Cục Cưng Có Chiêu
Chương 309: Cháu không có ý trách dì
Diệp Ân Tuấn khẽ chau mày lại nhìn qua theo bản năng, lại là Hoắc Chấn Đình gọi tới.
Anh lại nhìn về phía Thẩm Nghê Nghê, sau đó nhấn nút trả lời
“Diệp Ân Tuấn, cậu đến đây một lát đi, thím Trương có điểm kỳ lạ.”
Giọng nói của Hoắc Chấn Đình không lớn, lại làm cho lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu lại một lần nữa.
“Tôi lập tức đến đó ngay.”
Ban đầu anh dự định ngày mai sẽ đến đó, chỉ là không ngờ đến thím Trương lại xảy ra chuyện gì đó nữa.
Thẩm Nghê Nghê không nỡ mà hỏi: “Ba ơi, ba lại muốn đi nữa ạ? Ba bị bệnh mà cũng không thể ở cùng với con được à?”
Câu nói này làm cho cánh mũi của Diệp Ân Tuấn thấy ê ẩm.
Thật ra thì anh rất muốn ở bên cạnh Thẩm Nghê Nghê, đáng tiếc là trời không toại lòng người.
“Chờ đến lúc ba giải quyết tất cả mọi chuyện xong xuôi, sức khỏe của con cũng tốt lên, ba sẽ dẫn con cùng với anh trai đi ra ngoài chơi, có được không nào?”
“Có thật không ba? Không cho phép ba gạt con nha, gạt con thì chính là con chó con.”
Thẩm Nghê Nghê vội vàng vươn ngón tay nhỏ ra cho Diệp Ân Tuấn.
“Được, lừa con thì chính là con chó con.”
Diệp Ân Tuấn móc ngón tay với ngón tay nhỏ của Thẩm Nghê Nghê lại, sau đó ấn vào.
Lần này Thẩm Nghê Nghê cười vui vẻ, cầm lấy máy chơi game mà Thẩm Minh Triết để lại rồi nói: “Ba xem nè, anh trai làm cho con đó, một lát nữa ba phải tặng cho con một món quà đó.”
“Được rồi, con muốn cái gì nào?”
“Con phải suy nghĩ một chút, còn chưa có nghĩ ra đâu.”
Thẩm Nghê Nghê nghiêng đầu qua nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Nhìn bộ dạng này của con gái, Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy có cho tất cả mọi thứ tốt nhất trên đời này cho con bé cũng được nữa.
“Được rồi, cục cưng cua ba suy nghĩ đi, con có muốn cả thế giới thì ba cũng sẽ cho con.”
“Ba là tốt nhất.”
Thẩm Nghê Nghê làm nũng dính vào trong ngực của Diệp Ân Tuấn một hồi, sau đó Thẩm Hạ Lan bước vào. Cập nhật nhanh Cục Cưng Có Chiêu Tại Truyen.one
Cô vừa vào cửa liền nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Nghê Nghê dính cùng một chỗ, không khỏi buồn cười nói: “Hai người đang làm cái gì vậy hả?”
“Mẹ ơi, ba nói là một lát nữa sẽ tặng quà cho con đó.”
“Cái con bé ham vật chất này, ngày nào cũng chỉ biết quà.”
Thẩm Hạ Lan gõ vào đầu của cô bé một cái.
Thẩm Nghê Nghê le lưỡi, vô cùng nghịch ngợm nở nụ cười.
Nhìn con gái có tinh thần, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan cũng rất tốt.
Diệp Ân Tuấn nhìn hai mẹ con bọn họ như thế này, muốn nói rồi lại thôi.
“Sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan vô cùng cẩn thận, cô đã phát giác ra Diệp Ân Tuấn có chuyện gì đó, không khỏi hỏi một câu.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Lúc nãy Hoắc Chấn Đình vừa mới gọi điện thoại đến, nghe nói là thím Trương lại xảy ra chuyện gì đó, kêu anh đến đó xem một chút.”
Thẩm Hạ Lan ngớ người một chút, hiển nhiên không ngờ đến lại xảy ra chuyện như vậy.
“Em đi cùng với anh?”
Thẩm Hạ Lan nói một câu theo bản năng.
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu.
