Cục Cưng Có Chiêu
Chương 288: Em với tống dật hiên chỉ là bạn bè
Ai?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên quay đầu lại liền nhìn thấy Diệp Ân Tuấn lạnh lùng đứng trong hành lang đang nhìn tư thế lúc này của cô và Tống Dật Hiên, giữa hàng lông mày là cơn giận dữ.
Cô dùng sức dụi dụi con mắt, cho là mình đã nhìn lầm.
Sao Diệp Ân Tuấn có thể xuất hiện ở đây?
Không phải là lúc nãy anh vừa mới đi ra khỏi phòng phẫu thuật không lâu à?
Mà Minh Triết nói là anh cần nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng, sao lại xuất hiện ở đây vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình sinh ra ảo giác.
Cô đây là nhớ Diệp Ân Tuấn đến cỡ nào vậy?
Mới rời khỏi trong một khoảng thời gian ngắn ngủi có một ngày, vậy là cô lại nhớ anh đến như vậy.
Thẩm Hạ Lan cười khổ một tiếng, quay đầu đi một lần nữa, cảm thấy mình thật sự không cứu nổi rồi.
Lúc đầu, Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nhìn mình thì còn tưởng rằng Thẩm Hạ Lan sẽ lập tức đẩy Tống Dật Hiên ra, đồng thời nhanh chóng đi đến bên cạnh mình, đáng tiếc là anh chẳng thể nghĩ tới sau khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy mình thì hơi kinh ngạc một chút, sau đó cũng không coi ai ra gì mà quay đầu đi yên lặng để cho Tống Dật Hiên dựa ở trên vai của mình.
Nhìn từ vị trí của anh, hành động của Tống Dật Hiên và Thẩm Hạ Lan quá mức thân mật.
Anh biết là Thẩm Hạ Lan sẽ không làm chuyện gì có lỗi với anh, nhưng mà tình cảm của Tống Dật Hiên đối với Thẩm Hạ Lan giống như là trái tim của tư mã chiêu, người qua đường đều biết hết.
Bây giờ sự yêu thương sâu trong đáy mắt của Tống Dật Hiên trông chói mắt như vậy, chẳng lẽ là Thẩm Hạ Lan cũng không nhìn thấy?
Cơn giận của Diệp Ân Tuấn từ từ bốc cháy?
Anh bước nhanh đến trước mặt của Thẩm Hạ Lan.
Bóng đen to lớn làm Thẩm Hạ Lan và Tống Dật Hiên đồng thời ngẩng đầu lên.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Ân Tuấn lần nữa, ít nhiều gì cũng có chút kinh ngạc.
Tống Dật Hiên lại miễn cưỡng ngồi thẳng người dậy từ bờ vai của Thẩm Hạ Lan, nhẹ giọng nói: “Đừng có hiểu lầm, tôi chỉ là thấy một mình cô ấy ngồi ở đây quá bất lực cho nên đến đây với cô ấy thôi.”
“Anh có thể cút rồi.”
Trong giọng nói của Diệp Ân Tuấn mang theo một tia lạnh lẽo, cho dù Thẩm Hạ Lan có ngốc đến mấy thì cũng biết là Diệp Ân Tuấn đang tức giận.
Hơn nửa đêm nhìn thấy vợ của mình cùng với một người đàn ông khác ngồi dựa vào nhau, khó trách sắc mặt của Diệp Ân Tuấn sẽ khó coi.
Thẩm Hạ Lan vội vàng mở miệng nói: “Tống Dật Hiên chỉ là đi ngang qua thôi, ngồi ở đây với em một lát, không có ý gì khác đâu.”
Nếu như Thẩm Hạ Lan không mở miệng thì cũng thôi đi, bây giờ cô là mở miệng nói cho Tống Dật Hiên, sắc mặt của Diệp Ân Tuấn càng trở nên khó coi hơn.
Tống Dật Hiên biết tính tình của Diệp Ân Tuấn, chậm rãi đứng dậy, có chút phách lối nói: “Anh sẽ không phải cho rằng vợ của anh làm chút chuyện gì đó sau lưng của anh đó chứ?”
“Không muốn chết thì bây giờ cậu cút ngay cho tôi.”
Hiện tại Diệp Ân Tuấn không muốn nhìn thấy Tống Dật Hiên một chút nào hết, nếu như không phải cố kỵ nơi đây là bệnh viện, có thể sẽ trực tiếp đánh Tống Dật Hiên ra bên ngoài, mặc dù là bây giờ sức lực đã sắp không chống đỡ nổi.
“Xía, đàn ông!”
