hoắc, tim người đều làm bằng da thịt, tim tôi cũng đâu phải sắt đá, tôi có thể đối xử hết lòng hết dạ với nhà họ Hoắc, nhưng chưa chắc gì nhà họ Hoắc đã cần, nếu đã như vậy, thì cần gì phải bằng mặt không bằng lòng?”
Bà cụ Hoắc càng nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy thì càng khó chịu.
“Con nhóc này cháu đang nói bậy bạ gì thế?”
“Không có gì, cháu chỉ nói ngưỡng cửa nhà họ Hoắc quá cao, nên Thẩm Hạ Lan cháu không bước vào được, cũng không muốn bước vào. Sau này chuyện nhà họ Hoắc các người làm ơn đừng liên lụy đến cháu, cháu thật sự không có một chút hứng thú.”
Cô đã nói đến mức đấy rồi, tất nhiên bà cụ Hoắc hiểu rõ hàm ý của Thẩm Hạ Lan, nhưng vì hiểu rõ nên bà mới càng tức giận.
“Cháu sai người nhốt Khinh Hồng lại, bỏ đói con bé một ngày một đêm, còn ném con bé xuống biển đến suýt chết đuối, cháu làm thế mà không thấy áy náy một chút nào à? Đó là mạng người đấy! Nếu cháu không thích Khinh Hồng thì cứ nói thẳng với bà, bà sẽ sai người đưa con bé đi là được, cháu cần gì phải xuống tay thế? Cháu cũng là người đã có con rồi, sao có thể đối xử vô tình với em gái ruột của mình như vậy?”
Bà cụ Hoắc vừa dứt lời, Thẩm Hạ Lan liền bật cười.
“Bà có bằng chứng gì chứng minh những chuyện Dư Khinh Hồng đang hứng chịu là do cháu làm không?”
Bà cụ Hoắc thấy Thẩm Hạ Lan vẫn không chịu thừa nhận thì tức đến mức toàn thân đều run rẩy: “Nếu bà có thể lấy được bằng chứng, thì giờ cháu có thể đứng đây nói chuyện với bà à?”
“Vậy thì thật ngại quá, cháu hoàn toàn không biết bà đang nói gì, nếu bà có bằng chứng, thì mời bà giao cho cảnh sát, tiện thể trả lại sự trong sạch cho cháu. Chuyện này không hề liên quan đến cháu, cháu mặc kệ Dư Khinh Hồng đã nói gì với bà, nhưng hôm nay cháu xin tuyên bố, cô ta không đáng để cháu đánh đổi cả gia đình và con cái để xuống tay với cô ta! Bởi vì cô ta không xứng!”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan liền nhìn Hoắc Chấn Đình, lạnh lùng nói: “Cậu Hoắc, mong anh dẫn mẹ anh rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Dứt lời, bà cụ Hoắc liền tức đến mức vung gậy lên, nhưng bị Diệp Ân Tuấn đỡ lấy.
“Bà cụ, đây là cổng nhà tôi, muốn đánh vợ tôi trước mặt tôi, thì tốt nhất bà nên nghĩ cho kỹ, mặc dù giờ tôi không còn là tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Trí, nhưng tốt xấu gì tôi cũng là cậu cả nhà họ Diệp, nếu bà khăng khăng muốn động vào con dâu nhà họ Diệp, thì cứ thử xem.”
Không khí giữa hai người rất căng thẳng, mắt thấy chỉ cần chạm vào là phát nổ.
Hoắc Chấn Đình nhanh chóng đi lên hòa giải ngay.
“Mẹ, con cũng tin chuyện này không phải do Hạ Lan làm, con bé hoàn toàn không cần tranh giành gì cả. Mẹ đừng lúc nào cũng nghe lời nói phiến diện của Dư Khinh Hồng. Chuyện bắt cóc giết người là tội nặng, nên Hạ Lan không bao giờ làm những chuyện như vậy.”
Thẩm Hạ Lan không hề thay đổi thái độ khi Hoắc Chấn Đình nói tốt cho mình, mà ngược lại, cô còn cảm thấy rất mệt.
Cả thể xác và tinh thần cô đều mệt mỏi!
“Ân Tuấn, em cảm thấy hơi mệt.”
Thẩm Hạ Lan khẽ nói, dáng vẻ mỏi mệt này không giống như đang giả bộ.
Hôm nay vốn là một ngày vui của cô, nhưng không ngờ cuối cùng lại bị người nhà Hoắc phá hỏng.
Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày, nói với Hoắc Chấn Đình: “Nếu anh không muốn nhà họ Hoắc mấy người mất mặt, thì tốt nhất nên dẫn bà cụ nhà anh rời khỏi đây đi. Mấy người muốn tin lời Dư Khinh Hồng thế nào, là chuyện của mấy người, nhưng nếu hôm nay những lời bà cụ nói là thật, vậy thì ngày mai tôi sẽ khởi tố cô ta tội vu khống, phỉ báng danh tiếng vợ tôi. Mấy người luôn miệng nói Hạ Lan đã làm những chuyện đó, vậy thì cứ việc lấy bằng chứng ra nói với cảnh sát.”
Nói xong, anh liền khoác vai Thẩm Hạ Lan ngồi vào xe, chẳng thèm đoái hoài đến bà cụ Hoắc, mà lái xe chạy qua người bọn họ.