Bọn họ tìm đến điều dưỡng đặc biệt chăm sóc cho Thẩm Nghê Nghê, lúc này mới đứng dậy đi đến nhà họ Hoắc.
Lúc vừa đến nhà họ Hoắc, ít nhiều gì Thẩm Hạ Lan cũng hơi căng thẳng, đặc biệt là lúc nhìn thấy Tiêu Ái, cô lại càng không biết mình phải làm gì đây.
Tiêu Ái nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì trạng thái có hơi kích động, nhưng mà vẫn có thể kiềm chế lại mình.
“Đến rồi đó à?”
Trong giọng nói của Tiêu Ái mang theo vẻ kích động.
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên không biết nên nói cái gì với Tiêu Ái.
Nên gọi là dì Tiêu hay gọi là mẹ?
Cô chưa từng nghĩ tới mình thế mà lại còn có thân phận khác.
Lúc còn ở nước Mỹ, hai người ở chung như thế nào thì cũng coi như là hoà hợp, nhưng mà một khi thân thế được phơi bày cô lại không thể tìm được cảm giác lúc trước ở cùng với Tiêu Ái.
“Được rồi.”
Đối với thím Trương, Thẩm Hạ Lan cũng không có mong muốn được nhìn thấy.
Sau khi Hoắc Chấn Đình nghe thấy là Diệp Ân Tuấn đến rồi thì đi ra ngoài chào hỏi với anh, rồi sau đó dẫn Diệp Ân Tuấn đi vào trong ngục tối, sắc mặt không phải là tốt lắm.
Thẩm Hạ Lan cứng người đứng nguyên tại chỗ.
Tiêu Ái nhìn con gái gần trong gang tấc, muốn nói cái gì đó, nhưng mà lại không biết phải mở miệng như thế nào.
Hơn hai mươi năm không gặp nhau, bây giờ con gái đang đứng ở trước mặt bà, có quá nhiều lời muốn nói nhưng mà lại không biết nên nói cái gì.
Thẩm Hạ Lan ho khan một tiếng rồi nói: “Bà cụ Hoắc đâu rồi?”
“Đang nghỉ ngơi ở bên trong, gần đây sức khỏe không tốt cho lắm, vừa mới ngủ, một lát nửa thức dậy thì con vào đó thăm bà ấy đi.”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan lại tiếp tục trầm mặc.
Tiêu Ái nhìn bộ dạng mất tự nhiên của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Lại đây ngồi đi, về nhà không cần phải câu nệ như vậy.”
“Dạ.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Đây không phải là lần đầu tiên cô đến nhà họ Hoắc, nhưng mà lần này cảm giác so với trước kia không giống nhau.
Tiêu Ái chủ động pha trà cho Thẩm Hạ Lan, pha được một nửa giống như là nghĩ tới cái gì đó, lại lấy trà ra.
“Mẹ nghe nói là gần đây sức khỏe con không tốt lắm, vẫn là không nên uống trà, để mẹ đi nấu chút nước cho con.”
Tiêu Ái đã dành cả cuộc đời mình cho bộ ngoại giao, lúc này lại kích động giống như là một đứa nhỏ.
Thẩm Hạ Lan nhìn không được nữa, trực tiếp ngăn cản bà lại.
“Dì không cần phải thế này đâu, cháu uống nước là được rồi, dì bận rộn như vậy mà còn nhiệt tình chiêu đãi nữa, làm vậy cháu không biết phải ở chung với dì như thế nào.”
Tiêu Ái hơi sững sờ, trong mắt có chút luống cuống.
Rốt cuộc Thẩm Hạ Lan cũng thở dài lên tiếng.
“Cháu không có ý trách dì, chỉ là muốn ngồi xuống hai mẹ con chúng ta trò chuyện với nhau.”
Câu nói này cuối cùng đã ép nước mắt của Tiêu Ái ra ngoài.