Tống Dật Hiên khinh thường liếc nhìn anh một cái, sau đó nói với Thẩm Hạ Lan: “Thôi được rồi, chính chủ của cô đến rồi đó, tôi làm lốp xe dự phòng trước hết nên rời khỏi.”
Lời nói này này có chút dịu dàng, Thẩm Hạ Lan biết tính tình của Tống Dật Hiên, chỉ là trừng mắt liếc anh ta một cái, không nói gì mặc cho Tống Dật Hiên rời đi.
Nhưng mà bởi vì Thẩm Hạ Lan không nói gì cho nên sắc mặt của Diệp Ân Tuấn càng trở nên khó coi hơn.
Sau khi Tống Dật Hiên đi rồi, trên hành lang yên tĩnh làm cho người ta cảm thấy nghẹt thở.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, muốn hỏi miệng vết thương của anh như thế nào, nhưng mà nhìn thấy băng sương trên mặt của anh, cả người có bộ dạng người sống chớ đến gần, làm cho cô trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.
Diệp Ân Tuấn vẫn luôn chờ Thẩm Hạ Lan đến dỗ dành mình, nhưng mà đợi cả nửa ngày Thẩm Hạ Lan cũng không nói chuyện, cơn giận của Diệp Ân Tuấn dâng lên đến tận trời.
“Có phải là anh đến không đúng lúc rồi không?”
Lời nói này của Diệp Ân Tuấn hiển nhiên là không đúng cho lắm.
Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, vừa nghe liền biết được ý trong lời nói của Diệp Ân Tuấn.
Cô tự nói với bản thân là không cần phải chấp nhặt với Diệp Ân Tuấn.
Người đàn ông này là một người có lòng dạ hẹp hòi, huống hồ gì đi một quãng đường xa đến đây, chắc chắn cũng là bởi vì lo lắng cho cô và Thẩm Nghê Nghê, nhưng mà ít nhiều gì trong lòng cô vẫn cảm thấy không dễ chịu.
“Anh có thể nói chuyện dễ nghe chút không?”
Thẩm Hạ Lan cố gắng để cho giọng điệu của mình bình tĩnh một chút.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô như vậy lại càng buồn bực hơn.
“Nói cái gì dễ nghe hả? Em muốn anh nói cái gì?”
“Diệp Ân Tuấn, nếu như anh có ý đến đây cãi nhau với em, vậy thì xin lỗi, bây giờ em không có tâm trạng này.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mùi thuốc súng của Diệp Ân Tuấn quá nặng rồi.
Giữa cô và Tống Dật Hiên căn bản cũng không có gì hết, tình cảm cô đối với Diệp Ân Tuấn chẳng lẽ là Diệp Ân Tuấn còn không biết? Cũng bởi vì Tống Dật Hiên ở đây với cô cho nên anh lại âm dương quá khí như thế?
Nếu như là bình thường, có lẽ là Thẩm Hạ Lan sẽ giải thích, cũng sẽ nói những lời dễ nghe, nhưng mà ngày hôm nay cô thật sự không có tâm trạng đó.
Trao đổi điều kiện với Tiểu Thi làm cô mất hết toàn bộ sức lực, mà Thẩm Nghê Nghê phát sốt lần nữa để cho cô thấy hoang mang lo sợ.
Lúc này Diệp Ân Tuấn chạy đến đây, nói thật trong lòng của cô rất vui, nhưng mà Diệp Ân Tuấn vừa mới mở miệng thì liền tràn ngập mùi thuốc súng, ghen tuông dạt dào, Thẩm Hạ Lan thật sự không có tâm lực để đối phó.
Nhưng mà cô càng làm như vậy thì Diệp Ân Tuấn càng cảm thấy Thẩm Hạ Lan đối xử với mình quá mức lạnh nhạt.
“Em không có tâm trạng à? Lúc mà anh không đến, anh thấy em và Tống Dật Hiên trò chuyện với nhau rất vui vẻ mà, nếu như anh không đến, vậy có phải là hai người đã quên mất nơi đây chính là cửa phòng phẫu thuật, có phải là không nhớ rõ con gái của em vẫn còn đang cấp cứu ở bên trong hay không hả?”
Diệp Ân Tuấn vừa dứt lời liền thấy hối hận, bởi vì anh nhìn thấy được sự khó chịu và bi thương nơi đáy mắt của Thẩm Hạ Lan.
Nhưng anh lại đang cố gắng kiềm chế không để cho mình thỏa hiệp và đau lòng.
