Cục Cưng Có Chiêu

Chương 360: Tôi sẽ không nói ra ngoài

“Bụng anh hơi khó chịu, em và hai con tìm chỗ nào đó uống nước, có lẽ anh sẽ mất chút thời gian, đừng có gấp.”

Gửi tin nhắn xong, Diệp Ân Tuấn cảm thấy người yếu xìu.

Bây giờ anh thật sự rất suy yếu.

Sau khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy tin nhắn của Diệp Ân Tuấn, có hơi lo lắng.

“Anh không sao chứ?”

“Không sao không sao, thật sự không sao, em đừng để ý đến anh, lát nữa anh sẽ đi tìm mọi người.”

Bây giờ Diệp Ân Tuấn sợ Thẩm Hạ Lan lại làm thêm vài chiêu chữa trị đặc biệt nào nữa, anh thật sự sẽ chịu không nổi.

Đường đường là một tổng giám đốc, lại bị vợ của mình ép đến nước này, anh cũng cạn lời hỏi trời xanh.

Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn đã nói như thế, bọn nhỏ cũng háo hức muốn vào, đành nói: “Được rồi, lát nữa anh vào tìm bọn em, nếu như thật sự quá khó chịu thì nhất định phải nói cho bọn em biết, em gọi bác sĩ cho anh. Có một vài bệnh không thể giấu bệnh sợ thầy được.”

“Biết rồi, vẫn là vợ tốt nhất.”

Diệp Ân Tuấn lại nói với Thẩm Hạ Lan vài câu rồi mới bỏ điện thoại xuống.

Không lâu sau Tô Nam đã đến.

Anh ta dựa theo lời dặn của Diệp Ân Tuấn, đi thẳng vào nhà vệ sinh, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Ân Tuấn, không khỏi bật cười.

“Anh thèm khát đến cỡ nào vậy hả? Còn chảy cả máu mũi.”

“Đừng đứng đó châm chọc, mau chữa cho tôi. Sáng nay không biết vợ tôi cho tôi uống chén thuốc gì, cơ thể nóng đến khó chịu, cảm giác như muốn nổ tung.”

Cuối cùng Diệp Ân Tuấn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tô Nam thuộc gia đình có truyền thống trung y, đương nhiên cực kỳ có kinh nghiệm về lĩnh vực này.

“Anh làm sao thế? Sao chị dâu lại cho anh ăn nhiều đồ bổ như thế? Không sợ bồi bổ chết anh à?”

Tô Nam vội vàng bắt tay khám, đợi đến khi phát hiện ra những thứ còn lưu lại trong cơ thể Diệp Ân Tuấn rồi, ôm bụng cười không đứng thẳng nổi.

“Đừng nói với tôi là anh chưa đến ba mươi mà đã bị yếu thận rồi đó nha? Mấy thứ này toàn là đồ bổ thận.”

“Biến!”

Đây là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn cảm thấy mất mặt đến thế, nhưng vì người đó là vợ của anh, anh còn có thể nói gì nữa chứ?

“Nói xem nào, rốt cuộc là sao thế?”

Tô Nam cực kỳ hứng thú.

“Anh có trị được không?”

“Anh không nói cho tôi thì sao tôi biết phải chữa thế nào.”


Tô Nam chỉ là muốn nhìn trò hề của Diệp Ân Tuấn.

Bây giờ Diệp Ân Tuấn khó chịu muốn chết, cũng không rảnh quan tâm đến sự trêu chọc của Tô Nam, lập tức kể cho Tô Nam biết chút chuyện của gia đình anh.

Tô Nam nghe xong cũng không cười nữa..

Lúc trước vợ anh cũng như thế, anh hiểu được nỗi đau trong chuyện này hơn bất kỳ ai.

“Anh không định để chị dâu biết được chuyện này sao?”

“Để em ấy biết thì làm được gì? Chỉ có thể làm em ấy càng buồn hơn thôi. Bác sĩ nói không biết sau này sẽ khôi phục đến trình độ nào, trong hai ba năm này cố gắng đừng để mang thai, nếu không có khả năng một xác hai mạng. Có một số việc, chỉ cần để đàn ông chúng ta chịu trách nhiệm là được rồi.”

