Cục Cưng Có Chiêu
Chương 218: Người phụ nữ của mình không thương thì thương ai
Thẩm Hạ Lan mau chóng đi đến trước mặt Diệp Tranh và Thẩm Nghê Nghê.
Thẩm Nghê Nghê ngủ rất say, không có cảm giác gì quá lớn, nhưng Diệp Tranh lại dễ tỉnh hơn, khi Thẩm Hạ Lan đến đây, cậu bé trực tiếp mở mắt ra.
“Mẹ, sao vậy?”
“Suỵt—”
Thẩm Hạ Lan ngăn cản Diệp Tranh nói chuyện nhiều, bảo cậu bé mau chóng mặc quần áo, còn mang cả Thẩm Nghê Nghê đi vào trong phòng.
Diệp Tranh cảm nhận được sự căng thẳng của Thẩm Hạ Lan, mà lúc này bên ngoài tiếng cười khúc khích cũng khiến Diệp Tranh trở nên căng thẳng.
“Là người xấu sao?”
“Có khả năng!”
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói, nhanh chóng ôm cả chăn lẫn Thẩm Nghê Nghê lên, sau đó ôm vào trong phòng.
Mắt của Diệp Tranh xoay chuyển, sau đó đột nhiên chạy đến nhà vệ sinh dùng chậu rửa mặt xả một chậu nước lạnh bê ra.
“Con đang làm gì?”
Thẩm Hạ Lan vừa đi ra thì nhìn thấy Diệp Tranh gắng sức bê chậu nước đi ra thì vội vàng bước tới đỡ.
Diệp Tranh chỉ vào chậu nước, lại chỉ vào vị trí trên cánh cửa, Thẩm Hạ Lan bỗng hiểu rồi.
“Con muốn để chậu nước này lên bên cánh cửa sao?”
Diệp Tranh vội vàng gật đầu.
“Thời tiết buổi tối tương đối lạnh.”
Câu nói này khiến Thẩm Hạ Lan hiểu ra, Diệp Tranh thì ra cũng là cậu bé khôn lanh nghịch ngợm.
Cô nhẹ tay nhẹ chân đi tới, trực tiếp giẫm lên chiếc ghế để chậu nước lên cánh cửa phòng, sau đó lẳng lặng lùi vào trong phòng với Diệp Tranh.
Diệp Tranh nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, nếu như người đó sau khi bước vào chúng ta phải làm sao?”
“Có thể quét được ai thì đều quét hết, chỉ cần anh ta dám bước vào, chúng ta cứ đánh anh ta. Đánh đến khi anh ta chạy thì thôi.”
Trừ cách ngốc nghếch này ra, Thẩm Hạ Lan không biết phải làm thế nào mới được.
Cô bây giờ thật sự hy vọng có thể gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn hoặc Tống Đình, đáng tiếc điện thoại bị cô vứt trong phòng của mình rồi.
Hiện nay thấy nguy hiểm đến gần, cô lại không có năng lực bảo vệ các con, khoảnh khắc này Thẩm Hạ Lan thật sự cảm thấy mình rất vô dụng.
“Lát nữa các con ở bên trong đừng ra ngoài, đã biết chưa?”
Thẩm Hạ Lan quyết định mình đợi ở bên ngoài, thế nào cũng không thể để tụi nhỏ xảy ra chuyện.
Diệp Tranh tự nhiên không đồng ý, Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Con phải suy nghĩ, sức khỏe của Nghê Nghê không quá tốt, không thể xảy ra bất cứ chuyện gì được, Diệp Tranh, đây là một nhiệm vụ rất khó, con nhất định phải bảo vệ tốt Nghê Nghê. Con không phải đồng ý với Minh Triết, phải chăm sóc tốt cho Nghê Nghê hay sao?”
“Nhưng con cũng đã đồng ý với anh cả phải hiếu thuận với mẹ.”
Diệp Tranh có hơi băn khoăn.