“Thật sự xin lỗi, hơn hai mươi năm trước đều là do mẹ không tốt, mẹ biết con có muốn oán hận mẹ mẹ cũng không có lời nào để nói, chỉ là mẹ thật sự…”
“Được rồi, đều đã trôi qua hết rồi, còn nói những chuyện đó để làm gì nữa chứ. Lúc ở nước Mỹ, nếu như không phải là có dì thì cháu không biết là mình đã có kết cục gì rồi. Cuộc đời của con người không phải đều là duyên phận hết cả à, dì với cháu là mẹ con với nhau, đây chính là duyên phận mà ông trời ban cho chúng ta, loại duyên phận này không phải là cháu nói không cần thì có thể không cần được, cháu phải thừa nhận là cháu thấy bất ngờ, nếu mà cháu cảm thấy là có thêm một người mẹ giống như dì cũng không có gì là không tốt, huống hồ gì hơn hai mươi năm qua cháu thật sự cũng không thê thảm giống như trong tưởng tượng của dì đâu, cháu rất tốt, thật đó.”.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy có chút đồng cảm với người phụ nữ trước mắt.
Cả đời này của bà chỉ yêu một người đàn ông, lại không có thời gian ở bên cạnh nhau.
Chuyện khổ sở nhất đời người cùng lắm chắc cũng là như thế này thôi.
Nếu như thời gian có thể mang đi đâu đó, có thể làm cho Tiêu Ái quên hết mọi thứ, có lẽ cũng là lựa chọn tốt nhất, đáng tiếc là từ đầu đến cuối Tiêu Ái không thể quên được Hoắc Chấn Phong.
Có lẽ mãi mãi mất đi cũng là tốt nhất, điều này cũng làm cho Thẩm Hạ Lan càng thêm trân trọng thời gian ở bên cạnh Diệp Ân Tuấn.
Cô không hy vọng tương lai của mình có một ngày bởi vì cô không cố gắng ở cùng một chỗ với Diệp Ân Tuấn mà cảm thấy tiếc nuối.
Tiêu Ái nghe thấy Thẩm Hạ Lan không trách móc mình, nước mắt rơi càng dữ dội hơn nữa.
“Mẹ thật sự xin lỗi, chuyện của Dư Khinh Hồng là do mẹ đã dạy bảo không nghiêm, con…”
“Cô ta là cô ta, dì là dì, huống hồ gì cô ta cũng không tính là quá xấu xa, lúc trước cô ta cũng chỉ muốn để cháu rời đi, về chuyện sau này cháu nghĩ là chắc cô ta cũng không nghĩ tới nữa.”
Đối với Dư Khinh Hồng, Thẩm Hạ Lan không thể nói được là tha thứ hay là không tha thứ.
Dư Khinh Hồng muốn Diệp Ân Tuấn, tâm trạng của cô rất không thoải mái, nhưng mà dù sao thì đây cũng là cô em gái cùng mẹ khác ba, cái này để Thẩm Hạ Lan không biết phải xử lý như thế nào.
Mặc dù là điều kiện sinh sống của Dư Khinh Hồng tương đối tốt, nhưng mà thật ra cô ta cũng rất bất hạnh, ngoại trừ ba cô ta cưng chiều cô ta ra thì Tiêu Ái thật sự không cho cô ta sự ấm áp.
Trong lúc nhất thời Tiêu Ái không biết nên nói cái gì, bà đột nhiên dừng lại một chút rồi nói: “Con chờ mẹ một chút, mẹ có cái muốn cho con.”
Nói xong, bà nhanh chóng chạy vào trong phòng.
Thẩm Hạ Lan nhìn phòng khách quen thuộc, nhà họ Hoắc quen thuộc, đột nhiên có một loại cảm giác như được về nhà.
Cái từ nhà này vô cùng thần kỳ, thế nào cũng sẽ bởi vì cảm giác của bạn đối với những chuyện và cảnh vật xung quanh mà lại nảy sinh tình cảm với những kiến trúc lạnh lẽo.
Cô nhìn mỗi một ngọn cây cọng cỏ, chuyện thần kỳ chính là mình là một thành viên của ngôi nhà này.
Lúc Tiêu Ái đi ra một lần nữa thì ở trong tay có cầm rất nhiều thứ, có sổ nhà, có sổ tiết kiệm, còn có cổ phần của công ty.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi choáng váng.
“Dì làm cái gì vậy?”