Diệp Ân Tuấn đốt một điếu thuốc, rít một hơi dài.

Tô Nam cũng hiểu, không nói gì nữa, vội vàng tiêm cho anh một mũi, đánh tan khí nóng trong cơ thể anh.

“Anh như thế này cũng không phải là cách. Nếu chị dâu đã khẳng định anh mắc bệnh này, mấy ngày này chắc chắn sẽ không ngừng thuốc, anh cũng không thể để tôi khử độc cho anh mỗi ngày được đúng không?”

Vấn đề Tô Nam đặt ra cực kỳ thực tế, làm Diệp Ân Tuấn không biết nói gì.

“Vậy phải làm sao đây? Không thì tôi trốn ra ngoài vậy.”

“Anh trốn đi đâu được? Hai người là vợ chồng, sống cùng một mái nhà, ngủ cùng một giường, không lẽ anh vĩnh viễn không gặp chị dâu à? Không sợ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng sao?”

Lời Tô Nam nói làm Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi buồn rầu.

“Vậy anh nói phải làm thế nào đây?”

“Nếu không thì thế này, dù sao trong khoảng thời gian này anh cũng không có ý định lên giường với chị dâu, tôi cho anh một đơn thuốc, anh sẽ có biểu hiện bệnh giống như những gì anh nói. Chị dâu bồi bổ cho anh thì anh cứ việc uống, chẳng qua anh sẽ không quá khó chiịu.”

Tô Nam đưa cho Diệp Ân Tuấn một bình thuốc.

“Ý của anh là uống vào thì tôi sẽ thật sự không lên được hả?”

“Nếu anh muốn lên cũng được thôi, chỉ cần không uống nữa là được. Nhưng mà tôi nói trước cho anh biết, thuốc này có tác dụng phụ rất lớn, nhiều nhất chỉ được dùng một tháng, hết một tháng phải ngừng lại, nếu không sẽ không lên được thật, đến lúc đó tôi lại phải trị cho anh.”

Tô Nam vội vàng nói.

Diệp Ân Tuấn gật đầu nói: “Biết rồi, chuyện hôm nay…”

“Yên tâm đi, tôi sẽ không nói ra.”

Tô Nam biết Diệp Ân Tuấn đang băn khoăn điều gì.

“Đúng rồi, nếu sau này có thời gian thì dẫn chị dâu đến để tôi khám thử, nếu không ổn thì tôi điều trị cho tốt, bình thường cũng phải chú ý, không được đi chân trần trên sàn nhà, đặc biệt là khi đến tháng, càng phải chú ý giữ ấm hơn. Không được để nhiễm lạnh, một chút cũng không được. Bây giờ cô ấy cần phải bảo vệ cẩn thận.”

“Cảm ơn.”

Diệp Ân Tuấn thấy đã khá lâu rồi, sợ nhóm Thẩm Hạ Lan chờ sốt ruột, khẽ nói: “Để sau này chúng ta nói tỉ mỉ hơn, hôm nay tôi dẫn hai đứa nhỏ đến cùng, lát nữa họ sẽ sốt ruột.”


“Được rồi, lát nữa anh vận động nhiều chút, đổ mồ hôi là ổn.”

“Ừ!”

Diệp Ân Tuấn nhanh chóng ra khỏi nhà vệ sinh, cảm thấy cơ thể cực kỳ nhẹ nhàng.

Anh vội vàng tìm được nơi Thẩm Hạ Lan và hai đứa nhỏ đang ở, nhanh chân chạy qua.

“Không sao chứ?”

Thẩm Hạ Lan sốt ruột muốn chết, nhưng cố tình đang ở cùng với bọn nhỏ nên không thể hỏi gì, bây giờ thấy Diệp Ân Tuấn đến, vội vàng hỏi.

“Không sao.”

Diệp Ân Tuấn cười an ủi cô, trong lòng ấm áp.

Đây đúng là gánh nặng ngọt ngào mà!

Hai đứa nhỏ thấy Diệp Ân Tuấn quay về, đã chờ không nổ nữa.

“Daddy, con muốn đi chơi ngựa gỗ, ba đi cùng con được không?”