Anh muốn làm cho Thẩm Hạ Lan biết sau này phải cách xa người đàn ông có ý với mình như là Tống Dật Hiên.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn không chịu nói lý, tâm trạng khó chịu muốn chết, lại không lên tiếng nói ra.
Có ghen tuông thì cũng phải có mức độ, cũng phải xem trường hợp.
Diệp Ân Tuấn đây là cái gì đây hả?
Thẩm Hạ Lan trực tiếp quay đầu sang chỗ khác, cũng không thèm nhiều lời một chữ, sợ là mới mở miệng sẽ cãi nhau ầm ĩ với Diệp Ân Tuấn.
Nhưng mà Thẩm Hạ Lan càng im lặng thì Diệp Ân Tuấn lại càng ngồi không yên.
“Thẩm Hạ Lan, anh đang nói chuyện với em đó!”
“Anh trở về bệnh viện đi, Minh Triết nó là vết thương của anh cần phải nghỉ ngơi, anh vẫn nên trở về đi.”
Cách lúc này không lâu, cô vẫn hi vọng là có thể để cho Diệp Ân Tuấn ở bên cạnh với cô, nhưng mà giờ phút này cô thật sự mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi.
Cô không muốn phải cãi nhau với Diệp Ân Tuấn, một chút cũng không muốn.
Lúc Diệp Ân Tuấn nghe thấy Thẩm Hạ Lan đuổi anh đi, sắc mặt lại khó coi muốn chết.
“Em đuổi anh đi, anh vừa mới tỉnh dậy lo lắng em và Nghê Nghê, anh không để ý đến sự khuyên ngăn của bác sĩ lén lút chạy đến đây, vậy mà em lại đuổi anh đi? Thẩm Hạ Lan, rốt cuộc là bây giờ em như thế nào vậy hả?”
Diệp Ân Tuấn cũng không biết giao dịch giữa Thẩm Hạ Lan và Tiểu Thi, bà cụ Diệp chỉ nói cho anh biết là Tiểu Thi chịu hiến thận.
Lúc ấy anh còn cho rằng Tiểu Thi đang hồi báo lại ơn cứu mạng của Thẩm Hạ Lan, suy nghĩ của anh với bà cụ Diệp giống nhau, lúc trước anh không có cái nhìn tốt đối với Tiểu Thi, bây giờ lại bởi vì Tiểu Thi cứu được Thẩm Nghê Nghê mà dự định sẽ chăm sóc và quan tâm cô ta một chút.
Anh cho là Thẩm Hạ Lan sẽ rất vui, dù sao thì con cô cũng đã cứu được rồi, không phải sao?
Nhưng mà anh không nghĩ tới hiện tại cảm xúc của Thẩm Hạ Lan lại sa sút như vậy, sa sút đến nỗi anh cảm thấy có phải là mình đã làm sai chuyện gì rồi không.
Nhưng mà anh đã làm sai chuyện gì vậy chứ?
Diệp Ân Tuấn chỉ có thể quy hết tất cả tội lỗi lên trên đầu của Tống Dật Hiên.
Cái tên hỗn thế ma vương đó chắc chắn đã nói gì đó với Thẩm Hạ Lan rồi.
Nghĩ như vậy, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn lại càng lạnh lùng hơn.
“Có phải là Tống Dật Hiên nói cái gì rồi không, anh đi tìm anh ta!”
Nói xong, anh xoay người rời đi, lại bị Thẩm Hạ Lan ngăn cản lại.
“Không có liên quan gì tới Tống Dật Hiên đâu. Diệp Ân Tuấn, anh có thể lý trí một chút không hả?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy tối ngày hôm nay Diệp Ân Tuấn rất khó chịu, giữa đầu lông mày của cô cũng có cảm giác mất kiên nhẫn.
Diệp Ân Tuấn chưa từng nhìn thấy biểu cảm này trên gương mặt của Thẩm Hạ Lan, bây giờ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan lại không kiên nhẫn với mình, anh lại càng cảm thấy Thẩm Hạ Lan là đang vì Tống Dật Hiên mà đối nghịch với mình.
“Anh còn không được xem là lý trí à? Nếu như anh không lý trí thì lúc nãy khi anh nhìn thấy anh ta đang dựa ở trên vai của em thì anh đã ra tay rồi.”
“Anh ta cũng chỉ muốn mượn vai của em dựa một chút mà thôi, mẹ của anh ta…”
“Mẹ của anh ta có chết sống thì có liên quan gì tới em? Thẩm Hạ Lan, đầu óc của em được làm bằng cái gì vậy hả, một người đàn ông cần bả vai của một người phụ nữ như em hả?”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên đánh gãy lời của Thẩm Hạ Lan.