Tiêu Ái nhét hết toàn bộ đồ vật vào trong tay của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Đây đều là của con, những năm gần đây mẹ vẫn luôn tiết kiệm những vật này cho con, mẹ sợ là con sống không được tốt, mẹ sợ là con sống không dễ dàng, mẹ sợ là con phải cực khổ. Năm nào đến lúc sinh nhật của con mẹ cũng sẽ bỏ vào đó một khoản tiền, số tiền này đã được tiết kiệm hai mươi năm rồi, là của mẹ cho con, cho dù con có từ chối như thế nào thì mẹ cũng muốn cho con, đây là tấm lòng của mẹ, con cầm lấy đi.”
Bản thân Thẩm Hạ Lan cũng là người mẹ, đương nhiên cô biết nỗi nhớ của một người mẹ đối với con cái.
Năm đó Tiêu Ái đổi cô đi thật ra cũng là vì muốn tốt cho cô, nhưng mà con cái rời khỏi mẹ mình, trái tim mãi mãi cũng sẽ thiếu khuyết.
Loại nhớ nhung và tiếc nuối đó đương nhiên là sau khi Thẩm Hạ Lan đã làm mẹ thì cô đã hiểu được.
Cô không từ chối, đưa tay nhận lấy sổ tiết kiệm.
Con số ở phía trên làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy kinh ngạc.
Hơn hai mươi năm trước đã có thể dành dụm được một khoản tiền như thế, có thể nhìn ra là Tiêu Ái vẫn luôn cần kiệm sống qua ngày, thậm chí là có thể bạc đãi bản thân mình.
“Sao dì lại phải khổ cực như vậy chứ?”
“Đều là do mẹ nợ con, mẹ biết là bây giờ con đã kết hôn với Diệp Ân Tuấn rồi, con không thiếu chút tiền này, con có thể cho Minh Triết hoặc là Nghê Nghê, hoặc là con tự xử lý cũng được nữa, chỉ cần con nhận lấy chút tiền này thì tâm lý của mẹ mới có thể dễ chịu một chút.”
“Được rồi.”
Thẩm Hạ Lan không từ chối.
Nhưng mà đối với bất động sản trước mắt, Thẩm Hạ Lan không nhận lấy.
“Căn nhà này cháu không cần đâu, hay là dì cứ giữ lại đi, hoặc là cho Dư Khinh Hồng cũng được nữa.”
“Cái này thì sao có thể được chứ, đây là của mẹ cho con, chính là để chuẩn bị cho con, Dư Khinh Hồng có ba của nó rồi, nó không cần cái này đâu.”
Lời nói của Tiêu Ái để Thẩm Hạ Lan cảm thấy thương cảm cho Dư Khinh Hồng.
“Thật ra thì cô ta còn cần tình thương của dì nữa, dì đã sinh ra cô ta, vậy thì dì dành cho cô ta những thứ mà người mẹ nên cho, chẳng lẽ là dì nhìn không ra Dư Khinh Hồng muốn mẹ đến nhường nào?”
Thật ra thì Thẩm Hạ Lan cũng không muốn nói chuyện Dư Khinh Hồng, nhưng mà cô vẫn không tự chủ được mà nói ra.
Tiêu Ái hơi sững sờ, ít nhiều gì cũng có chút xấu hổ.
“Nó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, thật ra thì mẹ cũng không muốn sinh nó ra.”
“Nhưng mà dì đã sinh nó ra rồi, là một người mẹ, trong lòng của cháu thì dì vẫn chưa hoàn thành tốt trách nhiệm, ở chỗ của Dư Khinh Hồng dì lại phí thời gian hơn hai mươi năm. Thật ra thì dì có thể có một đứa con gái vô cùng đáng yêu, Dư Khinh Hồng trở thành bộ dạng như thế này cũng hoàn toàn không phải là kết quả do ba của nó cưng chiều nó, những đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân thật ra còn đáng thương hơn so với cháu nữa.”
Thẩm Hạ Lan nói xong những lời này, Tiêu Ái lập tức ngây ngẩn cả người.
“Con không trách con bé?”
“Trách chứ, dù sao cũng là bởi vì cô ta mà cháu thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện rồi, nhưng mà thực tế mà nói thì Dư Khinh Hồng đáng thương hơn cháu nhiều.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Tiêu Ái, đỡ bà ngồi xuống ghế sofa.
Đúng lúc này ở bên trong đột nhiên truyền đến tiếng động, lập tức thu hút sự chú ý của hai người.