Thẩm Hạ Lan xoa đầu của cậu bé cười nói: “Không sai, mẹ là người lớn, chắc chắn không sợ. Con chỉ cần bảo vệ tốt em gái là được rồi, mẹ sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Nhưng…”
“Được rồi, người bên ngoài sắp xông vào rồi, đừng nói chuyện.”
Tai của Thẩm Hạ Lan có hơi mẫn cảm.
Cô mua chóng nhét Diệp Tranh vào trong phòng, bản thân lại cầm một cái gạt tàn trong tay, để sau lưng đề phòng nguy hiểm.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, thậm chí khóa phòng cũng có hơi động đậy.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan trực tiếp vọt lên cổ họng, cô siết chặt cái gạt tàn, nín thở, trán đã toát mồ hôi lạnh.
Cửa phòng dưới sự cố gắng của người ngoài cửa, từ từ bung ra.
Đột nhiên cửa phòng bị người ta mở ra từ bên ngoài.
“Ào” một tiếng, một chậu nước lạnh trực tiếp đổ lên người của người đó.
Thẩm Hạ Lan cũng không nhìn rõ người đó là ai, khi nhìn thấy chậu nước đổ thẳng lên người của người đó, vội vàng cầm chiếc gạt tàn trong tay đập vào đầu của đối phương.
“Đánh chết đồ khốn nhà anh!”
Cô ra tay nhanh ác chuẩn!
Đối phương rên một tiếng, khi định tránh ra, chân của Thẩm Hạ Lan trượt một cái, thấy sắp ngã ra, đối phương vội vàng đỡ lấy.
Lúc này, chiếc gạt tàn của Thẩm Hạ Lan đã chào hỏi thân thương vào đầu của đối phương.
“Á—”
Đối phương đau đớn rên lên một tiếng, máu tươi ấm nóng bỗng chảy ra.
Thẩm Hạ Lan không dám dừng lại, sau đó trực tiếp nâng gối, đá vào thân dưới của đối phương, tư thế đó hận không thể trực tiếp phế đối phương.
Vào lúc này, đối phương bỗng ra tay nắm chặt chân của cô, thấp giọng quát một tiếng.
“Hạ Lan, là anh!”
Giọng nói quen thuộc khiến Thẩm Hạ Lan hơi ngây ra.
Đối phương vội vàng mở đèn lên.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn rất nhếch nhác ở trước mắt, nhất thời sốc.
Sao lại là anh?
Chỉ thấy toàn thân Diệp Ân Tuấn giống như rơi vào nồi canh gà, từ đầu đến chân đều ướt nhẹp, thật sự nhếch nhác không chịu được, nổi bật nhất là vết thương ở trán, máu tươi rỉ ra, nhìn mà có hơi choáng.
“Sao lại là anh? Không phải nói với anh là đừng có về đây rồi sao?”
Thẩm Hạ Lan sau khi nhìn rõ là Diệp Ân Tuấn, cô vô cùng khẩn trương, vội vàng ném chiếc gạt tàn trong tay đi, xoay người đi tìm hộp y tế cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn thật sự khóc không ra nước mắt.
Anh thế nào cũng không ngờ, bản thân nửa đêm trở về, vậy mà sẽ chịu sự đối đãi tàn nhẫn như này.
“Anh nói mấy mẹ con đây là làm cái gì? Vệ sĩ ở cửa đâu?”
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan ném chiếc gạt tàn đi, bên trên còn dính máu của mình, bỗng chốc cảm thấy rất chói mắt, càng cảm thấy đau thịt.
Người phụ nữ này ra tay thật sự ác, suýt nữa khiến anh vỡ đầu rồi.
Thẩm Hạ Lan bây giờ đâu còn thời gian đi giải thích chuyện gì cho Diệp Ân Tuấn, cô vội vàng cầm hộp thuốc y tá, căng thẳng nói: “Anh mau vào đây, bên ngoài lạnh, thay quần áo đi, em xử vết thương cho anh thì sẽ tốt hơn, đừng để bị cảm.”
Diệp Ân Tuấn thấy cô căng thẳng như thế, cũng không truy hỏi, huống chi nước lạnh dội lên người thật sự rất lạnh, anh không khỏi rùng mình một cái.