Câu nói này anh đã cố giấu ở trong lòng rất lâu rồi, anh vẫn cảm thấy ở giữa Thẩm Hạ Lan và Tống Dật Hiên không có gì hết, nhưng mà ngày hôm nay nhìn thấy ánh mắt của Tống Dật Hiên nhìn Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn rất không thoải mái, cộng thêm việc Thẩm Hạ Lan vì bảo vệ cho Tống Dật Hiên mà cãi nhau với mình, Diệp Ân Tuấn lại càng chán ghét hơn nữa.
Thẩm Hạ Lan hơi giật mình, nhìn thấy sự ghen ghét nơi đáy mắt của Diệp Ân Tuấn, đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏi.
“Em với Tống Dật Hiên chỉ là bạn bè thôi, Diệp Ân Tuấn, anh suy nghĩ nhiều rồi.”
“Anh suy nghĩ nhiều à? Nếu như anh không đến đây, nói không chừng Tống Dật Hiên sẽ làm gì đó với em. Anh ta là một hoa hoa công tử, muốn làm gì với một người phụ nữ như em còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay à?”
“Chát” một tiếng, Thẩm Hạ Lan cũng không nhịn được nữa trực tiếp tát một bàn tay qua.
“Anh coi Thẩm Hạ Lan em là cái gì hả? Hiện tại con cái của em còn cho biết sống chết ra sao, thế mà anh lại nghi ngờ em hồng hạnh xuất tường sau lưng anh. Thẩm Hạ Lan em chính là một người không thể kiềm chế như vậy có phải không?”
Tất cả những gì Thẩm Hạ Lan nhẫn nhịn đều bùng phát vào thời điểm này.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên ngây ngẩn cả người, nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Hạ Lan rưng rưng, anh mới ý thức được mình đã nói cái gì.
“Không phải vậy, Hạ Lan, anh…”
“Anh có thể đi về trước rồi, em đã nói rồi em không muốn cãi nhau với anh, giữa em và Tống Dật Hiên rất trong sạch, nếu anh cứ nhất định phải nghĩ em là một người phụ nữ không biết kiềm chế, vậy thì tùy anh.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp ngồi xuống ghế, chỉ có điều là cô xoay mặt sang chỗ khác đưa lưng về phía Diệp Ân Tuấn.
Cô cảm thấy mình vô cùng ấm ức.
Vì cứu Thẩm Nghê Nghê, cô không thể không đồng ý với điều kiện của Tiểu Thi, bây giờ thời gian ở cùng một chỗ với Diệp Ân Tuấn không còn nhiều lắm, cô phải trơ mắt nhìn Tiểu Thi chiếm người mà mình yêu thương nhất trong vòng ba tháng. Nhưng mà bây giờ Diệp Ân Tuấn lại con đang hoài nghi giữa cô và Tống Dật Hiên có bí mật gì đó không thể để cho người khác biết.
Cái này là cái gì hả?
Thẩm Hạ Lan nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt liền rơi xuống.
Cô không phải là một người phụ nữ thích khóc, nhưng mà giờ phút này cô lại cảm thấy không hiểu sao rất ấm ức.
Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên dùng mu bàn tay lau nước mắt một cái, nhưng mà những giọt nước mắt đó cứ như là không cần tiền mà tiếp tục rơi xuống.
Diệp Ân Tuấn hoàn toàn bị nước mắt của Thẩm Hạ Lan dọa sợ.
“Hạ Lan, em đừng khóc mà, anh sai rồi, anh sai rồi, có được không? Em trút giận vào anh đi, là do anh ghen, anh ghen ghét, anh khốn nạn, anh biết em không phải là người phụ nữ như vậy, nếu như em cảm thấy trong lòng không thoải mái thì em cứ đánh anh đi.”
Diệp Ân Tuấn vội vàng ngồi xuống trước người của Thẩm Hạ Lan, thậm chí là muốn kéo tay của Thẩm Hạ Lan nhưng mà lại bị Thẩm Hạ Lan hất ra.” Hạ Lan…”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn mang theo một tia đáng thương, nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại không quan tâm, cô chỉ biết khóc.
Thấy cô như vậy, Diệp Ân Tuấn đột ngột đứng dậy trực tiếp nắm lấy ót của Thẩm Hạ Lan, đôi môi mỏng mang theo hơi lạnh trong nháy mắt chặn lại đôi môi đang run rẩy.