Cục Cưng Có Chiêu
Anh lại nhìn về phía Thẩm Nghê Nghê, sau đó nhấn nút trả lời
“Diệp Ân Tuấn, cậu đến đây một lát đi, thím Trương có điểm kỳ lạ.”
Giọng nói của Hoắc Chấn Đình không lớn, lại làm cho lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu lại một lần nữa.
“Tôi lập tức đến đó ngay.”
Ban đầu anh dự định ngày mai sẽ đến đó, chỉ là không ngờ đến thím Trương lại xảy ra chuyện gì đó nữa.
Thẩm Nghê Nghê không nỡ mà hỏi: “Ba ơi, ba lại muốn đi nữa ạ? Ba bị bệnh mà cũng không thể ở cùng với con được à?”
Câu nói này làm cho cánh mũi của Diệp Ân Tuấn thấy ê ẩm.
Thật ra thì anh rất muốn ở bên cạnh Thẩm Nghê Nghê, đáng tiếc là trời không toại lòng người.
“Chờ đến lúc ba giải quyết tất cả mọi chuyện xong xuôi, sức khỏe của con cũng tốt lên, ba sẽ dẫn con cùng với anh trai đi ra ngoài chơi, có được không nào?”
“Có thật không ba? Không cho phép ba gạt con nha, gạt con thì chính là con chó con.”
Thẩm Nghê Nghê vội vàng vươn ngón tay nhỏ ra cho Diệp Ân Tuấn.
“Được, lừa con thì chính là con chó con.”
Diệp Ân Tuấn móc ngón tay với ngón tay nhỏ của Thẩm Nghê Nghê lại, sau đó ấn vào.
Lần này Thẩm Nghê Nghê cười vui vẻ, cầm lấy máy chơi game mà Thẩm Minh Triết để lại rồi nói: “Ba xem nè, anh trai làm cho con đó, một lát nữa ba phải tặng cho con một món quà đó.”
“Được rồi, con muốn cái gì nào?”
“Con phải suy nghĩ một chút, còn chưa có nghĩ ra đâu.”
Thẩm Nghê Nghê nghiêng đầu qua nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Nhìn bộ dạng này của con gái, Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy có cho tất cả mọi thứ tốt nhất trên đời này cho con bé cũng được nữa.
“Được rồi, cục cưng cua ba suy nghĩ đi, con có muốn cả thế giới thì ba cũng sẽ cho con.”
“Ba là tốt nhất.”
Thẩm Nghê Nghê làm nũng dính vào trong ngực của Diệp Ân Tuấn một hồi, sau đó Thẩm Hạ Lan bước vào. Cập nhật nhanh Cục Cưng Có Chiêu Tại Truyen.one
Cô vừa vào cửa liền nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Nghê Nghê dính cùng một chỗ, không khỏi buồn cười nói: “Hai người đang làm cái gì vậy hả?”
“Mẹ ơi, ba nói là một lát nữa sẽ tặng quà cho con đó.”
“Cái con bé ham vật chất này, ngày nào cũng chỉ biết quà.”
Thẩm Hạ Lan gõ vào đầu của cô bé một cái.
Thẩm Nghê Nghê le lưỡi, vô cùng nghịch ngợm nở nụ cười.
Nhìn con gái có tinh thần, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan cũng rất tốt.
Diệp Ân Tuấn nhìn hai mẹ con bọn họ như thế này, muốn nói rồi lại thôi.
“Sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan vô cùng cẩn thận, cô đã phát giác ra Diệp Ân Tuấn có chuyện gì đó, không khỏi hỏi một câu.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Lúc nãy Hoắc Chấn Đình vừa mới gọi điện thoại đến, nghe nói là thím Trương lại xảy ra chuyện gì đó, kêu anh đến đó xem một chút.”
Thẩm Hạ Lan ngớ người một chút, hiển nhiên không ngờ đến lại xảy ra chuyện như vậy.
“Em đi cùng với anh?”
Thẩm Hạ Lan nói một câu theo bản năng.
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu.
Bọn họ tìm đến điều dưỡng đặc biệt chăm sóc cho Thẩm Nghê Nghê, lúc này mới đứng dậy đi đến nhà họ Hoắc.