“Ai nghĩ ra cái chủ ý tồi tệ này?”
Diệp Ân Tuấn vuốt mũi, giọng nói u ám hỏi, dọa Diệp Tranh ở bên trong vội im bặt.
Hừm, cậu bé nếu như biết là Diệp Ân Tuấn trở về, cho cậu bé mười lá gan cậu bé cũng không dám tính kế Diệp Ân Tuấn như vậy!
Thẩm Hạ Lan cũng không dám lên tiếng.
Trò này còn là cô đồng ý để Diệp Tranh làm như thế, sớm biết là Diệp Ân Tuấn, cô sao có thể đồng ý chứ?
Thấy bộ dạng Thẩm Hạ Lan ngậm miệng không nói, Diệp Ân Tuấn cũng không hỏi. Thở dài một tiếng, trực tiếp đi vào trong nhà vệ sinh tắm nước nóng.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng chạy về phòng lấy quần áo của Diệp Ân Tuấn đến, sau đó thấy vết thương trên trán của Diệp Ân Tuấn ít nhiều có hơi đau lòng và áy náy.
“Đau sao?”
“Đau.”
Diệp Ân Tuấn vốn dĩ muốn nói không đau, nhưng nhìn thấy ánh mắt đau lòng áy náy đó của Thẩm Hạ Lan, ma xui quỷ khiến thế nào lại làm nũng.
“Đều tại anh, trở về cũng không biết nói với em một tiếng, em còn tưởng là người xấu, nếu không em sao có thể động thủ với anh được chứ?”
Thẩm Hạ Lan buồn bực nói, sau đó kéo Diệp Ân Tuấn ngồi trên giường, nhẹ nhàng thổi thổi vết thương ở trán của anh.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy trái tim của mình cũng mềm nhũn.
Hơi thở của cô ấm áp, giống như lông ngỗng lướt qua trán, lại tựa như xuyên qua da thịt đi vào đáy lòng, ngứa ngứa, khiến anh nghĩ ngợi càng nhiều.
Diệp Ân Tuấn vô thức nắm chặt tay của Thẩm Hạ Lan.
“Đừng động đậy!”
Thẩm Hạ Lan bây giờ đã hoàn toàn nghiêm túc, sau khi nhắc khẽ anh một tiếng, mau chóng tìm hộp thuốc y tế, lấy ra bông băng, bắt đầu bôi thuốc cho Diệp Ân Tuấn.
“Nhịn một chút, sẽ có hơi đau!”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng, động tác dịu dàng, đối đãi với Diệp Ân Tuấn giống như đối đãi với một đứa trẻ/
Thấy bộ dạng khẩn trương đau lòng này của cô, mắt của Diệp Ân Tuấn cảm thấy có hơi ấm áp.
“Không sao, anh không đau nữa rồi.”
“Sao có thể không đau chứ? Vết thương lớn như vậy. Đều tại em ra tay quá ác.”
Thẩm Hạ Lan càng nhìn càng cảm thấy tội của mình không thể cứu vãn.
Sao lại ra tay nặng như vậy chứ?
May mà Diệp Ân Tuấn túm chân của cô, nếu không cô cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
“Không sao, đối với người xấu thì phải nhanh ác chuẩn, em làm rất tốt.”
Diệp Ân Tuấn bắt đầu khen ngợi Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan có hơi ngại nói: “Em thật sự không biết là anh, lúc đó nghe thấy bên tiếng cười khúc khích bên ngoài, còn tưởng là người xấu, cho nên…”
“Được rồi được rồi, anh cũng không trách em.”
Thẩm Hạ Lan dịu dàng nói.
Thẩm Hạ Lan bây giờ cũng không biết nói gì, vội xử lý vết thương cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Tranh thò cái đầu nhỏ ra, thấy Diệp Ân Tuấn thấp giọng hỏi: “Ba, con là vì bảo vệ mẹ và em gái nên mới làm như thế, ba đừng trách con có được không?”
“Con đã làm cái gì rồi?”