Cục Cưng Có Chiêu
Thẩm Hạ Lan đột nhiên quay đầu lại liền nhìn thấy Diệp Ân Tuấn lạnh lùng đứng trong hành lang đang nhìn tư thế lúc này của cô và Tống Dật Hiên, giữa hàng lông mày là cơn giận dữ.
Cô dùng sức dụi dụi con mắt, cho là mình đã nhìn lầm.
Sao Diệp Ân Tuấn có thể xuất hiện ở đây?
Không phải là lúc nãy anh vừa mới đi ra khỏi phòng phẫu thuật không lâu à?
Mà Minh Triết nói là anh cần nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng, sao lại xuất hiện ở đây vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình sinh ra ảo giác.
Cô đây là nhớ Diệp Ân Tuấn đến cỡ nào vậy?
Mới rời khỏi trong một khoảng thời gian ngắn ngủi có một ngày, vậy là cô lại nhớ anh đến như vậy.
Thẩm Hạ Lan cười khổ một tiếng, quay đầu đi một lần nữa, cảm thấy mình thật sự không cứu nổi rồi.
Lúc đầu, Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nhìn mình thì còn tưởng rằng Thẩm Hạ Lan sẽ lập tức đẩy Tống Dật Hiên ra, đồng thời nhanh chóng đi đến bên cạnh mình, đáng tiếc là anh chẳng thể nghĩ tới sau khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy mình thì hơi kinh ngạc một chút, sau đó cũng không coi ai ra gì mà quay đầu đi yên lặng để cho Tống Dật Hiên dựa ở trên vai của mình.
Nhìn từ vị trí của anh, hành động của Tống Dật Hiên và Thẩm Hạ Lan quá mức thân mật.
Anh biết là Thẩm Hạ Lan sẽ không làm chuyện gì có lỗi với anh, nhưng mà tình cảm của Tống Dật Hiên đối với Thẩm Hạ Lan giống như là trái tim của tư mã chiêu, người qua đường đều biết hết.
Bây giờ sự yêu thương sâu trong đáy mắt của Tống Dật Hiên trông chói mắt như vậy, chẳng lẽ là Thẩm Hạ Lan cũng không nhìn thấy?
Cơn giận của Diệp Ân Tuấn từ từ bốc cháy?
Anh bước nhanh đến trước mặt của Thẩm Hạ Lan.
Bóng đen to lớn làm Thẩm Hạ Lan và Tống Dật Hiên đồng thời ngẩng đầu lên.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Ân Tuấn lần nữa, ít nhiều gì cũng có chút kinh ngạc.
Tống Dật Hiên lại miễn cưỡng ngồi thẳng người dậy từ bờ vai của Thẩm Hạ Lan, nhẹ giọng nói: “Đừng có hiểu lầm, tôi chỉ là thấy một mình cô ấy ngồi ở đây quá bất lực cho nên đến đây với cô ấy thôi.”
“Anh có thể cút rồi.”
Trong giọng nói của Diệp Ân Tuấn mang theo một tia lạnh lẽo, cho dù Thẩm Hạ Lan có ngốc đến mấy thì cũng biết là Diệp Ân Tuấn đang tức giận.
Hơn nửa đêm nhìn thấy vợ của mình cùng với một người đàn ông khác ngồi dựa vào nhau, khó trách sắc mặt của Diệp Ân Tuấn sẽ khó coi.
Thẩm Hạ Lan vội vàng mở miệng nói: “Tống Dật Hiên chỉ là đi ngang qua thôi, ngồi ở đây với em một lát, không có ý gì khác đâu.”
Nếu như Thẩm Hạ Lan không mở miệng thì cũng thôi đi, bây giờ cô là mở miệng nói cho Tống Dật Hiên, sắc mặt của Diệp Ân Tuấn càng trở nên khó coi hơn.
Tống Dật Hiên biết tính tình của Diệp Ân Tuấn, chậm rãi đứng dậy, có chút phách lối nói: “Anh sẽ không phải cho rằng vợ của anh làm chút chuyện gì đó sau lưng của anh đó chứ?”
“Không muốn chết thì bây giờ cậu cút ngay cho tôi.”
Hiện tại Diệp Ân Tuấn không muốn nhìn thấy Tống Dật Hiên một chút nào hết, nếu như không phải cố kỵ nơi đây là bệnh viện, có thể sẽ trực tiếp đánh Tống Dật Hiên ra bên ngoài, mặc dù là bây giờ sức lực đã sắp không chống đỡ nổi.
“Xía, đàn ông!”