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Nghê Nghê đến nơi này, cảm thấy nơi này giống hệt như thế giới cổ tích.

Cô bé nắm tay Diệp Ân Tuấn, quấn quýt cạnh Diệp Ân Tuấn, đôi mắt đầy khát khao kia nhìn đến trong lòng Diệp Ân Tuấn tê rần.

“Được, daddy dẫn con đi chơi ngựa gỗ.”

Diệp Ân Tuấn đặt Thẩm Nghê Nghê lên cổ, nhanh chân bước nhanh sang đó.

Thẩm Nghê Nghê cười khanh khách như chuông ngân, lập tức thu hút lực chú ý của rất nhiều người.

Thẩm Hạ Lan cười nhìn bọn họ, nói với Thẩm Minh Triết: “Chúng ta cũng sang đó nha?”

“Dạ được.”

Dù sao Thẩm Minh Triết cũng trưởng thành hơn một chút, nắm tay Thẩm Hạ Lan bước qua.

Thẩm Nghê Nghê giống như một cô công chúa vừa bước ra khỏi tòa lâu đài, thấy cái gì cũng lạ, cái gì cũng cảm thấy rất thích thú, khi cô bé ngồi trên vòng xoay ngựa gỗ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan và Thẩm Minh Triết đến, còn cười cực kỳ vui vẻ.

Cô bé vẫy tay với Thẩm Hạ Lan và Thẩm Minh Triết.

“Mommy, anh, chơi vui lắm! Hai người mau lên đây đi!”

Hình như cũng bị niềm vui của cô bé lan đến, Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

“Minh Triết, con muốn chơi không?”

Thẩm Minh Triết lắc đầu nói: “Trò chơi của mấy đứa con gái, con không thích, nhưng mà Nghê Nghê thích thì cứ để em ấy chơi cho đã đi.”

Thấy con trai không quá thích thú, Thẩm Hạ Lan ở lại cùng với Thẩm Minh Triết.


Thẩm Nghê Nghê quấn lấy Diệp Ân Tuấn chơi vòng xoay ngựa gỗ xong, lại đi chơi máy bay nhỏ, hết trò này đến trò khác, Diệp Ân Tuấn cũng không cảm thấy mệt.

Thẩm Hạ Lan lại chơi câu cá, chơi bắn súng cùng với Thẩm Minh Triết, thậm chí hai người còn định vào nhà ma nữa.

Nếu không phải Diệp Ân Tuấn cản lại, nói không chừng hai người đã vào đó từ lâu rồi.

Không thể đi chơi nhà ma, Thẩm Hạ Lan dẫn Thẩm Minh Triết đi chơi tàu lượn siêu tốc.

Thẩm Nghê Nghê thấy mức độ kích thích của tàu lượn siêu tốc xong, hơi sợ hãi nói: “Daddy, con sợ, chúng ta không chơi được không?”

“Được!”

Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Nghê Nghê ngồi ở dưới.

Thẩm Nghê Nghê chơi hơi mệt rồi, muốn ăn kem.

Diệp Ân Tuấn nói nhỏ: “Vừa vận động xong không thể ăn lạnh được, không tốt cho dạ dày. Nghê Nghê cũng biết bị bệnh sẽ phải chích đúng không?”

“Vậy được rồi, khi nào con mới được ăn?”

Thẩm Nghê Nghê thật sự hơi thèm.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Chờ chúng ta nghỉ ngơi một lúc là ăn được.”

“Dạ.”

Tuy Thẩm Nghê Nghê đã đồng ý, nhưng hai mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cây kem trong tay mấy bạn nhỏ khác, thậm chí còn vươn lưỡi ra liếm môi.

Muốn ăn quá!

Cô bé cố gắng bắt bản thân đừng nhìn nữa, nhưng vẫn không tự chủ được.

Điện thoại của Diệp Ân Tuấn vang lên.

Lúc anh lấy điện thoại ra, Thẩm Nghê Nghê nói nhỏ: “Daddy, còn muốn đi vệ sinh.”

“Được, daddy đi với con.”

Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Nghê Nghê đến cửa nhà vệ sinh, đáng tiếc anh là đàn ông, đương nhiên không thể vào nhà vệ sinh nữ cùng Nghê Nghê được, đành phải nói nhỏ: “Nghê Nghê vào đó một mình được không?”

“Dạ được! Daddy cứ đừng ngoài cửa chờ con là được rồi.”

“Được, ba đứng ở đây chờ con ra.”

“Dạ.”

Thẩm Nghê Nghê cực kỳ ngoan ngoãn vào nhà vệ sinh.

Đây là lần đầu tiên cô bé đến nhà vệ sinh công cộng có nhiều người như thế, còn phải xếp hàng.


Thẩm Nghê Nghê cực kỳ ngoan, chờ đến khi cô bé đi vệ sinh xong đi ra ngoài, Diệp Ân Tuấn vẫn còn đang nói chuyện điện thoại.

Cô bé liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, phát hiện cách đó không xa có một cậu bé trai xấp xỉ tuổi cô bé đang đứng mua kem.

Thẩm Nghê Nghê không tự chủ được đi sang bên đó.

“Anh ơi, món này ăn ngon không?”

Thẩm Nghê Nghê đột nhiên mở miệng làm cậu bé kia hoảng sợ, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một em gái xinh như búp bê sứ đang đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm cây kem trong tay cậu bé bằng ánh mắt thèm thuồng.

Cậu bé cười nói: “Anh mời em một cây nha?”

“Daddy của em nói, mới vận động xong không được ăn đồ lạnh, không tốt cho dạ dày. Em chỉ muốn xem thử, hỏi anh xem ăn có ngon không? Nếu ăn ngon thì lát nữa em lại đi mua.”

Giọng nói ngọt ngào mềm mại của Thẩm Nghê Nghê cực kỳ êm tai.

Cậu bé cười nói: “Em nghe lời thật, nếu không thì thế này, anh mua cho em trước, em đừng ăn, chờ đến khi em nghỉ ngơi xong rồi lại ăn, có được không?”

“Nhưng mà daddy và mommy nói không được ăn đồ ăn của người lạ, em nhìn anh ăn là được, anh ăn xong lại kể cho em biết ăn ngon không, có mùi vị như thế nào được không?”

Cậu bé hơi sửng sốt trước những lời Thẩm Nghê Nghê vừa mới nói.

“Trước giờ em chưa bao giờ ăn sao?”

“Không có, em bị bệnh từ nhỏ, luôn ở trong bệnh viện, càng không được phép đụng vào mấy thứ này, bây giờ khỏe lại rồi, em vẫn phải chú ý một chút.”

Lúc Thẩm Nghê Nghê nói mấy lời này, rõ ràng cũng chó chút mất mác.

Cô bé cảm thấy anh trai đứng đối diện khá tốt, cô bé thích nói chuyện với cậu.

Hơn nữa cậu bé cũng rất đẹp, đẹp như anh hai vậy.

Giọng của anh ấy cũng êm tai thật, còn rất dịu dàng, giống như daddy.

Thẩm Nghê Nghê không khỏi có chút hảo cảm đối với cậu bé trai đối diện.

Cậu bé nghe nói Thẩm Nghê Nghê bị bệnh từ nhỏ, vội vàng hỏi: “Ba mẹ của em không có ở đây sao?”

“Có ở đây, daddy đang gọi điện thoại, lát nữa em sẽ đến tìm ba.”

“Vậy chúng ta qua bên đó ngồi đi.”

Thẩm Nghê Nghê gật đầu đồng ý với lời đề nghị của cậu bé.

“Được!”

Hai đứa nhỏ mua một cây kem, cứ thế bỏ đi ngay dưới mắt của Diệp Ân Tuấn.

Đợi đến khi Diệp Ân Tuấn nói chuyện điện thoại xong, đã mười mấy phút trôi qua, nhưng vẫn không thấy Thẩm Nghê Nghê ra ngoài, anh không khỏi lo lắng.

Chẳng lẽ đứa nhỏ này gặp chuyện gì ở bên trong sao?

Cục Cưng Có Chiêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cục Cưng Có Chiêu Truyện Cục Cưng Có Chiêu Story Chương 360: Tôi sẽ không nói ra ngoài
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...