Diệp Ân Tuấn cười nhạt hỏi han.
Diệp Tranh nhìn thấy trên mặt Diệp Ân Tuấn mang theo nụ cười, lúc này mới thở phào, sau đó chạy ra rất đắc ý nói: “Chậu nước trên cửa đó là con để! Con nghĩ thời tiết buổi tối lạnh như vậy, nếu như người xấu đến, trước tiên cho nếm thử cảm giác lạnh thấu xương. Như thế nào? Ba, con thông minh chứ?”
Cậu bé nói xong còn đặc biệt nhảy đến trước mặt của Diệp Ân Tuấn, hy vọng nhận được sự khen ngợi của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn véo lỗ tai của cậu bé nói: “Được lắm nhóc con, thì ra là chủ ý của con! Con có biết chậu nước lạnh đó suýt nữa đông cứng ba hay không hả?”
“Ây ya ây ya, ba, tha mạng! Con đâu có biết là ba!”
“Vậy cũng không được! Bản lĩnh thật sự thì không học, cứ học theo mấy thứ tà môn ngoại đạo này, con nói xem con…”
Miệng Diệp Ân Tuấn xả ra một tràng.
Diệp Tranh buồn bực.
“Mẹ, cứu mạng!”
Diệp Tranh bắt đầu quay sang cầu xin Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan mới xoay người thu dọn hộp thuốc y tế, hai vị đại gia này đã gây nhau rồi, thật sự khiến cô có hơi thở dài bất lực ngồi xem.
“Diệp Ân Tuấn, anh làm gì thế? Diệp Tranh còn là một đứa trẻ, anh sao có thể bạo lực như thế?”
Thẩm Hạ Lan mau chóng giải cứu Diệp Tranh khỏi tay của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Tranh xoa xoa tai của mình, rất không cam lòng nói: “Ba thật thiên vị. Vừa rồi mẹ nói mẹ không phải cố ý, ba cũng không có nói gì, còn nói mẹ làm như thế rất tốt, nhưng tại sao đến lượt con, ba lại đối đãi khác biệt như thế? Con rốt cuộc có phải là con trai ruột của ba không hả?”
Diệp Ân Tuấn liếc nhìn cậu bé, lạnh lùng nói: “Con có thể so sánh với mẹ của con sao?”
“Tại sao không thể?”
Diệp Tranh rất không phục mà cất lực tranh luận.
Diệp Ân Tuấn nhìn cậu bé nói: “Con là phụ nữ?”
“Không phải.”
“Con là vợ của ba?”
“Cũng không phải!”
“Vậy con dựa vào đâu mà bảo ba phải nhường con?”
Câu nói này của Diệp Ân Tuấn trực tiếp đánh thẳng vào tim.
Gương mặt nhỏ của Diệp Tranh nhăn nhó, rất ủy khuất nói: “Nhưng con là con trai của ba!”
“Con trai tương lai lớn lên đều là của người khác, chỉ có vợ của mình, vợ của mình không thương thì thương ai? Một thằng đàn ông như con, cố gắng học tốt bản lĩnh mới là việc nên làm, mấy thứ để con gái chơi, sau này đừng dính vào.”
Diệp Ân Tuấn nói xong cũng mặc kệ trong lòng Diệp Tranh nghĩ thế nào, trực tiếp nói với Thẩm Hạ Lan: “Em bỏ nó xuống, anh đâu có đánh nó. Với cả, nhóc con phải ngã phải đánh vài lần lớn lên mới có thể trở thành đàn ông chân chính.”
Diệp Tranh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ‘oa’ một tiếng bật khóc. Như này lại khiến Thẩm Hạ Lan đau lòng không thôi.
Cô sau khi lườm Diệp Ân Tuấn thì nói: “Tối nay anh ngủ một mình đi.”
Nói xong, cô bế Diệp Tranh đi vào trong phòng, Diệp Ân Tuấn người ngợm lung lay trước gió rồi.
Cái quỷ như thế?
Anh chịu thiệt hại lớn như thế, vậy mà cho ngủ một mình?