Tống Dật Hiên khinh thường liếc nhìn anh một cái, sau đó nói với Thẩm Hạ Lan: “Thôi được rồi, chính chủ của cô đến rồi đó, tôi làm lốp xe dự phòng trước hết nên rời khỏi.”
Lời nói này này có chút dịu dàng, Thẩm Hạ Lan biết tính tình của Tống Dật Hiên, chỉ là trừng mắt liếc anh ta một cái, không nói gì mặc cho Tống Dật Hiên rời đi.
Nhưng mà bởi vì Thẩm Hạ Lan không nói gì cho nên sắc mặt của Diệp Ân Tuấn càng trở nên khó coi hơn.
Sau khi Tống Dật Hiên đi rồi, trên hành lang yên tĩnh làm cho người ta cảm thấy nghẹt thở.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, muốn hỏi miệng vết thương của anh như thế nào, nhưng mà nhìn thấy băng sương trên mặt của anh, cả người có bộ dạng người sống chớ đến gần, làm cho cô trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.
Diệp Ân Tuấn vẫn luôn chờ Thẩm Hạ Lan đến dỗ dành mình, nhưng mà đợi cả nửa ngày Thẩm Hạ Lan cũng không nói chuyện, cơn giận của Diệp Ân Tuấn dâng lên đến tận trời.
“Có phải là anh đến không đúng lúc rồi không?”
Lời nói này của Diệp Ân Tuấn hiển nhiên là không đúng cho lắm.
Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, vừa nghe liền biết được ý trong lời nói của Diệp Ân Tuấn.
Cô tự nói với bản thân là không cần phải chấp nhặt với Diệp Ân Tuấn.
Người đàn ông này là một người có lòng dạ hẹp hòi, huống hồ gì đi một quãng đường xa đến đây, chắc chắn cũng là bởi vì lo lắng cho cô và Thẩm Nghê Nghê, nhưng mà ít nhiều gì trong lòng cô vẫn cảm thấy không dễ chịu.
“Anh có thể nói chuyện dễ nghe chút không?”
Thẩm Hạ Lan cố gắng để cho giọng điệu của mình bình tĩnh một chút.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô như vậy lại càng buồn bực hơn.
“Nói cái gì dễ nghe hả? Em muốn anh nói cái gì?”
“Diệp Ân Tuấn, nếu như anh có ý đến đây cãi nhau với em, vậy thì xin lỗi, bây giờ em không có tâm trạng này.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mùi thuốc súng của Diệp Ân Tuấn quá nặng rồi.
Giữa cô và Tống Dật Hiên căn bản cũng không có gì hết, tình cảm cô đối với Diệp Ân Tuấn chẳng lẽ là Diệp Ân Tuấn còn không biết? Cũng bởi vì Tống Dật Hiên ở đây với cô cho nên anh lại âm dương quá khí như thế?
Nếu như là bình thường, có lẽ là Thẩm Hạ Lan sẽ giải thích, cũng sẽ nói những lời dễ nghe, nhưng mà ngày hôm nay cô thật sự không có tâm trạng đó.
Trao đổi điều kiện với Tiểu Thi làm cô mất hết toàn bộ sức lực, mà Thẩm Nghê Nghê phát sốt lần nữa để cho cô thấy hoang mang lo sợ.
Lúc này Diệp Ân Tuấn chạy đến đây, nói thật trong lòng của cô rất vui, nhưng mà Diệp Ân Tuấn vừa mới mở miệng thì liền tràn ngập mùi thuốc súng, ghen tuông dạt dào, Thẩm Hạ Lan thật sự không có tâm lực để đối phó.
Nhưng mà cô càng làm như vậy thì Diệp Ân Tuấn càng cảm thấy Thẩm Hạ Lan đối xử với mình quá mức lạnh nhạt.
“Em không có tâm trạng à? Lúc mà anh không đến, anh thấy em và Tống Dật Hiên trò chuyện với nhau rất vui vẻ mà, nếu như anh không đến, vậy có phải là hai người đã quên mất nơi đây chính là cửa phòng phẫu thuật, có phải là không nhớ rõ con gái của em vẫn còn đang cấp cứu ở bên trong hay không hả?”
Diệp Ân Tuấn vừa dứt lời liền thấy hối hận, bởi vì anh nhìn thấy được sự khó chịu và bi thương nơi đáy mắt của Thẩm Hạ Lan.
Nhưng anh lại đang cố gắng kiềm chế không để cho mình thỏa hiệp và đau lòng.
Anh muốn làm cho Thẩm Hạ Lan biết sau này phải cách xa người đàn ông có ý với mình như là Tống Dật Hiên.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn không chịu nói lý, tâm trạng khó chịu muốn chết, lại không lên tiếng nói ra.