Lúc vừa đến nhà họ Hoắc, ít nhiều gì Thẩm Hạ Lan cũng hơi căng thẳng, đặc biệt là lúc nhìn thấy Tiêu Ái, cô lại càng không biết mình phải làm gì đây.
Tiêu Ái nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì trạng thái có hơi kích động, nhưng mà vẫn có thể kiềm chế lại mình.
“Đến rồi đó à?”
Trong giọng nói của Tiêu Ái mang theo vẻ kích động.
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên không biết nên nói cái gì với Tiêu Ái.
Nên gọi là dì Tiêu hay gọi là mẹ?
Cô chưa từng nghĩ tới mình thế mà lại còn có thân phận khác.
Lúc còn ở nước Mỹ, hai người ở chung như thế nào thì cũng coi như là hoà hợp, nhưng mà một khi thân thế được phơi bày cô lại không thể tìm được cảm giác lúc trước ở cùng với Tiêu Ái.
“Được rồi.”
Đối với thím Trương, Thẩm Hạ Lan cũng không có mong muốn được nhìn thấy.
Sau khi Hoắc Chấn Đình nghe thấy là Diệp Ân Tuấn đến rồi thì đi ra ngoài chào hỏi với anh, rồi sau đó dẫn Diệp Ân Tuấn đi vào trong ngục tối, sắc mặt không phải là tốt lắm.
Thẩm Hạ Lan cứng người đứng nguyên tại chỗ.
Tiêu Ái nhìn con gái gần trong gang tấc, muốn nói cái gì đó, nhưng mà lại không biết phải mở miệng như thế nào.
Hơn hai mươi năm không gặp nhau, bây giờ con gái đang đứng ở trước mặt bà, có quá nhiều lời muốn nói nhưng mà lại không biết nên nói cái gì.
Thẩm Hạ Lan ho khan một tiếng rồi nói: “Bà cụ Hoắc đâu rồi?”
“Đang nghỉ ngơi ở bên trong, gần đây sức khỏe không tốt cho lắm, vừa mới ngủ, một lát nửa thức dậy thì con vào đó thăm bà ấy đi.”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan lại tiếp tục trầm mặc.
Tiêu Ái nhìn bộ dạng mất tự nhiên của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Lại đây ngồi đi, về nhà không cần phải câu nệ như vậy.”
“Dạ.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Đây không phải là lần đầu tiên cô đến nhà họ Hoắc, nhưng mà lần này cảm giác so với trước kia không giống nhau.
Tiêu Ái chủ động pha trà cho Thẩm Hạ Lan, pha được một nửa giống như là nghĩ tới cái gì đó, lại lấy trà ra.
“Mẹ nghe nói là gần đây sức khỏe con không tốt lắm, vẫn là không nên uống trà, để mẹ đi nấu chút nước cho con.”
Tiêu Ái đã dành cả cuộc đời mình cho bộ ngoại giao, lúc này lại kích động giống như là một đứa nhỏ.
Thẩm Hạ Lan nhìn không được nữa, trực tiếp ngăn cản bà lại.
“Dì không cần phải thế này đâu, cháu uống nước là được rồi, dì bận rộn như vậy mà còn nhiệt tình chiêu đãi nữa, làm vậy cháu không biết phải ở chung với dì như thế nào.”
Tiêu Ái hơi sững sờ, trong mắt có chút luống cuống.
Rốt cuộc Thẩm Hạ Lan cũng thở dài lên tiếng.
“Cháu không có ý trách dì, chỉ là muốn ngồi xuống hai mẹ con chúng ta trò chuyện với nhau.”
Câu nói này cuối cùng đã ép nước mắt của Tiêu Ái ra ngoài.
“Thật sự xin lỗi, hơn hai mươi năm trước đều là do mẹ không tốt, mẹ biết con có muốn oán hận mẹ mẹ cũng không có lời nào để nói, chỉ là mẹ thật sự…”
“Được rồi, đều đã trôi qua hết rồi, còn nói những chuyện đó để làm gì nữa chứ. Lúc ở nước Mỹ, nếu như không phải là có dì thì cháu không biết là mình đã có kết cục gì rồi. Cuộc đời của con người không phải đều là duyên phận hết cả à, dì với cháu là mẹ con với nhau, đây chính là duyên phận mà ông trời ban cho chúng ta, loại duyên phận này không phải là cháu nói không cần thì có thể không cần được, cháu phải thừa nhận là cháu thấy bất ngờ, nếu mà cháu cảm thấy là có thêm một người mẹ giống như dì cũng không có gì là không tốt, huống hồ gì hơn hai mươi năm qua cháu thật sự cũng không thê thảm giống như trong tưởng tượng của dì đâu, cháu rất tốt, thật đó.”.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy có chút đồng cảm với người phụ nữ trước mắt.