Cục Cưng Có Chiêu
Thẩm Nghê Nghê ngủ rất say, không có cảm giác gì quá lớn, nhưng Diệp Tranh lại dễ tỉnh hơn, khi Thẩm Hạ Lan đến đây, cậu bé trực tiếp mở mắt ra.
“Mẹ, sao vậy?”
“Suỵt—”
Thẩm Hạ Lan ngăn cản Diệp Tranh nói chuyện nhiều, bảo cậu bé mau chóng mặc quần áo, còn mang cả Thẩm Nghê Nghê đi vào trong phòng.
Diệp Tranh cảm nhận được sự căng thẳng của Thẩm Hạ Lan, mà lúc này bên ngoài tiếng cười khúc khích cũng khiến Diệp Tranh trở nên căng thẳng.
“Là người xấu sao?”
“Có khả năng!”
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói, nhanh chóng ôm cả chăn lẫn Thẩm Nghê Nghê lên, sau đó ôm vào trong phòng.
Mắt của Diệp Tranh xoay chuyển, sau đó đột nhiên chạy đến nhà vệ sinh dùng chậu rửa mặt xả một chậu nước lạnh bê ra.
“Con đang làm gì?”
Thẩm Hạ Lan vừa đi ra thì nhìn thấy Diệp Tranh gắng sức bê chậu nước đi ra thì vội vàng bước tới đỡ.
Diệp Tranh chỉ vào chậu nước, lại chỉ vào vị trí trên cánh cửa, Thẩm Hạ Lan bỗng hiểu rồi.
“Con muốn để chậu nước này lên bên cánh cửa sao?”
Diệp Tranh vội vàng gật đầu.
“Thời tiết buổi tối tương đối lạnh.”
Câu nói này khiến Thẩm Hạ Lan hiểu ra, Diệp Tranh thì ra cũng là cậu bé khôn lanh nghịch ngợm.
Cô nhẹ tay nhẹ chân đi tới, trực tiếp giẫm lên chiếc ghế để chậu nước lên cánh cửa phòng, sau đó lẳng lặng lùi vào trong phòng với Diệp Tranh.
Diệp Tranh nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, nếu như người đó sau khi bước vào chúng ta phải làm sao?”
“Có thể quét được ai thì đều quét hết, chỉ cần anh ta dám bước vào, chúng ta cứ đánh anh ta. Đánh đến khi anh ta chạy thì thôi.”
Trừ cách ngốc nghếch này ra, Thẩm Hạ Lan không biết phải làm thế nào mới được.
Cô bây giờ thật sự hy vọng có thể gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn hoặc Tống Đình, đáng tiếc điện thoại bị cô vứt trong phòng của mình rồi.
Hiện nay thấy nguy hiểm đến gần, cô lại không có năng lực bảo vệ các con, khoảnh khắc này Thẩm Hạ Lan thật sự cảm thấy mình rất vô dụng.
“Lát nữa các con ở bên trong đừng ra ngoài, đã biết chưa?”
Thẩm Hạ Lan quyết định mình đợi ở bên ngoài, thế nào cũng không thể để tụi nhỏ xảy ra chuyện.
Diệp Tranh tự nhiên không đồng ý, Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Con phải suy nghĩ, sức khỏe của Nghê Nghê không quá tốt, không thể xảy ra bất cứ chuyện gì được, Diệp Tranh, đây là một nhiệm vụ rất khó, con nhất định phải bảo vệ tốt Nghê Nghê. Con không phải đồng ý với Minh Triết, phải chăm sóc tốt cho Nghê Nghê hay sao?”
“Nhưng con cũng đã đồng ý với anh cả phải hiếu thuận với mẹ.”
Diệp Tranh có hơi băn khoăn.
Thẩm Hạ Lan xoa đầu của cậu bé cười nói: “Không sai, mẹ là người lớn, chắc chắn không sợ. Con chỉ cần bảo vệ tốt em gái là được rồi, mẹ sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Nhưng…”
“Được rồi, người bên ngoài sắp xông vào rồi, đừng nói chuyện.”