Có ghen tuông thì cũng phải có mức độ, cũng phải xem trường hợp.
Diệp Ân Tuấn đây là cái gì đây hả?
Thẩm Hạ Lan trực tiếp quay đầu sang chỗ khác, cũng không thèm nhiều lời một chữ, sợ là mới mở miệng sẽ cãi nhau ầm ĩ với Diệp Ân Tuấn.
Nhưng mà Thẩm Hạ Lan càng im lặng thì Diệp Ân Tuấn lại càng ngồi không yên.
“Thẩm Hạ Lan, anh đang nói chuyện với em đó!”
“Anh trở về bệnh viện đi, Minh Triết nó là vết thương của anh cần phải nghỉ ngơi, anh vẫn nên trở về đi.”
Cách lúc này không lâu, cô vẫn hi vọng là có thể để cho Diệp Ân Tuấn ở bên cạnh với cô, nhưng mà giờ phút này cô thật sự mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi.
Cô không muốn phải cãi nhau với Diệp Ân Tuấn, một chút cũng không muốn.
Lúc Diệp Ân Tuấn nghe thấy Thẩm Hạ Lan đuổi anh đi, sắc mặt lại khó coi muốn chết.
“Em đuổi anh đi, anh vừa mới tỉnh dậy lo lắng em và Nghê Nghê, anh không để ý đến sự khuyên ngăn của bác sĩ lén lút chạy đến đây, vậy mà em lại đuổi anh đi? Thẩm Hạ Lan, rốt cuộc là bây giờ em như thế nào vậy hả?”
Diệp Ân Tuấn cũng không biết giao dịch giữa Thẩm Hạ Lan và Tiểu Thi, bà cụ Diệp chỉ nói cho anh biết là Tiểu Thi chịu hiến thận.
Lúc ấy anh còn cho rằng Tiểu Thi đang hồi báo lại ơn cứu mạng của Thẩm Hạ Lan, suy nghĩ của anh với bà cụ Diệp giống nhau, lúc trước anh không có cái nhìn tốt đối với Tiểu Thi, bây giờ lại bởi vì Tiểu Thi cứu được Thẩm Nghê Nghê mà dự định sẽ chăm sóc và quan tâm cô ta một chút.
Anh cho là Thẩm Hạ Lan sẽ rất vui, dù sao thì con cô cũng đã cứu được rồi, không phải sao?
Nhưng mà anh không nghĩ tới hiện tại cảm xúc của Thẩm Hạ Lan lại sa sút như vậy, sa sút đến nỗi anh cảm thấy có phải là mình đã làm sai chuyện gì rồi không.
Nhưng mà anh đã làm sai chuyện gì vậy chứ?
Diệp Ân Tuấn chỉ có thể quy hết tất cả tội lỗi lên trên đầu của Tống Dật Hiên.
Cái tên hỗn thế ma vương đó chắc chắn đã nói gì đó với Thẩm Hạ Lan rồi.
Nghĩ như vậy, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn lại càng lạnh lùng hơn.
“Có phải là Tống Dật Hiên nói cái gì rồi không, anh đi tìm anh ta!”
Nói xong, anh xoay người rời đi, lại bị Thẩm Hạ Lan ngăn cản lại.
“Không có liên quan gì tới Tống Dật Hiên đâu. Diệp Ân Tuấn, anh có thể lý trí một chút không hả?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy tối ngày hôm nay Diệp Ân Tuấn rất khó chịu, giữa đầu lông mày của cô cũng có cảm giác mất kiên nhẫn.
Diệp Ân Tuấn chưa từng nhìn thấy biểu cảm này trên gương mặt của Thẩm Hạ Lan, bây giờ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan lại không kiên nhẫn với mình, anh lại càng cảm thấy Thẩm Hạ Lan là đang vì Tống Dật Hiên mà đối nghịch với mình.
“Anh còn không được xem là lý trí à? Nếu như anh không lý trí thì lúc nãy khi anh nhìn thấy anh ta đang dựa ở trên vai của em thì anh đã ra tay rồi.”
“Anh ta cũng chỉ muốn mượn vai của em dựa một chút mà thôi, mẹ của anh ta…”
“Mẹ của anh ta có chết sống thì có liên quan gì tới em? Thẩm Hạ Lan, đầu óc của em được làm bằng cái gì vậy hả, một người đàn ông cần bả vai của một người phụ nữ như em hả?”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên đánh gãy lời của Thẩm Hạ Lan.