Cả đời này của bà chỉ yêu một người đàn ông, lại không có thời gian ở bên cạnh nhau.
Chuyện khổ sở nhất đời người cùng lắm chắc cũng là như thế này thôi.
Nếu như thời gian có thể mang đi đâu đó, có thể làm cho Tiêu Ái quên hết mọi thứ, có lẽ cũng là lựa chọn tốt nhất, đáng tiếc là từ đầu đến cuối Tiêu Ái không thể quên được Hoắc Chấn Phong.
Có lẽ mãi mãi mất đi cũng là tốt nhất, điều này cũng làm cho Thẩm Hạ Lan càng thêm trân trọng thời gian ở bên cạnh Diệp Ân Tuấn.
Cô không hy vọng tương lai của mình có một ngày bởi vì cô không cố gắng ở cùng một chỗ với Diệp Ân Tuấn mà cảm thấy tiếc nuối.
Tiêu Ái nghe thấy Thẩm Hạ Lan không trách móc mình, nước mắt rơi càng dữ dội hơn nữa.
“Mẹ thật sự xin lỗi, chuyện của Dư Khinh Hồng là do mẹ đã dạy bảo không nghiêm, con…”
“Cô ta là cô ta, dì là dì, huống hồ gì cô ta cũng không tính là quá xấu xa, lúc trước cô ta cũng chỉ muốn để cháu rời đi, về chuyện sau này cháu nghĩ là chắc cô ta cũng không nghĩ tới nữa.”
Đối với Dư Khinh Hồng, Thẩm Hạ Lan không thể nói được là tha thứ hay là không tha thứ.
Dư Khinh Hồng muốn Diệp Ân Tuấn, tâm trạng của cô rất không thoải mái, nhưng mà dù sao thì đây cũng là cô em gái cùng mẹ khác ba, cái này để Thẩm Hạ Lan không biết phải xử lý như thế nào.
Mặc dù là điều kiện sinh sống của Dư Khinh Hồng tương đối tốt, nhưng mà thật ra cô ta cũng rất bất hạnh, ngoại trừ ba cô ta cưng chiều cô ta ra thì Tiêu Ái thật sự không cho cô ta sự ấm áp.
Trong lúc nhất thời Tiêu Ái không biết nên nói cái gì, bà đột nhiên dừng lại một chút rồi nói: “Con chờ mẹ một chút, mẹ có cái muốn cho con.”
Nói xong, bà nhanh chóng chạy vào trong phòng.
Thẩm Hạ Lan nhìn phòng khách quen thuộc, nhà họ Hoắc quen thuộc, đột nhiên có một loại cảm giác như được về nhà.
Cái từ nhà này vô cùng thần kỳ, thế nào cũng sẽ bởi vì cảm giác của bạn đối với những chuyện và cảnh vật xung quanh mà lại nảy sinh tình cảm với những kiến trúc lạnh lẽo.
Cô nhìn mỗi một ngọn cây cọng cỏ, chuyện thần kỳ chính là mình là một thành viên của ngôi nhà này.
Lúc Tiêu Ái đi ra một lần nữa thì ở trong tay có cầm rất nhiều thứ, có sổ nhà, có sổ tiết kiệm, còn có cổ phần của công ty.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi choáng váng.
“Dì làm cái gì vậy?”
Tiêu Ái nhét hết toàn bộ đồ vật vào trong tay của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Đây đều là của con, những năm gần đây mẹ vẫn luôn tiết kiệm những vật này cho con, mẹ sợ là con sống không được tốt, mẹ sợ là con sống không dễ dàng, mẹ sợ là con phải cực khổ. Năm nào đến lúc sinh nhật của con mẹ cũng sẽ bỏ vào đó một khoản tiền, số tiền này đã được tiết kiệm hai mươi năm rồi, là của mẹ cho con, cho dù con có từ chối như thế nào thì mẹ cũng muốn cho con, đây là tấm lòng của mẹ, con cầm lấy đi.”