Tai của Thẩm Hạ Lan có hơi mẫn cảm.
Cô mua chóng nhét Diệp Tranh vào trong phòng, bản thân lại cầm một cái gạt tàn trong tay, để sau lưng đề phòng nguy hiểm.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, thậm chí khóa phòng cũng có hơi động đậy.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan trực tiếp vọt lên cổ họng, cô siết chặt cái gạt tàn, nín thở, trán đã toát mồ hôi lạnh.
Cửa phòng dưới sự cố gắng của người ngoài cửa, từ từ bung ra.
Đột nhiên cửa phòng bị người ta mở ra từ bên ngoài.
“Ào” một tiếng, một chậu nước lạnh trực tiếp đổ lên người của người đó.
Thẩm Hạ Lan cũng không nhìn rõ người đó là ai, khi nhìn thấy chậu nước đổ thẳng lên người của người đó, vội vàng cầm chiếc gạt tàn trong tay đập vào đầu của đối phương.
“Đánh chết đồ khốn nhà anh!”
Cô ra tay nhanh ác chuẩn!
Đối phương rên một tiếng, khi định tránh ra, chân của Thẩm Hạ Lan trượt một cái, thấy sắp ngã ra, đối phương vội vàng đỡ lấy.
Lúc này, chiếc gạt tàn của Thẩm Hạ Lan đã chào hỏi thân thương vào đầu của đối phương.
“Á—”
Đối phương đau đớn rên lên một tiếng, máu tươi ấm nóng bỗng chảy ra.
Thẩm Hạ Lan không dám dừng lại, sau đó trực tiếp nâng gối, đá vào thân dưới của đối phương, tư thế đó hận không thể trực tiếp phế đối phương.
Vào lúc này, đối phương bỗng ra tay nắm chặt chân của cô, thấp giọng quát một tiếng.
“Hạ Lan, là anh!”
Giọng nói quen thuộc khiến Thẩm Hạ Lan hơi ngây ra.
Đối phương vội vàng mở đèn lên.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn rất nhếch nhác ở trước mắt, nhất thời sốc.
Sao lại là anh?
Chỉ thấy toàn thân Diệp Ân Tuấn giống như rơi vào nồi canh gà, từ đầu đến chân đều ướt nhẹp, thật sự nhếch nhác không chịu được, nổi bật nhất là vết thương ở trán, máu tươi rỉ ra, nhìn mà có hơi choáng.
“Sao lại là anh? Không phải nói với anh là đừng có về đây rồi sao?”
Thẩm Hạ Lan sau khi nhìn rõ là Diệp Ân Tuấn, cô vô cùng khẩn trương, vội vàng ném chiếc gạt tàn trong tay đi, xoay người đi tìm hộp y tế cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn thật sự khóc không ra nước mắt.
Anh thế nào cũng không ngờ, bản thân nửa đêm trở về, vậy mà sẽ chịu sự đối đãi tàn nhẫn như này.
“Anh nói mấy mẹ con đây là làm cái gì? Vệ sĩ ở cửa đâu?”
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan ném chiếc gạt tàn đi, bên trên còn dính máu của mình, bỗng chốc cảm thấy rất chói mắt, càng cảm thấy đau thịt.
Người phụ nữ này ra tay thật sự ác, suýt nữa khiến anh vỡ đầu rồi.
Thẩm Hạ Lan bây giờ đâu còn thời gian đi giải thích chuyện gì cho Diệp Ân Tuấn, cô vội vàng cầm hộp thuốc y tá, căng thẳng nói: “Anh mau vào đây, bên ngoài lạnh, thay quần áo đi, em xử vết thương cho anh thì sẽ tốt hơn, đừng để bị cảm.”
Diệp Ân Tuấn thấy cô căng thẳng như thế, cũng không truy hỏi, huống chi nước lạnh dội lên người thật sự rất lạnh, anh không khỏi rùng mình một cái.
“Ai nghĩ ra cái chủ ý tồi tệ này?”
Diệp Ân Tuấn vuốt mũi, giọng nói u ám hỏi, dọa Diệp Tranh ở bên trong vội im bặt.