Câu nói này anh đã cố giấu ở trong lòng rất lâu rồi, anh vẫn cảm thấy ở giữa Thẩm Hạ Lan và Tống Dật Hiên không có gì hết, nhưng mà ngày hôm nay nhìn thấy ánh mắt của Tống Dật Hiên nhìn Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn rất không thoải mái, cộng thêm việc Thẩm Hạ Lan vì bảo vệ cho Tống Dật Hiên mà cãi nhau với mình, Diệp Ân Tuấn lại càng chán ghét hơn nữa.
Thẩm Hạ Lan hơi giật mình, nhìn thấy sự ghen ghét nơi đáy mắt của Diệp Ân Tuấn, đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏi.
“Em với Tống Dật Hiên chỉ là bạn bè thôi, Diệp Ân Tuấn, anh suy nghĩ nhiều rồi.”
“Anh suy nghĩ nhiều à? Nếu như anh không đến đây, nói không chừng Tống Dật Hiên sẽ làm gì đó với em. Anh ta là một hoa hoa công tử, muốn làm gì với một người phụ nữ như em còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay à?”
“Chát” một tiếng, Thẩm Hạ Lan cũng không nhịn được nữa trực tiếp tát một bàn tay qua.
“Anh coi Thẩm Hạ Lan em là cái gì hả? Hiện tại con cái của em còn cho biết sống chết ra sao, thế mà anh lại nghi ngờ em hồng hạnh xuất tường sau lưng anh. Thẩm Hạ Lan em chính là một người không thể kiềm chế như vậy có phải không?”
Tất cả những gì Thẩm Hạ Lan nhẫn nhịn đều bùng phát vào thời điểm này.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên ngây ngẩn cả người, nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Hạ Lan rưng rưng, anh mới ý thức được mình đã nói cái gì.
“Không phải vậy, Hạ Lan, anh…”
“Anh có thể đi về trước rồi, em đã nói rồi em không muốn cãi nhau với anh, giữa em và Tống Dật Hiên rất trong sạch, nếu anh cứ nhất định phải nghĩ em là một người phụ nữ không biết kiềm chế, vậy thì tùy anh.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp ngồi xuống ghế, chỉ có điều là cô xoay mặt sang chỗ khác đưa lưng về phía Diệp Ân Tuấn.
Cô cảm thấy mình vô cùng ấm ức.
Vì cứu Thẩm Nghê Nghê, cô không thể không đồng ý với điều kiện của Tiểu Thi, bây giờ thời gian ở cùng một chỗ với Diệp Ân Tuấn không còn nhiều lắm, cô phải trơ mắt nhìn Tiểu Thi chiếm người mà mình yêu thương nhất trong vòng ba tháng. Nhưng mà bây giờ Diệp Ân Tuấn lại con đang hoài nghi giữa cô và Tống Dật Hiên có bí mật gì đó không thể để cho người khác biết.
Cái này là cái gì hả?
Thẩm Hạ Lan nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt liền rơi xuống.
Cô không phải là một người phụ nữ thích khóc, nhưng mà giờ phút này cô lại cảm thấy không hiểu sao rất ấm ức.
Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên dùng mu bàn tay lau nước mắt một cái, nhưng mà những giọt nước mắt đó cứ như là không cần tiền mà tiếp tục rơi xuống.
Diệp Ân Tuấn hoàn toàn bị nước mắt của Thẩm Hạ Lan dọa sợ.
“Hạ Lan, em đừng khóc mà, anh sai rồi, anh sai rồi, có được không? Em trút giận vào anh đi, là do anh ghen, anh ghen ghét, anh khốn nạn, anh biết em không phải là người phụ nữ như vậy, nếu như em cảm thấy trong lòng không thoải mái thì em cứ đánh anh đi.”
Diệp Ân Tuấn vội vàng ngồi xuống trước người của Thẩm Hạ Lan, thậm chí là muốn kéo tay của Thẩm Hạ Lan nhưng mà lại bị Thẩm Hạ Lan hất ra.” Hạ Lan…”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn mang theo một tia đáng thương, nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại không quan tâm, cô chỉ biết khóc.
Thấy cô như vậy, Diệp Ân Tuấn đột ngột đứng dậy trực tiếp nắm lấy ót của Thẩm Hạ Lan, đôi môi mỏng mang theo hơi lạnh trong nháy mắt chặn lại đôi môi đang run rẩy.
Cục Cưng Có Chiêu
Đánh giá:
Truyện Cục Cưng Có Chiêu
Story
Chương 288: Em với tống dật hiên chỉ là bạn bè
10.0/10 từ 39 lượt.