Bà cụ Hoắc tức đến mức cả người đều run rẩy, định nói gì đó thì nghe Hoắc Chấn Đình nói: “Mẹ, mẹ hãy nghĩ đến anh cả và chị dâu đi, bọn họ là người thế nào? Sao họ có thể sinh ra đứa con gái như mẹ nói chứ?”
“Từ nhỏ Hạ Lan đã không ở bên Tiêu Ái, có lẽ ba mẹ nhà họ Thẩm…”
“Ba mẹ nhà họ Thẩm là gia đình nghệ thuật, tiếng lành đồn xa khắp Hải Thành, nên càng không thể nuôi dưỡng đứa con gái như mẹ nói. Mẹ chẳng thèm điều tra mọi chuyện, chỉ dựa vào dăm ba câu của Dư Khinh Hồng đã khẳng định là do Hạ Lan làm, con cũng muốn hỏi mẹ một câu, rốt cuộc Hạ Lan hay Dư Khinh Hồng mới là cháu gái ruột của mẹ? Có phải mẹ thật sự già rồi nên lú lẫn? Hay mẹ thật sự không muốn cho Hạ Lan bước vào nhà họ Hoắc?”
Hoắc Chấn Đình vừa dứt lời, bà cụ Hoắc bỗng sửng sốt.
“Con bé là máu mủ nhà họ Hoắc, sao mẹ lại không cho con bé bước vào nhà họ Hoắc chứ?”
“Giờ mẹ vẫn còn cơ hội à? Mẹ luôn đẩy Hạ Lan ra ngoài, lần trước khi con bé định quay về nhận tổ quy tông, mẹ đã ép con bé phải đồng ý cho Dư Khinh Hồng làm con gái nuôi nhà họ Hoắc để cùng nhập môn. Mẹ thật sự cho rằng Hạ Lan cần nhà họ Hoắc chúng ta chứng minh thân phận à? Con có thể lấy được giấy chứng minh thân phận cho Hạ Lan, thì Diệp Ân Tuấn cũng thế, chứ không phải con bé không thể tiến vào nhà họ Hoắc chúng ta, nhưng mẹ đã làm những gì khi Hạ Lan luôn nghĩ cho chúng ta? Mẹ đẩy cháu gái ruột của mình ra ngoài, rồi xem người ngoài như bảo bối mà nâng niu trong lòng bàn tay, hôm nay mẹ còn vì người đó mà tức giận tới thẳng đây chất vấn Hạ Lan. Mẹ, tim người được làm bằng da thịt, từ nhỏ con bé đã không ở bên chúng ta rồi, tình cảm Hạ Lan dành cho chúng ta vốn đã không sâu đậm, mẹ tưởng mẹ có thể hoang phí bao nhiêu lần nữa?”
Hoắc Chấn Đình thật sự cảm thấy bà cụ bị Dư Khinh Hồng tẩy não rồi.
Từ lúc Dư Khinh Hồng từ bên ngoài quay về, nói mình bị Thẩm Hạ Lan bắt cóc, thậm chí còn bị ném xuống biển, nhưng những chuyện này đều không có chứng cứ, dù là anh hay Tiêu Ái đều không tin, nhưng bà cụ cứ một mực tin tưởng.
Trong mắt bà, Thẩm Hạ Lan là người mưu mô thế à?
Điều này đã khiến Hoắc Chấn Đình không còn gì để nói, trong lòng cũng thấy hơi khó chịu.
Lúc nãy Thẩm Hạ Lan không gọi anh là chú út nữa, mà gọi thẳng là cậu Hoắc, chẳng lẽ bà cụ vẫn chưa nghe ra sự xa cách này à?
Hay bà vẫn ngây thơ cho rằng Thẩm Hạ Lan sẽ tiếp tục nhượng bộ vì tình thân?
Bà cu Hoắc bị Hoắc Chấn Đình hỏi thế thì á khẩu không nói gì được, như thể bà cũng nhận ra có lẽ mình quá độc đoán rồi.
“Cho dù mẹ quá độc đoán, thì mẹ cũng là bà nội nó, sao nó có thể đối xử với mẹ như thế? Nó có thể nói với mẹ là nó không làm mà.”
“Hạ Lan vẫn chưa nói với mẹ à? Nhưng mẹ có tin con bé không?”
Hoắc Chấn Đình thật sự cạn lời rồi.
Không biết bà cụ thật sự già rồi, hay bị gì, mà giờ người khác không thể thấu hiểu cách làm việc của bà.
Chuyện đã đến nước này, dù Hoắc Chấn Đình muốn cứu vãn lại, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn về đến nhà, rồi ôm hai đứa trẻ đi vào nhà.
Diệp Ân Tuấn biết trong lòng Thẩm Hạ Lan khó chịu, nên khẽ an ủi: “Em đừng nghĩ gì nữa, cứ đi tắm rồi ngủ một giấc thật ngon đi, sáng mai thức dậy sẽ là một ngày tốt đẹp.”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, bỗng lên tiếng hỏi: “Khi nào visa của em mới được duyệt vậy? Em muốn ra ngoài chơi một chút.”
Ở đây, cô thật sự quá ngột ngạt, cô vốn tưởng rằng nhà họ Hoắc là gốc gác của mình, nên cô sẽ hơi luyến tiếc, nhưng giờ xem ra, cô thật sự tự mình đa tình rồi.
Cục Cưng Có Chiêu
Đánh giá:
Truyện Cục Cưng Có Chiêu
Story
Chương 363: Còn cơ hội không
10.0/10 từ 39 lượt.