Hừm, cậu bé nếu như biết là Diệp Ân Tuấn trở về, cho cậu bé mười lá gan cậu bé cũng không dám tính kế Diệp Ân Tuấn như vậy!
Thẩm Hạ Lan cũng không dám lên tiếng.
Trò này còn là cô đồng ý để Diệp Tranh làm như thế, sớm biết là Diệp Ân Tuấn, cô sao có thể đồng ý chứ?
Thấy bộ dạng Thẩm Hạ Lan ngậm miệng không nói, Diệp Ân Tuấn cũng không hỏi. Thở dài một tiếng, trực tiếp đi vào trong nhà vệ sinh tắm nước nóng.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng chạy về phòng lấy quần áo của Diệp Ân Tuấn đến, sau đó thấy vết thương trên trán của Diệp Ân Tuấn ít nhiều có hơi đau lòng và áy náy.
“Đau sao?”
“Đau.”
Diệp Ân Tuấn vốn dĩ muốn nói không đau, nhưng nhìn thấy ánh mắt đau lòng áy náy đó của Thẩm Hạ Lan, ma xui quỷ khiến thế nào lại làm nũng.
“Đều tại anh, trở về cũng không biết nói với em một tiếng, em còn tưởng là người xấu, nếu không em sao có thể động thủ với anh được chứ?”
Thẩm Hạ Lan buồn bực nói, sau đó kéo Diệp Ân Tuấn ngồi trên giường, nhẹ nhàng thổi thổi vết thương ở trán của anh.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy trái tim của mình cũng mềm nhũn.
Hơi thở của cô ấm áp, giống như lông ngỗng lướt qua trán, lại tựa như xuyên qua da thịt đi vào đáy lòng, ngứa ngứa, khiến anh nghĩ ngợi càng nhiều.
Diệp Ân Tuấn vô thức nắm chặt tay của Thẩm Hạ Lan.
“Đừng động đậy!”
Thẩm Hạ Lan bây giờ đã hoàn toàn nghiêm túc, sau khi nhắc khẽ anh một tiếng, mau chóng tìm hộp thuốc y tế, lấy ra bông băng, bắt đầu bôi thuốc cho Diệp Ân Tuấn.
“Nhịn một chút, sẽ có hơi đau!”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng, động tác dịu dàng, đối đãi với Diệp Ân Tuấn giống như đối đãi với một đứa trẻ/
Thấy bộ dạng khẩn trương đau lòng này của cô, mắt của Diệp Ân Tuấn cảm thấy có hơi ấm áp.
“Không sao, anh không đau nữa rồi.”
“Sao có thể không đau chứ? Vết thương lớn như vậy. Đều tại em ra tay quá ác.”
Thẩm Hạ Lan càng nhìn càng cảm thấy tội của mình không thể cứu vãn.
Sao lại ra tay nặng như vậy chứ?
May mà Diệp Ân Tuấn túm chân của cô, nếu không cô cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
“Không sao, đối với người xấu thì phải nhanh ác chuẩn, em làm rất tốt.”
Diệp Ân Tuấn bắt đầu khen ngợi Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan có hơi ngại nói: “Em thật sự không biết là anh, lúc đó nghe thấy bên tiếng cười khúc khích bên ngoài, còn tưởng là người xấu, cho nên…”
“Được rồi được rồi, anh cũng không trách em.”
Thẩm Hạ Lan dịu dàng nói.
Thẩm Hạ Lan bây giờ cũng không biết nói gì, vội xử lý vết thương cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Tranh thò cái đầu nhỏ ra, thấy Diệp Ân Tuấn thấp giọng hỏi: “Ba, con là vì bảo vệ mẹ và em gái nên mới làm như thế, ba đừng trách con có được không?”
“Con đã làm cái gì rồi?”
Diệp Ân Tuấn cười nhạt hỏi han.