Bản thân Thẩm Hạ Lan cũng là người mẹ, đương nhiên cô biết nỗi nhớ của một người mẹ đối với con cái.
Năm đó Tiêu Ái đổi cô đi thật ra cũng là vì muốn tốt cho cô, nhưng mà con cái rời khỏi mẹ mình, trái tim mãi mãi cũng sẽ thiếu khuyết.
Loại nhớ nhung và tiếc nuối đó đương nhiên là sau khi Thẩm Hạ Lan đã làm mẹ thì cô đã hiểu được.
Cô không từ chối, đưa tay nhận lấy sổ tiết kiệm.
Con số ở phía trên làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy kinh ngạc.
Hơn hai mươi năm trước đã có thể dành dụm được một khoản tiền như thế, có thể nhìn ra là Tiêu Ái vẫn luôn cần kiệm sống qua ngày, thậm chí là có thể bạc đãi bản thân mình.
“Sao dì lại phải khổ cực như vậy chứ?”
“Đều là do mẹ nợ con, mẹ biết là bây giờ con đã kết hôn với Diệp Ân Tuấn rồi, con không thiếu chút tiền này, con có thể cho Minh Triết hoặc là Nghê Nghê, hoặc là con tự xử lý cũng được nữa, chỉ cần con nhận lấy chút tiền này thì tâm lý của mẹ mới có thể dễ chịu một chút.”
“Được rồi.”
Thẩm Hạ Lan không từ chối.
Nhưng mà đối với bất động sản trước mắt, Thẩm Hạ Lan không nhận lấy.
“Căn nhà này cháu không cần đâu, hay là dì cứ giữ lại đi, hoặc là cho Dư Khinh Hồng cũng được nữa.”
“Cái này thì sao có thể được chứ, đây là của mẹ cho con, chính là để chuẩn bị cho con, Dư Khinh Hồng có ba của nó rồi, nó không cần cái này đâu.”
Lời nói của Tiêu Ái để Thẩm Hạ Lan cảm thấy thương cảm cho Dư Khinh Hồng.
“Thật ra thì cô ta còn cần tình thương của dì nữa, dì đã sinh ra cô ta, vậy thì dì dành cho cô ta những thứ mà người mẹ nên cho, chẳng lẽ là dì nhìn không ra Dư Khinh Hồng muốn mẹ đến nhường nào?”
Thật ra thì Thẩm Hạ Lan cũng không muốn nói chuyện Dư Khinh Hồng, nhưng mà cô vẫn không tự chủ được mà nói ra.
Tiêu Ái hơi sững sờ, ít nhiều gì cũng có chút xấu hổ.
“Nó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, thật ra thì mẹ cũng không muốn sinh nó ra.”
“Nhưng mà dì đã sinh nó ra rồi, là một người mẹ, trong lòng của cháu thì dì vẫn chưa hoàn thành tốt trách nhiệm, ở chỗ của Dư Khinh Hồng dì lại phí thời gian hơn hai mươi năm. Thật ra thì dì có thể có một đứa con gái vô cùng đáng yêu, Dư Khinh Hồng trở thành bộ dạng như thế này cũng hoàn toàn không phải là kết quả do ba của nó cưng chiều nó, những đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân thật ra còn đáng thương hơn so với cháu nữa.”
Thẩm Hạ Lan nói xong những lời này, Tiêu Ái lập tức ngây ngẩn cả người.
“Con không trách con bé?”
“Trách chứ, dù sao cũng là bởi vì cô ta mà cháu thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện rồi, nhưng mà thực tế mà nói thì Dư Khinh Hồng đáng thương hơn cháu nhiều.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Tiêu Ái, đỡ bà ngồi xuống ghế sofa.
Đúng lúc này ở bên trong đột nhiên truyền đến tiếng động, lập tức thu hút sự chú ý của hai người.
Cục Cưng Có Chiêu
Đánh giá:
Truyện Cục Cưng Có Chiêu
Story
Chương 309: Cháu không có ý trách dì
10.0/10 từ 39 lượt.