Diệp Tranh nhìn thấy trên mặt Diệp Ân Tuấn mang theo nụ cười, lúc này mới thở phào, sau đó chạy ra rất đắc ý nói: “Chậu nước trên cửa đó là con để! Con nghĩ thời tiết buổi tối lạnh như vậy, nếu như người xấu đến, trước tiên cho nếm thử cảm giác lạnh thấu xương. Như thế nào? Ba, con thông minh chứ?”
Cậu bé nói xong còn đặc biệt nhảy đến trước mặt của Diệp Ân Tuấn, hy vọng nhận được sự khen ngợi của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn véo lỗ tai của cậu bé nói: “Được lắm nhóc con, thì ra là chủ ý của con! Con có biết chậu nước lạnh đó suýt nữa đông cứng ba hay không hả?”
“Ây ya ây ya, ba, tha mạng! Con đâu có biết là ba!”
“Vậy cũng không được! Bản lĩnh thật sự thì không học, cứ học theo mấy thứ tà môn ngoại đạo này, con nói xem con…”
Miệng Diệp Ân Tuấn xả ra một tràng.
Diệp Tranh buồn bực.
“Mẹ, cứu mạng!”
Diệp Tranh bắt đầu quay sang cầu xin Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan mới xoay người thu dọn hộp thuốc y tế, hai vị đại gia này đã gây nhau rồi, thật sự khiến cô có hơi thở dài bất lực ngồi xem.
“Diệp Ân Tuấn, anh làm gì thế? Diệp Tranh còn là một đứa trẻ, anh sao có thể bạo lực như thế?”
Thẩm Hạ Lan mau chóng giải cứu Diệp Tranh khỏi tay của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Tranh xoa xoa tai của mình, rất không cam lòng nói: “Ba thật thiên vị. Vừa rồi mẹ nói mẹ không phải cố ý, ba cũng không có nói gì, còn nói mẹ làm như thế rất tốt, nhưng tại sao đến lượt con, ba lại đối đãi khác biệt như thế? Con rốt cuộc có phải là con trai ruột của ba không hả?”
Diệp Ân Tuấn liếc nhìn cậu bé, lạnh lùng nói: “Con có thể so sánh với mẹ của con sao?”
“Tại sao không thể?”
Diệp Tranh rất không phục mà cất lực tranh luận.
Diệp Ân Tuấn nhìn cậu bé nói: “Con là phụ nữ?”
“Không phải.”
“Con là vợ của ba?”
“Cũng không phải!”
“Vậy con dựa vào đâu mà bảo ba phải nhường con?”
Câu nói này của Diệp Ân Tuấn trực tiếp đánh thẳng vào tim.
Gương mặt nhỏ của Diệp Tranh nhăn nhó, rất ủy khuất nói: “Nhưng con là con trai của ba!”
“Con trai tương lai lớn lên đều là của người khác, chỉ có vợ của mình, vợ của mình không thương thì thương ai? Một thằng đàn ông như con, cố gắng học tốt bản lĩnh mới là việc nên làm, mấy thứ để con gái chơi, sau này đừng dính vào.”
Diệp Ân Tuấn nói xong cũng mặc kệ trong lòng Diệp Tranh nghĩ thế nào, trực tiếp nói với Thẩm Hạ Lan: “Em bỏ nó xuống, anh đâu có đánh nó. Với cả, nhóc con phải ngã phải đánh vài lần lớn lên mới có thể trở thành đàn ông chân chính.”
Diệp Tranh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ‘oa’ một tiếng bật khóc. Như này lại khiến Thẩm Hạ Lan đau lòng không thôi.
Cô sau khi lườm Diệp Ân Tuấn thì nói: “Tối nay anh ngủ một mình đi.”
Nói xong, cô bế Diệp Tranh đi vào trong phòng, Diệp Ân Tuấn người ngợm lung lay trước gió rồi.
Cái quỷ như thế?
Anh chịu thiệt hại lớn như thế, vậy mà cho ngủ một mình?
Cục Cưng Có Chiêu
Đánh giá:
Truyện Cục Cưng Có Chiêu
Story
Chương 218: Người phụ nữ của mình không thương thì thương ai
10.0/10 từ 39 lượt.